Tôi ngồi trước cửa sổ kính, ngây người nhìn ra ngoài, thậm chí quên cả chớp mắt.
Bây giờ đã là giờ sáng.
Giang Yến bế tôi lêm bên giường, dỗ tôi như một đứa trẻ: “Đến giờ đi ngủ rồi.”
Tôi ngọ nguậy trong lòng anh.
“Anh có thấy phiền không? Anh có thể đừng quan tâm em được không?”
Tôi thực sự ghét bộ mặt đạo đức giả của anh ta.
Anh ta ném tôi lên giường, lấy khăn nóng lau mặt tôi.
Kể từ khi mẹ tôi mất, không ai chiều chuộng tôi như thế này.
Khi mẹ còn sống, tình yêu của mẹ luôn nặng trĩu, gắn bó với mọi ngóc ngách của cuộc đời tôi.
Một chiếc khăn nóng, một quả táo rửa sạch, một chiếc tất vá...
Còn cả những lời nói nhảm không có hồi kết.
Chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho tôi, lẽ ra Giang Yến không nên làm điều yêu thương này cho tôi.
Anh ta không xứng.
Tôi giật lấy chiếc khăn, ném mạnh vào người anh ta.
Còn cắn vào vai anh ta.
Giang Yến vẫn cố chịu đựng, cho đến khi vai anh ta đã rách ra một miếng.
Anh ta đẩy mạnh đầu tôi ra, nghiến chặt răng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi dùng đầu lưỡi lim nhẹ hàm răng, cười với anh ta: "Anh không trách em chứ? Em bị bệnh rồi, Giang Yến."
"Ai bảo anh mang em đến đây chứ, hôm nay em bị hù mất.”
Anh ta nắm chặt tay đập vào gương, chiếc kính vỡ tan tành trên mặt đất.
Cuối cùng thì anh ta cũng lộ nguyên hình, mắng tôi: "Mày đúng là bnh hoạn, tao mắc nợ mày thật đấy."
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta.
Đúng, Giang Yến, đây mới chính là anh.
Đừng có diễn kịch với tôi, cũng đừng muốn lừa tôi nữa.
Thứ anh nợ tôi vẫn còn rất nhiều.
Mặc dù Giang Yến đã trấn áp cuộc bạo loạn do ba tôi gây ra, nhưng một người nào đó có tâm vẫn viết một bài báo cho Thẩm Doanh và anh ta.
Cùng với việc phát sóng những kỷ niệm về trường cũ của bọn họ, tên của bọn họ một lần nữa xuất hiện cạnh nhau trên hotsearch.
“Giang Yến, Thẩm Doanh, khó lòng buông bỏ.”
Một số fan còn đặc biệt chỉnh một đoạn video chèn khung hình bọn họ, đặt tên: “Mười năm của các cậu.”
Mỗi khung hình, Giang Yến đều nhìn Thẩm Doanh.
Mỗi khung hình, Thẩm Doanh đều nở nụ cười ngọt ngào.
Nhiều người bình luận: "Tôi không hiểu tại sao Giang Yến lại từ bỏ Thẩm Doanh, người giống như hoa hướng dương rồi chọn Châu Đan.”
“Không ai thấy cái cô họ Châu kia trong rất cay đắng á? Nhìn cứ thấy âm u ấy.”
“Không phải cô ta nuôi quỷ đó chứ, cúi đầu trước Giang Yến đó.”
“Cô ta bị bệnh, lại còn tự làm thương mình, mấy người biết tại sao cô ta luôn mặc áo dài tay không? Cánh tay của cô ta rất khó coi, có rất đầy sẹo, trông rất xấu xí.”
Ngoại trừ Giang Yến, chỉ có Thẩm Doanh và Lâm Trác là biết chuyện này.
Tôi ấn vào trang chủ của người này, là một acc clone.
Định vị hiện ở Lâm Giang, Thẩm Doanh đang dưỡng thương ở đây.
Rệp cấp thấp chỉ có thể làm những chuyện này.
Có người trả lời cô ta: “Hả? Những người tự làm hại mình thật sự sẽ không yêu bản thân mình.”
Cô ta trả lời: “Đúng vậy, loại người này căn bản không xứng với Giang Yến.”
“Khi gặp nguy hiểm cô ta là người đầu tiên trốn tránh, vẫn là Thẩm Doanh thật lòng yêu, cô ấy nguyện vì Giang Yến là từ bỏ mạng mình.”
“Chúng ta hãy biểu tình cho cô ấy đi.”
Biểu tình...
Đây là áp buộc đạo đức?
Tôi ngồi trước máy tính, yên lặng đợi.
Bỗng nhiên có một hotsearch nhảy lên top : Giang Yến, Thẩm Doanh, kết hôn.
Thẩm Doanh chia sẻ, kèm dòng cap: Thật lòng yêu nhau, thì sẽ mãi không mất đi.
Tôi di chuyển ngón tay, nhấp vào trang chủ của Giang Yến, tin tức về việc anh ta cầu hôn tôi vẫn ở trên cùng.
Thực ra màn cầu hôn chỉ là hình phạt do anh ta thua đại mạo hiểm.
Tối hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều rượu.
Tôi hỏi Giang Yến: “Lời cầu hôn của anh là thật hay giả?”
Anh ta trả lời: “Nếu em đồng ý thì nó là thật.”
“Nếu như em không đồng ý thì nó là gải, anh cũng cần mặt mũi.”
Còn bây giừo anh ta đang nằm ngủ yên lặng bên cạnh tôi.
Tôi share lại tin tức cầu hôn của anh ra, trả lời: Em đồng ý.
Bỗng nhiên, mạng xã hội bùng nổ.
Tình mới tình cũ đều cùng lúc thể hiện tình cả, tất cả mọi người đều đang đợi sự lựa chọn của Giang Yến.
Tôi dùng điện thoại của Giang Yến để trả lời lại mình: Cuối cùng cũng đợi được em.
Chuyện cầu hôn của tôi và anh ta, trong mắt quần chúng cũng được coi như điều chắc chắn.
Tôi sẽ không cho anh ta cơ hội để hối hận.
Trên quảng trường có rất nhiều người cmt, một nửa là đang hóng Thẩm Doanh.
Có người nói: “Đôi tình nhân nhà người ta cầu hôn rồi, Thẩm Doanh bước chân xen vào, như vậy không phải là đang muốn làm tiểu tam sao?”
“Tôi cảm thấy cô ta giống như cái đám não tàn đến cướp hôn ở hôn lễ á.”
Thẩm Doanh quên đăng nhập vào acc clone, trực tiếp dùng nick chính trả lời: “Tình yêu đích thực là vô tội.”
Có người trả lời: “Tình yêu của cô thật sự là dơ bẩn.”
Cô ta trở thành trò hề lớn.
Sau đó hàng chục nghìn bình luận mắng nhiếc cô ta, fan không kịp khống bình nên cô ta đành phải khóa bình luận.
Thẩm Doanh, cảm giác bị cả cộng đồng mạng mắng chửi, có dễ chịu không?
Tôi chống cằm nhìn những người vừa mới mắng mình, tất cả đều quay đầu lại mắng cô ta, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tôi cười thầm, bỗng trên tay tôi có một cốc nước.
Giang Yến không biết tỉnh lại từ lúc nào, tôi ngẩng đầu nhìn anh ”Đã có chút cắn rứt lương tâm."
Anh ta chỉ xoa tóc tôi, nói: “Cười rất tươi.”
“Đã rất lâu rồi không thấy em vui như vậy.”
Anh ta đưa thuốc cho tôi, nói: “Uống thuốc đi.”
Tôi nhíu mày.
Anh ta dùng ngón tay vuốt chữ Xuyên trên trán tôi, dỗ dành: “Thuốc rất khó biết, anh biết.”
“Nhưng vẫn phải uống thuốc, như vậy cơ thể mới khỏe lên được.”
“Đợi đến khi em khỏe lại rồi, anh ta ném toàn bộ nó đi, rồi ngày nào cũng mua kẹo ngọt cho em.”
Nhưng mà Giang Yến, tôi không khỏe được.
Anh còn chưa biết, là anh khiến tôi trở lên như vậy.
Biến thành một con côn trùng chỉ cần uống thuốc là .
Có lẽ ánh mắt tôi quá lạnh lùng nên Giang Yến không nhìn tôi nữa.
Anh ta bảo tôi đi tắm rửa, anh ta nói sẽ đưa tôi ra ngoài.
Tôi nhìn thời gian, trời sắp tối rồi.
“Còn ra ngoài á?”
Anh ta cầm điện thoại lên, vẫy vẫy trước mặt tôi, cười tươi đến híp mắt lại.
Anh ta nói, đi kết hôn.
(Còn tiếp)