【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời nắng
Hôm nay bị Khương tiên sinh kiểm tra nhật ký.
Anh nói mấy ngày nay tôi không nói yêu anh trong nhật ký nên bắt tôi nói suốt cả đêm.
Nói đến khi tôi miệng đắng lưỡi khô.
......
Tôi yêu Khương tiên sinh.
Tôi yêu Khương tiên sinh.
Tôi yêu Khương tiên sinh.
(Chuyện quan trọng phải viết ba lần.)
—————
"Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng." Tôi nói, "Huống chi em lại không xấu."
Hứa Tri Niên cạn lời: "Không phải em lo lắng chuyện này, hơn nữa đi tảo mộ dù em có xấu thì bà ấy cũng đâu thể ghét bỏ em được."
Tôi hỏi: "Vậy em đang lo chuyện gì?"
Hứa Tri Niên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới chậm chạp nói: "Chúng ta thế này có phải là...... quá nhanh không?"
Tôi nghiêng đầu hỏi cậu ấy: "Có sao?"
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu: "Em và Khương tiên sinh quen nhau hình như chưa tới một năm, ở bên nhau cũng chỉ mới...... hơn một tháng mà nhỉ?"
Tôi tính toán thời gian: "Cũng xấp xỉ."
Hứa Tri Niên nhìn tài xế trước mặt rồi nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy như vừa bắt đầu yêu đương với Khương tiên sinh thì đã lập tức gặp người lớn, em còn chưa kịp chuẩn bị gì cả."
"Chẳng phải em đã chịu tới chúc Tết cậu rồi sao?" Tôi hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi nói: "Cậu muốn gặp thì em đâu thể từ chối."
Tôi nói: "Đương nhiên em có thể chứ."
Hứa Tri Niên sửng sốt: "Dạ?"
Tôi kiên định nói: "Bất kể ai muốn gặp em, chỉ cần em không đồng ý thì có thể từ chối. Dù là cậu anh, chú anh hay thậm chí là cha anh, nếu em không đồng ý thì chúng ta sẽ không gặp."
Hứa Tri Niên do dự: "Nhưng......"
"Không nhưng nhị gì hết." Tôi xoa đầu cậu ấy nói, "Chúng ta là người yêu bình đẳng với nhau, em không phải vật sở hữu của anh, cũng đừng vì anh mà làm chuyện em không muốn."
Hứa Tri Niên còn muốn nói gì nhưng tôi đã ngắt lời: "Nếu giờ em không sẵn lòng đi tảo mộ thì anh sẽ lập tức bảo tài xế quay xe lại."
Hứa Tri Niên vội vàng kéo tôi: "Cũng không phải...... không sẵn lòng, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Hơn nữa cuối năm đi chúc Tết người lớn cũng rất bình thường mà."
Tôi nói: "Em không miễn cưỡng thì tốt rồi."
Hứa Tri Niên nhìn tôi: "Nói gì thì nói, em cũng dẫn anh đến gặp bà em rồi còn gì."
Tôi cười: "Cũng đúng, chúng ta miễn cưỡng xem như đã gặp người nhà của nhau rồi."
Mộ mẹ tôi nằm trên núi ở vùng ngoại ô, lái xe mất hơn một giờ.
Hôm nay Hứa Tri Niên dậy sớm, lúc đầu còn trò chuyện với tôi, về sau ngáp dài tựa đầu vào vai tôi có vẻ rã rời.
Tôi nhẹ giọng bảo cậu ấy ngủ lát, sau đó quả nhiên cậu ấy ngủ thiếp đi.
Đến nơi tôi cũng không lay cậu ấy dậy.
Khi Hứa Tri Niên tỉnh lại, tôi đang đọc một cuốn tạp chí tiện tay lấy trên xe.
Xe này chắc cũng là của Nghiêm Thời Thịnh nhưng không dùng thường xuyên, trong tạp chí đều là tin tức quân sự từ năm ngoái.
Hứa Tri Niên dụi mắt hỏi tôi: "Đến rồi sao? Tài xế đâu?"
Tôi buông tạp chí xuống nói: "Đến sớm, họ xuống xe trước rồi."
Hứa Tri Niên giật nảy mình, nhìn đồng hồ rồi oán trách tôi: "Sao anh không đánh thức em?"
Tôi nói: "Thấy em ngủ say nên không nỡ gọi."
Hứa Tri Niên lại hỏi: "Vậy...... cậu đâu?"
Tôi nói: "Ông ấy lên núi tảo mộ trước rồi."
Hứa Tri Niên vội vã kéo tôi xuống xe: "Chúng ta đi nhanh lên, đừng để cậu chờ lâu."
Khu mộ rất quạnh quẽ, ngoại trừ những người Nghiêm Thời Thịnh dẫn tới thì chẳng còn ai khác.
Nhiệt độ vùng ngoại ô thấp hơn thành phố một chút, Hứa Tri Niên co ro nhích lại gần tôi.
Nghiêm Thời Thịnh đứng thẳng tắp trước bia mộ, sắc mặt nghiêm túc.
Tôi dẫn Hứa Tri Niên đi tới, bên cạnh có người đưa sang một bó hoa trắng.
Trên bia mộ khảm ảnh chụp mẹ tôi, rất trẻ trung, nhìn chỉ ngoài hai mươi tuổi, chính là thời khắc xinh đẹp rực rỡ nhất trong cuộc đời phụ nữ.
Ảnh chụp do ông ngoại tôi đích thân chọn.
Trong mắt ông và Nghiêm Thời Thịnh, mẹ tôi vĩnh viễn là cô bé kiêu hãnh trước khi xuất giá chứ không phải kẻ điên bị bệnh tâm thần giày vò không còn ra hình người sau khi cưới.
Tôi và Hứa Tri Niên ngồi xổm xuống đặt bó hoa trắng trước mộ.
Nói thật tôi có chút lạ lẫm với dáng vẻ của mẹ tôi trong ảnh.
Tôi nhìn tấm ảnh không vui không buồn, Nghiêm Thời Thịnh đứng cạnh nói: "Mỗi lần cậu về thành phố đều tới đây thăm một lát."
Trên mặt ông ấy không nhìn ra biểu cảm gì nhưng trong giọng nói lại mang theo nỗi bi thương.
"Khi mẹ cháu tự sát, cậu đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài nên không về kịp, ngay cả tin tức cũng là rất lâu sau mới biết được." Ông ấy nói, "Nếu biết trước sẽ như vậy thì bằng bất cứ giá nào chúng tôi cũng phải bắt mẹ cháu về Nghiêm gia, buộc mẹ cháu ly hôn với cha cháu."
Mộ mẹ tôi là mộ riêng biệt, về điểm này Khương gia và Nghiêm gia lại đồng thuận hiếm thấy, cha tôi không cần hợp táng với bà.
Khi còn sống họ là một đôi vợ chồng bất hoà, sau khi chết cũng không cần ở chung một chỗ tra tấn nhau.
Tôi vô cảm nói với Nghiêm Thời Thịnh: "Nếu cậu có gì muốn nói với mẹ cháu thì cháu và Hứa Tri Niên có thể dành không gian lại cho cậu."
Nghiêm Thời Thịnh quay sang lắc đầu nhìn tôi.
Ánh mắt ông ấy hơi trầm xuống: "Vì cháu mà mẹ cháu mới tự sát, trong lòng cháu...... thật sự không hề áy náy sao?"
"Áy náy?" Tôi nhíu mày giễu cợt, "Sao cháu phải áy náy? Cháu làm bà ấy nổi điên sao? Cháu bảo bà ấy chết sao?"
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Mẹ cháu quyết định như vậy cũng vì......"
"Vì cháu?" Tôi cười lạnh một tiếng, "Nhưng bà ấy đã hỏi ý cháu chưa?"
Hứa Tri Niên phát giác bầu không khí bất ổn nên kéo tay áo tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cố kìm nén sự tức giận đang dâng lên trong lòng.
Nghiêm Thời Thịnh im lặng mấy giây.
Tôi mở mắt ra, lạnh lùng nói với ông ấy: "Người nhà họ Nghiêm đều như vậy sao, chỉ làm theo ý mình, tưởng là tốt cho người khác nhưng xưa nay mặc kệ người khác có nhận hay không, có bằng lòng hay không......"
Hít thở sâu, dù có kiềm chế thế nào vẫn có ác ý tràn ra từ đáy lòng.
Tôi nhìn sâu vào mắt Nghiêm Thời Thịnh rồi chậm rãi nói: "...... Thật khiến cháu buồn nôn."
Nghiêm Thời Thịnh lạnh mặt, lông mày nhíu lại, thần sắc nhìn rất khó coi.
Ông ấy im lặng nửa ngày.
Hứa Tri Niên bị dáng vẻ giương cung bạt kiếm của chúng tôi hù dọa.
Cậu ấy nắm chặt tay tôi gọi khẽ: "Khương tiên sinh......"
Tôi nắm chặt tay cậu ấy, hô hấp dần ổn định, cảm xúc cũng bình tĩnh lại.
Nghiêm Thời Thịnh nhìn Hứa Tri Niên, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt dịu đi nhiều.
Trước mộ mẹ tôi, cảm xúc của tôi và Nghiêm Thời Thịnh ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Ngược lại Hứa Tri Niên không có quan hệ huyết thống lại rơi vào sương mù.
Có cậu ấy đứng bên cạnh giúp chúng tôi tỉnh táo không ít.
Nếu không tôi và Nghiêm Thời Thịnh chắc đã tiếp tục cãi nhau ầm ĩ.
Nghiêm Thời Thịnh chậm rãi thở hắt ra rồi nói: "Cậu đi hút điếu thuốc đã."
Tôi không nói gì.
Chờ ông ấy đi xa, tôi đưa Hứa Tri Niên đến trước mộ mẹ tôi.
Hứa Tri Niên không biết nói gì nên tìm đại một đề tài: "Mẹ anh khi còn sống chắc hẳn cũng là mỹ nhân."
"Anh không nhớ rõ lắm." Tôi nói, "Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ bà ấy như trong ảnh này cả."
Hứa Tri Niên nói: "Nhìn kỹ thì lúc bà còn trẻ cũng rất giống Khương tiên sinh, chỉ là ngũ quan Khương tiên sinh cứng cỏi hơn thôi."
Tôi ngắm ảnh chụp hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì, đành phải nói: "Vậy à?"
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu.
Tôi nói: "Mẹ con giống nhau cũng bình thường thôi."
Tôi bình tĩnh giới thiệu Hứa Tri Niên với mẹ tôi một cách đơn giản: "Đây là người mà con muốn sống chung đến hết đời."
Hứa Tri Niên "a" một tiếng, tôi cười xoa đầu cậu ấy.
Hứa Tri Niên suy nghĩ rồi lễ phép chào tấm ảnh: "Chào bác, cháu là Hứa Tri Niên. Sau này cháu...... sẽ thay bác chăm sóc Khương tiên sinh thật tốt."
Tôi nhịn không được bật cười.
Tôi rũ mắt nhìn bó hoa trắng trước mộ, trong lòng thờ ơ nghĩ.
Nếu mẹ còn sống, con sẽ không thể đưa người này tới trước mặt mẹ.
Dù sao đến chết mẹ cũng không chấp nhận con thích đàn ông.
Nhưng bây giờ dù mẹ có không chấp nhận thì cũng chẳng thể phản đối được.
Con chỉ đến để thông báo một tiếng mà thôi.
Lúc xuống núi, Nghiêm Thời Thịnh hỏi tôi: "Muốn về Nghiêm gia ăn tối không?"
Tôi lắc đầu: "Thôi ạ."
Nghiêm Thời Thịnh cũng không khách sáo mà sai người đưa chúng tôi về nhà.
Phải nói rằng hôm nay gặp Nghiêm Thời Thịnh khiến tôi thật sự lao tâm khổ tứ quá mức.
Sau khi về nhà, tôi tắm rửa rồi nằm dài trên giường, có chút đau đầu.
Hứa Tri Niên nhạy bén nhận ra cảm xúc của tôi thay đổi.
Cậu ấy nhích tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên huyệt Thái Dương giúp tôi làm dịu cơn đau.
Tôi vẫn nhắm mắt, đưa tay ôm cậu ấy vào lòng.
Mùi hương trên người cậu ấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, vì mới tắm xong nên thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm.
Hứa Tri Niên gọi tôi: "Khương tiên sinh?"
Tôi trầm thấp nói: "Để anh ôm một lát."
Hứa Tri Niên ậm ừ ngồi bất động.
Cậu ấy nói: "Nếu mệt quá thì Khương tiên sinh ngủ sớm một chút đi."
Tôi nói: "Không muốn ngủ."
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Sao vậy ạ?"
Tôi trả lời: "Sợ nằm mơ."
Khi bị kích thích, tôi thường xuyên mơ thấy cảnh tượng mẹ tôi tự sát hôm đó.
Hứa Tri Niên "à" một tiếng rồi nói: "Vậy em trò chuyện với Khương tiên sinh một lát nhé?"
Tôi đáp: "Ừ."
Hứa Tri Niên hỏi: "Khương tiên sinh muốn nói chuyện gì?"
Tôi nghĩ một hồi, đột nhiên mở mắt ra nói: "Chiều nay Nghiêm Thời Thịnh nói không sai, đúng là mẹ anh đã tự sát vì anh."
Hứa Tri Niên nép trong ngực tôi dường như sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nói: "Vậy à."
Tôi dịu giọng hỏi cậu ấy: "Muốn nghe anh nói tiếp không?"
"Không muốn lắm." Hứa Tri Niên lắc đầu rồi ôn tồn nói, "Nhưng nếu Khương tiên sinh muốn nói thì em sẽ nghe."
Tôi cúi xuống hôn lên tóc cậu ấy, đột nhiên cười thành tiếng.
"Tổ tiên Nghiêm gia có tiền sử bệnh tâm thần." Tôi nói, "Vì vậy sau khi mẹ anh bị điên, rất nhiều người Khương gia đều cho rằng đây là di truyền từ Nghiêm gia. Điều đầu tiên họ nghĩ tới không phải là làm sao chữa bệnh cho mẹ anh mà là......"
Tôi dừng một chút, Hứa Tri Niên hỏi: "Là gì ạ?"
Tôi bình tĩnh nói: "Mà là hoài nghi anh có bị di truyền bệnh tâm thần từ Nghiêm gia hay không."