Hô hấp Hàn Dịch hơi khựng lại, suýt nữa không kiềm giữ được mình.
Hắn không thể không kích phát khôi linh trong cơ thể, dùng cảm giác đau nhói gọi lý trí trở về. Hắn hiểu rõ tình trạng thân thể Vân Tử Túc hơn ai hết, dù cho thể chất thuần linh có thể tiêu hóa một lượng linh lực khổng lồ, hắn cũng không muốn để đối phương chịu đựng bất kỳ mối rủi ro nào.
"Nghỉ ngơi trước đã, được không?" Giọng đàn ông trầm thấp nhiễm một âm khàn, "Mai lại hôn tiếp, ngoan."
Ý thức của Vân Tử Túc dần trở nên mơ hồ, để hiểu được một câu nói của Hàn Dịch cũng tốn không ít thời gian. Xem bộ dạng mơ mơ màng màng của đối phương, Hàn Dịch không nhịn được cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.
Động tác của hắn chan chứa dịu dàng an ủi, khoảng cách giữa hai người gần sát, ngay cả hơi thở cũng quấn quýt dây dưa. Trong loại tình huống khó kiểm soát như vậy, người có thể may mắn thoát khỏi cũng chỉ có duy nhất một mình Vân Tử Túc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đổi thành kẻ khác, hắn đã không thể chắc chắn được rốt cuộc mình còn có thể nhẫn nhịn bao lâu.
Một giọt mồ hôi lặng lẽ lăn dài trên đường nét khuôn mặt, Hàn Dịch hít sâu một hơi, khôi linh náo loạn trong cơ thể hắn ngày càng mãnh liệt, mà cánh tay ôm sau gáy hắn vẫn không có ý định rời đi. Hắn rất lo sợ nếu còn tiếp tục như vậy, dù có kích thích toàn bộ khôi linh trong cơ thể, cũng chẳng có cách nào đè nén dục vọng vốn bị người trước mắt khơi dậy đang được ẩn nhẫn sâu tận đáy lòng.
"Hưm...?"
Giọng nói mềm mại chứa đầy âm mũi giống như chiếc lông chim khiêu khích trái tim, Hàn Dịch buông mi nhìn xuống, chỉ thấy cuối cùng Vân Tử Túc cũng nỗ lực mở to cặp mắt.
"Tiểu Túc?" Hàn Dịch thử gọi một tiếng, "Trước tiên thả tay..."
Lời hắn còn chưa dứt, đã bị một tiếng nói líu ríu chặn lại.
"Gì kia?" Hàn Dịch không nghe rõ, nhẹ giọng hỏi lại một lần.
"Có phải anh vẫn không, không thoải mái không..." Rốt cuộc cũng nghe rõ lời Vân Tử Túc.
Cõi lòng Hàn Dịch êm dịu, đang muốn nói mình không sao, lại thấy cậu con trai dưới thân thả lỏng bàn tay.
Tuy nhiên cậu lại không rút tay về, mà lần mò lên phía trước, muốn chạm vào gò má Hàn Dịch.
Kinh mạch toàn thân Vân Tử Túc đều thấm đẫm linh khí sung túc, thể chất thuần linh giúp luồng linh khí này phát huy tác dụng lớn nhất. Bây giờ cậu đang ở trong giai đoạn nỗ lực tiêu hóa linh khí, thế nên động tác cũng lề rề chậm rãi. Hàn Dịch thấy cậu gắng sức, liền chủ động áp gò má vào lòng bàn tay cậu.
"Sao vậy?" Hắn thấp giọng hỏi.
Vân Tử Túc chớp mắt một cái, cố gắng làm mình tỉnh táo. Cậu cảm thấy bản thân sắp bị chôn vùi bên trong linh khí rừng rực, điều duy nhất khiến cậu thấp thỏm không yên lòng chỉ có một mình Hàn Dịch mà thôi.
"Anh..." Âm sắc của cậu còn mềm mại hơn bình thường, "Khôi linh trong cơ thể anh, có phải lại đau không..."
Hàn Dịch ngẩn ra, không nghĩ đến hành động nhỏ của mình lại bị phát hiện ra.
Áo sơ mi của hắn chưa được cởi bỏ, tay Vân Tử Túc không chạm được vào gáy hắn, cho nên không thấy rõ tình trạng cơ thể của hắn. Nhưng cậu vừa lần tay lên má hắn, vậy thì chút dị động này cũng chẳng thể giấu được.
"Khụ, anh không sao."
"Không được... mình phải tiếp tục," thấy Hàn Dịch bị khôi linh quấy nhiễu, Vân Tử Túc lại càng cố chấp không chịu buông tay, "Em sẽ giúp anh mà, đừng sợ."
"..."
Hàn Dịch tự mình chuốc khổ, chỉ có thể tiếp tục màn đày đọa ngọt ngào.
Vân Tử Túc ngửa đầu đụng đến môi người, rất nghiêm túc hấp thu khôi linh, còn mò tay xoa xoa bấm bấm vài huyệt khiếu trên lưng Hàn Dịch, muốn giúp đối phương giảm bớt đớn đau. Chẳng qua là cậu không biết được, điều làm Hàn Dịch khốn khổ cũng chẳng phải mấy thứ lặt vặt này.
Đã bị hôn lại còn bị sờ tới sờ lui, Hàn đại thiếu vốn tự chủ kinh người giờ đây cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình đã chịu đựng như thế nào.
Giữa lúc nghỉ ngơi, Vân Tử Túc còn tranh thủ an ủi Hàn Dịch: "Không sao đâu, em nhất định sẽ, chữa khỏi cho anh mà..."
Đáy mắt Hàn Dịch nhu hòa mềm dịu.
"Được."
Kinh mạch đã căng đầy không thể nhận thêm linh khí, tốc độ trao đổi linh lực cũng càng ngày càng chậm. Đến cuối hành trình, người nắm giữ quyền chủ động đã đổi thành Hàn Dịch, hắn hôn nhẹ lên đầu lưỡi ướt mềm ngày càng trì trệ của đối phương, cho đến khi người con trai không thể đáp lại thêm được nữa.
Cánh tay khoác trên gáy từ từ trượt xuống, trước khi rơi ngã, lại được người khẽ khàng nắm lấy cổ tay. Hàn Dịch nhẹ nhàng đặt tay Vân Tử Túc sát bên người cậu, kéo tấm chăn mỏng, đắp lên người người con trai.
Vân Tử Túc hô hấp rất cạn, dung nhan yên tĩnh, hiển nhiên là đã ngủ say. Tầm mắt chần chừ hướng xuống, nửa đường lại dừng trên bờ môi có chút sưng đỏ của đối phương, con ngươi nhất thời sâu thẳm.
Máy điều hòa phả ra hơi gió lạnh, nhiệt độ trong phòng ổn định thư thái, thế nhưng Hàn đại thiếu trước giờ thân thể thiên lạnh, giờ này đây lại cảm thấy hơi nóng quanh thân chẳng thể vơi đi.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hàn Dịch mới dời tầm mắt. Hắn đè nén tâm tình trong tim, đưa tay chèn góc chăn cho người.
Thái độ của Vân Tử Túc với hắn ngày càng thân mật, ngày càng xóa sạch cảnh giác, Hàn Dịch đã sớm nhận ra, nhưng bây giờ hắn lại lo sợ, liệu đây có phải chỉ là tác dụng mê hoặc của khôi linh.
Năng lượng của khôi linh là để Vân Tử Túc sử dụng, nhưng nếu khôi linh thật sự khiến cho Vân Tử Túc không tự chủ lệ thuộc vào mình...
Vậy thì hắn cũng không khỏi quá mức bỉ ổi rồi đi.
Hàn Dịch khép mi, gợn sóng cuồn cuộn nơi đáy mắt, hơi thở một thân cũng theo đó lạnh đi.
Hắn không muốn để Vân Tử Túc phải chịu bất kỳ nỗi thương tổn nào, chứ đừng nói là tổn thương do hắn mà xuất hiện.
Người đàn ông ngồi bên mép giường thật lâu, mãi đến khi ngoài cửa sổ vang lên âm thanh va chạm mơ hồ, rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu.
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cửa sổ vừa mở, một cục lông nhung mềm mại tức khắc nhỉnh vào.
"Meo!"
Nhào vào cực kỳ phấn khởi, cho đến khi lăn tròn trong ngực người ta rồi, Vân Thôn mới cảm thấy có gì không ổn. Nếu không phải vào phút chót thấy được Vân Tử Túc ngủ say trên giường, nó đã phải há miệng thảng thốt kêu thành lời.
Phát hiện mèo báo nhỏ trong ngực lông tơ dựng đứng, Hàn Dịch liền thu lại hơi thở khủng bố của mình. Không có linh khí tính lôi nghiền ép, Vân Thôn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thân thể nó vẫn rất thành thật rướn người bồn chồn muốn chạy đến bên cạnh Vân Tử Túc.
Hàn Dịch đặc biệt tìm cho Vân Thôn một chiếc đệm mềm, đặt đệm mềm bên gối đầu người con trai đang say ngủ, sau đó mới đặt Vân Thôn chỉ trực nhào tới lên trên.
Mặc dù khi hấp thu khôi linh đã bày kết giới, hơi thở không thể rỉ ra bên ngoài, tuy nhiên Vân Thôn đã ký linh khế với Vân Tử Túc, nên nó luôn cảm nhận được tình trạng đối phương. Dẫu rằng rất ưa thích phong cảnh sinh hoạt về đêm nhốn nháo bên ngoài, thế nhưng trở về ngủ cạnh người ký khế ước một thân dồi dào linh khí cũng rất chi là dụ hoặc.
Nhìn mèo báo nhỏ phè phè phỡn phỡn vùi mình bên trong tấm nệm êm, còn đặt cái đuôi lên gối đầu Vân Tử Túc, rồi đàng hoàng nhắm mắt đi ngủ xong, lúc này Hàn Dịch mới đứng dậy rời khỏi mép giường. Hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi vừa bị người con trai đè ép, cùng thời điểm áo quần trở về trạng thái chỉnh tề, một âm hồn bán trong suốt xuất hiện ngay giữa không trung bên cạnh hắn.
Âm hồn bị sương xám xoắn thành dây thừng trói gắt gao, không thể nhúc nhích. Miệng nó cũng bị sương xám chặn cứng, ánh mắt nhìn Hàn Dịch tràn ngập kinh hoàng.
Hàn Dịch giương mắt nhìn nó, nét mặt không một gợn sóng, những dịu dàng dành cho người con trai say ngủ ban nãy đã sớm mờ phai không còn tung tích.
Hàn Dịch vung tay, thiết lập kết giới xung quanh bản thân và âm hồn. Sương xám trong miệng âm hồn biến mất, nó rốt cuộc có thể phát ra âm thanh, nhưng đã sợ hãi đến nỗi kêu cũng không kêu lên được.
"Ai xúi giục ngươi?" Hàn Dịch lạnh lùng hỏi.
Âm hồn run rẩy rất lâu, sau đó mới há miệng lẩy bẩy nói một lời: "Tôi không biết... tôi không biết, tôi không biết gì cả..."
Hàn Dịch không tỏ vẻ gì tiếp tục tra hỏi: "Tại sao ngươi lại ra tay với Hồ Tra Nam?"
Nghe đến tên Hồ Tra Nam, âm hồn mới dần dần hồi phục đôi chút tỉnh táo, nó cứ như vừa túm được chiếc phao cứu mạng: "Hồ Tra Nam, đúng, chính là Hồ Tra Nam, tôi làm tất cả đều để trả thù gã!"
Đã có lời mở đầu, lời lẽ tiếp theo của âm hồn cũng theo đó dần dần rõ rệt: "Tôi muốn trả thù gã, tôi muốn để gã nếm trải nỗi thống khổ của tôi... Đây là thứ gã nợ tôi! Tôi nhất định phải bắt gã đền mạng!"
"Gã nợ ngươi cái gì?"
"Hồ Tra Nam tự mình đến trêu chọc tôi, sau cùng lại chê tôi phiền, muốn gạt phắt tôi đi! Gã còn mắng chửi tôi ngay trước mặt người khác... Tôi, tôi thậm chí còn quỳ xuống...." Âm hồn càng nói càng kích động, "Tôi không phục, tôi phải cho gã biết thế nào là cầu mà không được... Tôi không sống nổi, gã cũng đừng mong sống tốt!"
"Vậy nên tôi muốn tìm người, tìm người sẽ cự tuyệt gã. Nhưng tất cả những kẻ quấn lấy Hồ Tra Nam đều là số dâm đãng, bọn chúng không thể cự tuyệt nổi Hồ Tra Nam... Mãi đến khi, mãi đến khi anh xuất hiện, gã đàn ông cặn bã đó mới đụng phải vách đá, ha, ha ha, gã cũng có ngày hôm nay!"
Âm hồn nói rồi lại nói, rồi lại cười khanh khách, tiếng cười của nó quỷ dị méo mó, còn hàm chứa niềm hưng phấn không cách nào giấu nổi, tựa như chứng kiến Hồ Tra Nam bị cự tuyệt, chính là tâm nguyện lớn nhất của nó.
Hàn Dịch nhìn âm hồn cuồng loạn, cho đến khi nó cười mệt, thanh âm từ từ ngưng bặt, hắn mới mở miệng: "Hồ Tra Nam mắng Tỉnh Anh ở quán bar đã là chuyện nửa tháng trước, trong nửa tháng tiếp theo, ngày nào Hồ Tra Nam cũng đến quán bar, như vậy, ta là người đầu tiên cự tuyệt gã trong gần đấy thời gian?"
Âm hồn co quắp một chút, lệ khí toàn thân cũng rút đi không ít, nó nhọc nhằn nói: "Đúng... Anh là người đầu tiên..."
Hàn Dịch híp mắt: "Tại sao ta lại nghe, hôm qua Hồ Tra Nam vừa bị một sinh viên đại học khước từ?"
Lượng khách ra vào quán bar rất lớn, mặc dù Hồ Tra Nam là ngôi sao đứng đầu, nhưng cũng không phải số duy nhất, kẻ thích gã nhiều, mà người không ưa gã cũng không phải tuyệt tích.
Bắt chuyện thất bại liên tiếp hai ngày, khi Hồ Tra Nam vừa bị Vân Tử Túc đá văng, Hàn Dịch đồng thời nghe được trong góc có tiếng cười nhạo gã.
Âm hồn thoáng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Hàn Dịch lại biết chuyện này. Lời của nó hoàn toàn bị bóc trần, thậm chí không thể nào chắp vá, cõi lòng nhất thời rối loạn.
Nó liều mạng nghĩ hướng giải thích, nhưng còn chưa chờ cho đầu óc xoay chuyển, thể hồn của nó đã phải đón lấy một tia chớp rạch phá không gian.
"A!!"
Âm hồn thảm thiết kêu lên, lồng ngực bị đả thương giống như chiếc bao da bị chọc thủng, sương đen đặc kịt tuôn ra xối xả. Nó kinh hoàng giơ tay muốn bít kín lỗ thủng, nhưng hoàn toàn chỉ là tốn công vô ích.
Trước mặt nó, Hàn Dịch chậm rãi nhấc tay phải. Cánh tay hắn cuốn ánh chớp, ánh sáng lạnh lẽo rọi lên khuôn mặt hắn, khiến cõi lòng người ta rét lạnh, tựa giống Tu La.
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói."
__________________
Tác giả có lời:
Vân bé ngoan: Đôi mình hôn hôn chỉ là vì trao đổi khôi linh thôi!
Hàn công: Liệu em ấy gần gũi ta có phải chỉ vì khôi linh mê hoặc hay không?
________________
Tu La, hoặc Asura, được nhắc nhiều trong đạo Phật. Là một đạo trong Lục đạo luân hồi (Thiên, A Tu La, Nhân, Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh); là một loại quỷ thần hiếu chiến, không ngừng tranh đấu với trời Đế Thích, từ đây hay có danh từ Tu La tràng v...v...