【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Có lẽ Hứa Tri Niên đang bận nên một lát sau mới trả lời tôi.
Tri Niên: Đang học luật hình sự [ Khóc ].
Còn gửi kèm một tấm hình chụp sách giáo khoa trên bàn cậu ấy.
Tôi nhịn không được kinh ngạc: Dày như vậy mà phải học hết à?
Tri Niên: Tất nhiên không phải rồi.
Tri Niên: Chỉ học thuộc lòng thì không được đâu, phải căn cứ vào án lệ để tìm hiểu và áp dụng tùy từng trường hợp nữa.
Về pháp luật tôi chỉ chú ý nội dung liên quan đến tài chính, còn luật hình sự lại chẳng biết gì nên không thể nói tiếp được.
Tôi nghĩ ngợi rồi gửi cho Hứa Tri Niên icon "Cố lên".
Tri Niên: Khương tiên sinh vẫn đang dự lễ cưới sao?
Tôi: Ừ?
Tri Niên: Sao rồi, có phải lễ cưới rất vui không.
Tôi: Không vui, tôi cảm thấy rất nhàm chán.
Tri Niên: Sao thế ạ?
Dường như cậu ấy rất kinh ngạc.
Tôi: Thì là vậy đó.
Tri Niên: Tôi cảm thấy lễ cưới vui lắm mà. Khi còn nhỏ, bà có dẫn tôi đi đám cưới một lần, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon mà trước kia tôi chưa được ăn bao giờ.
Tri Niên: Có người phát kẹo mừng nữa, mỗi người đều có. Cô dâu là chị gái rất ôn nhu, mặc đồ rất đẹp, thấy tôi là con nít còn lì xì cho tôi nữa.
Tri Niên: Có tới một trăm tệ lận đó!!!
Cậu ấy dùng ba dấu chấm than để nhấn mạnh.
Tôi nhìn số tiền lớn một trăm tệ mà không nhịn được cười.
Tôi: Tôi không được lì xì ở lễ cưới.
Tri Niên: Đó là khi còn nhỏ thôi! Bây giờ chắc chắn không nhận được rồi.
Tôi: Lúc nhỏ cũng không có.
Tri Niên: Hả? Sao lại thế chứ?
"Khương Minh Ý."
Tôi đang định trả lời thì trên đầu chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Tôi thu lại biểu cảm trên mặt rồi ngẩng đầu lên.
Là cậu tôi, Nghiêm Thời Thịnh.
Ông ấy cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn tôi chẳng chút thân thiện.
Hệt như người trước mắt không phải cháu ruột của ông ấy mà chỉ là một kẻ xa lạ.
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Nhiều năm rồi không gặp, cậu suýt không nhận ra cháu nữa, lúc nãy còn tưởng mình hoa mắt nhận lầm người."
Tôi hờ hững cười nói: "Lâu rồi không gặp cậu."
Mẹ tôi họ Nghiêm, Nghiêm gia làm chính trị, thậm chí còn liên hệ với các ban ngành lớn trong tỉnh.
Năm đó Khương gia và Nghiêm gia làm thông gia với nhau ít nhiều cũng vì muốn thiết lập quan hệ trong chốn quan trường.
Đáng tiếc cuộc hôn nhân này chẳng kéo dài bao lâu, trong một vụ làm ăn lớn Nghiêm gia đứng sai phía nên bị tổn thất nghiêm trọng, đành phải lui về ở ẩn.
Tôi không biết nhiều họ hàng ở Nghiêm gia lắm, Nghiêm Thời Thịnh xem như là một trong số đó.
Ông ấy và mẹ tôi là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, nghe nói từ nhỏ đã rất thương yêu mẹ tôi, trước kia biết bà sống ở Khương gia không tốt còn tới tận cửa làm ầm ĩ hai lần.
Sau khi mẹ tôi hóa điên, quan hệ giữa Khương gia và Nghiêm gia liền nguội lạnh.
Nghiêm gia chỉ trích cha tôi bức điên mẹ tôi, cha tôi thì nói tổ tiên mẹ tôi đã có tiền sử bệnh tâm thần nhưng Nghiêm gia che giấu chuyện này để lừa cưới.
Cuối cùng hai nhà tan rã trong không vui, tôi bị kẹp ở giữa trở thành người khó xử nhất.
Nghiêm Thời Thịnh hỏi tôi: "Lâu rồi không gặp, nói chuyện với cậu một lát nhé?"
Tôi khẽ gật đầu rồi đứng dậy ra chỗ khác với ông ấy.
"Lần trước gặp cháu hình như cháu còn chưa cao như bây giờ." Nghiêm Thời Thịnh nói, "Mấy năm rồi nhỉ?"
Tôi bình tĩnh nói: "Khi ông ngoại qua đời ạ."
Nghiêm Thời Thịnh nhẹ gật đầu: "Từ đó trở đi cũng không gặp cháu nữa, lễ tết gì cũng không tới, lạnh nhạt quá đấy oắt con."
Tôi nói: "Không phải cháu không đến mà là Nghiêm gia không muốn nhìn thấy cháu."
Nghiêm Thời Thịnh nhíu mày muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Tôi rũ mắt nhớ lại chuyện cũ.
Trước khi ông ngoại qua đời, tôi đến gặp ông lần cuối.
Từng là nhân vật hô mưa gọi gió ở chốn quan trường mà nay dần dần già đi, thật khiến người ta cảm thán.
Lúc đó ông ngoại kéo tay tôi rồi chậm rãi hỏi tôi có muốn rời khỏi Khương gia hay không.
Ông nói chỉ cần tôi chịu cắt đứt quan hệ với Khương gia thì Nghiêm gia có thể tiếp nhận đứa cháu ngoại là tôi, xem tôi như con cháu trong nhà để tận tâm bồi dưỡng.
Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vừa nghiêm túc vừa kiên định nhìn vào mắt ông nói "Không".
Lần cuối ông ngoại nhìn tôi, ánh mắt ông đầy thất vọng.
Sau khi ông qua đời, tôi cũng không được bất kỳ người nào ở Nghiêm gia hoan nghênh.
Nhưng tôi không hối hận.
Tôi biết rõ mình đang làm gì, tương lai muốn làm gì.
Tôi và Nghiêm Thời Thịnh ở ngoài hóng gió lạnh một hồi, tôi quấn chặt áo khoác.
Nghiêm Thời Thịnh lấy bao thuốc trong túi ra đốt một điếu rồi đưa cho tôi một điếu: "Hút không?"
Tôi nhận lấy.
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Không tệ nhỉ oắt con, còn biết hút thuốc nữa."
Tôi lạnh nhạt nói: "Biết lâu rồi chứ không phải mới hai năm nay đâu ạ."
Nghiêm Thời Thịnh sửng sốt một chút rồi nói: "Sao cậu không biết."
Tôi nói: "Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."
Ngay cả khi nói chuyện phiếm, Nghiêm Thời Thịnh cũng đứng nghiêm trang.
Dường như ông ấy đã quen với tư thế này, trên người tỏa ra khí thế bức người.
Sau khi thành niên, Nghiêm Thời Thịnh không giống những người khác trong nhà họ Nghiêm dấn thân vào chính quyền mà lại nhập ngũ.
Sau khi ông ngoại qua đời, hoàn cảnh Nghiêm gia càng thêm khó khăn.
Lúc này Nghiêm Thời Thịnh từ quân đội vào làm trong ngành công an mới giúp Nghiêm gia dễ thở hơn.
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Cháu bây giờ rất có tiền đồ, năm đó chắc ông ngoại cháu cũng không ngờ tới."
Tôi mỉm cười không nói gì.
Hơn phân nửa sản nghiệp hiện tại của Khương gia đều nằm trong tay tôi, Nghiêm Thời Thịnh bây giờ cũng là người đứng đầu Nghiêm gia.
Tôi không biết ông ấy tìm tôi chỉ đơn thuần là để ôn chuyện cũ hay có ý gì khác.
Ít nhất tôi không nhìn ra được gì trên gương mặt bình thản của ông ấy.
"Cô dâu là con gái một người bạn của cậu." Nghiêm Thời Thịnh lại đốt một điếu thuốc, "Từ nhỏ cậu đã thấy nó lớn lên, xem như cũng là con gái cậu."
Tôi nói: "Hèn gì hôm nay cậu đến đây."
Nghiêm Thời Thịnh hỏi tôi: "Còn cháu?"
Tôi nói: "Chú rể là bạn cháu."
Nghiêm Thời Thịnh thoáng sửng sốt rồi lập tức cười mỉa mai: "Có duyên thế nhỉ."
Nghiêm Thời Thịnh có vẻ nghiện thuốc nặng hơn tôi tưởng.
Tôi còn đang hút điếu đầu tiên thì điếu thứ hai của ông ấy chỉ còn lại một mẩu tàn thuốc.
Ông ấy dụi tắt đốm lửa rồi ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.
"Hôn lễ thế này cậu cũng thấy nhiều rồi." Nghiêm Thời Thịnh dường như nhớ lại chuyện cũ nào đó nên ánh mắt thất thần, "Ngồi trong đó rất khó chịu, ra đây hút điếu thuốc tốt hơn nhiều."
Tôi hàn huyên với ông ấy nửa ngày, cuối cùng cũng không thăm dò được gì.
Khi về, Nghiêm Thời Thịnh đột nhiên thấp giọng lạnh lùng hỏi tôi: "Giẫm lên xương cốt mẹ cháu mới có được sản nghiệp Khương gia, nửa đêm tỉnh dậy không thấy bà ấy về tìm cháu sao?"
Tôi bình tĩnh nhìn lại ông ấy: "Vốn dĩ nó thuộc về cháu, nếu cháu chắp tay dâng cho người khác thì bà ấy mới chết không nhắm mắt."
Khi trở lại đại sảnh, sắc mặt tôi không tốt lắm, Thi Gia Chí hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nói: "Mới ra ngoài hóng gió nên bị đông lạnh thôi."
Thi Gia Chí cười: "Trời lạnh như vậy, không có việc gì thì chạy ra ngoài làm gì."
Tôi không phản ứng với hắn mà cúi đầu xem điện thoại.
Tri Niên: Khương tiên sinh?
Tri Niên: Bận việc gì sao ạ?
Tri Niên: Vậy tôi tiếp tục học luật hình sự đây.
Tri Niên: Chờ Khương tiên sinh làm xong lại nói tiếp nhé!
Tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều, bàn tay cóng đến đỏ bừng chậm chạp gõ chữ trả lời cậu ấy.
Tôi: Xin lỗi, vừa rồi gặp người quen nên hàn huyên mấy câu.
Tôi: Giờ tôi nói chuyện xong rồi.
Tri Niên: A a!
Tôi: Trả lời nhanh vậy, cậu vẫn đang chờ tôi à?
Tri Niên: Thì...... học thuộc lòng mà, điện thoại để ngay bên cạnh, có tin nhắn thì lập tức nghe được thôi.
Tôi: Ừ.
Tôi đợi nửa ngày không thấy Hứa Tri Niên trả lời, màn hình điện thoại vì quá lâu không có thao tác gì nên tối đi.
Tôi bắt đầu nghĩ có phải một chữ "Ừ" quá ngắn gọn nhàm chán nên cậu ấy không biết trả lời thế nào không.
Đang xoắn xuýt muốn nói thêm mấy câu thì điện thoại rung lên.
Tôi cúi đầu nhìn.
Hứa Tri Niên gửi cho tôi một bao lì xì.
Một trăm tệ.
【 Lì xì Wechat: Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi 】
【 Bạn đã nhận được bao lì xì từ Tri Niên.】
Tôi:?
Tri Niên: Chẳng phải Khương tiên sinh nói chưa bao giờ được nhận lì xì trong lễ cưới sao.
Tri Niên: Giờ nhận được rồi nhé.
Tôi:......
Tôi: Hôm nay cũng đâu phải cậu kết hôn.
Tri Niên:...... Đừng để ý chuyện này.
Tôi có chút dở khóc dở cười.
Nói thật tôi cũng chỉ thuận miệng kể với cậu ấy chứ không thật sự để ý bao lì xì mấy trăm tệ này.
Nhưng tâm ý của cậu ấy khiến tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều.
Tri Niên: Giờ Khương tiên sinh đã vui hơn chút nào chưa?
Tôi thoáng sửng sốt rồi hỏi cậu ấy: Sao cậu biết tôi không vui?
Tri Niên: Tôi không biết nữa, chỉ cảm thấy Khương tiên sinh hình như hơi xuống tinh thần thôi.
Tôi: Vậy nên cậu mới phát lì xì dỗ dành tôi à?
Tri Niên: Chỉ một trăm tệ mà có thể làm Khương tiên sinh vui vẻ thì chẳng phải rất có lời hay sao.
Tôi nhìn điện thoại, khóe môi bất giác cong lên.
Tôi: Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi, cám ơn cậu.
Tri Niên: Vậy mới đúng chứ, dự lễ cưới là phải vui vẻ.
Trong lòng tôi đột nhiên xúc động.
Tôi: Niên Niên.
Tri Niên:?
Tri Niên: Sao đột nhiên gọi tôi như vậy?
Tôi: Lần trước tôi hỏi cậu chuyện kia, cậu còn nhớ không?
Tri Niên:......
Tri Niên: Nhớ ạ.
Tôi: Vậy cậu thi cuối kỳ xong cho tôi biết đáp án được không?
Hơn nửa ngày sau, Hứa Tri Niên mới trả lời tôi một chữ "Vâng".
Tôi cầm di động nghĩ bâng quơ.
Hình như là...
Không thể chờ đợi thêm nữa.