Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Tôi hỏi: "Bài hát gì cơ?"

Hứa Tri Niên nói: "Là bài lần trước tôi nói......"

"À." Tôi hiểu ra, "Bài cậu đàn trong video ấy à."

Hứa Tri Niên nói: "Vâng."

Chúng tôi đã tới cửa.

Tôi nói: "Muộn quá rồi."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt.

Sau đó cậu ấy kéo tay áo tôi, trong giọng nói có chút ủy khuất: "Bài hát này thật sự rất khó, tôi học lâu lắm đó."

Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu đang làm nũng với tôi đấy à?"

Hứa Tri Niên tròn mắt nhìn.

Tôi mở cửa bảo cậu ấy: "Bên ngoài gió lớn, cậu vào trước đi."

Cậu ấy chậm chạp vào nhà, lúc sắp lên lầu vẫn không cam lòng quay lại hỏi tôi.

"Khương tiên sinh...... không nghe thật sao?"

Tôi nói: "Ý tôi không phải vậy."

Hứa Tri Niên nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi nói: "Muộn rồi nên cậu phải nhanh lên một chút."

Hứa Tri Niên khựng lại, sau đó chạy đi lấy ghita của mình.

Tôi nhắm mắt, cảm thấy men say hình như lại dâng lên.

Hứa Tri Niên ôm ghita ngồi xuống ghế.

Cậu ấy gảy gảy dây đàn, đầu cúi thấp, tóc mái lòa xòa rũ trước trán.

Tiếng ghita vang lên, Hứa Tri Niên đặt ngón tay lên dây đàn, tư thế rất thư thái.

Khác với thanh âm vấp váp trong video, lần này giai điệu tuôn ra từ tay cậu ấy rất mượt mà tự nhiên.

Khúc nhạc dạo qua đi, âm thanh trong trẻo rơi vào tai tôi, tôi mới phát hiện là một bài hát tiếng Anh.

Cậu ấy hát:

"When my hope is lost and my strength is gone

I run to you and you alone

When I can"t get up and I can"t go on

I run to you and you alone and you alone

......"

Tôi vẫn biết Hứa Tri Niên hát rất êm tai.

Giọng cậu ấy rất hay, tựa như gió nhẹ thổi lướt qua mặt, trong ôn nhu còn mang theo một tia hy vọng.

Khóe môi cậu ấy cong lên, nụ cười cũng rất dịu dàng.

Sau đó cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong mắt cậu ấy có ánh sáng.

Tiếng hát vẫn đang tiếp tục:

"Cause you"re my light in the dark

And I sing with all of my heart"

Tôi từng nghe cậu ấy hát, cũng từng xem video cậu ấy đàn ghita.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy vừa đàn vừa hát.

Giai điệu ghita trầm bổng du dương cùng với tiếng hát của cậu ấy như được trời cao tác hợp.

Không có sân khấu, không có ánh đèn.

Khán giả chỉ có mình tôi.

Nhưng Hứa Tri Niên vẫn biểu diễn rất thành kính và nhập tâm.

Khiến tôi không thể nào dời mắt ra khỏi cậu ấy.

"......I am yours and you are mine

This is all I know how to say"

Đêm nay hình như uống rượu quá mạnh.

Tôi cảm thấy mình say đến lợi hại.

Nếu không nhịp tim sao lại mạnh mẽ vậy chứ.

Mỗi một nốt nhạc như ghim sâu vào tim tôi.

Khương Sênh Sênh từng lôi kéo tôi xem rất nhiều minh tinh biểu diễn trên sân khấu.

Tôi cũng từng đến xem concert của các ca sĩ và nhạc sĩ nổi tiếng.

Nhưng không có buổi diễn nào chạm được vào tim tôi như bây giờ.

Tôi không hiểu âm nhạc, không hiểu kỹ xảo, cũng không biết gì về chuyên môn.

Tôi chỉ cảm thấy là...

Rất hay.

"......Oh-oh you"re my everything"

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, thế giới của tôi cũng yên tĩnh theo.

Ngón tay gảy đàn của Hứa Tri Niên dừng lại, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong nháy mắt đó, sự nhiệt tình của cậu ấy, sự rung động của tôi đều quá rõ ràng, không cách nào che giấu nên đã bại lộ vào đêm hôm ấy.

Ánh mắt cậu ấy dịu dàng mà nóng bỏng, tha thiết mà thành kính.

Tựa như tôi là ánh sáng, là thần thánh của cậu ấy.

Là Thượng Đế, là tín ngưỡng của cậu ấy.

Trái tim tôi đập rộn ràng, bất lực kháng cự.

Trong chốc lát, tôi và cậu ấy đều không lên tiếng.

Giống như không muốn phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi này.

Sau khoảng lặng dài dằng dặc, Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Hay không ạ?"

Tôi nhẹ gật đầu, thanh âm hơi khàn: "Rất hay."

Hứa Tri Niên cười.

Cứ như ngày đêm luyện tập vất vả khổ cực chỉ cần hai chữ này thôi cũng đã vừa lòng thỏa ý.

Tôi hỏi cậu ấy: "Bài cậu hát tên gì vậy."

Hứa Tri Niên nói: "My Everything"

Tôi nói: "Là tình ca à?"

Hứa Tri Niên nói: "Không phải."

Tôi nói: "Nhưng cậu hát rất thâm tình động lòng người."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, ánh mắt hơi dao động.

Cậu ấy nói: "Đó là vì hát cho Khương tiên sinh nghe đấy ạ."

Tôi hỏi: "Cậu đã hát cho ai nghe chưa?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không ạ."

Tôi lại hỏi: "Vậy sau này thì sao?"

Hứa Tri Niên nghe không hiểu: "Sao cơ?"

Tôi nói: "Sau này còn muốn hát cho ai nghe nữa không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt.

Cậu ấy buông ghita xuống, đi hai bước về phía tôi rồi dừng lại.

Cậu ấy nói: "Không ai cả."

Tôi nhướn mày nhìn cậu ấy.

Cậu ấy nói: "Lần đầu tiên nghe bài hát này tôi đã muốn hát cho Khương tiên sinh nghe."

Dừng một chút, cậu ấy còn nói: "Chỉ hát cho Khương tiên sinh nghe thôi."

Cậu ấy đứng cách tôi mấy mét, khi nói những lời này, ánh mắt cậu ấy rất chân thành.

Tôi nhìn sâu vào mắt cậu ấy, tựa như thấy được yêu thương sâu đậm đến mức khó tan ra.

Ngồi hơi lâu nên người tôi tê cứng.

Tôi động đậy đổi tư thế rồi vẫy gọi cậu ấy.

"Tới đây."

Hứa Tri Niên hơi rụt mình lại nhưng vẫn nghe lời tới gần hơn một chút.

Tôi hỏi cậu ấy: "Vì muốn hát cho tôi nghe nên mới cố ý học bài hát này sao?"

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu.

Vẻ mặt tôi hơi dịu lại.

Khi cậu ấy đến cạnh tôi, tôi gọi cậu ấy: "Niên Niên."

Cậu ấy đứng thẳng lên.

Tôi nở nụ cười, đưa tay sờ mặt cậu ấy.

Cậu ấy mở to mắt nín thở nhìn tôi.

Tôi nói: "Tim cậu đập thật nhanh."

Hứa Tri Niên hốt hoảng nói: "Khương tiên sinh, tôi......"

Nhưng tôi không cho cậu ấy cơ hội nói hết.

Vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi thoáng qua rất nhiều hình ảnh.

Cuối cùng tôi thuận theo tâm ý của mình.

Tôi giữ cằm cậu ấy, không nói lời nào mà cứ thế hôn lên.

......

Tôi dám chắc Hứa Tri Niên không biết cách hôn.

Hai mắt cậu ấy trợn trừng như một con thú nhỏ bị làm cho hoảng sợ.

Khoảng cách gần như thế, tôi có thể nhìn thấy lông mi thật dài của cậu ấy hơn nửa ngày cũng không chớp.

Cậu ấy thất thần chẳng có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả hít thở cũng quên.

Cậu ấy để lộ ra dáng vẻ yếu ớt bất lực.

Tôi lại thích như thế nên cười khẽ một tiếng.

Cậu ấy nghe được.

Một khắc này, cậu ấy muốn giãy dụa nhưng kiềm chế lại.

Cậu ấy dịu dàng ngoan ngoãn, để mặc cho tôi hôn mà không hề phản kháng.

Cứ như tôi có làm gì quá đáng hơn cũng chẳng sao cả.

Thế là tôi được một tấc lại muốn một thước kéo Hứa Tri Niên vào lòng.

Hứa Tri Niên như muốn nói gì đó nhưng đã bị tôi chặn môi.

Ngoại trừ tiếng rên khẽ thì cậu ấy không nói được lời gì khác.

Khi tôi buông Hứa Tri Niên ra, cả khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi.

Trong không khí còn phảng phất hơi thở ám muội.

Cậu ấy như người sắp chết đuối được cứu ra giữa lúc ngạt thở, thở hổn hển.

Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy.

Hồi lâu sau, Hứa Tri Niên mới tỉnh táo lại.

Cậu ấy nhìn tôi: "Khương tiên sinh......"

Tôi nhíu mày, chẳng hề cảm thấy mình vừa làm chuyện gì quá đáng cả.

Thấy tôi như vậy, Hứa Tri Niên càng nói nhỏ hơn.

Cậu ấy thì thào hỏi tôi: "Khương tiên sinh, có phải anh uống say rồi không?"

?

Tôi bị cậu ấy hỏi cho ngơ ngẩn.

Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của cậu ấy.

Chẳng hạn như xấu hổ hỏi tôi vì sao hôn cậu ấy.

Chẳng hạn như tức giận mắng tôi ức hiếp cậu ấy.

Hoặc là một câu cũng không nói mà bỏ chạy.

Nhưng tôi không ngờ cậu ấy sẽ hỏi như vậy.

Ngay cả lý do cũng tìm sẵn cho tôi luôn rồi.

Tôi thờ ơ nghĩ.

Thế là tôi bình thản nhìn cậu ấy một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi uống say."

Hứa Tri Niên vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nghe cậu ấy thì thầm: "Tôi đã bảo mà, Khương tiên sinh chắc chắn là uống say mới hôn tôi."

Sau đó cậu ấy sờ lên môi, đứng đó cười ngây ngô một hồi.

A.

Sao tôi lại quên cơ chứ.

Cậu ấy là đồ ngốc mà.

Chết tiệt!

Cậu ấy thật sự quá ngốc đi!

Tôi chẳng muốn nói gì nữa.

Tôi nhìn cậu ấy cười ngây ngô nửa ngày, sau đó ôm ghita hứng thú bừng bừng đi lên lầu.

Bước chân nhún nhảy như vừa trúng số mấy trăm vạn.

Tôi thở dài nhìn quanh phòng khách vắng tanh, sau đó chậm chạp đứng dậy về phòng.

Tắm rửa xong, đang chuẩn bị uống thuốc thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi hỏi: "Ai thế?"

Hứa Tri Niên thò đầu vào.

Tôi nhíu mày nói: "Vào đi."

Sau đó hỏi cậu ấy: "Gì vậy?"

Hứa Tri Niên vào cửa, mỉm cười ngọt ngào với tôi: "Lúc nãy hình như quên nghe Khương tiên sinh chúc ngủ ngon."

Tôi nhìn cậu ấy giây lát rồi nói: "Ngủ ngon."

Hứa Tri Niên vừa lòng thỏa ý: "Khương tiên sinh cũng ngủ ngon nhé."

Hình như niềm vui của cậu ấy chỉ đơn giản thế thôi.

Lúc gần đi, Hứa Tri Niên đột nhiên hỏi tôi: "Khương tiên sinh đang uống thuốc sao?"

Tôi nắm chặt chai thuốc thản nhiên nói: "Ừm."

Hứa Tri Niên không hề phát giác ra: "Tên thuốc khá quen, hình như tôi từng uống rồi thì phải? Khương tiên sinh bị bệnh sao?"

Tôi nói: "Không phải bệnh, chỉ là thuốc giúp ngủ ngon có thành phần chống trầm cảm, chắc vì lúc trước bác sĩ Diêu từng cho cậu uống nên cậu mới thấy quen thôi."

Hứa Tri Niên ồ lên một tiếng rồi lại hỏi: "Khương tiên sinh ngủ không ngon sao?"

Tôi nói: "Công việc nhiều, đôi khi áp lực quá lớn nên cần thuốc ngủ."

Hứa Tri Niên chưa phát giác ra điều gì không đúng, cảm khái một tiếng: "Khương tiên sinh thật chẳng dễ dàng gì."

Tôi xoa đầu cậu ấy.

Đêm nay tôi lại mơ thấy chim bồ câu trắng.

Trong mộng, cậu ấy ngồi bên giường bị tôi ôm vào lòng hôn.

Hơi thở của tôi xâm nhập từng chút, nuốt chửng, cuối cùng chiếm đoạt hoàn toàn.

Cậu ấy bất lực phản kháng.

Cuối giấc mộng, cậu ấy kề sát vào tai tôi gọi Khương tiên sinh.

Giọng cậu ấy dịu dàng động lòng người, tựa như tiếng hát tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Để tôi chìm đắm trong đó.

Trời đã sáng, tôi tỉnh mộng.

Chim bồ câu trắng trong ngực tôi hóa thành mảnh vỡ.

Lòng bàn tay tôi như còn giữ lại nhiệt độ của cậu ấy.

Nóng rực, nóng hổi, gần như sôi trào.

Mà lần này tôi đã thấy rõ mặt cậu ấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio