Chu Vụ đè xúc động muốn hỏi anh lại, bởi vì dựa theo kinh nghiệm của cậu, có một số việc không hỏi thì còn ổn, một khi đã hỏi ra thì rất dễ trở thành sự thật.
Cậu vội vàng đi rửa mặt đánh răng, thay quần áo xong thì chỉ muốn nằm bò ra bàn làm việc để đọc tài liệu.
Cậu lại viết lại một tờ giấy ghi nhớ mới, vừa che vừa viết tuyệt đối không được uống rượu, lần này cậu kẹp ở trong sách.
Cậu viết xong thì len lén liếc nhìn ác ma, thấy anh đang xem tivi không để ý đến bên này, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lấy tài liệu ra, nhưng lại phát hiện ở trên công ty còn thể đọc vào đầu, chứ về đến nhà rồi, ác ma ở ngay chỗ cách đó không xa khiến cho cậu căn bản không thể nào tập trung được.
Bởi vì tối qua cậu đã làm ra quá nhiều chuyện kỳ lạ trong không gian này, nếu như không phải cuối cùng cậu ngủ thiếp đi thì thật sự không thể chắc được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lần này ký ức của cậu hoàn toàn không bị đứt quãng mà là nhớ rõ rành rành từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra, từ lúc ở lối đi, đến sofa, phòng tắm, phòng ngủ…
A a a a a.
Chu Vụ cứ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng ném cả chiếc bút trong tay đi.
Khi cậu cúi người xuống thì lại có một bàn tay khác hành động trước, nhặt bút lên rồi đưa cho Chu Vụ, Chu Vụ nhận lấy bút, trong lòng hơi kinh ngạc, mới vừa rồi không phải ác ma còn đang ngồi trên sofa xem Conan sao.
“Cảm ơn” Chu Vụ nói cảm ơn rồi nhận lấy cây bút, sau đó cậu lập tức ngồi thẳng người lại tiếp tục đọc tài liệu.
Tài liệu của tổ ẩm thực ít hơn của tổ chuyện lạ kỳ thú, phần lớn là giới thiệu vắn tắt về công thức nấu ăn và các nhà hàng ẩm thực, nhưng mỗi tập có thể ăn vài món, đi tới vài nhà hàng.
Mới xem được vài trang là đã gần hết rồi, Chu Vụ gạch gạch xóa xóa chỉnh sửa tài liệu, sau đó rút chân ra khỏi đôi dép trong nhà hình gấu trắng, dẫm lên đầu gấu trắng rồi day day.
Đây là thói quen của cậu, cậu cứ day day rồi giẫm, dép hình gấu trắng cứ vậy mà không biết chạy đi đâu mất, chân cậu tìm kiếm dưới gầm bàn một hồi, cuối cùng chạm vào một thứ gì đó lành lạnh.
Chu Vụ cúi đầu xuống nhìn thì thấy Bách Lý Khí đang nhặt dép lại đây, sau đó quỳ một chân xuống, vươn tay về phía cậu.
Lúc Bách Lý Khí cúi đầu xuống thì máu tóc dài của anh rủ xuống mặt đất, tạo thành hình dáng uốn lượn như một dòng nước, xương ngón tay trắng bệch nắm lấy bàn chân trắng như sữa của cậu, từng chút một đi dép vào cho cậu.
Con người, luôn không có sức chống cự đối với cái đẹp.
Chu Vụ cúi đầu, sắc đỏ trên mặt cậu giống như quả cà chua căng mọng sắp rỉ nước vậy, cậu muốn rút chân về nhưng làm sao cũng không thể rút về nổi.
Đợi đến khi đi dép vào xong rồi cậu mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn… lần sau cứ để tôi tự đi là được rồi.”
Sau đó, Chu Vụ phát hiện hôm nay tâm trạng của ác ma tốt một cách lạ thường, trong lúc cậu bận rộn làm việc tới lui thì anh đều đi theo sau cậu, sau đó vươn tay giúp đỡ.
Lúc đánh răng, khi cúi người xuống nhổ nước ra, cậu vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thấy trong gương có thêm một bóng người. Lúc ngâm chân, duỗi tay đi tìm khăn lông để lau nước thì có một bàn tay vươn tới đưa khăn cho cậu.
Đến lúc đi ngủ, bàn tay ấy lại tiến vào trong chăn nắm lấy ngón tay cậu, Chu Vụ quay người đi thì người nọ lại xoay người cậu lại, hai người cùng nhau mặt đối mặt.
Nửa đêm khi tỉnh dậy đi vệ sinh, cậu mơ mơ màng màng vén chăn ra xuống giường, đợi đến khi đi qua bồn rửa mặt thì lại nhìn thấy có một bóng đen đi theo đằng sau mình.
Tay Chu Vụ run lên một cái, suýt chút nữa thì bắn lệch đi chỗ khác, sau đó cậu nhìn thấy ác ma lạnh lẽo vươn tay ra đỡ lấy tiểu Chu Vụ.
Không bắn lệch.
Như này ai mà chịu được hả trời.
…
Anh quả thật hệt như một con chó to, buổi sáng lúc ngồi trên tàu điện ngầm tới nhà đài, Chu Vụ đã nghĩ như vậy.
Đột nhiên Chu Vụ nhớ tới con chó đen trước đây nhà cậu từng nuôi, tên là Cháo Mè Đen.
Toàn thân nó đen thui, cho dù chỉ ăn thức ăn thừa mà lông nó cũng vô cùng bóng mượt.
Khi đó Chu Vụ mới sáu bảy tuổi, vừa mới vào tiểu học, con chó của nhà họ hàng cậu vừa đẻ một lứa, vì nhiều quá nên tặng nhà cậu một con.
Bắt đầu từ khi đó, Cháo Mè Đen vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Chó thì cho dù khi lớn có gầy bao nhiêu đi chăng nữa thì hồi nhỏ mặt cũng đều béo tròn, Chu Vụ thường dùng hai tay véo mặt của nó, khiến cho mặt nó bẹp dí lại.
Cháo Mè Đen không chịu nổi, dùng chân trước kéo tay của cậu ra.
Tuổi thơ ấu của cậu không có quá nhiều ký ức tốt đẹp, thế nhưng đoạn ký ức này lại khắc sâu nhất trong trí nhớ của Chu Vụ, bởi vì Cháo Mè Đen đã ở bên cậu suốt những năm học tiểu học.
Đến khi học cấp hai, Chu Vụ đi học ở bên ngoài thị trấn. Một ngày nọ của kỳ nghỉ hè năm lớp , cậu về nhà thì phát hiện không còn thấy nó đâu nữa rồi.
Cậu không dám hỏi Chu Vệ Quốc bố mình, chỉ lén lút đi hỏi mẹ, mẹ tránh ánh mắt của cậu, chỉ xoa xoa đầu cậu không nói gì.
Ngày hôm sau, cậu phát hiện lúc Chu Vệ Quốc uống rượu cùng anh em của ông ta thì trên bàn có thêm một nồi thịt, không ngửi ra được là thịt gì.
Cậu cứ tưởng rằng chó chạy đi mất nên đi tới từng nhà một hỏi, cuối cùng vẫn không có được thu hoạch gì, mãi đến khi lên cấp ba cậu mới hiểu ra được nồi thịt khi ấy là thịt gì.
Cậu ồn ào một trận lớn, nhưng Chu Vệ Quốc thậm chí đã quên mất chuyện ấy rồi, ông ta đánh cậu một trận tơi bời.
Chu Vụ gào khóc, thứ mà cậu thích nhất, cưng yêu nhất, quý trọng nhất không chỉ là bị bóp mà thậm chí còn không để lại chút dấu vết nào trong trí nhớ của đối phương.
Sau đó Chu Vụ làm chuyện xấu.
Cậu cắt rách chiếc áo khoác da mà Chu Vệ Quốc thích nhất, cậu muốn ông ta phải trả giá.
Sau đó đương nhiên là vô cùng thê thảm.
Nhớ lại đến đây, trái tim cậu như bị siết chặt lại.
Chuyện này cứ nhớ lại lần nào là lại khó chịu lần đó, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được nỗi đau của Cháo Mè Đen khi bị chủ quán thịt chó đánh đến chết.
“Đã đến đường Tứ Bình, mời các hành khách xuống trước rồi hãy lên…” Một loạt tiếng thông báo kéo Chu Vụ trở về thực tại.
Hầu hết người trong nhà đài đều biết chuyện Chu Vụ chuyển tới tổ ẩm thực.
Trong nhận thức của không ít người ở đây, chắc chắn trong tương lai, người dẫn chương trình của bên ẩm thực sẽ từng bước một tiến cao hơn nữa.
Tiến vào giới giải trí, có bệ đỡ, hoặc là đi theo con đường khác.
Bởi vậy, Chu Vụ nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
“Ngô Nghiêu, anh cũng được phân đến đây sao?” Chu Vụ có chút không biết phải làm sao, cho đến khi nhìn thấy Ngô Nghiêu xuất hiện cùng với chiếc túi Nike.
Ngô Nghiêu cười hì hì: “Không chỉ có mình tôi mà cả bọn họ cũng đến, được làm cùng mọi người mới thoải mái nhất.”
Chu Vụ quay đầu lại, mấy người Đinh Thành, chị Vương, Hổ Vũ đều đang ở đây, ngay cả Hà Hải cũng có mặt, thẻ nhân viên trước ngực anh ta cũng đã thay đổi, chức vị trên đó đã đổi thành phó đạo diễn.
Nếu như bàn về thâm niên, sự từng trải và thời gian làm việc của Hà Hải không chỉ cao hơn đạo diễn của tổ ẩm thực một chút, nhưng bởi vì bị sát nhập nên anh ta phải chịu ấm ức làm việc dưới trướng của người khác, bởi vì chuyện này mà các thành viên trong tổ những câu chuyện kỳ lạ đều bất bình thay anh ta.
Hà Hải xua xua tay: “Cấp trên sắp xếp như vậy cũng là có lý do của nó, dù sao thì anh ta cũng quen thuộc với chương trình này hơn tôi.”
Anh ta vừa nói xong thì đạo diễn Lý Hạ Tàng đi tới chào hỏi: “Thầy Hà, đã lâu không gặp, chúng ta tới làm quen công việc một chút nhé.”
Cả một buổi sáng, Chu Vụ cũng phải làm quen với công việc, chương trình này thời gian quay không dài nhưng cần phải đạt năng suất cao.
Nội dung công việc ở đây dễ hơn những câu chuyện kỳ lạ, nhưng thời gian rảnh rỗi thì tương đối ít, cũng sẽ không xảy ra tình trạng được nghỉ phép mấy ngày liền nữa.
Chu Vụ nuốt miếng bánh pudding cuối cùng trên bàn, cảm thấy thỏa mãn không gì sánh bằng, đầu lưỡi còn vươn ra liếm sạch sẽ đường trắng trên môi.
Cậu khen ngợi trước ống kính một phen, sau đó kết thúc quay.
Tiểu Lý của đội hậu cần giúp Chu Vụ thu dọn đạo cụ xong thì không nhịn được mà hỏi cậu: “Thầy Chu, anh thật sự nuốt xuống rồi sao?”
Chu Vụ dừng lại, che đi cổ họng của mình: “Có lẽ vẫn còn đang ở họng, phải nhổ ra sao?”
“Không không không, không phải, anh thật thích nói đùa!”
Chu Vụ nghi hoặc: “Vậy thì phải nói thế nào? Không được ăn những đạo cụ này sao?”
Ngô Nghiêu làm ra vẻ kinh ngạc, ôm bụng giả vờ chết: “Trong… trong này có độc!”
Chu Vụ: …
Tiểu Lý suýt nữa thì bị Ngô Nghiêu chọc cho cười nghiêng ngả, cậu ta liên tục xua tay, nhẹ giọng nói: “Bởi vì người dẫn chương trình này đều là tiểu thịt tươi đẹp trai xinh gái có giá trị nhan sắc cao, vì để quản lý vóc dáng nên bình thường ở trước ống kính họ ăn nhưng quay đầu đi thì sẽ nhổ ra.”
Chu Vụ kinh ngạc mở to mắt, vậy nên vừa rồi phải dọn dẹp hiện trường là vì lo ảnh chụp nhổ đồ ăn ra sẽ bị leak ra ngoài sao?
Chẳng trách vừa rồi ánh mắt của tổ chương trình nhìn cậu lại có chút ngạc nhiên.
Ngô Nghiêu cũng kinh ngạc: “Đồ ăn ngon như thế mà cũng nhổ, lãng phí thật đó.”
Chu Vụ cũng đang nghĩ, đã ăn vào miệng rồi lại còn ép bản thân nhổ ra, không thể nào.
Cậu nói: “Tôi không sợ béo, hơn nữa tôi ăn nhiều cũng không béo.”
Ngô Nghiêu: “Thầy thật là biết kéo thù hận đó thầy Chu.”
Trước đây Chu Vụ còn ngây thơ tưởng rằng lý do chuyên mục ẩm thực nổi tiếng nhất, nhiều người tranh giành nhất để được vào là vì có thể ăn nhiều đồ ngon cơ.
Đến cuối ngày thì Chu Vụ đã ghi hình được hai tiếng rưỡi, đồng thời cũng được thông báo địa điểm ghi hình ngày mai là một nhà hàng mới khai trương ở trung tâm thành phố.
Lúc tan làm, Ngô Nghiêu thì thầm với cậu: “Lúc nhà hàng này đưa phí tài trợ tôi mới biết hoá ra tổ ẩm thực kiếm được nhiều lời như vậy, mỗi tập một nhà tài trợ, so với tổ những câu chuyện kỳ lạ của chúng ta, chỉ có hai nhà tài trợ, quả thật không có lời, cậu cũng quản lý bản thân một chút đi, nói không chừng sau này thời đến cản không kịp đấy…”
Ngay cả như vậy thì Chu Vụ vẫn thích những câu chuyện kỳ lạ hơn, toàn bộ các thành viên trong tổ đều giống như bạn bè của nhau vậy, nói chuyện với nhau rất thoải mái tự nhiên.
Hôm nay khi ở studio, nhân viên công tác ai ai cũng thận trọng dè dặt, nói chuyện cũng không dám nói nhiều, nói một câu mà còn phải nhỏ giọng nói khẽ.
Chương trình này hoàn toàn không ấm áp và thoải mái như những gì được biểu hiện ra trước màn hình.
Đêm khuya, một cửa hàng đồ chơi người lớn vẫn còn sáng đèn, cửa sổ bị ai đó gõ, vang lên tiếng “bang bang bang”.
Ông chủ từ bên trong mở cửa sổ ra khiến cho hơi ấm tản ra bên ngoài.
“Quý khách muốn mua…” Lời nói của ông chủ dừng lại bên miệng.
Người trước mắt… mặc đồ cổ trang, tóc dài, rất trắng, mắt sâu thăm thẳm, cách ăn mặc kỳ lạ này dọa cho ông chủ phải cúi đầu xuống nhìn chân của người kia.
Phù, có chân…!
Chờ một chút, không có bóng!!!
Mở cửa hàng vào đêm khuya chung quy cũng sẽ gặp khá nhiều điều kỳ lạ, ông chủ tuy sợ nhưng cũng không đến mức tè ra quần.
“Mua những cái này.” “Người” kia nói.
Ông chủ run lẩy bẩy nhận lấy mảnh giấy, khi nhìn thấy những thứ viết trên mảnh giấy đó thì ngạc nhiên.
Đây đều là đồ dùng của đồng tính nam!
Là một con ma gay…
Ông ta không dám chậm trễ, vội vàng lấy hàng ra rồi gói lại, ông ta không muốn nhận tiền, nói không chừng lại nhận phải tiền âm phủ.
Nhưng lại có một ngón trỏ và ngón giữa trắng bệch kẹp thẻ ngân hàng vươn vào.
Người kia nói: “Quẹt thẻ.”
Ông chủ: …
Ông chủ cuống quýt lấy máy quẹt thẻ ra, vậy mà thật sự thanh toán thành công cơ.
Ông chủ: “Quý khách về cẩn thận, thẻ của quý khách đây!”
Nhìn thấy đối phương nhận lấy thẻ, ông chủ lau mồ hôi trên trán mình đi rồi vội vàng đóng cửa tắt đèn, thầm nghĩ hôm nay không buôn bán nữa, ông ta ngó đầu ra ngoài quan sát thì trên đường từ lâu đã chẳng còn bóng dáng nào nữa rồi.
Một buổi sáng sớm của một tuần sau, Chu Vụ đang vội vàng đi làm, sau khi kết nối với wifi trên tàu điện ngầm xong thì liếc nhìn thấy mình có tin nhắn mới, cậu vừa mở ra xem thì bị doạ cho một trận.
(Số đuôi , : ngày X tháng năm , trừ tệ.)
Chu Vụ:?
Ngay sau đó lại có một tin nhắn mới.
(Số đuôi , : ngày X tháng năm , trừ tệ.)
Cậu lập tức mở Internet Banking của mình ra kiểm tra số dư, phát hiện quả thực số dư của mình đã giảm rồi.
Là bị quẹt trộm sao?
Sau khi Ngô Nghiêu biết chuyện này thì tan làm xong cùng Chu Vụ tới đồn cảnh sát một chuyến, bởi vì số tiền không lớn nên chỉ có thể ghi lại trước chứ không có bất kỳ hành động thực tế nào, bên phía cảnh sát biểu thị bọn họ sẽ tích cực tiến hành điều tra.
Chu Vụ lập tức đổi mật khẩu mới, mật khẩu thanh toán, thiết lập chế độ face ID.
Nhưng tệ bị quẹt mất không lấy lại được nữa rồi.
Chu Vụ buồn rười rượi, vạch tay ra tính tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước, vốn dĩ cậu định bỏ ra tệ mua cho Bách Lý Khí chiếc điện thoại nhái mà…
Hai người trò chuyện suốt cả chặng đường, Ngô Nghiêu an ủi cậu, còn nói nếu không đủ thì cuối tháng cậu ta sẽ tiếp tế, đều là anh em với nhau cả, không cần phải ngại.
Bọn họ xuống tàu điện ngầm, tới một nhà hàng theo hình thức chọn set/combo để ăn tối, ăn xong thì Chu Vụ và Ngô Nghiêu mỗi người về một xe bus khác nhau.
Vẫy tay chào tạm biệt Ngô Nghiêu xong, cậu lên xe.
Gần giờ thì quẹt thẻ nhân viên ra về, lúc đến chỗ ăn tối thì gần giờ, bây giờ hẳn là đã gần giờ rồi.
Có điều trên xe bus vẫn còn rất nhiều hành khách, đông đúc lạ thường, Chu Vụ quẹt thẻ xong thì tìm một chỗ ở hàng ghế sau rồi ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ là dòng xe cộ không ngừng đi qua đi lại, ánh đèn neon ngũ sắc rực rỡ tô điểm lên lớp vỏ ngoài của xe bus thêm một lớp màu xanh xanh đỏ đỏ.
Tiếng nói chuyện ồn ào ở bên cạnh khiến cậu có một ảo giác như mình đang dung nhập vào cái thành phố này vậy.
Xe rung lắc và mùi xăng khiến cho Chu Vụ hơi say xe, cậu không dám xem điện thoại, chỉ đành rủ mắt khép hờ.
Người ở vị trí ghế bên cạnh cứ xoay tới xoay lui, nhưng Chu Vụ lại chẳng mấy chú ý.
Mãi đến khi Chu Vụ thấy kỳ lạ, thầm nghĩ sao mà mãi chưa đến trạm tiếp theo vậy thì trong lòng cậu lộp bộp một cái.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật bên ngoài đường, dòng người qua lại trông không có gì khác thường cả.
Ánh đèn trắng ảm đạm trong xe chiếu xuống bàn tay cậu khiến nó trở thành nửa đen nửa trắng, phần đầu chiếc ghế dựa ở phía trước kéo xuống vùng bóng mờ, chia mặt sàn xe ra thành các mảnh đen trắng.
Cậu ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc vừa quay đầu lại thì trái tim vọt lên cổ họng, suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Chỗ ngồi ở bên cạnh có một vị khách, Chu Vụ không nhìn thấy đầu ở trên cổ áo của anh ta.
Vết máu thấm ướt đẫm cổ áo của anh ta đã biến thành màu đen, vị trí máu chảy xuống tạo thành một vệt đen to đoành, nơi vạt áo không ngừng “tí tách tí tách” chảy máu xuống…
Không hiểu sao Chu Vụ lại có cảm giác như anh ta đang quay “đầu” lại nhìn mình vậy.
“Anh nhìn gì?” Cổ họng anh ta như thể đang ngậm một ngụm đờm vậy.
Chu Vụ: …
Đệch, doạ người vl.
Chu Vụ chầm chậm quay đầu lại, lưng đã hoàn toàn cứng đờ, tay cậu run rẩy mở màn hình điện thoại lên, bởi vì run nên vuốt đến mấy lần mới mở được, suýt chút nữa thì bị khóa.
Không có tín hiệu như thường lệ.
Cậu muốn kéo khoảng cách với “người” bên cạnh mình ra, cậu chậm rãi di chuyển vị trí, nhưng lại phát hiện ghế bên tay trái đã có một em gái đang ngồi.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc một chiếc áo khoác gió dài, chân váy jean và giày cao gót, trông rất giống nhân viên văn phòng, rất chuyên nghiệp.
Chu Vụ dùng cánh tay khe khẽ vỗ vỗ cô ta: “Xin chào…”
Lời muốn nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy cô ta chậm rãi quay đầu lại, khiến cho trái tim Chu Vụ lại ngưng đập một giây.
A a a a a!
Ánh sáng chiếu vào gương mặt cô ta, làn da ấy nhẵn mịn không một chút nếp nhăn nào, nhưng trên đó lại không có mắt mũi miệng.
Da mặt cô ta hơi chuyển động, Chu Vụ cảm thấy cô đang cười.
Cô ta chậm rãi nói: “Có chuyện gì thế, anh đẹp trai.”
Chu Vụ cảm thấy mình sắp tè ra quần đến nơi rồi.
Chu Vụ mất tự nhiên giật giật khóe miệng, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không có chuyện gì, không cẩn thận nên bị đập vào…”
Cô ta che “miệng” cười: “Hí hí hí.”
Da đầu Chu Vụ như muốn nổ tung, tiếng cười ấy giống hệt như tiếng móng tay cào vào bảng đen vậy.
Xe bus dừng lại nhưng không có tiếng thông báo tới trạm, Chu Vụ lập tức đứng lên, đây chính là cơ hội tốt để xuống xe, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền phát hiện cảnh tượng ở bên ngoài có gì đó không đúng.
Đây không phải là phố mà là một… khu mộ tối đen như mực!
Leng keng leng keng, một loạt tiếng của kim loại va chạm vào nhau vang lên, cửa xe đóng lại, tiếp tục chạy đi.
Chu Vụ không dám ngẩng đầu.
Một nhóm lên xe, vừa đi vừa nói chuyện.
Một giọng nói trẻ trung vang lên: “Vậy hung thần đó sao đây?”
Giọng nữ: “Ai mà biết được, sếp cũng không muốn đến gần.”
Giọng trẻ: “Tôi còn tưởng rằng sắp nhận được công văn đến nơi rồi.”
Giọng người trung niên chất phác: “Đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, nhận được rồi thì làm được gì, sếp còn không dám nhận, mấy người quan chức nhỏ yếu ớt như chúng ta đến cũng không làm gì được.”
Giọng nữ nhắc nhở: “Mặc kệ đi, gặp phải thì vòng đi đi, tôi sợ anh ta chém tôi một nhát.”
Lúc này một giọng nói uy nghiêm chen vào: “Thời gian của anh ta sắp đến rồi.”
Bọn họ đang nói ai vậy?
Một tia sáng lóe lên trong đầu Chu Vụ nhưng cậu lại không bắt được, hơn nữa bởi vì căng thẳng mà còn nghe sót vài câu.
Ngón tay đặt trên màn hình điện thoại đã nhiều hơn một lớp mồ hôi mỏng, thông qua ánh sáng của điện thoại, cậu nhìn thấy bên cạnh chân mình xuất hiện thêm mấy sợi dây xích kim loại nhỏ dài.
Không biết cái “người” không đầu kia đã xuống xe từ lúc nào, bên cạnh cậu đổi thành mấy “người” vừa mới nói chuyện kia.
Chu Vụ đột nhiên nhớ ra, giọng nói này hình như cậu đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.
Là tiếng trò chuyện cậu nghe thấy ở bệnh viện khi ra khỏi vùng núi!
Chu Vụ còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh mình vang lên một giọng nói: “Ấy, không đúng, sao ở đây lại có mùi của người sống thế nhỉ?”
“Tôi cũng ngửi thấy.”
“Thơm quá đi, là ai đó, hôm nay tôi còn chưa ăn nữa.”
“Cút sang một bên, không nhìn thấy ông đây đang ở đây hả?”
Cho dù đã cúi đầu rồi nhưng Chu Vụ vẫn cảm nhận được mình đang bị thật nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, sau gáy chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, cậu vội vã nhắm chặt mắt lại, giả vờ như mình đang ngủ.
“Đang ngủ à? Đang ngủ à?”
“Ấy, đây không phải là…?”
“Ai cơ?”
Trong giây phút ấy, tấm lưng đang gục xuống của Chu Vụ căng chặt lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
May mắn thay lúc này có một người cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ: “Người tiếp theo là người không chịu rời đi, chúng ta chuẩn bị đi không công một chuyến.”
“Phiền.”
Chu Vụ lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên xe buýt thắng gấp, Chu Vụ không kịp đề phòng, đập đầu vào lưng của người ngồi đằng trước.
Cộc————
Đau chết đi được.
Cậu không dám than lên.
“Đệch, lái xe kiểu gì vậy? Đầu tôi rơi xuống rồi, vừa mới khâu lại đấy.”
Chu Vụ: khâu khâu khâu lại…?
“Làm sao vậy? Lệch hết tóc giả của người ta rồi.” Giọng nữ ồm ồm.
“Người” bên cạnh cậu lại nói: “Ấy, vừa rồi mấy người có nghe thấy tiếng gì không, ai bị đập mà kinh thế?”
Lúc này chợt có tiếng loa phóng thanh vang lên: “Đã đến đường Thuỷ Văn, đã đến đường Thuỷ Văn.”
Chu Vụ giật mình, đây không phải là trạm cậu cần đến sao?
Nhân viên trạm liếc về phía sau, đá tóc giả ở dưới chân mình ra: “Có ai muốn xuống xe không, không có là tôi đóng cửa đây.”
Không thể để lỡ! Chu Vụ hét lên, dũng cảm hét to: “Tôi! Tôi muốn xuống xe!”
Ở trước mắt bao người, Chu Vụ hít sâu một hơi rồi giơ tay đứng lên.
“Xin nhường một chút, tôi đến trạm rồi…” Răng Chu Vụ run cầm cập, nói với “người” bên cạnh.
Lúc này cậu mới nhìn rõ, đối phương mặc trường bào màu đen từ đầu đến chân, lưỡi thè ra ngoài, trên tay cầm một dây xích đen sì.
“Ờ ờ…” “Người” lưỡi dài đó thu chân lại.
Chân Chu Vụ run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì bị mái tóc dài như rong biển ấy làm cho ngã sấp mặt.
Cậu vừa mới định bước ra khỏi cửa xe bus thì đột nhiên bị gọi lại, Chu Vụ sợ hãi quay đầu lại: “Làm, làm sao thế?”
Nhân viên xe bus có gương mặt trắng xanh, trợn mắt lên: “Cậu chưa quẹt thẻ xe!”
Chu Vụ: …
“A, tôi xin lỗi!”
Cậu móc túi quần năm lần mới lấy ra được, “tít” một cái, đã quẹt xong, sau đó cậu lập tức xuống xe không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Chu Vụ chống đầu gối dốc, đợi đến khi hô hấp cậu ổn định hơn một chút thì bên tai vang lên tiếng rao bán của các cửa hàng.
Chu Vụ ngẩng đầu lên, làng truyền thống trong đô thị sầm uất đã hiển hiện ở ngay trước mắt cậu.
Cậu quay đầu, chiếc xe bus kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Chu Vụ lau mồ hôi trên trán, chậm chạp đi về phía khu dân cư.
Kể từ khi ra khỏi vùng núi, cậu thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ lạ như thế này, trừ sự sợ hãi về thể xác ra thì tâm lý cậu đã gần quen với điều ấy rồi.
Chân mềm nhũn ra, khó khăn lắm mới leo lên được đến tầng sáu, Chu Vụ lấy chìa khoá ra mở cửa, khi cậu vặn chìa khoá lại thì đột nhiên cảm nhận được có gì đó kỳ lạ.
Cậu cũng không biết là kỳ lạ ở chỗ nào, mở cửa xong thì cậu đi vào.
Sau khi thay dép trong nhà xong thì cậu biết là mình thấy cái gì kỳ lạ rồi.
Tên ác ma không ở nhà?
Không mở cửa cho mình, không lập tức tới lối ra vào chào đón mình, cũng không mở tivi xem.
Bật điện lên, Chu Vụ vào phòng ngủ, phòng tắm, phòng ăn tìm nhưng đều không thấy ác ma đâu cả.
Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mất mát và hoảng sợ.
Đợi một chút, mất mát cái gì, hoảng sợ cái gì cơ chứ?
Đây không phải nên là chuyện vui đáng ăn mừng hay sao?
Sau đó cậu lập tức thay quần áo rồi đi tắm, có điều trong lúc tắm rửa, Chu Vụ đều vô thức nhìn xem ở ngoài cửa kính có bóng dáng nào đang đứng hay không hẳn mấy lần.
Tắm rửa xong, Chu Vụ choàng khăn tắm, mang theo hơi ẩm ngã mình xuống sofa.
Cậu đang nghĩ, nếu như lúc này ác ma ở đây thì chắc chắn anh sẽ lau tóc cho mình.
Không được nhớ.
Chu Vụ bật tivi lên, trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình cổ trang, cậu mặt không cảm xúc ngồi xem một lúc, cảm thấy nhàm chán hơn bao giờ hết.
Cậu không thích phim cổ trang, nhưng nếu như xem cùng ác ma thì cậu sẽ ngồi quan sát biểu cảm của anh.
Ví dụ khi ác ma xem đến cảnh đánh nhau thì biểu cảm sẽ hơi thay đổi, trông có vẻ rất chán ghét.
Khi xem đến cảnh yêu đương thì sẽ giãn mày ra.
Xem cảnh luân lý máu chó thì mặt trở nên mờ mịt.
Xem cảnh đau lòng thương cảm thì có vẻ có suy tư gì đó.
Đương nhiên là phải tỉ mỉ quan sát thì mới nhận ra được, còn nếu không thì sẽ chỉ cảm thấy từ đầu đến cuối mặt anh đều không cảm xúc như một khúc gỗ.
Thế nhưng lần này chỉ có một mình cậu xem phim cổ trang, một mình xem cảnh đánh nhau vụng về, xem…
Mặt cậu không chút cảm xúc, như một khúc gỗ.
Chu Vụ cứ như vậy xem đến đêm khuya, gần đến mười hai giờ rồi nhưng trong phòng vẫn trống rỗng như trước, cậu thử gọi tên của đối phương nhưng lại chẳng có ai đáp lại.
Sau khi lên giường, cậu nhìn chằm chằm trần nhà, có chút khó ngủ.
Cậu từng có một người bạn, người đó đã từng là người có tính cách độc lập tự chủ, vậy mà sau khi chia tay thì lại hàng đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, khi ấy cậu còn không hiểu sao lại như vậy, nhưng hình như bây giờ cậu đã hiểu rồi.
Bởi vì đối phương vừa khóc vừa nói với cậu: “Tôi tưởng là mình đã quen rồi, nhưng khi có người kéo cậu ra khỏi cô đơn thì cậu sẽ không còn muốn quay về như thế nữa…”
Đã quen có người bầu bạn thì sẽ không còn muốn quay lại với cô đơn nữa.
Cậu lăn lộn trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng khi nghe thấy tiếng chim hót cậu mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Ngủ cũng không yên ổn, lông mày luôn cau lại.
Mãi cho đến khi có một bàn tay lạnh lẽo to lớn xoa xoa đôi mày nhăn của cậu ra thì cậu mới chìm vào giấc ngủ.
Đồng hồ báo thức vang lên, Chu Vụ không tình nguyện mở mắt ra, vươn tay muốn lấy đồng hồ báo thức thì lại phát hiện tay mình bị nắm lấy, trong giây phút ấy cậu bỗng choàng tỉnh, cậu quay đầu lại nhìn, ác ma đang nằm bên cạnh, mở mắt ra nhìn cậu.
Chu Vụ nhìn chằm chằm anh vài giây, cậu muốn hỏi anh đã đi đâu, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng.
“Chào buổi sáng…” Chu Vụ nói.
“Chào buổi sáng.” Ác ma nói.
Ngoài đêm ấy ra thì ác ma không còn biến mất nữa, nhưng bởi vì một đêm này mà mỗi lần khi Chu Vụ mở cửa thì đều sẽ nghĩ xem liệu có người mở cửa cho mình hay không?
Đối với loại ý nghĩ này của mình, cậu cảm thấy sợ hãi.
Mình đã nảy sinh tình cảm gì với ác ma rồi?
Ỷ lại…? Cũng như giống với Cháo Mè Đen khi ấy sao?
Sau khi Chu Vụ ý thức được những điều này thì trong lòng rối như tơ vò, cả người chảy mồ hôi lạnh.
Cậu muốn tách xa khỏi anh.