Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】

Ngày tháng năm , nắng đẹp

Ngày sinh nhật tôi lại được Khương tiên sinh tặng quà.

Là một chiếc ghim cài áo hình chim thiên đường.

Khương tiên sinh nói: Chúc em tự do phóng khoáng, mãi mãi hạnh phúc.

Tôi nghĩ được ở bên Khương tiên sinh thì mỗi ngày tôi đều hạnh phúc.

Bởi vì anh yêu tôi, mà tôi cũng yêu anh.

—————

Công việc dạo này vẫn nặng nề buồn tẻ như xưa.

Tôi ký xong văn kiện rồi hỏi trợ lý Tôn: "Khi nào tôi mới có ngày nghỉ?"

Trợ lý Tôn hỏi tôi: "Ngày nghỉ gì ạ?"

Tôi nói: "Để tôi đi du lịch ấy mà."

Trợ lý Tôn hỏi khéo: "Khương tổng, hôm nay ngài chưa tỉnh ngủ sao ạ?"

Tôi: "......"

Tôi mở trình duyệt ra tìm kiếm: Công việc quá bận, không có thời gian ở cạnh người yêu thì phải làm sao.

Bên dưới trả lời đủ kiểu.

Có người nói: Yêu đương nếu không tốn thời gian thì chính là tốn tiền. Đã không có thời gian thì tặng quà đi.

Câu trả lời này được nhiều người tán thành nhất.

Tôi lại hỏi: Thường thì nên tặng quà gì?

Có người đáp: Đơn giản nhất là tặng hoa, mặc dù hầu hết mọi người đều nói tặng hoa là cách cũ rích nhưng khi nhận hoa vẫn rất vui vẻ.

Tôi thụ giáo cất điện thoại đi.

Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một tiệm hoa nên bảo chú Dương tìm chỗ dừng xe.

Chú Dương hỏi tôi: "Sao thế?"

Tôi nói: "Cháu muốn mua hoa tặng Niên Niên."

Chủ tiệm hoa là một cô gái mặt tròn rất đáng yêu, vì có vẻ mũm mĩm nên nhìn qua khiến người ta cảm thấy tuổi tác còn rất trẻ.

"Mua hoa sao ạ?" Chủ tiệm hoa hỏi.

Tôi gật đầu: "Ừ."

Cô lại hỏi: "Nhìn dáng vẻ tiên sinh chắc là tặng bạn gái đúng không?"

Không phải bạn gái mà là bạn trai.

Tôi hàm hồ gật đầu hỏi: "Có hoa gì đẹp không?"

Cô nói: "Tặng người yêu thì tốt nhất là chọn hoa hồng, nhưng giữa mùa đông hoa hồng không nhiều lắm, ngài có thể tự chọn và ghép chung với hoa khác, tôi sẽ giúp ngài bó lại."

Tôi chọn chín bông hồng, nghe chủ tiệm nói điều này mang ý nghĩa dài lâu.

Chủ tiệm còn giúp tôi chọn thêm mấy loại hoa khác.

Đi ngang qua một dãy hoa, tôi chợt thấy một loại hoa có hình dạng kì lạ.

Cánh hoa pha lẫn màu vàng và màu tím giống như một con chim giương cánh muốn bay.

Chủ tiệm nói: "Đây là hoa thiên điểu, còn gọi là lan vọng hạc."

Tôi nói: "Hèn gì nhìn giống hệt một con chim vậy."

Chủ tiệm còn nói: "Hoa thiên điểu mang ý nghĩa tự do phóng khoáng và hạnh phúc. Nhưng vì hình dạng của nó nên không thể tạo thành một bó hoa riêng, chỉ có thể làm hoa tô điểm trang trí thêm thôi, có cần tôi giúp ngài chọn mấy cành không?"

Tôi khẽ gật đầu.

Khi nhận được hoa, Hứa Tri Niên vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.

Cậu ấy hỏi tôi: "Sao tự nhiên lại tặng hoa cho em vậy?"

Tôi nói: "Muốn tặng thì tặng thôi, em thích không?"

Hứa Tri Niên ôm bó hoa mỉm cười: "Thích ạ."

Cậu ấy hỏi mượn chị Vương bình hoa rồi cắm hoa hồng vào.

Thấy hoa thiên điểu, cậu ấy nhịn không được đưa tay sờ rồi nói: "Đây là hoa gì ạ, nhìn rất lộng lẫy nhưng hình dạng lại kì lạ."

Tôi nói: "Nó tên là hoa thiên điểu."

Hứa Tri Niên thích thú nói: "Em nhớ có một loại chim cũng tên như vậy."

"Thế à?" Tôi nói, "Anh lại không biết."

Hứa Tri Niên nói tiếp: "Trong các loài chim thiên đường có một loài gọi là chim thiên đường vua, nghe nói bản tính của chúng vô cùng đặc biệt."

Tôi tò mò: "Sao lại đặc biệt?"

Hứa Tri Niên nhìn tôi nói: "Chúng là một loài chim rất cố chấp và tuyệt đối chung thủy, nghe nói cả đời sẽ chỉ có một bạn đời, khi bạn đời chết đi cũng sẽ tuyệt thực chết theo."

Tôi khẽ nhíu mày, không nói gì mà chỉ nghiêng đầu hôn cậu ấy một cái.

Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Một mình em ở nhà có buồn không?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không đâu, em ở nhà đọc sách tập đàn, còn chuẩn bị sang năm thi tư pháp nữa."

Tôi nói: "Vậy kỳ nghỉ đông của em cũng quá nhàm chán rồi."

Hứa Tri Niên cười nói: "Mỗi ngày đều có thể đợi Khương tiên sinh về nhà thì có gì mà nhàm chán ạ."

Tôi đau lòng, chỉ hận mỗi ngày mình không thể dành thêm chút thời gian ở cùng cậu ấy.

Mấy ngày sau Khương Sênh Sênh lại mò tới cửa.

Vừa được nghỉ đông thì nó chỉ hận không thể ngày ngày ra ngoài chơi, lần này đến hỏi Hứa Tri Niên có muốn đi du lịch chung với mình không.

Hứa Tri Niên do dự: "Trời lạnh thế này mà......"

Khương Sênh Sênh nói: "Chính vì trời quá lạnh nên em muốn đi chỗ nào ấm áp hơn chút, chúng ta có thể đi Nam bán cầu chơi, New Zealand hay Úc, Hải Nam trong nước cũng được."

Hứa Tri Niên bị nó rủ rê có chút dao động.

Cậu ấy sợ lạnh, dạo này buổi tối đi ngủ luôn vô thức dán chặt vào tôi, cả người co ro trong ngực tôi, cứ như tôi là lò sưởi không bằng.

Nói thật là rất thử thách định lực của tôi.

Nghe nói có thể đến chỗ ấm áp hơn, ánh mắt cậu ấy sáng lên, sau đó quay sang nhìn tôi.

Tôi nói: "Nếu thích thì đi đi."

Hứa Tri Niên chần chờ hỏi tôi: "Vậy Khương tiên sinh có đi không?"

Tôi lắc đầu: "Không đi."

Trên mặt Hứa Tri Niên lộ vẻ thất vọng.

Khương Sênh Sênh ở bên cạnh xen vào: "Anh hỏi anh ấy làm gì, dù anh ấy muốn đi thì cũng chẳng có thời gian đâu."

Tôi liếc xéo Khương Sênh Sênh.

Hứa Tri Niên do dự thật lâu, cuối cùng vẫn từ chối Khương Sênh Sênh.

Khương Sênh Sênh vô cùng tiếc nuối: "Sao vậy, em nghĩ du lịch một mình quá chán nên mới muốn tìm người đi chung mà."

Hứa Tri Niên nhỏ giọng nói: "Anh muốn ở lại với Khương tiên sinh."

Khương Sênh Sênh: "......"

"Oa oa oa cây cải trắng tôi khổ cực nuôi lâu như vậy đã bị anh tôi ủi mất rồi." Khương Sênh Sênh chua xót nói, "Anh không còn là Niên Niên mà em yêu nhất nữa!"

Tôi nói: "Có anh yêu là đủ rồi, không cần em đâu."

Khương Sênh Sênh bị tôi làm cho nghẹn họng: "......Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi."

Tôi nhíu mày: "Con gái?"

Khương Sênh Sênh nói: "Cái này gọi là fan tượng đất."

Tôi thờ ơ nói: "Văn hóa fan của tụi em phong phú thật đấy."

Khương Sênh Sênh nghi ngờ nhìn tôi: "Em nghi anh đang đá xoáy em thì phải."

"Không cần nghi." Tôi nói, "Anh đúng là đang đá xoáy em đó."

Khương Sênh Sênh: "......"

Cuối cùng sau khi tiễn Khương Sênh Sênh đi, tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Không muốn ra ngoài du lịch thật à?"

"Muốn chứ." Hứa Tri Niên thành thật nói, "Nhưng càng muốn ở cạnh Khương tiên sinh hơn."

Tôi nhìn cậu ấy thật lâu, cuối cùng nhịn không được đi tới ôm chặt cậu ấy.

Ngày hôm sau đến công ty, tôi hỏi trợ lý Tôn: "Sắp tới có việc gì cần tôi đi công tác xa không, tốt nhất là đi Nam bán cầu."

Trợ lý Tôn sửng sốt, chắc vì chưa bao giờ thấy tôi mong đi công tác đến thế.

"Không có ạ." Cậu ta nghĩ ngợi rồi lắc đầu, "Nhưng cuối năm trụ sở thường cử người đến các chi nhánh thanh tra, việc này giao cho quản lý cấp dưới nên anh không cần đích thân đi đâu ạ."

Tôi đặt bút xuống bàn rồi nói: "Tôi nhớ chúng ta cũng có công ty ở Hải Thành mà nhỉ."

"Hải Thành?" Trợ lý Tôn nhất thời mê man.

Tôi nói: "Ở Ninh Thị ấy."

Trợ lý Tôn bừng tỉnh đại ngộ: "Ở Ninh Thị có một công ty mới thành lập năm nay đấy ạ."

"Cậu sắp xếp cho tôi đi." Tôi nói, "Dành ra mấy ngày, năm nay tôi sẽ đi thanh tra Ninh Thị."

Trợ lý Tôn không rõ tại sao đột nhiên tôi lại muốn đi Hải Thành nhưng vẫn đáp ứng.

Cậu ta nhanh chóng dành ra mấy ngày trong lịch trình chật kín của tôi, chính là cuối tuần này.

Sau khi xác nhận thời gian với tôi, cậu ta thông báo cho công ty ở Ninh Thị để bên kia chuẩn bị tiếp đãi tôi cho tốt.

Khi tôi về nhà, Hứa Tri Niên đang nấu canh gà hạt dẻ cho tôi.

Cậu ấy nói canh này rất tốt cho dạ dày, sau khi biết dạ dày tôi không khỏe thì thường xuyên nấu cho tôi.

Tôi nói: "Em nói uống canh bổ chị Vương nấu ngán đến muốn nôn mà còn nấu cho anh à?"

Hứa Tri Niên nhào tới bịt miệng tôi rồi dè dặt nhìn chung quanh: "Coi chừng chị Vương nghe thấy bây giờ, chị ấy sẽ la em mất."

Tôi bị cậu ấy bịt miệng nên không nói được, đành phải liếm liếm lòng bàn tay cậu ấy.

Cậu ấy lập tức rút tay về như bị điện giật, biết chắc chị Vương không ở chung quanh mới đắc ý nói: "Phải cho anh trải nghiệm cảm giác của em chứ."

Tôi bật cười.

Canh gà hạt dẻ rất ngon, tôi nghĩ có uống thêm mấy ngày cũng chẳng ngán, e là Hứa Tri Niên sẽ không đạt được mục đích của mình đâu.

Tôi nhấp một ngụm canh rồi hỏi Hứa Tri Niên: "Anh nhớ quê em ở Hải Thành đúng không?"

Hứa Tri Niên gật đầu rồi kinh ngạc hỏi tôi: "Sao anh biết?"

Tôi đặt chén xuống nói: "Chuyện của em đương nhiên anh phải biết rồi."

Sau đó hỏi cậu ấy: "Hải Thành là nơi như thế nào?"

Hứa Tri Niên vừa xới cơm vừa nói: "Hải Thành nằm ven biển nên mới có tên này, không khí ở đó rất trong lành, còn có nhiều cổ trấn nên vào kỳ nghỉ rất đông người đến đó du lịch ngắm biển."

Tôi hào hứng hỏi: "Vậy em lớn lên gần biển à?"

Hứa Tri Niên lại nói: "Em không ở gần biển mà sống với bà trong một dãy phố cũ trên trấn có lịch sử hơn mấy trăm năm. Em nhớ đầu phố có một dòng sông, phía trên là cây cầu hình vòm, mỗi lần đi qua cây cầu kia em luôn reo hò nhìn thuyền nhỏ lướt qua bên dưới, còn bà thì nắm chặt tay em vì sợ em ham chơi ngã xuống sông."

Tôi nói: "Nghe em kể thì hình như thành phố này rất có phong vị nhỉ."

Hứa Tri Niên khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ hoài niệm.

Đó là cố hương của cậu ấy, là nơi cậu ấy sống từ nhỏ đến lớn nên tất nhiên có ý nghĩa rất đặc biệt.

Ăn cơm xong, tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Sắp Tết rồi, em không định về thăm nhà sao?"

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Em không còn họ hàng gì ở quê nữa, khi em vào đại học thì bác trai và bác gái đã nói không còn nợ gì em nữa, bảo em sau này không có việc gì thì đừng quấy rầy họ. Dù em có trở về thì cũng chẳng còn ai chờ em cả."

Tôi rũ mắt: "Vậy à."

Cậu ấy dừng một chút rồi lộ ra nụ cười khổ: "Nếu có cơ hội thì em muốn về thăm mộ bà em, đã ba năm rồi em chưa thắp nhang trước mộ bà, nếu bà có linh thiêng chắc sẽ lo em gặp chuyện gì rồi."

Tôi nói: "Vậy cuối tuần này chúng ta về Hải Thành thăm bà em đi."

Hứa Tri Niên nghe vậy liền quay sang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: "Khương tiên sinh......"

Tôi nhìn lại cậu ấy rồi cười nói: "Anh sắp đi công tác mấy ngày ở Hải Thành, đúng lúc có thể dẫn em đi cùng, xem như chúng ta đi du lịch vậy."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio