Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Tử Túc có chút sửng sốt, nhưng cũng không định tránh đi, dù thế nào Hàn Dịch cũng là người thường, không thể khiến cậu bị thương được.
Cậu đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông đã tới trước mặt, Hàn Phó một bên kinh hãi tột độ, trơ mắt nhìn Hàn Dịch nhào lên----
Đổi túm thành ôm, dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy Vân Tử Túc.
Hàn Phó kinh hồn bạt vía: "..."
Đội bảo an trợn mắt há mồm: "..."
"...Hàn tiên sinh?" Vân Tử Túc chớp mắt một cái, chiều cao giữa hai người có chút chênh lệch, cậu hếch cái cằm đang vùi trong lồng ngực đối phương, dò hỏi, "Anh vẫn ổn chứ?"
Hàn Dịch không nói gì, cái ôm của hắn lạnh lẽo như thường lệ, nhưng lại mang theo lực độ không cho phép phản kháng.
"Tiểu Dịch..." Hàn Phó cẩn thận gọi một tiếng, bảo an bên hành lang đối diện cũng cảnh giác bày trận sẵn sàng, xem ra rất sợ Hàn Dịch không vừa mắt một cái là lại nổi xung lên.
Nhưng mọi lo lắng của bọn họ đều không có đất dụng võ, hơi thở quanh thân Hàn Dịch vẫn lạnh lẽo thấu xương, thế nhưng lại đối xử với người trong lồng ngực như vàng như ngọc.
Đối với âm thanh bên ngoài Hàn Dịch giở trò mắt điếc tai ngơ, Vân Tử Túc không được đáp lại, chỉ có thể quay đầu hỏi Hàn Phó.
"Bác trai? Bác có biết đây là chuyện gì không?"
Hàn Phó lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, cuối cùng vẫn dằn lòng nhẫn tâm, nói: "Cậu bé, trước tiên bọn bác phải dẫn Tiểu Dịch đến căn phòng phía cuối hành lang đã, những việc còn lại, từ từ bác sẽ giải thích với cháu."
Thôi thì thế vậy, suy cho cùng cũng không thể dàn cảnh trong hành lang được.
Hơn nữa mặc dù tầng bốn chỉ có phòng cưới là có người, những phòng còn lại đều trống rỗng, nhưng khách khứa tối nay đang ở dưới đó mấy tầng, cứ thế này mà có người nghe tiếng động chạy lên, thế thì lại thành cái chợ vỡ mất.
Vân Tử Túc đánh giá sơ lược tình hình, chỗ ba người đang đứng cách cuối hành lang không xa, cậu đưa tay vỗ eo Hàn Dịch một cái: "Hàn tiên sinh? Bọn mình về phòng được không?"
Hàn Dịch vẫn không đáp lại.
Vân Tử Túc thử lùi lại phía sau một bước----- phía cuối hành lang ở ngay sau lưng cậu, chân cậu vừa nhấc, thân thể đã lập tức bị Hàn Dịch siết chặt hơn.
"..."
Dưới ánh mắt vừa lo lắng vừa sốt ruột của Hàn Phó, Vân Tử Túc lại thử hai lần nữa, không ngoài dự đoán đều bị Hàn Dịch ngăn cản. Đến lúc cậu chuẩn bị thử tiếp lần thứ tư, sau ót đột nhiên truyền tới áp lực khe khẽ.
Khuôn mặt Vân Tử Túc bị ép sát lồng ngực người đối diện, ngay sau đó thân thể hẫng một cái, cứ như vậy bị bế ngang lên.
Một loạt động tác này, Hàn Dịch thực hiện vô cùng lưu loát, hoàn toàn không còn bộ dạng yếu ớt ban nãy.
"Muốn đi đâu?"
Âm thanh nhỏ khàn quyến rũ, lạnh hơn thường ngày cất lên, Vân Tử Túc ngớ ngẩn một giây rồi mới phản ứng được.
"Chỗ trước mặt ấy."
Cậu đưa tay chỉ hướng gian phòng Hàn Phó đã nói, Hàn Dịch liền ôm cậu đi qua.
Mà ở đằng sau hai người, Hàn Phó vừa nghe Hàn Dịch mở miệng nói chuyện đã hoàn toàn sợ ngây người.
Ánh mắt ông ta nhìn Vân Tử Túc cứ như nhìn một khối vàng biết đi.
Hàn Phó chậm mấy nhịp mới theo kịp, người làm thủ trước cửa phòng nhanh chóng mở cửa phòng cho hai người. Hàn Dịch ôm Vân Tử Túc bước vào, hắn đảo mắt một vòng khắp bốn phía, đi về phía chiếc giường bên trong, cẩn thận đặt Vân Tử Túc ở mép giường.
Vân Tử Túc vừa mới tưởng rằng mình đã được thả ra, thì Hàn Dịch lại đồng thời ngồi xuống bên cạnh cậu. Người đàn ông tiếp tục đưa tay ôm cậu vào lòng, có vẻ là cảm thấy che chở chưa đủ khít, hắn bèn ôm Vân Tử Túc ngồi lên đùi mình.
Vân Tử Túc: "..."
Hàn đại thiếu biến từ ly kem thành ly kem dính người mất tiêu.
Mặc dù thân mật thế này trước mặt phụ huynh hình như không được ổn lắm, tuy nhiên dẫu sao Hàn đại thiếu rốt cuộc cũng yên bình lại, căn cứ theo nguyên tắc săn sóc bệnh nhân, Vân Tử Túc liền đưa tay xoa xoa lưng Hàn Dịch vỗ về, đoạn ngẩng đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Hàn Phó vừa mới tiến vào theo.
"Bác trai?"
Hàn Phó nhíu mày một cái, ông ta lưỡng lự nói: "Tiểu Vân, cháu có thể để nó ở lại đây một mình được không?"
Lúc nói lời này, ông ta còn cẩn thận quan sát vẻ mặt Hàn Dịch, dường như muốn xem xét thái độ của đối phương.
Nhưng Hàn Dịch không có bất kỳ phản ứng gì, hắn giống như căn bản không nghe thấy lời Hàn Phó vậy.
Hàn Phó có đôi chút thất vọng, Vân Tử Túc thì hoài nghi hỏi: "Tại sao ạ?"
Hàn Phó quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi chắc chắn cánh cửa đã có bảo an canh giữ, không thể có người nghe lén, mới nhỏ giọng đưa ra lời giải thích.
"Cháu không thể ở lại chỗ này, Tiểu Dịch sẽ làm cháu bị thương."
Giọng ông ta nặng nề, đôi mắt có ba phần tương tự Hàn Dịch dần dần để lộ mệt nhoài trĩu nặng.
"Đây không phải lần đầu tiên nó xảy ra tình trạng này, ban đầu là cực độ yếu ớt, sau đó sẽ đột ngột bùng nổ, nó sẽ phá hủy tất cả những đồ vật có thể phá hủy bên người, đánh gục tất cả những người có ý định tới gần...."
"Cậu bé, ra ngoài với bác." Hàn Phó hít một hơi chậm rãi, "Khoảng thời gian này Tiểu Dịch có thể làm ra bất cứ chuyện gì, bác không thể để nó làm hại cháu."
Dù cho tình trạng lúc này của Hàn Dịch thoạt nhìn ổn định, nhưng dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, Hàn Phó cũng không có khả năng lơ là.
Vân Tử Túc suy nghĩ một chút, hỏi: "Lần bộc phát trước đó của anh ấy, kéo dài trong khoảng bao lâu?"
Hàn Phó trầm mặc đôi chút, rồi mới gian nan đáp: "Lần đầu tiên chỉ có mấy giờ, nhưng sau đó càng ngày càng dài... Bây giờ, có thể sẽ kéo dài nguyên ngày."
Ông ta càng nói càng cảm thấy mệt mỏi và bất an, một lần nữa giục giã Vân Tử Túc: "Cậu bé, cháu ra ngoài với bác đi, bọn bác phải để nó ở lại đây, chờ nó tỉnh táo lại mới suy xét bước tiếp theo."
Mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ cũng không phải thời cơ hoàn hảo để nói chuyện, Vân Tử Túc trầm ngâm một chút, ngẩng đầu muốn xem thái độ Hàn Dịch.
Cậu vừa mới ló mặt ra từ trong lồng ngực Hàn Dịch, đã lập tức bị một lực độ nhẹ nhàng khoan thai mà không cho phép kháng cự ấn trở về.
"..."
Đừng nói rời đi, xem ra Hàn Dịch còn chẳng muốn để cho các bộ phận trên thân thể Vân Tử Túc lộ ra bên ngoài.
Vân Tử Túc không tiếp tục thử thêm, cậu an ủi Hàn Phó: "Bác trai, bác cứ ra ngoài trước, cháu ở cạnh Hàn tiên sinh một chút."
Hàn Phó dĩ nhiên không đồng ý, nhưng rõ rành rành Hàn Dịch không chịu thả người, Vân Tử Túc lại nằng nặc đảm bảo mình sẽ không có chuyện gì. Hàn Phó không còn biện pháp khác, cuối cùng lấy một vật từ tay bảo an giữ cửa, đưa cho Vân Tử Túc.
Cho dù là Hàn Phó, lúc đến gần Hàn Dịch cũng có chút căng thẳng. Đến khi Vân Tử Túc nhận đồ vật xong xuôi, ông ta mới lùi về sau mấy bước.
Nằm trong bàn tay Vân Tử Túc, là một cái nút ấn màu bạc có kích cỡ bằng một chiếc cúc áo.
Hàn Phó giải thích: "Đây là dụng cụ báo nguy, ấn một cái là có thể thông báo cho bác và cho đội bảo an. Nếu xảy ra vấn đề gì, cháu cứ trực tiếp nhấn xuống."
Xem ra lực sát thương của Hàn đại thiếu quả thực phi phàm, thế nên nhà họ Hàn mới phải đặc biệt chuẩn bị loại dụng cụ này.
Vân Tử Túc cất nút ấn báo nguy xong, Hàn Phó mới lo lắng lui ra.
Cửa phòng bị sập lại, bên trong căn phòng khôi phục bầu không khí yên tĩnh. Vân Tử Túc quan sát qua loa bày biện bên trong, mới phát hiện căn phòng vừa tiến vào đã tạo cho người ta cảm giác quái gở này, thì ra cũng được chế tạo đặc biệt.
Khắp bốn phía vách tường đều được bọc kín bởi chất liệu bảo vệ mềm mại, đồ đạc bên trong cũng vô cùng đơn giản, có thể coi là đìu hiu trống rỗng. Vân Tử Túc nhìn sơ qua, không phát hiện bất kỳ đồ vật sắc nhọn nào, ngay cả chiếc giường bọn họ đang ngồi cũng có hình tròn, các góc cạnh tủ đầu giường đều được bọc cẩn thận kín mít.
Xem ra, căn phòng này hẳn là được đặc biệt chuẩn bị cho Hàn Dịch.
Trong phòng không có người ngoài, trước đây ít lâu Vân Tử Túc đã hỏi qua, Hàn Phó cũng không gắn camera nơi này---- bởi vì trước kia từng gắn nhưng bị Hàn Dịch phát hiện xong liền một quyền táng vỡ. Vân Tử Túc bị Hàn Dịch ôm trọn vào lòng, bây giờ xem ra lại là một cơ hội hoàn hảo để tra xét tình hình cơ thể đối phương.
Cậu vừa hấp thu khôi linh, vừa dùng linh lực được chuyển hóa xong xuôi dò vào cơ thể Hàn Dịch.
Thế nhưng điều khiến Vân Tử Túc không ngờ tới, Hàn Dịch thoạt trông đã tỉnh táo lại, thế nhưng khôi linh trong cơ thể còn bạo động hơn so với thời điểm ở trong hôn lễ.
Vòng tay siết chặt không một kẽ hở, hơn nữa Hàn Dịch còn cố tình ấn khuôn mặt Vân Tử Túc vào ngực mình bảo vệ. Tư thế này giống như động tác bảo vệ khỏi công kích từ bên ngoài, nhưng bây giờ rõ ràng không có chút nguy hiểm nào.
Vân Tử Túc không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc trên người Hàn Dịch đã từng xảy ra chuyện gì?
Cậu vừa suy nghĩ, vừa cố gắng giúp Hàn Dịch đè nén chập chờn trong cơ thể, mặc dù đối phương hiện giờ trông như ổn định, nhưng Vân Tử Túc biết rõ, cảm giác có sức mạnh tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể tuyệt đối không dễ chịu.
Tuy nhiên vừa hấp thu một cái, Vân Tử Túc mới nhận ra, suy đoán về khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch trước kia của mình, lại vẫn luôn sai lệch.
Sương xám sinh ra trên thân người bình thường sẽ phủ quanh vị trí có vấn đề, ví dụ như đôi mắt sinh bệnh thì sẽ phủ đầy hốc mắt, tay chân bị thương thì sẽ bọc kín tay chân. Sương xám sinh ra do tâm tình cũng tương tự, giận hại gan, vui hại tim, buồn hại phổi, những ví dụ này, từng loại cảm xúc khác biệt đều sẽ phản chiếu lên các bộ phận bất đồng.
Chiếu theo sự hiểu biết trước nay đối với Hàn Dịch, Vân Tử Túc vẫn luôn cho rằng khôi linh trên người đối phương hẳn sinh ra từ tim phổi, tuy nhiên sau khi cậu cẩn thận tra dò mới phát hiện, từng vị trí trên người Hàn Dịch đều bị khôi linh bám chặt xung quanh.
Nếu nói thân thể người bình thường có bảy mươi phần trăm là nước, vậy thì ở đây, Hàn Dịch giống như chín mươi phần trăm đều do khôi linh tạo thành.
Tại sao lại có nhiều khôi linh đến vậy? Vân Tử Túc cảm thấy khiếp sợ, rốt cuộc Hàn đại thiếu đã phải trải qua điều gì?
Hơn nữa, cậu còn một vấn đề khác nghĩ mãi không ra---- nhiều khôi linh chiếm giữ bên trong cơ thể như vậy, đừng nói là người bình thường, ngay cả tu sĩ từ Trúc cơ kỳ trở xuống cũng không tài nào chịu đựng, rốt cuộc là Hàn Dịch đã sống sót thế nào?
Đám khôi linh này nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến thân thể Hàn Dịch, hôn lễ hôm nay anh ấy có yếu ớt hơn nữa cũng không kỳ lạ, trên thực tế, tình trạng thân thể của anh hẳn càng thêm gay go so với những gì đã biểu hiện ra hôm nay.
Vân Tử Túc nhớ đến lần đầu tiên đối diện với ánh mắt giăng kín sương mù của người đàn ông, bây giờ nghĩ lại, đó hẳn phải là cơ quan phản ánh bệnh trạng do khôi linh dẫn đến. Dựa theo lẽ thường, luồng khôi linh dày đặc này đã sớm phải ảnh hưởng đến toàn bộ thân thể Hàn Dịch, nhưng đoạn thời gian hai người tiếp xúc qua lại, đối phương vẫn luôn trong trạng thái của người bình thường.
Vân Tử Túc không nghĩ ra nguyên nhân, hiểu biết của cậu đối với khôi linh quả thực còn quá ít ỏi. Cân nhắc cẩn thận ra thì, trước mắt cậu cũng chỉ có thể tiếp tục hấp thu.
Khôi linh không ngừng cuồn cuộn chảy tới từ bộ phận tiếp xúc giữa hai người, Vân Tử Túc hấp thụ số lượng lớn linh khí ập vào, hơi thở trong veo bao lấy toàn bộ cơ thể cậu, khiến cậu mơ màng sinh ra một loại ảo giác ngã vào giữa đám kẹo bông.
Thân thể đã lâu không được linh lực tưới đẫm đang truyền tới cảm giác no nê khoan khoái, Vân Tử Túc nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy ngậm đầy trong khoang miệng khoang mũi đều là mùi thơm và hương vị ngọt ngào của linh lực. Đối với một kẻ khổ tu lâu dài như cậu, đây chính là chuyện đáng giá để phấn chấn nhất, tuy nhiên giờ phút này, Vân Tử Túc vẫn không thể không dồn tâm sức lên người Hàn Dịch.
Hấp thu càng nhiều, tình trạng cơ thể Hàn Dịch càng khiến Vân Tử Túc kinh hãi----cậu đã hút lấy nhiều linh khí như vậy, nhưng đám khôi linh kia lại không hề dấu hiệu giảm bớt.
Quả thực giống như múc một cốc nước từ bên trong biển rộng.
Xét từ góc độ người hấp thu, có một nguồn năng lượng dồi dào luôn sẵn sàng cung ứng như vậy hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với Hàn Dịch, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì.
Sau khi chuyển hóa không ít linh lực, Vân Tử Túc thử dùng linh thức được bọc trong linh lực thăm dò kinh mạch Hàn Dịch. Nếu là người phàm tục thông thường, linh thần chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để thấy rõ toàn bộ tình hình bên trong cơ thể đối phương. Mà bây giờ, sự tra xét của Vân Tử Túc trong cơ thể Hàn Dịch lại rơi vào tình huống nửa bước khó dò.
Mười hai kinh mạch chủ không hề có ngoại lệ, toàn bộ đều bị khôi linh chèn nghẽn.
Vân Tử Túc suy nghĩ một chút, chuyển qua bắt đầu hấp thu khôi linh chiếm cứ bên trong kinh mạch. Kinh mạch thông suốt đem đến lợi ích không thể nghi ngờ đối với bất kỳ cá thể nào, dù Hàn Dịch không phải tu sĩ, cũng sẽ đạt được chỗ có lợi.
Quả nhiên, sau khi hấp thu một diện tích lớn bên trong kinh mạch, mặc dù khôi linh vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, nhưng bạo động cuồn cuộn khắp nơi đã dần dần dịu lại. Thấy vậy, Vân Tử Túc bèn chuyên tâm hấp thu, khôi linh trong thân thể Hàn Dịch lũ lượt truyền tới.
Bởi vì tu luyện thể chất thuần linh, lỗ hổng linh lực của Vân Tử Túc vô cùng to lớn. Thế nên cậu vẫn cho rằng mình có đủ khả năng hấp thu vô tận, đến tận khi giúp Hàn Dịch thanh trừ ổn thỏa khôi linh trong cơ thể.
Nhưng Vân Tử Túc không ngờ rằng, thứ vẫy cờ trắng trước tiên, lại chính là lỗ rỗng tâm khẩu trong linh thể.
Số lượng linh khí khổng lồ được đột ngột hấp thụ lần này, đã khiến cho linh thể cảm ứng được, âm ỉ xuất hiện dấu hiệu đột phá.
Đáy lòng Vân Tử Túc kinh ngạc không thôi: Tại sao lại nhanh như vậy?!
Một ngày nay cậu đón nhận đủ loại bất ngờ nô nức kéo đến. Vốn tưởng rằng xoa dịu được Hàn đại thiếu đã là chuyện đáng mừng nhất, nhưng bây giờ, thể chất thuần linh Vân Tử Túc khổ tu trăm năm đột nhiên chạm đến bước ngoặt cuối cùng.
Tu luyện thể chất thuần linh cũng không chỉ đơn giản là tu bổ, sau khi rót đầy bộ phận quan trọng nhất là tâm khẩu rồi, người tu luyện còn cần vì thể chất thuần linh mà kiến tạo một linh đài, nối liền thông suốt các mạch, sau khi kết hợp thân xác và thân thể thuần linh vào làm một, mới tính là thành công.
Sự kết hợp giữa thân xác và linh thể hầu như không có bất kỳ nguy hiểm gì, cửa ải gian nan chân chính là ở bước kiến tạo linh đài. Ngoại trừ linh lực, kiến tạo linh đài nhất định phải chờ đợi thời cơ thích hợp, nhân tài Tu linh giới xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, mấy chục ngàn năm qua người thực sự tu thành cũng không đếm được mấy người, trong đó không thể thiếu nguyên nhân gặp thời cơ hiếm có. Không biết bao nhiêu tu sĩ chờ đợi cả đời, nhưng đến chết vẫn không thể chờ đến bước ngoặt linh đài này.
(mình tra thì linh đài có nghĩa có vẻ liên quan: là vị trí trong ảnh, là tâm linh, tâm hồn
Mà bây giờ, linh thể của Vân Tử Túc còn chưa được hoàn toàn tu bổ, thời cơ linh đài đã xuất hiện.
Bởi vì thiếu hụt trí nhớ, Vân Tử Túc cũng không biết ở Tu linh giới đã trải qua bước xây dựng linh đài hay chưa, thành ra cậu cũng không có cách nào so sánh. Vân Tử Túc chỉ có thể phán đoán tạm thời, có lẽ trước kia cậu tích góp đủ lâu, mọi điều đều đã sẵn sàng chỉ còn thiếu mỗi linh lực, vậy nên lần này có lượng linh khí lớn đổ ập về, mới có thể bắt chuẩn thời cơ.
Tình hình gấp rút, Vân Tử Túc cần lập tức đưa ra quyết định đối với tình hình trước mặt--- cậu không biết khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch có thể chống đỡ đến khi tu luyện hoàn thành hay không, cũng không biết quá trình tu luyện có thể bị quấy rầy hay không. Bản thân việc tu luyện thể chất thuần linh cũng dày đặc nguy hiểm, phải có linh khí sung túc làm hậu phương. Một khi linh lực gãy đứt, thể chất thuần linh cũng sẽ trực tiếp tan vỡ, đến lúc đó sợ rằng Vân Tử Túc sẽ phải chôn thân tại Phàm tục giới.
Nhưng mặt khác, cái giá phải trả khi tạm thời đình chỉ tu luyện cũng đắt vô cùng, cưỡng ép đè nén tất nhiên sẽ bị phản phệ, hơn nữa thời khắc linh đài thoáng qua rồi biến mất, nếu bây giờ từ bỏ, cậu cũng không biết sẽ phải chờ bao lâu nữa, cũng không biết rốt cuộc sẽ có lần tiếp theo hay không.
Nhớ đến sư tôn còn ở tại Tu linh giới, Vân Tử Túc cắn răng.
Không, cậu không thể dừng lại.
Cậu hít sâu một hơi, gắng sức giúp mình bình tĩnh lại, cần phải tỉnh táo đối mặt với sự việc tiếp theo.
Hàn Dịch vẫn ôm chặt lấy cậu, lúc này Vân Tử Túc còn thấy cực kỳ cảm ơn loại tư thế này, điều này giúp cậu hấp thu linh lực tối đa.
Quyết định xong, Vân Tử Túc không lần lữa nữa. Khôi linh trong kinh mạch Hàn Dịch xông ra, hợp lại trong cơ thể Vân Tử Túc, gia tăng tốc độ bổ khuyết lỗ hổng tâm khẩu của linh thể.
Cậu muốn tận hết khả năng nhanh chóng tu bổ xong thân thể thuần linh, sau đó bắt đầu xây dựng linh đài.
Bởi vì cần bổ sung khôi linh không ngừng từ cơ thể Hàn Dịch, Vân Tử Túc không thể nào tiến vào Vô Tự Ấn, cậu chỉ có thể dùng thân xác tiếp nhận khôi linh, sau đó đưa linh lực đã được chuyển hóa vào bên trong linh thể. Khôi linh hãy cứ còn dư dả, mà tốc độ chuyển đổi phải tăng đến cực hạn trong thời gian ngắn đã khiến cho Vân Tử Túc có chút chịu không chịu nổi. Mùi vị linh khí từ ngọt thanh biến thành thơm nồng ngào ngạt, thậm chí hương thơm này đã bắt đầu đầu độc tinh thần và trí não, hòng đoạt mất quyền kiểm soát cơ thể của cậu.
Trong giây phút cấp bách này, Vân Tử Túc nhất định phải giữ vững sự tỉnh táo. Cậu một mặt chống cự lại triệu chứng gần như say khí do lượng linh lực dạt dào, một mặt tiếp tục chuyển hóa khôi linh.
Chỉ có điều suy cho cùng khôi linh cũng không phải linh khí thuần túy, cộng thêm từng đợt hấp thu dồn dập, một khi số lượng quá khổng lồ, thì sẽ bắt đầu gây thương tổn cho kinh mạch người tiếp nhận.
Hành động của Vân Tử Túc thực ra vô cùng liều mạng, nếu không phải có sự tích lũy trăm năm tại Tu linh giới, lại thêm mười tám năm khổ tu chưa từng lơ là của cậu, còn có thể chất thuần linh trợ lực, thì chỉ e vào lúc này, kinh mạch của cậu đã sớm bị lượng lớn tạp chất trực tiếp bít kín.
Khi ảnh hưởng tiêu cực từ từ xuất hiện, cũng là lúc quá trình tu bổ thể chất thuần linh tiến đến ngã rẽ cuối cùng. Vân Tử Túc ôm đồm hai nhiệm vụ, vừa phải chuyển thành linh lực vừa cần khống chế linh lực tỉ mỉ tụ về tâm khẩu, công pháp thể chất thuần linh vốn đã phức tạp, tâm khẩu lại còn là vị trí thiết yếu nhất toàn thân, tu bổ nơi này cần đến sự phối hợp của tất cả các bộ phận khác trên thân thể, cậu phải xốc lên % tinh thần mà đối địch.
Nhưng theo dòng linh lực tràn vào, tạp chất tích tụ bên trong kinh mạch cũng ngày càng lớn, hiệu suất tu bổ cũng dần dần chậm lại.
Thế này không ổn.
Vân Tử Túc cắn răng, dù có thể tu bổ thành công, xây dựng linh đài lúc sau cũng cần hao phí lượng linh lực lớn. Một khi không cấp đủ linh lực, việc tu luyện thể chất thuần linh sẽ hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng, cậu cho ra một quyết định.
Sau khi gom được không ít linh lực, Vân Tử Túc chia linh lực trong từng huyệt khiếu, từng đoạn kinh mạch ra làm hai luồng, sau đó va mạnh vào hai hướng khác biệt bên trong.
Đau đớn do cưỡng chế công kích từ bên trong khiến trước mắt Vân Tử Túc tối sầm, nhưng cậu không hề buông lỏng, trái lại còn nghiến răng gia tăng cường độ.
Mở rộng kinh mạch, tấn công huyệt khiếu, đây là chuyện Vân Tử Túc đã sớm thực hiện tại Tu linh giới. Trong ký ức ban đầu, cậu đã cải tiến kinh mạch và linh đài của mình thành trạng thái cực kỳ rộng lớn, kinh nghiệm tích lũy cũng coi như phong phú.
(ở đây là của thân xác chứ không phải của thể thuần linh)
Chẳng qua là sau khi đến Phàm tục giới, linh lực chưa đủ, Vân Tử Túc cũng không mở rộng kinh mạch cho thân thể mới, mà tình hình hiện tại đòi hỏi trong thời gian ngắn cậu phải mở rộng kinh mạch và huyệt khiếu đạt đến trình độ tốn gần trăm năm mới hoàn thành được trước kia, vì mục đích cung cấp cho linh thể càng nhiều linh lực.
Đau đớn khiến thời gian như trải dài vô tận, Vân Tử Túc thể nghiệm được thế nào gọi là đau đến tột cùng, nhưng lúc này lại không thể nói rõ rốt cuộc đau đớn là loại cảm giác gì. Cảm giác tê buốt từ bên trong thân thể làm người ta sống không bằng chết, kinh mạch và huyệt khiếu bị chậm rãi căng rộng từng chút từng chút một, mình đầy thương tích không đủ để hình dung một phần một vạn tình trạng của Vân Tử Túc lúc này, từng vị trí trên cơ thể cậu đều giống như hết lần này đến lần khác bị gặm xé, bị đốt bỏng, bị dùi, bị cào, ngay cả sức lực kêu thảm cũng tiêu biến thành mảng trống không.
Thế nhưng dưới tình hình này, Vân Tử Túc vẫn kiên trì ngăn không cho mình ngất lịm. Từ khi kinh mạch bắt đầu mở rộng, việc tu bổ thân thể thuần linh cũng đã hoàn thành, không có thời gian thư giãn, tiến trình xây dựng linh đài lập tức bắt đầu.
Vân Tử Túc không có quyền được hôn mê, cậu nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần kiểm soát linh lực được rót vào, sau đó xây dựng linh đài từng chút một.
Khôi linh ùa về dồn dập, vết thương của kinh mạch mới bị căng mở tiếp xúc với tạp chất trong khôi linh, khiến cho đau đớn kịch liệt vốn đã nhẹ ngoài gánh nặng của Vân Tử Túc nay lại càng thêm nặng nề.
Tính tình kiên trì bình ổn Vân Tử Túc đã rèn giũa nên qua hàng trăm năm, dường như sắp bị trận chiến này đánh cho hao mòn quá nửa.
Đau khổ dài đằng đẵng đến độ tưởng chừng như không có điểm tận cùng xóa mờ khái niệm thời gian của Vân Tử Túc, cậu không biết rốt cuộc mình đã tốn mất bao lâu. Trải qua lần hung hiểm này, Vân Tử Túc đã gần như mất đi ý thức giữa lúc đau đớn, linh đài đang được hình thành đứng trước nguy cơ tràn ngập, mãi đến khi chịu sự kích thích của cơn đau mà hồi tỉnh lại, cậu mới có thể ổn định linh đài đang nửa hư nửa thực.
Đến lúc linh đài rốt cuộc thành hình, ngay cả sức lực mừng rỡ Vân Tử Túc cũng không có.
Chỉ thấy linh đài bóng loáng nhẵn mịn chậm rãi nhích lên hướng chính giữa tâm khẩu của linh thể, bề ngoài tinh xảo óng ánh như ngọc, mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Khi linh đài chính thức trở về vị trí vốn nên thuộc về, linh thể của Vân Tử Túc cũng chói sáng rực rỡ. Sức mạnh ôn hòa trong trẻo theo dòng sáng nở rộ tràn đầy trong thể xác chi chít vết thương, chẳng mấy chốc đã len lỏi đến từng ngõ ngách trong cơ thể.
Tất cả tạp chất và bệnh tật còn sót lại đều được gột rửa hoàn toàn, tất cả dơ bẩn bị dồn lại thành một bãi máu đục. Bãi máu ọc lên theo cổ họng, cuối cùng bị nôn ra ngoài cơ thể.
Linh đài đã dựng, tu luyện đã thành, những việc còn lại không thành vấn đề. Rốt cuộc Vân Tử Túc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thân thể cậu còn tồn đọng dư vị đau đớn, năm giác quan đều bị kích thích mãnh liệt, đã sớm không còn cảm nhận gì với thế giới bên ngoài, chứ đừng nói là giơ tay lau sạch vết máu trên mép.
Cậu yên lòng ngất đi.
Giấc ngủ êm không mộng mị, thân thể phải gánh vác quá tải cực kỳ ham ngủ. Giấc ngủ sâu dài vừa khoan khoái vừa nhàn hạ, Vân Tử Túc ngủ thẳng đến lúc không thể ngủ tiếp được nữa, mới từ từ tỉnh lại.
Tuy nhiên rõ ràng là, ảo mộng mới là nơi chốn thư thái nhất. Vân Tử Túc còn chưa mở mắt, cánh tay chẳng qua là động một cái, cũng đã cảm giác được đau đớn cuồn cuộn từ xương khớp chân tay.
... Sao vẫn còn đau đến vậy.
Tu luyện thể chất thuần linh chỉ còn thiếu một bước cuối cùng---- kết hợp linh thể và thân xác. Sau khi kết hợp, đau nhức toàn thân sẽ được loại bỏ. Chỉ có điều bước này cần thời gian, mà khi ấy Vân Tử Túc trực tiếp ngất xỉu, thành ra không thể hoàn thành trọn vẹn.
Kế tiếp cậu vẫn cần tìm một vị trí an toàn không ai quấy rối, tiếp tục hoàn thiện bước cuối cùng. Mà hiện giờ còn đang không biết mình ở chốn nào, hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp.
Cơn đau dập dờn từng nhịp làm răng người ê buốt, dựa theo nguyên tắc "cố gắng chưa chắc đã thành công, mà không cố gắng thì chắc chắn sẽ nhẹ nhõm", cuối cùng Vân Tử Túc vẫn vững lòng vững dạ lựa chọn từ bỏ.
Thật ra so sánh với đau đớn lúc mở rộng kinh mạch lần trước, đau nhức bây giờ chẳng khác nào sự khác biệt giữa trầy da và cụt tay. Vân Tử Túc cũng không mấy để ý, nghỉ ngơi một chút là có thể xoa dịu.
Trái lại thì không biết, Hàn đại thiếu lúc này thế nào rồi?
Vân Tử Túc đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện phía dưới truyền tới cảm giác mềm mại ấm áp.
Cậu mở mắt cúi đầu, lập tức đối mặt với hai con mắt tròn xoe vàng rực.
Nhóc con lông nhung thò ra từ trong chăn, tròn vo một cục.
Một người một mèo mắt to chống mắt tròn, nhìn nhau không chớp mắt. Chờ đến tận khi con mèo báo nhỏ tiên phong hành động, nó há cái miệng non nớt, gọi một tiếng "meo".
Vân Tử Túc chớp mắt một cái, tiếp tục nhìn nó.
Mèo báo nhỏ thấy cậu vẫn không ừ hử gì, xoay nửa vòng, nhảy một cái về phía lồng ngực Vân Tử Túc. Thân thể nó vừa mới đầy tháng, lại còn là oán linh, thành ra cũng chẳng nặng được bao nhiêu, cũng không tạo thành áp lực gì cho Vân Tử Túc.
Chạy đến lồng ngực người ta rồi, mèo báo nhỏ tìm một vị trí thích hợp mà đứng lại. Vân Tử Túc hé mắt nhìn nó, chỉ thấy nhóc con giơ hai cái chân trước, dùng măng cụt bắt đầu đạp cậu.
Vân Tử Túc: "...?"
Bàn chân nhỏ tròn vo xòe rộng, đệm thịt giẫm lên ngực hết lần này đến lần khác, chẳng dùng bao nhiêu lực, trái lại động tác còn trông rất đáng yêu.
Nhưng mà đang làm gì ấy nhỉ?
Cậu nhìn một vòng xung quanh, mới nhận ra mình đã không còn ở trong căn phòng đặc chế nhà họ Hàn nữa. Nơi này cũng có vẻ không giống những căn phòng khác trong nhà họ Hàn, bốn phía trắng bóc, trong phòng chỉ có một mình cậu, trong không khí còn loáng thoáng mùi thuốc khử trùng.
... Cậu đây là đang ở bệnh viện à?
Vân Tử Túc còn đang nghi hoặc, mèo báo nhỏ không được cậu đáp lại bèn sáp tới gần, dùng cái đầu lông nhung mềm mại cọ lên chóp mũi của cậu. Vân Tử Túc nhìn qua, mèo báo nhỏ lại trở về vị trí lồng ngực, tiếp tục dùng chân trước giẫm giẫm.
Hai phe phái đàm phán chưa thành, cánh cửa đóng chặt đã đột ngột bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
Vân Tử Túc ngoái đầu nhìn sang, thấy rõ người tới xong không khỏi có chút giật mình.
Thế mà lại là Hà An Khải.
Vừa thấy Vân Tử Túc đã tỉnh, bước chân của Hà An Khải cũng hơi khựng lại.
"Tử Túc? Cậu tỉnh rồi à?"
Không đợi Vân Tử Túc trả lời, Hà An Khải liếc mắt nhìn thấy con mèo con đang giẫm trên ngực đối phương.
"Xuống mau." Cậu ta nhíu mày, định đi tới xua nó xuống.
Mèo báo con nghe tiếng ngẩng đầu, một chút cũng không hề lễ độ mà thử nhe răng về phía Hà An Khải.
"Không sao, nó không đè được tớ."
Vân Tử Túc lên tiếng ngăn cản, nhóc này cũng chẳng ăn chay, nhỡ mà gây hại đến Hà An Khải thì không tốt.
Hà An Khải nhìn con mèo một cái, đoạn xoay mình đi qua bên cạnh rót một cốc nước ấm. Cậu ta bưng cốc trở lại mép giường, đỡ Vân Tử Túc ngồi dậy.
Chiếc gối mềm được chèn sau lưng, Vân Tử Túc chịu đựng cơn đau tứ tung trên người, từ từ ngồi dậy.
Hà An Khải đưa cốc nước đến bên miệng Vân Tử Túc, động tác của cậu ta rất cẩn thận, chếch một góc nghiêng phù hợp, vừa giúp Vân Tử Túc uống được nước, vừa không làm cậu sặc.
Tuy nhiên sau khi Vân Tử Túc thích ứng đau nhức trên thân, cậu uống một hớp nước trên tay Hà An Khải, rồi tự cầm lấy cốc nước.
Hà An Khải xác nhận đối phương có thể cầm chắc xong, bèn thu tay lại.
Cậu ta nhìn con mèo báo nhỏ một bên, giải thích: "Con mèo con này mới đến hôm qua, chỉ gần gũi mỗi cậu, không chịu cho người khác lại gần, cứ gần một tí là cào người."
Vân Tử Túc cúi đầu nhìn xuống dưới thân, con mèo báo nhỏ cực kỳ phối hợp liếm liếm cái chân, lộ ra đầu vuốt sắc bén giấu dưới đệm thịt.
Hà An Khải nói: "Tớ đuổi nó kiểu gì, dùng đồ ăn đồ chơi dụ nó ra sao, nó cũng không chịu rời đi. Sợ dùng biện pháp mạnh thì nó sẽ làm cậu bị thương, đành phải để nó ở lại."
Hà An Khải có một loại tư chất bẩm sinh, trời sinh cậu ta thu hút động vật. Bất kể là vẹt hay sáo mỏ ngà, hay là các loại chó mèo, đều sẽ thích gần gũi với cậu ta. Vân Tử Túc học cùng cấp ba với cậu ta, điều kiện trường học rất tuyệt, diện tích phủ xanh cũng lớn, vậy nên liền nhận nuôi không ít chó mèo hoang không chủ động tấn công người và đã được tiêm phòng dại. Đám học sinh đến trường hay tan học, không ít đứa chạy qua đùa nghịch với đám thú nhỏ này, trường học còn có câu lạc bộ động vật riêng biệt.
Mà khi còn học cấp ba, Hà An Khải tuyệt đối chính là sự tồn tại bằng xương bằng thịt của bạc hà mèo. Người khác chạy đi chọc mèo, mèo lạnh lùng kinh khủng, cầm cá khô ra dụ dỗ cũng chưa chắc đổi được một cái liếc mắt. Thế mà đợi cho Hà An Khải rảo bước đi qua, đã thấy sau lưng cậu ta là một chuỗi mèo dài xếp hàng theo gót, có khi còn treo lủng lẳng trên ống quần.
Sau đó vào quân đội rồi, Hà An Khải cũng học được mấy chiêu từ đội trưởng đội huấn luyện chó nghiệp vụ. Nếu không phải vì thân thủ của cậu ta quá tốt, trung đội trưởng không chịu nhả người, đội trưởng đội huấn luyện chó nghiệp vụ đã sớm giật cậu ta đi.
Vậy nên lần này hiếm thấy mà gặp một con mèo mềm cứng không ăn, Hà An Khải cũng có chút kinh ngạc.
Cậu ta hỏi: "Tử Túc, cậu quen nó à?"
Vân Tử Túc gật đầu: "Ừ."
Cậu biết chuyện Hà An Khải đặc biệt hút động vật, tuy nhiên mèo báo nhỏ đã không thể đứng cùng hàng ngũ vật nuôi bình thường, các thể loại cá khô hiển nhiên không có sức hấp dẫn đối với nó. Trên thực tế, căn bản nó sẽ ôm thái độ thù địch với tất cả loài người. Nó bằng lòng thân cận Vân Tử Túc, chẳng qua là bởi Vân Tử Túc đã từng giúp đỡ nó, lại còn có thể cho nó ăn no.
Cậu đang nghĩ dở, thì thấy con mèo báo nhỏ ve vẩy cái đuôi, tiếp tục nhào lên lồng ngực cậu. Bởi vì Vân Tử Túc đã ngồi dậy, thế nên mèo báo nhỏ chỉ có thể gác hai chân trên người cậu. Nó đứng vững hai cái chân sau, rồi lại bắt đầu dùng hai chân trước giẫm ngực Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc cúi đầu nhìn, đầu óc mụ mị: "Nó đang làm gì vậy?"
Hà An Khải khá là quen thuộc với chó mèo, hẳn là cậu ấy sẽ biết ý nghĩa của hành động này đi?
Hà An Khải có chút bối rối, cậu ta ho nhẹ một tiếng: "Chắc là đói."
Vân Tử Túc nghi ngờ: "Vậy sao nó hải đạp tớ?"
Hà An Khải đáp: "Đây là bản năng của mèo con, nó đang giẫm ti, là đang đòi mèo mẹ cho bú."
Vân Tử Túc: "..."
Trầm mặc một hồi, Vân Tử Túc bèn nhờ Hà An Khải lấy giúp mình chiếc áo khoác, cậu làm bộ tìm đồ trong túi, thuận tay mò một viên thuốc màu nâu từ trong Vô Tự Ấn ra.
Đưa viên đan dược được ngụy trang thành thức ăn cho mèo cho Hà An Khải, nhờ cậu ta hòa tan trong một cốc nước, mèo báo nhỏ bị mùi vị linh khí hấp dẫn, cuối cùng cũng không giẫm Vân Tử Túc nữa.
Vân Tử Túc tiện tay đặt áo khoác sang một bên, cậu nhìn Hà An Khải đứng phía mép giường, tò mò: "A Khải, tại sao tớ lại nằm viện?"
Hà An Khải trầm mặc một chút, vẻ mặt có chút cứng lại.
Vân Tử Túc hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Hà An Khải mới cất lời: "Cậu bị Hàn Dịch đánh bị thương, đã hôn mê xấp xỉ hai ngày."
Vân Tử Túc: "...??"
Hà An Khải tiếp tục nói: "Bác sĩ vừa mới truyền đường glucose cho cậu, sắp đến thời gian kiểm tra rồi, bác sĩ sẽ tới ngay lập tức."
"Từ từ đã..." Vân Tử Túc không thể tin hỏi lại: "Cậu nói gì cơ, Hàn Dịch đánh tớ?"
Hà An Khải mím chặt đôi môi mỏng, khuôn mặt kiên cường để lộ đôi phần tiêu điều xơ xác.
Cậu ta nhỏ giọng nói: "Lúc tớ và người họ Hàn bước vào, cậu thương tích đầy mình. Khi ấy Hàn Dịch đã tỉnh táo lại, ngay trước mặt mọi người, cậu phun một ngụm máu lớn, sau đó xỉu luôn."
Ngụm máu tươi bắn lên lồng ngực Hàn Dịch, mảng máu thê thảm trông mà giật mình, khiến người xem lòng đau như cắt.
Hà An Khải vĩnh viễn không thể nào quên bộ dạng Vân Tử Túc mặt mày tái nhợt, còn chưa thể lau đi vệt máu bên môi đã chìm vào hôn mê khi ấy.
Vân Tử Túc: "..."
Chờ một chút, hình như có gì đó sai sai.
Đúng là cậu hộc máu thật, nhưng mà đó là cơ thể tự lọc sạch, không liên quan gì đến Hàn đại thiếu hết!
Chẳng trách cậu tỉnh lại không thấy Hàn Dịch đâu, hiểu lầm này hình như hơi quá trớn rồi.
Vân Tử Túc cuống cuồng muốn giải thích: "Đấy không phải lỗi của Hàn tiên sinh..."
Nhưng Hà An Khải lại cắt lời cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tử Túc."
Cậu ta trầm giọng gọi tên Vân Tử Túc, cặp con ngươi đen thẳm tràn đầy tình tự phức tạp.
"Anh ta đã đối xử với cậu đến mức này... mà cậu vẫn thích anh ta đến thế sao?"