Theo tiếng kêu của người nọ, tất cả ồ ạt quay đầu nhìn Hàn Dịch, trên mặt mấy viên cảnh sát cũng xuất hiện thái độ cảnh giác.
Các cảnh sát vòng ngoài phụ trách sơ tán người dân, vị đội trưởng sai người gọi điện thoại về cục xin chi viện.
Án giết người có tính nghiêm trọng, rất dễ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với xã hội, bọn họ nhất định phải tận dụng thời gian.
Những người đứng ngoài hành lang tình cờ thấy được cảnh này cũng trở thành đối tượng điều tra trọng điểm. Dưới sự cho phép của đội trưởng, hai viên cảnh sát tiến về phía Hàn Dịch vừa bị chỉ ra ban nãy. Hàn Dịch không tỏ vẻ gì, động tác thản nhiên, không hề có ý trốn tránh hay hốt hoảng. Lúc cảnh sát đến nơi, hắn đang giúp đỡ một thanh niên ngã ngồi dưới đất phía cuối hành lang.
Người được giúp đỡ chính là Thẩm Thu Vãn vừa rồi không thấy bóng dáng. Trên cổ anh ta còn lưu dấu bàn tay kinh người, đỏ rướm bầm tím.
Đến khi hai viên cảnh sát tiếp cận bọn họ, anh ta vẫn đang vật vã ho khan, vừa ho vừa lục túi lấy giấy chứng nhận của mình, đưa cho hai người nhìn.
"Đội đặc nhiệm giám sát Lâm thành." Giọng nói của Thẩm Thu Vãn rất khàn, "Chúng tôi đang tra án."
Dường như hai viên cảnh sát chưa từng nghe qua cái danh đặc nhiệm này, một người trong số họ ngờ vực nhận lấy giấy chứng nhận, thấy rõ con dấu bên trên, mới nói: "Chờ một chút."
Cậu ta đưa giấy chứng nhận cho đội trưởng, đội trưởng đang gọi điện thoại, ra hiệu cho cậu ta đừng nói chuyện.
Chờ cho điện thoại được ngắt, đội trưởng mới dùng giọng điệu quái lạ nói: "Rút quân."
Viên cảnh sát giật mình: "Dạ?"
"Vụ án này đã có bên tiếp quản, chúng ta không cần lo." Đội trưởng giải thích, "Nói là gì mà, đội gì đặc biệt..."
"Đội đặc nhiệm giám sát?"
"Đúng rồi," Lúc này đội trưởng mới phản ứng được, "Sao cậu biết?"
Viên cảnh sát giơ tờ giấy chứng nhận trong tay lên: "Sếp, hình như đây là đội trưởng đội bọn họ."
Đội trưởng có chút sửng sốt, đưa tay nhận lấy tờ giấy, đồng thời tò mò nhìn Thẩm Thu Vãn vẫn còn đang ho khan cách đó không xa một cái.
"Ồ, trẻ tuổi thế à?"
Trong lúc hai người nói chuyện, cảnh sát phía sau bỗng gọi một tiếng: "Sếp, có người đến!"
Người tiến vào chính là nhóm Liên Kỳ Tư chờ ở bên ngoài, hiện trường nhanh chóng được đội đặc nhiệm tiếp quản, Tư Nam đã liên lạc với người của đội giám sát, bảo bọn họ đến tiếp viện hiện trường.
Sau khi dùng linh lực chữa trị vết thương trên cổ một chút, rốt cuộc Thẩm Thu Vãn mới khôi phục được chức năng ngôn ngữ.
"Tôi kiểm tra tình trạng của Hồ Tra Nam bên trong, lúc báo tin cho Tư Nam, đồng xu bỗng dưng chấn động." Anh ta nói năng còn hơi nhọc nhằn, vẫn thường xuyên phải dừng lại lấy sức, "Sau đấy Hồ Tra Nam đột nhiên ngồi bật dậy bóp cổ tôi, ép tôi rời phòng."
Vân Tử Túc cau mày: "Anh không phản kháng được?"
Thẩm Thu Vãn dầu gì cũng là tầng chín Trúc Cơ, đừng nói là người bình thường, ngay cả tu sĩ cũng chưa chắc đã gây tổn thương được đến anh ta.
"Hồ Tra Nam tỉnh lại rất đột ngột," Thẩm Thu Vãn giải thích, "Sức lực của anh ta không giống người bình thường, giữa đường anh ta bị đồng xu hất văng một lần, nhưng rất mau nhào đến lần nữa."
Anh ta từ tốn nói: "Tôi bị siết đến mức gần như ngạt thở, không thể phản kháng."
Liên Kỳ Tư đưa một chai nước tới, lo lắng hỏi: "Sư huynh, anh ổn chứ?"
Thẩm Thu Vãn nhận chai nước, lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Hàn Dịch vừa theo đội viên đội đặc nhiệm vào phòng, bước ra nói: "Không thấy Tỉnh Anh."
Thẩm Thu Vãn uống một ngụm nước, hỏi: "Vậy cậu có thấy linh hồn của Hồ Tra Nam không?"
Trạng thái khi chết của Hồ Tra Nam thê thảm như vậy, khả năng sinh ra oán khí rất lớn.
Thế nhưng Hàn Dịch lại lắc đầu: "Không."
Thẩm Thu Vãn cau mày, Liên Kỳ Tư gọi một tiếng: "Sư huynh, Tư Nam có tin báo."
Tư Nam tìm thấy Tỉnh Anh. Một tuần trước, Tỉnh Anh cắt cổ tay tự vẫn trong nhà trọ của mình, sở dĩ tin báo không thể đến kịp thời, một là vì cậu ta sống một mình bên ngoài, hai là bởi vì, Tỉnh Anh căn bản không chết.
"Ngày thứ hai sau khi tự tử không thành, cậu ta tự mình đến phòng khám băng bó vết thương, còn đến trường học một ngày, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì."
Thẩm Thu Vãn cau mày: "Giờ cậu ta còn sống à?"
"Trước mắt không có chứng cứ chứng minh được cái chết của cậu ta." Tư Nam giải thích, "Kỳ lạ ở chỗ, sau buổi học hôm ấy là cuối tuần, tan học Tỉnh Anh liền lên xe buýt, nhưng cậu ta chưa từng trở về nhà trọ, những địa điểm thường đến khác cũng không có dấu chân của cậu ta. Mấy ngày này, cậu ta chưa từng xuất hiện."
"Tra xem cậu ta ngồi xe buýt đến đâu." Thẩm Thu Vãn nói.
Tư Nam đáp ứng, đoạn nói: "À đúng rồi sư huynh, còn một việc quên nói. Lúc Tỉnh Anh đi băng bó đã được một bác sĩ ở phòng khám chụp hình lại. Em lấy được bức hình trong dữ liệu ảnh của ông ta, Tỉnh Anh không dùng dao cắt cổ tay, mà là dùng móng tay chính mình, cậu ta moi vết thương sâu thêm từng chút một."
Ấn đường Thẩm Thu Vãn giật một cái.
Dùng tay moi vết thương, không phải giống với hành động của Hồ Tra Nam vừa tắt thở hay sao?
"Thế nên vết thương của cậu ta nhiễm trùng rất nặng, không biết vì lí do gì mà hôm sau vẫn có thể chạy đến trường học như bình thường."
Sau khi báo cáo hoàn tất, Tư Nam lập tức đi tra vấn đề xe buýt. Thẩm Thu Vãn đang định vào phòng xem xét chút nữa, lại chợt trông thấy Vân Tử Túc đang nhìn chằm chằm về phía không trung với vẻ mặt nghiêm trọng, cậu với tay một cái, tức thì có một sợi gì đen kịt trong không khí bị chậm rãi rút ra.
Sắc đen từ đậm đến nhạt, một đầu bị Vân Tử Túc nắm lấy, một đầu thì ứa ra từ trong căn phòng Vân Tử Túc vừa trú ngụ, Thẩm Thu Vãn quay đầu nhìn thử, chỉ thấy phần đuôi sợi đen nấp trên chiếc ghế sofa bên trong phòng.
"Đây là...?" Thẩm Thu Vãn kinh ngạc, "Vừa rồi các cậu cũng bị tấn công sao?"
"Ừ," Vân Tử Túc đáp, "Thứ tấn công bọn tôi rất giống vu tảo ở Khương Đường."
Cậu vừa nói vừa kéo sợi đen lơ lửng giữa không trung đến trước mặt, tay còn lại bóp một cái trong không khí.
Sợi đen run bần bật, tiêu tan trong nháy mắt.
"Tiền bối, có phải các cậu..." Thẩm Thu Vãn nhìn sợi đen vừa biến mất, cân nhắc ngôn từ, "Bị người khác nhắm đến không?"
"Không đáng ngại." Vân Tử Túc không tỏ vẻ gì, "Tôi sẽ lần theo bọn chúng, có tin tức sẽ báo với các anh."
"Không chỉ là chuyện này."
Thẩm Thu Vãn liếc qua Hồ Tra Nam bên trong phòng, bên trong có không ít người đang xử lý hiện trường, vậy mà vẻ u uẩn đẫm máu chưa hề giảm bớt.
"Những thứ Hồ Tra Nam viết trên tường, có khả năng cũng là lời nguyền rủa."
Vân Tử Túc híp mắt.
"Hơn nữa trên tường viết tên Hàn đại thiếu rất nhiều lần," Thẩm Thu Vãn nói, "Loại nguyền rủa dùng máu ghi tên thế này, tôi lo ngại sẽ gây ra bất lợi cho Hàn đại thiếu."
Vân Tử Túc nghiêng người, trực tiếp nắm tay Hàn Dịch. Cậu thả linh thức muốn thăm dò tình trạng đối phương, nhưng lại chỉ thấy được một mảng lờ mờ xám xịt.
... Quên mất chuyện linh thức không thể xuyên thấu khôi linh.
Tạm thời không thấy cơ thể Hàn đại thiếu có bất thường gì, thế nhưng Vân Tử Túc vẫn không thể yên tâm. Thẩm Thu Vãn thấy cậu lo lắng, bèn bảo: "Tiền bối vừa nói thứ công kích các cậu rất giống vu tảo, như vậy chuyện này rất có khả năng dính líu đến Chính Thống tông. Bên bọn tôi sẽ điều tra thêm, xem xem Tỉnh Anh và Hồ Tra Nam có dấu hiệu qua lại với Chính Thống tông hay không."
Người của đội giám sát đến quán bar rất nhanh sau đó, ngoại trừ Hồ Tra Nam đã tắt thở, tạm thời bọn họ chưa thể tìm ra linh lực hỗn loạn tại hiện trường vụ án. Người bên trong quán bar đều bị giải tán, sự tình chưa có tiến triển gì. Trời đã muộn, Vân Tử Túc và Hàn Dịch được mời đến như viện trợ bên ngoài liền rời đi trước.
Hai người trở lại căn nhà mới của mình, bác gái được mời đến nấu bữa tối đã hoàn thành rồi rời đi. Vân Tử Túc ôm chè trôi quế hoa mà lòng không an ổn, cậu cứ chăm chăm nhìn Hàn Dịch, chỉ sợ đối phương đột nhiên xảy ra vấn đề gì.
Hàn Dịch trái lại không căng thẳng chút nào, thậm chí còn nhường bánh trôi cho Vân Tử Túc. Cậu con trai chén nguyên hai phần ăn khuya tản ra hương vị ngọt ngào, thế nhưng kế hoạch vỗ no người ta rồi dụ người ta đi ngủ của Hàn Dịch lại chẳng thành công được.
"Không được," Vân Tử Túc khăng khăng, "Hôm nay phải hấp thu cho anh xong mới được ngủ... Việc tu luyện của em cũng cần linh khí nữa!"
Thế là Hàn Dịch bị những lời này thuyết phục mất.
Rửa mặt xong xuôi, Vân Tử Túc thả Vân Thôn tản bộ cả ngày bên trong Vô Tự Ấn ra ngoài, cho nó ra vườn dã ngoại. Sau khi đóng kỹ cửa sổ, cậu bèn kéo Hàn đại thiếu lên giường.
Xem thái độ kiên quyết của cậu, đáy mắt Hàn Dịch để lộ chút vẻ không biết làm sao. Ngồi xuống bên người Vân Tử Túc, hắn nói: "Tư thế ngồi có lẽ sẽ mệt mỏi, không bằng thử nằm xuống xem sao?"
Vân Tử Túc nhất thời không phản ứng kịp: "Nằm xuống thế nào...?"
Hàn Dịch đỡ bả vai cậu, nhẹ nhàng đẩy người xuống giường.
Vân Tử Túc nằm trên gối, còn đang nghĩ xem có cần phải nghiêng đầu để hôn hay không, thì phát hiện ra Hàn đại thiếu chẳng hề nằm xuống như cậu đã hình dung.
Những khớp xương tay thon dài chống xuống hai bên đầu cậu, người đàn ông khẽ khom người, cảm xúc lành lạnh quen thuộc chạm lên bờ môi, hơi thở lạnh lùng mà êm dịu chỉ thuộc về duy nhất Hàn Dịch rỉ tới, tựa như băng sương đầy trời ngưng tụ thành một cục kẹo bông trắng như tuyết.
Vân Tử Túc cảnh báo bản thân vô số lần, mới ép tâm tư chuyên chú vào việc hấp thụ khôi linh.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập xung quanh hai người, không biết tự bao giờ, cánh tay Vân Tử Túc đã ôm lấy cổ Hàn Dịch. Linh lực cuồn cuộn không ngừng ùa vào bên trong cơ thể, vị ngọt dần chuyển từ nhẹ thanh thành cám dỗ làm người ta khó lòng kiềm chế.
Hàn Dịch nhanh chóng nhận ra người con trai đã đạt đến cực hạn----- cậu đỏ mặt ghê gớm, ngay cả vành tai mềm mềm cũng nhuốm màu đỏ tươi ướt át. Còn tiếp tục kéo dài nụ hôn này, chỉ e đối phương sẽ lại chảy máu mũi.
Cánh tay chống trên giường hơi dùng sức, Hàn Dịch đang định tách ra, lại bị áp lực sau gáy kéo trở về.
"... Tiểu Túc?"
Khóe mắt Vân Tử Túc ánh nước lấp lánh, cặp mắt cũng không thể mở to. Cậu ôm Hàn Dịch rất chắc không chịu buông tay, rõ ràng vì hấp thụ khôi linh mà cơ thể đã rơi vào trạng thái chuếnh choáng men say, nhưng lại vẫn cố chấp không chịu để đối phương rời khỏi.
"Tiểu Túc, buông tay." Hàn Dịch hạ giọng dỗ cậu, "Còn tiếp tục em sẽ chảy máu mũi."
"Không đâu..." Giọng điệu của cậu mềm mềm đặc sệt, giống như kẹo sữa bị ngậm cho nhũn, "Em muốn hôn anh thêm một lát..."
___________
Tác giả có lời:
Vân bé ngoan: Chụttt
Hàn công: Dè dặt, nghiêm túc, ẩn nhẫn........ Thế này nhịn sao?