Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tục ngữ nói, có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh.
Bây giờ xem ra, Doãn Tân chính là cái cây liễu xanh tươi kia, còn Triệu Tiểu Tiên chính là cái đóa hoa cho dù làm như thế nào cũng không thể nở.
Không ngừng cố gắng ở que thử thai lần thứ hai, sau khi lần thứ ba cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Triệu Tiểu Tiên hoàn toàn bùng nổ.
"Có phải là tôi có bệnh hay không a?"
Doãn Tân: "..."
Triệu Tiểu Tiên bắt đầu tức giận đến mức mắng cả bản thân mình, không có chút nào mập mờ, còn mắng đến vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chỉ là nhìn kỹ một chút, không phải lại giống như cam chịu buông bỏ.
Doãn Tân vừa muốn nói cái gì, Triệu Tiểu Tiên lại giành nói trước: "Có phải là tôi nên đi kiểm tra thân thể một chút hay không? Có phải là thân thể của tôi có cái vấn đề gì đó hay không, cho nên mới không thể mang thai?"
"Vậy chứ cái đứa kia làm sao ra đời được?"
Triệu Tiểu Tiên nhướng mày nói: "Đứa kia là do cô sinh nha."
Doãn Tân không khỏi buồn cười: "Tôi có thể tự mình sinh a?" Cô nói: "Mang thai là chuyện của hai người."
"Lời nói là nói như vậy, nhưng cũng không biết đến cùng là chuyện như thế nào." Triệu Tiểu Tiên giống như là hạ quyết tâm. "Bây giờ tôi liền đi bệnh viện!"
Triệu Tiểu Tiên luôn luôn nói gió chính là mưa, thời điểm nàng quyết tâm làm một việc gì đó thì thật đúng là không một ai có thể ngăn cản được, giống như là cái chuyện uống thuốc vậy, ngàn phòng vạn phòng, gắn cameras cũng không phòng được.
Trước mắt chuyện muốn đi bệnh viện thì càng đừng nhắc nữa, Doãn Tân căn bản ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, tiểu nha đầu nói đi là đi, ngay cả trang điểm cũng không thèm làm, mặc thêm cái áo khoác liền kêu tài xế.
Doãn Tân nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài của Triệu Tiểu Tiên, thầm nghĩ lần này tám phần là Triệu Tiểu Tiên uổng công bị dằn vặt.
Không ngờ rằng thời điểm buổi tối tiểu nha đầu trở về, thế nhưng gương mặt lại mang theo sự chán nản, bộ dạng thoạt nhìn tâm trạng rất kém, giống như là biết được cái tin tức xấu không xong nào đó.
Cái phản ứng này cho dù là ai cũng đều có chút suy đoán, ngay lập tức Doãn Tân liền chú ý, hơi có vẻ bất an hỏi: "Làm sao vậy? Là kiểm tra có vấn đề gì sao?"
Triệu Tiểu Tiên lại không nói một lời nào, chỉ giương mắt nhìn Doãn Tân một chút, sau đó từ trong túi lấy ra một đống báo cáo kiểm tra.
Doãn Tân sau khi nhận lấy liền nhanh chóng lấy ra xem, còn chưa kịp phát hiện ra cái vấn đề gì thì Triệu Tiểu Tiên đã ngồi xuống ghế sôpha rồi thở dài nói: "Bệnh gì cũng không có."
Chức năng gan, chức năng thận, công thức máu, chụp cộng hưởng từ, sóng điện não... Các hạng mục nào mà nàng có thể nghĩ ra đều làm hết tất cả, kết quả là, mọi thứ đều bình thường.
Doãn Tân:...???
"Vậy biểu tình này của cô là sao?" Doãn Tân mơ mơ hồ hồ. "Không có bệnh không phải là chuyện tốt hay sao?"
Làm gì có ai lại ước bản thân mình kiểm tra ra được cái vấn đề gì?
Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Vốn dĩ là, nếu như có chỗ nào đó xảy ra vẫn đề, tôi còn có thể đúng bệnh hốt thuốc nha. Vấn đề cứng rắn, chúng ta liền cứng rắn giải quyết." Nàng xuôi tay nói: "Nhưng còn bây giờ thì sao, cái vấn đề gì cũng không có, vậy đơn giản là vấn đề nhân phẩm."
Doãn Tân: "..."
Vẻ mặt như đưa đám của Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân: "Cô biết tôi luôn luôn xui xẻo, chơi game tôi đều không lấy được SSR. Nhưng tốt xấu gì tôi chơi game cũng có nạp tiền mà, cái này là sao a, đứa nhỏ này tôi chính là đã đặt cược nhiều như vậy, thế mà cũng không trúng được a."
Doãn Tân bất đắc dĩ ôm Triệu Tiểu Tiên vào lòng. "Được rồi, nên đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, không có thì chính là không có, gấp gáp cũng vô dụng."
"Tôi gấp a, đương nhiên rất gấp."
Doãn Tân: "Cô gấp cái gì nha?"
"Sinh trễ thì hai đứa nhỏ liền sẽ có khoảng cách thế hệ!" Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc nói: "Sinh con cũng phải mất một năm, khoảng cách thế hệ ba năm này, lỡ như tụi nhỏ không chơi cùng với nhau thì phải làm sao bây giờ?"
Bà chủ Doãn mở to hai mắt, bị cô vợ nhỏ nhà mình hỏi đến mức á khẩu không trả lời được.
Có thể là ý muốn có con của Triệu Tiểu Tiên quá mức mãnh liệt, cho nên thời gian trôi qua Doãn Tân phảng phất cũng bị nàng lây nhiễm, hoặc là bị nhắc đi nhắc lại đến mức ăn sâu bén rẽ, vì thế chỉ có thể không ngừng nhấn mạnh Triệu Tiểu Tiên không thể uống quá nhiều thuốc, đồng thời lại không thể không phối hợp cố gắng nỗ lực.
Sau khi thử nghiệm vô số lần các loại khả năng hoặc là ăn các loại thức ăn bổ dưỡng để tăng xác suất thành công, cuối cùng ở trong đầu óc của Triệu Tiểu Tiên liền xuất hiện cái suy nghĩ đi chùa thắp hương.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy chuyện này nên nói đến thành tâm, cho nên còn đặc biệt lựa một ngày Doãn Tân được rảnh rỗi, lôi kéo vợ mình cùng nhau đi.
Thời điểm trên đường đi, Triệu Tiểu Tiên lấy ra một tờ giấy từ trong túi, ở mặt trên có đầy chi chít chữ.
"Này." Triệu Tiểu Tiên đem tờ giấy đưa đến trước mặt Doãn Tân.
"Đây là cái gì?"
"Sư thầy nói phải ở trong lòng mặc niệm những lời tâm nguyện này thì Bồ Tát mới có thể hiển linh."
"..." Vẻ mặt của Doãn Tân không thể tưởng tượng được. "Chuyện này còn có kịch bản?"
Doãn Tân nhìn đại khái một chút, ngoại trừ việc đặt câu có văn vẻ nho nhã một chút, ý tứ biểu đạt thật ra vẫn rất thông thường.
Doãn Tân: "Nếu như có con, chúng ta còn phải tu sửa miếu thờ?"
Triệu Tiểu Tiên: "Tôi có hỏi thăm qua rồi, tu sửa miếu thờ cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Doãn Tân muốn nói lại thôi trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được, giống như là muốn thỉnh giáo hỏi: "Cô nói Bồ Tát có thể quản chuyện này của chúng ta sao?"
"Quản a, đương nhiên phải quản!" Triệu Tiểu Tiên ngẩng đầu lên, trừng mắt. "Tống Tử Quan Âm mặc kệ chuyện này, bà còn có chuyện khác hay sao?"
Doãn Tân khó xử nói: "Chúng ta cái này tính là đứa thứ hai đi?"
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy nhíu nhíu mày. "Thông tin của Bồ Tát ở đầu bên kia chắc là không đến nỗi bị tắc nghẽn chứ?"
Doãn Tân:...?
Triệu Tiểu Tiên: "Bây giờ đã hủy bỏ kế hoạch hóa gia đình, hơn nữa chính phủ cũng không phải còn khuyến khích có đứa con thứ hai sao?"
Doãn Tân: "..."
Được rồi.
Cũng không biết có phải là có cái gọi là Bồ Tát hiển linh hay không, sau khi từ trên núi trở về, ngày hôm sau Triệu Tiểu Tiên liền gây ra động tĩnh lớn.
Bà chủ Doãn một khắc trước trong lòng còn không có tạp niệm chuyên tâm phê duyệt công văn, giây tiếp theo liền nghe được từ trong phòng ở trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai 'Tê tâm liệt phế' của một người phụ nữ.
Doãn Tân:???
Một tiếng kinh thiên động địa này của Triệu Tiểu Tiên rất thành công thu hút được sự chú ý của cả nhà, không biết đại khái còn tưởng rằng có ngoại địch gì xâm lấn, đã xách đao lên chuẩn bị chém người.
Doãn Tân cũng không nhịn được liền đứng dậy, ném đồ vật trong tay xuống liền chạy về hướng trên lầu, kết quả là chưa đi được một nửa. âm thanh trên lầu liền nhanh chóng đến gần, không đến nửa phút, biến thành Triệu Tiểu Tiên đang hưng phấn đến mức khoa tay múa chân vội vàng chạy đến trước mặt cô.
Chân nhảy lên, cả người trực tiếp treo ở trên người Doãn Tân với vẻ mặt đang không hiểu chuyện gì.
Trên tay Triệu Tiểu Tiên còn đang cầm cái que thử thai, hét lên giống như hận không thể để cho toàn thế giới đều biết: "Rốt cuộc tôi cũng mang thai rồi!!"
Trong quá khứ, sau khi que thử thai hoàn thành xong giá trị của bản thân đều bị Triệu Tiểu Tiên ghét bỏ, trực tiếp ném vào trong thùng rác. Nhưng mà cái que thử thai trước mắt, hiển nhiên là nhìn thấy ánh sáng, tích lũy được công đức, nếu không phải là Doãn Tân dùng đạo lý thuyết phục, không chừng Triệu Tiểu Tiên còn đem cái đồ chơi này đi lồng khung vàng rồi dán lên tường.
Chỉ là sau khi kích động xong, Triệu Tiểu Tiên lại trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, Doãn Tân dựa vào cửa nhìn nàng không ngừng lải nhải cả buổi cùng bảo bảo đang ở trong nôi, cũng không biết là nói cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia vừa ôn nhu lại vừa hiền từ, đột nhiên ngược lại, rất có cảm giác làm mẹ.
Bởi vì chuyện Triệu Tiểu Tiên mang thai, lão Doãn xem xét nới lỏng thời gian làm việc cho Doãn Tân, nhờ vậy một tuần có ít nhất bốn ngày là Doãn Tân có thể ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiên, hoặc là nói, có ít nhất là bốn ngày để Triệu Tiểu Tiên sai bảo.
Phản ứng mang thai của Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân rất không giống nhau, thậm chí là hoàn toàn tương phản.
Phản ứng nôn nghén của Triệu Tiểu Tiên cũng không có rõ ràng, hầu như là không có, không chỉ như thế khẩu vị còn tương đối tốt, đột nhiên còn có thể ăn nhiều hơn so với ngày thường.
Nhưng có thể ăn ngược lại cũng không có gì, chủ yếu là thỉnh thoảng sẽ cho Doãn Tân một số vấn đề nan giải kỳ quái, làm cho bà chủ Doãn luôn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi phải thất thủ không có biện pháp đến muốn trọc đầu.
"Sủi cảo?"
"Ân." Triệu Tiểu Tiên gật đầu, thuận tiện còn khoa tay múa chân lung tung rối loạn. "Cái loại sủi cảo được gói thành hình tam giác."
"..." Hiển nhiên là Doãn Tân không hiểu được Triệu Tiểu Tiên đang miêu tả cái gì. "Cái mà cô nói chính là hoành thánh phải không?"
"Không phải, là sủi cảo." Triệu Tiểu Tiên phủ nhận nói: "Chính là cái loại sủi cảo không phải gói thành hình lưỡi liềm, tôi muốn ăn cái loại gói thành hình tam giác."
Sắc mặt của Doãn Tân vô cùng vặn vẹo phức tạp, nếu không phải Triệu Tiểu Tiên nói chuyện này cùng cô với một vẻ mặt nghiêm túc, Doãn Tân nhất định sẽ cảm thấy cái người phụ nữ này là đang đùa giỡn cô.
"Cho nên hình tam giác và hình lưỡi liềm, mùi vị không giống nhau?"
Triệu Tiểu Tiên ngây thơ hồn nhiên nhìn Doãn Tân. "Cảm giác rất không giống nhau." Nàng còn nói thêm: "Dạ dày của tôi nói với tôi, nó muốn ăn hình tam giác, không muốn ăn hình lưỡi liềm nha."
Doãn Tân: "..."
Ngược lại cũng không thể nói Triệu Tiểu Tiên chú ý quá đáng vào những việc vụn vặt, thời điểm mang thai, có những chuyện cảm giác chính là rất kỳ quái, Doãn Tân cũng xem như là người từng trải, ở một trình độ nào đó cũng có thể lý giải được.
Bên cạnh bài xích với vị giác, còn có một loại tâm lý bài xích, không thể phủ nhận, khả năng chính là Triệu Tiểu Tiên không muốn nhìn thấy sủi cảo hình lưỡi liềm.
Chỉ là đối với cái yêu cầu này, bà chủ Doãn đã huy động không ít người đi tìm kiếm ở các siêu thị lớn, rốt cục cũng không tìm được cái đó. Cuối cùng mới biết được cái ý tưởng bộc phát kia của Triệu Tiểu Tiên chính là nhìn thấy trên video, người trên video đang biểu diễn kỹ thuật, làm một cái sủi cảo nhìn qua đặc biệt lạ mắt, chuyên dùng để dụ dỗ trái tim của những cô gái giống như là Triệu Tiểu Tiên vậy.
Nhưng trước mắt nguồn gốc của vấn đề là cái gì đã không còn quan trọng, quan trọng là bây giờ cái sủi cảo kia đã ăn sâu vào trong tâm hồn của Triệu Tiểu Tiên, chưa ăn được thì rất khó lòng mà bỏ qua.
Kết quả sau cùng chính là Doãn Tân với vẻ mặt đau buồn, suy nghĩ trong đầu đặc lại như cháo, nhìn cái thớt ở trong phòng bếp.
Tuy rằng Triệu Tiểu Tiên không có nôn nghén, nhưng ít nhiều gì vẫn là có chút không thể chịu nổi mùi dầu mỡ ở trong phòng bếp, huống chi không có khả năng Doãn Tân để cho cô vợ đang mang thai của mình đi vào phòng bếp nấu cơm, cho nên chỉ có thể xắn tay áo lên tự bản thân mình làm.
"Tiểu thư, nếu không để tôi làm đi?" Nhìn thấy Doãn Tân đứng trước tấm thớt đã hơn mười phút, xem tới xem lui phương pháp ở trong video, ngầm hiểu giơ tay lên rồi lại sụp xuống, người hầu trong phòng bếp rốt cuộc không nhịn được mới mở miệng đề nghị.
Doãn Tân định bật thốt lên lời bằng lòng nhưng đồng thời lại đột nhiên mắc kẹt, nghĩ đến thời điểm chính mình mang thai, Triệu Tiểu Tiên nỗ lực làm ra những món ăn đó, Doãn Tân cảm thấy cho dù như thế nào, bản thân mình cũng phải làm chút gì đó để hồi đáp lại một chút.
Còn nữa, cô đường đường là chủ tịch của Doãn thị, những hợp đồng trên trăm tỷ đều qua tay cô, còn có thể đấu không lại mấy miếng sủi cảo này??
"Không cần." Nghĩ như vậy, Doãn Tân liền hít sâu một hơi, đột nhiên liền có chút tự tin, cự tuyệt nói: "Tự mình tôi làm, ai cũng không cần hỗ trợ!"
Hai tiếng sau, Doãn Tân mặt mày xám tro đi ra từ phòng bếp, hai tay trống trơn, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên:??
Doãn Tân liếm môi một cái, thử thăm dò hỏi: "Nếu không cô thử nhìn cái sủi cảo hình lưỡi liềm xem, nói không chừng liền thấy thuận mắt thì sao?"
-------------------------
Ngày --
P/S: Doãn Tổng thật đáng thương