Nhan Thanh đi tới, kéo tay Thể Uỷ một phen.
Thể Ủy không hiểu gì, y đứng lên xoa xoa đầu gối, quay đầu muốn nhìn xem đứa nào khiến mình ngã nhưng phía sau chỉ có một mình Lý Chuẩn.
Đối tượng khả nghi duy nhất......
Chuẩn ca.
Không.
Không có khả năng.
Chuẩn ca sẽ không chỉnh mình.
Khẳng định chính là y tự vướng chân rồi ngã.
Thể Ủy tự mình tẩy não, cuối cùng nhận định chính là tự vướng chân rồi ngã.
"Mọi người còn thất thần làm gì? Lại đây chơi bóng đi." Từ Khải nhiệt hướng về phía Nhan Thanh vẫy vẫy tay.
Từ Khải chính là bị nhét vào cho đủ chỗ, mặc dù y không thể là người hấp dẫn Omega xinh đẹp trong trường nhất nhưng y vẫn nỗ lực ở đây đổ mồ hôi. Sau khi khởi động, mồ hôi còn nhiều hơn so với một số bạn học.
Nhan Thanh ở sân bóng vừa làm mấy, xoa xoa tay xoa xoa chân, chuẩn bị áp áp chân kéo kéo gân.
Lúc này, Từ Khải đập bóng qua trước mặt Nhan Thanh, lướt qua mấy bước y lại nhảy nhót vòng vèo trở về, ôm bóng đứng trước mặt cậu, vẻ mặt ngưng trọng đánh giá.
Nhan Thanh bị nhìn chằm chằm đến mức cả người không thoải mái, liếc mắt nhìn Từ Khải nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?"
Từ Khải ôm bóng, mặt lộ vẻ do dự, tầm mắt dừng ở cánh tay Nhan Thanh, qua một lát nói: "Nhan ca, có phải gần đây mày không hay rèn luyện không? Sao tao cảm thấy cơ bắp của mày trở nên mềm đi nhỉ?"
Nhan Thanh: “……”
Từ Khải bước về phía trước hai bước lớn, nhéo nhéo cánh tay Nhan Thanh, khẳng định: "Ui thật này, sờ vài không giống, trước kia rất là cứng, hiện tại thì có vẻ mềm mại, sờ lên rất thoải mái......"
“Câm miệng cho tao.” Nhan Thanh trực tiếp che cái miệng thối của Từ Khải lại.
Thằng choá này, bình thường thì cộc lốc vậy mà hôm nay lại chú ý đến cơ bắp của cậu trở nên mềm đi.
Đây là nguy cơ gì đây?
Nhan Thanh động, thiếu chút nữa bịt Từ Khải.
“Khụ khụ khụ…… Nhan ca, mày phản ứng cũng quá lớn rồi đó, tao không phải là đang nhắc nhở mày kiên trì rèn luyện sao? Khụ khụ...... Thiếu chút nữa làm tao tắt thở rồi, tao còn nhìn thấy ông nội đã mất của tao vẫy tay chào tao nữa kìa! " Từ Khải ôm thực , bóng rổ ở dưới nách y rơi xuống, lăn đến bên chân Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn khom lưng, đem bóng rổ nhặt lên, đi đến trước mặt Từ Khải, "Cậu nói đúng, cậu ấy rèn luyện quá ít, cho nên vừa rồi đã đáp ứng buổi sáng mỗi ngày sẽ bộ cùng tôi rồi."
"Hả? Nhan ca cùng Chuẩn ca? Nhà hai người ở gần nhau sao?" Thần kinh Từ Khải so ra còn thô hơn cả cột điện, y cũng không cảm thấy lời này của Lý Chuẩn không có gì không đúng, thậm chí không chú ý tới khi Lý Chuẩn nói chuyện, ánh mắt không phải đang nhìn y, mà là Ngụy Hướng Viễn đứng ở phía sau y khá xa kia.
Như là cố ý nói cho Ngụy Hướng Viễn nghe.
“Đúng vậy, nhà của bọn tôi cách nhau chỉ có mười phút thôi." Lý Chuẩn nói.
“A, tôi nhớ ra rồi, năm ngoái cậu còn đi đưa cơm chiều cho Nhan ca, khi đó thầy chủ nhiệm còn hoài nghi hai người yêu đương nữa, ha ha ha ha ha ha……” Từ Khải bị chính mình chọc cười, ở đây ai cũng chưa cười mà chính y cười đến mức không dậy nổi.
Nhan Thanh ngại mất mặt, đạp Từ Khải một cái, “Đừng dong dong dài dài, còn chơi nữa hay không?”
"Chơi, chơi, lập tức chơi.” Từ Khải bị đá, xoay người lại.
Thần kinh vận động của Nhan Thanh không tồi, chơi bóng rổ càng cũng xem như là một cao thủ, mặc dù sức lực hiện tại yếu hơn so với lúc chưa phân hoá, cậu vẫn chơi rất được, nhưng trong nhóm có tận mấy Alpha, chơi bóng ra nhiều mồ hôi, mùi tin tức tố còn đậm hơn so với thường ngày, cái này làm cho cậu có chút chịu không nổi.
Sân bóng rổ trống rỗng, chỉ có lớp bọn họ đang huấn luyện, bóng rổ đập sàn nhà bằng gỗ nặng nền mang theo hồi âm.
Thể Ủy ngay từ đầu ghép năm người họ vào thành một đội, mặt khác kéo năm đứa trong lớp lại làm dự bị cùng chơi bóng, kết quả hiện đội một hoàn toàn đè đầu đội hai ra đánh, giống như ngược đồ chơi, hoàn toàn không có tác dụng huấn luyện, vì thế quyết định tách năm người đội một ra.
Lý Chuẩn và Nhan Thanh trở thành đối thủ.
Thể Ủy với Lý Chuẩn một đội, Ngụy Hướng Viễn cùng Nhan Thanh một đội.
Hai đội thế lực ngang nhau, điểm số vô cùng sát sao.
Nhan Thanh nhìn mấy Alpha đổ đầy mồ hôi trước mặt, ngửi được mùi hương tin tức tố Alpha trong không khí càng ngày càng đậm, mày cũng nhăn lại.
Phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Nhan Thanh nhìn rổ, lại xác định vị trí của đối thủ, đột nhiên gia tốc đưa bóng qua ba người, nhảy lên định úp rổ. Bỗng nhiên Lý Chuẩn xuất hiện ở phía trước, cùng một lúc nhảy lên, một mùi hương chanh tươi mát truyền đến, trong vài giây Nhan Thanh hoảng thần, bóng tay rời đi, ngay cả rổ cũng chưa đến, trực tiếp đập vào mặt hắn.
"Bốp.”
Lý Chuẩn ngã xuống đất.
Lý Chuẩn nằm mặt đất, đầu choáng váng, nửa ngày mới bò dậy, hai dòng máu ra từ mũi.
Nhan Thanh hít một ngụm khí lạnh, bước hai bước đến trước mặt Lý Chuẩn, quỳ một gối xuống đất, một tay đè lên trán hắn, một tay thì đỡ cằm, muốn hỗ trợ cầm máu.
Vì cậu vội vàng nên tay cọ trúng máu, còn thiếu điều vặn gãy cổ Lý Chuẩn.
“Thực xin , tôi không có cố ý."
Tận mắt nhìn thấy Nhan Thanh không ném vào rổ, các bạn học hình chằm chằm khuôn mặt bị ném bóng vào của Lý Chuẩn: “……” Được rồi, chân tướng không quan trọng.
Ở trong mắt bọn họ, vừa rồi Nhan Thanh chính là cố bị đập bóng vào Lý Chuẩn, không những thế cậu còn nhắm ngay mặt hắn.
Nhưng mà, thực tế Nhan Thanh thật đúng là không phải cố ý, nếu không phải tin tức tố của Lý Chuẩn đột nhiên thích lại đây thì cậu cũng không đến mức hoảng hốt mà đánh người.
Cho nên nói, cái nồi này cuối cùng Lý Chuẩn cũng phải đội.
Ai kêu hắn không có việc gì tự nhiên đi thích tin tức tố làm gì.
Xứng đáng bị đập vào mặt.
Cằm Lý Chuẩn bị Nhan Thanh dùng sức nâng lên, một khuôn mặt tuấn tú dính đầy máu thì vẫn đẹp trai như cũ, hai mắt hắn sâu kín nhìn chằm chằm Nhanh Thanh, nhìn đến mức khiến cậu nổi da gà.
"Nhìn tôi làm gì?" Nhan Thanh không hiểu ra sao.
Lý Chuẩn nhấp môi, hắn không muốn mở miệng, sợ mở miệng là sẽ nếm phải máu của chính mình.
Đành phải dùng ánh mắt ám chỉ Nhan Thanh nhẹ một chút, nếu còn không buông tay thì có thể cổ hắn sẽ bị bẻ gãy mất.
Lực độ này thì cho dù xương cổ có bệnh thì cũng sắp bị cậu chữa cho khỏi luôn rồi.
Đại khái mắt hắn thật sự bị mù mới cảm thấy Nhan Thanh có lúc thật đáng yêu.
“Trời ạ, ra thật nhiều máu, Nhan ca, cậu đưa Chuẩn ca đến phòng y tế đi, dù sao thì nâng cổ cầm máu cũng không phải là biện pháp hay." Thể Uỷ chen qua, cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.
Lý Chuẩn cảm nhìn y một cái, Thể Uỷ lại hiểu lầm ý của hắn, vội vàng nói: "Chuẩn ca, cậu muốn tôi đưa cậu đến phòng y tế sao? Đi thôi, tôi đưa cậu đi."
Thể Ủy nói xong liền muốn dùng thân thể đầy mồ hôi của y đến gần Lý Chuẩn, hấp tấp bộp chộp duỗi tay lại. Lý Chuẩn trừng mắt, thấy bàn tay đầy mồ hôi của Thể Uỷ sắp vào cánh tay hắn, Lý Chuẩn nhắm mắt, trực tiếp ôm cổ Nhan Thanh, cường ngạnh đem chính mình tựa vào trong lòng cậu.
Bị buộc phải ôm công chúa Nhan Thanh: "Cậu……”
Lý Chuẩn nhắm mắt, quyết định ném luôn mặt, nói: "Đầu choáng váng, đứng không vững."
"Chóng mặt do mất máu sao?” Nhan Thanh thử hỏi.
Lý Chuẩn nhắm mắt lại giả , không trả lời cũng không phủ nhận.
Nhan Thanh: “…… Cậu muốn tôi bế cậu đi sao?"
Cũng không phải là không thể, nhưng tôi sợ lòng tự trọng của cậu chịu không nổi thôi.
Tuy rằng cậu không có khả năng bại lộ, nhưng Alpha đáng ghét như này mà biết bản thân bị một Omega bế, còn có nhiều người chứng kiến như vậy, sau này biết được chân tướng, sợ là hắn sẽ buồn bực đến mức có ý định đập đầu vào gối tự tử mất.
“Không cần, cậu đỡ tôi là được rồi." Lý Chuẩn chỉ là không muốn bị Thể Uỷ đỡ, được Nhan Thanh đỡ dậy, hai người cùng đến phòng y tế.
Giáo y vừa định tan tầm, đang dọn đồ để về.
“Lại là hai đứa hả? Lần này lại làm gì đây?" Giáo y thấy hai người bọn họ, đánh giá trong chốc lát, nói: “Lần trước cũng là Lý Chuẩn bị thương, lần này lại là thế, Nhan Thanh nha, uổng công là giáo bá của trung học Thanh Tường, vậy mà cũng không bảo vệ được cho bạn cùng bàn của mình."
Giáo y lại cho rằng hai người cùng đi đánh nhau.
Thật ra cũng không thể trách giáo y lại có suy nghĩ như vậy, thật sự thì lịch sử đen tối của Nhan Thanh có rất nhiều, nhiều đếm không xuể, ở ngoài trường cũng kết thù khá nhiều, hai ba ngày đánh nhau một lần thì cũng có.
Bị thương tới phòng y tế càng là chuyện thường ngày.
Nhan Thanh chột dạ, không dám nói mặt Lý Chuẩn là do mình đập bóng rổ vào.
Lý Chuẩn cảm giác máu mũi sắp vào miệng, hắn mím môi thật mạnh, mặt đầy thống khổ.
Không muốn ăn máu mũi, nhưng ở trong mắt giáo y lại cho rằng hắn nhíu mày vì đau, không đợi Nhan Thanh trả lời, ra mở cửa, đỡ Lý Chuẩn vào trong.
Sau một hồi cầm máu, giáo y lại kiểm tra đồng tử của hắn.
Lại dùng máy móc bên cạnh mở ra hình thức bác sĩ giúp Lý Chuẩn quét đại não CT.
"Ừm, vấn đề này cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là bị thương mũi mà thôi, may là không bị gãy mũi, cầm máu xong thì một hai ngày sau chắc là có thể khỏi." Giáo y nhìn báo cáo nói.
Nhan Thanh ở bên cạnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, không bị đập bóng ngu người.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Nhan Thanh đứng ở mép giường nhìn Lý Chuẩn, Lý Chuẩn ngồi ở giường, ngẩng đầu ngước nhìn Nhan Thanh.
“Đầu có chút choáng.” Lý Chuẩn nói.
Không choáng cũng phải nói là choáng, nếu không thì cũng quá mất mặt.
Giáo y ở bên cạnh thu thập đồ đạc, nhìn lại đây, cười nói: “Hai đứa các em quan hệ thật tốt nha, so với lần trước tới đây thì khác một trời một vực."
Giáo y nói xong đi tới trước mặt Nhan Thanh, nở nụ cười chế , nhẹ nhàng lên bả vai cậu, nói: "Thầy tò mò xíu, hai đứa các em là một đôi sao?"
Nhan Thanh: “…………”
“Được rồi, tuy rằng trường học cấm yêu sớm, nhưng thầy sẽ lặng lẽ chúc phúc cho hai đứa. Thầy phải đi hẹn hò rồi, chìa khoá cho hai em, lúc rời khỏi nhớ khoá cửa nha."
Giáo y cười tủm tỉm phất tay rời đi.
Lưu lại Nhan Thanh bị oan uổng đứng đó.
Vì cái gì ngay cả giáo y cũng cảm thấy cậu và Lý Chuẩn đang yêu đương?
Cậu và Lý Chuẩn thích hợp chỗ nào? Xứng đôi chỗ nào chứ?
"Phụt.” Lý Chuẩn nhìn bộ dáng tức giận của cậu, nhịn không được cười ra tiếng.
Sau đó bị Nhan Thanh hung hăng trừng mắt liếc một cái, mắng: "Cậu cười cái rắm à, quang vinh lắm hay sao? Tôi với cậu đều là Alpha, cho dù tôi có muốn yêu sớm thì cũng phải yêu Omega thân kiều thể nhuyễn lại xinh đẹp. Một người, hai người, tất cả mọi người đều mù cả rồi."
Ai muốn cùng Lý Chuẩn yêu đương?
Ai lại ngu như vậy chứ?
“Chuyển qua đi.” Lý Chuẩn bỗng nhiên nói.
“Làm gì?” Nhan Thanh vẻ mặt đề phòng nhìn Lý Chuẩn.
"Kêu cậu chuyển thì cứ chuyển đi, nơi này cũng không có xà phòng cho cậu nhặt." Lý Chuẩn cười.
"Bà nó chứ, có xà phòng thì cũng là cậu nhặt." Nhan Thanh hầm hừ.
Nhan Thanh xoay người, không biết Lý Chuẩn kêu cậu nhìn cái gì, nhìn đông nhìn tây cũng không thấy gì, lại hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn tôi nhìn cái gì?"
"Đồ ngốc.” Lý Chuẩn đứng lên, đi đến phía sau Nhan Thanh, trực tiếp dùng hai tay giữ đầu Nhan Thanh, xoay đầu cậu nhìn sang một hướng.
Phương hướng cuối là máy tính kiểu cũ ở phòng y tế.
Có thể nói đồ cổ.
Là network, nhưng hiện tại đã rất ít được sử dụng.
Nhưng mà này đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ màn hình máy tính mở ra, bên là một ảnh bìa, mà ảnh bìa viết tên một bộ đồng nghiệp văn, vai chính chính là cậu cùng Lý Chuẩn.
Rất phong cách, có thể so với ảnh chụp, làm vai chính trong truyện tranh thoạt nhìn y như người thật.
"U là trời.” Thấy rõ nội dung truyện tranh, Nhan Thanh cũng phải cảm thán.
Này mẹ nó vẫn là truyện tranh AO, trang đang mở này vừa lúc là "cậu" đến kỳ , đang dụ dỗ Lý Chuẩn đánh dấu mình, quần áo người "cậu" ít đến mức lộ cả mông.
Cái tên cầm thú nào lại vẽ ra cái thứ không có căn cứ này vậy?
Dù cậu có là O thì cũng không có khả năng sẽ là người chủ động câu dẫn, càng không thể làm ra động tác mất mặt như vậy được.
Còn có này lời kịch?
Cái gì đây?
"Em là chó cái của anh. Làm em mang thai đi."
Cái thứ khỉ gì đây, nổi hết cả da gà.
Nhan Thanh phun tào đi tới trước máy tính, sờ đến con chuột mày hồng phấn, cắt vài cái, màn hình phủ kín truyện tranh, tổng cộng trang.
Còn thực tri kỷ tô màu.
Màu sắc vô cùng rực rỡ.
Ha hả.
Quả thực rồ.
Nhan Thanh cắn răng, muốn nhìn tên hoạ sĩ, kết quả càng kéo, hình ảnh lại càng khó coi, nhìn đến tay Lý Chuẩn cầm hộp nhỏ size XL, Nhan Thanh run lên, tắt máy.
Đồi phong…… Bại tục.
Tai Nhan Thanh bất giác đỏ lên.
Lý Chuẩn nghẹn cười, sợ cười ra tiếng chọc tên hỗn đản trước mắt xù lông, vừa mới cầm máu mũi xong, không nên đánh tiếp.
Ngay khi không khí trở nên xấu hổ, cửa phòng y tế bỗng nhiên bị người bên ngoài mở ra.
Từ Khải cầm đầu thò mặt vào trong.
Từ Khải đối diện với tầm mắt Nhan Thanh, cười hì hì nói: “Nhan ca, hiện tại vào được không?"
Mới vừa xem xong fanfic YHSQ, Nhan Thanh đối với những lời này dị thường mẫn cảm, mày nhướng lên, cả giận nói: "Sao lại không vào được? Mày cho là tao với Lý Chuẩn đang làm gì mà không được vào?"
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cậu khiến Từ Khải sợ đến mức rụt trở về.
Vĩ Ngư đi đầu đẩy cửa vào.
"Hôm nay tao trực nhật, vừa mới chuẩn bị về nhà liền nghe Từ Khải nói Chuẩn ca bị bóng rổ đập vào mặt cho nên lại đây nhìn xem, Chuẩn ca không bị sao chứ?" Vĩ Ngư hỏi thăm.
“Chuyện gì cũng không có, giáo y nói nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.” Nhan Thanh trả lời.
Cũng may cậu tắt máy tính nhanh.
Nhan Thanh liếc liếc mắt nhìn về phía máy tính, sau đó nhìn thấy bỗng nhiên màn hình máy tính loé lên, lại đi qua xem liền thấy cái máy tính ngu ngốc kia đã khởi động lại, còn trực tiếp nhảy đến giao diện truyện tranh vừa rồi.
Đệt moẹ, vô sỉ.
Giáo y cư nhiên đem cái app này là app đầu tiên mở khi tự động mở máy tính sao?
Đây là đạo đức chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo?
Đường đường là giáo y, cư nhiên sau lưng trộm làm fan CP?
Còn dùng máy làm việc để xem mấy cái tào lao này?
Nhan Thanh vội vàng xoay người, muốn đem cái máy tính này tắt đi, kết quả động tác này của cậu lại hấp dẫn sự chú ý của vài người.
Từ Khải quay đầu nhìn qua, lớn tiếng nói: “Nhan ca, mày đang làm gì đấy? như mót về phía máy tính........ Đệt!"
Sau đó các bạn học sôi nổi nhìn theo.
“Oa, ngầu vãi.”
"Mé, tư thế này, siêu ghê."
“OMG, Omega thật sự đều mềm mại như vậy sao? Tư thế khó khăn như nào cũng có thể?"
Đồng học nói một câu, Nhan Thanh mặt liền hồng một phân, tai cũng đỏ đến mức sắp cháy đến nơi, Từ Khải đã đi tới, kéo con chuột lướt xuống, nuốt nước miếng, "Omega này dáng người tật đẹp."
Nhan Thanh:????
Cậu xoay người lại xem.
Chỉ thấy màn hình truyện tranh, đã thấy vai chính không còn là cậu nữa.