Khoé môi Nhan Thanh xuống, tức giận đến mức muốn tặng cho Lý Chuẩn một chùy.
Học tra thì làm sao? Học tra thì ăn hết cơm nhà mày hả?
Chờ thi đại học xong, bố sẽ vả mặt mày thành đầu heo.
Nhan Thanh dùng sức cắn xé đùi gà, tức giận đến tâm can phổi đều đau.
Từ Khải cầm đũa, chỉnh đầu đũa cho bằng phẳng, nói: "Thực ra Nhan ca rất lợi , chỉ là lúc đi thi không huy tốt mà thôi."
Vĩ Ngư gật đầu đồng ý, nói: "Đúng vậy đúng vậy, Nhan ca chính là quá xui xẻo, mỗi lần thi cử đều gặp chuyện không may, nếu không thì đã thi tốt rồi."
Cuối cùng có người nói câu đúng sự thật.
Nhan Thanh bị khen làm cái đuôi nhỏ đều kiều lên, trong lòng không còn buồn bực như trước nữa.
Nếu không phải cốt truyện hố thì cậu đã cho mấy người sáng mắt ra rồi.
Ngụy Hướng Viễn gắp đùi gà đưa cho Nhan Thanh, nói: "Tôi mới đến đây, vẫn chưa quá quen nơi này. Hôm nay vừa gặp cậu tôi liền thấu hai ta có duyên, về sau có thể cùng cậu học tập không?"
Lý Chuẩn nhíu mày, nhìn khay của Nhan Thanh có thêm một cái đùi gà hết sức chói mắt.
Nhan Thanh trong lòng cao hứng, vỗ ngực đáp ứng: "Không thành vấn đề."
Nhan Thanh cho rằng, Ngụy Hướng Viễn về sau sẽ là đối tượng tương lai của Bạch Dương tiểu đệ nhà mình. Anh của Bạch Dương sẽ gả cho anh cậu, đều là người một nhà cả, quan hệ thân cận một chút thì tốt hơn.
Như vậy cũng là làm theo cốt truyện, tác hợp Ngụy Hướng Viễn cùng Bạch Dương.
Nhan Thanh vén tay áo tính toán hảo hảo làm theo cốt truyện.
Chỉ cần không tiết lộ cậu là Omega, có nghẹn khuất chút thì cũng chả sao, chỉ cần không phải đi xem mắt một đống Alpha, vạn nhất lại trúng một Alpha không tốt, có khi còn bị khinh bỉ, rất là đáng thương.
Thiên tính của Omega là chịu Alpha chi phối, đến lúc đó chẳng sợ cậu không thích đối phương thì cũng sẽ bị tin tức tố làm cho cậu dần dần luân hãm.
Kia không phải cuộc sống mà cậu hướng đến.
Nhan Thanh tin tưởng, ông trời cho cậu một cơ hội sống lại, cho cậu cơ hội ngụy trang thành Alpha, khẳng định không phải muốn cậu bước tiếp con đường của quá khứ.
Nhan Thanh gặm đùi gà bắt đầu nghĩ Bạch Dương cùng Ngụy Hướng Viễn lần đầu tiên mặt là khi nào, hình như là ở sân bóng, lớp / của họ đấu với lớp / của Bạch Dương.
Bạch Dương vốn ở khu vực thanh cổ vũ mọi người cố lên, kết quả có đứa nhìn đến ngây ngốc mà ném bóng về phía y, cuối cùng là do Ngụy Hướng Viễn anh hùng cứu mĩ nhân mà chắn quả bóng lại.
Ngụy Hướng Viễn tuy rằng bị đập bóng trúng mặt, nhưng bù lại là được mỹ nhân chú ý, còn bởi vì lần này cứu Bạch Dương mà trở thành một người nổi tiếng trong trường.
Sau đó, Bạch Dương bởi vì cảm ơn, không chỉ có nhiều lần tặng quà cảm ơn mà còn tự mình thoa thuốc cho Ngụy Hướng Viễn, hai người cũng vì vậy mà trở thành bạn bè.
Trận bóng rổ sao?
Nhan Thanh phun xương gà ra, nhìn về phía Từ Khải hỏi: "Khải Nhi, tháng sau trường ta có cuộc thi bóng rổ đúng không? Bao giờ bắt đầu vậy?"
Từ Khải miệng tắc đến tràn đầy, hàm hồ nói: "Đúng vậy, trận đầu lớp mình đá với lớp /, nếu thắng thù sẽ đấu với lớp , lớp có mấy đứa chơi bóng rổ rất giỏi, bọn họ nhất định sẽ vào vòng trong."
"Lớp ?" Trong đầu Nhan Thanh hiện lên mấy khuôn mặt đáng ghét.
"Nhan ca, lần này thằng Lý Soái kia cũng sẽ tham gia, lần trước nó ở hội thao nhục nhã chúng ta, lần này mình phải xem bộ mặt thua trận của nó như thế nào." Mỗi lần Từ Khải nhắc tới Lý Soái đều hận đến ngứa răng.
Nhan Thanh cũng nhớ tới chuyện này, nghiến răng nói: "Đương nhiên rồi, lần này tao muốn nó quỳ xuống xin tha."
Ngụy Hướng Viễn nghe tò mò, hỏi: "Mọi người đang nói cái gì vậy?"
Từ Khải lòng đầy căm phẫn mà giải thích: "Lớp / có một thằng vô cùng đáng ghét, tên Lý Soái, là một Alpha. Từ khi nhập học đến giờ luôn bại bởi Nhan ca, cho đến học kỳ này thân thể Nhan ca không khoẻ nên mới thua nó một lần, kết quả tên tiểu nhân kia đắc chí, mang theo mấy đứa lớp nó đến làm mất mặt Nhan ca, làm mất mặt lớp chúng ta."
Ngụy Hướng Viễn nói: "Còn có loại người như vậy sao."
Từ Khải: "Cũng không phải vậy, giờ tôi vẫn còn nhớ mấy tên đó nói bọn tôi không chịu nổi thua cuộc, còn chửi bới quan hệ giữa Nhan ca và Bạch Dương nữa."
"Khải Nhi, câm miệng, đừng nói nữa." Nhan Thanh nghe được Từ Khải nhắc tới Bạch Dương, vội vàng khuyên can, cậu không muốn trước khi hai người gặp mặt mà khiến Ngụy Hướng Viễn nghe được điều không hay về Bạch Dương.
Vạn nhất Ngụy Hướng Viễn hiểu lầm, chính nhân quân tử cho rằng không thể trêu vợ bạn, sau đó cùng Bạch Dương duy trì quân tử chi giao, vậy cốt truyện này còn cái rắm à?
Bug tinh có Lý Chuẩn đã khiến cậu đủ đau đầu rồi, làm ơn đừng thêm một cái bug nữa.
"Nhưng tao nghe nói lớp từ học kỳ đã bí mật đặc huấn bóng rổ, nói là muốn lấy top ." Vĩ Ngư dùng đũa chọc chọc bánh bao.
"Có bố ở đây mà nó còn muốn vô top hả? Nằm mơ, tao muốn cho nó biết là nó cũng đéo có cửa." Nhan Thanh tức giận nói.
"Ngụy Hướng Viễn cậu biết chơi bóng rổ không? Chơi giỏi không?" Từ Khải hỏi.
Ngụy Hướng Viễn nói: "Cũng tạm, từ nhỏ tôi đã chơi bóng rổ rồi, chắc là cũng tạm được đi, ở trường cũ tôi là đội trưởng đội bóng rổ của trường."
"Ôi đệt, đội trưởng đội bóng rổ? Này sao có thể nói cũng tạm được, này đúng là nam chính nhân thiết mà, lần này nhất chắc chắn là của lớp mình rồi." Từ Khải động đến nước miếng bay tứ tung.
Người ta vốn dĩ chính là nam chính, cái thằng pháo hôi như mày nói toàn mấy cái gì đâu không.
Nhan Thanh ghét bỏ nắm tay Từ Khải lên mà che lấy miệng y, nói: "Mày im miệng đi, tao không muốn ăn nước miếng của mày đâu."
"Hệ hệ hệ, Nhan ca, không phải mày nói muốn trả lại ví trí chính cung Hoàng Hậu cho tao sao? Sao mày ghét bỉ tao nhanh như vậy? Trước kia hai ta còn nằm chung một ổ chăn đâu." Từ Khải miệng tiện quen thói, ngày thường cũng nói như vậy, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có cảm giác có một đôi mắt hình viên đạn đang lăng trì người y.
"Kia đối với tao đều chính là lịch sử đen tối." Nhan Thanh ghét bỏ mặt.
Lý Chuẩn múc đồ ăn dư lại vào bát canh, sau đó gác đũa xuống, đợi trong chốc lát không thấy ai hỏi hắn, nhíu nhíu mày, chủ động mở miệng nói: "Tôi cũng sẽ chơi bóng rổ."
Nhan Thanh cùng Từ Khải đang nháo, không chú ý nghe.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Hướng Viễn không đành lòng nhìn hắn xấu hổ như vậy, đáp lời nói: "Chúng ta lúc nào rảnh thì đi tập cùng nhau, vừa vặn trước khi thì đấu tìm hiểu cách chơi của nhau một chút để phối hợp."
Lý Chuẩn tuy khó chịu, nhưng vẫn lạnh mặt lên tiếng, "Được."
"Chuẩn ca cũng sẽ chơi bóng rổ, vậy thật tốt quá, nhìn chiều cao của Chuẩn ca, đứng ở dưới rổ, vô địch." Công phu mông ngựa của Từ Khải từ từ tăng trưởng.
Lý Chuẩn theo bản năng nhìn Nhan Thanh một cái, thấy lực chú ý của đối phương không ở người hắn, vốn có chút vui vẻ vì lời khen của Từ Khải cũng nháy mắt bay đi, chỉ số phúc rơi xuống số , chỉ số không vui tăng lên %.
Lực chú ý của Nhan Thanh lúc này mới quay lại người Lý Chuẩn, ánh mắt có chút hâm mộ, ngữ khí vẫn không khâm phục lắm: "Hắn có thể ở phía dưới rổ doạ người, tao cũng có thể cho người ta cái mũ, ai kém hơn ai chứ? Hừ ╭(╯^╰)╮."
Lý Chuẩn: "......???"
Vì cái gì song tiêu? Hắn so họ Ngụy kém chỗ nào rồi?
Liền bởi vì hắn không phải là đội trưởng đội bóng rổ sao?
Nhưng hắn không phải đội trưởng chỉ là bởi vì hắn ngại phiền toái, không thích nhiều người chú mục mà thôi.
Lý Chuẩn trong lòng không vui, thậm chí có chút hối hận lục trước cự tuyệt làm đội trưởng đội bóng rổ của trường.
"Ngầu, chỉ cần ba Alpha cao cấp như chúng mày đứng một chỗ, cùng thi đấu, vậy không phải liền đem bọn nó doạ khóc sao, ha ha ha ha ha......" Từ Khải cười đến thực khoe khoang, tiếng cười truyền khắp nhà ăn, Vĩ Ngư và Nhan Thanh đều nhìn y bằng ánh mắt ghét bỏ.
Từ Khải vội vàng che miệng lại, cúi đầu, làm bộ người mất mặt ban nãy không phải là mình.
Động tác của Từ Khải thực nhanh chóng, sau khi về lớp liền bắt đầu liên hệ lớp phó thể , giúp ba người Nhan Thanh báo danh thi đấu bóng rổ.
Lớp phó Thể vui đến lệ nóng doanh tròng, ôm Từ Khải, tràn đầy nhiệt huyết nói: "Thật tốt quá, cùng trường ba năm, lần đầu tiên tôi thấy Nhan ca tích cực vì vinh dự của lớp như vậy, hơn nữa năm nay còn kéo theo hai vị học chuyển trường ưu tú nữa, thật tốt quá, thật sự thật tốt quá, ô ô ô......"
Nhan Thanh ngồi ở chỗ mình, nhìn bộ dáng lớp phó thể ôm Từ Khải khóc rống, chỉ cảm thấy đau đầu.
Thể Uỷ lớp họ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức nhiệt huyết cùng thích khóc, điểm này có chút làm người khác không chịu nổi.
Nhan Thanh ngáp một cái, nằm sấp xuống bàn chuẩn bị ngủ.
"Sọt rác này có hộp bánh quy còn chưa bóc này, ai lãng phí vậy, một miếng còn chưa ăn mà đã ném đi rồi?"
"Ném cũng ném rồi, nếu mày đau lòng có thể nhặt lại mang về ăn đó."
"Lăn đê con chó, ai muốn lục rác mà ăn chứ."
Nhan Thanh mơ hồ nghe màn đối thoại này nhưng cũng không để ở trong lòng, ăn no mệt rã rời, rất nhanh liền ngủ.
Vì có thể lấy được nhất ở giải đấu bóng rổ, sau khi xác nhận được danh sách, Thể Uỷ bắt đầu xác định thời gian huấn luyện.
Mỗi ngày tan học đều phải tiến hành đặc huấn.
Nhan Thanh bò bàn còn chưa tỉnh ngủ đã bị nhiệt huyết của Thể Uỷ kêu tỉnh, mí mắt gục xuống thành mắt cá , cậu xụ mặt nhìn chằm chằm Thể Uỷ.
Thể Ủy thần kinh đều thô y như hình thể của y, hoàn toàn không nhìn ra lửa giận trong mắt Nhan Thanh, tiếp tục nhiệt huyết sôi trào nói: "Mau mau, tan học, năm phút sau đến sân bóng rổ tập hợp, chúng ta bắt đầu huấn luyện."
Nhan Thanh lại muốn tiếp tục ngủ gục bàn.
Thể Ủy ở bên cạnh gào to: "Nhan ca, đừng ngủ nữa, lập tức tập hợp, chúng ta phải cố gắng đạt top , vì ba năm cao trung này của chúng ta viết nên một nét bút rực rỡ màu sắc."
Nhan Thanh che tai lại, nhắm mắt muốn tiếp tục đi gặp Chu Công.
Thể Ủy trực tiếp động thủ túm cậu.
Lý Chuẩn tay Thể Uỷ, nói: "Các cậu đi trước đi, để tôi kêu cậu ấy dậy."
Thể Ủy vui mừng đem việc cực khổ này giao cho Lý Chuẩn, lập tức đáp ứng: "Được, vậy cảm ơn Chuẩn ca nha, bọn tôi đi đến sân bóng rổ khởi động trước, lát nữa hai cậu tới nha."
Lý Chuẩn: "Ừ."
Đoàn người hấp tấp rời đi.
Cả lớp bây giờ chỉ còn dư lại Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh ở góc này.
Nhan Thanh nằm bò, cánh tay làm gối tựa đầu ngủ.
Một lát sau, hô hấp đều đều, cậu lại ngủ rồi.
Lý Chuẩn nhìn chằm chằm hàng lông mi thật dài của Nhan Thanh, nhịn trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn được làm một việc mà hắn vốn muốn làm từ lâu, ngón tay vào lông mi của cậu, bị cọ đến có chút ngứa.
Cọ cọ một chút, Nhan Thanh vẫn chưa tỉnh.
Lý Chuẩn lá gan lớn chút, ở lệ chí ở bên mắt trái Nhan Thanh nhẹ nhàng ấn một chút, Nhan Thanh ưm một tiếng nhíu nhíu mày.
Lý Chuẩn ngồi thẳng eo, đẩy đẩy bả vai Nhan Thanh, vẫn không tỉnh.
"Nhan Thanh, dậy đi, nếu không đi Thể Uỷ sẽ tiếp tục lải nhải đấy."
Hắn tiến đến bên tai Nhan Thanh, thanh âm cực nhẹ, nói: "Nhan Thanh, dậy đi."
Chúa sáng thế cho hắn một giọng nói hay, so với nam MC được hoan nghênh nhất radio cũng động lòng hơn.
Nhan Thanh bị đẩy tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, ngốc mao đầu cũng dựng lên.
"Tan học sao?" Giọng nói Nhan Thanh mang theo sự ủ rũ nồng đậm.
"Tan từ lâu rồi, bọn họ đã đi đến sân bóng rổ khởi động trước rồi, chỉ chờ chúng ta qua chơi bóng thôi."
Nhan Thanh nhéo nhéo khuôn mặt, làm chính mình thanh tỉnh một chút, nói: "Chúng ta đây cũng đi thôi."
Lý Chuẩn nhìn mí mắt cậu đều nhấc không lên nổi, lo lắng cậu đâm đầu vào tường, duỗi tay đỡ cậu một chút, hỏi: "Tối hôm qua cậu làm gì vậy? Không ngủ ngon sao?"
Nhan Thanh lại há mồm ngáp một cái thật dài, nói: "Tôi có ngủ, nhưng mà vẫn buồn ngủ quá."
Lý Chuẩn dứt khoát kéo Nhan Thanh đến WC, mở vòi nước, nói: "Dùng nước lạnh rửa đi, chờ lúc nào cậu tỉnh chúng ta lại đi."
Nhan Thanh máy móc nghe theo hắn nói, vốc nước rửa mặt.
Vốc nước lên mặt, đông lạnh đến mức làm Nhan Thanh nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lúc hai người tới sân bóng rổ, tất cả mọi người đều đã khởi động xong xuôi.
Thể Ủy ăn mặc đồ thể đi tới, chụp bả vai Nhan Thanh bả vai, nói: "Nhan ca, đừng thất thần, mau cùng Lý Chuẩn đi đổi đồ thể , đổi xong ra chơi bóng."
Nhan Thanh nghĩ đến cái gì, nhíu mày nói: "Để lát nữa tôi đi."
"Còn chờ gì nữa, hiện tại chỉ có hai người, đừng nói cậu thẹn thùng nhé? Làm ơn, cậu với Chuẩn ca đều là Alpha, nhìn nhau cũng chẳng có gì, chẳng lẽ cậu tự ti?"
Nhan Thanh nghe xong liền muốn đánh người.
Này cái tên trực nam đáng ghét, thật khiến người ta tức giận mà.
Thể Ủy thuận tay đem Nhan Thanh đẩy mạnh phòng thay đồ.
Lúc Nhan Thanh bị đẩy mạnh đi, Lý Chuẩn vừa vặn quần áo, lộ ra một thân cơ bắp xinh đẹp.
Dáng người thật con mẹ nó đẹp.
Nhan Thanh không khỏi hâm mộ nhìn nhiều một chút.
Ánh mắt cậu nhìn lén vừa vặn bị Lý Chuẩn bắt gặp, tầm mắt hai người giao hội, không khí dần trở nên xấu hổ.
Nhan Thanh nắm tay để bên miệng khụ một cái, dời tầm mắt đi, thuận miệng hỏi: "Cậu thường xuyên tập thể hình phải không?"
Động tác mặc quần áo của Lý Chuẩn dừng lại một chút, nói: "Ừ, cơ bản mỗi ngày đều sẽ bộ vào buổi sáng, ít nhất là ba vòng sân tập thể thao."
"Ha hả, khó trách dáng người tốt như vậy, tôi thì không được, buổi sáng chỉ muốn ngủ nướng, không muốn đứng dậy."
Nhan Thanh điên cuồng ám chỉ.
Cho nên cơ bắp của tôi trở nên mềm đi là do tôi lười tập thể hình, hiểu ý tôi không?
Lý Chuẩn nhìn cậu, nói: "Cậu muốn cùng tôi bộ sao? Cũng có thể, dù sao nhà chúng ta cũng không cách nhau quá xa, chỉ tầm mười phút, tôi có thể đốc thúc cậu bộ mỗi ngày."
Nhan Thanh: "Không được đi, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được."
Lý Chuẩn thực nhiệt nói: "Không quan hệ, dù sao ngày nào tôi bộ cũng đều sẽ tiện đường qua gần chỗ cậu mà."
Nhan Thanh: "Sao cậu lại qua bên nhà tôi vậy?"
Lý Chuẩn đáp: "Ừ, người tương đối ít, thanh tịnh, ngày mai tôi sẽ kêu cậu dậy."
Lý Chuẩn nói xong, đổi xong đồ thể , không đợi Nhan Thanh tiếp tục cự tuyệt, nói: "Tôi thay xong rồi, tôi đi ra ngoài chờ cậu."
Nhan Thanh:????
Này này này.
Không đợi một chút sao?
Tôi còn chưa có từ chối cậu mà.
Tôi không muốn mỗi ngày đều cùng Bug tinh như cậu bộ đâu.
Nhất định sẽ giảm thọ.
Nhưng Nhan Thanh nội tâm hò hét, lời còn chưa nói ra thì Lý Chuẩn đã ra tới bên ngoài làm khởi động.
Thể Ủy nhìn thấy Lý Chuẩn, hỏi: "Nhan ca còn chưa thay xong sao?"
"Ừ." Lý Chuẩn nói.
"Như thế nào lâu như vậy? Để tôi đi xem."
Thể Ủy nói xong, định đi vào phòng thay đồ, lúc đi ngang qua Lý Chuẩn thì bị hắn vô duỗi chân ra ngăn cản một cái.
"Bộp." Thể Ủy trực tiếp quỳ xuống.
Nhan Thanh vừa vặn đi ra, trực diện Thể Ủy.
"Đã biết, tôi sẽ cố gắng vì lớp lấy được top , lần sau cậu không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu."
.