Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】

Ngày tháng năm , nắng đẹp

Khương tiên sinh ngày càng biết nói ngọt.

Hôm nay khi ăn cơm, tôi gọi anh: "Khương tiên sinh."

Anh lập tức đáp lại một câu: "Khương phu nhân."

Lúc đó tôi ngây ngẩn cả người, mặt nóng bừng.

Khương tiên sinh lại còn cười!!!

Lúc ra cửa, chú Dương đi theo hỏi tôi: "Khương phu nhân hôm nay muốn đi đâu?"

Tôi: "......?"

A a a a a a a a a a a cả người tôi đều không khỏe.

Đều tại Khương tiên sinh cả!

Tôi quyết định hôm nay sẽ yêu Khương tiên sinh ít hơn một tí.

......

Mà thôi, không ít hơn đâu.

—————

Tôi lạnh nhạt hỏi: "Nghiêm Chi Triết có tin đồn gì à?"

Thi Gia Chí cười khinh thường: "Tin đồn về hắn còn nhiều nữa là đằng khác, trong giới này ai mà chẳng biết."

Tôi nói: "Kể rõ xem nào."

Thi Gia Chí nói: "Tên Nghiêm Chi Triết bất tài vô học này cũng khá nổi danh trong đám thiếu gia ăn chơi, hơn nữa còn rất ngang ngược, thường xuyên gây sự đánh nhau, giành người với phú nhị đại khác là chuyện như cơm bữa, dần dà mọi người cũng thích xem trò cười của hắn. Nhưng có Nghiêm gia che chở nên ai có gia thế kém cỏi hơn cũng không dám giành với hắn."

Tôi bật cười: "Dù sao mãi đến khi về già mới có con nên Nghiêm gia cưng chiều hắn cũng bình thường."

Thi Gia Chí lắc đầu: "Tôi lại thấy Nghiêm gia chiều hắn quá mức rồi."

Tôi hỏi Thi Gia Chí: "Nói vậy là sao?"

Thi Gia Chí nhìn quanh rồi đột nhiên thấp giọng nói: "Trước kia hắn từng làm chết người."

Tay cầm ly rượu của tôi khựng lại.

Tôi hỏi: "Chết người?"

Thi Gia Chí gật đầu: "Không phải làm ai to bụng mà là mạng người thật đấy."

Tôi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Thi Gia Chí nói: "Lần đầu cũng không ầm ĩ lắm, hắn mới học lái xe, đua xe trên đường đụng chết người."

Tôi nói: "Chắc là chuyện cách đây lâu lắm rồi nhỉ?"

"Thời sinh viên thì phải." Thi Gia Chí nghĩ ngợi rồi nói, "Cũng lâu rồi. Lúc đó Nghiêm gia bồi thường một số tiền lớn cho gia đình người chết, việc này trôi qua êm xuôi, xem như tai nạn ngoài ý muốn nên hai bên tự hoà giải."

Đây cũng bình thường thôi.

Tôi hỏi: "Anh nói đây là lần đầu tiên, vậy còn lần thứ hai nữa sao?"

Thi Gia Chí nói: "Lần thứ hai là mấy năm trước, lúc đó dư luận bàn tán xôn xao lắm, kéo đại một người trong giới ra hỏi cũng biết chuyện, chỉ có người không thích nghe tin đồn như anh mới không biết thôi."

Tôi nói: "Tôi và bọn họ đâu có việc gì gặp nhau."

Thi Gia Chí vờ vịt nói: "Vâng, tầm nhìn của Khương tổng rất cao nên lúc nào cũng chướng mắt đám thiếu gia suốt ngày ăn chơi như chúng tôi mà."

Tôi lạnh nhạt nói: "Đâu phải ai cũng chướng mắt."

Thi Gia Chí nhíu mày nhìn tôi: "Hả?"

Tôi nói: "Chẳng phải đang giao du với anh đó sao."

Thi Gia Chí nói: "...... Coi như anh đang khen tôi đi."

Tôi trở lại chủ đề chính: "Lần thứ hai xảy ra chuyện gì?"

Thi Gia Chí nói: "Có lần hắn đến hộp đêm cao cấp uống say rồi cưỡng hiếp một nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ kia không tiếp khách mà chỉ đổi ca cho đồng nghiệp, sau khi tỉnh lại muốn tố cáo Nghiêm Chi Triết. Lúc đầu Nghiêm gia tưởng nhân viên phục vụ kia đòi tiền nên cho một khoản bồi thường là xong, không ngờ người kia nhất quyết muốn tố cáo."

Tôi hỏi: "Vậy tố cáo được không?"

Thi Gia Chí lắc đầu: "Không có, bị Nghiêm gia đè xuống. Nghiêm Chi Triết còn cắn ngược người ta, khắp nơi đồn đại nhân viên phục vụ kia vốn đi khách, muốn dụ dỗ hắn. Anh cũng biết đấy, nơi xảy ra chuyện là hộp đêm cao cấp, quả thật khiến người ta thấy vi diệu, lúc đó rất nhiều người tin là thật."

Tôi: "Sau đó thì sao?"

Thi Gia Chí nói: "Cuối cùng nhân viên phục vụ kia không chịu được áp lực dư luận nên nhảy xuống từ tầng cao nhất của hộp đêm."

Tôi rũ mắt im lặng.

Thi Gia Chí nói: "Đám con nhà giàu này ăn uống cờ bạc chơi gái cũng chẳng tính là gì, nhưng đụng đến mạng người thì ít nhiều vẫn có chút kiêng dè."

Tôi gật đầu: "Ừ."

Thi Gia Chí nói: "Sau lần đó Nghiêm gia quản hắn chặt hơn, ít nhất mấy năm nay hắn cũng xem như an phận, không gây ra chuyện gì to tát nữa."

Trong lòng tôi cười lạnh.

Hắn an phận chỗ nào, chỉ là thủ đoạn kín đáo hơn, cầm tù tra tấn người ta trong biệt thự mà thôi.

Nhưng tôi cũng không định nói việc này với ai.

Càng ít người biết thì ảnh hưởng và tổn thương đối với Hứa Tri Niên lại càng ít.

Sau đó Thi Gia Chí khinh thường nói, "Suy cho cùng hắn chỉ ỷ vào thế lực Nghiêm gia thôi, nếu một ngày Nghiêm gia sụp đổ thì hắn chẳng là cái thá gì cả, người muốn chà đạp hắn còn nhiều nữa là khác."

Tôi hiếu kỳ: "Nhiều người ghét hắn vậy à?"

Thi Gia Chí cười mỉa mai: "Con người hắn gặp cao giẫm thấp, lấn yếu sợ mạnh, trước mặt anh và tôi thì không dám hó hé nhưng ở ngoài lại ngang ngược càn rỡ. Những kẻ xum xoe hắn ngoài mặt thì nịnh bợ nhưng thực ra chỉ mong sớm đến ngày hắn ngã xuống thôi."

"Tôi nghe nói giờ hắn đang nước ngoài à?" Tôi hỏi.

Thi Gia Chí nói: "Ừ, hắn xuất ngoại hơn nửa năm rồi."

Tôi nói: "Nửa năm...... lâu vậy sao?"

"Hình như coi trọng một nghệ sĩ dương cầm thì phải." Thi Gia Chí nhớ lại, "Trước kia có người kể với tôi là hắn xuất ngoại chỉ để mừng sinh nhật người ta, sau đó nghệ sĩ dương cầm kia đi lưu diễn nên hắn theo hết thành phố này đến thành phố khác, xem như du lịch luôn."

Thi Gia Chí nhịn không được giễu cợt thêm một câu: "Chỉ có kẻ cả ngày rảnh rỗi như hắn mới bỏ ra hơn nửa năm chu du thế giới, cũng không biết người bị hắn coi trọng là thứ rác rưởi gì nữa."

Tôi lạnh lùng nói: "Có lẽ một người muốn đánh một người muốn bị đánh thôi."

Thi Gia Chí thoáng sửng sốt.

Nghe xong mấy tin đồn, tôi bảo Thi Gia Chí: "Anh để ý dùm tôi xem khi nào Nghiêm Chi Triết về nước thì nhớ báo tôi một tiếng."

Thi Gia Chí gật đầu đáp ứng rồi tò mò hỏi: "Sao tự nhiên anh có hứng thú với hắn vậy? Hôm nay còn kiên nhẫn nghe tôi kể chuyện lâu như vậy nữa."

Tôi hỏi: "Trước kia anh kể chuyện có khi nào tôi không nghe đâu."

Thi Gia Chí nói: "Đừng tưởng tôi không biết nhé, lúc trước anh chỉ nghe qua loa, vào tai này ra tai kia, chẳng hề quan tâm tôi nói gì."

Tôi nói: "Tôi chịu nghe anh kể hết thì đã rất nể mặt anh rồi đấy."

Thi Gia Chí: "......"

"Nghiêm Chi Triết rốt cuộc có điều gì làm anh chú ý vậy?" Thi Gia Chí kiên trì căn vặn.

Tôi hàm hồ nói: "Tình hình Nghiêm gia dạo này không tốt lắm, anh có nghe nói gì không?"

"Tôi lại chẳng nghe thấy phong thanh gì." Thi Gia Chí lắc đầu, "Nhưng Khương gia các anh và Nghiêm gia thân nhau nên có tin tức gì chắc sẽ biết nhanh hơn."

Tôi nói: "Nghiêm lão gia bệnh nặng, e là chẳng còn sống được bao lâu nữa. Mấy đứa con đều không vừa, chỉ tranh giành gia sản thôi cũng phải náo loạn long trời lở đất."

Thi Gia Chí kinh ngạc: "Nghiêm lão gia bệnh nặng thế cơ à? Sao tôi chẳng nghe gì cả."

Dừng một chút, hắn lại tự nhủ: "Cũng đúng, tin này nếu bị lộ ra thì cổ phiếu Nghiêm gia sẽ rớt giá thê thảm."

Tôi thờ ơ nói: "Nghiêm gia muốn trụ được bao lâu thì phải xem Nghiêm lão gia còn sống được bao lâu."

Thi Gia Chí nói: "Tôi cảm thấy Nghiêm Chi Triết ở nước ngoài lâu như vậy chắc sẽ có người không mong hắn trở về ngay thời điểm này, dù sao hắn cũng là đứa cháu Nghiêm lão gia cưng chiều nhất mà."

Tôi nhún vai nói: "Ai biết được."

Thi Gia Chí biết được tin lớn này từ miệng tôi thì nhất thời hào hứng uống liền mấy ly rượu.

Lát sau đám bạn chí cốt của hắn tới mời rượu, hắn đều vui vẻ uống, ai đến cũng không từ chối.

Chờ tan cuộc, trước bàn hắn bày đầy chai rượu, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi.

Tôi nhíu mày hỏi hắn: "Anh say rồi à?"

Hắn nói: "Không có! Tôi mới không say đâu!"

Tôi nhìn bộ dạng hắn mà không mấy tin tưởng.

Hắn nhảy xuống ghế, vừa đi loạng choạng vừa hô hào: "Thấy chưa! Tôi rất tỉnh, say đâu mà say!"

Sau đó ngã lăn ra đất.

Tôi: "......"

Tôi đưa tay kéo hắn lên.

Hắn vừa đứng vững liền hất tay tôi ra: "Tôi không cần anh, tôi muốn đi tìm Diệp Tử An."

Tôi hờ hững nhìn hắn.

Thôi bỏ đi, đừng so đo với ma men làm gì.

Tôi dìu hắn đến nằm xuống ghế dài.

Hắn cũng chưa đến nỗi say khướt, chỉ là không thèm để ý tôi mà gọi đi gọi lại Diệp Tử An.

Tôi cũng lười nói nhiều, lôi điện thoại di động của hắn ra rồi dùng vân tay hắn mở khóa.

Lúc đầu tôi định tìm số điện thoại tài xế riêng của hắn, nào ngờ không tìm được tài xế nhưng tên người liên hệ đầu tiên lại rất dễ thấy.

Chỉ có một chữ "An".

Tôi suy tư một lát rồi gọi cho người tên "An" này.

Chưa đầy mấy giây điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ôn hòa: "Thi tổng?"

Tôi nói: "Tôi không phải Thi Gia Chí."

Người kia sửng sốt: "Vậy anh là......?"

Tôi không trả lời mà chỉ nói: "Thi Gia Chí uống say rồi, tôi không biết anh ta ở đâu nên chỉ có thể dùng điện thoại của anh ta liên hệ với bạn bè thôi."

Người kia hỏi: "Anh ấy ở đâu?"

Tôi báo địa chỉ quán rượu cho cậu ta rồi nói: "Tôi chỉ chờ nửa tiếng thôi đấy, nửa tiếng sau tôi phải đi rồi."

Người kia vội vàng nói: "Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ tới ngay."

Hơn hai mươi phút sau, Diệp Tử An đeo khẩu trang vội vàng xuất hiện ở quán bar.

Thấy tôi, cậu ta sửng sốt nói: "Khương tổng?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

Diệp Tử An hỏi tôi: "Thi tổng đâu ạ?"

Tôi đưa tay chỉ vào ghế dài.

Thi Gia Chí lúc này đã ngủ thiếp đi.

Diệp Tử An nhịn không được nhíu mày: "Sao anh ấy lại uống nhiều vậy?"

Tôi nói với thâm ý riêng: "Chắc vì gần đây gặp chuyện gì phiền lòng."

Diệp Tử An thoáng sửng sốt, sau đó đi qua đỡ Thi Gia Chí dậy.

Không biết có phải vì nhận ra người trong lòng hay không mà Diệp Tử An bảo làm gì thì Thi Gia Chí đều nghiêm túc làm, rất nghe lời.

Tôi hỏi Diệp Tử An: "Cậu cứ thế đến đây không sợ bị phóng viên chụp ảnh à?"

Diệp Tử An nói: "Tôi...... tôi chỉ lo cho Thi tổng nên không nghĩ nhiều."

Tôi nói: "Vậy lúc về cậu chú ý một chút."

Diệp Tử An khẽ gật đầu: "Tôi sẽ cẩn thận."

Đến cửa quán bar, Diệp Tử An đột nhiên hỏi tôi: "Khương tổng, sao anh lại gọi điện cho tôi?"

Tôi nói: "Không phải tôi cố ý muốn gọi cho cậu đâu."

Diệp Tử An nghe không hiểu, mờ mịt nhìn tôi.

Tôi nói tiếp: "Tôi chỉ bấm số liên lạc đầu tiên của anh ta thôi, tôi nghĩ đây chắc là người mà anh ta tin tưởng nhất."

Diệp Tử An ngây ngẩn cả người.

Chậc.

Tôi nghĩ thầm.

Không ngờ có ngày mình lại làm ông mai se duyên cho người ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio