Em yêu anh
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Hầu kết Kỳ Dạ khẽ chuyển động: "Trà Trà, chúng ta hiện giờ vẫn còn sớm."
"Sinh nhật tuổi của em qua rồi." Thích Bạch Trà nói.
Kỳ Dạ khựng lại: "Anh nghe nói giữa con trai với nhau phải làm một ít công tác chuẩn bị, rất phức tạp......"
"Em làm tốt rồi." Thích Bạch Trà rũ mắt.
Toàn bộ lời của Kỳ Dạ đều nghẹn ứ trong cổ họng.
Thích Bạch Trà từ phòng tắm bước ra, dừng lại trước người Kỳ Dạ, thân thể ửng hồng vì xấu hổ, nhưng giọng nói lại cố giả vờ bình tĩnh: "Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, anh nói là muốn hay không muốn đi."
Cậu đã dùng dũng khí ở mức độ cao nhất để làm chuyện khác người như vậy, nếu Kỳ Dạ từ chối cậu, e rằng cậu sẽ lúng túng không có chỗ chui mất.
Chỉ có Thích Bạch Trà biết, cậu đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Nam sinh ở tuổi dậy thì đều sẽ có loại nhu cầu sinh lý này, thân là bạn cùng phòng kiêm người yêu, giữa bọn họ không phải là không thể giúp đỡ nhau giải quyết nhu cầu ấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cậu nhỏ hơn Kỳ Dạ một tuổi, trước khi cậu thành niên Kỳ Dạ tuyệt đối sẽ không chạm vào cậu. Nhưng mặc dù đã thành niên, Kỳ Dạ cũng không thể hiện rõ ý tứ ở phương diện kia.
Nói cách khác, Kỳ Dạ có ý, nhưng lại không dám nói ra, không dám làm gì khinh nhờn Thích Bạch Trà.
Luôn phải có tâm thái chủ động, trông cậy vào tên đầu gỗ như Kỳ Dạ thông suốt còn không bằng trông cậy vào chính mình. Cậu chờ mình tới sinh nhật tuổi, chờ thêm một kỳ nghỉ đông, mới lấy hết can đảm tiến thêm một bước này.
Cậu thoải mái hào phóng đưa mình ra trước mặt Kỳ Dạ.
Sau đó hỏi, ca ca, anh có muốn em không thế?
Mắt Kỳ Dạ loé lên, hắn cởϊ áσ khoác ra, ôm người lên giường mình.
Trà Trà đã như vậy, hắn còn có thể nhẫn nhịn được sao?
Kỳ Dạ tuỳ tay tắt đèn ký túc xá, cả căn phòng chìm vào màn đêm đen, chỉ có thể nghe được hơi thở rõ ràng của người dưới thân.
Cả người Thích Bạch Trà căng thẳng, hiển nhiên cũng đang rất khẩn trương.
Kỳ Dạ chậm rãi giúp cậu thả lỏng, thấp giọng nói: "Trà Trà, bây giờ em có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi."
_
Hai nam sinh cùng chen chúc trên một giường đơn vẫn có chút chật trội, ván giường còn khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt theo từng chuyển động. Thần kinh Thích Bạch Trà căng thẳng tới cực hạn, sợ động tĩnh sẽ khiến dì quản lý ký túc tới kiểm tra, vội xin Kỳ Dạ nhẹ tay.
Kỳ Dạ hít sâu một hơi: "Tổ tông à, em sợ hãi như vậy mà còn dám trêu chọc anh, bây giờ anh khống chế làm sao được?"
Hoàn cảnh là ký túc xá trường học...... khỏi phải bàn cãi, chính là hoàn cảnh có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm quan của con người nhất.
Thích Bạch Trà cắn gối đầu, không chịu phát ra âm thanh, hô hấp dồn dập tựa như tiếng rêи ɾỉ nức nở.
Kỳ Dạ nghe thấy mà đau lòng, cúi người dịu dàng nói: "Đừng cắn nữa em, cắn rách mất thì làm sao?"
Thích Bạch Trà nhả ra: "Anh không thương em thì thôi, anh lại còn tiếc cái gối đầu?"
Kỳ Dạ dở khóc dở cười: "Ai tiếc cái gối đầu làm gì? Anh sợ em cắn rách môi."
Thích Bạch Trà khẽ nói: "Sẽ bị người khác nghe thấy......"
"Không sao đâu, anh hôn em nha, như vậy sẽ không bị ai nghe thấy." Kỳ Dạ an ủi cậu, "Đau thì cắn anh, đừng tự cắn mình."
Thực ra không hề đau.
Kỹ thuật của Kỳ Dạ con mẹ nó quá tốt, quá thuần thục.
Thuần thục đến nỗi khi làm xong, Thích Bạch Trà không nhịn được lạnh lùng hỏi hắn: "Có phải anh từng có kinh nghiệm rồi hay không?"
Kỳ Dạ: ". . . . . Không có."
"Anh đừng gạt em."
"Thật sự không có mà."
"Vậy sao anh lại thuần thục như vậy?"
"Có lẽ là...... thiên phú dị bẩm, không thầy dạy cũng hiểu?" Kỳ Dạ mông lung nói.
Thích Bạch Trà không bày tỏ ý kiến, cậu thực sự đã quá mệt mỏi, liền dựa vào lòng ngực Kỳ Dạ rồi ngủ.
Đêm nay, Kỳ Dạ ôm Thích Bạch Trà chìm vào giấc ngủ.
_
Ngày hôm sau báo thức vang lên, Thích Bạch Trà nhíu nhíu mày, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, sáng nay lại bị quấy rầy nên rất khó chịu.
Kỳ Dạ đã tỉnh dậy từ sớm, trên thực tế hắn chỉ ôm Thích Bạch Trà, gần như không ngủ. Thấy Thích Bạch Trà bực bội, Kỳ Dạ lập tức lấy tay che tai cậu lại, chờ cho tiếng chuông qua mới buông tay ra.
Có lẽ là thực sự mệt mởi nên Thích Bạch Trà cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Kỳ Dạ không quấy rầy cậu, nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo rồi xuống giường, để Thích Bạch Trà ngủ tiếp.
Chờ đến giờ , hầu hết học sinh trong ký túc đều đã rửa mặt xong xuôi đi ra khỏi ký túc, Thích Bạch Trà cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Vừa mới tỉnh dậy đã cảm thấy không đúng.
Đây không phải giường cậu.
Thích Bạch Trà ngồi dậy, xốc chăn lên nhìn thân thể mình, sau đó mặt không đổi sắc lại đắp chăn xuống.
Kỳ Dạ từ phòng tắm bước ra: "Em tỉnh rồi."
Thích Bạch Trà chậm rãi nói: "Em chỉ quảng cáo một lọ sữa tắm cho anh."
Kỳ Dạ: ". . . . . Hả?"
Thích Bạch Trà nói hết câu: "Thế mà anh lại trồng cho em một đống cỏ."
Kỳ Dạ: ". . . . . ." Khụ khụ khụ.
Trà Trà thật hài hước.
Thích Bạch Trà hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Kỳ Dạ nhìn điện thoại: "Gần giờ."
Thích Bạch Trà trầm mặc một hồi: "Thời gian đọc sách buổi sáng là giờ đúng không?"
"Đọc sách buổi sáng mà thôi, nghỉ được thì nghỉ đi." Kỳ Dạ không bận tâm, "Em có cảm thấy không thoải mái không? Hay xin nghỉ nhé?"
Thích Bạch Trà nói: "Em không sinh bệnh."
Kỳ Dạ do dự nói: "Nhưng anh xem trên mạng, người ta đều nói làm xong chuyện này đều sẽ cảm thấy toàn thân đan đớn như bị xe lửa nghiền qua......"
Thích Bạch Trà nói: "Nếu thực sự đau đến mức ấy thì xin nghỉ có lợi ích gì, gọi thẳng đến nhà tang lễ đi cho rồi."
Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, nói cũng phải.
Thích Bạch Trà muốn mặc quần áo, ngẩng đầu lên liền thấy Kỳ Dạ đang nhìn chằm chằm cậu, không được tự nhiên nói: "Anh quay mặt đi."
Kỳ Dạ buồn cười nói: "Bây giờ biết xấu hổ rồi? Tối hôm là ai —— được được, anh quay đi." Dưới cái nhìn chăm chú không chút cảm xúc của Thích Bạch Trà, Kỳ Dạ không dám trêu cậu, nghe lời xoay người lại.
Lúc này, Thích Bạch Trà mới bắt đầu lẳng lặng mặc quần áo.
_
Hôn nay khi Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ bước vào lớp học, đúng lúc thời gian đọc sách buổi sáng đã kết thúc.
Hai người ngồi cùng bàn đều tới muộn, thật sự khiến người khác phải chú ý. Từ lớp , Kỳ Dạ đã bắt đầu chăm chỉ học hành, rất hiếm khi tới trễ về sớm, Thích Bạch Trà lại còn là học sinh gương mẫu người người khen ngợi, lần này bỏ tiết đọc sách quả thật là hiếm thấy.
Đồng chí bàn trên không nhịn được tò mò hỏi: "Ây, hai người sao thế? Tôi thấy tinh thần hai người không ổn lắm?"
Lăn lộn một đêm, ổn bằng niềm?
Thích Bạch Trà không đáp lời, Kỳ Dạ mở miệng nói dối: "Sáng sớm nay bọn tôi phát hiện trong phòng ký túc có một con chuột, đấu tranh với nó hết cả buổi sáng."
"Uầy, chuột á, ghê thế, bắt được không?"
"Không bắt được, chạy mất rồi." Kỳ Dạ mặt không đổi sắc nói.
Đồng chí bàn trên nhận được đáp án, đang muốn quay lên, lại chợt nói: "Ấy, Thích Bạch Trà, tay cậu sao thế?"
Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn xuống, trên cổ tay hằn một vết đỏ rõ ràng.
Là bị Kỳ Dạ hôn.
Khắp nơi trên người cậu toàn là vết đỏ kiểu này. May mà mùa đông mặc quần áo nhiều, có thể che hết được đống dấu vết đó. Thích Bạch Trà bình tĩnh kéo tay áo xuống che khuất cổ tay, chỉ cây dâu mắng cây hoè: "Chuột cắn."
"Hả?! Vậy phải mau tới bệnh viện kiểm tra xem, trên cơ thể chuột có rất nhiều vi khuẩn." Đồng chí bàn trên trấn kinh.
"Vậy mà ông cũng tin, chuột sao có thể cắn thành như vậy." Chuột Kỳ nói, "Là bị nó cào đấy, thật là, cào hung thế không biết."
Tối hôm qua trên người Kỳ Dạ cũng bị ai đó cào vài vết, hắn đây là đang trêu Thích Bạch Trà.
Đồng chí bàn trên: ". . . . . Ồ." Hồn nhiên không biết có một dãy tàu siêu tốc đang lượn vun vút trước mặt.
"Kỳ ca! Kỳ ca!" Từ Phong Giang bỗng dưng chạy tới, "Cuối tuần này về cùng chơi ≪Vô Cực Đạo≫ đi!"
Kỳ Dạ nói: "Chẳng phải tôi bỏ game rồi à? Lớp rồi còn chơi bời gì nữa, làm xong bài tập chưa?"
Từ khi Kỳ Dạ quyết tâm hừng hực khí thế phấn đấu học hành chăm chỉ, hăn đã gỡ cài đặt toàn bộ game trong máy, level max rồi giờ chơi tiếp cũng không thú vị nữa, không bằng học tập.
Từ Phong Giang: ". . . . . ." Nghe câu này của hắn, có ai dám tin người này từng là đại ca trường không?
"Lần này không giống mấy lần trước, sau khi phiên bản mới của ≪Vô Cực Đạo≫ được cập nhật đã mở ra cuộc chiến giữa các máy chủ, ông có thể ganh đua cao thấp với cao thủ ở các máy chủ khác, không còn là Độc Cô Cầu Bại nữa!" Từ Phong Giang hưng phấn nói, "Tôi thấy trên diễn đàn có nói, trong các máy chủ lợi hại nhất trừ ông ra, vậy mà còn có một cầm sư nữa, ID Sương Hàng, đấu pháp vô cùng bạo lực, từng gϊếŧ qua tất cả các cao thủ chuyên nghiệp đứng đầu bảng ở máy chủ của bọn họ, có biệt danh là sát thủ chuyên nghiệp...... Cơ mà hình như lâu nay hắn ta không online game, trên diễn đàn đều đang đoán xem liệu trong cuộc chiến giữa các máy chủ hắn có xuất hiện hay không, cũng không biết giữa hắn ta và ông, ai lợi hại hơn......"
"Còn phải nói sao, đương nhiên là tôi." Kỳ Dạ kiêu ngạo nói.
Thích Bạch Trà liếc mắt sang nhìn hắn một cái.
Nhận thấy sự chú ý của Trà Trà, Kỳ Dạ không thể không thổi phồng mình hơn: "Mặc kệ có là Sương Thăng hay Sương Hàng gì, tôi đều có thể đánh cho hắn ta răng rơi đầy đất." (Editor: À thì......")
Thích Bạch Trà cười cười đầy ẩn ý.
_
Buổi tối về ký túc xá, câu đầu tiên Thích Bạch Trà nói với Kỳ Dạ chính là: "Lên game đi, PK."
Kỳ Dạ sửng sốt: "Game nào?"
"≪Vô Cực Đạo≫."
"Anh và em sao mà PK với nhau được. Chẳng phải hồi ấy em bảo là trò này không vui nên không chơi nữa sao? Người chơi chênh lệch nhau từ hai mươi level trở lên là không thể mở chức năng PK."
"Ai bảo em dùng cái tài khoản Ôn Trà kia đâu?" Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói, "Em thấy có người nào đó bảo rằng, muốn đánh cho em răng rơi đầy đất."
Kỳ Dạ: "Cái gì cơ?"
Người chơi [Sương Hàng] đã khởi xướng khiêu chiến bạn, có nhận hay không?
Kỳ Dạ: ". . . . . ."
Cũng không biết bản thân mình mơ mơ màng màng nhấn nhận như thế nào, mơ hồ làm một loạt thao tác ngu ngốc gì gì đó, rồi lại mơ hồ bị đánh đến nỗi răng rơi đầy đất ra sao.
Thích Bạch Trà nhìn dòng chữ "Victory" phóng to trên màn hình điện thoại: "Trạng thái của anh không tốt." Thao tác của Kỳ Dạ hôm nay hoàn toàn không phát huy được tới tiêu chuẩn bình thường.
Kỳ Dạ: Anh đang ở trạng thái khiếp sợ.
"Em chính là người mà trên diễn đàn đang bàn luận sao, cầm sư max level, vú em bạo lực, sát thủ chuyên nghiệp?" Kỳ Dạ có làm thế nào cũng không thể tưởng tượng tay cầm sư với đấu pháp hung tàn kia lại chính là tài khoản game của Trà Trà mềm mại đánh yêu nhà mình.
Thích Bạch Trà: "Chẳng lẽ mắt anh đui rồi?"
Đây chẳng phải đã rõ ràng rồi sao.
"Nhưng mà hồi trước em nói với anh rằng là em chưa từng chơi game." Kỳ Dạ vẫn không thể nào tin được.
"Em lừa anh đó."
"Lúc em dùng tài khoản Ôn Trà kia, em nói là em chơi game rất gà."
"Cũng là lừa anh đó."
Kỳ Dạ khó hiểu: "Vì sao chứ?"
Sương Hàng lãnh khốc vô tình đại sát tứ phương, cùng với Ôn Trà yếu ớt nhu nhược sợ yêu quái, vậy mà là cùng một người?
Thích Bạch Trà ngước mắt lên: "Vì muốn tới gần anh."
"???"
Thích Bạch Trà chăm chú nhìn hắn: "Em vẫn chưa từng nói với anh, vì sao em lại chuyển từ Nhất Trung sang Nhị Trung."
"Em nói đó là bí mật."
"Ừm, là bí mật." Thích Bạch Trà khẽ cười, "Bây giờ nói cho ca ca cũng không sao."
"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, không phải là ở nhà vệ sinh kia."
"Mà là hôm đó khi anh một thân một mình đánh gục tám gã lưu manh, em đứng ở gốc cây đối diện nhìn thấy, lúc ấy em vừa vặn đi ngang qua, vốn định chạy lên giúp, nhưng không ngờ ca ca lại lợi hại như vậy." Thích Bạch Trà nói, "Em biết anh là học sinh Nhị Trung, cho nên em chuyển tới đây."
"Em giúp cái gì mà giúp? Cái thân hình nho nhỏ này của em chạy lên còn không bị người ta đánh ngã chắc." Trọng điểm của Kỳ Dạ hoàn toàn lệch lạc.
Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: "Anh biết vì sao mười con phố xung quanh Tùng Bắc Nhất Trung đều chưa từng thu phí bảo kê không? Là do em đánh tụi nó chạy hết đấy."
Kỳ Dạ: ". . . . . ." Hắn đúng là hoàn toàn không biết gì về thực lực của Trà Trà.
"Đợi chút, cho nên, em chỉ vì nhìn thấy anh đánh một trận đó, mà chuyển từ Nhất Trung qua đây?" Kỳ Dạ kinh ngạc, "Vì sao?"
"Đây là bí mật mà em muốn nói cho ca ca." Khoé môi Thích Bạch Trà khẽ cong lên.
"Em thích anh từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy mới muốn tìm mọi cách để tới gần anh."
"Chỉ là không nghĩ tới, khi em mới chuyển tới trường này, em còn chưa nghe được tên lớp của anh ——"
"Anh đã chạy tới bên em."
Ngày đó cậu bị người ta chặn ở WC, vốn đang định giáo huấn người nọ một chút, lại không ngờ tới chàng thiếu niên mà cậu thích sẽ đẩy cửa bước vào, bảo vệ cậu sau lưng, nói với cậu rằng: "Ca ca bảo kê cậu."
Có thể đó là một sự trùng hợp.
Thực ra cuộc chạm mặt tình cờ của tình yêu sét đánh ấy chính là sự hấp dẫn từ đôi bên, là cuộc gặp gỡ định mệnh của ba kiếp đời, là sự tồn tại duy nhất không bao giờ thay đổi.
Em vốn dĩ lạnh lẽo như màn sương rơi giá buốt, gặp được người lại mềm mại tựa dòng trà ấm nóng bao bọc từng đầu ngón tay. Đêm dài được sinh ra để ôm ấp cơn tuyết đầu mùa, từng bông tuyết trên khắp thế gian đều rơi vào vòng tay ấy. ()
Em yêu anh là một bí mật mà cả đại thế giới đều biết đến.
() Nguyên văn là 我本冰冷寒霜降, 遇你温茶绕指柔. 生生长夜拥初雪, 世世雪落归吾怀.(Ngã bổn băng lãnh hàn sương hàng, ngộ nhĩ ôn trà nhiễu chỉ nhu. Sinh sinh trường dạ ủng sơ tuyết, thế thế tuyết lạc quy ngô hoài).
+++++++
Trấn ngu dịch thơ :))))))) mọi người thông cảm nhoá T_T
//
Truyện chỉ đăng trên W.️.t.t.️.️.d của chính chủ