【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Hứa Tri Niên không muốn ngủ.
Tôi dời ghế tới ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm với cậu ấy.
"Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó." Hứa Tri Niên nói, "Có phải chị Vương đang nấu canh không nhỉ."
Tôi nói: "Chắc vậy."
Hứa Tri Niên tỏ vẻ đau khổ giơ tay lên mô tả: "Hai ngày nay tôi uống canh nhiều chừng này này, đều là chị Vương hầm cả."
Tôi nhịn không được cười thành tiếng: "Phải không đó? Cậu cũng uống sao?"
Hứa Tri Niên nói: "Chị Vương nhất định phải nhìn tôi uống xong mới chịu đi, tôi cảm thấy mấy ngày nay bụng to lên rồi."
Tôi nhìn một chút rồi nói: "Cậu nên béo lên chút đi."
Hứa Tri Niên nói: "Nhưng đâu thể đốt cháy giai đoạn vậy chứ!"
Tôi nói: "Chị Vương cũng quan tâm tôi như vậy thôi."
Hứa Tri Niên nói: "Chị ấy đối với tôi quá tốt rồi."
Tôi nói: "Chị Vương có con trai xấp xỉ tuổi cậu đấy."
Thật ra thì nhỏ hơn cậu ấy mấy tuổi, nhưng Hứa Tri Niên có khung xương nhỏ, dạo này lại gầy đi nhiều nên nhìn giống như sinh viên năm nhất vậy.
Hứa Tri Niên lặng lẽ mở mắt như muốn nghe kể chuyện.
Tôi nói: "Nhưng sau khi chị Vương ly hôn thì tòa phán quyết giao con trai cho chồng chị ấy nuôi, lâu rồi chị ấy không được gặp con mình."
Hứa Tri Niên nghi ngờ: "Chị Vương rất ít khi về thăm con sao?"
Tôi nói: "Trước kia chị ấy thường xin tôi nghỉ vài ngày để đón xe về thăm con."
Hứa Tri Niên hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Sao lại lâu rồi không gặp?"
"Sau đó......" Tôi lắc đầu, "Con trai chị ấy lớn lên không muốn nhận mẹ mình nữa."
Hứa Tri Niên trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Sao thế ạ?"
Cha mẹ cậu ấy qua đời sớm nên từ nhỏ luôn ghen tị với con người khác được cha mẹ yêu thương còn cậu ấy thì không.
Tất nhiên sẽ không hiểu được tại sao lại có người không nhận mẹ mình.
Tôi nói: "Có thể chồng cũ của chị Vương nói gì đó khiến cậu ta cảm thấy có một người mẹ đi giúp việc nhà rất mất mặt."
Hứa Tri Niên không cam lòng nói: "Sao có thể như vậy được!"
Tôi xoa đầu cậu ấy nói: "Sau khi biết con trai không thích mình đến thì chị Vương cũng rất ít khi tìm gặp cậu ta, nhưng mỗi tháng đều gửi về ít tiền sinh hoạt."
Hứa Tri Niên nắm chặt tấm chăn có vẻ rất bất mãn với con trai của chị Vương.
"Bảo mẫu thì sao! Nghề nghiệp không phân sang hèn, chị Vương dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, cậu ta là con trai sao có thể ghét bỏ chứ!"
Dừng một chút, Hứa Tri Niên còn nói: "Mấy người này đúng là có phúc mà không biết hưởng."
Có lẽ vì nhớ tới cha mẹ mình nên cảm xúc của cậu ấy sa sút hẳn.
"Ừ." Tôi nói hùa theo, "Cậu ta không nhận chị Vương đúng là không có mắt."
Hứa Tri Niên ngẩng đầu hỏi tôi: "Cho nên chị Vương đối tốt với tôi như vậy là vì nhớ tới con trai mình sao?"
Tôi nói: "Chỉ phần nào thôi, chủ yếu là vì thích cậu đấy."
Hứa Tri Niên nói: "Ừm, tôi dễ thương hơn con trai chị ấy nhiều."
Hứa Tri Niên rất kính trọng chị Vương, không phải vì chị ấy là người giúp việc mà vênh mặt hất hàm sai khiến.
Khi nhàn rỗi cậu ấy còn giúp chị Vương nấu cơm, quả thực khiến người ta rất thích.
Cả tôi cũng thích nữa.
Tôi nói: "Cậu đối tốt với người khác nên người khác cũng sẽ đáp lại thiện ý của cậu."
Hứa Tri Niên nói: "Thật ra tôi cảm thấy chị Vương lợi hại hơn tôi nhiều, đều là chị ấy chăm sóc tôi cả."
"Vậy sau này cậu có thể đền đáp lại chị ấy." Tôi nói.
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu.
Một lát sau, chị Vương hầm xong canh bưng vào.
Lần này Hứa Tri Niên không kháng cự nữa mà yên lặng uống hết sạch.
Chị Vương ở bên cạnh cảm khái: "Có Tiểu Khương ở đây Niên Niên uống canh vui vẻ hơn nhiều."
Tôi: "......"
Uống canh xong, chị Vương bưng chén rỗng đi.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Muốn ngủ chưa?"
Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Muốn tôi ở lại với cậu thêm một lúc không?"
Hứa Tri Niên chần chờ giây lát rồi nhẹ gật đầu: "Muốn ạ."
Dường như cậu ấy vĩnh viễn thẳng thắn như thế.
Không quanh co lòng vòng, cũng sẽ không nói mập mờ.
Có thích hay không, có muốn hay không, có bằng lòng hay không đều nói với tôi không chút giấu giếm.
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Khương tiên sinh đang nghĩ gì vậy?"
Đang nghĩ về cậu.
Nhưng tôi không nói ra miệng mà chỉ hỏi: "Cậu muốn biết chuyện của tôi không?"
Ánh mắt Hứa Tri Niên sáng lên: "Chuyện của anh sao?"
"Ừ." Tôi vuốt tóc cậu ấy hỏi lại lần nữa: "Muốn nghe tôi kể không?"
Hứa Tri Niên nói: "Đương nhiên là muốn rồi."
Tôi cũng không biết tại sao bỗng dưng mình lại muốn kể với Hứa Tri Niên.
Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi chậm rãi mở miệng: "Thật ra tôi không có tuổi thơ."
Hứa Tri Niên ngẩn người hỏi tôi: "Sao vậy ạ?"
Tôi nói: "Vì từ khi sinh ra tôi đã được dạy dỗ rất khắc nghiệt. Năm đó ông tôi cũng không giao sản nghiệp cho cha tôi mà lại giao cho chú tôi."
Dừng một chút, tôi nói thêm: "Chính là cha của Khương Sênh Sênh."
Chú tôi là con riêng của ông tôi.
Tính phong lưu của dòng họ Khương hình như cũng di truyền, ông và cha tôi đều có vô số con riêng bên ngoài.
Sau đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, không biết đứa con riêng nào của ông tôi bị phát hiện không phải con ông mà là con người khác.
Khi đó xét nghiệm ADN vẫn chưa phổ biến, sau khi ông tôi tìm ra chân tướng thì rất tức giận, dần dần xa lánh những đứa con riêng khác.
Nhưng cha tôi quả là bùn nhão không trát được tường, chẳng kế thừa được chút tài năng kinh doanh nào mà ngược lại mấy trò ong bướm thì hơn hẳn ông tôi.
Ông tôi dần dần thất vọng về cha tôi, chưa từng nghĩ sẽ giao sản nghiệp vào tay ông.
Lúc ấy ông tôi thậm chí đã nghĩ đến việc thuê người quản lý thay, cũng may chú tôi từ trong đám con riêng của ông đã trổ hết tài năng để tiếp nhận vị trí đó.
Tôi nói: "Công ty nhà tôi thật ra cũng không thể xem như công ty gia đình, cha tôi chỉ được chia một ít cổ phần, không có quyền gì đối với chính sách và dự án của công ty, các quyết sách quan trọng vẫn do chú tôi quyết định."
"Cha tôi không phục, cảm thấy chú tôi cướp đoạt của mình, ông ta không có bản lĩnh cướp về nên gửi gắm mọi hy vọng vào tôi."
Hứa Tri Niên nói: "Thế nên từ nhỏ anh đã phải học rất nhiều thứ sao?"
Tôi nhẹ gật đầu: "Ừ, đám bạn đồng trang lứa còn đang chơi đùa ầm ĩ thì tôi phải học đủ loại kiến thức, xem rất nhiều số liệu và tin tức. Ông ta mặc kệ tôi có hiểu hay không, có thể học được bao nhiêu. Chỉ cần liên quan đến kinh doanh, quản lý, tài chính thì tôi phải học hết, nhất định phải làm được tốt nhất thì cha tôi mới hài lòng."
Hứa Tri Niên đau lòng hỏi tôi: "Vậy chắc anh mệt mỏi lắm."
Tôi nghĩ ngợi: "Thật ra vẫn ổn, lúc đầu tôi tưởng người khác đều giống mình, sau này mới biết là không phải. Nhưng khi đó tôi đã quen rồi."
Cuộc đời tôi dường như phải đi theo con đường mà người khác đã vạch sẵn.
Nhưng lúc ấy tôi không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận.
Tôi nói tiếp: "Chắc tôi thật sự có năng khiếu về mặt này nên cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của ông ta, tiếp nhận chức CEO từ chú tôi."
Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh thật giỏi."
Tôi nói: "Sau khi tôi nhậm chức CEO, cha tôi muốn nhúng tay vào dự án công ty nhưng bị tôi cự tuyệt."
"Sau đó tôi và ông ta hoàn toàn trở mặt với nhau."
"Trở mặt?" Hứa Tri Niên mở to mắt.
Tôi gật đầu: "Ừ."
Tất nhiên nguyên nhân cụ thể không chỉ bấy nhiêu, nhưng cũng chẳng có gì hay ho để kể.
Hứa Tri Niên nói: "Tôi vẫn tưởng Khương tiên sinh là con cưng chứ."
Tôi cười: "Cũng xem như thế đi. Bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi đều rất ưu tú mà."
Hứa Tri Niên: "......"
Hứa Tri Niên nói: "Trước kia tôi rất ghen tị với Khương tiên sinh, cảm thấy Khương tiên sinh không có gì không làm được."
Tôi bật cười: "Tôi toàn năng vậy sao?"
Hứa Tri Niên nghiêm túc nói: "Trong lòng tôi Khương tiên sinh chính là như vậy, khiến người ta chỉ có thể đứng xa nhìn lại."
Tôi xoa đầu cậu ấy.
"Nhưng thật ra Khương tiên sinh cũng chẳng dễ dàng gì." Hứa Tri Niên nói, "Phải đủ ưu tú, năng lực đủ mạnh mới có thể đứng ở vị trí này."
Nhưng hầu hết mọi người sẽ chỉ thấy bạn đứng trên cao.
Bọn họ không hề thấy bạn đã mất đi những gì, đã cố gắng bao nhiêu.