Chương
Cố Dịch Tân đã xa xa dẫn đầu cách người thứ hai mét.
Nhân viên công tác của ban tổ chức vẫn luôn chú ý số liệu chặt chẽ.
Dựa theo tính toán, chỉ cần Cố Dịch Tân duy trì tốc độ này chạy mét nữa, anh nhất định có thể lập ký lục mới!
Nếu trận thi đấu này được phát sóng trên TV, mọi người ở trước TV sẽ nhìn thấy đường dây đỏ đại biểu cho kỷ lục thi đấu, đã bị vận động viên dẫn đầu xa xa ném ở sau người.
Nhân viên công tác nhìn chằm chằm số liệu cực kỳ kích động.
mét!
mét!
mét!
Phía sau ban tổ chức cuộc thi, hai tiểu đội nhỏ mặc áo đen, đã đối với tân nhân sắp lập kỷ lục mới như hổ rình mồi.
Tùy thời chuẩn bị đem người mang đi.
mét!
Mấy chục tên nhân viên công tác ban tổ chức túc trực sẵn trong phòng điều khiển và quanh sân thi đấu đồng thời đứng lên, chuẩn bị nghênh đón kỷ lục mới sắp đến.
Nhanh thôi...... Giờ phút này...... Giây phút kích động lòng người này......
Sau đó bọn họ héo.
Cố Dịch Tân vì làm cho chính mình dừng lại, chỉ có thể áp dụng biện pháp đặc thù khi thi thố.
Anh dùng chân trái vướng ngã chân phải chính mình.
Cố Dịch Tân té lăn quay mét trước vạch đích.
Người xem hai mặt nhìn nhau.
Huấn luyện viên sau khi điên cuồng kêu người dừng lại, rốt cuộc thở phào một cái.
Hai giây sau, vài tên vận động viên bị Cố Dịch Tân vượt mặt hồng hộc chạy qua vạch.
Cố Dịch Tân rốt cuộc bò dậy, vượt qua vạch đích trước khi có người về thứ tư.
Lễ trao giải trận chung kết mét được tiến hành trong một rừng mộng bức.
Người về nhất, người về nhì, người về ba khi tiếp nhận phỏng vấn đều tỏ vẻ, bọn họ thật sự không biết vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Càng nhiều người có ý đồ đi phỏng vấn Cố Dịch Tân.
Phải biết rằng, Cố Dịch Tân là một người nổi tiếng trên mạng.
Có được lực lượng fans khổng lồ.
Cứ việc bản thân anh đến cái Weibo đều không có.
Một người thần bí như vậy lại lấy dọn gạch làm niềm vui, cùng nhiều hào môn đại lão có gút mắt tình cảm, vốn dĩ cũng đã cực kỳ hấp dẫn chú ý.
Nhưng anh rốt cuộc hành sự điệu thấp, tác phong thuần phác, cũng không dựa vào bán kiếm tiền. Đối với một người mộc mạc như vậy, mọi người cũng không hẳn là quá độ chú ý sinh hoạt của anh.
Đó là một loại quấy rầy.
Nhưng anh bước ra thi đấu liền không giống nữa.
Vận động viên cũng là danh nhân đấy!
Tin nóng sống sờ sờ đặt ở nơi này, các phóng viên đương nhiên xua như xua vịt, hận không thể đổi lấy một cái đầu bản đầu đề trong tuần.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể thành công.
Bởi vì Cố Dịch Tân đã về tới điểm xuất phát.
Anh tiếp theo còn phải chạy mét trận chung kết nữa.
Trận chung kết mét kế tiếp cùng trận chung kết mét cuối cùng ngày hôm sau, gần như là copy paste cốt truyện thi đấu mét.
Cố Dịch Tân một lần lại một lần lùi lại chạy sau vạch xuất phát, suýt nữa sáng lập kỷ lục mới, sau đó ở trước vạch đích tự mình vướng ngã chính mình, cuối cùng cùng kỷ lục gặp thoáng qua.
Đối với loại cốt truyện thần kỳ này, mọi người sôi nổi phát biểu góc nhìn của bản thân.
Ban tổ chức sự kiện: "Lần sau chúng tôi lập tức đối với mỗi một người tuyển thủ làm kiểm tra đo lường. Loại trừ khả năng cắn thuốc ra, đối với tình huống tuyển thủ Cố Dịch Tân thường xuyên té ngã, chúng tôi nhất trí cho rằng có thể là thiếu Canxi. Hy vọng đoàn đội của hắn có thể chú trọng cân bằng dinh dưỡng cho vận động viên."
Người xem lớn tiếng nói: "Trời cao công bằng, cho hắn làm nam mẫu công trường sở hữu năng lực dọn gạch, liền cho hắn đường tình nhấp nhô; cho hắn tốc độ tuyệt đối, rồi lại một lần lại một lần làm cho hắn đất bằng té ngã. Này liền nói cho chúng ta, không có thành công nào là có thể một lần là xong, chỉ có chăm chỉ nỗ lực mới có thể đúc nên huy hoàng cuối cùng!"
Ba vận động viên đầu bảng: "Chúng tôi thật sự không biết đã xảy ra cái gì, hắn luôn là giống như một trận gió vượt qua chúng tôi, sau đó ngã trên mặt đất. Theo quan sát, trong phạm vi mét khi hắn té ngã đều không có người, có thể vướng ngã hắn chỉ có không khí."
Đông đảo microphone nhắm ngay huấn luyện viên, huấn luyện viên biện giải: "Chúng tôi thật sự không có ngược đãi đội viên, Dịch Tân thường xuyên té ngã có thể là lần đầu tiên tham gia thi đấu nên khẩn trương, chúng tôi sẽ tiến hành phụ đạo tâm lý với cậu ta, cố gắng giảm bớt loại tình huống như này lại lần nữa phát sinh......"
Mọi người xôn xao, đại khái chỉ có vai chính mới có thể chân chính giải quyết nghi vấn trong lòng mọi người.
Các phóng viên lại một lần nữa muốn vây Cố Dịch Tân lại.
Bọn họ chắn ở cửa dành cho vận động viên.
Cố Dịch Tân lúc này đang ngoan ngoãn mà ngồi ở trong văn phòng ban tổ chức.
"Uống trà, uống trà." Lãnh đạo hiền từ mời nói.
Cố Dịch Tân càng thêm khách khí: "Mời ngài, mời ngài."
Lãnh đạo thân thiết hữu hảo biểu đạt sự coi trọng đối với người trẻ tuổi như Cố Dịch Tân, cùng với ban tổ chức mong đợi rất lớn ở anh.
"Chúng tôi rất cần nhân tài như cậu vậy, mới có thể vì hạng mục điền kinh nước ta tạo nên thành tựu bất hủ, phá tan rào cản thể chất, giới hạn nhân loại, để cho thế giới biết, Trung Quốc có chạy bộ!"
Cố Dịch Tân há to miệng, anh thật sự không có nghĩ tới nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ muốn đăng ký trở thành một vận động viên, đạt tới cấp I tiêu chuẩn quốc gia, lại nghĩ cách trở thành vận động viên đặc cấp quốc gia a!
Nói đến cùng, đều là vì không cho con mình thua ở trên vạch xuất phát.
Đối diện ánh mắt tha thiết của lãnh đạo, Cố Dịch Tân nỗ lực muốn thuyết phục ông: "Nhưng mà tôi thậm chí không phải ba hạng đầu......"
Trong ánh mắt lãnh đạo lập loè quang mang.
"Nhưng cậu có tiềm chất mà ba người đầu bảng không có."
Lãnh đạo lấy ra một phần kết quả được tính toán đo lường tinh vi, kết quả này biểu hiện, nếu Cố Dịch Tân lấy tốc độ tối cao của anh hoàn thành toàn bộ trận đấu, anh sẽ không ngừng vượt kỷ lục, còn có thể vượt xa kỷ lục thế giới một đoạn!
Lãnh đạo nhìn Cố Dịch Tân, giống như nhìn thấy đứa con trai đầu lòng của mình.
"Vì này tương lai tươi sáng, chúng tôi hy vọng cậu có thể trở thành vận động viên chuyên nghiệp, thông qua huấn luyện giải quyết vấn đề tứ chi mất cân bằng cùng phản ứng chậm."
"Hy vọng cậu có thể suy xét thật kỹ."
Ông nói vô cùng ôn nhu thành khẩn, nhưng dư quang khóe mắt Cố Dịch Tân đã liếc thấy giày da hắc y nhân tránh ở sau bức màn.
Huấn luyện viên đã nói qua, phá vỡ kỷ lục sẽ bị chộp tới phong bế huấn luyện.
Cho nên anh dùng phương thức tự mình vướng ngã mình ngừng lại.
Không nghĩ tới, vẫn là tránh không khỏi.
Thật là nguy cơ tứ phía mà.
Cố Dịch Tân nhanh chóng tự hỏi đối sách, làm sao mới có thể vừa không xé rách mặt, lại không bị chộp tới huấn luyện đây?
Cố Dịch Tân lâm vào khổ sở, chau mày.
Lãnh đạo thấy bộ dáng anh tựa như không tình nguyện lắm, sau gọng mắt kính kim loại lóe lên một tia tinh quang.
Nếu như khuyên bảo không có hiệu quả, vậy ông cũng chỉ có thể......
Không khí, an tĩnh đến đáng sợ.
Dường như có lực lượng nào đó đang lặng lẽ tích tụ, chờ đợi bùng nổ.
"Bùn ~ quấn vào ống quần, mồ hôi ~ nước ướt đẫm lưng áo......"
Vào thời điểm trái tim căng chặt, tiếng ca duyên dáng phá vỡ sự im lặng chết chóc trong căn phòng.
Điện thoại Cố Dịch Tân vang lên.
Cố Dịch Tân móc điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lãnh đạo.
Lãnh đạo cười tủm tỉm ý bảo anh cứ tự nhiên.
Vì thế Cố Dịch Tân tiếp được điện thoại.
Lần này anh rất chú ý không có bật loa ngoài.
Là giọng nói của Lục Minh Thời.
"Anh thi đấu xong rồi sao?"
"Mới vừa kết thúc." Cố Dịch Tân cảm thấy giọng nói của Lục Minh Thời nghe cực kỳ suy yếu, không khỏi lo lắng lên, "Em làm sao vậy"
Bên kia truyền đến tiếng hút khí, các loại âm thanh đồ vật ba chân bốn cẳng hỗn độn rơi xuống đất, Cố Dịch Tân trừng lớn đôi mắt, trái tim hoàn toàn căng lên.
"Anh trở về ngay đây. Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng Lục Minh Thời thấp thấp nói: "Em không có việc gì, anh yên tâm. Em ở nhà, bụng có chút đau, khả năng......"
Cố Dịch Tân đầu mày nhíu chặt, giọng nói vốn đang khắc chế giữ phép lịch sự chợt lớn lên.
"Khả năng cái gì?"
Nghe thấy anh nôn nóng như thế, Lục Minh Thời đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng trên mặt dần dần hiện ra biểu tình thậm chí có thể xưng được với ôn nhu.
"Anh đừng gấp —— em có thể tự mình xử lý. Khả năng sắp sinh, đã gọi điện thoại cho An Kiều...... Anh trở về đi...... Nhưng mà không nên gấp gáp, trên đường chú ý an toàn......"
Lục Minh Thời còn muốn nói, anh ở sân bay chờ là tốt rồi, em kêu phi cơ bay qua đón. Nhưng mà từng đợt cơn đau đánh úp lại, đau đến đầu óc hắn từng đợt ngất đi, lòng bàn tay mồ hôi chảy ra, cầm không được điện thoại "Lạch cạch" rơi trên mặt đất.
Bình thủy tinh rơi vỡ nát, điện thoại còn chưa có cúp máy.
Cố Dịch Tân đôi mắt trừng thẳng.
"Em sao rồi? Có nghe thấy không? Alo!"
Anh không thể tin được alo vài tiếng.
Chính là đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng hút khí mỏng manh của Lục Minh Thời.
Cố Dịch Tân nắm chặt nắm tay, niết đến xương ngón tay ca ca rung động, đem điện thoại nhét trở lại trong túi, giương mắt lạnh lùng nhìn lãnh đạo ở phía trước đang nghi hoặc dõi mắt nhìn.
Lãnh đạo cả kinh.
Lãnh đạo còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã bị Cố Dịch Tân từ trên ghế nhảy dựng lên nắm cổ áo.
Sợ tới mức mắt kính ông đều trực tiếp rơi xuống đất.
Vị trước mặt này vừa rồi còn là thanh niên tốt nhiệt tình yêu thương, ngoan ngoãn nhiệt huyết, đột nhiên liền đổi mặt.
Một chân Cố Dịch Tân đem bàn làm việc bằng gỗ che giữa lãnh đạo và chính mình đá ra xa bảy tám mét, đâm cho vách tường run lên.
"Tôi bây giờ phải trở về Yến thị, có chuyện gì qua hôm khác lại nói, hử?"
Đậu xanh.
Lãnh đạo trợn mắt há hốc mồm.
Khẩu khí khốc suất cuồng bá duệ như vậy, sao lại giống hệt cái người tên Cố Mao diễn bá đạo tổng tài mà con gái ông hằng ngày truy tinh vậy chứ?
Đặc biệt là cái chữ cuối cùng kia "Hử?"
Mặt lãnh đạo bởi vì thiếu oxy mà trướng thành gan heo.
Chuyện tới nước này, ông cũng chỉ có thể thả Cố Dịch Tân đi.
"Tráng sĩ, cậu được tự do......"
Nhìn bóng dáng Cố Dịch Tân rời đi, lãnh đạo vuốt ngực, lòng còn sợ hãi mà ngồi xuống.
Sau bức màn, bốn người nhân viên công tác mặc tây trang màu đen vén màn đi ra, xếp thành một hàng, cùng nhau nâng lên một tấm bảng nhựa khổng lồ hình séc chi phiếu trị giá vạn nguyên. (~ tr VNĐ)
Đại ca hắc y nhân vẻ mặt mê mang: "Lãnh đạo, hắn đi rồi?"
Lãnh đạo phiền muộn nói: "Có việc gấp, xin phép tôi nghỉ rồi."
Ông ra hiệu mọi người đem tấm bảng đặt ở góc tường, xua xua tay nói: "Sắp xếp chi phí lần sau lại đưa thêm cho hắn."
Cố Dịch Tân từ văn phòng đi ra, mất một giây đồng hồ tự hỏi vì sao lúc ấy hắc y nhân không có từ sau bức màn lao ra anh dũng cứu lãnh đạo.
Mệt anh vốn đang cho rằng phải đánh một trận mới có thể đi được.
Cố Dịch Tân một đường chạy như bay, thẳng đến khi đụng phải đám phóng viên đang chen chúc ở cửa.
Bọn họ ở đây đợi đã lâu, chỉ chờ phỏng vấn vị nhân vật truyền kỳ lần nữa vượt giới này. Giờ phút này nhìn thấy người vẫn luôn chờ đợi đột nhiên xuất hiện, sôi nổi kích động xông tới.
Sân vận động nháo ong ong, ánh mắt trên khán đài cũng toàn bộ chĩa về phía nơi này, thậm chí nghi lễ trao giải và bế mạc cũng không có ai chú ý.
Các phóng viên trường thương đoản pháo nhắm ngay người trẻ tuổi đang lẻ loi đứng ở giữa, anh một đường từ cửa lớn lao ra cực nhanh, bởi vì nhìn thấy nhiều người vây quanh như vậy mới hiểm hiểm dừng lại.
Lấy tốc độ vừa nãy của anh, nếu đụng phải ai đó, người nọ nhất định sẽ bị thương.
Cho nên anh thất tha thất thểu chống vách tường dừng lại, giọng nói hơi khàn nói với một đám phóng viên:
"Làm ơn tránh ra."
Trên người anh đều là mồ hôi nóng bởi vì kích động và vận động mà chảy xuôi xuống, từ cái trán đến gương mặt rồi đến cổ, đồ thể thao toàn bộ bị ướt nhẹp.
Một phóng viên cách anh gần nhất cảm thấy cơ hội thật khó có được, đánh bạo mở miệng.
"Cố tiên sinh, chúng tôi đã đợi thật lâu, chỉ trả lời một câu hỏi có thể chứ?"
Cố Dịch Tân nhìn bộ dáng hưng phấn của gã, lúc này thật ra rất muốn đánh một cái.
Nhưng mà anh nhịn xuống.
Cố Dịch Tân bắt tay đặt ở trên vai phóng viên: "Anh là lái xe tới sao?"
Phóng viên sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu.
"Vậy tốt." Cố Dịch Tân nói, "Hiện tại đưa xe tôi mượn, tôi có thể trả lời anh một vấn đề."
Mặc dù phóng viên không hiểu tại sao anh muốn mượn xe, nhưng gã đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm một cái tin tức lớn này, vì thế lập tức đáp ứng.
Cố Dịch Tân: "Anh hỏi đi."
Phóng viên trong chớp mắt dừng lại thao tác, hoàn toàn quên mất chính mình vốn muốn hỏi vấn đề gì.
Gã buột miệng thốt ra: "Xin hỏi Cố tiên sinh vì sao cứ như vậy đột ngột muốn rời khỏi nơi này?"
Trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Đúng vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?
Cố Dịch Tân người này, trong ấn tượng trước đây của công chúng, chưa bao giờ lộ ra một mặt nóng nảy như hiện tại.
Cố Dịch Tân từ trong tay phóng viên tiếp nhận chìa khóa xe, bước chân anh không ngừng, đi theo phóng viên đến vị trí bãi đỗ xe.
Màn ảnh đều nhắm ngay anh, chờ đợi vị Đại tân sinh võng hồng này trả lời.
Cố Dịch Tân hoàn toàn có thể tuỳ tiện bịa ra một lý do, không ai có thể phán đoán thật giả. Nhưng mà giờ phút này, anh lại vạn phần không muốn nói dối.
Ngoại trừ bản thân anh vốn không thích nói dối ra, còn có một ít nguyên nhân khác khó có thể nói rõ.
Đối mặt microphone mà phóng viên giơ lên bên miệng, bị vô số camera xúm lại ở bên trong, Cố Dịch Tân nói ——
"Vợ tôi đang nằm trong bệnh viện."
Hết chương