Giang Yến dẫn tôi đến cửa tiệm áo cưới.
Anh ta nói hôm nay không kịp đi đăng kí, để cho tôi mặc áo cưới trước.
Hình như anh ta rất vui vẻ, tôi muốn lấy anh ta.
Ánh đèn chói lóa, tay tôi phủ xuống một dải khăn trắng.
Tôi đang nằm mơ sao?
Tôi véo mình một cái, rất đau.
Tôi lại có thể thực sự đi đến bước này.
Nhân viên tiệm khen tôi: “Cô Châu có dáng người đẹp, tỉ lệ eo hông tuyệt vời, cánh tay thon thả. Nếu cô ấy đeo trang sức của chúng tôi vào trông sẽ rất tuyệt vời.”
Cô ta mang ra một chiếc váy cưới đính ngọc trai, đến cả mạng chê mặt cũng lấp lánh hạt cườm.
Cô ta nói, nó gọi là nước mắt của nàng tiên cá.
Thật sự là rất đẹp, cũng đúng, giá rất cao.
Giang Yến lên tiếng trước, giúp tôi từ chối: “Bộ này không hợp.”
Tôi hỏi anh ta sao thế, đắt sao?
Anh ta bất lực cười.
“Châu Đan, đàn ông như anh không thiếu tiền.”
Anh ta lim môi, ghé vào tai tôi nói: “Nó không có tay áo.”
Giang Yến biết tôi trước giờ không mặc quần áo không có tay áo.
Nhưng đó là trước đây.
Tôi cười nói: “Giang Yến, em muốn nó, dù sao...”
“Nạn nhân cũng vô tội.”
“Nạn nhân cũng không cần phải xấu hổ.”
Tôi không phải là người cần phải che đậy, trốn tránh hay sống trong bóng tối.
Anh ta không ngờ tôi sẽ nói như thế, anh ta sững người, hôn lên trán tôi một cái.
“Em có thể nghĩ như vậy, anh rất vui.”
“Đi thử đi, nước mắt của người cá vốn dĩ là kho báu thuộc về em, chiếc thuyển nhỏ của em."
Tôi vào phòng thay đồ cởi chiếc áo phông của mình ra, lộ ra cánh tay khiến nhân viên tiệm sợ hãi.
Cô ta rất chuyên nghiệp, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, mặc quần áo gọn gàng lại tôi.
Trước khi vén màn, cô ta lấy hết can đảm nói với tôi: “Cô Châu, những lời cô vừa nói thật sự rất đỉnh.”
“Tôi tin cô tuyệt đối không giống như những gì cộng đồng mạng nói.”
“Anh Giang rất yêu cô, trước đây một thời gian, anh ấy luôn đến đây, anh ấy muốn cho cô một bất ngờ, lại sợ làm cô hoảng hốt, mấy lần đi qua đây, nhắc đi nhắc lại, đợi cô đồng ý mới đưa cô đến đây thử.”
“Chúng tôi đều có thể thấy anh ấy rất yêu cô.”
“Anh ấy nhất định muốn cô được hạnh phúc."
Tôi ngơ ngác lắng nghe, không nó lời nào.
Khi màn được vén ra, Giang Yên đã thay vest, đứng dưới ánh đèn, căng thẳng nhìn tôi cười.
Tôi cũng cười với anh ta.
Giang Yến, bất kì ai cũng thể mang lại hạnh phúc cho tôi.
Chỉ có anh là không thể
Sáng ngày hôm sau, Giang Yến mới sáng sớm đã dậy kéo tôi đi đăng kí kết hôn.
Anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng khi thấy tôi chuẩn bị ra ngoài với chiếc áo sơ mi, anh ta kéo tôi lại và chọn cho tôi một chiếc váy dài để thay, vừa ngâm nga vừa nhảy.
Anh ta lấy máy uốn tóc uốn cho tôi. Anh ta không thành thạo mấy nên có mấy lần bị bỏng.
Tôi nhìn bộ dạng anh ta mà cảm thấy buồn cười.
Giang Yến, cần gì phải cố gắng như vậy.
Chúng ta không thể nào kết hôn được đâu.
Khi đến cổng cục dân chính, tôi nói: “Em hối hận rồi.”
Sắc mặt của Giang Yến thay đổi.
Tôi cố ý làm vậy, vì tôi không thể nào chịu được bộ dạng vui vẻ của anh ta.
Tôi nói, tôi muốn một đám cưới hoành tráng chưa từng có, ngày cưới tôi cũng muốn truyền hình trực tiếp để mọi người chứng kiến niềm hạnh phúc của mình.
Sau đó, nếu tôi hạnh phúc, chúng tôi sẽ đi đăng kí kết hôn sau.
Giang Yến im lặng khởi động xe, tôi đã chuẩn bị sẵn nếu anh ta từ chối.
Tôi biết tôi đang cố ý gây sự.
Câu chuyện sắp đến hồi kết, vì vậy tôi cảm thấy rất cao hứng.
Khi tôi cao hứng cũng là lúc tôi không thể khống chế cảm xúc của mình.
Đến khi sắp về nhà, xe của Giang Yến bỗng nhiêu quay đầu lại.
Tôi hỏi anh ta muốn đi đâu.
Một lúc lâu sau anh ta thở dài, bất đắc dĩ trả lời: “Đi đến nơi tiểu tổ tông kết hôn, nơi mà tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ.”
“Sau đó chúng ta sẽ sống ở đó nhé, được không?”
Tôi không nói gì, nhắm mắt trả vờ ngủ.
Thực ra tôi chỉ đang dày vò Giang Yến.
Tôi không thể thấy anh ta nghỉ ngơi dù chỉ một giây, tôi thích vẻ mặt cau có của anh ta.
Tôi lấy hết niềm vui của anh ta.
Giống như lúc đầu, anh ta lấy hết thanh xuân của tôi.
Xấu xí tham lam.
Tôi muốn ngay sau khi tin tức truyền hình hôn lẽ được truyền ra ngoài, một số hãng truyền thông sẽ mua bản quyền phát sáng trực tiếp.
Tôi tùy ý chọn căn nhà.
Sau đó tôi bí mật với “Kan”, đây là công ty đối thủ truyền kiếp của Giang Yến.
Tôi yêu cầu họ phát sóng trực tiếp vào ngày cưới, tôi nói rằng có tin tức còn thú vị hơn cả đám cưới, thế là đủ khiến họ bùng cháy.
Khi rời đi, đúng lúc tôi gặp Thẩm Doanh cũng đang ở đó.
Cô ta đi cùng với mấy người đàn ông, bộ dạng mỉm cười khúm núm, vui vẻ bước đi, có vẻ giống như chuẩn bị đi uống rượu.
Mấy người đàn ông đó đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới, tôi đã nhìn thấy họ trên bàn ăn tối của Giang Yến. Thấy tôi, họ reo lên nhiệt tình: “Bà Giang”.
Sắc mặt Thẩm Doanh sầm lại.
Ai đó đang ôm cô ta trong lòng, bàn tay mò mẫn qua lại eo cô ta, khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn.
Xem ra cô ta thật sự không có tài nguyên nào rồi.
Vì tiền mà cô ta lại đồng ý đi uống rượu.
Quả nhiên, tiền là thứ quan trọng nhất đối với Thẩm Doanh.
Tôi chào bọn họ: “Mọi người đang đi ăn sao?”
“Mấy anh còn đối xử tốt với Thẩm Doanh một chút, dù sao cô ấy cũng là bạn tốt của Giang Yến, nên cần quan tâm nhiều hơn.
Mấy người đàn ông biết ý tứ nên gật đầu, để tôi yên tâm.
Sắc mặt Thẩm Doanh trắng bệch.
Tôi nhìn cô ta cười, rồi xoay người rời đi.
Đi được vài bước, cô ta bất ngờ đuổi lên bắt lấy cánh tay tôi.
Cô ta thì thầm vào tai tôi: “Phương Tiểu Thảo, cô cho rằng cưới được Giang Yến thì tôi sẽ thua sao?”
“Tôi hỏi ba cô rồi, hôm đó ông ta nhận nhầm người là vì nốt ruồi đỏ sau sáy của cô.”
“Tôi cho người điều tra, đã tìm ra được thứ này.”
“Cô cho rằng cô thay đổi khuôn mặt là có thể dấu được tất cả mọi người sao?”
“Đợi tôi tìm được chứng cứ, tôi sẽ nói cho Giang Yến, cô cứ đợi mà đi.”
Tôi thờ ơ nhìn cô ta, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Tôi đưa ngón tay chọc vào trán cô ta, giống như cô ta đã từng xúc phạm tôi.
Tôi vui vẻ thừa nhận: “Thẩm Doanh, cô vẫn nhớ Phương Tiểu Thảo sao.”
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn sợ tôi còn đang đau khổ đấu tranh mà hung thủ lại quên tôi rồi.
“Nhưng mà bây giờ cô mới nhận ra tôi đúng là có chút muộn rồi, cô đúng là không có lương tâm, đúng là khiến tôi tức .”
Cũng may là tôi đã nghĩ ra cách trút giận trước đó.
Tôi có dự cảm sẽ rất nhanh thôi cô sẽ trở nên nghèo, mất hết sạch và chẳng còn gì nữa.
Trước đêm kết hôn, Giang Yến dẫn tôi đi ngắm sao.
Chúng tôi yên lặng nhìn, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có hơi thở của cả hai hòa quyện lại với nhau.
Ngay trên đầu có một ngôi sao, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, ngôi sao lấp lánh nhìn rất đẹp.
Giang Yến đột nhiên nói với tôi: “Anh sẽ mua lại ngôi sao đó, dùng tên của chúng ta để đặt em thấy sao? Chúng ta ở trong ngân hà mãi mãi thuộc về nhau.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, nói “nhạt nhẽo”.
Anh ta trách tôi không biết lãng mạn là gì.
Tôi ngáp dài, ôm gối buồn ngủ nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Em muốn đi ngủ, tế bào lãng mạn của em đã bị bọ buồn ngủ xua đuổi rồi.”
Anh ta cười, vỗ nhẹ vào chân bảo tôi nằm xuống.
Tôi trùm kín chăn, nửa mê nửa tỉnh, có cảm giác Giang Yến lúc nào cũng vuốt tóc tôi.
Anh ta hỏi tôi: “Đêm mai, chúng ta vẫn sẽ ngắm sao chứ?”
Tôi quay đầu đi, vùi mặt vào trong chăn để ngăn anh ta cử động.
Ngày hôm sau là ngày kết hôn, có lẽ là vì Giang Yến thiếu ngủ nên trông anh ta có vẻ rất bồn chồn.
Anh ta bị trượt tay cả buổi sáng, làm vỡ liên tiếp ba chiếc cốc đến nỗi đứt ngón tay.
Máu chảy trên quần áo của anh ta, một đám người chạy tới giúp anh ta giặt sạch, giúp anh ta đi sửa soạn lại.
Anh ta đứng sau người tôi nhìn tôi, cả người bất động.
Tôi vỗ lưng anh ta, không nhịn được cười: “Hôm nay làm sao vậy, nhớp nháp, anh mau thu dọn đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, ngồi xổm xuống, lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn từ trong tay ra, đeo vào ngón tay tôi.
Chiếc nhẫn đó thật đẹp, thật lấp lánh, tôi rất thích nó.
Nhưng tôi biết nó không thuộc về tôi.
Tôi giữ khuôn mặt tươi cười, tháo chiếc nhẫn và đặt nó vào lòng bàn tay của Giang Yến.
Tôi hỏi anh ta: “Anh làm gì vậy?”
Anh nhận lấy chiếc nhẫn, gượng gạo cười.
“Không làm gì, anh đang thử.”
“Vậy đợi lát nữa, chúng ta gặp nhau trong hôn lễ,
Tôi nhìn thời gian, cũng sắp không còn bao lâu nữa, gật đầu, nói được.
Giang Yến kiên định xác nhận với tôi: “Em không lừa anh?”
Tôi nghi hoặc, có phải anh đã biết chuyện gì rồi không.
Tôi nói: “Em tuyệt đối không lừa anh.”
Nhưng mà, làm sao có thể.
Giang Yến, trước đây anh lừa tôi rất nhiều lần, anh coi tôi là niềm vui, thấy tôi bị lừa dối anh cười nhạo tôi.
Tôi thỉnh thoảng mới lừa anh một lần, như vậy có quá đáng không.
Giang Yến nói: “Ngoan, đừng lừa anh, anh có thể đáp ứng một nguyện vọng cho em, gì cũng được.”
Tôi không trả lời.
Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, anh ta giấu nửa người ra ngoài cửa, rồi quay sang tôi nói: “Thật ra, em có nói dối anh cũng không sao.”
“Cho dù em có lừa anh, anh vẫn sẽ thực hiện nguyện vọng giúp em.”
“Gì cũng được.”
(Còn tiếp)