Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hung hăng nuốt nước bọt một cái, Triệu Tiểu Tiên nhìn chằm chằm vào cô vợ trẻ rõ ràng vô tình hay cố ý trêu chọc nàng, mặc dù lý trí không còn tồn tại nhiều lắm nhưng vẫn giãy giụa kiềm chế. "Hay là thôi đi, không tốt..."
Doãn Tân nắm lấy tay Triệu Tiểu Tiên, dẫn dắt từng bước. "Vậy cô liền nhẹ nhàng một chút, lại ôn nhu một chút..."
"...Thật sự, có thể sao?"
Lời đang nói, trong nháy mắt một cái, theo lực của Doãn Tân, đối phương liền thay đổi phương hướng.
Triệu Tiểu Tiên chống ở phía trêи, nhìn vào đôi mắt đã mờ mịt hơi nước kia của Doãn Tân, sau đó lại nghe thấy đối phương dùng một loại âm thanh gần giống như là quyến rũ nói: "Phải không, bây giờ tôi vô lực phản kháng, chỉ có thể để mặc cô muốn làm gì thì làm..."
"..." Hu Hu Hu!!
Tại sao trước kia nàng lại không biết Doãn Tân có thể biết trêu chọc người khác như vậy, cái này cũng quá...
Quá cái kia đi!!
Đến nước này còn có thể chịu đựng không ra tay, Triệu Tiểu Tiên nàng vẫn còn là một người bình thường hay sao?
Tận sâu trong đáy lòng củaTriệu Tiểu Tiên đang điên cuồng đấm ngực dậm chân, nhưng mỹ vị ở trước mặt, toàn thân nàng đã hưng phấn đến nỗi bắt đầu run rẩy.
Chuyện này giống như là một người đã đói bụng một tháng nay, đột nhiên nhìn thấy một mâm tôm hùm tê cay nóng hổi đặt ở trước mặt, cái mùi hương kia, có thể nhịn được không động thủ, đại khái chỉ có thần tiên đúng không?
"Vậy cô... vậy cô đừng có hối hận!"
"Cái này có gì mà phải hối hận?"
Triệu Tiểu Tiên cẩn thận nói: "Tôi đã hiểu ý một chút, cũng sẽ ôn nhu một chút."
"Ân."
"Nếu như cô không thoải mái, thì phải nói."
"Ân..."
"Vậy tôi, bắt đầu đây?
Doãn Tân không nhịn được buồn cười nói: "Mấy cái báo trước này của cô, có phải là hơi nhiều một chút rồi hay không?"
Triệu Tiểu Tiên:...
Có thể là vì muốn trả thù cái tật xấu nói nhiều này của cô, giây tiếp theo bà chủ Doãn liền bị trừng phạt.
Triệu Tiểu Tiên tuy rằng khách khí, làm một đống chuẩn bị, kết quả vừa mới bắt đầu, cái mãnh liệt kia quả thật là có chút không thể dừng lại được.
Đây đại khái cũng xem như là lần đầu tiên, đem quyền chủ động đưa hết hoàn toàn vào trong tay của Triệu Tiểu Tiên, nha đầu này thật đúng là xem đây giống như một sứ mệnh để hoàn thành, có một loại nghiêm túc giống như làm bài kiểm tra thi đại học.
Nhưng không thể không nói, nếu muốn chấm điểm, cái thành tích này của Triệu Tiểu Tiên chắc là có thể đậu Thanh Hoa.
Lúc này còn chưa đến buổi tối, rèm cửa trong phòng được kéo lên cảm giác tạo thành một mảnh tối tăm mờ mịt, hai người trùm chăn lại làm không biết bao lâu, dù sao thời điểm đến khi dừng lại, toàn thân đều là đầy mồ hôi.
Tắm rửa đơn giản sạch sẽ một chút, hai người một lần nữa nằm lại trêи giường, Doãn Tân nhìn nhìn trần nhà giống như có điều suy tư, sau đó nói: "Thật ra cô có thể gặp Lạc Đồng An."
"Ân?"
"Tôi nghĩ bây giờ cô ta chắc là đã gần như buông bỏ rồi?" Doãn Tân nói: "Cái người Lạc Đồng An này, ngoại trừ không phải rất thông minh, cũng không được quyết đoán, ngược lại thật ra cũng không có khuyết điểm gì khác."
"Cô đây là khen cậu ấy sao?"
Doãn Tân cười nói: "Xem như là vậy đi?"
"Nếu như cô ta có thể không có tâm tư khác chỉ muốn làm bạn bè với cô, tôi cảm thấy vẫn có thể qua lại với người này."
"Cô không sợ, tôi sẽ thay lòng đổi dạ?"
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Nếu như cô dám bội tình bạc nghĩa với tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cô." Doãn Tân vươn tay nhéo nhéo mặt của Triệu Tiểu Tiên. "Cả đời này của cô đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi cái ổ sói này của tôi."
Triệu Tiểu Tiên xoa xoa tay của Doãn Tân. "Biết rồi, đại tổng tài Doãn của tôi." Nàng nói: "Tôi sẽ không thay lòng, cũng sẽ cố gắng hết sức để ít gặp mặt cậu ấy."
Nàng lại hôn một cái lên gương mặt của Doãn Tân. "Cô liền yên tâm một trăm phần trăm đi, tôi, Triệu Tiểu Tiên, đời này đều chỉ là con dâu của Doãn gia. Nếu như tôi thay lòng, cô sẽ..." Tròng mắt của nàng liền chuyển động một cái. "Cô sẽ kêu Kha Kha đến cắn tôi."
Ngay lập tức Doãn Tân liếc mắt một cái. "Vậy thì thôi đi, cô nuôi chó, có cắn tôi cũng sẽ không cắn cô."
"Hì hì..."
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên lại đi xuống dưới lầu một lần nữa, Du Lý vẫn luôn tâm thần không yên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó liền nhạy bén phát hiện, người này chẳng những cả người đã thay quần áo khác, ngay cả tóc cũng trong tình trạng nửa khô nửa ướt.
Vừa mới tắm xong?
Không phải là đi xin lỗi sao? Hay là xin lỗi không thành công, lại nháo nhào một trận?
Tính toán lại mấy lần cãi nhau trước đây, mặc kệ là cái loại khả năng nào, rõ ràng cũng không lần nào phải đi tắm rửa a.
Triệu Tiểu Tiên đúng lúc đang đi đến, bởi vì tâm tình không tồi nên khẽ ngâm nga một khúc hát, mãi cho đến khi trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, làm cho nàng trong nháy mắt sợ đến mức dừng chân lại.
"...Làm sao vậy?" Nàng không hiểu nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của Du Lý.
"Hai người, không có việc gì chứ?"
Triệu Tiểu Tiên sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng lại người này muốn nói chuyện gì? Chuyện này xảy ra cũng không thiếu được một phần công lao của Du Lý.
Nghĩ như vậy, lông mày của Doãn phu nhân liền nhíu lại, nói câu uy hϊế͙p͙: "Hôm nay, có phải là cô hay không?"
Du Lý:...
"Có phải là cô theo dõi tôi rồi báo cáo lại hay không?!"
"..." Du Lý hiếm khi có chút chột dạ luống cuống, dưới ánh mắt truy đuổi không buông tha của Triệu Tiểu Tiên, liền lui lại nửa bước, sau đó ý đồ nói đạo lý: "Nghiêm túc mà nói, không phải là báo cáo."
"Vậy là cái gì?"
Du Lý: "Cầm tiền của người, làm việc cho người."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Vốn là muốn bắt bẻ thêm vài câu, nhưng suy nghĩ lại vẫn là bỏ đi.
Rốt cuộc là do Doãn Tân không có cảm giác an toàn, Du Lý cũng không có khả năng sẽ cự tuyệt yêu cầu của cô ấy.
Du Lý: "Cho nên... Hai người không có việc gì chứ?"
Đầu óc của Triệu Tiểu Tiên chuyển động một cái, đột nhiên bĩu môi, giả vờ đáng thương nói: "Sao có thể không có việc gì, chuyện lớn rồi, vừa nãy chúng tôi mới cãi nhau ầm ĩ, thiếu chút nữa là động thủ!"
Du Lý: "...!"
Nếu nói Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân đánh nhau chắc là không có phần thắng, nhưng cũng không chừng do hiện tại Doãn Tân đang mang thai em bé, thân thể tương đối suy yếu.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên nói là "thiếu chút nữa", vậy chắc là cũng chưa có hành động đúng không?
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng tôi vừa mới nói đến chuyện ly hôn." Triệu Tiểu Tiên nói có trình tự, vỗ vỗ bả vai của Du Lý. "Chuyên này có một phần công lao của cô, đến lúc đó gia đình tan vỡ, cô nhớ rõ a."
Du Lý:...
"Cô ấy còn đang mang thai em bé mà?"
"Ai nha, tình cảm đã tan vỡ, có em bé cũng vô dụng a." Triệu Tiểu Tiên buông tay xuống, đi vòng qua người Du Lý. "Khả năng chính là như vậy đi, sau này tôi rời khỏi Doãn gia, cô cũng đừng nhớ đến tôi a."
Du Lý giống như đột nhiên ý thức được sự việc nghiêm trọng, một lần nữa đuổi theo Triệu Tiểu Tiên hỏi: "Thật sự muốn ly hôn a? Hai người có nên bình tĩnh lại hay không, suy nghĩ lại, tôi cảm thấy chuyện này chắc là không có nghiêm trọng như vậy..."
"Ai muốn ly hôn?" Lời vừa nói đến chỗ này, đột nhiên từ phía sau cánh cửa phát ra tiếng của một người.
Lâm Thư vừa mới nghe được một nửa, liền nắm được trọng điểm "Ly hôn".
Ngược lại Du Lý ở bên này giống như là rốt cuộc đã gặp được một người có thể lên tiếng, ngay lập tức liền kéo về phe của mình. "Cô ấy và Doãn tổng." Du Lý chỉ chỉ Triệu Tiểu Tiên. "Ngài giúp khuyên nhủ một chút đi."
Triệu Tiểu Tiên: "Ách... không phải..."
Vốn dĩ chính là muốn đùa giỡn Du Lý, ai ngờ cái đầu gỗ này thật sự tin là như vậy, lại còn muốn kéo theo người ngoài vào cuộc chứ?
Lâm Thư vừa dính vào, cái trò đùa này coi như không còn vui nữa.
"Tình huống như thế nào? Tiểu Tiên, con muốn ly hôn với Tiểu Tân?" Quả nhiên, Lâm Thư ngay lập tức gia nhập chiến tuyến, nghiêm túc trịnh trọng nhìn Triệu Tiểu Tiên, hỏi một câu.
"Không phải, con... không có..."
"Vậy là Tiểu Tân muốn ly hôn với con??" Vẻ mặt của Lâm Thư không thể tưởng tượng được, nói: "Nó lại ăn nhầm thuốc gì? Con đừng gấp a, mẹ giúp con đi xử lý nó!"
"Ai ai ai!!" Triệu Tiểu Tiên vội vàng đuổi theo ngăn cản Lâm Thư, trong lúc nhất thời trái tim rất nhanh muốn mệt mỏi tan nát. "Đừng đừng đừng, con nói thật, là con nói đùa ——"
Đuổi theo hai tầng lầu mới kéo được người trở về, Triệu Tiểu Tiên quả thật là làm chuyện xấu tự gánh hậu quả, giải thích hơn nửa ngày trời cùng mẹ chồng, cuối cùng mới đem hết mọi chuyện giải thích rõ ràng.
Hơn nữa, nếu như nàng không cùng Du Lý đùa giỡn vô bổ, thì đâu đến nỗi phải đem những chuyện không cần thiết này nói ra hết cho Lâm Thư nghe như vậy.
May mắn là mẹ chồng của mình là một người hiểu lý lẽ, mới chịu buông tha không truy cứu nữa.
"Cho nên cái người bạn kia của cô ấy thật sự có bản lĩnh?"
Triệu Tiểu Tiên vừa thử làm đồ ăn mới, vừa nói chuyện với Lâm Thư: "Thoạt nhìn rất là lợi hại, cách nhận xét cũng tương đối độc đáo."
Lâm Thư nghiêm túc lắng nghe.
Triệu Tiểu Tiên: "Cô ấy gửi cho con mấy cái thực đơn, để con về nhà thử xem trước, sau đó sẽ gửi cho con hai quyển sách của cô ấy."
Lâm Thư ngửi mùi thơm ở trong nồi, thật sự những người không mang thai giống như các nàng thật đúng là không thấy được có cái gì khác nhau, chỉ là cảm thấy rất thơm.
Rất muốn ăn.
"Ai, còn chưa có xong đâu." Thời điểm Triệu Tiểu Tiên quay đầu lại thì phát hiện Lâm Thư đã cầm đôi đũa lên, lặng lẽ chuẩn bị nếm thử trước một miếng, ngay lập tức liền đoạt lại.
Người mẹ chồng này của nàng không có sở thích gì đặc biệt, chính là vừa nhắc đến ăn liền không khống chế được bản thân, sau khi đôi đũa bị tịch thu, ánh mắt còn nhìn theo một hồi lâu, cuối cùng lại nhớ mãi không quên quay đầu nhìn vào bên trong nồi.
"Chờ thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ xong." Triệu Tiểu Tiên trấn an nói.
Có đôi khi gia trưởng không nghe lời cũng khiến người khác nhọc lòng, đặc biệt là loại một lòng một dạ muốn ăn giống như Lâm Thư, có muốn đề phòng cũng không đề phòng được, Triệu Tiểu Tiên cứ cách hai phút liền phải liếc mắt nhìn chằm chằm mẹ chồng một cái.
Cứ nhìn chằm chằm mãi cho đến khi Lâm Thư chủ động giơ tay đầu hàng. "Mẹ không ăn, mẹ chỉ nhìn nhìn, ngửi ngửi, có thể chứ?"
Triệu Tiểu Tiên bán tín bán nghi nhìn Lâm Thư, thuận tiện cuối cùng mới tạm ngừng lại.
Triệu Tiểu Tiên lại âm thầm thở dài một hơi, nhắc đến chuyện khác: "Mẹ, có phải là con không nên đi gặp cậu ấy hay không a?"
Khoảng cách chủ đề có chút lớn, Lâm Thư suy nghĩ một chút. "Là không nên." Bà nói: "Tuy rằng con đối với cô ta không có suy nghĩ gì, nhưng mà bụng người cách một lớp da, ai mà biết được cô ta suy nghĩ như thế nào."
"Nhưng mà, con cũng là vì Doãn Tân, có thể lý giải được." Lâm Thư lại nói: "Thế nhưng về sau vẫn là cố gắng đừng gặp mặt nhau."
"Ân." Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu. "Là do con thiếu cân nhắc."
Triệu Tiểu Tiên trong một lúc rất là khắc sâu suy nghĩ, đang chuẩn bị nói thêm chút gì đó, liền nghe thấy Lâm Thư hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng say mê lại cộng thêm sự hưng phấn không thể tả. "Có phải là có thể ăn rồi hay không a?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Không biết là do đồ ăn mới nên tương đối có cảm giác mới mẻ, hay là thực đơn quả thật có khả năng công hiệu gia tăng khẩu vị ăn uống của Doãn Tân, lần này ngoài ý muốn Doãn Tân không có nhíu mày, thậm chí còn chủ động cầm lấy đôi đũa, thưởng thức hai miếng.
"Thế nào?" Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên mong chờ lời hồi đáp của Doãn Tân, nhưng có đôi khi hiển nhiên là hành động càng có sức thuyết phục hơn cả lời nói.
Doãn Tân lúc ban đầu chỉ là dự định nếm thử, sau đó lại trực tiếp cầm chén lên, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, đến cuối cùng vẫn là còn thừa lại một chút, nhưng mà so sánh với lúc trước, cái tiến bộ này quả thật đúng là không nhỏ một chút nào.
"Ăn rất ngon."
Triệu Tiểu Tiên cảm động đến muốn rơi nước mắt.
Doãn Tân buồn cười nhìn Triệu Tiểu Tiên: "Làm gì vậy, tôi ăn cơm rất ngon, tại sao cô còn có cái biểu tình như thế này?"
Triệu Tiểu Tiên giơ tay xoa xoa mặt. "Cảm động."
"Người cảm động nên là tôi đi?" Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Vì tôi, cô đúng là phải hao tổn tâm huyết."
Nói đến đây, thật đúng là chọc trúng chỗ ủy khuất của Triệu Tiểu Tiên. "Cô cũng biết, tôi lần này chỉ vì muốn cho cô ăn thêm một chút đồ. Cô không ăn thì thôi đi, còn hung dữ..."
"Tôi sai rồi tôi sai rồi." Doãn Tân xin khoan dung, nói: "Tôi nhận sai với cô, có được không?"
Triệu Tiểu Tiên bất mãn bĩu môi, nói thầm: "Nói xin lỗi có tác dụng, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì?"
"Vậy cô muốn thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên chỉ chỉ miệng mình, ngoài miệng không nói, nhưng ý tứ trêи mặt đều là "Cô mau chóng hiểu ý".
Doãn Tân cười một cái, lau lau cái miệng mới vừa ăn cơm nước xong của mình, sau đó vô cùng phối hợp đến gần hôn một cái.
"Đủ chưa?"
"Không đủ."
Doãn Tân lại hôn một cái. "Nếu không thì cô cho tôi một con số, tôi cũng có thể chuẩn bị tâm lý."
"Không cho." Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên kiêu ngạo, nói: "Hôn đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi."
"Vậy cô không sợ tôi hôn đến mức nghiện rồi, đem cô hôn đến khi bị lột da."
Triệu Tiểu Tiên: "Cô... cái người này, tại sao lại gây mất hứng như vậy?"
"Nói lời thật lòng cũng không được?" Doãn Tân ra vẻ nghiêm túc nói: "Cô đáng yêu như vậy, tôi không thể khống chế được bản thân mình, còn không phải là chuyện bình thường?"
Triệu Tiểu Tiên bị Doãn Tân chọc cho buồn cười. "Vậy trước tiên hôn một trăm cái là được."
Ngược lại Doãn Tân thật đúng là phối hợp, đem người kéo đến ngồi xuống trêи đùi của mình, lời đã nói xong liền phải hôn...
"Hai đứa có thể chú ý một chút đến hoàn cảnh xung quanh được hay không?" Quần chúng ăn dưa - Lâm Thư, cũng không biết từ khi nào đã bắt đầu đứng ở cạnh cửa, vừa cầm một chén lớn hít hà ăn mấy món dầu mỡ, vừa hứng thú dạt dào nhìn hai đứa con gái nhà mình chàng chàng thϊế͙p͙ thϊế͙p͙.
Doãn Tân nửa đường thu hồi lại cái hôn sắp rơi xuống, Triệu Tiểu Tiên cũng vội vàng không ngừng đứng lên, vỗ vỗ ʍôиɠ, bộ dạng giống như không có chuyện gì.
Khi nhìn thấy rõ người nào đã nói chuyện, Doãn Tân mới tức giận đến mức mắt trợn trắng. "Cái gì mà hoàn cảnh xung quanh, con đang ở phòng khách trong nhà con có được hay không?"
"Nơi này là phòng khách, người đến người đi."
Doãn Tân: "Người ta đều biết phải tránh đi một chút, có ai mà giống như mẹ chứ? Vừa ăn dưa đứng nhìn còn vừa muốn phát biểu bình luận."
Lâm Thư chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên là ngoại trừ bà, nửa cái bóng ma cũng không thấy.
"Được rồi được rồi, coi như mẹ cũng không nhìn thấy gì." Lâm Thư thỏa hiệp đồng thời còn không quên tuyên bố thêm môt câu: "Vậy hai đứa cứ tiếp tục, mẹ đi ngang qua một chút."
Quần chúng vây xem đã rời đi rồi, nhưng mà cái loại không khí lúc nãy trong một lúc cũng không thể tìm trở về, Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân mới ai oán nhìn nhau trong chốc lát, thuận tiện lại đồng thời nở nụ cười.
Doãn Tân: "Nể tình bà ấy là trưởng bối, chúng ta tha thứ cho bà ấy đi."
Triệu Tiểu Tiên: "Được."
Một lần nữa kéo Triệu Tiểu Tiên ngồi ở bên cạnh mình, lời nói vui đùa qua đi, Doãn Tân suy nghĩ một chút, dần dần trở nên nghiêm nghị. "Tiểu Tiên."
"Ân?"
"Thật ra tôi cũng không phải cố ý muốn tức giận hoặc là hung dữ với cô." Doãn Tân nói: "Cô phải biết, tuy rằng tôi không muốn, nhưng có đôi khi, trong lòng rất là buồn phiền, sẽ không khống chế được, theo bản năng sẽ nói ra một ít lời nói tương đối gây tổn thương."
"Nhưng mà cô phải biết rằng, những cái đó đều không có gì hết, cô có thể xem như là tôi thả cái rắm..."
"Được được, tôi biết rồi." Triệu Tiểu Tiên cắt ngang lời của Doãn Tân: "Cô không cần thiết phải giải thích, tôi đều hiểu."
"Thật sự hiểu?"
"Ân." Triệu Tiểu Tiên rất là tự tin nâng cao âm cuối. "Cô yên tâm, nếu lần sau cô lại hung dữ với tôi, tôi sẽ làm như không nghe thấy."
Doãn Tân rất là vui mừng, gật gật đầu.
Kết quả Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Còn nếu như cô thật sự nói lời tức giận, tôi sẽ mắng cô."
Doãn Tân: "...?"
Triệu Tiểu Tiên: "Mắng đến khi nào cô tỉnh thì thôi."
Doãn Tân: "..."
Triệu Tiểu Tiên khoa tay múa chân, nắm thành nấm đấm: "Hoặc là kêu mẹ của tôi, đè cô xuống rồi đánh một trận cho hả giận."
Doãn Tân: "...Rốt cuộc cô có phải là Triệu Tiểu Tiên hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: "Thế nào?"
Doãn Tân: "Tôi sợ cô là đồ dỏm??"
"Tôi đang mang thai em bé, vậy mà cô cũng có thể ra tay được?"
"Tôi cũng đâu có đánh vào bụng, đánh mặt là được rồi."
"..." Bà chủ Doãn khϊế͙p͙ sợ đến mức khóe miệng đều muốn rơi xuống đất. "Đây là bạo hành gia đình!"
Triệu Tiểu Tiên cũng chỉ là nói miệng cho sảng kɧօáϊ một chút, rốt cuộc trong khoảng thời gian này quả thật là bị các loại tính tình, tật xấu của Doãn Tân giày vò quá sức, hôm nay đối phương lại chịu nể mặt ngoan ngoãn ăn một chút đồ, lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, tự nhiên là muốn đem một bụng đầy oán khí đã nín nhịn từ lâu xả hết ra ngoài.
Đối với chuyện của Lạc Đồng An, Triệu Tiểu Tiên cũng xem như là giữ lời hứa, sau này cũng không có gặp lại, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, làm như vậy có phải là có chút qua cầu rút ván hay không, Triệu Tiểu Tiên vẫn quyết định gọi điện thoại nói một lời cảm ơn.
"Thật ra cậu cũng không cần phải giải thích nhiều như vậy, mình có thể hiểu được." Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lạc Đồng An chậm rãi nói: "Thật ra có thể giúp được cậu, mình rất là vui vẻ."
"...Cảm ơn cậu a, Đồng An."
Nếu là trước đây, Triệu Tiểu Tiên nói ra lời cảm ơn không chừng sẽ bị mắng, hai người cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, cái loại thân đến mức mặc chung một cái quần.
Nhưng kết quả đi đến một bước này, Lạc Đồng An còn chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn là nói ra câu "Đừng khách sáo".
"Đúng rồi, mình phải rời khỏi thành phố S."
"A?" Triệu Tiểu Tiên kinh ngạc. "Đi đâu a?"
Lạc Đồng An cười nói: "Cậu không cần phải ngạc nhiên như vậy, mình chỉ cảm thấy là mình phải tìm một chút chuyện gì đó để làm, không thể cứ làm một đại tiểu thư cứ ăn no rồi nằm chờ chết. Giống như Doãn Tân, giống như cậu, cảm giác hai người đều đang gánh vác tránh nhiệm của bản thân, mình cũng muốn làm chuyện gì đó, như vậy mới cảm giác được cuộc sống này có ý nghĩa."
"Vậy cậu cũng đã tìm được việc phải làm rồi sao?"
"Trước tiên là đi ra nước ngoài, học tập nửa năm, sau đó trở về đi đến chi nhánh của công ty trong nhà làm." Lạc Đồng An thở dài: "Trước kia luôn cảm thấy cứ sống phóng túng ăn chơi là được rồi, ngay cả đại học cũng là ngây ngây ngô ngô, đến cuối cùng mới phát hiện, hình như bản thân cái gì cũng không làm. Mình suy nghĩ, cả đời này mình cũng không thể phụ thuộc, cứ để gia đình nuôi mãi được."
Triệu Tiểu Tiên rũ rũ mắt xuống. "Thật ra mình và cậu đều giống như nhau, trước khi gả vào Doãn gia, mình cũng chỉ biết ăn chơi."
Nếu không phải nhờ Doãn Tân, có khả năng là cả đời này nàng cũng sẽ không biết, bản thân mình còn có năng lực như vậy.
Lạc Đồng An nói: "Doãn Tân thay đổi cậu, cậu cũng dẫn dắt mình."
Lạc Đồng An đi lúc nào, Triệu Tiểu Tiên hoàn toàn không biết, thời điểm nghe được tin tức của cậu ấy, đại khái đã là chuyện của hai ba tháng sau.
Nghe nói là thay đổi rất nhiều, cả người đều không giống như trước.
Trong khoảng thời gian Doãn Tân mang thai, ngày tháng đúng là buồn tẻ, khắp nơi giống như lại lộ ra kϊƈɦ động, vì thế cho nên Triệu Tiểu Tiên căn bản không có thời gian đi băn khoăn những chuyện khác.
Mỗi tuần đều xoay vòng với chuyện gia đình, tuy rằng có đôi khi thật khiến cho người khác buồn bực, nhưng khi bình tâm suy nghĩ, lại cảm thấy thật ra đây cũng là một loại phương thức khác để biểu đạt sự ngọt ngào.
Tính khí nóng nảy của Doãn Tân vẫn tăng nhanh như cũ, giống như cô ấy đã từng nói, có đôi khi bản năng nhanh hơn lý trí, vô pháp khống chế, chỉ là muốn phát tiết ra.
Nhưng cũng may Triệu Tiểu Tiên thích ứng vô cùng tốt, quán triệt đầy đủ, đem những lời nói chuyển thành cái đánh rắm, vẫy vẫy ống tay áo, quay đầu lại có thể coi như cái gì cũng không phát sinh.
Hoặc là giả vờ la lối khóc lóc, hoặc là cưỡng ép dụ dỗ, còn có
thể mê hoặc Doãn Tân ăn nhiều thêm mấy miếng cơm.
Sau này bụng của Doãn Tân càng lúc càng lớn, số lần ra cửa cũng dần dần hạ thấp xuống tương đương bằng không, nhưng Triệu Tiểu Tiên là một người bình thường như vậy, vẫn có chút không thể cứ ngây ngốc mãi một chỗ, thời điểm rảnh rỗi sẽ tự mình ra ngoài đi dạo, tình huống thường xuyên nhất chính là thừa dịp dắt Corgi đi tắm rửa, sẽ đến trung tâm thương mại gần đó mua hai bộ quần áo hoặc là đồ trang điểm.
Nếu không thì, chính là bắt một người nào đó để bát quái một chút.
Nói một cách khác, chính là chuyện của Du Lý và Lục Nguyệt Hi.
"Tôi vẫn luôn quên mất phải hỏi cô, cái lắc tay kia của cô ấy, cô đã sửa xong chưa?"
Du Lý người này, vẫn như cũ nếu không cần biểu cảm thì sẽ không biểu cảm, nhưng thời điểm mỗi khi Triệu Tiểu Tiên nhắc đến Lục Nguyệt Hi, đều không có ngoại lệ mà nhíu mày một cái.
Bởi vì điểm này, cái này hầu như đã biến thành một trò chơi không bao giờ chán, luôn treo bên miệng của Triệu Tiểu Tiên, hoàn toàn là ỷ vào việc Du Lý không dám đánh nàng, cho nên dùng hết sức đi thăm dò.
"Không có." Nhưng mà mỗi lần Du Lý vẫn sẽ thẳng thắn thành khẩn đáp lại nàng một câu, đại khái là một loại lễ phép hoặc là một câu trả lời đúng mực.
"Vì sao? Cô không có đem đi sửa hay sao?"
"Có sửa." Du Lý. "Chỉ là sửa quá xấu."
Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên vui đến mức đôi mắt liền cong lên. "Cho nên cô ấy từ chối nhận lại?"
"Ân."
"Vậy sau đó thì sao, cô đã nói như thế nào."
Du Lý chần chờ nói: "Nói là khi nào có tiền, sẽ mua lại cái mới cho cô ấy."
Triệu Tiểu Tiên chống cằm. "Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, Doãn Tân có phải là cắt xén tiền lương của cô hay không?"
"Không có."
"Vậy tại sao cô lại không có tiền?"
Du Lý ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên trong chốc lát, hơi hơi hé miệng giống như là muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.
Xét thấy đây là việc riêng tư, mặc dù Triệu Tiểu Tiên tò mò đã lâu, nhưng cũng không tiện truy cứu hỏi han.
"Được rồi." Triệu Tiểu Tiên cũng chỉ có thể nhún vai. "Vậy cô có muốn tôi giúp cô ứng trước hay không?"
"Không cần." Du Lý trực tiếp cự tuyệt nói: "Tôi sẽ tự mình nghĩ cách."
Triệu Tiểu Tiên còn muốn tiếp tục bát quái thêm một lát, nhưng mà xe đã đến nơi, nàng đành xuống xe trước, sau đó Du Lý mới cầm theo túi đựng thú cưng đi ra theo.
Cái chuyện duyên phận này có đôi khi thật đúng là vô cùng kỳ diệu, Triệu Tiểu Tiên mấy phút trước còn chưa ăn dưa xong, mấy phút sau lại ngoài ý muốn đến hiện trường ăn dưa.
Mặc dù Lục Nguyệt Hi lén lút gặp mặt Du Lý bao nhiêu lần, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là không rõ lắm, nhưng mà bản thân nàng thật sự cũng đã không liên lạc với Lục Nguyệt Hi khoảng hai tháng nay, đột nhiên chạm mặt ở trong tiệm thú cưng, hai bên còn rất ngạc nhiên.
"Hai người cũng mang chó đến đây tắm rửa a." Lục Nguyệt Hi vốn đang vô cùng buồn chán chờ vật nuôi của mình từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy hai người Triệu Tiểu Tiên và Du Lý, ngay lập tức khóe mắt phát ra ánh sáng, đi ra đón.
"Trùng hợp như vậy a?" Triệu Tiểu Tiên cũng lễ phép đáp lại.
Nhưng mà cho dù chỉ là nàng và Lục Nguyệt Hi nói chuyện với nhau, ánh mắt của đối phương lại thường thường lén lút liếc nhìn cái người đang đứng ở một bên, xem mọi việc không liên quan gì đến mình – Du Lý.
Triệu Tiểu Tiên một bộ dạng không phát hiện, phối hợp với nhân viên ở trong tiệm bế Kha Kha từ trong túi ra.
"Ai nha nha, Kha Kha đã lớn như vậy rồi à! Một lát nữa ma ma đi ra thì có thể gặp mặt rồi." Lục Nguyệt Hi vừa xoa đầu chó con, lại vừa đùa giỡn vừa dụ dỗ.
------------------------
Ngày --
P/S: Gần tết nên bận rộn ghê, chán nhất là cái con Covid, làm hủy hết mọi kế hoạch của mình.