Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Hôn lễ bắt đầu cử hành, sau khi cô dâu chú rể xuất hiện, ánh đèn mờ dần.

Tôi hỏi: "Làm sao đồn ra?"

Thi Gia Chí nói: "Chiếc xe kia của anh ở thành phố này ai mà không biết, cứ đúng ba giờ rưỡi lại nghênh ngang dừng trước cổng trường đại học, rất nhiều người đều thấy. Có người còn chụp ảnh rồi đến hỏi tôi có phải là anh không nữa."

Tôi nhíu mày: "Cái khác thì sao? Chụp được gì rồi?"

Thi Gia Chí lắc đầu: "Có người thấy một sinh viên lên xe của anh nhưng không chụp ảnh, chỉ có vài tấm ảnh khá mờ không thấy rõ mặt. Biết tính anh nên có chụp được cũng chẳng ai dám công khai, cùng lắm chỉ tán gẫu với bạn bè thôi."

Không bị chụp ảnh thì tốt, tôi thầm thở phào trong lòng.

Cô dâu khoác tay cha mình lên sân khấu đầy hoa đi về phía chú rể.

Chung quanh vang lên một tràng vỗ tay, tôi và Thi Gia Chí cũng hùa theo đám đông.

Tiếng vỗ tay ngừng lại, Thi Gia Chí uống một hớp rượu rồi hỏi tôi: "Bọn họ đồn như vậy là thật hay giả?"

Tôi nói: "Lần sau tôi sẽ đổi xe khác tới đón người."

Thi Gia Chí bị sặc rượu ho khan hai tiếng.

"Không phải chứ." Thi Gia Chí kinh ngạc nhìn tôi, "Anh thật sự nhìn trúng sinh viên kia sao?"

Tôi không nói gì.

Thi Gia Chí đặt ly xuống nói: "Vậy kiều lúc trước của anh đâu? Chia tay rồi à?"

Tôi không hiểu lắm nên hỏi hắn: "Cái gì kiều?"

Thi Gia Chí nói: "Kim ốc tàng kiều chứ gì, anh còn dẫn người ta về nhà nữa, tôi cứ tưởng anh nghiêm túc, sao nhanh như vậy đã thay người rồi?"

Tôi im lặng: "Anh nói mò gì thế, loạn thất bát tao."

Trên sân khấu, cha cô dâu giao phó con gái cho chú rể, hai người nắm tay trước mặt mọi người, tiếng ồn ào và huýt sáo liên tục vang lên.

Thi Gia Chí nhích lại gần nói: "Chúng ta thân quen vậy mà, anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi chút đi."

Tôi hắng giọng rồi bảo hắn: "Không phải thay người, từ đầu tới cuối vẫn chỉ có một người thôi."

Thi Gia Chí lập tức nắm được trọng điểm: "Anh nói kiều gì kia và sinh viên là cùng một người sao?"

"Ừ." Tôi không để ý tới hắn mà nói tiếp, "Anh giúp tôi xử lý mấy tấm ảnh kia nhé, đừng để lọt ra ngoài."

Thi Gia Chí xem thường: "Chỉ có mấy tấm ảnh mờ mờ thì có thể xảy ra chuyện gì."

Tôi nói: "Cứ đề phòng cho chắc."

Hứa Tri Niên còn phải học ở trường một hai năm nữa.

Hiện giờ tin đồn chỉ lưu truyền trong giới chúng tôi nhưng cũng không phải không có kẽ hở, nói không chừng ngày nào đó sẽ lan đến trường học.

Có người thấy xe của tôi dừng ở cổng thì cũng sẽ có người nhìn thấy Hứa Tri Niên lên xe.

Lời đồn này với tôi chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng Hứa Tri Niên chắc chắn sẽ bị người ta phỏng đoán ác ý.

Tôi không thể để cậu ấy gặp phải chuyện này.

Thi Gia Chí nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Anh nghiêm túc với cậu ta à?"

Tôi cười với hắn: "Có lúc nào anh thấy tôi không nghiêm túc chưa?"

Thi Gia Chí vạch trần: "Tôi còn chưa thấy anh yêu đương bao giờ mà."

Tôi không nói gì.

Thi Gia Chí lại hỏi: "Không phải bao nuôi, cũng không phải tùy tiện chơi đùa sao?"

Lời hắn nói chắc cũng là ý nghĩ của hầu hết mọi người trong giới này.

Vì vậy tôi càng phải giải thích với bọn họ, tỏ rõ thái độ của tôi để tránh sau này làm tổn thương Hứa Tri Niên.

Tôi chân thành nói: "Không phải bao nuôi, cũng không phải tùy tiện chơi đùa."

Tôi nói: "Nếu chúng tôi ở bên nhau thì sẽ yêu đương đàng hoàng."

"Nếu?" Thi Gia Chí nói, "Là sao? Giờ hai người chưa hẹn hò à?"

Tốt lắm, quả thực hắn luôn biết nắm trọng điểm.

Tôi nói: "Bây giờ thì chưa, nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Thi Gia Chí nói: "Anh tự tin thế cơ à?"

Tôi nói: "Đương nhiên, dù sao cậu ấy cũng rất thích tôi."

Thi Gia Chí: "......"

Hắn có vẻ ghen tị với tôi.

Thi Gia Chí còn muốn hỏi thêm nhưng tôi chặn hắn lại: "Đừng hóng chuyện tôi nữa, nói chuyện của anh và Diệp Tử An đi, khi nào hai người mới chính thức hẹn hò?"

Thi Gia Chí quay lại nhìn Diệp Tử An ngồi bên kia rồi nói: "...... Chuyện này đâu phải tôi muốn là được."

Tôi hỏi: "Cậu ta không chịu à?"

Thi Gia Chí buồn bực nói: "Cậu ấy vẫn chưa biết."

Tôi kinh ngạc: "Không ngờ Thi tổng tán tỉnh phụ nữ luôn bất khả chiến bại mà cũng có ngày thầm mến người ta."

Thi Gia Chí khổ não: "Đừng nói nữa, cũng vì trước kia tôi nổi danh tán gái nên cậu ấy vẫn tưởng tôi chỉ thích người khác phái, mỗi lần tôi ra hiệu với cậu ấy thì cậu ấy luôn nghĩ tôi đang đùa."

Tôi nhớ lại hôm đó Diệp Tử An hỏi ở tôi hành lang, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không phải hoàn toàn vô tâm với Thi Gia Chí.

Tôi nói: "Thật ra tôi cảm thấy cậu ta......"

Chung quanh vang lên một đợt huyên náo.

Hôn lễ đang tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất, chú rể và cô dâu cùng tuyên thệ, sau đó trao nhẫn trước ánh nhìn chăm chú của tất cả khách mời.

Trên mặt cặp đôi hiện ra nụ cười, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử chỉ đều quy củ đúng mực.

Dưới chữ hỉ đỏ chót, sự vui vẻ của hôn lễ không hề lan vào mắt hai người.

Tôi và Thi Gia Chí đứng lên theo những người khác, cùng chứng kiến cảnh tượng này.

Lúc nãy bị âm thanh khác lấn át nên Thi Gia Chí không nghe rõ tôi nói gì.

Đến khi ngồi xuống lại thì hắn đã nói sang chuyện khác.

"Mới đây tôi cũng nghe được tin đồn về đôi vợ chồng này, anh muốn nghe không?"

Tôi thờ ơ nói: "Anh thích kể thì kể."

Hôm nay Thi Gia Chí có vẻ nói nhiều hơn mọi khi, hắn nhìn quanh thấy không ai chú ý bên này mới nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói bọn họ đã giao ước đây là hôn nhân mở."

Tôi ngẩn người rồi lập tức cười nhạo: "Đây cũng đâu phải chuyện lạ gì."

Hôn nhân mở là một dạng hôn nhân chính trị phổ biến trong giới.

Hai người vốn cũng không phải kết hôn vì yêu nên mạnh ai nấy lo, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Sau khi cưới, chồng có thể ở bên ngoài tìm những phụ nữ khác, vợ cũng có thể nuôi tình nhân của mình.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai người phải sinh con đầu lòng trước đã.

Trong hôn nhân không có tình yêu, một tờ hôn thú mỏng manh chẳng là gì.

Đứa trẻ có huyết thống của cả hai nhà mới là cầu nối cho lợi ích của hai gia tộc.

Mà đứa trẻ sinh ra trong kiểu gia đình này có được tình thương bình thường của cha mẹ hay không, có thể lớn lên trong môi trường tốt đẹp hay không.

Cũng chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.

Tôi rũ mắt uống một hớp rượu, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Hôn lễ vẫn đang chậm rãi tiến hành.

Cô dâu mỉm cười nhận lời chúc phúc của đám người, khi bị trêu chọc lại mỉm cười ngượng ngùng, chú rể đúng lúc ra giải vây cho cô.

Nhìn thế này họ giống hệt như một đôi vợ chồng ân ái.

Mấy ai biết được phía sau hôn lễ long trọng vui vẻ này chẳng qua chỉ là một giao dịch lạnh lùng.

Tôi nhìn chữ hỉ đỏ chót chướng mắt chung quanh, bắt đầu đưa ra giả thiết vô nghĩa.

Nếu năm đó tôi không thẳng thắn bộc lộ thì có phải một ngày nào đó trong tương lai tôi cũng sẽ giống như người bạn này.

Cưới một phụ nữ mình không yêu, giả vờ kết hôn rồi sinh người thừa kế chỉ vì lợi ích.

Tôi không nghĩ tiếp nữa.

Bởi vì giả thiết này khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi quyết định đối xử tốt với mình một chút, không nghĩ về những chuyện hỏng bét này nữa mà nghĩ đến chuyện gì khiến mình vui vẻ.

Thế là tôi nhớ tới Hứa Tri Niên.

Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Tri Niên.

Tôi: Đang làm gì vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio