“Thật là, để dầu không bắn nên cậu đổ ít dầu vào, vậy chẳng lẽ để tránh bị mặn nên cậu không bỏ muối luôn sao?” Ngô Nghiêu bái phục mạch não của Chu Vụ.
Chu Vụ tỏ vẻ anh quả thật là áo bông nhỏ tri kỷ, đoán đúng quá đi.
Món cháo sáng nay cậu nấu y hệt cơm chưa nấu chín vậy.
Ngô Nghiêu trịnh trọng rút quyển công thức nấu ăn của tổ chương trình từ trên bàn ra: “Thực ra loại người như cậu vẫn có cách cứu vãn được.”
Chu Vụ:?
Anh ta dùng bút đánh dấu vài đường, rồi lần lượt vạch vài đường trên series mới mà tổ chương trình chuẩn bị thực hiện gần đây: những món ăn mà người mới cũng có thể nấu được.
“Không biết nêm muối thế nào, đúng không? Gia vị bọn tôi đề cử lần này là túi gia vị An Tâm, được làm ra dành cho những loại người như cậu.”
“Loại người như tôi là có ý gì!” Chu Vụ tức giận.
Ngô Nghiêu: “Bếp trưởng hội ghét bếp chứ còn gì, lần này chúng tôi đề cử chính túi gia vị An Tâm, mỗi một túi đều qua sự dày công tỉ mỉ chính xác để cho cậu nêm nếm thành công tỷ lệ lượng dầu, muối, dấm, khi nấu thích hợp, phân biệt dựa theo màu sắc thức ăn cho cậu nêm nếm, khi nấu chỉ cần đổ gói gia vị vào rồi làm theo các bước thì có thể nấu được món ngon.”
Chu Vụ cảm động.
Sau đó cầm tờ rơi lên xem kỹ, nội dung từng mục như đâm vào lòng Chu Ngô.
Muối hồng, hạt hoa tiêu xay mịn, bột tỏi thượng đẳng, hành lá được dày công nuôi trồng, không bột ngọt …
Cá chua ngọt, thịt lợn chua ngọt, thịt xào ớt xanh, canh chua cay …!
Biến bạn trở thành đầu bếp trong một giây.
Hai mươi gói gia vị chỉ tốn , tệ, một gói chưa đến năm đồng, một lựa chọn tuyệt hảo cho cuộc sống tiểu tư sản.
Đinh Thành: “Đối tượng chính của sản phẩm này là những tiểu tư sản thành phần trí thức lúc có chút ít thời gian thích tâm trạng nhưng không biết nấu ăn.”
Chu Vụ nghĩ mình chỉ cách cuộc sống tiểu tư sản , đồng, trong lòng cậu lay động không thôi.
Ngón tay trượt xuống trang thanh toán, trượt từ từ, lúc đầu ngón tay sắp ấn thanh toán thì ánh mắt cậu nhìn theo màn hình, chuyển đến … ngày tháng, sắc mặt cậu lập tức tái đi.
Ngô Nghiêu lại gần: “Sao thế?”
Chu Vụ: “Hôm nay, đúng lúc là cuối tháng … là ngày trả tiền nhà.”
Ngô Nghiêu: “Phụt…..”
Tiền lương cầm chưa kịp nóng đã phải đi hết một nửa, ngón tay cậu níu chặt ống tay áo, khóe miệng mím thành một đường, ngay cả đuôi mắt cũng rủ xuống.
Lúc đang cảm thấy vô cùng đau đớn vì số tiền biến mất của mình thì chủ nhà gửi đến hai hóa đơn.
[Anh chàng đẹp trai, tiền điện, nước, ga tháng này đều vượt chỉ tiêu, tôi chỉ trả phí cơ bản, còn lại anh phải trả thêm.]
Mắt Chu Vụ tối sầm, cậu bấm vào hóa đơn, tiền điện, nước, ga tổng cộng là tê.
Con số này như thể đang cười nhạo Chu Vụ.
Sau khi đóng tiền, Chu Vụ lại mở phần mềm đặt hàng ra nhìn, nhưng không dám ấn xuống.
Giờ ăn trưa, vừa ăn xong một loại mì sợi mới nào đó, Chu Vụ thuận tiện lấy một túi ngũ cốc ở chỗ tổ chương trình để giải quyết bữa trưa.
Lúc cậu vươn tay lấy khăn giấy trong túi thì chạm vào một hộp gì đó vuông vúc.
Cậu lấy ra xem thì là một hộp sữa chua vị dâu.
Sữa chua?
Vì sữa chua vẫn luôn để trong túi ở trong nhà nên cầm lên thấy âm ấm, khi đầu ngón tay lạnh ngắt của Chu Vụ chạm vào, hộp sữa chua dường như mang theo một chút ấm áp.
Cậu nhìn chằm chằm hộp sữa chua hẳn mấy giây, cậu không nhớ mình có mua sữa chua.
Trong nhà cũng không mua sữa chua, Chu Vụ ngại đắt.
Ngô Nghiêu không chỗ nào là không có mặt, anh ta ngậm điếu thuốc lên sân thượng nghỉ ngơi, lạch cạch châm lửa: “Sao thế, tuyệt thực à? Ăn sữa chua với ngũ cốc.”
Chu Vụ: “Không, sữa chua này không phải của tôi.”
“Không phải của cậu? Vậy chắc là của tôi đấy.” Ngô Nghiêu giơ tay định cướp: “Vừa vặn ăn thịt cá ngấy quá.”
Chu Vụ cất hộp sữa chua lại: “Không biết xấu hổ!”
Ngô Nghiêu: “Tự cậu nói không phải của cậu.”
Chu Vụ trừng mắt nhìn anh ta, che cái túi của mình lại: “Ở trong túi tôi thì là của tôi.”
“Ý cậu nói là, không biết ai bỏ vào trong cái túi của cậu à?” Dây anten bà tám của Ngô Nghiêu dựng thẳng đứng dậy giống như SpongeBob SquarePants.
Chu Vụ: “Ờ…”
Ngô Nghiêu mắt sáng lên, anh ta ngồi xuống: “Để tôi phân tích cho cậu, em gái xinh đẹp thực tập trợ lý biên kịch của tổ chương trình tạp kỹ bên cạnh, chị Tôn biên đạo Ma Sói bên khung giờ vàng, người đẹp Trần của bộ phận hậu cần, và tổng biên tập Ngụy của ban biên tập … “
Chu Vụ ngỡ ngàng: “Anh đang nói gì thế?”
Ngô Nghiêu: “Những người bị sắc đẹp của cậu chinh phục, có lẽ tương lai không lâu sắp tới cậu sẽ nhận được lời tỏ tình đấy.”
Chu Vụ kinh ngạc, khóe mắt khẽ nhếch: “Với tôi? Tỏ tình?”
Ngô Nghiêu đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi là người quan sát kỹ lưỡng đấy.”
Đinh Thành bước ra từ góc sân thượng, dập tàn thuốc trong tay: “Ai, ai mới là người quan sát kỹ lưỡng nhỉ.”
Ngô Nghiêu trung thực nói: “Ngài! Bốn mắt đại nhân.”
Đinh Thành cũng không thèm quan tâm việc mình bị gọi quen thành bốn mắt, anh ta nhếch khóe miệng cười: “Tôi ngày ngày nhìn cậu qua máy quay phim, dưới ống kính lỗ chân lông còn không che giấu được, huống gì là biểu cảm của mỗi người càng không che giấu nổi. Hôm qua tôi còn vừa thảo luận với thằng nhóc Ngô Nghiêu ai có ý với cậu thì hôm nay cậu có thêm một hộp sữa chua, thật đáng mừng.”
Chu Vụ có hơi trì trệ, nhưng cũng hiểu được: “Ý anh là có người thích tôi lén nhét vào à?”
Nói tới đây, Chu Vụ cảm thấy không đúng: “Chờ đã, tại sao trong những danh sách này còn có tổng biên tập Ngụy của ban biên tập? Anh ta là đàn ông mà!”
Đinh Thành ho nhẹ một tiếng: “Khụ, ai bảo mỗi ngày anh ta đều tự mình mang bản thảo đến, đến thì đến thôi, thế mà còn cứ liếc trộm lên sân khấu.”
Chu Vụ: …
Ngón tay cái vuốt nhẹ lên mép sữa chua, cảm thấy sữa chua này bỗng như thể biến thành vậy gì nóng phỏng tay, bức rức khó chịu.
Ngô Nghiêu nói: “Nào, để tôi giúp cậu phân tích thử xem sẽ là ai đây.”
Đinh Thành cũng ngồi xuống, ôm vai Chu Vụ: “Theo dự đoán của tôi…”
Chu Vụ nghe bọn họ phân tích, im lặng không nói gì nhìn hộp sữa chua, cho đến khi bọn họ nói một hơi dài, Chu Vụ mới nói: “Tôi biết là ai.”
Buổi sáng sau khi Chu Vụ ra khỏi nhà, lúc trong tàu điện ngầm người người chen chúc, cậu vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó ở trong túi cạ vào eo mình.
Nhưng người đông quá nên cậu không để ý, đến khi ở trong đài thì cậu đã lập tức lao vào công việc nên quên mất chuyện này.
“Ai thế?” Ngô Nghiêu lập tức hỏi.
Chu Ngô cắm ống hút vào sữa chua, hóp má húp một ngụm lớn.
Sữa chua không ngấy, hương vị chua chua ngọt ngọt lưu lại nơi đầu lưỡi, cả người như được bao vây trong cảm giác sung sướng, ngay cảm đầu ngón tay cũng thấy tê dại.
Cậu hút xong một hơi, mới nói: “Không nói cho bọn anh biết.”
“Aaa! Nói mau!” Ngô Nghiêu nắm tay cậu lắc mạnh.
Trên sân thượng hơi lạnh, những lá cờ nhỏ cắm ở hai đầu bay phất phơ trong gió, mặt đất còn có chút màu nâu bị ẩm ướt, Đinh Thành nhìn trời: “Cứ cảm thấy có hoa đào đang tung bay trên bầu trời.”
Trong lòng Chu Vụ lộp bộp, cậu rũ mắt chậm rãi hút sữa chua.
Sau khi uống xong sữa chua, Chu Ngô hút sạch sữa chua trong ống hút, rồi lại xé hộp sữa chua ra, dùng lưỡi sạch toàn bộ sữa chua đậm đặc trong hộp.
Khóe miệng bị dính sữa chua, cậu lấy tay chùi rồi lại dùng môi sạch sẽ đầu ngón tay.
Dopamine tăng lên nhanh chóng khiến Chu Vụ sinh ra một cảm giác vui sướng bỡ ngỡ, kỳ lạ, nhịp tim bị loạn nhịp, cả người cảm thấy căng ra, tê dại.
Cảm giác này không đáng ghét, tuy bỡ ngỡ nhưng… rất thích, cả ngày hôm nay cậu đều có thể nghe thấy tiếng tim đập quá nhanh của mình.
Chu Vụ chưa từng yêu đương, độc thân từ trong bụng mẹ cảm thấy đầy nghi hoặc.
Mình thế này là bị sao vậy?
Tan sở, Chu Vụ theo dòng người đi ra ngoài.
Trong thành phố có nhịp độ vội vã, những tòa nhà cao ốc tỏa ra ánh kim loại gần như che khuất cả bầu trời, giống như một tấm lưới sắt dày đặc.
Lúc mới đến, Chu Vụ cảm thấy mình làm thế nào cũng không thể hòa nhập vào thế giới này, bước đi trong đám đông, cậu cảm thấy mình như lạc lõng.
Khi học đại học, ký túc xá giống như một tổ ấm nhỏ, sưởi ấm lòng bàn tay cậu. Đến khi tốt nghiệp, mọi người tan rã, Chu Vụ có một cảm giác hiu quanh như bị lưu đày.
Cậu luôn chưa từng có suy nghĩ cấp bách muốn quay về nơi nào cả.
Nhưng bây giờ bước chân cậu vội vàng muốn nhanh chóng trở về.
Dự báo thời tiết hôm nay nói sẽ đổ mưa, bầu trời tối dần, dường như những hạt mưa thật sự sắp rơi xuống.
Chu Vụ bước nhanh vào trong trạm tàu điện ngầm.
Lúc đứng lại, cậu mới phát hiện một chuyến tàu điện ngầm vừa mới đi qua, tức đến mức giậm giậm chân, cậu nhìn xung quanh tìm ô cửa có ít người xếp hàng nhất.
Nhìn đếm ngược chuyến xe được ghi lại trên màn hình bên cạnh, Chu Vụ nghĩ thầm, sao còn chưa đến.
Một ánh đèn từ đầu kia của đường hầm chiếu vào, Chu Ngô duỗi đầu ra nhìn, chuẩn bị chen vào đám người.
Thực ra hoàn toàn không cần cậu phải chen chúc, dòng người đã đẩy cậu đi lên, cậu còn cho rằng ngón chân của mình không chạm đất nữa kia.
Tàu điện ngầm đông đúc không hề khiến Chu Vụ thấy khó chịu.
Xuống tàu điện ngầm, Chu Vụ đột nhiên có chút ngượng nghịu căng thẳng, cậu gãi đầu, cúi đầu tự nhìn mình.
Giày thể thao với chiếc quần đơn giản bình thường không gì mới lạ, phía trên khoác chiếc áo khoác to sụ màu xanh đậm, bóng người phản chiếu trên cửa tàu điện ngầm cồng kềnh như thằng béo.
Cậu suy nghĩ một chút rồi quay người lao vào toilet trong tàu điện ngầm.
Chu Vụ trong gương, tóc bị gió thổi hơi rối trông nôn nao như say rượu, trên cằm nổi lên một hột mụn nhỏ li ti.
Thật phờ phạc, thật xấu xí.
Hóa ra cậu vẫn luôn đội hình dáng như thế này ở nhà sao?
Tai đỏ bừng, xấu hổ quá.
Vậy nên Bách Lý Khí rốt cuộc thích gì ở mình?
Chu Ngô thấy không thể nào hiểu nổi, cậu có chút xíu suy sụp.
Sau khi phân cao thấp với phần tóc dựng lên mấy phút, Chu Vụ bại trận, cậu đành phải vừa đi về nhà vừa đưa tay lên vuốt mái tóc bị thổi bay.
Đoạn đường từ tàu điện ngầm về nhà, gió đông như thể lại thổi tung mái tóc vừa mảnh vừa mềm mới được vuốt xuống của cậu như bắp rang bơ.
Đến lầu dưới, cậu lại dừng lại một lúc, đứng ở lối đi lầu một chỉnh lại kiểu tóc.
Cho đến khi nhìn thấy trong camera điện thoại kiểu tóc miễn cưỡng trông vào nếp rồi, cậu mới từ từ leo lên cầu thang.
Cánh cửa lặng lẽ không tiếng động mở ra.
“Cảm ơn …” Vào cửa cởi giày, cậu chậm rãi đi vào nhà.
Ánh mắt rủ xuống nhìn đầu ngón tay, một thời gian ngắn quên cắt móng tay, đầu ngón tay tròn trịa của cậu dài lên một đoạn móng tay nhỏ bán trong suốt.
Cậu nhanh chóng chạy vào phòng, tìm bấm móng tay để trong ngăn kéo, cắt hết móng tay tròn trịa rồi thở phào nhẹ nhõm.
Trong nhà bếp vang lên một ít tiếng động, Chu Vụ thò đầu nhìn vào, anh đang mặc bộ trường bào màu đen của mình, dùng tay không mở nắp canh ra.
Đợi đến lúc anh quay đầu lại nhìn, Chu Vụ đã rụt cổ lại, lon ton chạy vào phòng tắm, dùng nước sạch ấn phần tóc dựng lên trên đầu mình xuống.
“Cộc cộc cộc.”
Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: “Chàng trai trẻ có ở nhà không?”
Chu Vụ bước nhanh ra mở cửa, dì hàng xóm gõ cửa lần trước đang đứng ở ngoài cửa, trên tay bưng một bát đồ ăn.
“Dì thấy nhà cháu có mùi bốc nên biết cháu đã về nhà rồi, dì ở nhà nấu dư nhiều bánh bao nên đem qua cho cháu một ít.” Bà nhìn vào bên trong dò tìm: “Là bạn gái cháu à?”
Mặt Chu Vụ xoẹt đỏ bừng lên, liên tục lắc đầu: “Không phải, cháu ở một mình, không có bạn gái.”
Cậu vừa nói thế xong, Bách Lý Khí bước ra khỏi bếp, mái tóc dài buộc sau lưng, mặt vô cảm, trên tay cầm một mâm thức ăn rồi đặt lên bàn.
Những người khác có thể nhìn thấy anh không? Chắc sẽ không nhìn thấy một mâm đồ ăn nhà mình đang lơ lửng trên bàn chứ?
Chu Vụ nhìn dì hàng xóm, thấy ánh mắt dì ấy đang nhìn thẳng vào Bách Lý Khí.
Chu Vụ:!
“Chuyện này, chuyện này …” Giữa lúc hoảng hốt lo sợ cậu không tìm được lời nào thích hợp để nói.
“Ôi chao, dì biết rồi, hai người đang chơi cosplay gì đó phải không? Cháu gái nhỏ của dì cũng thích, lần nào cũng làm ầm đòi ông ngoại nó dẫn đi xem triển lãm anime.”
Vẻ mặt Bách Lý Khí thản nhiên, không nói gì vào lại phòng bếp.
Chu Vụ lập tức thuận theo ý bà ấy: “Dì nói đúng! Chúng cháu đúng là ở trong cộng đồng ấy đó ạ! Dì ơi, dì thế mà cũng biết cosplay sao?”
Bà ấy cười híp mắt nhìn Chu Vụ, như đã nhìn thấu chuyện gì đó: “Hahaha, mấy người các dì gần đây bắt kịp xu thế lắm nhé, nào, lấy bánh bao ăn đi, dì về nhà đây, để lâu thức ăn nguội đấy.”
“Vâng ạ, cảm ơn dì, lát nữa cháu sẽ sang trả bát cho dì.”
Lúc ăn, Bạch Lý Khí giải thích sự nghi hoặc của Chu Vụ: “Có thể nhìn thấy anh hay không đều tùy vào quyết định của anh.”
Vậy lúc nãy vì sao anh phải bước ra…?
Chu Vụ cúi đầu, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, bỗng nghĩ đến gì đó, đột nhiên ngẩng đầu: “Đi, đi mua sắm đi, tôi mua quần áo cho anh!”
Đứng trước trung tâm mua sắm, Chu Vụ ôm chiếc ví nhỏ của mình, cảm thấy có chút hối hận.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, không thể rụt rè, cậu liếc nhìn Bách Lý Khí đang đứng bên cạnh.
Những người khác không nhìn thấy anh, Chu Vụ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của anh, giống như thể không gian thị giác đang bị vặn vẹo.
Cậu hơi xít lại gần, nhẹ nhàng nói: “Trung tâm mua sắm này mới mở, nghe nói trên tầng cao nhất có xích đu trên không, rất nổi tiếng, nhưng không được ngồi, rất nguy hiểm. Trung tâm mua sắm mới khai trương có chương trình giảm giá, đợi lát nữa tôi lấy quần đi vào phòng thử thì anh vào cùng.”
“Xích đu?”
“Ừ … nhưng cái đó không phải là trọng điểm.” Trọng điểm là có giảm giá.
Bách Lý Khí liếc nhìn xung quanh, mặc dù không quá rõ ràng nhưng cậu có thể cảm nhận được trong ánh mắt của anh có sự tò mò.
Bước tới cửa mỗi cửa tiệm, cậu luôn lén nhìn bảng giá trước cửa kiếng, lần nào nhìn cũng thấy kinh hồn bạt vía không thôi.
Cậu chưa bao giờ tự mình đến trung tâm mua sắm, vì cậu luôn nghĩ rằng các trung tâm mua sắm là những nơi chỉ có người có túi tiền dồi dào mới có thể tiêu pha nổi.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhìn thấy một thương hiệu đang bán rất chạy, là N&M.
“Chính là cửa hàng này.” Chu Ngộ ổn định tâm trạng, tìm khu vực quần áo nam.
Quần áo nam mẫu mới được tung ra thị trường, Chu Vụ thấy mà hoa cả mắt không biết chọn cái nào.
“Quý khách có cần giới thiệu không?” Nhân viên bán hàng vỗ khách hàng vừa bước vào cửa hàng đang chọn đồ, anh ta thấy thanh niên này vừa đi vào đã ra sức lấy quần áo, cũng không chọn xem thử có hợp với mình không.
Ví dụ như áo len màu hồng kiểu mới và áo khoác dáng phồng rất kén dáng và mặt này. Hai mẫu này tuy gần đây rất hot ở cửa hàng bọn họ, nhưng lại ít người mua, bởi vì người mẫu mặc vào rất đẹp, còn khách mặc thì… rất vả mặt.
Nhưng khi người khách hàng này hoàn toàn quay người lại, ánh mắt người bán hàng như bị hút đi, những suy nghĩ vừa rồi cũng biến mất hết.
Anh ta sững sờ nhìn khuôn mặt của Chu Vụ.
Thầm nghĩ: Thất kính rồi.
“Sao vậy?” Chu Ngô hỏi.
“Không có chuyện gì, quý khách cứ tiếp tục chọn, nếu cần giúp đỡ thì có thể gọi tôi.” Người bán hàng thầm nghĩ, ngài mua cái gì tôi cũng sẽ không thấy không hợp.
Chu Vụ gật đầu, lại lấy thêm một chiếc áo len dệt kim có họa tiết hình học.
Người bán hàng nhìn mác quần áo, lại lưỡng lự nói: “Đợi đã, mẫu này quý khách chọn số lớn quá rồi, quý khách chỉ cần size XL là được.”
Động tác Chu Vụ cứng lại, có chút xấu hổ: “Không phải tôi mặc, là anh trai của tôi…! Là mua cho anh tôi mặc.”
Lúc nói đến anh trai, ánh mắt Chu Vụ nhịn không được liếc nhìn Bách Lý Khí đang ở bên cạnh mình.
“Ồ, thì ra thế, anh trai quý khách cao, nặng thế nào?”
Chu Vụ khoa tay múa chân ra hiệu, tay đặt đỉnh đầu Bách Lý Khí, sau đó lại dùng tay ra dấu độ rộng: “Cao thế này, vai có lẽ rộng chừng này…”
Bách Lý Khí vẫn luôn nhìn chăm chú, nhìn thấy lỗ tai Chu Vụ đỏ bừng khi nói chuyện với người bán hàng.
Rất sung sướng.
Người bán hàng mỉm cười: “Vậy số đo quý khách lấy đúng rồi.”
Một lúc sau, người bán hàng lại thắc mắc, quần áo của anh trai mà sao em trai phải thử nhỉ?
Cầm quần áo đến phòng thử quần áo, Chu Vu mới thở phào nhẹ nhõm, Bách Lý Khí ở dưới ánh đèn giống như một làn khói xanh, chậm rãi hiện ra.
“Cái này đẹp, anh cũng thử cái này xem…”
“Còn cái này cũng không tệ!” Chu Vụ treo quần áo lên móc treo đồ ở bên cạnh, phối từng món đồ thành một bộ.
Trong phòng thử đồ ánh đèn sáng sủa, Bạch Lý Khí chậm rãi cởi trường bào trên người mình ra, mặc một chiếc áo len màu hồng, quần casual màu cà phê và đôi giày thể thao rất rất lớn.
Chu Vụ từ đang nhìn thẳng dần từ từ né mắt đi.
“Thế nào?” Bách Lý Khí vươn ngón trỏ bẻ đầu cậu quay lại.
“Đẹp… đẹp lắm!” Mặt Chu Vụ đỏ bừng.
Không có gì không đẹp, màu gì cũng đẹp, phong cách gì cũng đều có thể mặc được.
Giống như người mẫu đang đi trên sàn catwalk vậy, tên ác ma này chính là một cái móc áo.
“Mua cả!” Chu Vụ khí phách khoát tay.
Bách Lý Khí cầm tag giá lên, như có điều suy nghĩ.
Chu Ngô ôm quần áo đi thanh toán, nhìn thoáng thấy hóa đơn, suýt chút nữa sợ đến mức chân mềm nhũn, cậu cắn răng rút thẻ tín dụng ra.
Giọng cô thu ngân vui sướng như tiếng ma quỷ thì thầm: “Vui lòng nhập mật khẩu của quý khách.”
Điện thoại nhận được tin nhắn thanh toán, tim Chu Vụ như rỉ máu, đột nhiên lĩnh hội được câu nói người bạn cùng phòng từng nói trước đây—-yêu đương sẽ khoét rỗng bạn.
Đợi đóng gói quần áo xong, Chu Vụ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Bách Lý Khí đâu.
Cậu lượn quanh cửa hàng cũng không tìm được.
Hành lang không có, phòng thử đồ không có, bên kệ đồ không có, phòng khách không có.
Người đâu?
Cậu lượn qua lượn lại trong cửa hàng mấy lần, khiến nhân viên bán hàng phải đến hỏi cậu có cần giúp đỡ không.
Chu Vụ lắc đầu, lại liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy anh.
Đi ra khỏi cửa hàng, xách túi đồ, cậu tìm kiếm trong hành lang đại sảnh hết lần này đến lần khác.
Khi nhìn thấy bóng dáng ai tương tự, ánh mắt cậu sẽ sáng lên, nhưng khi hơi định thần lại thì không phải là anh.
Trong một khoảnh khắc, Chu Vụ cảm thấy mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Trung tâm mua sắm tiếng người ồn ào người đến người đi, Chu Vụ lọt thỏm trong đó, ánh mắt cậu dần dần trở nên hoảng sợ.
Túi mua sắm hơi siết chặt tay.
Quanh quẩn một chỗ mười phút, cuối cùng Chu Vụ nhịn không nổi, nhỏ giọng kêu lên: “Bách Lý Khí.”
Người xung quanh đi ngang qua nhìn về phía cậu, mặt Chu Vụ đỏ lên, cậu nuốt nước miếng, không dám kêu tiếp.
Rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Sao đột nhiên không thấy nữa?
Tên ác ma bỏ rơi mình rồi sao?
“Ở đây.” Giọng nói vang lên từ phía sau, không biết từ lúc nào, Bách Lý Khí đã đứng sau lưng cậu.
Xoay người lại, Bạch Lý Khí đang nhìn Chu Vụ, ánh mắt mang hàm ý không rõ.
Miệng khô lưỡi khô, Chu Vụ cảm thấy ngượng ngùng, dáng vẻ vừa rồi của mình như chú chó cưng bị lạc.
“Anh… đi đâu vậy?” Chu Vụ hỏi.
“Đi với anh.” Bách Lý Khí nói.
“Đi đâu…?” Chu Vụ môi dưới.
Bách Lý Khí bóp lỗ tai đỏ ửng của cậu: “Một nơi rất thú vị.”
Bọn họ mua xong quần áo cũng đã gần chín giờ rưỡi, mười giờ cửa hàng sẽ đóng cửa, bây giờ đã sắp đến giờ đóng cửa rồi.
Chu Vụ đi theo Bách Lý Khí lên cầu thang của lối đi an toàn.
Leo gần tầng, Chu Vụ dựa vào tường, sắp xỉu đến nơi: “Tôi…… Tôi chạy hết nổi rồi!”
Trong hành lang lối đi an toàn tối tăm, chỉ có tiếng bước chân của một con ma đang ôm một người.
Bước chân của anh rất lớn, gần như một bước ba bậc.
Cuối cùng đến khi Chu Ngô đếm số tầng lầu đến mức suýt đếm lộn thì anh dừng lại.
Là tầng cao nhất, đèn của tầng cao nhất đã tắt từ lâu, không mở cửa vào ban đêm, cho nên cảnh vật xung quanh xích đu bị bao phủ bởi màn đêm.
Chu Vụ nhìn tầng cao nhất tối đen như mực, cậu cẩn thận bước ra khỏi cửa, tay bị kéo dẫn tới mép lan can.
Cảm giác mông có một lực trực tiếp nâng cậu lên, nhẹ nhàng xoay, người lập tức đi qua.
“Anh định làm gì? Sẽ không…”
Hành động của Bách Lý Khí xác nhận lời Chu Vụ muốn nói.
“Lên đi.” Bách Lý Khí xoay người ngồi lên ghế xích đú rồi vỗ vỗ vào chân mình.
Chu Vụ lắc đầu, lỗ tai đỏ lan tới cổ, nóng rực cả một vùng.
Anh tiến lên một bước, tầng …
Nhìn xuống, có thể nhìn thấy phố xá đông nghịt, đèn xe như thoi đưa nhỏ bé như những con kiến.
Cậu còn chưa chuẩn bị xong, eo bị vòng qua ôm lên trên xích đu, bên tai nghe thấy tiếng nói: “Ôm anh.”
Cậu còn chưa kịp làm theo, chiếc xích đu đã bắt đầu đung đưa.
“Á …” Phía dưới rất sâu, Chu Vụ vừa thét lớn vừa ôm cổ đối phương.
“Nhanh lên, vòng qua anh.”
Chu Vụ ngẩng cái cổ trắng như tuyết lên, lắc đầu không chịu.
Nhưng, ở độ cao đung đưa tiếp theo khiến Chu Vụ đang mở mắt nhìn xuống phải tái mặt vì sợ hãi, cậu không khỏi duỗi chân ra vòng lấy chiếc dây an toàn duy nhất.
Gió lạnh luồn vào cổ áo khiến hơi lạnh tràn khắp người, như thể đang bay lượn theo gió dung nhập với màn đêm lạnh lẽo.
Mỗi khi chiếc xích đu đung đưa rồi lên xuống, rồi lúc cảm thấy máu chảy ngược khi mất trọng lượng khiến mọi tế bào trong cơ thể cậu run lên.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm đối phương để mình không bị rơi xuống.
“A … Dừng lại! Bách Lý…!” Chu Vụ hét lớn, bám chặt vào đối phương.
Mặc dù xung quanh có lưới an toàn, nhưng mỗi lần hướng lên rồi lại rơi xuống vẫn khiến cậu cảm thấy sợ hãi như cũ.
Cảm giác máu chảy ngứa ran lập tức xông khắp tứ chi, từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, làm cả người cậu chấn động đến mức xụi lơ tê dại, cảm giác sợ hãi xen lẫn với sự thích nhứ lao lên trời xông thẳng lên đại não.
Cậu dùng sức lực toàn thân ôm chặt thứ duy nhất có thể nắm được.
Đây là bản năng của con người, giờ đây, Bách Lý Khí như là cọng rơm cứu mạng của cậu.
“A …………chết mất thôi …………!”
“Aaaaaaa! Trời ơi!”
“Anh điên rồi!!”
Gió lạnh gào thét bên tai, tóc tai cậu bị thổi đập lên mặt gây đau, lúc này, tuy sợ hãi nhưng Chu Vụ cảm thấy sảng khoái, cảm xúc rộng mở như thể trút được hết mọi thứ.
Theo nghĩa nào đó đây cũng giống như hoạt động thể thao mạo hiểm nhảy bungee, sướng như thể bay lên trời!
“Aaaa, không được nữa rồi! Dừng lại đi!!! Sắp chết mất!!” Trong lúc rối loạn, Chu Vụ tìm được lỗ tai của Bách Lý Khí rồi cắn lên: “Mau dừng lại ngay, tôi chịu không nổi nữa!”
Phản ứng lại cậu là một nụ hôn.
Nụ hôn như cắt đứt đường thở của cậu, hôn cậu đến mức trời đất mịt mù không biết mình đang ở đâu.
Cả người Chu Vụ run lên.
Đau đớn, phiền muộn, quẫn bách, bất an, lúc này đây như thể đều biết mất không còn gì.
Giống như một giọt nước bốc hơi hoàn toàn dưới ánh mắt mặt trời gay gắt.
Chỉ còn lại gió lạnh và hơi thở lạnh giá.
Đến khi cậu thật sự không thể thở được nữa, tất cả mọi sự hoang đường này từ từ lắng xuống.
Xích đu không đung đua lên nữa, vòng cung cũng càng ngày càng nhỏ, hai mắt cậu mơ hồ, gần như không thể nhìn rõ được ánh đèn đường.
Mặc dù hình dung như thế này rất xấu hổ, nhưng Chu Vụ cảm thấy bọn họ vừa rồi đung đưa trên xích đu trên không, lại giống như… một tình yêu say đắm mãnh liệt vô cùng.
Sợ hãi, chua xót, hoảng sợ, lo lắng …
Đó là một tình yêu vô cùng mãnh liệt, tràn đầy thích thú.
Sợ hãi bị rớt xuống, ôm chặt, liều chết quấn vào nhau.
Tốc độ xích đu từ từ chậm lại rồi hoàn toàn dừng hẳn lại.
Nhưng nhịp tim lại vẫn chưa chậm lại, Chu Ngô ôm Bách Lý Khí, cằm gác trên vai anh, há miệng hít thở.
Bách Lý Khí đỡ cậu xuống, không bỏ sót chút biểu cảm nào trên mặt Chu Vụ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng chậm rãi, anh hỏi Chu Vụ: “Vui không?”
Cậu lập tức nóng bừng, hơi thở vừa mới dịu xuống lại trở nên dồn dập.
Cậu nói đứt quãng: “Vui, vui lắm.”