Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Hứa Tri Niên đột nhiên chồm qua cho tôi một cái ôm ngắn ngủi, sau đó lại rụt trở về.

Tôi thoáng sửng sốt.

Cậu ấy nghiêng đầu nhìn bức tường trắng tinh, nhìn hoa văn trên chăn, chỉ là không chịu nhìn tôi.

Nhiệt độ cơ thể cậu ấy như còn lưu lại trên người khiến mặt tôi hơi nóng lên.

"Cậu đang an ủi tôi sao?" Tôi cười.

Hứa Tri Niên ấp úng nửa ngày rồi mới chậm chạp gật đầu.

Tôi nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ấy rồi cười khẽ một tiếng.

Hứa Tri Niên nghe tiếng cười thì có chút tức giận, giống như chỉ hận không thể dùng chăn mền bọc kín mình lại.

"Tôi kể xong rồi, kể chuyện của cậu đi." Tôi nói lảng đi.

Hứa Tri Niên chớp mắt: "Tôi ấy à?"

"Ừ." Tôi nói, "Cũng nên có qua có lại chứ nhỉ?"

Hứa Tri Niên lập tức giật mình, giống như không biết phải nói gì.

Tôi nói: "Đừng căng thẳng, cứ thoải mái tâm sự đi, nói gì cũng được."

Hứa Tri Niên ngượng ngùng nói: "Thật ra chuyện trước đây của tôi chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một người rất bình thường."

Tôi không nhịn được cười.

Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi: "Anh cười gì vậy?"

Tôi nói: "Khoan nói tới cái khác, chỉ mỗi gương mặt này của cậu đã không hợp với hai chữ "bình thường" rồi."

Hứa Tri Niên: "......"

Hứa Tri Niên sờ lên mặt mình, nửa ngày sau mới nói: "Khương tiên sinh đang khen tôi đẹp trai sao?"

Tôi nói: "Cậu vốn đẹp mà."

Hứa Tri Niên được khen thì rất vui vẻ.

Cậu ấy nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra tôi còn không nhớ nổi dáng dấp cha mẹ mình ra sao nữa, khi họ qua đời tôi vẫn còn nhỏ, với tôi mà nói thì họ giống như một dạng biểu tượng vậy."

Tôi hỏi: "Vậy bà của cậu thì sao?"

"Bà rất tốt với tôi." Hứa Tri Niên nói, "Lúc nhỏ tôi còn ham chơi nên thường xuyên ở ngoài đường chơi đến tối muộn mới về nhà, bà tôi sẽ khiêng ghế trúc ngồi ở cửa chờ tôi. Khi tôi về nhà lúc nào cũng thấy bà đeo kính lão ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, vừa đợi vừa may cho tôi vài thứ. Nghe được động tĩnh, bà sẽ ngẩng đầu nói: "Niên Niên về rồi à." Sau đó còn nói "Cơm hình như nguội rồi, để bà hâm nóng cho cháu."

Nghe cậu ấy kể, trước mắt tôi như hiện lên cảnh tượng kia.

Một người bà hiền hậu và đứa cháu hoạt bát đáng yêu của mình.

Tôi nói: "Bà cậu đối với cậu thật tốt."

"Vâng." Hứa Tri Niên nói, "Bà tôi vô cùng tốt."

Cậu ấy nói tiếp: "Sau này tôi đến tuổi đi học, bà muốn cho tôi học ở trường tốt trong huyện nhưng học phí rất cao, lương hưu của bà không cáng đáng nổi. Người khác đều khuyên bà trường học ở trấn cũng không tệ, nhưng bà kiên trì muốn cho tôi học trường tốt nhất. Bà chạy tới đòi tiền bác tôi, bác nói không có nhiều như vậy, bà liền mắng ông ta không có lương tâm, cướp nhà cha mẹ tôi. Cuối cùng bác tôi không có cách nào nên phải vay tiền đưa cho bà, còn nói trong đó có cả tiền phụng dưỡng bà, bảo sau này bà đừng đến đòi tiền nữa. Bác gái ở phía sau mắng bà là quỷ đòi nợ nhưng bà cũng mặc kệ, vui vẻ cầm tiền đi."

Tôi hỏi: "Bao nhiêu?"

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi nói: "Khoảng tám, chín ngàn, chưa tới một vạn."

Tôi hơi kinh ngạc: "Ít vậy sao."

"Lúc đó là một khoản tiền lớn." Hứa Tri Niên nói, "Chắc Khương tiên sinh cảm thấy khó tin lắm nhỉ, còn chưa bằng một bộ đồ nữa."

Tôi quả thực không thể tin được có người chỉ vì một vạn tệ mà lo lắng.

"Đối với bà cháu tôi lúc đó thì đây là một con số trên trời, bình thường mấy tệ, mấy chục tệ mà chúng tôi còn không nỡ xài."

Tôi không biết phải nói gì.

Cảm thấy dù mình có nói gì đi nữa đều là sáo rỗng.

Thế là tôi yên lặng nghe cậu ấy kể tiếp.

"Thành tích học tập của tôi lúc nào cũng tốt. Tôi rất cố gắng học hành, nhất là khi nhớ tới bà vì cho tôi đi học mà cúi đầu nghe bác gái mắng mỏ, nhớ tới bỏ ra mấy ngàn tôi mới được học ở đây thì tôi không dám lơ là phút nào."

Hứa Tri Niên nói: "Lúc đi học, các bạn trong lớp đều rất đơn thuần, chỉ cần có thành tích tốt thì bọn họ liền nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái. Trong tiểu thuyết hay viết mấy chuyện bắt nạt trong trường học nhưng không hề xảy ra với tôi. Cũng có mấy học sinh thành tích kém muốn bắt nạt tôi nhưng đều bị bạn tôi mắng lại."

Nói đến đây, Hứa Tri Niên chậm rãi nhìn tôi rồi nói: "Nghĩ lại thì đời này tôi đã gặp được rất nhiều người tốt."

"Khi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, bà tôi rất vui mừng." Hứa Tri Niên nói, "Đối với bà thì có thể trở thành sinh viên là điều rất đáng tự hào. Bà dùng hết số tiền mình dành dụm cả đời để mua cho tôi laptop và những thứ mà bà nghĩ tôi sẽ cần dùng khi đi học. Bà thương tôi như vậy đấy, chẳng tiếc bất cứ thứ gì với tôi cả."

Hốc mắt Hứa Tri Niên đột nhiên đỏ lên như muốn khóc nhưng đã kìm lại được.

Tôi vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ấy: "Bà cậu nhất định là người rất dịu dàng."

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu, nghẹn ngào nói: "Bà tôi là người tốt nhất thế giới."

Tôi nói: "Chỉ có người dịu dàng mới có thể nuôi dưỡng được cậu tốt như vậy."

Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao mình luôn nhìn thấy sự ôn nhu và ngây thơ trên người Hứa Tri Niên.

Bởi vì bà cậu ấy, giáo viên, bạn học, những người cậu ấy quen biết đều đối xử tốt với cậu ấy, để cậu ấy có thể giữ lại sự hồn nhiên và thiện lương.

Cậu ấy lớn lên trong nghèo khó nhưng rất kiên cường.

Người khác lấy thiện ý đối đãi cậu ấy, cậu ấy dùng ôn nhu đáp lại thế giới này.

Nói lâu như vậy lại đến giờ uống thuốc, Hứa Tri Niên bất giác có chút mệt mỏi.

Cậu ấy ngáp một cái.

Tôi hỏi: "Buồn ngủ à?"

Cậu ấy khẽ gật đầu, mí mắt nhịn không được khép lại nhưng rất nhanh buộc mình tỉnh táo, gắng gượng quay sang nhìn tôi.

Tôi đưa tay che kín mắt cậu ấy rồi nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Cậu ấy tròn mắt nhìn, lông mi giống như bàn chải xẹt qua lòng bàn tay tôi.

Thấy tôi không có ý buông tay, cậu ấy nghe lời nhắm mắt lại.

Tôi đứng dậy tới gần cậu ấy một chút, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy.

Hứa Tri Niên lập tức mở mắt ra.

Cậu ấy phàn nàn: "Khương tiên sinh, anh thế này bảo tôi làm sao ngủ được đây."

Tôi bật cười: "Được rồi, là lỗi của tôi."

Nói xong tôi thu tay lại, mím môi cười nói: "Niên Niên, mặt cậu thật là đỏ."

Hứa Tri Niên lập tức xấu hổ đến không còn mặt mũi, đột ngột kéo chăn lên trùm kín người.

Tôi nhịn không được cười ra tiếng.

Hứa Tri Niên như vậy thật quá đáng yêu khiến tôi muốn đùa một chút rồi lại thêm chút nữa.

Chốc lát sau, chăn mền bị kéo xuống, Hứa Tri Niên chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn tôi.

Tôi nói: "Cậu làm vậy không thấy ngộp thở à?"

Vành tai Hứa Tri Niên đỏ lên, cậu ấy lắc đầu.

Tôi lui lại hai bước rồi nói: "Không quấy rầy cậu dưỡng bệnh nữa, nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi đi trước đây."

Hứa Tri Niên có chút không nỡ nhưng vẫn nghe lời đưa mắt nhìn tôi rời đi.

Đôi khi tôi cảm thấy Hứa Tri Niên không hề giống với người trưởng thành đã ngoài hai mươi tuổi.

Cậu ấy giống một cậu bé to xác hơn.

Thẳng thắn, ngây thơ, đáng yêu, còn có sự bốc đồng của tuổi trẻ.

Trong đầu cậu ấy không có thủ đoạn mưu kế cong cong thẳng thẳng gì cả.

Nghèo khó không thể uốn cong sống lưng cậu ấy, cực khổ cũng không thể đánh gãy xương cốt cậu ấy.

Cậu ấy tốt như vậy, tốt đến mức tôi không thể nào diễn tả bằng lời.

Khi thời tiết chuyển sang lạnh hẳn, Hứa Tri Niên cũng gần như khỏi bệnh.

Được chị Vương tẩm bổ bằng đủ loại canh dinh dưỡng nên nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu ấy lên cân.

Khi thấy con số trên cân điện tử, cậu ấy tỏ vẻ khó tin: "Tôi thế mà tăng những ba cân!"

Tôi nói: "Tiếp tục phát huy, không ngừng cố gắng."

Hứa Tri Niên: "......"

Thời tiết ngày càng lạnh, Hứa Tri Niên cũng ngày càng bận rộn, cậu ấy vừa phải học bù bài vở khi bị bệnh vừa phải chuẩn bị thi cuối kỳ.

Nhất là lúc sáng sớm, cậu ấy không nỡ rời khỏi chăn ấm, có khi ngủ nướng không kịp ăn điểm tâm đã vội vã đến lớp.

Chị Vương sốt ruột ở phía sau gọi to: "Niên Niên! Túi chườm nóng! Đừng quên túi chườm nóng! Hôm nay lạnh lắm, không đem theo sẽ đông lạnh lấy!"

Cậu ấy bận, tôi càng bận hơn.

Cuối tháng có người bạn kết hôn gửi thiệp mời cho tôi.

Đây là cuộc hôn nhân chính trị rất phổ biến trong giới này, nhưng hai người từ nhỏ đã quen biết nên cũng xem như thanh mai trúc mã hiểu rõ nhau.

Người trong cuộc có hài lòng hay không thì chưa biết, tóm lại gia đình hai bên đều rất vừa ý.

Vì đang là mùa lạnh nên hôn lễ không thể tổ chức bên ngoài, cuối cùng chọn một khách sạn rồi tổ chức rất long trọng.

Hôm đó tôi gặp khó khăn khi chọn đồ mặc đến dự hôn lễ.

Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Bộ này thế nào?"

Trên người tôi mặc một chiếc áo khoác màu xám, kiểu dáng rất bình thường nên chẳng nổi bật lắm.

Hứa Tri Niên nhíu mày nhìn một lát rồi nói: "Khương tiên sinh mặc gì cũng đẹp trai hết."

Tôi: "......"

"Nhưng áo khoác màu đen thì đẹp hơn một chút." Hứa Tri Niên chắc cũng nhận ra mình có chút qua loa nên nói thêm, "Cái kia khí thế mạnh hơn, nhìn vào sẽ khiến người ta phát run."

Tôi nhíu mày nói: "Vậy cứ mặc cái này đi."

Hứa Tri Niên không hiểu, mở to mắt nhìn tôi: "Sao thế ạ?"

Tôi nói: "Dự hôn lễ của người khác tôi không thể quá nổi bật được, phải khiêm tốn một chút."

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Thật ra cái này mặc trên người Khương tiên sinh cũng không khiêm tốn lắm đâu."

Tôi giả vờ trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "So ra thì màu xám là khiêm tốn nhất rồi."

Hứa Tri Niên nhất thời không phản bác được.

Địa điểm cử hành hôn lễ được trang trí rất long trọng, trên sân khấu chất đầy hoa, còn có một cái bánh gatô mấy tầng.

Tôi ghi tên mình ở bàn đánh dấu, vào trong sảnh mới thấy hầu hết đều là người quen.

Nhà bạn tôi làm kinh doanh nên phần lớn là mời những người trong ngành, nghe nói nhà tân nương có liên hệ với giới chính trị nên còn mời đến một số quan chức.

Không biết ai sắp xếp chỗ ngồi của Thi Gia Chí bên cạnh tôi.

Vừa ngẩng lên tôi còn thấy cả Diệp Tử An.

Tôi trêu chọc Thi Gia Chí: "Anh còn dẫn người ta đến dự hôn lễ nữa à?"

Thi Gia Chí liếc tôi rồi nói: "Đâu liên quan gì tới tôi, tân lang bảo muốn mời mấy minh tinh đến làm đẹp đội hình nên tôi mới dẫn nghệ sĩ của công ty đến giúp, vì là người quen nên tôi còn giảm giá nữa đấy."

Hắn còn giải thích: "Vả lại tôi đâu chỉ mời mỗi mình Diệp Tử An đâu."

Bên cạnh Diệp Tử An còn mấy người nhìn có vẻ giống tiểu minh tinh, nhưng tôi không biết ai nên cũng chẳng để ý lắm.

Sau khi uống vài ly rượu, Thi Gia Chí hào hứng xáp lại gần tôi nói: "Dạo này tôi nghe được một tin đồn liên quan tới anh, muốn biết không?"

Tôi bật cười: "Tôi thì có tin đồn gì chứ."

Thi Gia Chí nói: "Bọn họ đều nói anh nhìn trúng một sinh viên đại học, nghe đồn đặc sắc lắm."

Tôi sững sờ.

Người hắn nói là Hứa Tri Niên sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio