Heller phát hiện mẹ mình đã lợi dụng con chip trong cơ thể quản gia I để trộm tin tức của mình mang cho lão cha. Hắn lao đến nhà mẹ, gặp bà đang thay hết bộ váy cưới xinh đẹp này đến bộ váy cưới xinh đẹp khác, vẻ mặt ngây thơ mà nói với Heller rằng bà đã sắp cử hành hôn lễ với thượng tướng rồi.
Đối mặt với câu hỏi chất vấn đầy nước mắt của Heller, mẹ hắn phi thường thản nhiên rằng, vì Heller không giúp được bà nên bà sẽ tự mình làm.
Bi thống, phẫn nộ và áy náy đan xen, đẩy Heller vào tuyệt vọng. Trong không khí mờ ảo nặng nề, hắn đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí đột nhiên trào dâng trong lòng. Hắn không nhịn được lao tới, dùng hai tay bóp chặt lấy cổ mẹ mình.
Tiếng la hét chói ta và sự giãy giụa của mẹ là thứ kéo Heller ra khỏi nanh vuốt ma quỷ trong chính lòng mình. Lúc ấy tay hắn đã bị móng tay mẹ mình cào rách, máu tươi chảy đầm đìa mà cổ mẹ hắn thì cũng đã bị hắn bóp cho sưng tím cả lên.
Không cách nào có thể đối mắt với mọi thứ, Heller không màng tất cả mà đẩy mẹ mình ra, chạy như bay về nhà, quỳ trên mặt đất tuyệt vọng mà khóc lớn.
Từ sau khi gặp được David năm mười ba tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn không cách nào kiềm chế bản thân mà khóc thút thít như một thằng nhóc.
Về đến nhà, Heller lại nhận được một tin dữ khác. Cấp dưới và tâm phúc của hắn đều bị bắt giữ với đủ loại lý do, chính hắn cũng bị phía chính phủ hạn chế tự do. Heller biết chính mình khả năng đã sắp sửa thân bại danh liệt, chết không toàn thây, bao thứ hắn theo đuổi những năm qua đang theo đà trở thành bọt nước.
Nhưng càng là những lúc như này, hắn lại càng không thể khống chế nỗi nhớ mong bản thân dành cho David. Nhưng mọi thứ về David đã biến mất từ lâu, và ngoài những video khám nghiệm tử thi, Heller không thể tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến quá khứ hạnh phúc của họ.
Nếu không phải biết rõ đây có thể chỉ là lão cha của mình ép hắn phải lộ ra sơ hở, Heller nhất định đã từ bỏ từ lâu, chủ động liên hệ với những phần tử còn lại của phiến quân nổi loạn. Hắn mong họ có thể cứu Edgar ra, cũng mong có thể tự bọn họ nhận được chút gì đó liên quan đến David. Dẫu cho David đã không còn. Dẫu cho hắn sẽ chẳng bao giờ có thể thấy David nữa.
Mất mấy tiếng đồng hồ vô ích lục lọi trong nhà, thứ duy nhất Heller tìm được chỉ là chút vụn nhỏ – hắn định khôi phục cuốn album điện tử bản thân đã đích thân phá hủy. Nhưng tiếc thay, mỗi một mảnh nhỏ đó chỉ có đường kính nhỏ hơn cả một milimet, cho dù có là bậc thầy phục chế giỏi nhất cũng đành bó tay, không thể khôi phục lại nguyên trạng cho nó.
Rốt cuộc thì, dấu vết cuối cùng còn lại trên đời của chàng trai cười toe toét vây trong những ngón tay của người yêu đã chẳng còn.
Chỉ có một mình Heller từ đầu tới cuối là không chịu, hoặc không dám thừa nhận mà thôi.
Mệt nhọc một ngày trời, Heller ngất xỉu ngay trên bàn của mình. Lúc hắn tỉnh lại, lại phát hiện quản gia I mới khởi động lại đang vụng về sờ mó cuốn album ảnh điện tử cho hắn. Các chuyển động của nó không hề mượt mà, một phần vì nó cũng lực bất tòng tâm, một phần vì những trục trặc của nó cuối cùng cũng đủ nghiêm trọng để ảnh hưởng đến công việc hàng ngày. Có thể không lâu nữa nó sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, trở thành một đống sắt vụn.
Heller ôm chặt quản gia I, quyết định sẽ không tiếc mọi loại đại giới để chữa lành cho nó.