Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

"Buổi sáng tốt lành, Khương tiên sinh."

Ngày hôm sau lúc tôi xuống lầu, Hứa Tri Niên ngồi ở bàn ăn chào tôi.

Tôi vừa đi xuống cầu thang vừa nói với cậu ấy: "Chào buổi sáng, Niên Niên."

Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi rồi nở nụ cười.

Cách gọi Niên Niên quả thực khiến người ta nghiện.

Tôi gọi một lần thì lập tức không muốn đổi nữa.

Dù sao cậu ấy cũng đã quen nghe người khác gọi mình như vậy, có thêm tôi cũng chẳng quan trọng.

Tôi ngồi xuống bàn ăn hỏi cậu ấy: "Hôm nay sao dậy sớm thế?"

Hứa Tri Niên đang ăn bánh bao, hai má phồng lên, nhai nuốt rồi mới trả lời tôi.

"Sáng nay có tiết học, lúc về đây không đem theo sách giáo khoa, hôm nay phải về phòng lấy sách nên dậy sớm một chút, đúng lúc gặp chị Vương làm điểm tâm."

Tôi khẽ gật đầu: "Thế à, nếu gấp vậy thì đợi lát nữa để chú Dương đưa cậu tới trường."

Hứa Tri Niên đáp: "Vâng."

Lúc trước chị Vương vất vả lắm mới nuôi Hứa Tri Niên mập lên chút ít, ai ngờ sau khi cậu ấy tới trường thì lại gầy đi, đau lòng không thôi.

Mỗi lần cậu ấy về nhà, chị Vương đều đổi món để cậu ấy ăn nhiều hơn một chút.

Lúc này còn chê cậu ấy ăn ít quá, muốn gói lại cho cậu ấy mang về trường.

Hứa Tri Niên nói với vẻ mặt đau khổ: "Em thật sự không ăn nổi nữa đâu."

Sau đó vội vàng ra cửa như chạy trốn.

Chú Dương dừng xe ở cổng, sau khi Hứa Tri Niên ngồi vào, xe cũng chưa vội chạy đi.

Tôi ăn hai ba miếng xong phần điểm tâm của mình rồi mở cửa bước lên xe.

Hứa Tri Niên quay lại nhìn tôi: "Khương tiên sinh cũng đi cùng sao?"

"Ừ." Tôi nói, "Đưa cậu đến trường trước rồi đưa tôi đến công ty."

Lái xe đến cổng trường, Hứa Tri Niên đang định xuống xe thì tôi gọi cậu ấy lại.

Cậu ấy quay đầu ngờ vực hỏi tôi: "Sao vậy ạ? Còn chuyện gì sao?"

Tôi hỏi cậu ấy: "Chiều nay có tiết không?"

Hứa Tri Niên nói: "Có ạ."

Tôi lại hỏi: "Mấy giờ tan học?"

Hứa Tri Niên lật thời khóa biểu ra xem một chút rồi nói: "Ba giờ rưỡi."

Tôi nhẹ gật đầu: "Vậy ba rưỡi chú Dương ở đây đón cậu."

Hứa Tri Niên sửng sốt một chút, sau đó mở to mắt kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nói: "Chẳng phải cậu nói cơm ở trường dở lắm à, sau này về nhà ăn tối đi."

Nhìn nụ cười không kìm chế được trên mặt Hứa Tri Niên, tôi ho nhẹ một tiếng, vẽ rắn thêm chân nói bổ sung: "Khỏi mất công chị Vương mỗi ngày lại than cậu gầy đi."

Hứa Tri Niên gần như là nhảy xuống xe.

Tôi nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cậu ấy, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.

Chắc để bù lại cho khoảng thời gian trước tôi bận tối tăm mặt mũi nên lịch trình của tuần kế tiếp cũng không nhiều lắm.

Ban đêm có xã giao không từ chối được, nhưng cũng chỉ là ăn bữa cơm rồi thôi, không bị giày vò đến rạng sáng.

Uống rượu là điều khó tránh khỏi, dù có trợ lý Tôn cản giúp thì tôi vẫn bị ép uống mấy ly.

Sau khi ra khỏi khách sạn, bị gió lạnh thổi nên đầu tôi lại bắt đầu đau âm ỉ.

Rất nhiều người thích dùng cồn để làm tê liệt thần kinh của mình.

Nhưng tôi thì không.

Rượu không an ủi được tôi, ngược lại còn khiến tôi không kiềm chế được nỗi lòng.

Mà tôi rất ghét cảm giác không khống chế được hành vi của mình.

Mấy phút sau, chú Dương lái xe đến cửa quán rượu.

Tôi cau mày lên xe, sau khi ngồi vào mới phát hiện bên cạnh còn có một người khác.

Là Hứa Tri Niên.

Hứa Tri Niên không dùng nước hoa, trên người không có mùi hương nào khác, vừa sạch sẽ vừa dễ chịu.

Tôi nhắm mắt dưỡng thần một lát, thấy đỡ nhức đầu hơn chút ít.

Tôi hỏi cậu ấy: "Sao cậu lại tới đây?"

Hứa Tri Niên chưa kịp trả lời thì chú Dương đã cười nói: "Vừa rồi trợ lý Tôn gọi điện nói ngài hơi say rồi bảo tôi tới đón ngài. Niên Niên nghe vậy thì không yên tâm nên đi theo."

Thật ra tôi không thích gặp Hứa Tri Niên trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.

Tôi sợ dưới tác dụng của cồn sẽ không đè nén nổi bản tính của mình.

Những lúc như thế này, tôi thà ở một mình để chậm rãi tiêu hóa tâm tình còn hơn.

Có lẽ Hứa Tri Niên cảm nhận được vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm của tôi nên khi nói chuyện cũng dè dặt hơn nhiều.

Cậu ấy nói: "Tôi có mang theo trà giải rượu, Khương tiên sinh muốn uống không?"

Tôi nhìn cậu ấy một lát rồi mới chậm chạp nói: "Đưa cho tôi đi."

Cậu ấy bỏ trà giải rượu trong bình giữ nhiệt, khi uống vẫn còn ấm.

Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà uống xong dạ dày ấm áp hơn nhiều, ý thức cũng tỉnh táo hẳn.

Khách sạn cách nhà tôi khá xa.

Lúc đến nhà thì tôi đã gần như tỉnh rượu hẳn.

Khi tôi xuống xe, Hứa Tri Niên muốn đến dìu tôi nhưng bị tôi né tránh.

Cậu ấy có chút hụt hẫng, lặng lẽ đi theo sau tôi.

Đi được nửa đường, Hứa Tri Niên gọi tôi: "Khương tiên sinh."

Tôi quay lại nhìn cậu ấy.

Đèn đường lạnh lẽo chiếu lên mặt đất một cái bóng thật dài.

Hứa Tri Niên dẫm lên trên, cả người đều chìm trong cái bóng của tôi.

Giống như tôi hoàn toàn đoạt lấy cậu ấy, hòa tan cậu ấy vào xương cốt của mình.

Cảm giác này khiến tôi cảm thấy vui vẻ.

Thế là tôi dịu giọng hỏi cậu ấy: "Sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh, bài hát kia tôi học xong rồi, anh có muốn nghe không?"

Có muốn nghe không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio