【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời nắng
Đọc được một câu trong sách: Tất cả gian khổ và đau đớn hôm nay chẳng qua chỉ là chuyện cười trong tương lai.
Tôi hỏi Khương tiên sinh câu này có nghĩa là gì.
Khương tiên sinh nói: "Những đau khổ và tuyệt vọng hiện giờ em đang trải qua chỉ còn là tiếng cười nhạt trong cuộc sống hạnh phúc sau này, không đáng nhắc tới."
Tôi giật mình nói với Khương tiên sinh: "Chính anh đã giúp em biến đau khổ thành chuyện cười."
Khương tiên sinh nghiêng đầu hôn tôi một cái rồi nói: "Em cũng vậy."
Khi được Khương tiên sinh hôn, tôi nghĩ mình thật sự rất yêu anh.
—————
Chỉ mấy ngày sau, chuyện tôi dẫn Hứa Tri Niên đến Nghiêm gia chúc Tết đã nhanh chóng đồn khắp trong giới.
Có rất nhiều người hiếu kỳ về Hứa Tri Niên, mượn cớ chúc Tết tìm tới nhà nhưng đều bị tôi từ chối.
Hứa Tri Niên và giới này chẳng có điểm chung nào, tôi không có ý định để cậu ấy bị đám người vây xem.
Cuối kỳ nghỉ đông, Thi Gia Chí gọi điện tới.
"Anh dẫn người đến gặp cậu mình thật đấy à?" Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Tôi nhíu mày: "Đã đồn tới tai anh rồi sao?"
"Trong giới này có gì là bí mật đâu." Hắn cảm thán một câu rồi hỏi tôi, "Anh quyết định rồi à? Dẫn về nhà chứ không như những người khác sao?"
Tôi bình tĩnh nói: "Tôi đã bảo mình nghiêm túc lâu rồi mà."
Trong giới có rất nhiều người trăng hoa, thay bạn gái như thay áo giống Thi Gia Chí lúc trước là điều hết sức bình thường.
Có mấy trưởng bối còn e dè đôi chút, còn số khác thì mặc kệ.
Nhưng dù ở ngoài chơi bời phóng túng đến đâu thì khi trịnh trọng dẫn người về nhà gặp gia đình có nghĩa là đã chuẩn bị kết hôn.
Tôi và Hứa Tri Niên cùng là nam giới, mặc dù không thể kết hôn nhưng dẫn đến gặp Nghiêm Thời Thịnh có ý nghĩa gì thì tất cả mọi người đều hiểu.
Thi Gia Chí tò mò: "Cha anh không nói gì à?"
Tôi đáp: "Ý kiến của ông ta không thuộc phạm vi quan tâm của tôi."
Thi Gia Chí nói: "Chà, Khương tổng không hổ là Khương tổng, thật mạnh mẽ."
Tôi hỏi lại hắn: "Chẳng lẽ anh không định dẫn Diệp Tử An về gặp người nhà sao?"
Hắn bị tôi làm cho nghẹn họng.
"Chuyện vẫn chưa tới đâu mà." Ngữ khí của hắn lập tức ỉu xìu, "Tôi có muốn dẫn cậu ấy về nhà thì cậu ấy cũng chẳng cho tôi cơ hội này."
Tôi nhớ lại lần trước gặp Diệp Tử An ở khách sạn nên buột miệng hỏi: "Sao thế? Anh vẫn chưa theo đuổi được người ta à?"
Thi Gia Chí buồn bực: "Lần trước anh nói cũng có lý, hơn nữa tôi thấy cậu ấy cũng không có vẻ gì là ghét mình, nhưng sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy đang trốn tránh mình thế nhỉ? Tại sao chứ?"
Tôi nói: "Tôi cũng đâu phải chuyên gia tư vấn tình cảm cho anh, làm sao tôi biết được."
Thi Gia Chí: "......"
"Thôi quên chuyện này đi." Thi Gia Chí nói, "Bạn trai anh, Hứa...... họ Hứa đúng không? Hứa gì ấy nhỉ, tôi không nhớ lắm."
Tôi đáp: "Cậu ấy tên Hứa Tri Niên."
Thi Gia Chí thuận miệng nói: "Sơn trung vô giáp tử, hàn tận bất tri niên? Tên hay thật đấy."
Tôi nói: "Không hổ là người trong ngành văn hóa truyền thông, anh cũng có văn hóa ghê chứ."
Thi Gia Chí nghi hoặc: "Sao nghe cứ như anh đang chế giễu tôi thế nhỉ."
Tôi bình tĩnh nói: "Đâu có."
"Thôi kệ đi." Thi Gia Chí thờ ơ nói, "Lần trước anh nói sẽ giới thiệu người với tôi, kết quả là đã qua Tết mà tôi vẫn chưa thấy bóng dáng bạn trai anh đâu cả. Gần đây có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp chút đi."
Tôi nói: "Muốn gặp cũng được thôi, nhưng anh toàn hẹn ở hộp đêm với quán bar, cậu ấy không hợp với mấy chỗ này."
Thi Gia Chí ồ một tiếng: "Cậu ấy sợ người lạ, không thích chỗ đông người à."
Tôi gật đầu: "Ừ."
Thi Gia Chí nói: "Vậy chỉ mấy người chúng ta gặp nhau thôi, đừng gọi người khác."
Tôi lại hỏi: "Đi đâu?"
Thi Gia Chí có chút sầu muộn: "Tôi chỉ thích chỗ đông đúc náo nhiệt, chẳng lẽ chúng ta lại hẹn ở mấy quán trà? Cũng đâu phải đi bàn công việc, đây cũng quá cứng nhắc rồi, không hợp phong cách của tôi."
Tôi nói: "Vậy anh cứ từ từ nghĩ đi."
Thi Gia Chí suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đột nhiên nói: "Hay là chúng ta đi suối nước nóng nhé?"
"Suối nước nóng?" Tôi nhíu mày.
Hắn nói: "Đúng vậy. Tôi nhớ ở Cù Sơn hình như mới mở suối nước nóng tư nhân, mấy ngày trước người quản lý còn cho tôi thẻ VIP nữa. Hay là vậy đi, anh dẫn Hứa Tri Niên còn tôi hẹn Diệp Tử An, bốn người chúng ta cùng đi."
Tôi cười: "Tôi cảm thấy anh tìm cớ hẹn Diệp Tử An mới là mục đích chính thì có."
Thi Gia Chí ho khan một tiếng: "Đừng để ý mấy chi tiết này."
Mùa đông ngày nào cũng lạnh, Hứa Tri Niên đặc biệt sợ lạnh nên dạo này chỉ thích nằm lì trong chăn không rời giường.
Dù có miễn cưỡng bò dậy thì cậu ấy cũng không chịu đi ra ngoài mà chỉ ru rú trong nhà.
Nhưng nếu đi suối nước nóng có lẽ cậu ấy sẽ thấy hứng thú.
Tôi nghĩ ngợi rồi bảo Thi Gia Chí: "Để tôi hỏi ý cậu ấy đã."
Hứa Tri Niên quả nhiên rất có hứng thú.
Khi tôi nhắc tới việc này, cậu ấy tròn xoe mắt nhìn tôi: "Suối nước nóng?"
Tôi gật đầu hỏi cậu ấy: "Trước kia em từng đi suối nước nóng chưa?"
"Chưa ạ." Hứa Tri Niên lắc đầu, lại hiếu kỳ hỏi tôi, "Vui không ạ?"
Tôi xoa đầu cậu ấy nói: "Nếu chưa đi thì dẫn em đi thử một lần cho biết, chắc em sẽ thấy thú vị đấy."
Hứa Tri Niên hớn hở gật đầu.
Sáng hôm đó Hứa Tri Niên thức dậy rất sớm.
Hiện giờ tính tình cậu ấy đã cởi mở hơn, dần trở lại làm mặt trời nhỏ ấm áp như trước kia, ngay cả chị Vương cũng nói cậu ấy giống như đã biến thành người khác, ngày càng hay cười.
Cậu ấy cực kỳ phấn khởi khi ra ngoài chơi, lên mạng tìm hiểu đi suối nước nóng phải chuẩn bị những gì, sau đó lấy từ tủ quần áo ra khăn mặt và áo choàng tắm mới tinh, còn mua thêm hai cái túi chống thấm.
Tôi nói: "Những thứ này ở đó đều có sẵn mà."
Hứa Tri Niên nói: "Đồ ở ngoài đâu có sạch bằng mình tự chuẩn bị chứ."
Chị Vương đứng cạnh gật đầu đồng tình.
Đồ dùng hội quán cao cấp chuẩn bị cho khách đều là khăn mặt và quần áo mới tinh còn nguyên nhãn dán.
Rất nhiều khách có bệnh ưa sạch sẽ, loại vật dụng cá nhân này nếu người khác từng dùng qua thì họ không chịu dùng lại nữa.
Nhưng tôi thấy Hứa Tri Niên vui vẻ như vậy, suy nghĩ giây lát vẫn không nói gì.
Sau khi lên xe thì sự hào hứng của Hứa Tri Niên chẳng còn sót lại chút gì.
Suối nước nóng tư nhân Cù Sơn nằm trong khu du lịch ở vùng ngoại ô, phải lái xe khoảng hai tiếng mới đến.
Hứa Tri Niên bị say xe nhưng không quá nghiêm trọng, ngồi xe buýt quá nửa tiếng sẽ thấy khó chịu.
Xe cá nhân thì đỡ hơn một chút, nhưng ngồi lâu bụng lại nhộn nhạo.
Xe chạy được một lát, tâm tình kích động của cậu ấy tan biến đi nhiều, híp mắt lại bắt đầu mệt rã rời.
Cậu ấy nghiêng người dựa vào vai tôi, nhưng tư thế này cũng chẳng mấy dễ chịu.
Tôi đưa tay nắm bả vai cậu ấy.
Cậu ấy mơ màng mở mắt ra hỏi tôi: "Sao thế ạ?"
Tôi ngồi lui ra sau để cậu ấy nằm xuống, gối đầu lên đùi tôi.
Tôi nói: "Ngủ thế này sẽ dễ chịu hơn."
Cậu ấy nhắm mắt lại, hàm hồ nói: "À à."
Hứa Tri Niên nhanh chóng ngủ thiếp đi, đến suối nước nóng tôi mới đánh thức cậu ấy.
Cậu ấy dụi mắt, sau khi ngủ một giấc thì tinh thần tốt hơn nhiều: "Khương tiên sinh, tới rồi sao?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Cậu ấy vội vàng ngồi dậy xuống xe.
Tôi vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.
Hứa Tri Niên kỳ quái hỏi tôi: "Sao Khương tiên sinh không xuống?"
Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, lạnh nhạt nói: "Chân tê."
Hứa Tri Niên: "......"
Cậu ấy vội vàng giúp tôi bóp chân, chờ lấy lại cảm giác tôi mới xuống xe với cậu ấy.
Quả nhiên Thi Gia Chí dẫn theo Diệp Tử An tới đây.
Suối nước nóng này có tính bảo mật rất cao nên Diệp Tử An không đeo khẩu trang, cứ thế đứng cạnh Thi Gia Chí rất dễ nhận ra.
Hứa Tri Niên vừa thấy cậu ta liền kinh ngạc há hốc miệng: "Diệp Diệp Diệp Diệp Diệp Tử An!"
Mấy người giới thiệu với nhau, Hứa Tri Niên chỉ lo nhìn Diệp Tử An, nhỏ giọng nói: "Em là fan của anh đó."
"Cám ơn." Diệp Tử An có lẽ đã quen với việc này nên lộ ra một nụ cười chuẩn mực, còn nói với Hứa Tri Niên, "Cậu cũng rất đẹp trai."
Hứa Tri Niên mở to mắt, được khen nên đỏ mặt cười ngây ngô.
Vào đại sảnh, Hứa Tri Niên đi đến bên cạnh giật tay áo tôi thì thào hỏi: "Sao anh không nói em biết Diệp Tử An cũng tới đây."
Tôi đáp: "Lúc đầu định lên xe mới nói với em, nhưng em ngủ mất rồi."
Hứa Tri Niên: "......"
Cậu ấy nói: "A a a a a biết vậy em đã đem theo quà rồi, lần đầu gặp thần tượng mà cái gì cũng không đem cả!"
Thi Gia Chí và Diệp Tử An đi phía trước chúng tôi, cậu ấy vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng Diệp Tử An.
Lúc lên cầu thang, cậu ấy không để ý nên bị vấp loạng choạng.
Tôi đưa tay đỡ cậu ấy, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên: "Đừng nhìn đông ngó tây nữa, để ý dưới chân kìa."
Hứa Tri Niên lập tức thu hồi ánh mắt.
"Thần kỳ quá." Cậu ấy bảo tôi, "Không ngờ Khương tiên sinh lại quen biết Diệp Tử An."
Tôi cười: "Chứ em nghĩ chữ ký anh cho em là từ đâu mà có."
Hứa Tri Niên nói: "Em không biết mà, dù sao trong lòng em Khương tiên sinh luôn thần thông quảng đại, không gì làm không được."
Tôi nói: "Chỉ tình cờ gặp nhau vài lần nên giúp em xin chữ ký thôi."
Hứa Tri Niên ồ một tiếng, mấy giây sau lại nói: "Khương tiên sinh tốt với em quá."
Tôi bật cười: "Em là bạn trai anh, không tốt với em thì tốt với ai."
Vành tai Hứa Tri Niên đỏ lên, không nói gì nữa.
Suối nước nóng này mới mở nên chưa có tiếng tăm gì, khách cũng không nhiều lắm.
Trước khi đi tắm suối nước nóng, chúng tôi đi thay đồ.
Tôi và Hứa Tri Niên mặc áo choàng tắm mình đem theo, cùng kiểu cùng màu.
Thi Gia Chí và Diệp Tử An thì mặc đồ do chỗ này cung cấp, kiểu dáng y hệt nhau, nhìn cũng rất giống áo cặp.
Chúng tôi đều không muốn dùng chung bể tắm với người ngoài nên Thi Gia Chí bao trọn cái ao lớn.
Lúc đi ngang trung tâm phục vụ, bên trong loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.
Hứa Tri Niên đang đi thì bước chân dần chậm lại.
Chỉ chốc lát sau, cậu ấy bị tụt lại phía sau Thi Gia Chí và Diệp Tử An.
Tôi lấy làm lạ, dừng lại chờ cậu ấy tới.
Ngoái đầu nhìn mới phát hiện mặt cậu ấy tái nhợt bất thường, tới gần chút nữa có thể thấy thân mình cậu ấy run nhè nhẹ.
Tôi nhíu mày, tưởng cậu ấy cảm lạnh nên đưa tay sờ trán cậu ấy.
Không nóng, không phải bị sốt.
"Sao vậy?" Tôi cúi đầu hỏi cậu ấy, "Không khỏe à?"
Hứa Tri Niên lắc đầu rồi sợ sệt nhìn về phía trung tâm phục vụ, trong mắt lộ vẻ sợ hãi và bối rối: "Là, là...... Nghiêm Chi Triết."
Tôi khựng lại.
Hứa Tri Niên nghẹn ngào nói: "Em nghe thấy giọng anh ta."
Tôi sầm mặt đi tới trung tâm phục vụ.
Người nói chuyện với nhân viên quả nhiên là Nghiêm Chi Triết.
Hắn đang la lối um sùm, bảo là ao nước nóng của hắn quá nhỏ, nước cũng tệ, đòi đổi ao khác lớn hơn cho hắn.
Sau đó có một người đàn ông mặc âu phục vội vàng chạy tới, có lẽ là quản lý.
Anh ta thành khẩn xin lỗi Nghiêm Chi Triết rồi hứa sẽ đổi cho hắn một cái bể tắm, Nghiêm Chi Triết mới vừa lòng thỏa ý.
Nghiêm Chi Triết nói chuyện xong với quản lý thì ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.
Hứa Tri Niên sợ hãi lui ra sau một bước.
Tôi nhíu mày nghiêng người sang bên cạnh một bước che lại Hứa Tri Niên.
Nghiêm Chi Triết nhìn thấy tôi cũng giật mình.
Có lẽ hắn không ngờ tôi cũng ở đây, do dự xem có nên gọi tôi hay không.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Chắc ánh mắt của tôi quá lạnh nên Nghiêm Chi Triết đi hai bước rồi không dám tới nữa, chỉ cười gượng với tôi rồi lủi mất.
Lúc này Thi Gia Chí đã phát hiện chúng tôi không đi theo nên quay lại hỏi: "Đây chẳng phải là Nghiêm Chi Triết sao, chạy nhanh thế nhỉ, bị anh hù dọa à? Tôi còn chưa kịp gọi hắn mà bóng người đã không còn."
Tôi thu hồi ánh mắt không trả lời hắn, quay đầu nhìn Hứa Tri Niên.
Biết Nghiêm Chi Triết đi rồi, cậu ấy thở hắt ra, nắm chặt tay tôi không buông, người vẫn run lập cập.
Tôi ôm cậu ấy dịu giọng an ủi: "Đừng lo, hắn đi rồi, hắn không thấy em đâu."
Sau đó tôi bảo Thi Gia Chí: "Hứa Tri Niên không khỏe, chúng tôi không đi tắm suối nước nóng đâu."
Thi Gia Chí thấy sắc mặt Hứa Tri Niên trắng bệch thì tỏ ra kinh ngạc: "Sao thế?"
Tôi nói: "Cậu ấy say xe, tôi dẫn cậu ấy đi nghỉ một lát đã."
"Tiếc quá nhỉ." Thi Gia Chí chẳng hề nghi ngờ gì, "Tôi có thuê sẵn hai phòng đấy, anh dẫn cậu ấy đi nghỉ ngơi đi."
Tôi gật đầu rồi chọn gian phòng gần nhất, nửa kéo nửa ôm Hứa Tri Niên vào.
Trên đường đi cậu ấy cúi gằm mặt rúc vào ngực tôi như lo sợ Nghiêm Chi Triết sẽ đột ngột xuất hiện.
Chờ về phòng, cậu ấy liền đẩy tôi ra rồi lao vào toilet.
Tôi lo lắng đi theo, thấy cậu ấy nôn khan nửa ngày trước bồn rửa tay.
Nhưng cái gì cũng chẳng nôn ra được.