【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời mưa
Khương tiên sinh mãi mãi cũng sẽ không biết.
Khi được anh ôm ra khỏi đám cháy, tôi giống như được kéo lên từ vực thẳm.
Cảm giác được cứu rỗi này tôi không thể nào diễn tả bằng lời.
Anh khiến thế giới của tôi trở nên chân thực và tươi đẹp.
Cũng mang cho tôi hy vọng sống sót.
Anh chính là mọi thứ của tôi, my everything.
Tôi yêu anh.
—————
Tôi đi qua vỗ lưng Hứa Tri Niên.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn tôi trong gương.
Bàn tay đặt trên áo choàng tắm mềm mại có thể cảm nhận được thân thể cậu ấy run rẩy dưới lớp vải.
"Không sao chứ?" Tôi cúi xuống hỏi cậu ấy với vẻ lo âu.
Hứa Tri Niên lắc đầu.
Cậu ấy không nói gì mà cắn môi thật chặt, gần như muốn bật máu.
Không lâu sau, dường như cậu ấy tỉnh táo lại, vặn vòi nước định rửa mặt.
"Khoan đã." Tôi đưa tay ngăn cậu ấy rồi chỉnh vòi nước sang hướng khác.
Nước ấm lập tức chảy ra.
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy: "Trời lạnh như vậy mà còn rửa mặt bằng nước lạnh à?"
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt: "Em, em không để ý."
Rửa mặt xong, tâm tình cậu ấy khá hơn nhiều.
Tôi kéo cậu ấy ngồi xuống ghế salon trong phòng rồi rót cho cậu ấy ly nước ấm.
Cậu ấy chỉ bưng ly chứ không uống, dù sao ủ ấm tay cũng rất tốt.
Tôi nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy cúi đầu không nhìn tôi, hồi lâu sau mới chậm chạp nói: "Khương tiên sinh, em...... lúc nãy có phải biểu hiện của em rất tệ không."
"Không đâu." Tôi lắc đầu.
"Em cứ tưởng chuyện kia đã phai nhòa, em cũng thoát ra được rồi." Hứa Tri Niên nói, "Nhưng em không ngờ chỉ nghe giọng anh ta mà đã sợ hãi đến thế."
Nước trong ly hơi dao động, hệt như thân mình Hứa Tri Niên.
Cậu ấy thì thào: "Em thật sự...... không khống chế nổi sợ hãi."
Tôi đi tới ngồi xổm trước mặt cậu ấy nói khẽ: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Cậu ấy ngẩng lên mờ mịt nhìn tôi.
Trong mắt cậu ấy ngập nước, nghe tôi nói câu này rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng.
Tôi khoác tay lên đầu gối cậu ấy, có nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay tôi.
Nhiệt độ rất nóng, nóng đến mức tim tôi đau.
"Đã qua hết rồi." Tôi thấp giọng nói, "Có anh ở đây hắn không dám đối xử với em như vậy nữa đâu."
"Ba năm đó hệt như một cơn ác mộng với em." Hứa Tri Niên nghẹn ngào nói khẽ, "Vừa nghe thấy giọng anh ta thì em giống như thấy lại cơn ác mộng kia, Khương tiên sinh, em không quên được."
Tôi đưa tay chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt cậu ấy rồi nói: "Ác mộng đã kết thúc, nó sẽ không bám lấy em nữa đâu."
Hứa Tri Niên thì thào: "Kết thúc rồi sao?"
Tôi kiên định nói: "Đúng vậy."
Có lẽ sự an ủi của tôi đã có chút tác dụng.
Hứa Tri Niên đặt ly xuống rồi cầm tay tôi, tựa như muốn hấp thu sức mạnh từ trên người tôi.
Ánh mắt Hứa Tri Niên thất thần, tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, chỉ có thể chồm tới hôn cậu ấy một cái.
"Khương tiên sinh." Cậu ấy gọi tôi một tiếng rồi hỏi, "Hôm đó sao anh lại cứu được em?"
Tôi trả lời ngắn gọn: "Anh nhìn thấy ánh lửa, phát hiện biệt thự bị cháy, đến gần thì loáng thoáng nghe có tiếng người kêu cứu nên xông vào."
Hứa Tri Niên nói: "Vậy sao...... Thì ra em còn kêu cứu nữa."
Tôi trầm mặc mấy giây: "Ừ, nhưng khi anh tìm ra em thì em đã hôn mê rồi."
Hứa Tri Niên nói: "Lúc đó ý thức của em rất mơ hồ, chỉ nhớ mình được ai đó ôm lên, em muốn mở mắt ra nhìn xem là ai nhưng làm thế nào cũng không tỉnh được. Có điều cái ôm kia thật sự rất ấm áp."
Tôi đứng dậy ôm cậu ấy, để cậu ấy tựa đầu lên vai mình.
Hứa Tri Niên để mặc tôi ôm, sau đó nói khẽ bên tai tôi: "Thật ra đám cháy kia là do em tự đốt."
Tôi bàng hoàng.
Cậu ấy...... vừa nói gì?
"Năm thứ ba bị anh ta nhốt trong nhà, em tìm đủ mọi cách đều không trốn thoát được, trái lại càng làm anh ta canh chừng em kỹ hơn, phạm vi em được hoạt động cũng ngày càng thu hẹp." Giọng cậu ấy rất nhỏ, rõ ràng đang nói bên tai tôi nhưng cứ như vọng đến từ nơi xa.
Cậu ấy nói: "Lúc đó trong lòng em chỉ còn lại tuyệt vọng."
"Em rất hận anh ta, cũng hận mình bất lực, nhiều khi em chỉ muốn cầm dao đâm chết anh ta rồi tự sát. Nhưng chuyện đơn giản như vậy em cũng không làm được, sau khi em làm anh ta bị thương một lần thì anh ta không cho em tiếp xúc với bất kỳ vật gì có thể trở thành hung khí nữa, càng ngày tâm trạng em càng suy sụp, có lúc em cảm thấy mình điên rồi. Anh ta càng ngược đãi em thường xuyên hơn, ngoại trừ mặt thì trên người em không chỗ nào không bị thương."
"Em thật sự...... tuyệt vọng lắm." Cậu ấy nói đứt quãng, nước mắt lại rơi xuống, "Lúc đó em thà chết chứ không muốn tiếp tục trải qua ngày tháng không có tự do, không có tôn nghiêm, mặc người chà đạp như vậy nữa!"
Tôi từ từ hôn đi nước mắt trên mặt cậu ấy rồi nói: "Thế nên em mới phóng hóa...... tự sát à?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Nhưng lúc đầu ngay cả cơ hội tự sát em cũng không có. Sau đó Nghiêm Chi Triết cảm thấy đối mặt với một người điên như em chẳng có gì thú vị nên ngày càng ít ghé đến biệt thự, nhờ vậy em mới thả lỏng đôi chút. Nhưng cũng chẳng ích gì, em vẫn không trốn thoát được. Rồi em nghe nói hắn ra nước ngoài, canh chừng em cũng lơ là hơn trước, thế là em tìm được cơ hội phóng hóa."
"Khi lửa bùng lên em cười điên cuồng thật lâu, cảm thấy mình đã có thể thoát khỏi cuộc sống vô vọng này rồi. Lúc đó cái chết là một sự giải thoát đối với em."
Tôi thì thầm: "Nhưng cuối cùng em vẫn kêu cứu."
Cậu ấy im lặng thật lâu mới nói: "Nếu không phải cảm thấy cuộc sống quá bế tắc thì ai lại muốn chết chứ."
Tôi gọi tên cậu ấy: "Niên Niên."
Ánh mắt cậu ấy rơi vào trên mặt tôi, hồi lâu sau mới nói: "Khương tiên sinh...... Có lẽ anh nói đúng, thật ra trong tiềm thức của em vẫn muốn sống tiếp nên khi cận kề cái chết mới cầu cứu anh theo bản năng."
Tôi nói: "Cũng may em kêu cứu nên anh mới tìm được em."
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên gọi tôi, "Có lẽ điều may mắn nhất trong đời em chính là gặp được anh."
Cậu ấy nói: "Anh là sự cứu rỗi, là ánh sáng và hy vọng của em."
Những lời này tôi đã từng nghe bác sĩ Diêu nói rất nhiều lần.
Lúc ấy tôi đã phủ nhận vì tôi không muốn trở thành cứu cánh hay chỗ dựa của bất kỳ ai.
Nhưng giờ tôi thấy vô cùng may mắn vì ngày đó đã cứu được cậu ấy.
Tôi kéo cậu ấy ra khỏi bóng tối, tuyệt vọng và cái chết.
Hứa Tri Niên khóc rất lâu, sau khi trút hết cảm xúc thì vừa mệt vừa đói rúc vào ngực tôi.
Tôi ôm người lên giường trấn an hồi lâu, sau đó gọi điện bảo nhân viên phục vụ đem đồ ăn tới.
Nhân viên phục vụ tới rất nhanh, tôi định ra mở cửa thì góc áo bị Hứa Tri Niên níu lại.
Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe bịn rịn quyến luyến, giống như sợ tôi bỏ đi mất.
Tôi thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh không đi đâu, chỉ ra mở cửa thôi."
Cậu ấy nhìn tôi một hồi, sau đó mới chậm chạp buông tay, nhưng trong lúc tôi đi mở cửa thì ánh mắt cậu ấy vẫn luôn dán chặt vào tôi.
Tôi đẩy xe thức ăn tới cho cậu ấy.
Cậu ấy rất nghe lời, tôi bảo ăn gì thì ăn nấy, cũng không kén ăn.
Ăn xong, tôi hỏi cậu ấy: "Mệt không?"
Cậu ấy lắc đầu: "Không ạ."
Tôi hỏi lại: "Không mệt thật à?"
Cậu ấy im lặng hồi lâu mới nói: "Không muốn ngủ, sợ gặp ác mộng."
Tôi thở dài không biết phải nói gì.
Hứa Tri Niên lo lắng hỏi tôi: "Khương tiên sinh, có phải em...... lại gây thêm rắc rối cho anh không?"
Tôi nói: "Đâu có."
Cậu ấy mở to mắt: "Nhưng rõ ràng lần này đến tắm suối nước nóng mà Khương tiên sinh phải ở trong phòng với em."
Tôi nhìn cậu ấy rồi nói: "Đây không phải lỗi của em."
"Nhưng......" Hứa Tri Niên ngập ngừng.
Tôi ngắt lời cậu ấy: "Em muốn ngâm suối nước nóng không?"
"Muốn ạ." Hứa Tri Niên khẽ gật đầu, một lát sau lại lắc đầu, "Nhưng em không dám ra ngoài, em sợ gặp phải Nghiêm Chi Triết."
Tôi nói: "Có anh ở đây em cũng sợ à?"
Cậu ấy nín thinh mấy giây rồi lí nhí: "Em cũng chẳng muốn sợ đâu, nhưng em không khống chế được mình."
Tôi xoa đầu cậu ấy: "Không sao, chúng ta không ra ngoài mà ngâm ngay ở đây cũng được."
Các phòng trong khu suối nước nóng này nằm tách biệt với nhau, không gian rộng, tính riêng tư cũng rất tốt.
Mỗi phòng có một khoảng sân riêng, bên trong thiết kế một suối nước nóng nhỏ.
Tuy suối nước nóng không lớn nhưng chứa hai người vẫn không thành vấn đề.
Tôi ôm người tới, Hứa Tri Niên thẹn thùng vùng vẫy mấy lần: "Em tự đi được mà."
"Đừng nhúc nhích." Tôi thấp giọng nói, "Em mà vùng vẫy nữa thì cả hai chúng ta đều ngã đấy."
Quả nhiên Hứa Tri Niên ôm chặt tôi, động cũng không dám động.
Tôi ôm người đến cạnh suối nước nóng rồi đưa tay cởi áo choàng tắm của cậu ấy.
Lần này nói thế nào cậu ấy vẫn đòi tự làm, tôi cũng không ép, nhìn cậu ấy đỏ mặt chậm chạp cởi áo choàng.
Suối nước nóng đúng là không lớn, hai chúng tôi vừa xuống nước thì khó tránh khỏi đụng chân nhau.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Niên tắm suối nước nóng nên nhanh chóng bị nó thu hút sự chú ý, không còn nghĩ đến những chuyện tồi tệ kia nữa.
"Khương tiên sinh." Cậu ấy hào hứng nói, "Nước nóng thật này, ấm quá."
Tôi bị tính trẻ con của cậu ấy chọc cười: "Suối nước nóng còn có thể lạnh hay sao?"
Hứa Tri Niên dựa lưng vào vách đá, lộ ra một nụ cười hưởng thụ: "Tắm suối nước nóng đúng là dễ chịu thật đấy, giống như được Khương tiên sinh ôm vậy."
Tôi: "......"
Tôi nhịn không được nghĩ thầm.
Ví dụ này hình như hơi sai sai thì phải?
Hứa Tri Niên ngâm một hồi chắc thấy nhàm chán nên bắt đầu trêu chọc tôi.
Đầu tiên cậu ấy cọ chân tôi, để da thịt chúng tôi kề sát vào nhau.
Tôi vô thức liếc nhìn cậu ấy mấy lần.
Đôi khi tôi tự hỏi sao cậu ấy luôn dùng ánh mắt ngây thơ vô tội để làm ra động tác gợi cảm quyến rũ như thế.
Chẳng lẽ cậu ấy không biết làm vậy khiêu khích đến mức nào sao?
Nhưng rõ ràng Hứa Tri Niên lại không biết, cậu ấy chỉ thích thân mật với tôi mà thôi.
Mẹ nó chứ ——
Thôi kệ đi.
Tôi nhịn không được thở dài trong lòng.
Chờ cậu ấy nghịch đủ, tôi đưa tay về phía cậu ấy nói khẽ: "Tới đây."
Cậu ấy không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nhào tới, bị tôi ôm siết vào lòng hôn mấy cái.
Khoảng cách gần như thế, trên người chúng tôi có biến hóa gì đều không giấu được đối phương.
Một lát sau, Hứa Tri Niên vùi đầu vào vai tôi, mặt dần đỏ lên.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy để cậu ấy cảm nhận được sự biến hóa này rõ rệt và sâu sắc hơn.
Suối nước nóng lăn tăn, bên tai có thể nghe được tiếng nước róc rách.
Chúng tôi cùng nhau ngâm thật lâu, nhiệt độ nước càng nóng hơn, cuối cùng lúc bắn ra, cả người Hứa Tri Niên đều biến thành màu đỏ, thân thể cũng mềm nhũn.
Cậu ấy ôm tôi khư khư, nũng nịu nói đi không nổi.
Cuối cùng tôi cầm khăn bên cạnh hồ lau sạch cho cậu ấy rồi ôm về giường.
Sau khi ngâm suối nước nóng, Hứa Tri Niên hơi buồn ngủ.
Tôi ôm cậu ấy nằm vùi trong chăn bông mềm mại.
Hơi thở cậu ấy dần trở nên ổn định.
Khi tôi tưởng cậu ấy đã ngủ thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm khẽ khàng nhưng rất kiên định.
Cậu ấy nói: "Khương tiên sinh, em sẽ trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó em sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt Nghiêm Chi Triết, không hề e ngại hay hoảng sợ nhìn thẳng vào anh ta."
Tôi hôn cậu ấy một cái rồi nói: "Ừ, anh chờ."