Nếu như chỉ là đơn phương một phía thì ngược lại Chu Vụ sẽ không khó chịu như thế.
Đơn phương bị ép buộc, đơn phương bị áp chế, tất cả những điều này đều không phải mong muốn của cậu.
Thế nhưng sau khi cậu đã nảy sinh ra ý nghĩ “ỷ lại” thì tất cả đã không còn giống như trước nữa rồi.
Đối phương là ma chứ không phải người, cho dù có là người đi chăng nữa thì cũng là đàn ông.
Tết năm trước Chu Vệ Quốc còn giục cậu mau tìm người kết hôn, tốt nhất là tìm con gái nông thôn, không cần người thành phố làm gì, không dễ hầu hạ.
Ông ta còn nói đẻ ra Chu Vụ trắng mềm yếu ớt, chẳng giống mình chút nào. Có điều phụ nữ lại đều thích kiểu như vậy.
Tuy rằng nói như thế này thì có vẻ không tôn trọng phụ huynh cho lắm, nhưng Chu Vụ cảm thấy ông ta thật ngu ngốc.
Có điều Chu Vụ lại không thể nào gạt bỏ mối quan hệ máu mủ giữa mình với ông ta.
Tâm trạng Chu Vụ bị quấy nhiễu rất hỗn loạn, nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nắm bắt được chút vấn đề nào có thể lý giải rõ ràng được, cứ rối rắm như thế suốt một tuần, sau đó cậu vẫn phải xốc lại tinh thần để chấn chỉnh lại nề nếp.
Là một nhân viên làm công ăn lương luôn phải cống hiến phần lớn thời gian cho công việc, Chu Vụ ra sức bóc lột thời gian của mình, khiến cho bản thân không còn thời gian để nghĩ đến những điều ấy nữa.
Sau khi nhà đài mở chương trình mới thì cũng tăng thêm không ít nhân viên mới, Chu Vụ vùi mình vào công việc, hoàn toàn ngập chìm trong đó.
Cậu liên tục từ chối sự động chạm của ác ma, ngay cả nói chuyện cũng ít hơn hẳn, vì thế nên căn nhà rất im lặng, cho dù có thì cũng rất nhiều lúc chỉ đơn phương tiếp nhận sự động chạm của đối phương.
Lúc đi ngủ cậu cũng chỉ lần lượt làm theo trình tự các bước: nắm tay, cuộn tròn người lại thành miếng sushi, sau đó nhắm mắt lại, không nhìn không nghe.
Cậu tạo cho mình thói quen tự lấy chìa khoá mở cửa, giả vờ như căn nhà này chỉ có một mình cậu, tự dọn dẹp nhà, tự tắm rửa…
Giống như cuộc sống chỉ có một mình.
Nhưng dù sao thì bọn họ vẫn cùng chung sống dưới một mái nhà, ác ma vẫn luôn đi theo sau Chu Vụ.
Anh luôn mở cửa ra chào đón trước khi Chu Vụ mở cửa, anh cùng cậu xem ti vi, để mình tự chọn kênh, lúc tắm rửa thì sẽ vươn tay đưa quần áo cho Chu Vụ, sau khi ngủ thì sẽ cách một lớp chăn ôm lấy cậu.
Dù cho Chu Vụ luôn luôn từ chối.
Từ sau đêm biến mất đó thì anh lại càng đối tốt với Chu Vụ một cách lạ thường.
Khi trái tim bình tĩnh lại thì Chu Vụ cũng hiểu ra được điều gì đó, hình như ác ma đã nhìn thấu ý nghĩ muốn trốn chạy của cậu, vậy nên anh không muốn cho cậu chút khe hở nào để cậu chạy trốn được.
Tại sao lại phải làm như vậy, Chu Vụ suy sụp nghĩ.
Một buổi tối nọ, Chu Vụ nằm trên giường, vừa nắm xương ngón tay lạnh lẽo của đối phương, vừa lên một kế hoạch nào đó trong đầu.
Nghĩ rồi lại nghĩ, trái tim cậu dần gia tăng tốc độ phập phồng, mãi tận đến sau nửa đêm mới chậm rãi ổn định lại.
Ngày hôm sau, lúc tan làm cậu tàn nhẫn từ chối lời mời đi ăn quán của Ngô Nghiêu, sau đó vội vàng tới chợ bán thức ăn.
Cậu mua nguyên liệu nấu ăn và các sản phẩm thức ăn nhanh, xách một loạt túi lớn túi nhỏ về nhà, trong đó có cả một chai rượu.
Khi Chu Vụ về đến nhà thì tivi trong phòng vẫn đang bật nhưng lại không có ai xem, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Chu Vụ nhét hết tất cả những thứ mình vừa mua về vào tủ lạnh, sau đó lấy ra vài thứ để chuẩn bị nấu bữa tối.
Cậu bật máy tính lên rồi vào một trang web tìm công thức nấu ăn, kết hợp với nguyên liệu vừa mua về, cậu bắt đầu xào nấu từng bước một theo đúng trình tự trong công thức.
Chu Vụ rửa suốt mười phút, trong lòng rối rắm vô cùng, tay cậu không làm chủ được độ mạnh nhẹ khiến cho củ cải trắng đáng lẽ phải được bổ ra thành khúc thì lại bị cắt vỡ vụn.
Canh củ cải đậu mầm trở thành sốt củ cải ngọt nhão nhẹt.
Trên bệ nấu ăn toàn bộ đều là nguyên liệu thừa bừa bộn ngổn ngang, nước và canh thì vương vãi ra khắp nơi.
Chu Vụ vừa xử lý những thứ này vừa lúng túng tay chân cắt cái kia.
Khi mùi thơm của canh củ cải nhão nhẹt dần lan tỏa thì cơm hầm khoai với đậu trong nồi cơm điện cũng vừa lúc bốc hơi nóng phụt phụt, hương gạo hoà quyện với mùi thơm thoang thoảng của đậu Hà Lan và khoai lang, khiến cho toàn thân Chu Vụ thoáng giãn ra.
Đây là lần đầu tiên Chu Vụ không thiêu rụi phòng bếp, hơn nữa lúc bưng thức ăn ra trông cũng ra hình ra dạng.
Chỉ có điều cà chua thì chưa gọt vỏ, củ cải thì nhão nhẹt.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi nếm miếng đầu tiên thì mặt cậu vẫn nhăn lại thành trái khổ qua.
Món trứng xào cà chua quá mặn, lại còn có vị khét.
Hơn nữa sao canh lại có vị chua, bên trong có củ cải bào mà sao có thêm vị chua? Nó khiến cậu rùng mình một cái.
Chắc chắn là cậu đã cho nhầm rồi, cho giấm vào thay vì nước tương.
Trứng xào cà chua sao sao lại có vị khét? Hơn nữa, bỏ một chút muối rốt là bao nhiêu đây nhỉ?
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi cơm là có thể ăn, đậu Hà Lan chín rồi, khoai lang cũng chín, nhưng có một thứ khiến cho chất lượng của món cơm cũng bị kéo xuống, đó là cơm vẫn còn sống nhăn răng, điều này, ăn vào thấy không ổn chút nào.
Cái này lại là vì sao nữa đây?
Chu Vụ rơi vào trong mịt mù sâu thẩm, đồng thời cũng cảm thấy chán nản, cậu thấy mình thật vô dụng, đành phải cau mày cố nuốt xuống.
Ngay cả thức ăn khó nuốt như vậy cậu cũng ráng nhét vào miệng với tốc độ thần tốc.
Ăn đến mức cả mặt đầy thống khổ.
Trên mu bàn tay cầm đũa của cậu vẫn còn vài vết chấm đỏ do lúc nãy nấu nướng bị dầu nóng bắn vào.
Lúc này tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, tiếng mở cửa và tiếng bước chân truyền tới, sau đó Chu Vụ nhìn thấy ác ma bước ra với chiếc khăn tắm quấn hờ hững quanh hông.
Thân thể trắng bệch của anh như một bức tượng chiến thần, mỗi một đường nét hệt như được chạm khắc mà ra.
Lần trước Chu Vụ không nhìn rõ lắm, lần này, dưới ánh đèn sáng, cậu nhìn thấy rõ ràng không bỏ sót một chi tiết nào.
Ngoài vết sẹo dài ở trên đường nhân ngư ra thì trên lưng, trên eo, trên cánh tay và vai anh đều có những vết sẹo nông sâu khác nhau.
Chỉ là lúc này, điều khiến cho Chu Vụ để ý hơn hết chính là chiếc khăn ẩm ướt quấn quanh hông của anh, nước trên mái tóc anh cũng chảy dài theo cơ thể rồi đáp xuống mặt đất, đi đến đâu là nhỏ nước đến đấy.
Chu Vụ:!
Cậu không nhìn nổi sàn nhà bị ướt.
“Sàn nhà mà ướt rồi là sẽ bám bụi đó…” Chu Vụ cầm một chiếc khăn chạy tới, dùng nó bọc tóc của anh lại rồi quấn lên trên đầu anh.
Bởi vì tóc anh rất dày nên bọc lại thành một bọc lớn, Chu Vụ chỉ có thể giơ tay giữ nó lên giúp anh.
Cậu lấy một chiếc máy sấy tóc từ bên cạnh: “Tôi sấy tóc cho anh…”
Máy sấy kêu vù vù, khăn tắm dần hút no nước từ tóc anh, ánh sáng u ám yếu ớt lưu chuyển dưới ánh đèn.
Đến khi tay của Chu Vụ mỏi nhừ thì mái tóc dài ấy cuối cùng cũng gần khô rồi, cậu cất máy sấy tóc đi, khi quay lại thì phát hiện ra cơm canh của mình đã sắp nguội hết cả rồi.
Cậu chạy vào nhà tắm lấy ra một cây lau nhà, lau sạch những vết nước trên sàn nhà.
Ánh mắt của Bách Lý Khí vẫn luôn dính chặt trên người Chu Vụ, theo hướng nhìn, anh thấy trên bàn có một chai rượu và hai bộ bát đũa.
Rượu, Chu Vụ mua rượu.
Sau khi lau xong, Chu Vụ đưa cho ác ma một bộ đồ ngủ của mình.
Bách Lý Khí nhận lấy, kéo khăn tắm ở trên hông xuống ngay trước mặt Chu Vụ, sau đó anhnhìn thấy mặt Chu Vụ tức khắc đỏ ửng lên rồi vội tránh ánh mắt đi nơi khác.
Thấy ác ma mặc đồ ngủ xong, Chu Vụ đứng yên ở đó nhíu mày, thật lâu sau mới duỗi tay ra nắm lấy tay của đối phương.
Cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn uống rượu không?”
Trái tim trong lồng đang không ngừng nhảy loạn xạ vang lên tiếng “thình thịch”, dường như cậu đã dùng hết tất cả dũng khí của mình để nói ra được câu ấy.
Cậu đang đưa ra lời mời.
Vài giây chờ đợi câu trả lời ấy khiến cậu cảm thấy như cả một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy.
Ngay khi Chu Vụ đang nghĩ lỡ như anh không đồng ý thì phải làm sao, liệu anh có từ chối không, có phải anh…
Thì một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu: “Được…”
Trong tức khắc ấy, trái tim cậu trầm xuống.
Rõ ràng là kế hoạch mình thiết kế ra, nhưng khi biết được ác ma thật sự chỉ muốn cơ thể của mình thì Chu Vụ vẫn cảm thấy buồn không thể tả nổi.
Thu lại biểu cảm trên mặt mình, cậu nhếch môi, hất mặt: “Không biết anh thích uống gì nên tôi mua bừa, nhưng mà gần đây rượu này rất hot đó.”
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Chu Vụ lấy gói đậu phộng mình tiện tay mua về đổ ra một cái đĩa con.
Rượu đã rót đầy ly, màu sắc nhàn nhạt của rượu toả ra ánh sáng lấp lánh.
Chu Vụ thấy đối phương vẫn ngồi im không động đậy nên dùng ngón tay đẩy ly tới trước mặt anh: “Uống đi, ngon lắm đó.”
Thấy ác ma vẫn không hề động đậy, Chu Vụ đột nhiên nói: “Chúng ta uống rượu giao bôi nhé?”
Một tia cảm xúc lập tức loé lên trong mắt Bách Lý Khí, Chu Vụ chuyển ghế của mình đến bên cạnh đối phương, sau đó bưng ly rượu lên.
Cánh tay cường tráng và cánh tay thon dài gầy guộc quấn lấy nhau, đồng thời hai ly rượu cũng khẽ chạm, Chu Vụ không chần chừ một hơi uống cạn luôn cả ly rượu.
Chất lỏng chảy vào trong cổ họng cậu, đầu tiên thì có vị ngọt ngọt, sau đó mang theo một chút vị cay của cồn.
Khó uống quá đi.
Thật ra cậu không thích uống rượu.
Chu Vụ lấy một hạt đậu phộng cho vào trong miệng, đầu lưỡi mềm mại quét qua nó, sau đó cắn “răng rắc”, hệt như một chú thỏ trắng đang ăn rau.
Cậu không động đến món mình nấu Bách Lý Khí ăn một miếng rồi cũng buông đũa xuống, không động vào nữa.
Chu Vụ sau khi uống mấy ly rượu thì đã có chút mông lung, cậu khẽ cười “kekeke” rồi nói: “Ngon không?”
Bách Lý Khí suy nghĩ một chút, nói: “Ngon.”
Chu Vụ thầm nghĩ, dối trá.
Thấy anh mắc lừa, rõ ràng trong lòng Chu Vụ cảm thấy anh nói dối, nhưng rồi cậu lại không tự chủ được mà nghĩ lẽ nào là do lúc nãy mình nếm sai rồi?
Cậu cầm thìa lên, nửa tin nửa ngờ múc một ngụm, lần này cậu bị vị chua tập kích khiến cho khoé mắt rưng rưng nước mắt.
Bởi vì là món do mình làm nên cậu cũng ngại nổi giận, vì thế mà có chút ấm ức.
Mục đích của cậu là tự chuốc say mình, nên lại càng ra sức ép mình uống thật nhiều.
Rất nhanh sau đó Chu Vụ đã thấy đầu óc trở nên choáng váng, cậu nằm bò ra bàn, cả người mềm nhũn không đứng lên nổi, sau đó cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lảo đảo đứng lên.
“Tôi đi tắm đây, anh đợi tôi.” Cậu loạng chà loạng choạng, vịn tường chậm chạp đi vào.
Ngay sau đó cậu bị một sức mạnh ở đằng sau ôm lên rồi được đưa vào trong phòng tắm.
Vừa đến trước cửa phòng tắm thì Chu Vụ đột nhiên dừng lại, cậu quay người lại, hai tay đẩy vai của anh ra nhưng lại giống như đang đẩy một bức tường cứng rắn: “Tôi muốn tắm một mình…”
Vậy mà lần này ác ma lại đồng ý.
Nước ấm cọ rửa cơ thể, toàn bộ phòng tắm được hơi nước bao phủ, Chu Vụ cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, để cho bản thân hoàn toàn được bao bọc trọn vẹn bởi dòng nước ấm.
Cậu chậm chạp tẩy rửa cho bản thân, tắm càng lâu càng tốt.
Như vậy thì mới có thời gian để chuẩn bị tâm lý vững vàng.
Đầu ngón tay cậu run rẩy, thậm chí cậu lấy tay chạm đến một chỗ nào đó, sau đó cậu cảm nhận được một sự khó chịu khó tả.
Men say dần ập tới, không thể tắm quá lâu được, cảm giác ngà ngà say cũng khiến cậu thấy lâng lâng.
Tắm rửa xong, Chu Vụ lau tóc loạng choạng đi ra ngoài, cơ thể dưới bộ đồ ngủ màu trắng tinh tỏa ra hơi ấm, còn mang theo cả hơi nước ẩm ướt.
Nước ấm khiến da thịt cậu ấm áp hồng hào.
Cậu ngồi bên sofa, sau khi sấy khô tóc xong thì vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ác ma, chậm chạp kéo anh tiến vào phòng ngủ.
Vừa nằm xuống thì bên kia giường cũng lõm xuống, một bàn tay luồn vào trong chăn tìm kiếm cổ tay của Chu Vụ, sau khi tìm thấy thì nằm chặt lấy nó không buông.
Chu Vụ nghiêng đầu nhìn Bách Lý Khí, cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh.
Anh rất đẹp trai, nếu như không phải thân hình anh rất cường tráng thì Chu Vụ cảm thấy anh như một chàng mỹ thiếu niên cổ phong vậy.
Nhưng cả người anh chỗ nào cũng có sẹo, tự thân toả ra một khí chất mạnh mẽ lạnh lùng không được xâm phạm hệt như một thanh gươm sắc bén.
Nhưng đột nhiên Chu Vụ lại chìm đắm vào trong đó.
Chìm đắm vào sự động chạm lạnh lẽo của đối phương, chìm đắm trong cái cảm giác lãnh đạm nhưng lại có vọng chiếm hữu điên cuồng chỉ vì mình cậu.
Bỗng nhiên cậu có chút sợ hãi, tuy rằng men say đã xâm chiếm trí óc nhưng bây giờ cậu vẫn biết mình muốn làm gì, vậy nên lại càng sợ hãi hơn so với lúc không biết gì.
Đầu ngón tay cậu hơi run lên, cậu vươn tới nắm lấy ngón tay của đối phương rồi đột nhiên cất tiếng bằng một giọng trầm thấp: “Anh không thể… buông tha cho tôi sao?”
“Tôi không biết quan tâm người khác, tôi không thích anh, nếu như không uống rượu thì tôi cũng sẽ không…”
Chu Vụ dừng lại trong giây lát, bởi vì cậu nhìn thấy Bách Lý Khí đang nghiêng người, dùng tay chống đầu nhìn cậu, màu đỏ trong mắt anh đã trở nên nồng đậm một cách dị thường, xung quanh anh cũng lờ mờ tản ra một lớp sương mù nhàn nhạt.
Hình như anh hơi tức giận rồi.
“Có phải anh… chỉ muốn cơ thể của tôi không?” Giọng cậu khàn khàn, mắt đã hơi đỏ lên.
Chu Vụ muốn nói rằng, nếu như thật đúng là vậy thì cậu có thể tặng thân thể mình cho ác ma, để trái tim của cậu được ở lại.
Như vậy, cậu có thể trở thành đơn phương bị ép buộc…
Cậu có thể tìm cho mình lý do dù rằng nó rất hèn hạ.
Ác ma không không trả lời cậu mà chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Vụ, anh đã có thể áp chế được tâm trạng u ám đang bùng nổ của mình.
Trước mắt Chu Vụ đã có chút mơ hồ, cậu chủ động dùng tay còn lại ở trong chăn của mình đặt lên trên tay của ác ma, thuận theo cánh tay đi lên chạm vào hầu kết của anh.
Chu Vụ hơi nghiêng người tiến tới, chậm rãi sáp lại gần anh như thể đang hiến dâng chính mình, sau đó cậu ngẩng cằm lên, cắn vào hầu kết của đối phương, cứ thế theo đường cong ấy dần tiến đến bên môi anh.
Ác ma cau mày nhìn chàng trai tiến lại gần mình, cảm nhận được một nhiệt độ ấm áp chạm đến hầu kết của mình, rồi sau đó đến khoé môi nóng nóng.
Lòng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cằm Chu Vụ, thuận theo cảm xúc của chính anh mà hôn lên bờ môi ấm áp ấy.
Rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Nhưng Chu Vụ lại cảm thấy nụ hôn này vừa lạnh lẽo vừa đau khổ, lúc này toàn thân cậu đều căng chặt lại, hoàn toàn không cảm nhận được sự dịu dàng và triền miên đến cùng cực ấy.
Cậu bỗng nhiên nhận ra, sự không tình không nguyện đón nhận nụ hôn của anh trước đó, lại khiến cho cậu run lên. Vậy nên cậu ý thức được rằng cho dù là miễn cưỡng thì cũng tốt hơn bây giờ, tốt hơn cái cảm giác “ăn chẳng thấy ngon” này nhiều.
“Đừng nhắm mắt, nhìn anh.” Ác ma buông bờ môi cậu ra, nói.
Chu Vụ chậm rãi mở mắt ra, cậu nhìn thấy ác ma đưa tay cậu đặt đến bên môi anh, sau đó anh khẽ hôn lên đó, cứ thế một đường hôn lên rồi dừng lại ở cổ tay.
Anh chậm rãi hôn nhẹ từng vòng lên đó, sau đó dừng lại ở mạch máu rồi dán lên nó.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Chu Vụ, hai người cứ thế nhìn nhau.
Chu Vụ ngơ ngác nhìn anh, trái tim cậu nhảy múa nhanh vô cùng, nhưng cậu lại không nhìn ra cảm xúc của đối phương.
Chu Vụ móc ngón tay mình với đầu ngón tay của Bách Lý Khí, trong mắt dần dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước: “Anh… chỉ thích cơ thể của tôi đúng chứ?”
Men say xâm chiếm, Chu Vụ kề cả người lên, giống như thể ôm ấp anh để có được niềm vui sướng, cậu leo cả người lên người đối phương.
Hai bàn tay cậu chống ở hai bên người anh, nhưng bởi vì lực bất tòng tâm nên chỉ có thể nghiêng ngã dựa lên anh.
Hình ảnh mà cậu nhìn thấy từ trên cao xuống trở nên mơ hồ, giọt nước trong mắt đã không cầm được nữa, lúc bắt đầu chỉ có một giọt, sau đó giống như mở tung miệng cống, lần lượt rơi ào ạt xuống.
Cậu vươn tay ra lau gương mặt bị nước mắt mình làm ướt của anh, không ngừng xin lỗi.
Bách Lý Khí không để ý những thứ này mà chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Chu Vụ: “Em chắc chắn muốn như thế này sao?”
Chu Vụ gật đầu loạn xạ, cậu cúi người xuống, trúc trắc hôn loạn xạ trên gương mặt Bách Lý Khí.
Đột nhiên thế giới quay cuồng, cảnh tượng trước mắt cậu bị đảo lộn lại, Chu Vụ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bách Lý Khí vùng dậy đè cậu xuống bên kia giường.
Mái tóc đen rủ xuống, rất nhanh sau đó ác ma đã thành công đổi thế bị động thành thế chủ động, Chu Vụ gấp gáp giơ tay lên nắm chặt lấy tóc của anh kéo người anh xuống, hơi hé miệng muốn hôn anh.
Nhưng tay của cậu lại bị anh chụp lấy, nắm chặt lại.
Chu Vụ không hiểu, đôi mắt đỏ lên nhìn anh, nước mắt ở khóe mắt nhiễm ướt hết thái dương.
Bách Lý Khí từ trên cao nhìn xuống chàng trai, đầu ngón tay khẽ chạm vào khoé mắt cậu, lạnh giọng nói: “Anh biết em đang nghĩ gì, muốn làm gì.”
Trong phút chốc, động tác của Chu Vụ lập tức dừng lại.
Ánh mắt đang nhìn gương mặt tái nhợt ấy của cậu bỗng nhiên trở nên mờ mịt, cậu không nói nên lời, trước mắt mơ hồ đi, nước mắt cứ thế chảy sang hai bên.
Cơn say khiến cả người cậu rơi vào trong trạng thái mông lung lại choáng váng, nếu như say lúc tâm trạng tốt thì là hưng phấn kích động, nếu say khi tâm trạng xuống dốc thì lại yếu đuối hơn bao giờ hết.
Cậu co người mình lại tự ôm lấy mình, chẳng nói một lời mà cứ khóc trong im lặng.
Bách Lý Khí cứ nhìn cậu khóc như vậy, sau đó khẽ cúi người xuống, cắn vào tai cậu một cái.
Chu Vụ bỗng nhiên xoay người lại, vươn tay ra đánh Bách Lý Khí: “Sao anh cứ phải quấn lấy tôi làm gì, anh, anh…”
Thể hình hai người có sự khác biệt rất lớn, Bách Lý Khí ôm lấy cậu, bao bọc cả người Chu Vụ, gần như là quấn chặt lấy cậu, như thể ngón tay, ngón chân đều quấn quýt vào nhau.
Đối với Bách Lý Khí, cả người Chu Vụ đều rất mỏng manh yếu ớt, thậm chí đến cả xương cũng vậy.
Anh không dám dùng lực, chỉ sợ không cẩn thận nắm chặt quá sẽ làm đối phương biến mất.
Hơi thở nóng rực của cậu phả vào sườn cổ Bách Lý Khí, ấm áp lan vào tận trong tim anh.
Nước mắt khiến cho mặt Chu Vụ dinh dính, cả tóc mái cũng dính hết vào trán, cậu đã khóc đến mức hơi mệt rồi, muốn đẩy người ở trên thân mình ra nhưng có đẩy thế nào cũng chẳng thể ném anh ra được.
“Anh không làm thì thôi, thả tôi ra.” Giọng Chu Vụ nhẹ như bông, không có chút sức lực nào.
“Em còn phải đi làm, ngủ đi.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng trả lời anh: “Ngày mai là cuối tuần! Với lại, anh ôm tôi, lạnh.”
Thân thể Chu Vụ bỗng nhiên được thả lỏng ra, Bách Lý Khí thật sự buông tay ra, nhưng ngay sau đó Chu Vụ lại cảm thấy trên người mình được chăn bao bọc lại.
Bách Lý Khí dùng chăn quấn Chu Vụ lại, cách một lớp chăn ôm chặt lấy cậu.
Chu Vụ khóc mệt rồi, men say cũng khiến đầu óc cậu mê man, gần như sắp chìm vào giấc ngủ.
Cậu nhìn cằm của Bách Lý Khí, đột nhiên tiến gần lại gặm cằm của anh, như muốn trút giận, một giây sau đó, vậy mà Chu Vụ lại nghiêng đầu sang một bên ngủ mất.
Anh vươn ngón tay xương xẩu cứng cáp mạnh mẽ nắm lấy cằm của cậu, để lại bên khoé môi cậu một nụ hôn, sau đó đầu ngón tay của bàn tay còn lại luồn vào tóc sau đầu cậu, nhẹ nhàng ve.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài rèm cửa sổ len lỏi vào trong phòng, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của gạo khiến Chu Vụ ngơ ngác mở mắt ra nhìn trần nhà, có chút lờ mờ.
Sau cơn say, đầu óc cậu mê man hỗn loạn, Chu Vụ vươn tay ra sờ chăn ở bên cạnh mình, lành lạnh, đã không còn ai nữa rồi.
Nhưng bên tai cậu truyền tới tiếng thái rau “cạch cạch cạch”, rất nhịp nhàng.
Chu Vụ bò dậy, đi về hướng phát ra âm thanh.
Cảnh trước mắt khiến cậu cảm thấy hiện thực biến ảo quái dị hơn bao giờ hết.
Bách Lý Khí đang đứng nghiêng người quấn chiếc tạp dề của cậu.
“Em ra ngoài trước đi, sắp xong rồi.” Bách Lý Khí nói.
Anh còn không quay đầu lại mà đã biết mình ra rồi?
Chu Vụ ngồi xuống ghế chờ anh, đầu đau nhức vô cùng, cậu giơ tay lên xoa xoa giữa chân mày.
Bách Lý Khí dùng hai tay bưng ba đĩa thức ăn, thậm chí còn không sợ nóng mà cầm đáy bát.
Có bí đỏ cậu mua về nhưng vẫn chưa dùng tới, có thịt cá xào mềm, có rau muống xào tỏi nhưng lại không thấy tỏi đâu.
Chu Vụ lấy đũa ra nếm thử một miếng, sau đó cậu đều sững sờ, cậu lúng ta lúng túng: “Anh biết nấu ăn từ lúc nào vậy…”
Bách Lý Khí nói: “Biết từ trước rồi.”
“Biết từ trước?” Chu Vụ không phản ứng kịp.
Lực chú ý của Chu Vụ đều đặt trên những món ăn này, bời vì tất cả đều là món cậu thích.
Cậu đột nhiên biết được điều gì đó, nhìn về phía Bách Lý Khí, cố gắng khiến cho mình trông tự nhiên nhất có thể rồi cười hỏi: “Sao anh lại biết tôi thích ăn những món này.”
“Quan sát.” Bách Lý Khí nói: “Em không thích ăn thịt, ít nhất thì là gần đây không thích, em thích những món rau xanh, tuy rằng không thích ăn ngọt nhưng lại thích vị ngọt của các nguyên liệu tự nhiên.”
“Em không thích ăn đồ quá cứng.” Đầu ngón tay lành lạnh chọc nhẹ vào má Chu Vụ một cái: “Bởi vì răng của em có một cái bị sâu.”
Chu Vụ ngây ngốc nhìn anh, lưỡi trong miệng không nhịn được mà chiếc răng sâu một cái.
Anh còn nói: “Em thích ăn phần lá của rau, không thích hành gừng tỏi.”
“Nhưng tuy em không thích ăn hành gừng tỏi nhưng lại thích món Hồ Nam, món Tứ Xuyên, chỉ là lúc ăn thì đều sẽ nhăn mày gắp ra bỏ đi.”
Chu Vụ mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói nên lời.
Bách Lý Khí dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc mái rơi loà xoà trước mắt Chu Vụ lên, tiếp tục nói: “Hơn nữa không phải em không thích đồ ngọt, chỉ là ghét ngấy, tôi nhớ rằng nửa tháng trước em có đặt một món về nhà, trong đó có một phần bánh ngọt làm bằng bơ thực vật, em ăn rất ngon.”
“Vậy nên tốt nhất là làm các món tương tự như thịt gà kho, với rau quả có vị ngọt, cùng với rau xanh có nhiều lá.”
Lúc này trái tim Chu Vụ không biết là ngưng đập hay đang nhảy loạn xạ, dòng nước ấm áp trước giờ chưa từng có ấy chảy ăm ắp vào trái tim cậu.
Giống như dòng máu chảy tuần hoàn trong cơ thể hoà lẫn cùng dòng nước nóng hầm hập, bắt đầu từ vị trí ngực trái tản ra nhiệt độ rồi đi dọc theo các mạch máu đến từng lỗ chân lông trên cơ thể cậu.
Sự thực chứng minh, rằng phản ứng lý cao độ của một người khi cảm động và khi sợ hãi thật sự rất giống nhau.
Cậu không kìm nổi mà co ngón chân trong dép lại, da đầu không khỏi nổi lên từng tầng từng lớp da gà, từ lòng bàn chân nảy sinh ra một cảm giác tê dại khiến cả người cậu run rẩy.
Khi những cảm xúc này lan tỏa đến vỏ não thì hốc mắt Chu Vụ đã ngân ngấn nước rồi.
Bách Lý Khí là đang chứng minh rằng, anh không chỉ muốn cơ thể của cậu.