【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời nắng
Tôi hỏi Khương tiên sinh trong đời anh có hối hận chuyện gì không?
Khương tiên sinh nói có rất nhiều.
Tôi không tin.
Bởi vì tôi vẫn nghĩ Khương tiên sinh là người sẽ không hối hận.
Anh luôn kiên định dũng cảm tiến lên phía trước, giống như mãi mãi không bị quá khứ đánh bại.
Khương tiên sinh như vậy sao lại hối hận được chứ.
Khương tiên sinh lại nói: "Điều anh hối hận nhất chính là không thể gặp em sớm hơn."
Tôi lúng túng nói: "Chuyện này anh đâu thể kiểm soát được."
Còn một câu tôi chưa nói ra miệng.
Tôi cảm thấy có thể gặp được Khương tiên sinh thì không bao giờ là quá muộn cả.
Bởi vì anh đáng để tôi chờ đợi lâu như vậy.
Cũng đáng để tôi dành cả đời yêu anh.
—————
Tôi không hề ngạc nhiên khi Nghiêm Chi Triết về nước vào lúc này.
Thứ nhất là sắp hết năm, hắn ở bên ngoài chơi bời lêu lổng thế nào thì Tết vẫn phải về nhà.
Hai là Lâm Thư Kỳ đã về nước, hắn cũng chẳng còn lý do tiếp tục ở nước ngoài.
Tôi cứ tưởng sau khi Nghiêm Chi Triết về nước sẽ bớt chút thời gian liên lạc với tôi để hỏi thăm Hứa Tri Niên.
Nhưng đến nay tôi vẫn chưa nhận được điện thoại của hắn, có lẽ hơn nửa năm qua hắn bị Lâm Thư Kỳ làm cho mê muội nên đã sớm quên mất Hứa Tri Niên rồi.
Như vậy rất tốt.
Thật ra tôi hy vọng hắn vĩnh viễn đừng nhớ đến nữa.
Đương nhiên cũng có thể vì hắn quá sợ tôi nên không dám liên lạc.
Suy đoán này là Thi Gia Chí nói với tôi.
Tôi thấy cũng có lý.
Nghiêm Chi Triết đã không đến tìm tôi thì tôi sẽ tạm thời xem như không có người này.
Nhưng tôi không ngờ lại có người khác tới tìm mình.
Hôm nay tôi đang ở công ty chuẩn bị họp thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Tin nhắn đến từ một số điện thoại xa lạ.
Nội dung rất đơn giản.
【 Làm phiền rồi, tôi là Lâm Thư Kỳ, có chút chuyện muốn nói với cậu, không biết cậu có rảnh không?】
Tôi khẽ nhíu mày, không biết cậu ta tìm tôi có chuyện gì.
Từ khi cậu ta xuất ngoại thì tôi và cậu ta chẳng hề liên lạc với nhau.
Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về cậu ta vẫn dừng lại ở cảnh tượng cậu ta tỏ tình với tôi.
Lúc ấy tôi thẳng thắn từ chối vì cậu ta không phải kiểu người tôi thích.
Tính cách Lâm Thư Kỳ cao ngạo tự phụ, thích khoác lên hình tượng nam thần, Nghiêm Chi Triết có vẻ mê bộ dạng này của cậu ta nên đi đâu cũng bám theo.
Tính tôi cũng cứng cỏi mạnh mẽ nên càng chướng mắt kiểu ra vẻ cao cao tại thượng của Lâm Thư Kỳ.
Tôi vờ như không thấy tin nhắn này, tiếp tục làm việc.
Chẳng bao lâu sau, cậu ta lại gửi thêm một tin nhắn cho tôi.
【 Tôi chờ cậu ở phòng tiếp khách dưới công ty.】
【 Nếu cậu bận việc, tôi có thể đợi cậu làm xong.】
Tôi gọi trợ lý Tôn đến hỏi: "Hôm nay có người chờ tôi ở phòng tiếp khách à?"
Trợ lý Tôn gật đầu: "Hình như có đấy ạ."
Tôi nhíu mày: "Anh ta có nói mình là ai không?"
Trợ lý Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như họ Lâm, cái khác thì không nói."
Tôi hỏi: "Sao không ai báo với tôi một tiếng?"
Trợ lý Tôn nói: "Anh ta không có hẹn trước, tiếp tân nói anh ta đăng ký lịch hẹn nhưng anh ta nhất định ở lại chờ, tiếp tân đành phải gọi cho tôi, nhưng sắp đi họp rồi, anh cũng không thể phân thân ra được, tôi định chờ họp xong mới báo với anh."
Cậu ta đẩy kính mắt hỏi tôi: "Là khách quan trọng sao ạ? Khương tổng muốn gặp ngay bây giờ không?"
Tôi lắc đầu nói chẳng chút biểu cảm: "Không quan trọng, cứ để anh ta chờ đi."
Họp xong tôi gọi quản lý các bộ phận ở lại rồi bảo họ làm báo cáo tổng kết cuối năm.
Chờ làm xong đã qua mấy tiếng.
Tôi hỏi trợ lý Tôn: "Người ở phòng tiếp khách còn chờ không?"
Trợ lý Tôn nói: "Không biết, để tôi đi hỏi tiếp tân."
Hỏi xong cậu ta nói người kia vẫn chờ.
Khi tôi đến phòng tiếp khách thì quả nhiên Lâm Thư Kỳ đang ở đó.
Cậu ta mặc áo len cổ lọ màu vàng nhạt làm nổi bật thân hình cao gầy của mình.
Tôi chợt nghĩ.
Cậu ta mặc vậy không thấy lạnh à?
Xưa nay Hứa Tri Niên đều không mặc như thế.
Cậu ấy sợ lạnh, thể chất lại không tốt, ở nhà chị Vương chỉ hận không thể bọc cậu ấy thành quả bóng chứ đừng nói chi là ra cửa.
Lúc nào cũng trang bị đầy đủ.
Thấy tôi, ánh mắt Lâm Thư Kỳ sáng lên, đứng dậy gọi tôi: "Khương Minh Ý."
Tôi khẽ gật đầu.
Cậu ta nói: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ? Mấy năm nay cậu sống thế nào? Tôi nhớ năm đó cậu còn......"
Tôi ngắt lời cậu ta: "Giữa chúng ta hình như đâu có chuyện cũ gì để ôn lại?"
Lâm Thư Kỳ sững sờ.
Tôi bình tĩnh hỏi cậu ta: "Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Là thế này." Lâm Thư Kỳ lấy ra một tấm vé đưa cho tôi, "Tôi muốn mời cậu đến nghe tôi diễn tấu."
Tôi không cầm mà lạnh nhạt từ chối: "Xin lỗi, tôi không rảnh."
Lâm Thư Kỳ nói: "Ngay tối thứ bảy tuần này. Đây là vé VIP, vị trí rất tốt, chỗ ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, rất nhiều người đều muốn giành lấy nhưng tôi đã cố ý giữ lại cho cậu."
Tôi nói: "Không cần."
Lâm Thư Kỳ nói: "Đây là buổi diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn của tôi, tôi mong cậu có thể đến xem. Chỉ hai tiếng thôi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của cậu đâu."
Cậu ta càng nói lại càng khiến tôi mất đi sự kiên nhẫn vốn đã chẳng có bao nhiêu.
Tôi đứng dậy, hạ giọng nói: "Lâm Thư Kỳ, tôi mong cậu có thể hiểu mấy chuyện."
Lâm Thư Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói: "Thứ nhất, tôi thật sự không rảnh."
Lâm Thư Kỳ còn muốn nói gì nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của tôi đành phải ngậm miệng.
Tôi nói tiếp: "Thứ hai, tôi không có hứng thú với dương cầm, cũng không có hứng thú với buổi hòa nhạc."
"Thứ ba, tôi chẳng có chút hứng thú nào với cậu cả."
Lâm Thư Kỳ lộ vẻ sượng sùng: "Khương Minh Ý, tôi......"
Tôi nói: "Tôi đã nói rõ ràng với cậu từ lâu rồi."
Lâm Thư Kỳ thở dài: "Tôi tưởng chúng ta vẫn là bạn bè."
Tôi nhíu mày: "Bạn bè mấy năm không liên lạc ấy à?"
Cậu ta dường như bị tôi làm nghẹn họng.
Tôi nói mà không nhìn mặt cậu ta: "Tôi không thích mập mờ với ai, cũng không muốn diễn trò hề bạn bè gì với cậu. Vé này đã có nhiều người muốn giành thì cậu cứ cho bọn họ đi."
Lâm Thư Kỳ nhịn không được nói: "Đây là tôi cố ý để lại cho cậu mà."
Tôi thản nhiên nói: "Dù cậu có cho thì tôi cũng sẽ không đi."
Lâm Thư Kỳ nói: "Vậy tôi sẽ để ghế trống!"
Tôi liếc nhìn cậu ta: "Tùy cậu."
Có lẽ vì quá lâu không ai nói chuyện kiểu đó với cậu ta, Lâm Thư Kỳ bị tôi quả quyết từ chối nên tức giận thở hổn hển.
"Khương Minh Ý." Cậu ta nói, "Rốt cuộc tôi có điểm nào khiến cậu chán ghét như vậy."
Tôi nói: "Không đến mức chán ghét nhưng cũng chẳng thích."
Cậu ta đến gần tôi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc này tôi mới phát hiện khóe mắt Lâm Thư Kỳ hình như có một nốt ruồi.
Khi mặt cậu ta tái đi, nốt ruồi kia càng dễ thấy hơn.
Tôi nhíu mày hỏi cậu ta: "Nốt ruồi này của cậu......"
Nghe tôi đột nhiên đổi chủ đề, cậu ta mờ mịt: "Cái gì?"
Tôi lạnh lùng nói: "Nốt ruồi trên khóe mắt cậu vẫn luôn ở đó à?"
Cậu ta gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã có, làm sao?"
"Không có gì." Tôi rũ mắt, biểu lộ càng thêm âm trầm.
Lâm Thư Kỳ bị tôi làm cho mất mặt nên sa sầm bỏ đi.
Còn tôi vẫn mãi nghĩ đến nốt ruồi trên khóe mắt cậu ta.
Nhìn khá quen.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên thấy mặt Hứa Tri Niên, khóe mắt cậu ấy cũng có một nốt ruồi giống như thế.
Nhưng là được vẽ lên.
Lúc ấy trong lòng tôi còn chê bai, cảm thấy nốt ruồi này phá hủy khuôn mặt đẹp của cậu ấy, không biết sao cậu ấy lại vẽ lên.
Sau này Hứa Tri Niên không còn vẽ nốt ruồi lên mặt, tôi cũng dần quên đi chuyện này.
Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ.
Vì có nốt ruồi này nên gò má cậu ấy và Lâm Thư Kỳ mới càng giống nhau.
Trong mắt Nghiêm Chi Triết, Hứa Tri Niên vĩnh viễn chỉ là thế thân, là người thay thế Lâm Thư Kỳ.
Vì khóe mắt Lâm Thư Kỳ có nốt ruồi nên hắn cũng vẽ nốt ruồi lên mặt Hứa Tri Niên.
Vì Lâm Thư Kỳ học dương cầm nên hắn ép buộc Hứa Tri Niên đánh đàn dương cầm.
Hắn muốn xóa đi bản thân Hứa Tri Niên và biến cậu ấy thành Lâm Thư Kỳ thứ hai.
Trong khoảnh khắc đó.
Tôi thừa nhận.
Dưới đáy lòng tôi có khao khát muốn giết Nghiêm Chi Triết.
Tôi biết lòng ham chiếm hữu và những ý nghĩ đen tối đang quấy phá mình.
Tôi đã đưa Hứa Tri Niên vào lãnh địa của mình, cứ nghĩ tới những hành động không bằng cầm thú mà Nghiêm Chi Triết từng làm với cậu ấy, lồng ngực tôi như bị một tảng đá nặng trĩu đè lên.
Trước kia tôi luôn kiềm chế không để mình suy nghĩ chuyện này vì tôi không thể thay đổi quá khứ.
Tôi chỉ có thể từ từ dẫn dắt Hứa Tri Niên ra khỏi bóng tối, mang lại cho cậu ấy một cuộc sống mới.
Nhưng hôm nay bất chợt nhớ lại, những cảm xúc kiềm chế đã lâu trong nháy mắt bộc phát.
Trong ngực dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, giống như vực thẳm yên lặng đột nhiên rạn nứt.
Có thứ gì đó đã manh nha tràn ra.
Tôi chỉ hận không thể.....
Hận không thể.....
Trong lòng cuồn cuộn, huyết dịch sôi trào.
Tôi nhắm mắt lại, cố nén xuống ý nghĩ dữ dội trong lòng.
Tôi nghĩ.
Những thống khổ và tuyệt vọng mà Hứa Tri Niên từng chịu đựng, cuối cùng sẽ có một ngày tôi trả lại hết.
Khi về nhà, Hứa Tri Niên đang làm sủi cảo với chị Vương.
Cậu ấy thấy tôi thì muốn chạy tới, nhưng trên tay đều là bột mì nên đành phải đi rửa tay trước, chờ rửa xong mới giúp tôi cởi áo khoác treo lên giá.
Đợi cậu ấy xoay người, tôi ôm chầm cậu ấy từ phía sau rồi hôn một cái lên cổ cậu ấy.
Vành tai Hứa Tri Niên lập tức đỏ lên: "Chị Vương, chị Vương còn đang nhìn kìa......!"
Tôi ôm một hồi mới chậm chạp buông cậu ấy ra.
"Sao vậy ạ?" Cậu ấy hỏi tôi, "Hôm nay tâm trạng Khương tiên sinh hình như không tốt lắm, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tôi vuốt ve sau gáy cậu ấy rồi nói: "Không phải, chỉ là việc công ty hơi nhiều nên mệt mỏi thôi."
"À." Hứa Tri Niên không phát giác được gì, "Sủi cảo sắp làm xong rồi, chờ chút nữa chúng ta cùng ăn."
Tôi nói: "Vậy anh đi tắm trước đây."
Hứa Tri Niên lên tiếng: "Khi nào xong em gọi anh."
Về phòng ngủ, tôi nhanh chóng tắm rửa.
Tôi thấy gương mặt mình phản chiếu trong tấm gương ở phòng tắm.
Hai mắt dày đặc tơ máu đỏ ngầu khiến người ta sợ hãi.
Tôi lục lấy thuốc bác sĩ Diêu kê cho mình rồi hờ hững uống mấy viên.