Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lục Minh Thời đời này chưa từng đau như vậy, buổi sáng hắn vẫn đang an ổn làm việc, buổi chiều đã đau đến mức vào bệnh viện.

Cũng may An Kiều nhanh chóng chạy tới.

Trên xe cấp cứu tiến hành giảm đau cho hắn trước, Lục Minh Thời lúc này mới có chút sức lực.

Bị lăn lộn đến ướt đẫm mồ hôi sắc mặt tái nhợt, nam nhân nhìn thoáng qua An Kiều, hữu khí vô lực mà nói câu gì đó.

An Kiều không nghe thấy.

An Kiều lo lắng mà kê sát vào: "Sếp, anh muốn nói gì?"

Lục Minh Thời tích cóp sức lực trong chốc lát, mới lại há miệng thở dốc, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.

An Kiều thần sắc ngưng trọng mà nhìn Lục Minh Thời, sếp mình nói chuyện hoàn toàn không nghe thấy tiếng, chỉ có thể dựa vào đoán bừa.

Nhìn thấy mặt Lục Minh Thời vàng như giấy, khí như tơ nhện, bộ dáng đáng thương thở phì phò.

Ngày thường êm đẹp làm một sếp lớn khí tràng cường đại, đột nhiên thành tiểu đáng thương như vậy.

An Kiều nhịn không được sụt sịt cái mũi.

Y nắm lấy tay Lục Minh Thời, lệ nóng doanh tròng nói: "Sếp à, ngài cát nhân sẽ có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, không cần để lại di ngôn!"

Lục Minh Thời khép miệng lại, khóe miệng hơi giật giật.

An Kiều cảm thấy chính mình có thể đã đoán sai, nghĩ nghĩ lại nói: "Ngài yên tâm, thời điểm ngài vừa mới xỉu, Cố thiếu đã liên lạc với tôi thông qua điện thoại, hiện tại đang trên đường trở về gấp. Cậu ấy nhất định có thể tới kịp thấy ngài cuối cùng ——"

An Kiều chân thành mà nhìn sếp mình, bị hung hăng trừng mắt một cái, lập tức ý thức được đã nói sai, sửa lời nói:

"A phì! Nhất định tới kịp thấy bé con chào đời!"

Lục Minh Thời tích cóp sức lực nửa ngày, rốt cuộc đứt quãng nói ra một câu:

"Cậu không...... phải nói là...... Hoàn toàn...... Sẽ không...... Đau sao?!"

Nếu là như bây giờ cũng coi như không đau, vậy khi thật sự đau sẽ lên đến cái dạng gì?

An Kiều giải thích nói: "Tôi nói là lúc phẫu thuật sẽ không đau, nhưng mà tiền sản đau từng cơn và hậu sản miệng vết thương đau vẫn là không thể tránh khỏi. Nhưng mà sếp, trước đó nếu tôi nói như vậy, anh khẳng định sẽ khẩn trương trong lòng, trong lòng khẩn trương, chỉ sợ cũng càng dễ dàng đau hơn......"

Lục Minh Thời nghĩ thầm nếu thật sự gặp phải tình huống nguy hiểm đến sinh mạng, tín niệm chống đỡ hắn sống sót chỉ sợ có đến một nửa là vì giữ mạng để quất đánh cái tên đậu bỉ An Kiều này.

Thấy biểu tình Lục Minh Thời không đúng, An Kiều nhanh chóng trấn an: "Sếp, anh lúc này vẫn nên tận lực ít nói thôi, nói chuyện vô cùng hao tốn sức lực......

Lục Minh Thời hít vào một hơi, đem miệng khép lại.

Vừa rồi khi ở nhà chờ đợi xe cấp cứu tới, có trong nháy mắt hắn thật sự cho rằng chính mình sắp sửa bị đau chết.

Thời điểm đau đến mức tận cùng bắt đầu sinh ra các loại ảo giác.

Lục Minh Thời thậm chí bớt thời giờ suy nghĩ một chút, nếu trở thành nam nhân đầu tiên bởi vì tiền sản đau từng cơn mà sống sờ sờ bị đau chết, hắn có tỷ lệ rất lớn trở thành đối tượng nghiên cứu y học, sau khi chết còn có thể vì khoa học làm ra cống hiến trác tuyệt gì gì đó.

Lục Minh Thời mắt cá chết nhìn nóc thùng xe.

Cũng may hiệu quả giảm đau rất nhanh có tác dụng, hiện tại hắn chỉ cảm thấy bụng dưới giật lên từng trận, đó là một loại cảm giác kỳ diệu khó có thể miêu tả.

Sau khi quên đi đau đớn trên thân thể, loại liên hệ kỳ diệu này cũng càng ngày càng rõ ràng.

Qua mấy giờ nữa, hắn liền có thể nhìn thấy anh bạn nhỏ nhà hắn sao?

Sau khi Cố Dịch Tân nói ra câu nói kia, trên sân vận động im lặng một giây đồng hồ, ngay sau đó tiến vào bầu không khí nghị luận cuồng nhiệt!

"Nam mẫu công trường của tôi thế mà đã kết hôn??"

"Người yêu cái từ này thật cũ rích, Cố Cố không hổ là người tốt nghiệp học viện cán bộ!"

"Người yêu này là ai vậy nha? Là nam hay nữ? Chẳng lẽ câu chuyện tình yêu chốn hào môn rốt cuộc có đại kết cục?"

"Người nọ bị gì vậy, không phải là sinh bệnh nặng chứ, nằm ở bệnh viện, thật đáng thương nha."

Khán giả nghị luận sôi nổi, các phóng viên còn lại vẻ mặt mộng bức.

Bọn họ vốn nghĩ làm một cái tin tức lớn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới lại là cái hướng đi này.

Hiện tại chính chủ đã đi rồi, tư liệu sống của bọn họ, chỉ có một câu, tám chữ.

"Người yêu tôi đang nằm trong bệnh viện."

Các phóng viên sôi nổi nhìn camera của chính mình, hình ảnh nội dung cực kỳ đơn điệu, chính là Cố Dịch Tân thần sắc khẩn trương bị mọi người vây lại ở bên trong.

Xem ra hôm nay chỉ có thể trở về nhìn hình kể chuyện, mỗi người trổ tài thần thông?

Một phóng viên tuổi thoạt trông rất lớn vỗ đùi.

"Tục ngữ nói có câu, ba người thợ giày, bằng một Gia Cát Lượng. Nếu mọi người đều không biết nên viết cái gì, không bằng chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng, phát huy sức tưởng tượng, đem nội dung hiện tại mọi người có thể nghĩ đến đều tổng hợp lại, một cái tin tức rồi cũng sẽ ra."

Đề nghị này được mọi người khắp nơi tán thành.

"Vậy tôi nói trước nha." Phóng viên nói, "Đầu tiên vẫn là phải xuống tay từ quá khứ của nhân vật tiêu điểm. Trước đó chúng ta có thể dùng hình thức khiến cho công chúng càng tăng lòng hiếu kỳ, như vậy từ hình tượng Cố thiếu ban đầu xuất hiện ở trong mắt công chúng không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, đến đệ nhất nam chính trong tập yêu hận tình thù cẩu huyết nhiều sừng chốn hào môn, đến sau đó thành nam mẫu công trường chiến sĩ thi đua, lại đến bây giờ vì đam mê một mình một ngựa đi ngàn dặm tham gia Tỉnh vận hội điền kinh, chúng ta ước chừng có thể xoay xung quanh Cố thiếu viết ra một cái hệ liệt......"

Các phóng viên vừa nghe có lý, sôi nổi gật đầu nói được, sau đó ở trên notebook riêng xoát xoát ghi lại nhanh linh cảm của mình.

"Tập thứ nhất: Hào môn ăn chơi trác táng trở thành thiếu gia phong trần."

"Tập thứ hai: Nghịch tập muốn từ dọn gạch bắt đầu."

"Tập thứ ba: Thấy việc nghĩa hăng hái làm, thiếu niên mẫu mực trở thành một thế hệ mới nổi tiếng trên mạng."

"Tập thứ tư: Mao thật sự không phải anh em của cậu sao?"

"Tập thứ năm: Nam mẫu công trường lần thứ hai vượt giới, kiêu ngạo tương lai của điền kinh nước nhà?"

"Tập thứ sáu: Thật bất ngờ! Thần tượng mới nổi chất lượng tốt tự nhận đã kết hôn, chưa công bố thân phận người yêu chỉ lộ ra TA triền miên trên giường bệnh!"

(?) TA??

"Tập thứ bảy: Thân phận người yêu đến tột cùng là ai? Bệnh tình có khống chế được hay không? Hai người tại sao lại yêu nhau quen biết nhau?"

Các phóng viên thỏa mãn dừng bút.

Sau đó bọn họ bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Đối tượng của Cố Dịch Tân rốt cuộc là ai đây?

Có thể là một trong những đối tượng scandal của anh hay không?

Sự tiếp xúc rộng rãi của Cố Dịch Tân là do có liên quan đến sự tích anh dũng thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng mà ở Yến thị, tình huống lại khác biệt.

Nhân dân Yến thị hiểu biết ngọn nguồn kiếp trước kiếp này của anh, biết rõ các loại tin tức lớn nhỏ về anh.

Bắt đầu từ lúc Lục Minh Thời bốn phía đem ảnh chụp của Cố Dịch Tân mang lên biển quảng cáo, Cố Dịch Tân và tên các vị đại lão liền chặt chẽ liên hệ cùng nhau.

Bởi vậy, khi nhân dân Yến thị nhìn thấy tin tức Cố Dịch Tân đã có người yêu, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là đi tìm tòi hướng đi của các vị đại lão.

Bởi vì bọn họ đều là đối tượng nghi ngờ trọng điểm!

Sau đó mọi người phát hiện ——

Ngụy Tuấn Sam thành thành thật thật ở công ty nhà mình đi làm, mới vừa tổ chức đại hội cho toàn thể công nhân viên chức.

Thân thể hắn ta khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, khả năng triền miên trên giường bệnh không lớn, trên cổ mọc một hạt đậu, khả năng nhiều nhất là có chút nóng trong người.

Lâm Thụy bị chụp là khi đang trong cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới cho một nhãn hiệu nào đó, mang theo tiểu tình nhân mới của gã đi mua sắm quần áo.

Lâm thiếu thoạt nhìn sinh long hoạt hổ, hiển nhiên đã hoàn toàn thoát khỏi tình cũ, chỉ là khi người bên cạnh thử hỏi hướng đi mới nhất của Cố thiếu, gã mới lộ ra biểu tình cực kỳ phức tạp.

Hắc Triệt hôm nay cũng đang nỗ lực thu phí bảo kê.

Tất cả chủ của hai hẻm sòng bạc đều nhìn thấy gã thường xuyên lui tới, thân thể vô cùng khoẻ mạnh, nhất định không có khả năng nằm ở phòng bệnh gì đó.

Vì thế ánh mắt mọi người đều dồn về phía một vị cuối cùng.

Hôm nay Lục Minh Thời ở đâu?

Lục tổng gần đây đã xảy ra chuyện gì?

Một câu này vừa ra.

Yên tĩnh, đến không xong.

Mọi người phát hiện, Lục đại tổng tài của bọn họ, nhà giàu số một cả nước dưới tuổi, vua của một tỉnh, tay cầm vô vàn tài phú, thần tượng của trăm vạn thiếu nam thiếu nữ, thế nhưng đã từ trong tầm mắt công chúng, biến mất hơn nửa năm có thừa!

Đây thật là một tin tức khiến người ta khiếp sợ.

Loại trừ những khả năng không thể xảy ra, còn sót lại dù khó tin cỡ nào, cũng nhất định là chân tướng.

Kết hợp với dữ kiện đã biết trước mắt.

Chân tướng chính là, Lục Minh Thời chính là người yêu của Cố Dịch Tân, mà hắn đã thân hư bệnh nặng, bệnh nguy kịch, suốt thời gian nửa năm nằm trên giường không dậy nổi, hiển nhiên sắp phải buông tay nhân gian.

Nhân dân Yến thị lâm vào trong bi thống.

Phải biết rằng, đó chẳng phải ai khác, mà là Lục Minh Thời đã vì nhân dân bổn thị xây cầu đường miễn phí, vì tỉnh lập trường đại học, mang đến hy vọng đọc sách cho học sinh, là tư liệu sống viết văn của vô số học sinh tiểu học Yến thị đó!

Hơn nữa, nhân khí hắn vẫn là cực cao, người yêu của Cố Dịch Tân hăng hái làm việc nghĩa!

Nhân dân Yến thị mở ra một ý nghĩ như vậy.

Lục Minh Thời sinh bệnh.

Căn cứ vào lẽ thường, ông chủ của một tập đoàn lớn nếu bị chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo, dưới tình huống nhà bọn họ không còn nhân tài kinh doanh nào cường đại hơn so với hắn, cổ phiếu công ty này nhất định sẽ rớt giá trầm trọng.

Nhiều gia tộc phá sản như vậy chính là tiền lệ.

Bởi vậy, sau khi tin tức Lục Minh Thời sinh bệnh được khuếch tán, tập đoàn Lục thị sẽ gặp phải liên tiếp hơn mười lần đi xuống, sau đó tạm ngưng chấn chỉnh, một lần nữa mở bán sau đó lại tiếp tục đi xuống, lặp lại như vậy cho đến khi phá sản.

Trong não nhân dân Yến thị đang phác họa ra cảnh tượng bi thảm Lục Minh Thời hơi thở thoi thóp mà nằm trên giường bệnh, đồng thời Cố Dịch Tân một bên lau nước mắt, một bên hỏi hắn đơn đăng ký phá sản điền như thế nào.

Không!

Chúng ta quyết không thể để loại tình huống này xảy ra!

Nhìn Lục Minh Thời và Cố Dịch Tân lớn lên, cũng bị sự tích của bọn họ sâu sắc cảm động, nhóm phụ lão hương thân hạ quyết tâm.

(?) Phụ lão hương thân: người cùng gốc gác.

Nhân dân Yến thị bắt đầu tập thể thu mua cổ phiếu của tập đoàn Lục thị.

Vì thế, cổ phiếu Lục gia bắt đầu từ ngày hôm sau, cọ cọ cọ cọ xuất hiện mười hai lần chạm nóc!

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau đó.

Đương sự của chúng ta, đối với một câu của mình đưa tới phản ứng dây chuyền rất lớn hoàn toàn không biết gì cả.

Cố Dịch Tân đưa cho phóng viên cho anh mượn xe đồng tiền, để lại số điện thoại của mình, cầm chiếc điện thoại hàng fake, liền bắt đầu phi như tên lửa.

Một đường này vô cùng nhấp nhô.

Đầu tiên anh thể hiện tốc độ và đam mê mãnh liệt trên đường quốc lộ , sau đó ở giữa cảm xúc mãnh liệt ấy đụng phải một chiếc xe bò.

Cũng may hai bên chủ xe đều không bị thương.

Nhưng con bò tương đối thảm.

Chủ nhân xe bò lôi kéo không cho Cố Dịch Tân đi, Cố Dịch Tân đem tiền trong bóp mình móc hết ra đưa cho hắn.

"Bác à, tôi sẽ không quỵt tiền ngài đâu, nhưng mà tôi hiện tại thật sự có chuyện vô cùng quan trọng. Bác để tôi đi trước đi, nếu nhiêu đây tiền không đủ, ngày mai bác lại liên hệ tôi."

Chủ nhân xe bò: "Tiểu tử, cậu rốt cuộc có chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Thật không dám giấu giếm, vợ của tôi đang ở bệnh viện sắp sinh, tôi phải chạy về xem hắn, bằng không hắn ở một mình rất khổ sở."

Cố Dịch Tân vành mắt đều đỏ.

Chủ nhân xe bò thấy thế, đem một nửa số tiền đưa lại cho Cố Dịch Tân.

"Đi đi tiểu tử, tiền bồi thường quay đầu thương lượng sau. Tôi thấy chỗ tiền này khả năng sẽ giúp ích cho cậu trên đường, trên đường cẩn thận một chút đừng để lại xảy ra chuyện, cậu như vậy sẽ làm vợ cậu đau lòng đó biết chưa?"

Cố Dịch Tân ngàn ân vạn tạ mà tiếp tục mở ra chế độ phi xe như bay trên đường cao tốc. Lại ở trên cao tốc thể hiện đam mê tốc độ mãnh liệt, sau đó anh trong cơn đam mê an toàn lên cao tốc.

Lúc này thời gian đã qua hai tiếng rưỡi, bên dưới còn thêm một đoạn quốc lộ nữa.

Có hai cái ngả rẽ, một bên là quốc lộ, một bên là đường nhỏ.

Thái dương đã xuống núi, sắc trời đã tối mờ.

Trên quốc lộ đèn đường lưa thưa lác đác, mà trên đường nhỏ một mảnh đen sì, duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Cố Dịch Tân nhìn bảng hướng dẫn chỉ hướng quốc lộ, tâm ngang một cái quay đầu xe về phía đường nhỏ.

Trên đường không có một ai, Cố Dịch Tân mở đèn xe công suất lớn nhất.

Dựa theo cái tốc độ này, lại đi đường tắt, anh có thể trực tiếp từ thành Nam đi vào Yến thị, nơi này cách bệnh viện An Kiều gần nhất, có thể tránh đi giờ cao điểm buổi chiều trong nội thành thành thị.

Anh biết lái xe như vậy là không an toàn, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng vận may của chính mình.

Mười phút bình an không có việc gì, ngoại trừ đường gồ ghề không bằng phẳng, cũng coi như là vô cùng thuận lợi.

Nhưng mà Cố Dịch Tân đã quên một chuyện.

Xe hết xăng.

Khi đường nhỏ và trạm kiểm soát ra vào chỉ còn cách nhau hai mươi km, cách bệnh viện chỉ cần nửa tiếng đi xe, xe hoàn toàn bò lăn.

Cố Dịch Tân nhìn kim xăng chỉ vào số , cầm lấy điện thoại xuống xe.

Đứng ở bên cạnh xe, anh ngửa đầu nhìn bầu trời đêm hôm nay.

Ngôi sao đầy trời.

Ánh trăng ảm đạm.

Không khí vùng ngoại ô thành thị, nhàn nhạt mùi hương cỏ cây bùn đất.

Cố Dịch Tân hít sâu một hơi, nhìn về phía ngọn đèn đường sáng ngời ở nơi xa thành thị, quay đầu như tức giận mà hung hăng đá một cái vào bánh trước xe.

Sau đó xoay người hướng về phía ánh đèn ——

Bạt mạng chạy như điên!

Đúng vậy, đây là một cảnh tượng rất tốt đẹp rất nhiệt huyết, thật dễ dàng làm mọi người liên tưởng đến cảnh phim thi nhau chạy kinh điển của xứ sở đảo quốc nào đó.

Nhưng mà người chạy bộ này không phải ai khác, là Cố Dịch Tân.

Cho nên anh chạy ra tốc độ cũng không phải tốc độ người thường, mà là tốc độ cực hạn của nhân loại.

Khoảng khắc anh không hề tự hỏi làm sao để làm chậm tốc độ, khoảnh khắc anh hết sức chăm chú tập trung tinh thần như khi trốn chạy, thế giới này không ai có thể trở thành đối thủ của anh.

Vì thế Cố Dịch Tân càng chạy càng nhanh, trầm mặc tăng tốc độ, bước chân liến thoắng.

Sau lưng anh thậm chí xuất hiện một đạo tàn ảnh.

Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn.

Vì thế cuối cùng, anh vượt qua chó hoang, vượt qua linh dương đầu bò, vượt qua báo săn.

Thành công mà vượt qua tốc độ xe, cũng thành công mà vứt luôn giày thể thao.

Giày này chất lượng không được, Cố Dịch Tân ảo não mà nghĩ.

Tóm lại, khi Cố Dịch Tân rốt cuộc chạy bộ tới bệnh viện, tất cả mọi người bị tạo hình đột ngột xuất hiện của anh làm cho sợ ngây người.

Cố Dịch Tân giày chạy đã ném, vớ rách bươm, chân trần dẫm lên trên mặt đất.

Trên đầu trên người dính đầy bùn đất rơm rạ vùng ngoại ô, đồ thể thao màu trắng dơ thành xám, cả người thoạt nhìn như là ác quỷ xách về từ phim trường.

Miễn bàn có bao nhiêu thảm.

Cũng may trước đó An Kiều đã cùng mọi người nói qua, nhìn thấy Cố Dịch Tân liền dẫn anh tới cửa phòng bệnh lầu .

Vì thế giờ phút này Cố Dịch Tân thoạt nhìn nhu cầu tắm rửa cấp bách bị y tá trưởng dẫn đi, quy quy củ củ mà lên lầu.

Trái tim Cố Dịch Tân nhảy phanh phanh phanh phanh, nhưng anh cảm thấy không liên quan gì đến tốc độ sinh tử vừa rồi, thời điểm anh chạy bộ tim đập đến nhưng là thật sự vững vàng.

Cố Dịch Tân lặng lẽ hỏi y tá trưởng: "Chào cô, xin hỏi Lục tổng hắn có ổn không?"

Y tá trưởng trấn an nói: "Ngài yên tâm, tình huống của Lục tổng rất tốt, rất ổn định."

Nữ y tá lớn tuổi đem Cố Dịch Tân dẫn tới cửa.

"Ngài tạm thời vẫn chưa thể đi vào, nhưng ngài có thể ở chỗ này nhìn...... Mặt khác, bên cạnh có toilet và phòng tắm, nếu ngài cần thì......"

Cố Dịch Tân không có nghe thấy lời cô nói nữa, tâm trí anh đã hoàn toàn bị người trong phòng hấp dẫn.

Trên giường bệnh trong phòng.

Lục Minh Thời lẳng lặng nằm, che đậy nửa người dưới nhìn không thấy tình huống, dưới tác dụng của thuốc tê cũng không có bất kỳ đau đớn nào, nhưng sự sợ hãi bị mổ ra vẫn là khắc vào cốt tủy, trong nháy mắt thổi quét hắn.

Ngoài cửa có bóng người chợt lóe qua, Lục Minh Thời liếc mắt qua một cái, trực giác nói cho hắn đó chính là người hắn chờ đợi.

Quả nhiên, một lát sau, Cố Dịch Tân dơ hề hề còn dính mấy cọng rơm rạ dán mặt trên cửa kính thuỷ tinh.

Bọn họ xa xa nhìn nhau một cái.

Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời, ăn mặc trang phục bệnh nhân, nằm ở trên giường bệnh.

Em cần anh làm chút gì không?

Anh có thể vì em làm chút gì đó?

Cố Dịch Tân nín thở, hai tay giơ qua đỉnh đầu, cách tấm thuỷ tinh, xa xa cho Lục Minh Thời một trái tim thật lớn.

Lục Minh Thời khóe miệng nhịn không được hơi hơi giương một chút.

Đúng lúc này......

Thời điểm Cố Dịch Tân còn đang ngu xuẩn khoa tay múa chân,

"Oa ——"

Một tiếng khóc nỉ non thật lớn vang lên xẹt qua màng tai mọi người.

Lục Minh Thời sửng sốt, ngây ngốc quay đầu, đôi mắt tức khắc không dám chớp mà nhìn chằm chằm đứa bé bị bác sĩ ôm trong lòng bàn tay.

Một đoàn thịt thịt tâm can tróc ra từ trên người hắn.

Đứa bé đỏ hồng như con khỉ siêu hung hãn mà giãy giụa la to, tiếng khóc thét cực kỳ giàu sinh mệnh vang vọng toàn bộ không gian, khóc đến như vậy dùng sức như vậy tâm không cam tình không nguyện như vậy, rất giống như đang oán giận những người xấu đã cứng rắn đào nó ra khỏi cơ thể mẹ.

Nơi thoải mái ấm áp như vậy, mới không muốn ra đâu!

Lục Minh Thời tựa như nằm mơ nhìn chằm chằm nó, đôi mắt đều khô tới phát đau, cũng không nhớ rõ phải chớp một cái.

An Kiều vui sướng mà rửa sạch sẽ bé con, thả lên trên khay cân nặng.

" cân nha, sếp! Anh thật sự sinh được kìa!" (,kg)

An Kiều phát ra từ nội tâm tán dương.

Lục Minh Thời khóe miệng giật giật.

Khích lệ này vẫn là quỷ dị trước sau như một.

Cố Dịch Tân cách cửa kính nhìn, cũng cơ hồ giống như Lục Minh Thời hoàn toàn ngốc rớt.

Anh thấy tiểu gia hoả mới sinh kia một đoàn thịt thịt, tay chân có lực múa may!

Chính là có điểm xấu, không sao cả, khỏe mạnh là được......

Tiếng khóc loáng thoáng mà truyền ra, một tiếng một tiếng nện ở trong tâm khảm Cố Dịch Tân.

Cố Dịch Tân tim đập đến lợi hại, miệng khô lưỡi khô.

Một loại cảm giác hạnh phúc kỳ dị giống như từ trên trời giáng xuống đập trúng anh.

Mới mẻ, mềm như bông, ngọt ngào.

Trên thế giới từ đây nhiều thêm một tiểu bảo bối huyết mạch tương liên với anh, là người nhà của anh.

Chưa từng hy vọng xa vời có được, lại đột nhiên có được.

Anh không biết chính mình nên làm cái gì?

Anh hiện tại không thể đi vào...... Giải phẫu khi nào kết thúc đây?

A, anh phải tắm sạch sẽ bản thân trước mới có thể tới gần bọn họ......

Cố Dịch Tân biết Lục Minh Thời lúc này căn bản là sẽ không chú ý tới anh, chào hỏi cũng vô dụng.

Lưu luyến không rời mà nhìn thoáng qua, quay đầu vào phòng tắm.

Chờ Cố Dịch Tân tắm rửa sạch sẽ xong, chữ "Đang giải phẫu" đã tắt ngúm, phòng bệnh sáng đèn, chỉ có Lục Minh Thời và An Kiều ở bên trong.

Cố Dịch Tân gõ gõ cửa.

An Kiều ý bảo anh tiến vào.

"Bé con đi làm kiểm tra rồi, đại khái hai tiếng sau mới sẽ trở về, anh yên tâm đi."

An Kiều giải thích với Cố Dịch Tân.

Lục Minh Thời một thân trang phục bệnh nhân, an tĩnh lẳng lặng nằm ở nơi đó, phải đem giường bệnh cỡ dài nhất mới có thể chứa được hắn.

Nhưng kỳ diệu là, một màn này nhìn qua vẫn cứ vô cùng hài hòa.

Ánh sáng phòng bệnh chiếu vào mặt Lục Minh Thời, mạ lên cho hắn một tầng ánh bạc.

Cố Dịch Tân nghiêm túc đánh giá hắn, thấy Lục Minh Thời cũng không có mặt đột nhiên lõm xuống hai khối, cũng không có tái nhợt giống như tờ giấy, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà nghĩ đến trạng thái của hắn lúc trong điện thoại, liền vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Lục Minh Thời từ lúc anh tiến vào vẫn luôn nhắm mắt lại không nói chuyện, tựa như đang tự hỏi cái gì.

Hắn như vậy là rất hiếm thấy, ít nhất trong hơn nửa năm này, Cố Dịch Tân chưa từng gặp qua Lục Minh Thời dù biết rõ anh ở đây, lại không cho anh một ánh mắt.

Cố Dịch Tân đến gần, ngồi xuống bên mép giường.

Trọng lượng của anh làm Lục Minh Thời hơi hơi động, Lục Minh Thời mở to mắt, thấy Cố Dịch Tân gần trong gang tấc, hơi hơi ngẩn ra.

Cố Dịch Tân dùng ngón trỏ cọ cọ mồ hôi trên thái dương hắn.

"Vừa rồi không phải đã thấy anh sao, sao lại còn giật mình như vậy?"

Lục Minh Thời cười một chút, mỏi mệt nói: "Em cho rằng anh sẽ đi xuống lầu nhìn con trước......"

"Cho nên em biết em sai rồi à?" Cố Dịch Tân nói.

"Anh đương nhiên là tới nhìn em trước. Lúc điện thoại bị văng ra thật sự là hù chết anh......"

An Kiều biết điều mà nhấc chân rời khỏi.

"An Kiều."

Lục Minh Thời gọi y lại.

"Sếp, tôi đi xem kết quả kiểm tra, đợi lát nữa sẽ đưa theo bé con nhà ngài lên!"

Lục Minh Thời chỉ là ngửa đầu nhìn về phía An Kiều đang cười hì hì, an tĩnh mà nói.

"Cảm ơn."

An Kiều ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Nên làm, nên làm......"

Y chạy nhanh như bay ra ngoài cửa.

Cẩu lương gì đó, y thật sự không muốn lại ăn!

Trước kia Lục tổng đơn phương phóng tình yêu, y còn có thể miễn cưỡng hold được.

Hiện tại hai người kia, chậc chậc, quả thực cay đôi mắt!

An Kiều chắp tay sau lưng, ưu sầu mà đi phòng kiểm tra đo lường.

Chỉ mong sếp mình không cần hoài đứa thứ hai, bằng không trái tim nhỏ này của y, còn không biết phải chịu bao nhiêu tra tấn không dành cho người nữa.

Trong phòng an tĩnh lại, tay phải Lục Minh Thời cắm ống truyền nước, có chút lạnh căm căm, hắn theo bản năng lấy tay nắm một chút lại buông ra, sau đó tay đã bị Cố Dịch Tân một phát bắt được.

"Lạnh sao?"

Tay Lục Minh Thời rất lớn, Cố Dịch Tân hai tay che cho hắn.

Lục Minh Thời bất đắc dĩ: "Em còn chưa đến mức sinh đứa nhỏ xong đã yếu ớt như vậy......"

Cố Dịch Tân tặc lưỡi, nói giỡn: "Lục tổng bản lĩnh lớn, sinh một đứa nhỏ cũng không tính là gì, xem ra còn nhiều hùng tâm tráng chí hơn nhỉ? Ví dụ như?"

Cố Dịch Tân cúi đầu ở trên trán Lục Minh Thời hôn một cái, cảm giác nhiệt độ cơ thể hắn có chút thấp, lại sờ sờ chỗ bị mình hôn lên.

Hai người dính đến cực gần, Cố Dịch Tân một bên đo nhiệt độ cơ thể hắn, một bên thuận miệng nói tiếp: "Ví dụ như lại sinh thêm một cái song bào thai? Long phượng thai? Vậy Lục tổng có thể lợi hại hơn nha."

Lục Minh Thời đột nhiên không nói.

Tay trái Cố Dịch Tân còn vuốt mạch đập của hắn, cảm giác được trái tim hắn đều đập chậm hai nhịp.

Cố Dịch Tân bị dọa nhảy dựng, hai tay ôm mặt Lục Minh Thời, đem lớp da hơi mỏng trên mặt hắn đều nâng lên, nắn thành hình dáng nhân vật hoạt hình.

Anh khẩn trương nói: "Em không sao chứ? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi như vậy? Anh đi gọi bác sĩ ——"

Lục Minh Thời một hơi chậm rãi phun ra.

"Không, không cần."

Hắn khó có thể tin nói.

Thật ra.

Hắn chính là bị tưởng tượng sinh thêm một đứa nhỏ, lại phải trải qua một lần đau đớn doạ cho sợ hãi rồi.

Tưởng tượng là một chuyện, chân chính cảm thụ, là một chuyện khác.

Cố Dịch Tân mới vừa thuận miệng nói như vậy, Lục Minh Thời đã lập tức hối hận.

Tại sao cứ phải sinh thêm đứa nhỏ thì mới lợi hại chứ......

Cố Dịch Tân khẩn trương nói: "Thật sự không có việc gì sao?"

Lục Minh Thời trấn định: "Không có việc gì."

Hắn dừng một chút, cảm giác được nhịp tim rốt cuộc khôi phục bình thường, sau đó nỗ lực nhìn vào mắt Cố Dịch Tân, bất an hỏi:

"Anh thật sự rất muốn một cái song bào thai, long phượng thai sao?"

Cố Dịch Tân sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không có, đó là chuyện có xác suất rất nhỏ, hơn nữa đối với người mang thai tổn thương quá lớn."

Nói tới đây, anh hậu tri hậu giác mà hiểu ra cái gì: "Em có phải đang sợ hãi hay không?"

Lục Minh Thời thề thốt phủ nhận: "Không có."

Nghĩ nghĩ lại nói: "Chỉ là có hơi đau."

Thật ra thuốc tê vẫn chưa có hết, hắn nói chính là tiền sản đau từng cơn kia.

"Nhưng mà, nếu nhất định phải chịu đựng, em vẫn cảm thấy thực đáng giá."

Lục Minh Thời đột nhiên nói.

Một khắc nhìn thấy con mình kia, cái gì cũng đều đáng giá.

Cố Dịch Tân bắt lấy tay hắn, cảm khái nói: "Đúng vậy."

Anh cũng cảm thấy thực đáng giá.

Ngày này hôm nay, dài lâu, khúc chiết, tốt đẹp.

Vì nhìn thấy bé con chào đời, cũng vì vị tổng tài đang nằm ngốc trên giường, anh lái xe hơn km, lại chạy bộ km.

Thời điểm chạy bộ anh nhìn lên bầu trời đầy sao, liền cảm thấy đôi mắt bé con nhà bọn họ nhất định so với ngôi sao càng thêm sáng ngời.

Anh nhìn màn đêm xanh u vô ngần, nhìn thành thị muôn vàn ngọn đèn đường, nhìn ánh đèn trên mái bệnh viện, nhìn cửa kính phòng phẫu thuật lạnh như băng, cuối cùng nhìn đến hắn.

Và cả bé con mới sinh ra.

"Em xem, hết thảy đều sẽ viên mãn."

Cố Dịch Tân nhỏ giọng nói.

Thời điểm anh nói lời này, cửa phòng sinh lần thứ hai mở ra, một chiếc xe con chở bảo bảo nhà bọn họ tiến vào.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio