Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chị gái này quá xinh đẹp, cậu hold không nổi.

Giống như yêu tinh, sẽ cắn nuốt nhân tâm.

Nhan Thanh đối diện với ánh mắt của mỹ nữ, tuy không động tâm nhưng vẫn thấy hoảng hốt khiến cậu theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp.

Bởi vậy, cậu cầm tay Lý Chuẩn kéo tới càng gần.

Lý Chuẩn tâm giống như tàu lượn siêu tốc, cao thấp phập phồng.

Nếu không phải sợ bị Nhan Thanh đánh, hắn muốn trực tiếp cầm lấy tay cậu.

Tiểu hỗn đản này mỗi ngày đều trốn tránh hắn, thế nhưng hôm nay lại chủ động một lần.

Tiêu Vân thấy hành động của Nhan Thanh, cười xán lạn, nói: "Quan hệ của hai đứa đã tốt đến như vậy sao?"

Nhan Thanh vội vã cãi lại, nói: “Không có, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi."

“Phải không? Vậy em có muốn thử cùng chị không? Làm bạn trai thứ mười tám của chị không?" Tiêu Vân cười lên vô cùng quyến rũ, ánh mắt như điện.

Nhưng khuôn mặt cô rất giống Lý Chuẩn khiến Nhan Thanh dễ dàng thất thần.

“Tiêu Vân!” Lý Chuẩn nóng nảy, gọi cả tên lẫn họ.

Tiêu Vân cười tủm tỉm nói: "Khẩn trương như vậy làm gì? Người ta còn chưa nói gì đâu, Tiểu Nhan Nhan, em thấy A Chuẩn nhà chị như thế nào?"

Nhan Thanh: “……” Ra cửa quên xem hoàng lịch.

Không đúng, vừa rồi khi thấy Lý Chuẩn cậu nên bỏ lấy người mới đúng.

“A Chuẩn, em xem bạn em sợ đến mức không dám nói chuyện này. Nhất định do em quá xấu nên bạn nhỏ này mới không thích em."

Tiêu Vân là một người phụ nữ gợi cảm, tự nhiên cũng sẽ mê hoặc lòng người, không phải là Nhan Thanh vừa mới thành niên có thể chống đỡ được.

Vĩ Ngư hiện huống ở hàng trước, nhìn thấu Nhan Thanh ở gần mỹ nữ, vẻ mặt hâm mộ nói: “Người lớn lên xinh đẹp mệnh thật tốt, xem phim thôi cũng được mỹ nữ đến gần."

Từ Khải xoay người xem qua, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Lý Chuẩn kẹp giữa Nhan Thanh và mỹ nữ.

“…… Kia không phải Chuẩn ca sao? Vậy mỹ nữ kia chính là người ngồi bên cạnh Chuẩn ca sao?" Từ Khải nói.

“Nhưng cô ấy không phải bạn gái của Chuẩn ca sao? Vì sao hiện tại lại muốn quyến rũ Nhan ca?" Bạch Dương phồng lên quai hàm, nhìn có vẻ không vui.

“Có lẽ không phải bạn gái? Chỉ là bằng hữu bình thường, sau đó coi trọng Nhan ca, muốn thông đồng với Nhan ca?” Vĩ Ngư nhéo cằm phân tích.

Ngụy Hướng Viễn xoay người nhìn cuối, điểm dừng tầm mắt của y với người khác không giống nhau, người khác nhìn thấy mỹ nữ còn y nhìn thấy Nhan Thanh đang chủ động cầm tay Lý Chuẩn.

“Nhan ca.” phim còn chưa bắt đầu chiếu, Từ Khải ở phía sau nhỏ giọng gọi, vẫy vẫy tay.

Lý Chuẩn nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy một loạt gương mặt quen thuộc.

Tất cả đều là những người có quan hệ tốt với Nhan Thanh.

Vẻ mặt Lý Chuẩn khẽ , nhìn về phía Nhan Thanh nói: “Hôm nay cậu mời mọi người đi xem phim sao?"

Vai chính trong phim là ba ba của Nhan Thanh, vậy xấp vé kia chắc là ba ba cậu đưa cho. Nói cách khác, Nhan Thanh mời bạn bè của mình tới xem phim, chỉ duy nhất không mời hắn.

Ý thức được điểm này, Lý Chuẩn cảm giác trong miệng giống bị người ta tắc một ngụm hoàng liên.

Chua xót tự biết.

Nhan Thanh chú ý thấy bọn Từ Khải nhìn qua, nhanh tay buông tay Lý Chuẩn, vẻ mặt nghiêm túc dựa vào chỗ ngồi, bình tĩnh đáp lại nói: "Ừ, mọi người đừng làm ồn, phim sắp chiếu rồi."

Nói xong, tự mình đeo mắt kính lên, thành hình ảnh phim chuẩn bị chiếu.

Mấy người Từ Khải cũng quay đầu lại, khi phim sắp chiếu liền đeo mắt kính lên.

Mắt kính D khiến cho người ta cảm giác mình lọt vào trong cảnh phim.

Ngay cả ghế dựa của bọn họ cũng sẽ đong đưa theo.

Phim vẫn đang chiếu, Nhan Thanh nhận ra ghế ngồi của mình bị trục trặc, trực tiếp ngồi qua bị trí bên cạnh. Nhan Thanh đột nhiên không kịp dự phòng, cả người ghé vào đùi Lý Chuẩn, dán vào địa phương XXXL của hắn.

Chỗ này cậu đã từng dùng qua.

Size không có bất luận hơi nước gì.

Nhan Thanh mang mắt kính kỳ thật không thấy mặt mình đối mặt với địa phương nào, chỉ là hô hấp của cậu bị ảnh hưởng bởi vật thể này.

Thông qua chóp mũi cảm thụ, cảm nhận được thiên phú dị bẩm của Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn mở mắt kính ra, đập vào mắt là một màn này, khiến hắn hít hà một hơi.

XL cũng thành XXL, lập tức liền phải hướng tới XXXL tiến hoá.

Người chung quanh còn nghiêm túc xem phim, không có ai chú ý tới huống bên này.

Lý Chuẩn ở trong lòng mặc niệm Thanh Tâm Kinh.

Nhan Thanh cảm giác được không thích hợp, mở kính mắt ra.

Bởi vì khoảng cách quá gần, chỉ có thể nhìn thấy vải dệt của quần màu sữa bò, chờ cậu lui lại vài phân mới hoàn toàn nhìn rõ, xoẹt một cái mặt đỏ lan đến tận tai.

Nhưng cậu không dám lên tiếng.

Nơi này là rạp chiếu phim, phim đang xem là phim điện ảnh D, không kêu ra tiếng còn không đến mức mất mặt, nói ra tiếng bị người ta nghe thấy vậy thật sự cậu chẳng còn chỗ nào để chui.

Nhan Thanh giãy giụa suy nghĩ, nhưng đai lưng người tựa hồ xảy ra vấn đề, ghế dựa cũng nghiêng đi không trở về được khiến cậu chỉ có thể duy trì tư thế xấu hổ này, chậm rãi lui về phía sau.

Mặt Lý Chuẩn cũng đỏ lên.

Hai người đều tận lực nhỏ giọng, an tĩnh.

Lý Chuẩn giúp đỡ Nhan Thanh ngồi dậy, bởi vì lo lắng làm ra động tĩnh quá lớn, bọn họ không dám dùng bạo lực, chỉ có thể thăm dò đem ghế dựa phục hồi như cũ.

Nhưng chuyện này nói dễ hơn làm.

Thật vất vả có dấu hiệu thành công làm Nhan Thanh dời xa Lý Chuẩn XL, ghế dựa lại tự động rung lên vài cái làm Nhan Thanh ngả người về phía trước, về tới ví trí còn quá mức hơn so với vừa rồi.

Mẹ ơi cứu con.

Cái rạp chiếu phim khỉ gió này, chờ ra ngoài bố sẽ cho nổ tung nơi này luôn.

Hai người loay hoay một lúc, rốt cuộc cũng thoát ra.

Sau đó, Nhan Thanh cũng không còn tâm xem phim, bỏ đai lưng muốn rời đi, nhưng không đợi cậu ra, Lý Chuẩn đã đứng lên đi trước một bước.

Bước chân hấp tấp, đi rất nhanh.

Nhan Thanh theo sau rời đi, nhìn ra ngoài cửa liền thấy Lý Chuẩn quẹo vào WC nam.

“……”

Nhan Thanh nghĩ tới chuyện vừa rồi.

Mơ hồ đoán được Lý Chuẩn đi WC nam làm gì.

Thiếu niên huyết khí phương cương, đúng là một chút tự chủ cũng không có.

Nhan Thanh hóa giải sự xấu hổ, hừ một tiếng, gửi tin nhắn cho Từ Khải nói mình xem xong rồi nên đi trước.

Bọn Từ Khải xem xong mắt kính, hiện Nhan Thanh và Lý Chuẩn đều không ở vị trí của mình.

Từ Khải nhìn quang não, Nhan Thanh gửi tin nhắn cho y, nói với mọi người: "Nhan ca nói có việc đi trước."

Vĩ Ngư chặn ngang, hỏi: "Nhan ca có việc đi rồi, vậy sao Chuẩn ca cũng đi rồi?" duỗi chặn ngang nói: “Nhan ca có việc đi rồi, kia Chuẩn ca như thế nào cũng đi rồi?”

“Hẳn là chỉ là trùng hợp thôi, bọn mình xem phim lâu như vậy, bọn họ không nhất định là cùng đi." Nội tâm Từ Khải có phần động.

Nhan ca cùng Chuẩn ca đồng thời đi, còn bỏ lại mỹ nữ.

Vậy có phải hai người này lướt qua mỹ nữ, tiêu tan hiềm khích lúc trước?

Từ Khải nỗ lực yểm trợ cho hai người, kết quả Tiêu Vân dứng dậy đi tới gần bọn họ, khoanh tay trước ngực khiến cho thần thái mỹ nữ cao ngạo càng trở nên cao ngạo, cũng khiến những đôi mắt của mấy thiếu niên thanh niên không lâu này nhìn chằm chằm.

Tiêu Vân cong khóe môi nở nụ cười, nói: "Các em là bạn học của Tiểu Nhan Nhan sao? Cậu ấy cùng đi với A Chuẩn."

Từ Khải: “……” Tỷ tỷ, đừng vả vặt em.

Tiêu Vân lớn hơn vài tuổi so với bọn họ, kinh nghiệm so với họ thì càng không phải nói, vừa thấy liền biết Từ Khải đang nghĩ gì.

Tiêu Vân cong cong khóe môi, ngón tay đẩy cổ áo Từ Khải xuống, đầu ngón tay như có như không cọ cọ cằm y.

Cả người Từ Khải giống như bị điện giật đứng thẳng tắp.

Tiểu Từ Khải thiếu chút nữa đã đưa kính.

“Tỷ, tỷ tỷ……” Đầu óc Từ Khải trống rỗng, đánh yểm trợ gì đó đều không nhớ rõ, trong đầu chỉ có một ý tưởng: "Mùi hương người tỷ tỷ quá thơm.

Mặt Tiêu Vân cùng Lý Chuẩn có vài phần tương tự, nhưng mỗi người lại có điểm đặc sắc của riêng mình.

Một người đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn, một người đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

“Đừng khẩn trương, chị chỉ tìm mấy đứa hỏi chuyện thôi." Tiêu Vân nói xong, thu hồi tay, khảy tóc, nói: "Bây giờ vừa lúc ăn cơm chiều, chị mời mấy đứa đi ăn tiệc hải sản nha?"

Từ Khải cùng mấy nam kia đề bị Tiêu Vân câu hồn đi rồi.

Chỉ có Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương vẫn duy trì lý trí, Bạch Dương bởi vì dị ứng hải sản nên quyết định không đi.

Ngụy Hướng Viễn bởi vì tò mò mà đi theo bọn họ tới nhà hàng Buffet hải sản.

Mấy người này đều là học trường trung học Thanh Tường, kỳ thật không có ai thiếu tiền, nhưng có thể cùng chị gái xinh đẹp đi ăn hải sản thì không phải có tiền là sẽ có thể.

Cho nên bọn họ đều biểu hiện vô cùng tích cực.

Thời điểm ngồi xuống, Tiêu Vân Ngồi xuống thời điểm, Tiêu Vân sờ bàn tay Từ Khải, nói: "Em trai, em cho chị phương thức liên lạc của Tiểu Nhan Nhan được không?"

Từ Khải độc thân từ trong bụng mẹ, ngửi được mùi hương người mỹ nhân liền mất lý trí, khi nói chuyện còn bị dán gần tai như vậy, trừ bỏ kính chào, không ý tưởng khác.

Chị gái muốn có cái gì y đều có thể cho hết.

Chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Tiêu Vân cảm thấy chơi vui, lại đùa y thêm một chút.

Làm cho Từ Khải mặt đỏ tai hồng, ngay cả cắn vỏ cua vào bụng y cũng không biết.

Tiêu Vân nhận được phương thức liên lạc của Nhan Thanh, lập tức chụp bức ảnh mọi người đang ăn hải sản gửi đi, lại đơn độc chụp Từ Khải đang mặt đỏ tai hồng, bị mê đến thất điên bát đảo cũng gửi qua nốt.

【 Tiểu Nhan Nhan, chị mời mọi người ăn tiệc, em tới đây đi. 】

Tiếp theo cô gửi qua một tin nhắn định vị.

Nhan Thanh đã về đến nhà từ sớm.

Sau khi về đến nơi, đối mặt với ngôi nhà trống rỗng, cậu lại hối hận mình về quá sớm.

Có một số thời điểm, con người hay suy nghĩ miên man, khi có công việc thì làm, có bạn bè chung một chỗ thì sẽ luôn náo nhiệt, nếu không cậu sẽ miên man suy nghĩ đến việc kia.

Không cần cả ngày mình có thể mang thai hay không.

Tỷ như hiện tại, về đến nhà mới vừa rửa mặt xong rửa tay, nhìn thấy nước rửa tay chuyên dụng của trẻ sơ khiến cậu không tự chủ được nghĩ đến nó.

Mở TV nhìn thấy quảng cáo sữa bột cho trẻ em, hoặc là nhìn thấy phim truyền hình có bé con lên sân khấu cậu lại liên tưởng đến chuyện này.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, hiện tại Nhan Thanh cũng không thích ở một mình.

Đều là Lý Đại Đinh sai.

Nếu không phải Lý Đại Đinh, cậu sẽ đang nằm giường vô tư chơi game.

Thời điểm Nhan Thanh nằm sô pha tức giận, một tin nhắn của người lạ gửi qua.

Mở tin nhắn ra, đầu tiên là nhìn đến hai bức ảnh, thấy được khuôn mặt của những người quen thuộc, hoặc dại ra, hoặc ăn ngấu nghiến……

Còn có Từ Khải ngồi bên cạnh ngồi ăn mà mặt còn đỏ hơn tôm hùm nấu chín.

Nhan Thanh nhìn thấy dòng chữ kia liền đoán được đây là ai.

Ngoài chị gái của Lý Chuẩn ra thì còn ai vào đây?

Quả nhiên, những người bên cạnh hắn không ai dễ chọc cả.

Nhan Thanh không muốn gặp chị gái kia, ánh mắt của cô làm cậu thấy rất áp lực, nhưng cậu lại thấy lo lắng cho bọn Từ Khải.

Tiêu Vân ở trong mắt Nhan Thanh là một yêu tinh chuyên hút nhân khí.

Nhan Thanh cuối cùng cũng tìm được một cái cớ cho chính mình, quyết định đi.

Cậu nhìn bản đồ, khoảng cách từ nhà mình đến nơi này mất khoảng nửa tiếng đi xe.

phút sau.

Tiêu Vân thấy Nhan Thanh đáp ứng đi tới đây, cong cong khoé môi, cô cười đến hết sức mê người làm Từ Khải ngồi bên cạnh mê mẩn đến không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc.

Tiêu Vân chụp ảnh màn hình đoạn chat của cô và Nhan Thanh lại, rồi nhắn tin cho Lý Chuẩn.

【 Chị đi ăn buffet hải sản, tới không em? 】

【 Không đi, có chị ở đó ăn không ngon. 】

【 Tiểu tử thúi, thật vô , hồi em còn nhỏ toàn là chị thay bỉm cho em đấy. 】

【 Hồi em tuổi đã yểm hộ chị yêu sớm rồi. 】

【 Trời, không lôi chuyện cũ nói chuyện với em nữa, người trong lòng của em muốn tới, em có tới không? 】

【 Chị cho rằng em sẽ tin à? 】

Lý Chuẩn hiển nhiên không tin.

Từ nhỏ đến lớn, số lần Tiêu Vân lừa hắn quá nhiều, nhiều đến nỗi tín dụng đóng băng.

Tiêu Vân dứt khoát gửi ảnh chụp màn hình cô và Nhan Thanh nói chuyện phiếm gửi qua.

【 Lát nữa em tới trả tiền, nếu không chị không gửi địa chỉ cho em đâu. 】

Lý Chuẩn trực tiếp gửi cho Tiêu Vân năm vạn.

Tiêu Vân cười nhận lấy tiền, sau đó gửi định vị cho Lý Chuẩn.

Nửa giờ sau, Nhan Thanh đến nhà hàng Buffet hải sản.

Khi cậu đến, Từ Khải đỏ tai rót rượu cho Tiêu Vân.

Quả thật là không có tiền đồ.

Tiêu Vân chú ý tới Nhan Thanh, mỉm cười chào hỏi, dùng chén rượu ý bảo ngồi xuống, nói: “Tiểu Nhan Nhan, qua bên này ngồi.”

Cô nhiệt kéo Nhan Thanh ngồi bên cạnh, nhưng Nhan Thanh vòng đi qua ngồi bên cạnh Từ Khải.

“Khải Nhi, uống rượu à, sao mặt lại đỏ như vậy?" Nhan Thanh vỗ lưng Từ Khải làm y đau đến mức thanh tỉnh vài phần.

“Nhan ca, sao mày lại tới đây?" Từ Khải quay đầu thấy Nhan Thanh.

“Là chị mời cậu ấy tới." Tiêu Vân nói.

Nhan Thanh vừa thấy liền biết, khẳng định là Từ Khải tiết lộ phương thức liên lạc của cậu ra ngoài, ở dưới bàn, lặng lẽ nhéo đùi y một cái, cắn răng nhỏ giọng nói: “Là mày đưa info của tao cho bả à? Bố mày đập mày bây giờ."

Từ Khải như tiểu tức phụ đáng thương hề hề nhìn Nhan Thanh, nhỏ giọng nói thầm: “Tao, tao không có cố ý, tại chị ấy quá đẹp, cười càng mê người, tao, tao nhịn không được."

“Cho nên mày liền bán đứng tao?” Nhan Thanh nghiến răng.

Từ Khải tự biết đuối lý, chột dạ nói: “Lần sau tao không dám nữa.”

Nhan Thanh liếc mắt nhìn y một cái, nói: "Mày còn muốn có lần sau? Bố lại đập mày giờ."

Lúc đầu Nhan Thanh xác nhận ảnh chụp của Tiêu Vân không có Lý Chuẩn, nhưng thật ra trong lòng vẫn chưa chắc chắn lắm. Ngắm nhìn xung quanh một vòng xác nhận không có Lý Chuẩn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Nhan ca, mày tìm ai à?" Từ Khải chú ý tới cậu nhìn đông nhìn tây.

Trong lòng ẩn ẩn có phán đoán, cho rằng cậu đang tìm Lý Chuẩn.

“Không tìm ai.” Nhan Thanh không thấy Lý Chuẩn, tâm hoàn toàn thả lỏng lại, bẻ một càng cua bắt đầu gặm.

“Nhan ca, mày đang tìm Chuẩn ca sao?" Từ Khải ngón tay.

“Ai, ai nói tao ở tìm hắn? Tao tìm hắn làm gì?" Nhan Thanh bị người ta nói trúng tim đen, khó chịu cãi lại.

"Không phải mày và Chuẩn ca cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim sao?" Từ Khải lại hỏi.

“Không có.” Nhan Thanh nhướng mày nói.

“Vậy mày tới chỗ này là vì muốn tìm Chuẩn ca sao?" Từ Khải vừa ăn vừa hỏi.

"Mày nói nhiều quá, tôm hùm cũng không chặn được cái mỏ của mày sao?"

Nhan Thanh trực tiếp nhét một con tôm hùm lớn lấp kín miệng Từ Khải.

Hiện tại cậu không muốn đề cập đến Lý Chuẩn, nhưng gia hoả này cứ suốt ngày nhắc đến hắn bên tai cậu làm cho tâm cậu vừa thả lỏng đã căng chặt lên.

Từ Khải cầm tôm hùm lớn, vừa định cắn, nhìn thấy người nào đó đi tới phía sau Nhan Thanh, nói: "Nhưng Chuẩn ca hình như đang tới tìm mày đó."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio