Sửa lỗi : "nhiệt lượng" đồ ăn -> năng lượng thực phẩm (lượng calorie)
___________________
Nghe được câu hỏi của Hà An Khải, Vân Tử Túc tức khắc ngu người.
Đây cũng chẳng phải vấn đề cậu có thích Hàn đại thiếu hay không, chuyện này liên quan đến danh dự và sự trong sạch của đối phương!
Nhưng mà giải thích vấn đề này không đơn giản, Vân Tử Túc cũng không thể nói với người khác bản thân đang tu luyện. Cậu khép mở đôi môi mấy lần mà vẫn không thể nói nên lời, vẻ mặt trông cực kỳ do dự.
Rơi vào đáy mắt của Hà An Khải, đây chính là bằng chứng Vân Tử Túc hãm sâu vào tình yêu không cách nào thoát ra được.
Cậu ta xoắn chặt lông mày, lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói. Hà An Khải thật sự không hiểu, tại sao người bạn thân vẫn luôn có chừng có mực, nay lại đột nhiên mù mắt.
Chẳng đợi Vân Tử Túc nghĩ xong nên giải thích thế nào, bác sĩ đã xuất hiện.
Thấy bệnh nhân đã tỉnh, bác sĩ bèn làm kiểm tra sơ bộ cho Vân Tử Túc. Cậu đã ngủ hai ngày, thân thể hồi phục tương đối khá, xem xét xong bác sĩ liền bảo đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút mà thôi.
Tuy nhiên sau khi tỉnh dậy cần phải ăn uống, bác sĩ dặn dò tỉ mỉ mấy câu, bệnh nhân ngủ lâu như vậy dạ dày còn yếu ớt, lại thêm thương tích trên người, tốt nhất tránh đụng đến đồ ăn dầu mỡ, tốt nhất là ăn cháo trắng cho dễ tiêu hóa cái đã.
Sau khi tiễn bác sĩ rời đi, Hà An Khải bèn nói phải xuống mua cháo, Vân Tử Túc hiếm thấy có lúc bớt đi hứng thú đối với đồ ăn. Bệnh nhân uống cháo là để dưỡng thương và bảo vệ dạ dày, còn cậu bây giờ dạ dày không thể nào có chuyện, năng lượng của cháo trắng lại thấp, cậu chẳng hề muốn ăn chút nào.
Vả lại, cậu cũng không cần nóng ruột theo đuổi năng lượng thực phẩm như trước kia nữa---- có lượng calorie cao thì càng tốt, mà không có thì cũng không vấn đề gì.
Vân Tử Túc gọi Hà An Khải lại, so với cháo trắng nhạt nhẽo, cậu có một vấn đề càng muốn để ý hơn.
"Hàn đại thiếu đâu rồi?"
Nghe được câu hỏi này, vẻ mặt Hà An Khải lại trầm xuống, tuy nhiên sau cùng cậu ta vẫn trả lời Vân Tử Túc.
"Hàn Dịch đi làm kiểm tra toàn diện."
"Mm," Vân Tử Túc lại hỏi, "Cũng ở bệnh viện này hở?"
Cậu nói lời này nghe rất giống chuẩn bị lập tức đi tìm người, Hà An Khải nhíu mày một cái, nói: "Tớ cũng không biết, Hàn Dịch phải khám cả cơ thể lẫn tinh thần, kiểm tra mọi chỗ. Khoa thần kinh của bệnh viện này không quá tên tuổi, hình như anh ta phải khám ở hai bệnh viện cùng một lúc."
Hà An Khải cố tình nhắc đến kiểm tra thần kinh, chính là muốn nhắc nhở Vân Tử Túc. Mỗi tội hình như đối phương cũng chẳng hiểu gì.
Cậu ta trầm ngâm một chút, lại nói: "Người nhà họ Hàn bảo, đây cũng không phải lần đầu tiên Hàn Dịch xảy ra tình trạng này, mỗi lần sau khi xảy ra chuyện, anh ta đều phải kiểm tra và hồi phục trong thời gian dài."
Vân Tử Túc gật đầu, Hàn Phó đã đề cập qua chuyện này với cậu, hơn nữa đúng là Hàn Dịch cần phải nghỉ ngơi, dù sao anh ấy cũng đang bị khôi linh giày vò.
Cậu hỏi: "Tình hình của Hàn tiên sinh có ổn không?"
Hà An Khải không trả lời cậu, trái lại chỉ nói: "Tử Túc, có phải cậu nên xem xét tình trạng của mình một chút không?"
"Tớ á?" Vân Tử Túc ngờ vực.
"Đây không phải lần đầu tiên của Hàn Dịch, nghe ý người nhà họ Hàn, cũng sẽ không phải lần cuối."
Cặp mày kiếm của Hà An Khải xoắn cả vào nhau, ánh mắt phức tạp, giọng điệu nghiêm túc, "Đêm tân hôn anh ta còn có thể làm ra chuyện này với cậu, về sau..."
Vân Tử Túc bất đắc dĩ ngắt lời đối phương: "A Khải, tình hình thật sự không phải như cậu nghĩ."
"Cậu hiểu rõ tớ mà," Cậu cố gắng dùng lời lẽ uyển chuyển phân bua, "Ít ra tớ cũng có thể đính phù cho anh ấy ngất xỉu, vả lại Hàn tiên sinh không phải loại người cố ý gây thương tích cho người khác."
Hà An Khải im lặng hồi lâu, ngay tại thời điểm Vân Tử Túc cho rằng cậu ta đã chấp thuận lời giải thích của mình, Hà An Khải lại lắc đầu.
"Bố Hàn Dịch nói, ngay cả thiết bị báo động được để lại cậu cũng không thể nhấn xuống, bọn họ vẫn luôn không biết tình hình bên trong, cho nên mới để lâu đến vậy."
Ngay cả cơ hội nhấn thiết bị báo động cũng không có, làm sao có thời gian dính phù? Cậu ta đã từng chứng kiến tay nghề của Vân Tử Túc, nhưng đó là đối với quỷ. Vân Tử Túc vốn nhỏ gầy, cũng chưa từng học đánh đấm, thể lực dĩ nhiên sẽ lép vế. Lòng người khó dò, sợ rằng còn nguy hiểm hơn yêu ma quỷ quái.
Vân Tử Túc không biết làm sao, "Cái đồ báo động đó cũng không có chỗ dùng..."
Lời cậu chưa dứt, lại bị một tiếng chuông vang dội cắt đứt.
Điện thoại của Hà An Khải reo lên.
"Tớ nghe điện thoại đã." Hà An Khải báo với cậu một tiếng.
"Được." Vân Tử Túc biết công việc của Hà An Khải không thể chậm trễ, cũng không nói thêm gì nhiều.
Điện thoại là do quân ngũ gọi tới, yêu cầu Hà An Khải trở về đơn vị. Sau khi báo địa chỉ, đầu kia bảo cậu ta chờ tại chỗ, nói là vừa vặn có xe ở gần đấy, sẽ tiện đường đưa cậu ta trở về.
Lúc này Vân Tử Túc mới nhớ đến một vấn đề bị lãng quên: "Đúng rồi A Khải này, tại sao lần này cậu ở lại được lâu như vậy?"
Cậu cũng đã ngủ mất hai ngày, Hà An Khải đã từng nói kết thúc hôn lễ xong sẽ rời đi, thế nhưng bây giờ còn ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu.
Vân Tử Túc do dự hỏi: "... Là tớ làm lỡ thì giờ của cậu sao?"
Nếu quả thực là như vậy, trách nhiệm của cậu hẳn sẽ ghê gớm lắm. Hiếm thấy tu luyện được một lần, thế mà lại liên lụy đến cả Hàn Dịch lẫn Hà An Khải.
Nhưng Hà An Khải đã nhanh chóng lắc đầu: "Không sao, không vội."
Cậu ta chỉ giải thích đơn giản, đúng đợt bên trên phái người tới thành phố này, cậu ở đây phụ trách hỗ trợ, cho nên lần này mới có thể nán lại Lâm thành lâu đến thế.
"Hơn nữa hai ngày nay ở Lâm thành mưa như trút nước, tiến độ công việc của đội ngũ cũng chẳng ra đâu vào đâu, bèn tạm thời cho bọn tớ thư thả ít bữa."
Lúc này Vân Tử Túc mới biết được, bắt đầu từ đêm tân hôn của mình, Lâm thành mưa xối xả suốt ba ngày hai đêm. Khoảng thời gian ấy thời tiết biến hóa kỳ lạ, mây đen cuồn cuộn, ngoại trừ mưa lớn, bầu trời còn tích tụ tầng tầng lớp lớp mây đen, khiến ban ngày tối sầm như ban đêm, gió mây đất trời biến sắc, thoạt trông chẳng khác nào ngày tận thế sắp tới gần.
Mãi tận đến buổi sáng hôm nay, mưa gió triền miên rốt cuộc mới chấm dứt. Lại thêm ít lâu, chờ cho mặt trời ló dạng, quân đội mới gọi điện thoại tới, bảo Hà An Khải trở về.
Vân Tử Túc âm thầm sáng tỏ. Cơn mưa như trút này có lẽ chính là do cậu tu thành thể chất thuần linh, dẫn tới hiện tượng kỳ lạ trong đất trời. Dù sao cũng là công pháp bậc cao hiếm thấy trong thiên hạ, điềm kỳ lạ khi luyện thành thể chất thuần linh có thể so với khi kết thành Nguyên Anh, hơn nữa còn thường xuyên gợi mở thời cơ cho các tu sĩ khác.
Trước đây khi một vị đại năng ở Tu linh giới tu thành thể chất thuần linh, liền có không ít tu sĩ bên cạnh cảm ngộ được thiên cơ, do đó đột phá được thế nút chai mà họ mắc kẹt đã lâu. Vậy nên về sau mỗi lần có thân thể thuần linh xuất thế, đều sẽ dẫn tới một nhóm lớn các tu sĩ đến quan sát, hy vọng có thể mượn cơ hội này cảm ngộ thiên đạo.
Ở Tu linh giới, hiện tượng kỳ lạ mà thể chất thuần linh dẫn tới không chỉ đơn giản là một trận mưa lớn. Tuy nhiên khi đó Vân Tử Túc vừa mới bắt đầu tu luyện, sư tôn đi thu thập công pháp bị ẩn giấu rải rác khắp nơi, cuối cùng tìm được một bộ công pháp cấp cao che giấu hơi thở, để Vân Tử Túc tu luyện đồng thời với thể chất thuần linh, chính là vì không muốn để lộ việc tu luyện này.
Mười tám năm sinh sống tại Phàm tục giới, Vân Tử Túc cũng chưa từng lơ là bộ công pháp ẩn nấp ấy. Ngoại trừ để giấu nghề phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn, còn có khả năng giảm bớt tối đa hiện tượng kỳ lạ khi luyện thành, đề phòng bị người ta truy ra tung tích.
Bây giờ nhìn lại, Lâm thành chỉ trút xuống hai ngày mưa to, như vậy công pháp cậu luyện coi như thành công.
Hà An Khải giải thích xong, xe tới đón cậu ta đã đến trước bệnh viện. Sau khi cậu ta rời đi, người tới hỗ trợ đổi thành nhân viên chăm sóc do nhà họ Hàn mời tới.
Nhân viên chăm sóc là một dì bốn năm chục tuổi, tay chân lưu loát, cũng khá kiệm lời. Dì nói Hàn Phó đang đưa Hàn Dịch đi làm kiểm tra, Hàn phu nhân thì bận xử lý sự vụ sau tiệc cưới, cho nên tạm thời chưa thể có mặt.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, dù sao bây giờ ra ngoài cũng không gặp được Hàn Dịch, tính ra nhân cơ hội này hoàn toàn dung hợp thân thể thuần linh thì tốt hơn.
Cậu lấy mấy viên đan dược, nhờ dì chăm sóc sức khỏe một ngày ba bữa pha vào nước cho mèo báo nhỏ uống, còn đặc biệt dặn dì không nên chạm vào nó, con mèo nhỏ sẽ cắn người.
Dì chăm sóc sức khỏe thoạt trông là một người rất chất phác, thành thực gật đầu đáp ứng. Vân Tử Túc cũng không lo có gì ngoài ý muốn, linh khí trong thuốc không nhiều, còn được bọc một lớp vở ngoài, người khác nhìn vào cũng sẽ không nhìn ra manh mối gì.
Thu xếp ổn thỏa cho con mèo báo nhỏ xong, Vân Tử Túc nói mình hơi mệt, cần tiếp tục nghỉ ngơi, dặn dì đừng đánh thức mình, tỉnh lại có chuyện gì cậu sẽ báo với dì.
Bàn giao xong xuôi, Vân Tử Túc mới an tâm nằm xuống, trong phòng tắt đèn, cậu đắp kín chăn, ý thức chìm vào bên trong Vô Tự Ấn.
Bên trong phòng tu hành quen thuộc, linh thể trên đài ngọc đã xuất hiện sự thay đổi hoàn toàn mới. Sau khi lỗ trống được bổ khuyết thành công, toàn bộ thân thể đều trở nên hoàn mỹ không tỳ vết. Tầng sáng mỏng nay đã biến thành dòng sáng rực rỡ lưu chuyển, dung nhan ôn nhã xưa kia cũng càng thêm phần thanh trong.
Vân Tử Túc không lần lữa, cậu nín thở tập trung tư tưởng, cặp mắt khép hờ, bắt đầu chậm rãi dung hợp thân thể thuần linh đã tu thành vào thân xác.
Quá trình dung hợp không khó khăn gì, chẳng qua là hơi tốn thời gian một chút, cho nên Vân Tử Túc mới đặc biệt lấy thừa nhiều đan dược cho mèo báo nhỏ. Sau khi quá trình dung hợp kết thúc, tu vi của cậu cũng sẽ có bước nhảy vọt cao siêu.
___________________________
Chú thích: (tham khảo)
Cấp bậc tu luyện: Luyện Khí ( bậc)
___________________________
Vốn dĩ lúc ở Tu linh giới, tu vi của Vân Tử Túc đã đạt đến sơ kỳ Hóa Thần. Sau khi chuyển kiếp, cậu không chỉ rơi xuống cấp độ dưới Hóa Thần, mà thậm chí Nguyên Anh còn tan rã. Hơn nữa hơn chục năm qua đều dùng linh lực của bản thân tu bổ cho thể chất thuần linh, mặc dù lần này hấp thu được nhiều khôi linh, nhưng tu vi của cậu bây giờ cũng chỉ còn lại hậu kỳ Kim Đan.
Tuy nhiên có thể chất thuần linh ở đây, tu luyện đã trở thành vấn đề đơn giản nhất, cho dù là ở nơi linh khí thiếu hụt như Phàm tục giới cũng không khác biệt gì. Huống chi Vân Tử Túc đã có kinh nghiệm kết Anh và Hóa Thần, khôi phục lại thực lực ban đầu cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dưới sự kiểm soát toàn tâm toàn sức, rốt cuộc Vân Tử Túc cũng hoàn thành xong bước dung hợp cuối cùng.
Chờ đến khi cậu rời khỏi Vô Tự Ấn, mở bừng hai mắt, bên trong căn phòng đã hoàn toàn đen kịt, ngoài cửa sổ không một tia sáng, hẳn là đã về đêm.
Vân Tử Túc thích ứng với sự chuyển biến của thân thể, đau nhức trên người đã hoàn toàn biến mất, trở ngại của thân xác cũng không còn. Một thân thể mới bừng sáng, tai mắt tinh nhạy, cậu tự làm kiểm tra đơn giản, các vết thương được giấu bên dưới băng gạc đều đã hoàn toàn khép miệng.
Những vết thương này đều do Vân Tử Túc cưỡng ép mở rộng kinh mạch và huyệt khiếu lúc trước gây ra, mặc dù không phải chuyện đáng ngại đối với cậu, nhưng bên ngoài nhìn vào đúng là có chút dọa người. Vân Tử Túc suy nghĩ một chút, dùng linh lực bọc quanh thân thể giả bộ đã thành sẹo---- mà cũng chẳng phải sẹo thật, chỉ là một loại thủ thuật che mắt, tuy nhiên chỉ người có tu vi mới có thể nhìn thấu.
Vận dụng linh lực xong, Vân Tử Túc càng nhận ra rõ ràng sự biến đổi của thân thể. Ngày xưa, mỗi lần cậu dùng thân xác vận linh lực đều phải bổ sung linh khí kịp thời, mà bây giờ, cậu đã hoàn toàn không cần suy xét xem mình phải ăn bao nhiêu mới bù lại được.
Thích ứng thân thể xong, Vân Tử Túc bắt đầu quan sát xung quanh. Mặc dù trong phòng tối om, nhưng mọi thứ xung quanh đều như tỏa sáng, được thu trọn trong đáy mắt, cậu thậm chí còn có thể bắt được những tia linh khí yếu ớt khó lần trong không trung.
So sánh với đất trời Tu linh giới dư thừa linh khí, nơi này quả thật là cằn cỗi hoang vu.
Nhưng mà lại chính tại nơi này, cậu tu thành thể chất thuần linh mà hơn trăm năm hao phí ở Tu linh giới cũng không thể hoàn thành.
Vân Tử Túc than thầm một tiếng, lắc lắc cái đầu.
Ý trời trêu chọc.
Sắp xếp suy nghĩ cẩn thận xong, Vân Tử Túc thu lại ánh mắt đánh giá xung quanh, chuyển sang dùng linh thức điều tra bốn phía. Cậu nhắm mắt lại, thả linh thức, cảm giác rõ nét đã lâu không gặp đang miêu tả hết thảy toàn bộ xung quanh.
Tu vi Kim Đan kỳ đủ cho Vân Tử Túc trực tiếp dùng linh thức bao trùm cả tòa nhà, nhưng cậu vừa mới phóng linh thức ra, liền không khỏi có chút sửng sốt.
Trong không khí có dấu vết khôi linh mới mẻ lưu lại.
Đề phòng trường hợp nhận nhầm, Vân Tử Túc lại cẩn thận xác nhận một lần nữa, xác thực thứ mình phát hiện ra đúng là khôi linh, không phải oán khí.
- ---Thân là oán linh, mèo báo nhỏ ăn no linh khí, đang vùi đầu say giấc trên đầu giường Vân Tử Túc. Thân mình mềm mềm bé xíu chậm rãi phập phồng, trông có vẻ ngủ rất say sưa.
Nếu thật sự là khôi linh, vậy chẳng phải đồng nghĩa với...
Hàn đại thiếu đã đến đây?