【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , mưa
Năm nay thay quyển nhật ký mới rất đẹp, là Khương tiên sinh mua.
Trên bìa trong có một hàng chữ được anh viết nắn nót bằng bút máy:
Tặng Hứa Tri Niên,
Nguyện năm tháng vĩnh viễn dịu dàng với em.
—— Yêu em, Khương Minh Ý
Quyển nhật ký cũ đã bị Khương tiên sinh lấy đi, anh nói muốn để chung một chỗ với quyển nhật ký tôi viết hồi trung học.
Sau này hễ tôi viết xong quyển nào thì anh sẽ cất đi, giữ gìn cả đời.
Tôi có chút thẹn thùng.
Phải cẩn thận mới được, sau này không thể nói xấu Khương tiên sinh trong nhật ký nữa, mất công ngày nào đó lại bị anh đọc được.
Thực ra tôi chưa từng nói xấu Khương tiên sinh lần nào cả.
Bởi vì tôi yêu anh thế cơ mà.
—————
Khách sạn ở Hải Thành mà chi nhánh chọn là nơi tốt nhất địa phương.
Khách sạn nằm bên bờ biển, chỉ cần mở cửa sổ ra thì sẽ thấy ngay biển xanh mây trắng.
Phòng tôi là phòng suite có hai tầng, hai phòng ngủ, ban công nhà bếp đầy đủ mọi thứ.
Tất nhiên Hứa Tri Niên ở chung phòng với tôi.
Tôi sắp xếp cho Hứa Tri Niên vai trò cố vấn pháp luật, trên đường đi cậu ấy rất khẩn trương vì sợ mình bị lộ.
Không ngờ sau khi đến nơi, cậu ấy mới phát hiện người phụ trách chi nhánh tới đón chúng tôi còn khẩn trương hơn, liên tục lau mồ hôi, có vẻ rất sợ tôi.
Sau khi lên xe, tôi hỏi trợ lý Tôn: "Nhìn tôi hung dữ lắm à? Sao người phụ trách mới lần đầu gặp tôi đã tỏ vẻ như tôi sắp ăn thịt anh ta vậy?"
Trợ lý Tôn giải thích: "Hải Thành là địa phương nhỏ, chi nhánh lại mới mở năm ngoái nên doanh thu thấp nhất trong số các chi nhánh, có lẽ người phụ trách tưởng lần này Khương tổng đích thân tới hỏi tội nên mới tự mình ra sân bay đón đấy ạ."
Hứa Tri Niên nghe vậy liền cười tôi: "Uy danh của quan thật là lớn."
Tôi: "......"
Ban công phòng hướng ra biển.
Từ ban công nhìn xuống, mặt biển mênh mông vô ngần, sóng vỗ rì rào, thỉnh thoảng đàn hải âu bay lượn trên không trung, tất cả đều hiện rõ trong tầm mắt.
Hứa Tri Niên đứng trên ban công cảm khái: "Từ nhỏ em đã lớn lên ở Hải Thành mà cũng không biết từ đây nhìn ra biển lại đẹp như vậy."
Tôi dựa vào lan can bằng kính của ban công hỏi cậu ấy: "Em thích nơi này không?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Cảnh đẹp như vậy, ngắm một lát tâm tình tự nhiên thoải mái hơn nhiều."
Tôi trầm ngâm: "Nếu em thích thì anh có thể mua một biệt thự gần biển ở Hải Thành, hàng năm chúng ta tới đây ở một thời gian cũng được."
Hứa Tri Niên giống như bị tôi làm nghẹn lời, chốc lát sau mới nói: "Đâu cần rắc rối như vậy."
Buổi tối người phụ trách chi nhánh bảo muốn mời chúng tôi ăn bữa cơm tẩy trần, từ chối không được.
Trên bàn tiệc đều là hải sản, người phụ trách nói đây là đặc sản Hải Thành, ăn hải sản ở chỗ khác sẽ không được tươi ngon như vậy.
Ăn xong Hứa Tri Niên lén phàn nàn với tôi: "Hải sản ở nhà hàng này vừa đắt vừa không ngon, đắt hơn bên ngoài gấp mấy lần. Ở Hải Thành đến chợ mua hải sản rẻ lắm, mua về còn đang nhảy nữa cơ. Em biết mấy quán nhỏ bán đồ ăn hương vị chính tông mà giá cả rất phải chăng."
Tôi nói: "Vậy có rảnh em dẫn anh đi ăn nhé?"
Hứa Tri Niên phấn khởi gật đầu: "Vâng, chẳng phải Khương tiên sinh thích ăn tôm sao, mùa đông ở Hải Thành có tôm trắng cực kỳ ngon, nhất định Khương tiên sinh sẽ thích cho xem."
Tôi nhíu mày: "Vậy à?"
Hứa Tri Niên nói: "Vâng, tôm trắng càng tươi càng ngon, tốt nhất là khi bỏ vào nồi tôm vẫn còn sống, em có thể mua một ít rồi khi về nhà nấu cho anh ăn."
Tôi cười nói: "Ừ, vậy thì anh chờ đấy."
Hứa Tri Niên bảo tôi rằng Hải Thành rất nhỏ.
Ở khu phố cậu ấy sống với bà, các gia đình đều quen biết nhau, tình nghĩa xóm giềng rất đầm ấm.
Một người già một trẻ con, ngày lễ tết đều có hàng xóm đến tặng đồ.
Thỉnh thoảng đi trên đường cái, trong lúc lơ đãng lại nghe thấy có người gọi tên mình, chào hỏi mình, ngẩng đầu lên sẽ thấy một gương mặt quen thuộc.
Lúc đầu tôi vẫn chưa trải qua điều này, đến khi thanh tra chi nhánh, Hứa Tri Niên lại gặp người quen ngay trong công ty.
Là bạn cùng lớp từ thời trung học.
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, người bạn học kia cũng rất kinh ngạc.
Cậu ta nhìn Hứa Tri Niên hồi lâu mới nói: "Đúng là cậu rồi, suýt nữa tớ còn chẳng nhận ra."
Hứa Tri Niên cũng nói: "Trùng hợp thật đấy."
Người kia tỏ ra mừng rỡ: "Cậu thế mà được làm việc ở trụ sở cơ à, phải rồi, tớ nhớ ngày xưa thành tích của cậu siêu lợi hại luôn, điểm thi đại học cũng cao, hèn chi có thể vào làm ở trụ sở, nhất định mấy năm qua sống tốt lắm đúng không."
Hứa Tri Niên bị cậu ta thổi phồng nên ngượng ngùng nhìn tôi cầu cứu, tôi ung dung ngắt lời họ rồi dẫn Hứa Tri Niên đi.
"Xấu hổ quá đi mất." Hứa Tri Niên nói với tôi, "Em nào có lợi hại như vậy, vả lại cũng không làm việc trong công ty của Khương tiên sinh mà."
Tôi nhìn cậu ấy nói: "Có chứ sao không."
Hứa Tri Niên nghi hoặc: "Sao ạ?"
Tôi nhếch môi cười: "Giờ em đã là phu nhân CEO, cũng xem như một thành viên của công ty chúng ta rồi còn gì."
Hứa Tri Niên: "......"
Không khí ở Hải Thành đúng là trong lành hơn nhiều.
Thời gian ở thành phố nhỏ này dường như chậm hơn ở thành phố lớn, cuộc sống của mọi người cũng nhàn nhã thoải mái hơn.
Tôi theo Hứa Tri Niên về quê cậu ấy một chuyến.
Bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, cậu ấy dẫn tôi rẽ ngoặt mấy lần, sau đó liền thấy được cây cầu vòm cậu ấy từng kể với tôi.
Cầu vòm chắc đã có hơn mấy trăm năm lịch sử, chữ khắc phía trên đã sớm phai mờ nhìn không rõ nữa.
Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Cây cầu kia có tên không?"
Hứa Tri Niên nói: "Có ạ."
Tôi tò mò: "Nó tên gì vậy?"
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi đáp: "Bà em nói nó tên là cầu Thụy An, nghĩa là tường thụy và bình an."
Băng qua cầu vòm đi vào trong là ngõ dài gạch xanh ngói đen.
Cũng là nơi Hứa Tri Niên sống từ nhỏ đến lớn.
Có một ông lão từ trong ngõ đi ra, lúc ngang qua chúng tôi liền dừng lại nhìn Hứa Tri Niên.
Ông chậm chạp nói: "Niên Niên về đấy à."
Hứa Tri Niên mỉm cười ngọt ngào: "Vương gia gia, là cháu đây ạ."
Vương gia gia nói giọng địa phương: "Nhiều năm không gặp, Niên Niên đã cao lớn thế này rồi, thay đổi nhiều quá, lần này còn dẫn cả bạn về cơ à."
Hai người trò chuyện vài câu rồi Vương gia gia chống gậy chậm chạp rời đi.
Hứa Tri Niên nói: "Đây là Vương gia gia ở chung xóm với em, trong xóm hầu hết là người già, người trẻ tuổi đều đi xa hoặc vào khu cư xá trong huyện mua nhà, rất ít người chịu về đây. Chỉ có mấy người già hoài cổ bảo là không quen ở nhà cao tầng nên ở lại đây không chịu đi."
Cậu ấy vừa nói vừa dẫn tôi đến trước một ngôi nhà cũ kỹ.
Theo tôi thấy ngôi nhà này vừa hoang phế vừa xập xệ, lẽ ra phải bị phá dỡ từ lâu rồi, thật khó tưởng tượng nổi từng có người sống ở đây.
Cửa bị khóa, vì bỏ hoang quá lâu nên dưới cửa mọc đầy cỏ dại.
Tôi tò mò hỏi Hứa Tri Niên: "Em có chìa khoá không?"
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Đương nhiên là giờ em không có rồi."
Tôi đang hoài nghi cậu ấy chỉ định đứng ngoài nhìn một lát chứ không vào nhà thì Hứa Tri Niên bưng lên chậu hoa bên cạnh chỉ còn lại một nửa, không có bất kỳ cây cỏ nào.
Cậu ấy lấy ra một cái chìa khóa dưới chậu hoa.
Cậu ấy phủi sạch chìa khóa rồi giơ lên trước mắt tôi với vẻ đắc ý.
"Bà em lớn tuổi nên trí nhớ càng ngày càng kém, nhiều lúc ra cửa không mang theo chìa khoá, thế là tự nhốt mình ngoài cửa luôn, vì vậy em mới nhét một chiếc chìa khoá dự bị dưới chậu hoa." Cậu ấy nói, "Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà chìa khoá vẫn còn."
Hứa Tri Niên lấy chìa khoá mở cửa.
Cửa gỗ bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt như đang hoan nghênh chủ nhân lâu ngày trở về.
Ánh nắng rọi vào gian phòng mấy năm không thấy mặt trời, bụi bặm mịt mù.
"Khương tiên sinh cẩn thận nhé." Hứa Tri Niên nhắc tôi, "Có bậc cửa đấy, lúc vào coi chừng vấp té."
Tôi nhíu mày: "Chẳng lẽ anh không thấy được hay sao?"
Hứa Tri Niên lúng túng nói: "Lúc nhỏ em thường xuyên bị vấp đau lắm."
Tôi xoa đầu cậu ấy: "Anh có phải là em đâu."
Tôi đi theo Hứa Tri Niên dạo quanh một vòng, phát hiện ngôi nhà này nhìn bên ngoài thì cũ kỹ nhưng bên trong có đủ mọi thứ cần thiết.
Vì quá lâu không ai ở đây nên vật dụng trong nhà đều phủ một lớp bụi mỏng.
Hứa Tri Niên có phòng riêng của mình, tuy nhỏ nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Giường, bàn, giá sách, tủ quần áo...... tôi nhìn ngắm từng thứ một, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một thùng giấy bên cạnh bàn học của cậu ấy.
"Trong đó toàn là sổ tay em viết hồi đi học đấy." Hứa Tri Niên nói.
Tôi hiếu kỳ: "Xem được không?"
Tất nhiên Hứa Tri Niên đồng ý.
Chúng tôi liền ngồi xổm xuống mở thùng giấy kia ra.
"Đây là vở ghi bài thời trung học của em." Hứa Tri Niên cầm lên một cuốn vở cũ kỹ rồi nói, "Em chép rất nghiêm túc, còn chỉnh sửa sạch sẽ, kết quả bị bạn học mượn rồi chuyền tay nhau, lúc trả lại thì thành ra thế này đây."
Tôi khen: "Xem ra thời trung học em nổi tiếng ghê nhỉ."
Hứa Tri Niên cười nói: "Vì em học giỏi, mặt mũi lại dễ nhìn nên ai cũng thích chơi với em cả."
Tôi véo mặt cậu ấy, sau đó ngang nhiên xông qua hôn cậu ấy: "Nhưng bây giờ người vừa học giỏi vừa đẹp trai này đã là bạn trai nhỏ của anh rồi."
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên hôn lại tôi dưới ánh nắng rực rỡ.
Tôi tìm được một cuốn sổ xinh xắn dưới đáy thùng, nào ngờ nó lại bị khóa.
Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Đây là gì vậy?"
Hứa Tri Niên nhìn thoáng qua, sau đó mới nhớ ra: "Hình như là...... nhật ký của em thì phải?"
Tôi cười: "Em thế mà lại viết nhật ký à?"
Hứa Tri Niên nói: "Hồi tiểu học thầy giáo bắt tụi em viết nhật ký, sau đó em vẫn giữ thói quen đó, cuốn này hình như em viết thời cấp ba."
"Anh đọc được không?" Tôi hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu rồi nói: "Nhưng em không nhớ mật mã đâu."
"Không sao." Tôi lấy quyển nhật ký để sang một bên, "Anh sẽ đem về từ từ khám phá."
Hứa Tri Niên ôm mặt nói: "Vậy em phải cố nhớ lại xem thời cấp ba có viết gì nhảm nhí không."
Tôi nói: "Viết nhật ký là thói quen tốt, em có thể giữ lại."
Hứa Tri Niên nhìn tôi: "Vâng, khi nào về em sẽ mua một quyển nhật ký."
Tôi nghiêng đầu nói: "Anh tặng em."
Cậu ấy đột nhiên lại gần nói thật to bên tai tôi: "Vậy mỗi ngày em sẽ viết trong nhật ký em yêu Khương tiên sinh nhiều chừng nào!"
Tôi né đầu ra xa, một lát sau nhịn không được quay lại ôm Hứa Tri Niên vào lòng hôn thật mạnh.
Hứa Tri Niên cũng ôm tôi bắt đầu ầm ĩ.
Chúng tôi từ dưới đất trèo lên giường, đệm vừa được trải ra mang theo hương vị trước đây của Hứa Tri Niên.
Thân thể cậu ấy lún sâu trên đệm, ngửa đầu nhìn tôi với ánh mắt trong trẻo.
Tôi đưa một tay lên che mắt cậu ấy, còn tay kia luồn xuống dưới sờ soạng.
Nhà cũ cách âm không tốt lắm.
Thanh âm của Hứa Tri Niên và tiếng người đi lại bên ngoài, tiếng bánh xe lăn trên đường đan xen vào nhau khiến tôi và Hứa Tri Niên đều nhớ rõ hiện giờ chúng tôi đang ở đâu.
Quần áo Hứa Tri Niên đã bị bẩn.
Cậu ấy lục tung tủ quần áo rất lâu mới tìm được một chiếc áo ấm có thể miễn cưỡng khoác bên ngoài.
"Đồ này ba năm trước rồi." Hứa Tri Niên ngạc nhiên nói, "Vậy mà chẳng thấy chật bao nhiêu cả."
Tôi tựa cằm lên vai cậu ấy nói: "Tại em có chịu mập lên đâu."
Lúc về tôi mang theo quyển nhật ký kia giơ lên trước mặt Hứa Tri Niên.
Tôi nói: "Sau này em phải viết cho tốt nhé, mỗi ngày anh đều sẽ kiểm tra đấy."