Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】

Ngày tháng năm , trời u ám

Bộ phim "Triều Văn Đạo" mà Diệp Tử An đóng vai chính hôm nay chiếu tập cuối.

Tôi, Khương tiên sinh và chị Vương ngồi xem phim trong phòng khách.

Khi vai diễn của Diệp Tử An chết vì giải cứu thế giới, chị Vương khóc bù lu bù loa.

Tôi cũng hơi xúc động.

Quay sang thì thấy Khương tiên sinh vẫn tỉnh bơ như mọi khi, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Tôi hỏi Khương tiên sinh: "Anh không thấy buồn à?"

Khương tiên sinh thờ ơ nói: "Không."

Tôi: "Khương tiên sinh, anh không cần kiềm chế cảm xúc của mình đâu."

Khương tiên sinh nói: "Mấy ngày trước anh còn gặp Diệp Tử An, biết cậu ta nhảy nhót tưng bừng nên buồn không nổi."

Tôi nói: "Đâu có giống nhau, chúng ta buồn vì nhân vật chết đi chứ đâu phải diễn viên."

Khương tiên sinh nhìn tôi một lát rồi đột nhiên nhếch môi kề vào tai tôi thì thào: "Niên Niên, người có thể làm anh mất khống chế chỉ có em thôi."

Trong đầu sực nhớ ra chuyện gì đó, mặt tôi lập tức đỏ lên.

A a a a a a a a a a a a a a!

Khương tiên sinh hư quá!

Sao lúc đầu tôi lại nhắc đến chuyện Khương tiên sinh mất khống chế làm gì chứ!

......

Suýt nữa quên nói dù Khương tiên sinh hư lắm nhưng hôm nay cũng là một ngày yêu Khương tiên sinh.

—————

Khương gia bắt đầu phát đạt từ thời ông nội tôi, còn mấy đời trước chỉ tầm tầm thôi.

Nghe nói tổ tiên cũng làm kinh doanh nhưng không rõ thật hay giả, hầu hết mọi người, thậm chí kể cả người trong nhà đều cho rằng sau khi ông nội tôi giàu lên thì bắt đầu lăng nhăng bay bướm.

Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng.

Đời sống riêng tư của ông nội tôi khá phóng đãng, khắp nơi đều có tình nhân, trong kinh doanh lại là người tàn nhẫn quyết đoán, làm việc như sấm sét.

Năm đó ông bỏ ngoài tai mọi lời dị nghị, kiên quyết không cho người nhà họ Khương bất tài nhúng tay vào chuyện công ty.

Trong đó bao gồm con ruột ông, cũng chính là cha tôi.

Hành động này bị rất nhiều họ hàng của Khương gia chỉ trích, mắng ông máu lạnh vô tình, mình giàu rồi thì mặc kệ họ hàng sống chết ra sao.

Sau này thấy ông đối xử với cha tôi như thế thì biết ý ông đã quyết, mọi người cũng đành thôi.

Nhưng sau lưng vẫn không nhịn được oán trách mấy câu.

Nhưng phải thừa nhận quyết định này của ông rất có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty.

Truyền qua mấy đời, vô số công ty gia tộc bị nội bộ liên lụy, bắt đầu mục nát từ gốc rễ rồi dần chìm nghỉm trong vô số doanh nghiệp mới mọc lên như nấm sau mưa, sa sút nghèo túng.

Chỉ có Khương gia nhiều năm qua vẫn đứng sừng sững không gục ngã trong giới kinh doanh.

Nguyên nhân chính là vì Khương gia thử thách mỗi người thừa kế tiếp quản công ty vô cùng khắt khe.

"Vì bệnh của mẹ anh nên từ nhỏ anh đã thường xuyên làm đủ loại kiểm tra tâm lý, nhưng dù anh biểu hiện bình thường thì trong thâm tâm người nhà họ Khương vẫn nghi ngờ."

Tôi hờ hững nói: "Trước khi mẹ anh phát bệnh cũng có biểu hiện không khác gì người thường, vì vậy không có bác sĩ tâm lý nào dám khẳng định anh không bị di truyền bệnh tâm thần, họ chỉ có thể cam đoan hiện giờ anh không phát bệnh, cũng chưa chắc trong tương lai có phát bệnh hay không."

Hứa Tri Niên sửng sốt thật lâu, nhìn tôi với vẻ mờ mịt: "Nhưng cho tới bây giờ Khương tiên sinh vẫn rất bình thường mà."

Tôi dừng một chút rồi luồn tay vào mái tóc mềm mại của cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve.

"Sau khi mẹ anh phát bệnh luôn mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình, trở nên thất thường, còn có khuynh hướng bạo lực nữa." Tôi bình tĩnh nói, "Những người chăm sóc mẹ anh không ai là chưa từng bị thương, ngay cả cha anh cũng bị mẹ anh cầm dao rạch một nhát."

Hứa Tri Niên sờ lên vết thương sau vai tôi.

Tôi mỉm cười rồi nói tiếp: "Bởi vậy cha anh cực kỳ chú ý đến cảm xúc của anh, từ nhỏ ông ấy đã bắt anh phải kìm nén và khắc chế tâm tình của mình, kích động và phẫn nộ đều bị cấm tiệt. Nếu anh thay đổi cảm xúc rõ rệt thì chờ đợi anh chính là cuộc kiểm tra tâm lý vô tận. Nếu anh manh nha có khuynh hướng bạo lực thì bọn họ giống như ngồi trên đống lửa vậy."

Tôi nhìn tay mình nói: "Lần đầu tiên anh đánh nhau là thời trung học, cũng là lần cuối cùng. Sau đó anh bị nhốt cả tháng cho đến khi bác sĩ tâm lý liên tục cam đoan anh không phát bệnh, chỉ là cảm xúc bộc phát thường thấy ở tuổi thiếu niên mà thôi."

Hứa Tri Niên không sao lý giải được chuyện này.

Cậu ấy nói: "Nam sinh thời trung học nhiệt huyết sôi trào, đánh nhau hay đùa giỡn gì đó chẳng phải rất bình thường sao?"

"Nhưng với anh thì không được." Tôi nói, "Anh bắt buộc phải luôn tỉnh táo mới có thể cam đoan với bọn họ rằng anh không có bệnh."

Hứa Tri Niên đau lòng xoa mặt tôi, lẩm bẩm nói: "Hèn gì nhìn Khương tiên sinh lúc nào cũng lạnh như băng."

Tôi cười rồi kéo tay cậu ấy qua hôn một cái.

Hứa Tri Niên nói: "Vui buồn giận hờn chẳng phải là những cảm xúc hết sức bình thường sao? Chúng ta đâu phải người máy không có tình cảm, đâu thể luôn luôn tỉnh táo được. Bọn họ cũng quá làm khó Khương tiên sinh rồi!"

Tôi nói: "Có lẽ thứ bọn họ muốn chỉ là một người thừa kế luôn tỉnh táo, không bao giờ xúc động và phạm sai lầm mà thôi."

Hứa Tri Niên lại nói: "Nhưng cứ dồn nén cảm xúc như thế thì đến lúc bộc phát ra chẳng phải càng thêm dữ dội, càng khó khống chế hơn sao?"

Tôi nhìn cậu ấy một lát rồi nói: "Có lẽ đến ngày đó anh sẽ giống như mẹ anh, hoàn toàn điên loạn."

Nếu có một ngày như vậy, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ không thấy mình có lỗi gì.

Bọn họ sẽ nghĩ rằng ——

"Quả nhiên cậu ta bị bệnh như mẹ mình."

"Lúc trước che giấu giỏi như vậy, cuối cùng còn không phải bị điên sao."

"Đã nói đừng để tên điên quản lý công ty rồi mà."

Hứa Tri Niên run rẩy nói: "Không bao giờ có ngày đó đâu."

Tôi cười hời hợt: "Ừ."

Cậu ấy ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi: "Có em ở đây vĩnh viễn sẽ không để Khương tiên sinh có ngày đó đâu."

Tôi ngẩn người, trong lòng không biết mang tâm tình gì.

Cuối cùng tôi chỉ rũ mắt nghĩ thầm.

Nếu thật sự có ngày đó thì chỉ mong em đừng sợ anh thôi.

"Dù anh biểu hiện xuất sắc nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể xóa bỏ nỗi hoài nghi của bọn họ." Tôi nói, "Lúc anh sắp nhận chức CEO công ty thì sự hoài nghi về anh đã lên đến đỉnh điểm."

Hứa Tri Niên hỏi: "Sao thế ạ?"

Tôi xoa đầu cậu ấy: "Có người không muốn anh thừa kế công ty nên viện cớ ngăn cản. Còn có người thật sự lo anh sẽ có ngày nổi điên. Đương nhiên bọn họ đều thống nhất với nhau rằng không thể giao tương lai công ty cho một kẻ điên."

Hứa Tri Niên nói: "Nhưng đây là chuyện chưa xảy ra, đâu thể trở thành lý do công kích anh được."

Tôi lạnh nhạt nói: "Chẳng phải đã có một ví dụ sinh động ngay trước mắt rồi sao."

Hứa Tri Niên nhất thời không kịp phản ứng.

Hồi lâu sau cậu ấy mới hiểu được, mở to mắt nhìn tôi chần chờ hỏi: "...... Là mẹ anh sao?"

Tôi khẽ gật đầu.

Mẹ tôi ở Khương gia chính là một tấm bia ngắm bằng xương bằng thịt.

Khi tôi bị cuốn vào sóng gió thì bà càng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Bọn họ xì xào hôm nay bà có nổi điên không, làm bị thương người nào, đập vỡ bao nhiêu đồ đạc trong nhà.

Có những chuyện do người hầu trong nhà nói ra, có những chuyện do bọn họ suy đoán.

Mỗi lần bà phát bệnh đều nói với tất cả mọi người.

Tôi là con trai của một người điên.

"Thật ra với anh mà nói thì có thừa kế công ty hay không cũng chẳng quan trọng, anh có thể dựa vào năng lực của mình để đạt được thành tựu trong giới kinh doanh." Tôi nói, "Những lời đàm tiếu ở Khương gia anh cũng không bận tâm, bởi vì ông nội anh, chú anh và những người khác trong công ty đều biết nếu anh rời khỏi công ty thì người chịu tổn thất lớn nhất chính là họ."

Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh vẫn luôn lợi hại như vậy."

"Nhưng cha anh......" Tôi cười lạnh, "Ông ta nói mình đã bỏ ra vô số tâm huyết và sức lực để bồi dưỡng anh nên không thể thấy anh thất bại trong gang tấc, vì vậy đã tìm đến mẹ anh lúc bà tỉnh táo để nói chuyện một lần."

Hứa Tri Niên hỏi: "Ông ấy đã nói gì?"

Tôi lạnh lùng đáp: "Nội dung cụ thể thì anh không biết, nhưng chắc cũng chỉ là mấy chuyện kia thôi. Cảm thấy mẹ anh sống trên đời này làm liên lụy anh, nói bà hại anh không thể thừa kế sản nghiệp Khương gia. Thật ra ông ta nói vậy chẳng có căn cứ gì cả, lúc đó ông nội anh đã gạt bỏ mọi dị nghị để giao công ty cho anh rồi."

"Nhưng mẹ anh...... bà không hiểu gì cả, cha anh nói quá thuyết phục nên bà tin ngay."

"Đêm đó khi anh về nhà thì bà đã tự sát."

Hứa Tri Niên há hốc miệng nhưng không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể "a" một tiếng.

Tôi cười tự giễu: "Bà tưởng mình liên lụy anh, trở thành vết nhơ không thể xóa nhòa trong đời anh. Bà còn sống ngày nào thì mọi người sẽ nhìn anh như con của người điên, sợ anh cuối cùng sẽ giống như bà. Bà phải chết đi thì chuyện này mới dần bị người khác quên lãng."

"Nhưng......" Hứa Tri Niên nghĩ rất lâu nhưng không nói được gì để phản bác.

Mẹ tôi là con gái út của Nghiêm gia, từ nhỏ được ông ngoại tôi và Nghiêm Thời Thịnh cưng chiều nên tính tình ngây thơ không rành sự đời.

Rõ ràng chỉ là hôn nhân chính trị nhưng bà vẫn ôm hy vọng hão huyền về cha tôi, cứ nghĩ ông ta sẽ là một người chồng người cha tốt.

Nhưng cả hai điểm này cha tôi đều không có.

Sau khi tôi sinh ra, cha tôi lại ngựa quen đường cũ giở thói trăng hoa.

Mẹ tôi chạy về Nghiêm gia khóc lóc kể lể, khi đó tình cảnh Nghiêm gia cũng không tốt lắm, Nghiêm Thời Thịnh đến Khương gia làm ầm ĩ mấy lần, ngoại trừ làm cha tôi bị ông nội tôi mắng mấy câu thì chẳng có tác dụng gì.

Ông ngoại từng bảo mẹ tôi ở Khương gia buồn phiền như thế thì có thể ly hôn.

Dù sao đã có đứa con mang dòng máu của hai nhà là tôi thì cuộc hôn nhân này có tiếp tục hay không cũng chẳng có ý nghĩa nữa.

Mẹ tôi suy nghĩ thật lâu rồi từ chối, bà nói không yên tâm để tôi lại Khương gia.

Cha tôi đã không thể trông cậy gì nên bà đặt hết hy vọng vào tôi.

Bà mong tôi có thể thừa kế Khương gia, hy vọng tôi có thể sống thật tốt.

Điều này dường như đã trở thành hy vọng sống duy nhất của bà trên đời này.

Thế nên sau khi cha tôi nói bà trở thành vật cản của tôi, bà đã chọn cách tự sát không hề do dự.

Nhưng bà chưa bao giờ hỏi ý tôi, cũng không nghĩ tôi có chấp nhận hay không.

Tôi ước gì năm đó bà mạnh dạn ly hôn để tìm hạnh phúc cho mình.

Chứ đừng khiến mình hóa điên ở Khương gia rồi chết ở Khương gia.

Chỉ vì một lý do cao thượng là muốn tốt cho tôi.

Tôi lạnh lùng nói: "Vì thế Nghiêm Thời Thịnh vẫn luôn căm ghét Khương gia, căm ghét luôn cả anh."

Hứa Tri Niên thì thào: "Nhưng...... cũng đâu thể trách Khương tiên sinh được."

Tôi xoa lên cổ cậu ấy rồi nói: "Không phải ai cũng nghĩ như em đâu."

Tay tôi lạnh như băng sờ lên da cậu ấy làm nổi hết da gà.

"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên đột nhiên hỏi tôi, "Từ nhỏ đến lớn anh đều kìm nén mình như vậy, không bao giờ để mình mất khống chế sao?"

Tôi gật đầu rồi hỏi cậu ấy: "Thế nào?"

Cậu ấy nhìn tôi giây lát rồi đột nhiên chồm tới chủ động hôn lên trán tôi một cái.

Tôi đưa tay ôm cậu ấy, cậu ấy đè tay tôi xuống nói: "Đừng nhúc nhích."

Tôi mờ mịt nhìn cậu ấy.

Hứa Tri Niên nói khẽ: "Khương tiên sinh, bây giờ anh đừng làm gì hết, cứ để em."

Tôi hỏi: "Em muốn làm gì?"

Cậu ấy nở nụ cười rồi kề tai tôi nói: "Em muốn để Khương tiên sinh biết mất khống chế là điều rất bình thường mà ai cũng có thể cảm nhận được."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio