Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

chương 50: chúng ta có nên sinh thêm mấy đứa hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tiểu Tiên cúi đầu nhìn nhìn Lục Nguyệt Hi đang đùa giỡn với chó con, lại nhìn nhìn Du Lý đang hờ hững nhìn sang nơi khác, suy nghĩ xem bản thân mình có phải là nên tìm một cái lý do gì đó, rồi rút lui trước hay không a?

"Cái kia, tôi đi trước, dạo ở gần đây."

Triệu Tiểu Tiên liền trực tiếp đưa Kha Kha cho nhân viên, nhưng mà thời điểm xoay người đi, Du Lý lại vô cùng xứng đáng với chức vụ, cũng đi ra ngoài theo sát ở phía sau nàng.

"A! Tôi và hai người cùng đi đi." Sau đó Lục Nguyệt Hi cũng đuổi theo.

Triệu Tiểu Tiên:...

Cái phương hướng phát triển hình như không được đúng lắm.

"Tôi..."

"Tôi đúng lúc cũng muốn đi dạo." Lục Nguyệt Hi với vẻ mặt đầy nhiệt tình cắt ngang lời nói của Triệu Tiểu Tiên, thậm chí còn kéo cánh tay của nàng. "Cùng nhau đi đi."

"Thú cưng của cô không phải rất nhanh sẽ xong sao?"

"Không có việc gì, để nó đợi một chút cũng được."

Triệu Tiểu Tiên:...

Chuyện mà cả đời này nàng không muốn làm nhất, sợ rằng chính là làm một cái bóng đèn. Đặc biệt là cái loại mà hai bên đều chưa xác định rõ ràng, cảm giác bị kẹp ở giữa thậm chí càng khó chịu hơn.

Thật vất vả chịu đựng cho đến khi đón Kha Kha đem về đến nhà, còn bị cái lỗ mũi thính như chó của Doãn thần thám nắm bắt nghi vấn.

"Trêи người của cô, có mùi hương của người phụ nữ khác."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Thời điểm Doãn Tân nói ra những lời này, Triệu Tiểu Tiên đang uống sữa bò, một ngụm chưa kịp nuốt xuống liền trực tiếp từ trong lỗ mũi phun ra ngoài.

Doãn Tân:...

Tuy rằng ngoài miệng không nói lời hay, nhưng mà trước tiên Doãn Tân vẫn lấy một tờ khăn giấy đưa cho Triệu Tiểu Tiên. "Cô phản ứng mạnh như vậy, tôi sẽ hoài nghi cô có tật giật mình."

"Tôi làm gì mà phải lén lút a." Thật vất vả mới lau khô quần áo và trêи mặt, Triệu Tiểu Tiên quả thật là vừa tức giận lại vừa buồn cười. "Tôi phát hiện gần đây cô càng ngày càng nghi thần nghi quỷ."

"Có sao?" Doãn Tân không cho là đúng nói: "Tôi cảm thấy đây là nghi ngờ một cách chính đáng hợp lý, trêи người của cô, có mùi hương của người phụ nữ khác."

"Tôi dẫn Kha Kha đi tắm rửa, dọc đường đi đụng phải bao nhiêu người, dính chút mùi hương khác thì rất kỳ quái hay sao?"

Doãn Tân vuốt vuốt cằm. "Cái mùi hương này hình như tôi đã ngửi qua ở chỗ nào rồi, chắc là không phải đồ rẻ tiền, người bình thường không thể sử dụng."

Triệu Tiểu Tiên đặt ly sữa bò xuống, giơ tay lên. "Được thôi, xem ra không thể giấu được nữa rồi."

Doãn Tân:...???

"Thật ra ngày hôm nay tôi lén lút đi gặp tình nhân bí mật."

Doãn Tân:!

Nhìn thấy bộ dạng của bà chủ Doãn trong nháy mắt trừng thật to đôi mắt, Triệu Tiểu Tiên nhẫn nhịn hai giây liền không nhịn được nữa: "Cô có bị ngốc hay không, tôi nói vậy mà cô cũng tin là thật."

"...Cô lừa tôi?"

"Ai, người ta nói mang thai thì sẽ ngốc ba năm, tôi cảm thấy thật sự rất có đạo lý." Triệu Tiểu Tiên nhéo nhéo gương mặt của Doãn Tân. "Cảm giác bây giờ cô rất là ngây thơ, tôi nhớ trước kia cô rất là thông minh rất là cơ trí."

Doãn Tân:...

Thật ra cho dù Triệu Tiểu Tiên không nói, bản thân Doãn Tân cũng có thể cảm giác được, thân thể lười nhác, phản ứng cũng trì độn, có đôi khi người khác nói một câu, phải mất đến một hai phút sau, đại não mới hoàn toàn có thể nắm bắt được trọng điểm, sau đó dần dần cô mới đáp lại một câu.

Nhưng mà cho dù có ngốc, Doãn Tân cũng không cho Triệu Tiểu Tiên có cơ hội nói sang chuyện khác. "Cho nên rốt cuộc là tình huống như thế nào?"

Không phải là cô không tin tưởng Triệu Tiểu Tiên, khả năng là ngày tháng trôi qua quá buồn chán, cho nên có chuyện mới mẻ, cho dù chỉ là một chút mùi hương không giống như vậy, sẽ khiến cho bản thân cô đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái, muốn tìm một chuyện để tán dóc.

"Là mùi của Lục Nguyệt Hi."

"Lục Nguyệt Hi? Hai người lại đụng phải cô ta?"

"Đúng vậy." Triệu Tiểu Tiên bất đắc dĩ nói: "Tôi bị kẹp ở giữa, làm một cái bóng đèn."

Nhắc đến Lục Nguyệt Hi, cái giải thích này hoàn toàn hợp tình hợp lý, ngay lập tức Doãn Tân liền yên tâm một trăm phần trăm.

Cái đề tài này thật ra không quan trọng, cứ như vậy mà trôi qua, Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nói: "Hôm nay ở trong tiệm thú cưng, tôi nhìn thấy một con chó mẹ sinh con, sinh được ổ bảy tám con, đặc biệt đáng yêu."

Nói đến chuyện này, trong nháy mắt không hiểu sao Doãn Tân lại khẩn trương một chút. "Cô sẽ không phải là muốn, nuôi thêm một con chứ?"

"Không đúng không đúng." Triệu Tiểu Tiên phủ nhận nói, cái câu hỏi này của Doãn Tân xem như hoàn toàn hiểu nhầm trọng điểm của nàng.

"Vậy thì như thế nào?"

"Tôi suy nghĩ..." Triệu Tiểu Tiên lẩm bẩm, đôi mắt có chút yếu ớt. "Chúng ta có nên sinh thêm mấy đứa hay không?"

Doãn Tân:...

"Sinh thêm, mấy đứa??"

Triệu Tiểu Tiên: "Ách... là sinh thêm một đứa."

Giống như là sợ Doãn Tân lại hiểu lầm cái gì, Triệu Tiểu Tiên vội vàng nhấn mạnh nói: "Nhưng mà cô yên tâm, không cần cô sinh, tôi sinh tôi sinh, lần này đến lượt tôi sinh."

Doãn Tân: "..."

Vấn đề đâu phải là ai sinh, khóe miệng của Doãn Tân run rẩy. "Cho nên cô đây là tức cảnh sinh tình sao?"

Nhìn thấy chó mẹ sinh chó con, cho nên tương đối có cảm hứng, dự định bắt chước một chút, cũng muốn sinh thêm mấy đứa.

Doãn Tân cảm thấy cách suy nghĩ của Triệu Tiểu Tiên vẫn ảo tưởng và khó nắm bắt như cũ.

"Ân... Cô muốn nói như thế này cũng không có vấn đề gì."

Doãn Tân bất đắc dĩ cười cười, giơ tay ấn huyệt Thái Dương nói: "Cô cảm thấy sinh em bé là chuyện rất dễ dàng sao?"

"Đương nhiên không phải, nhìn thấy cô mỗi ngày vất vả như vậy, dễ dàng chỗ nào?"

"Chính là như vậy." Doãn Tân vươn tay búng nhẹ cái trán của Triệu Tiểu Tiên. "Cô cũng nhìn thấy tôi như thế này, cô còn muốn sinh?"

Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Vất vả thì vất vả, nhưng mà cũng đáng giá nha, tôi cảm thấy tôi có thể làm được." Vẻ mặt của nàng không sợ gian nan hiểm trở. "Hơn nữa, vốn dĩ là tôi dự định tự mình sinh em bé, ai mà biết được trời xui đất khiến, đem đứa nhỏ để vào trong bụng của cô chứ..."

Doãn Tân: "..."

Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên đầy đau khổ: "Cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy đặc biệt có lỗi với cô."

"Không có gì mà phải xin lỗi." Doãn Tân nói: "Tuy rằng quả thật cô cho tôi một cái "kinh hỉ" lớn như vậy, nhưng mà thật ra chuyện này ai làm cũng là như nhau."

"Thế nhưng, nếu như cô thật sự muốn sinh một đứa cũng có thể, chỉ là trước tiên cô phải đem cái thân thể này của cô dưỡng cho tốt đi." Doãn Tân nhéo nhéo cái mũi của Triệu Tiểu Tiên. "Nói trước, nếu như không dưỡng đến sáu mươi ký thì đừng nghĩ đến chuyện mang thai."

"...Sáu mươi ký??" Triệu Tiểu Tiên khoa trương nói: "Cô muốn nuôi tôi thành heo sao!"

"Heo có cái gì không tốt, rất đáng yêu."

Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên nhướng mày một cái, nhìn Doãn Tân giống như tìm tòi nghiên cứu. "Có phải là cô muốn nuôi tôi trở nên béo, liền không có ai muốn tôi nữa không?"

"Vậy mà cũng bị cô phát hiện?" Doãn Tân phối hợp nói: "Không sai a, như vậy thì cô sẽ chạy không thoát, chỉ có thể là của tôi."

"Chao ôi! Cái người phụ nữ này cũng thật là quá mưu mô!"

"Ân." Bà chủ Doãn nhíu mày một cái, giống như đang đọc kịch bản. "Cho nên chấp nhận số phận đi kẻ phàm, cả đời này của cô đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."

Muốn chạy trốn chắc chắn là không có khả năng, Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, đại khái cả đời này cũng sẽ không rời khỏi Doãn gia.

Lúc này hồi tưởng lại khoảng thời gian ban đầu kia, chỉ cảm thấy khi đó bản thân mình thật sự quá đáng yêu, suy nghĩ lại một chút, trời xui đất khiến như thế nào lại hiểu lầm Doãn Tân nhiều năm như vậy, lại cảm thấy cái chuyện duyên phận này có đôi khi thật đúng là buồn cười không thể so đo được.

Sau khi bước vào mùa đông, thời gian thật giống như bị kéo dài vô hạn, mặc dù nhiệt độ ở trong phòng ấm áp như mùa xuân bốn mùa, nhưng Triệu Tiểu Tiên cũng muốn chôn ở trong chăn, cố gắng hết sức nán lại cho đến khi thấy đã muộn thì mới thức dậy.

Nhưng mà có đủ thứ chuyện đã thay đổi trong một năm này, ngoại trừ khí hậu ở một trình độ nào đó đã hạn chế số lần đi ra ngoài của Triệu Tiểu Tiên, mặt khác tất cả mọi chuyện tựa hồ đều không có bất kỳ biến hóa gì.

Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ sáng sớm liền rời giường, xử lý món ăn đặc biệt cần tốn rất nhiều thời gian, yêu cầu phải bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm. Cho dù những việc như là lựa chọn và rửa nguyên liệu đã được người hầu chuẩn bị tốt từ trước, nhưng mà quy trình phức tạp những bước tiếp theo vẫn là đòi hỏi tự bản thân nàng theo dõi.

Sau khi hầu hạ lão phật gia ăn cơm trưa xong, Triệu Tiểu Tiên liền cùng người kia ngồi ở trêи sôpha, hoặc là đi dạo Taobao, hoặc là nói đông nói tây, suy nghĩ nên đặt tên con là gì.

Triệu Tiên: "Doãn Anh Anh thì thế nào?"

Doãn Tân:...

"Cô là nghiêm túc sao?"

"Anh Anh a, rất đáng yêu." Triệu Tiểu Tiên bắt chéo chân, ngồi tựa lưng vào ghế. "Không thể đặt tên như vậy sao."

Doãn Tân bất đắc dĩ cười cười, cho đến hôm nay, đoán chừng Triệu Tiểu Tiên rất nhanh đã suy nghĩ ra được một trăm cái tên, cái gì mà "Doãn Hi Hi", "Doãn Thu Thu", "Doãn Đát Đát"... Tất cả đều là từ tượng thanh ABB, quả thật không biết là đầu của Triệu Tiểu Tiên bị đụng ở chỗ nào.

Chẳng qua là cẩn thận suy nghĩ, ít nhất thì còn tốt hơn rất nhiều so với "Doãn Loảng Xoảng", "Doãn Răng Rắc", "Doãn Lộc Cộc"...

Doãn Tân cảm thấy thời gian bản thân mình và Triệu Tiểu Tiên ở bên nhau đã rất lâu rồi, năng lực tự an ủi chính mình mỗi ngày đều tăng lên, cho nên khi Triệu Tiểu Tiên đưa ra thêm những cái chủ ý gì kỳ quái, cô cũng có thể ở một trình độ rất lớn giữ vững được bình tĩnh.

"Được, cô thích là được." Thậm chí còn có thể vỗ tay tán thành.

Nhưng mà đến cuối cùng, mỗi lần đều là tự mình Triệu Tiểu Tiên bác bỏ, một người giỏi đánh cược, cuối cùng lại bị cái chuyện đặt tên này làm cho bị chứng trở ngại lựa chọn.

Triệu Tiểu Tiên tìm xem những trang mạng nổi tiếng về đặt tên, còn tốn tiền ở trêи Taobao tìm mấy người thầy bói đoán mệnh, để đưa ra là một đống cái tên đặc biệt tốt, kết quả lăn qua lộn lại, loại trừ đến cái cuối cùng cũng không ưng ý được cái nào.

"Tôi cảm thấy những cái trang mạng đặt tên này thật sự là nên đóng cửa, cũng quá không có tâm."

Triệu Tiểu Tiên vừa phàn nàn vừa đưa ra ví dụ dẫn chứng. "Đây là cái gì, Doãn Chí Long, còn có cái này, Doãn Đại Dũng... Nhà chúng ta là con gái có được không, đã ghi chú là con gái rồi mà!"

Doãn Tân không có bao nhiêu khí lực, còn bị cái bộ dạng nghiêm túc của Triệu Tiểu Tiên trêu chọc.

"Nếu không thì chính là cái gì mà Doãn Hồng Mai, Doãn Xuân Hoa..." Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên giống như một lời khó nói hết, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Tôi có phải là bị lừa hay không a?"

Bà chủ Doãn yên lặng thở dài, thầm nghĩ xem như cô đã phát hiện ra.

"Các trang mạng đặt tên đó là các chữ cái tự động sắp xếp ngẫu nhiên với nhau, cô thật sự cho rằng ở đầu bên kia có người âm thầm tính toán bát tự cho cô?"

"Nhưng mà tôi có bỏ tiền mà." Triệu Tiểu Tiên lẩm bẩm. "Tôi chính là siêu cấp siêu cấp siêu cấp VIP."

Trò chuyện được một lúc, ngược lại Doãn Tân nhớ đến một chuyện. "Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, vì sao cô và Triệu Hiểu Du, tên không phải là cùng một chữ "Hiểu"?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Nhắc đến chuyện này giống như là đâm trúng chỗ đau của Triệu đại tỷ, ngay lập tức nàng gục đầu xuống. "Nếu như tôi là bị người khác đánh nhầm, cô sẽ cười tôi sao?"

Vấn đề này không cần trả lời, trêи gương mặt của Doãn Tân cũng đã lộ ra một nụ cười không có ý tốt. "Đánh nhầm?"

"...Ân."

Doãn Tân nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng là do ba mẹ cô cố ý, cảm thấy như vậy sẽ tương đối đáng yêu hơn?"

"Cái người này, nguyên nhân là do bọn họ đã lỡ phóng lao thì phải theo lao."

Doãn Tân: "...Cho nên thật sự là như vậy?"

"Đúng vậy, hiện tại đổi tên cũng không phải cái việc khó gì, thật không biết hai vợ chồng kia nghĩ như thế nào, thế nhưng lại cảm thấy cái tên này đáng yêu!"

"Là rất đáng yêu a." Doãn Tân nịnh nọt nói: "Tiên nữ mà."

"Cô không cảm thấy cái chữ lót bên trong nghe có vẻ rất ngớ ngẩn hay sao?" Triệu Tiểu Tiên buồn bực nói: "Có thể kêu là Triệu Tiên Tiên a, nghe hay hơn nhiều?"

Doãn Tân:...

"Rốt cục là cô ám ảnh bao lớn đối với ABB?"

"Ai nha, đừng bận tâm đến tôi." Triệu Tiểu Tiên lại cúi đầu đổi sang một trang mạng khác, tiếp theo hai mắt đột nhiên sáng ngời. "Có tên bốn chữ a."

Doãn Tân:?

"Đúng a, chúng ta có thể đặt tên bốn chữ, đặt là Doãn... Doãn Triệu Hàm Tử."

Doãn Tân:......

"Thế nào?" Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Hoặc là, Doãn Triệu Dung Chi, Doãn Triệu..."

"Cô ở chỗ nào tìm thấy mấy cái trang đặt tên?" Rốt cuộc Doãn Tân không nhịn được liền ngẩng đầu, mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động của Triệu Tiểu Tiên. "Cô không sợ sau này bảo bảo đi thi, thời điểm làm bài sẽ trộm mắng cô? Người ta tên có hai chữ ba chữ liền viết xong, đến lượt mình thì phải viết bốn chữ?"

Triệu Tiểu Tiên giống như là đang suy tư, chớp chớp mắt, thuận tiện bình tĩnh nói: "Không sao, tôi liền nói với nó, là do cô đặt."

Doãn Tân: "...Cái hố này của cô cũng đào quá xa."

Triệu Tiểu Tiên nhe răng hướng về phía Doãn Tân, tôi tùy tiện đào, cô tùy tiện nhảy, cho dù không nhảy cũng phải chuẩn bị tư thế nhảy.

Mặc dù thật sự không đồng ý đối với những ý tưởng bộc phát nhất thời của Triệu Tiểu Tiên, nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng xem như là một chút hạnh phúc của Doãn Tân.

Vì thế bà chủ Doãn một bộ dạng bình tĩnh mà suy tư trong mấy phút. "Nếu không thì, gọi là Doãn Ái Tiên? Doãn Luyến Tiên?" Gia nhập vào công việc đặt tên cùng với đối phương, ý tứ thể hiện tình cảm sâu sắc cảm động lòng người, quả thật là muốn từng nét từng nét thể hiện từ bên trong ra.

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Vốn dĩ là đang vô cùng nghiêm túc thảo luận, lại yên tĩnh trong vài phút ngắn ngủi, sau đó Doãn Tân có thể nhìn thấy được bằng mắt thường biểu tình biến hóa của Triệu Tiểu Tiên, cuối cùng lại không nhịn được vẫn là lớn tiếng cười ha ha.

"Cái người này, cô cũng quá dung tục rồi! Ha ha ha... không được rồi, vậy mà cô có thể nghĩ ra một cái tên tầm thường như vậy. Ha ha ha..." Triệu Tiểu Tiên ôm bụng cười lăn lộn ở trêи ghế sôpha, cười đến mức khiến cho Doãn Tân sửng sốt, vẻ mặt lờ mờ không hiểu ra sao.

"Cô thay đổi rồi, thật là không nghĩ đến, vậy mà cô lại biến thành một Doãn Tân dung tục như vậy."

Doãn Tân: "...Dung tục như vậy sao?"

"Không dung tục sao?"

"Doãn Tân, yêu say đắm, Triệu Tiểu Tiên, cái này là ngụ ý rất tốt?"

Triệu Tiểu Tiên cười đến mức bả vai run run. "Tôi cũng muốn hỏi cô một câu, cô là nghiêm túc sao?"

"...Thôi bỏ đi." Bị chê cười thành như vậy, Doãn Tân cũng không có tức giận. "Muốn suy nghĩ lại?"

Chỉ là chuyện cái tên, nghĩ từ lúc bắt đầu mùa đông cho đến đầu xuân, kết quả vẫn là chưa nghĩ ra.

Thật vất vả mới có cái vừa lòng, hai ngày sau lại bị một cái càng vừa lòng hơn thay thế, kết quả qua thêm hai ngày, lại sẽ cảm giác mấy cái trước hình như đều không được, lại phải suy nghĩ thêm một lần nữa.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Triệu Tiểu Tiên dứt khoát tự cho bản thân nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tạm thời không suy nghĩ việc đặt tên nữa, đổi thành tấn công các trang mạng mua sắm.

Trước khi sinh em bé cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, đặc biệt là các loại đồ vật cơ bản giống như là sữa bột, tã lót... tự nhiên là chọn mua những cái tốt nhất mắc nhất, mà trong ngoài nước hoàn toàn không có nhiều thương hiệu, cho nên càng không có sự lựa chọn nào khác.

Triệu Tiểu Tiên chủ yếu là nghiên cứu quần áo giầy dép đồ trang sức của trẻ em, cái sức lực kia quả thật so với thời điểm mua quần áo cho bản thân còn muốn mạnh hơn.

Có đôi khi giữa trưa liền bắt đầu đi dạo, vẫn luôn xem cho đến giờ cơm chiều, Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên không nói lời nào ngồi ở chỗ kia giống như không có chuyện gì xảy ra, kết quả thường thường đến gần lại xem một cái là có thể nhìn thấy số lượng mặt hàng ở trong xe mua sắm của Triệu Tiểu Tiên liên tục tăng lên rất nhiều lần, một lần có thể nhìn trúng hơn một trăm bộ quần áo trẻ em, xuân hạ thu đông, bốn mùa không sót cái nào.

"Cô sẽ không phải muốn mua hết tất cả chứ?" Doãn Tân nghi ngờ nói.

"Ân... Không thể sao?" Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên trông mong hỏi, cái này đều là nàng lựa chọn kỹ càng, bỏ đi một cái cũng thật sự luyến tiếc.

"Dựa theo tốc độ mua sắm của cô, cùng tốc độ trưởng thành của bảo bảo, khả năng là mỗi ngày mặc một bộ đồ, chờ đến khi trưởng thành cũng chưa có mặc xong."

Triệu Tiểu Tiên: "Vậy một ngày mặc hai bộ đồ."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên nói giống như rất có đạo lý: "Em bé không phải sẽ tè dầm trong quần hay sao, làm dơ rồi đổi một hai bộ cũng là chuyện rất bình thuờng, đổi ba bộ cũng được."

Trong lúc nhất thời Doãn Tân không thể phản bác, cảm giác Triệu Tiểu Tiên không phải là mua quần áo, mà là mua cái loại tả giấy lót nước tiểu dùng một lần?

Giống như là lo lắng Doãn Tân sẽ không đồng ý, Triệu Tiểu Tiên lại vội vàng bổ sung: "Tôi có thể một năm không mua quần áo, đều để cho bảo bảo." Nàng nói: "Như vậy được không, có phải là hơi nhiều hay không?"

Doãn Tân bị Triệu Tiểu Tiên chọc cho vui vẻ. "Đùa một chút thôi, tôi lại không thể mua nổi sao, còn lấy chuyện quần áo của mình ra, tôi là một người keo kiệt như vậy sao?"

Triệu Tiểu Tiên được lợi, khôn khéo thè lưỡi: "Nếu nói như vậy thì..."

"Ân?"

"Cô giúp tôi làm trống cái xe mua sắm một chút đi."

Doãn Tân:...

Tuy rằng ban đầu Doãn phu nhân mua đồ chính là lục thân không nhận, nhưng mà khi Doãn Tân liên tục tính tiền được mấy lần liền phát hiện, Triệu Tiểu Tiên vẫn là có chút tiến bộ.

So với việc mua những bộ quần áo lúc một hai tuổi, rốt cuộc đã bắt đầu hướng đến bốn năm tuổi, mở rộng cho đến bảy tám tuổi, lại đến sau đó nếu như không có người ngăn cản, đoán chừng đã sắp xếp xong xuôi cả đời của đứa bé.

"Đây là cái gì?" Doãn Tân trong bất tri bất giác cũng dưỡng thành một cái sở thích, đó chính là trước khi trả tiền nhìn thử một lần trong xe mua sắm của Triệu Tiểu Tiên chứa những món đồ gì, bởi vì ngoại trừ những cái đồ bên ngoài như là quần áo, giầy dép, cô còn luôn nhìn thấy mấy món đồ vật tương đối kỳ quái.

Liền so sánh giống như cái này, một cái thủy tinh hình dạng giống như là trái tim, thoạt nhìn là cái loại còn có thể phát sáng.

"Nha, là hàng mỹ nghệ, tôi cảm thấy khá xinh đẹp."

"Mua để trưng trong nhà?" Doãn Tân hỏi. Cái này tuy cũng đẹp, nhưng mà mặt khác cái này cũng có chút xấu hổ, bày biện ở trong nhà căn bản không đáng chú ý, mang theo bên người lại quá to, chính xác hoàn toàn là một món đồ rườm rà không có bất kỳ hữu dụng gì.

"Mua cho bảo bảo, để sau này con dùng đi tặng bạn gái."

Doãn Tân:??

Bà chủ Doãn một lần nữa hoài nghi bản thân mình có phải là lý giải sai lầm hay không. "Mua cho con?"

"Ân, sau này khi con có người yêu, dù sao cũng phải tặng một chút đồ?" Triệu Tiểu Tiên nói có trình tự: "Vừa mới quen nhau lại không thể tặng đồ quá đắt tiền, lại phải có thành ý, tôi cảm thấy cái loại đồ chơi này rất là thích hợp, trêи cơ bản các bé gái đều rất thích."

Doãn Tân: "...Bây giờ mà cô đã lo đến những chuyện này rồi?"

"Lo trước khỏi họa mà."

Doãn Tân thật đúng là giảng giải hai câu với Triệu Tiểu Tiên: "Lại nói, làm sao cô biết được bảo bảo sẽ thích con gái, lỡ như con thích con trai thì sao?"

Triệu Tiểu Tiên sửng sốt một chút. "Con trai, cũng được đi, cái loại đồ vậy này còn không phải hữu dụng với nam nữ hay sao?" Nàng vừa nói lại vừa giới thiệu: "Cô xem, chỗ này còn có cái rãnh, có thể đặt ảnh chụp."

"Làm gì có ảnh chụp như vậy, ảnh thẻ hay sao?"

"Ai nha, tại sao cô lại khó khăn như vậy, không biết có một loại đồ vật gọi là ảnh dán nhãn hay sao?"

Doãn Tân:...

Đừng nói nữa, sống trong xã hội thượng lưu, bà chủ Doãn thật đúng là không biết trong dân gian có cái loại đồ vật gọi là ảnh dán nhãn. Thời điểm cô và Triệu Tiểu Tiên học cấp hai, lúc ấy cô vì muốn tìm hiểu hứng thú và sở thích của Triệu Tiểu Tiên, còn đặc biệt tự mình trải nghiệm thử một lần.

Nói về chuyện tổn thương mặt mũi, cô còn bỏ một số tiền lớn để mua lại hình chụp của Triệu Tiểu Tiên từ trong tay người khác.

Phòng vẽ tranh có nhiều bức họa của Triệu Tiểu Tiên như vậy, có mấy cái là vẽ dựa theo ảnh chụp dán nhãn thời điểm đó.

Nhưng mà đừng nói đến việc sau này con cái trưởng thành, chính là hiện tại, còn có người chơi cái này sao? Là do điện thoại sử dụng không được tốt hay là máy chụp ảnh lấy liền chơi không vui?

Tuy rằng khắp nơi đều lộ ra sự ngu ngốc, nhưng mà Doãn Tân vẫn không thể không thừa nhận, bên trong cái khoảng thời gian kỳ quái này, còn có thể phát ra một loại hơi thở gọi là hạnh phúc.

"Được được được,

tùy cô vậy."

Từ sau khi Triệu Tiểu Tiên gả vào Doãn gia, Doãn Tân thật đúng là chưa từng bước vào phòng vẽ tranh, khả năng vẫn là do lần này ngoài ý muốn nhắc đến, làm cho cô đột nhiên lại có chút hoài niệm cảm giác cầm bút.

Ánh sáng bên trong phòng vẽ tranh rất tốt, ánh mặt trời buổi sáng rất ấm áp, ngồi ở chỗ kia sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác lười biếng, chỉ trong chốc lát liền sẽ mơ màng buồn ngủ.

Doãn Tân chính là như vậy, cô vừa tốn sức lực sắp xếp xong tranh vẽ sơn dầu, chuẩn bị xong bút vẽ, kết quả lại bị mắc kẹt trong nét bút đầu tiên, lại buồn chán tự suy nghĩ, thiếu chút nữa là ngủ rồi.

Nhưng mà cô hoàn toàn không biết, chính là trong khoảng thời gian này, ngay khi cô đang ngủ gà ngủ gật, biệt thự quả thật là bị đảo lộn.

Nguyên nhân của việc đảo lộn chủ yếu là, không thấy Doãn Tân.

Triệu Tiểu Tiên đi vào phòng không tìm được người, lại xuống lầu chạy một vòng, phòng ăn, phòng khách, vườn hoa trong sân, khắp nơi đều tìm kiếm, nhân tiện còn phát triển một đội ngũ tìm kiếm, chưa đến mười phút, mọi người ở trong nhà hầu như đã gia nhập vào nhiệm vụ tìm kiếm.

"Mới vừa rồi cô ấy còn ngồi ở chỗ kia, tại sao vừa nháy mắt một cái liền bốc hơi khỏi nhân gian rồi??" Triệu Tiểu Tiên đơn giản là đem chuyện này trở thành một sự kiện thần bí, suy nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Không ai nhìn thấy nó sao?" Lâm Thư cũng nhíu mày.

"Con đã hỏi rồi, không có ai chú ý." Triệu Tiểu Tiên sốt ruột đứng ở một bên lặp đi lặp lại. "Cô ấy mới vừa rồi ngồi ở chỗ cửa sổ kia tắm nắng, mẹ nhìn xem, cái ly trà kia là con pha cho cô ấy."

Có đôi khi nhà quá lớn cũng không phải là cái chuyện tốt gì, hơn trăm cái phòng, trong trong ngoài ngoài, cho dù có nhiều người cũng phải đi tìm mất một lúc.

Doãn Tân đột nhiên giật mình một cái, làm cho bản thân thanh tỉnh một chút, cô giơ tay xoa xoa đôi mắt của mình, cây bút vẽ ở trong tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống mặt đất.

Vừa muốn khom lưng nhặt lại, liền nghe thấy ở ngoài cửa vang lên tiếng sột sột soạt soạt, cảm giác có rất nhiều người đang chạy ở trong nhà.

...Đã xảy ra chuyện gì sao?

Doãn Tân không hiểu chuyện gì liền chậm rãi đứng dậy, hình như cô hơi hơi nghe thấy có tiếng ai đó đang kêu "Tiểu thư".

Là kêu Triệu Tiểu Tiên?

Hay là đang kêu cô?

Cô đang yên đang lành ở chỗ này, chắc là không phải kêu cô, Doãn Tân suy nghĩ, cho nên không thấy Triệu Tiểu Tiên??

Vừa nghĩ đến đây, ngay lập tức cả người liền khẩn trương lên, cô chỉ mới đi vào phòng vẽ tranh có một lát thôi, tại sao Triệu Tiểu Tiên lại không thấy tăm hơi đâu như vậy chứ?

Vì thế vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài nhìn xem thử, kết quả còn chưa đi đến cửa, liền có người vô cùng lo lắng đẩy cửa từ bên ngoài vào, vừa sốt ruột hoảng hốt kêu "Tiểu thư", vừa đưa đầu vào thử dò xét, nhanh chóng liếc mắt quét một cái hết toàn bộ căn phòng.

Trực giác của Doãn Tân thấy được tầm mắt của đối phương chắc là có chút nhìn thấy cô, thậm chí trong nháy mắt, hình như bốn mắt còn nhìn nhau, nhưng mà đối phương lại theo quán tính chỉ sau vài giây liền lui ra ngoài.

Doãn Tân:...

Cho đến khi trong không khí lại yên tĩnh thêm mấy giây, sau đó dường như người kia mới đột nhiên có phản ứng, lại một nữa đẩy cửa ra, xác nhận đi xác nhận lại đã nhìn thấy Doãn Tân, một hồi lâu sau cuối cùng mới vô cùng kinh hỉ cười ha ha. "Tìm được rồi! Tiểu thư đang ở chỗ này!!"

Doãn Tân:...???

-------------------------

Ngày --

P/S: Những ngày đầu năm của mọi người như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio