Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

chương 16-18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Thẩm Từ chớp chớp mắt, cảm thấy giọng điệu này không bình thường.

Nhưng Tần Ức một bộ không muốn nói thêm, dời chủ đề: "Cậu ngủ thêm lát đi, nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ nhiều, chuyện dây chuyền kia cứ để tôi lo."

Thẩm Từ lần đầu tiên được nghe Tần Ức an ủi người khác, không khỏi có chút kinh hỉ, buồn phiền vì mặt dây chuyền bị lấy mất cũng dịu đi không ít.

Cậu rủ mắt nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt, nhịn không được nhẹ nhàng nắm lại, tay Tần Ức vẫn rất lạnh, nhưng bây giờ tay của cậu cũng thế, ngược lại không thấy lạnh bao nhiêu.

Tần Ức bị nắm lại, mới ý thức được mình còn nắm tay cậu, vội vàng buông ra, kéo chăn lên: "Ngủ đi."

"Ừm."

Tần Ức điều khiển xe lăn rời phòng trị liệu, gọi bác sĩ Lục vào chăm sóc cậu.

Thẩm Từ nhìn chăm chú bóng lưng Tần Thiếu rời đi, có chút không ngủ được, liền ngồi dậy tìm nước uống, bác sĩ Lục đúng lúc đưa cho cậu một ly nước ấm: "Quan hệ của hai người không tệ nhỉ."

Thẩm Từ nói cảm ơn với anh ta, vừa nâng ly uống một ngụm, nhưng bị cái mùi vị kì dị của cốc nước làm cho nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Đây là gì vậy ạ?"

"Nước muối đường, bổ sung năng lượng với chất điện giải." Bác sĩ Lục tựa bên cạnh bàn, "Quen biết nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy cậu ta gần gũi với cả để ý ai như vậy đâu."

Thẩm Từ nuốt hai ngụm nước khó uống kia, ngẩng đầu lên: "Bác sĩ, anh quen Tần Ức nhiều năm rồi ạ?"

"Tôi tên Lục Hành." Bác sĩ Lục cũng tự rót cho mình ly nước, "Biết cậu ta đại khái...chắc là mười ba năm trước, khi đó tôi còn học nghiên cứu sinh, cậu ta đột nhiên tới tìm cha tôi, nói cậu ta đã thông suốt và muốn trị bệnh —— cha tôi là bác sĩ tâm lý."

Thẩm Từ đầu ngón tay khựng lại: "Bệnh gì ạ?"

"Rối loạn lưỡng cực, hay gọi là rối loạn cảm xúc lưỡng cực,(¹)", Lục Hành nhìn cậu một cái, có chút kỳ quái hỏi, "Cậu không biết sao? Cậu ta không nói cho cậu biết hả?"

"A, tôi biết, " Thẩm Từ vội nói, "cái này hình như không phải bí mật gì, lúc tôi đến Tần gia, quản gia đã cố ý nhắc tới."

Cậu dừng một chút: "Có điều, nói Nghĩ thông suốt là có ý gì? Vì sao anh ấy muốn trị bệnh lại đi tìm các anh, mười ba năm trước, Tần Ức cũng mới mười ba tuổi nhỉ? Trẻ vị thành niên, chẳng lẽ cha mẹ không quan tâm đến anh ấy sao?"

Nhắc tới chuyện này, Lục Hành trầm mặc một hồi: "Xem ra cậu ta không nói gì với cậu về cha mẹ mình rồi, lúc đầu tôi không nên lắm miệng, nhưng nhìn thái độ của cậu ta với cậu, tôi luôn có loại cảm giác cậu là người duy nhất có thể sống chung với cậu ta, coi như là sự quan tâm của bạn bè nhiều năm, hoặc là cảm thông của một bác sĩ, hy vọng cậu có thể giúp cậu ta."

Anh ta đột nhiên nghiêm túc như vậy, Thẩm Từ cũng không tự chủ được ngồi nghiêm chỉnh: "Bác sĩ Lục anh cứ nói ạ."

Lục Hành gật gật đầu: "Cha cậu ta, cũng chính là vị Tần tổng kia, Tần Tiềm, vẫn luôn không thích cậu ta, Tần Ức là con trai độc nhất của Tần gia, Tần Tiềm tự nhiên hi vọng cậu ta có thể kế thừa sự nghiệp của Tần gia, coi cậu ta là người thừa kế mà bồi dưỡng.

Nhưng Tần Ức chí không ở chỗ này, cậu ta từ nhỏ đã có thiên phú về âm nhạc, không muốn kế thừa gia nghiệp gì đó, chỉ muốn đàn dương cầm, cho nên hai cha sinh ra ngăn cách, quan hệ vẫn luôn không tốt."

Anh ta nói xong đem ly nước để qua một bên, khẽ thở dài: "Về phần mẹ cậu ta...!Tôi không biết nên hình dung như thế nào, bà ấy ủng hộ Tần Ức học âm nhạc, mua dương cầm cho cậu ta, mời thầy dạy đàn, nhưng bà là người bệnh tâm thần, lúc bình thường thì rất tốt với con trai, lúc phát bệnh thì tra tấn cậu ta đủ kiểu, sẽ đập nát dương cầm mình mua, thậm chí còn cầm dao đâm cậu ta, muốn cậu ta chết chung với bà ấy."

Thẩm Từ lần đầu tiên nghe những chuyện này, kinh ngạc mở to mắt: "Sao có thể như vậy..."

"Về sau, bệnh bà ấy quá nghiêm trọng, bị Tần Tiềm đưa vào trại an dưỡng.

Cùng năm đó, Tần Ức cũng được chẩn đoán có bệnh, lúc ấy cậu ta chỉ mới mười một tuổi, cha tôi nói Tần Ức là người mắc bệnh nhỏ tuổi nhất mà ông từng thấy, hoàn cảnh gia đình cộng với yếu tố di truyền là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ta bị bệnh."

Thẩm Từ chăm chú ôm lấy cái ly, nước ấm trong ly cũng không thể làm đầu ngón tay lạnh buốt của cậu ấm lên.

"Từ đó về sau, Tần Tiềm càng thêm ghét mẹ con bọn họ, nhốt vợ vào trại an dưỡng, một năm cũng không nhìn tới một lần.

Con trai thì hoàn toàn mặc kệ, mặc cậu ta học dương cầm hay là đi ăn xin, không còn can thiệp cuộc sống của cậu ta, cũng không cho một phân tiền nào."

"Cũng may Tần Ức không chịu thua kém, cầm giải thưởng quốc tế, có nhân khí, có tiền, biệt thự này tự cậu ta mua lúc mười tám tuổi, mua xong thì ở hẳn bên này, rất ít về lại chỗ cha cậu ta."

Thẩm Từ nghe đến đó, không hiểu sao có chút hổ thẹn, Tần Ức mười tám tuổi đã mua biệt thự, cậu mười tám tuổi...làm chồng chưa cưới của hắn.

Luôn cảm thấy chỗ nào đó rất kì.

Lục Hành đột nhiên hỏi: "Cậu có cảm thấy cái tên Tần Ức rất kì lạ hay không? Chữ Ức, làm người ta liên tưởng đến một chữ không tốt, không giống tên mà phụ huynh sẽ đặt cho con mình phải không?"

Thẩm Từ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lúc trước khi đọc nguyên tác, đúng là có chút nghi hoặc với cái tên này, nhưng tác giả lại không giải thích, nên cậu cho là sở thích cá nhân của tác giả.

"Thực ra Tần Ức vốn dĩ không phải tên Tần Ức, mà tên là Tần Dập, Dập trong Dập Dập Sinh Huy(²)." Lục Hành nói, "Sau khi có kết quả chẩn đoán chính xác, Tần Tiềm bởi vì phẫn nộ mà đổi luôn tên con mình, đổi thành Tần Ức, nghĩa là phiền muộn." (³)

Thẩm Từ: "..."

Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cỗ lửa giận, mãnh liệt đứng lên: "Hắn còn là người sao?!"

Quả thực so với người cha cặn bã bạo hành, hút máu người của cậu chỉ có hơn chứ không kém!

"Xuỵt, " Lục Hành vội vàng ra dấu im lặng, hạ giọng, "Cậu tuyệt đối đừng để Tần Ức biết là tôi nói, lúc đầu tôi không định nói loại chuyện này trong tình huống này, sợ khiến cậu lại kích động, nhưng tôi chốc nữa phải đi, Tần Ức rất ít khi liên lạc với tôi, không biết khi nào gặp lại cậu, cho nên,...!Xin lỗi cậu."

"Tôi không sao," Thẩm Từ một lần nữa tỉnh táo lại, ngồi xuống giường, "Ngất xỉu chỉ là ngoài ý muốn."

Lục Hành vỗ vỗ vai cậu: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Tần Ức vừa rời khỏi phòng trị liệu, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt hắn âm trầm.

Cùng người vừa mới an ủi Thẩm Từ, dáng vẻ nhu hoà lẫn luống trước mặt cậu, tưởng như hai người khác biệt.

Hắn điều khiển xe lăn đi tới thư phòng, thấp giọng hạ lệnh: "Theo tôi."

Lần này Ôn Dao lại không nhiều lời, ý cười luôn hiện trên đôi mắt hồ ly cũng một mảnh lãnh đạm, anh không nói một lời đi theo Tần Ức vào thư phòng, khoá trái cửa như lần trước.

Xác nhận hoàn cảnh an toàn, anh mới mở miệng nói: "Xem ra tôi đoán không sai, ngọc phỉ thúy ở trong tay Thẩm Triệu Thành.

Chẳng qua ông ta muốn thứ này....Thật sự là muốn đem bán lấy tiền? Các cậu không phải đã ký xong hợp đồng, đưa ông ta tiền rồi sao? Cho bao nhiêu?"

"Sáu ngàn vạn, " Tần Ức mặt không biểu tình, "Nhưng tiền này là trực tiếp chuyển vào tài khoản công ty bọn họ, là công khoản (⁴), nếu ông ta chuyển sang tư dụng (⁵), tôi sẽ thu hồi phần tiền đã cho."

"Thì ra là thế, " Ôn Dao dường như đã thông suốt cái gì, "Nói cách khác, ông ta phải chi khoảng một trăm vạn cho việc gì đó, cho nên lão không thể nói rõ với cậu."

Tần Ức biểu tình càng thêm u ám, ngữ điệu lạnh băng: "Gọi cho Thẩm Triệu Thành."

"Gọi bằng số của tôi sao?"

"Của cậu."

Ôn Dao lập tức hiểu ý, ngồi xuống đối diện Tần Ức, lấy điện thoại bấm số điện thoại của Thẩm Triệu Thành, mở loa ngoài để trên bàn sách.

Thời gian đã không còn sớm, cũng đến giờ Tần Ức đi ngủ, nhưng bây giờ hắn hiển nhiên không có ý định đó, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm dòng chữ "đang gọi" trên màn hình, sắc mặt một mảnh ảm đạm.

Rất nhanh, điện thoại được nhấc máy, trong điện thoại truyền tới âm thanh của đàn ông trung niên: "Ôn Dao? Muộn như vậy có chuyện gì...?"

Ôn Dao ngẩng đầu, cùng Tần Ức trao đổi ánh mắt, mở miệng nói: "Chú Thẩm, chú chưa đi nghỉ sao?"

"Vẫn chưa, cậu có chuyện gì nói mau đi."

"Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn hỏi một chút —— dây chuyền của Thẩm Từ ở chỗ ngài phải không?"

Lời kia vừa thốt ra, điện thoại bên kia lập tức quỷ dị trầm mặc, nửa phút sau, âm thanh Thẩm Triệu Thành vang lên lần nữa: "Dây chuyền? Ôn Dao, có phải cậu đang ở cùng Tiểu Từ không? Các cậu không ở Tần gia?"

Ôn Dao không để ý ông ta nói sang chuyện khác, tiếp tục nói: "Tôi nói chưa đúng, hẳn là viên phỉ thúy trong dây chuyền, có phải đang ở chỗ ngài không?"

"...Cậu đang nói gì đấy?" Thẩm Triệu Thành đột nhiên không nhịn được, "Ranh con này lại phát bệnh ăn nói lung tung với cậu đúng không? Nói cho cậu để cậu biết đừng để ý đến nó, tôi không biết ngọc phỉ thúy gì hết, không còn chuyện gì thì tôi cúp máy."

"Đợi đã, " Ôn Dao lại liếc mắt nhìn Tần Ức, thấy đối phương gật đầu, liền nói, " Lý Tử Tinh đã nói thật với tôi, ngài không cần phải giả vờ như không biết, không cần phải vậy đâu.

Cái tôi muốn nhắc nhở ngài, ngọc phỉ thúy là di vật dì Diêu để lại cho Thẩm Từ, ngài không có tư cách lấy đi."

"Dì Diêu" tức là Diêu Cẩn mẹ ruột của Thẩm Từ.

Điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến đổ vỡ, giống như là có người hất đổ đồ trên bàn xuống đất, ngay sau đó Thẩm Triệu Thành tức hổn hển mắng to: "Nó không muốn sống nữa đúng không! Ôn Dao, tao cảnh cáo mày, đây là chuyện của Thẩm gia, mày không có tư cách xen vào!"

Ngón tay Tần Ức nắm chặt, sắc mặt càng thêm khó coi hơn.

Ôn Dao rót cho hắn ly nước, ra hiệu hắn đừng vội nói: "Tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi có thể giúp Thẩm Từ khởi tố ông, tôi nghĩ cảnh ngộ trước mắt của Thẩm gia, chắc là không muốn bị cuốn vào bất cứ kiện cáo nào, không nghĩ cuốn vào bất cứ vụ kiện cáo nào, đúng không?"

"Mày..." Thẩm Triệu Thành bị anh làm cho nghẹn, giống như là tức sắp chết đến nơi rồi, cưỡng ép áp chế lửa giận, từ giọng điệu ác ôn chuyển thành thân thiện nói, "Không phải, Ôn Dao a, cậu xem nhiều năm như vậy, Thẩm gia chúng tôi cũng đâu đối xử bạc với cậu, tôi biết quan hệ giữa cậu vớiTiểu Từ rất tốt, thế nhưng...!Thẩm gia lại không phải chỉ có một mình Thẩm Từ, cậu cũng suy nghĩ một chút cho chúng tôi có được không?"

Ông ta nói xong thở dài một cái, thấm thía khuyên nhủ: "Bây giờ trong nhà khó khăn, tôi cũng không có cách nào a, Tần Thiếu cho tài chính hồi sinh công ty, nhưng một chút tiền dư tôi cũng không có, nếu không phải là bị ép đến bất đắc dĩ, tôi cũng không dùng đến cách này."

"Cho nên, ngài cần số tiền kia làm gì?" Ôn Dao ngữ khí cũng hòa hoãn đôi chút, bắt đầu nói lời khách sáo, "Tôi còn có chút tiền tích góp, nếu ngài đồng ý trả ngọc phỉ thúy lại cho Thẩm Từ, tiền này tôi có thể cho ông mượn."

"Cái này..." Thẩm Triệu Thành nghe nói anh cho mượn tiền, lập tức vẻ mặt ôn hoà lên, "Haizz, thật ra cũng không tiện làm phiền cậu —— là như thế này, Thẩm Phú anh của Thẩm Từ sắp đi du học về, cậu biết mà, bây giờ về nước phải chi tiêu không ít, nhưng hiện tại tôi thực sự không bỏ ra nổi chút tiền —— nếu cậu giúp chú, về sau chú nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho cậu, cậu cũng là bạn của Tiểu Phú mà, phải không?

Ôn Dao nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ức, liền thấy hắn nắm chặt cái ly, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dường như đang cật lực áp chế tức giận.

Ôn Dao nói tiếp: "Lấy đồ của Thẩm Từ đổi tiền cho Thẩm Phú, Thẩm Từ không phải cũng là con của ông sao?"

"Là con trai tôi, nhưng mà...!Luôn có nặng nhẹ, tôi lấy tiền này cho anh nó dùng trước, chờ đến lúc chúng tôi có tiền, bù đắp cho nó là được rồi, không phải chỉ là một viên ngọc thôi sao, có gì lớn đâu, sau này tôi mua cho nó hẳn mười viên.

Lại nói, hiện tại có Tần gia nuôi nó, nó cũng đâu thiếu tiền."

Ôn Dao vừa muốn nói tiếp, liền nghe một tiếng "choang", cái ly trong tay Tần Ức bị hung hăng ném xuống đất phân thây nghìn mảnh, sắc mặt hắn âm lãnh đến cực điểm, từng câu từng chữ nói: "Thẩm tiên sinh, hợp đồng giữa chúng ta, hết hiệu lực."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Thẩm Từ: Cơ thể của tui trị giá sáu ngàn vạn lận nha!

Tần Ức:...!Trọng điểm là cái này à.

______

Chú thích:

(¹) Rối loạn cảm xúc lưỡng cực: là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.

(²) Dập Dập Sinh Huy: lấp lánh, rực rỡ.

(³) Ức: trong trầm cảm, phiền muồn, ức chế.

(⁴)Công khoản: là khoản sử dụng vì mục đích vốn kinh doanh của cty Thẩm gia.

(⁵)Tư dụng: Sử dụng vì mục đích cá nhân..

Chương :

Đầu dây bên kia điện thoại yên tĩnh gần một phút.

Thẩm Triệu Thành hít một ngụm khí lạnh, ông ta thấp giọng, khó tin hỏi: "Ôn Dao rốt cuộc mày đang ở đâu?! Vì sao lại ở cùng với Tần thiếu?"

Ôn Dao hơi nhếch khóe môi, treo lên ý cười: "Tôi là vệ sĩ của Thẩm Từ, đương nhiên sẽ đi theo em ấy, mà Thẩm Từ lại ở trong Tần Gia, tôi cũng ở Tần gia, có vấn đề gì sao?"

"Mày!" Thẩm Triệu Thành tức đến nỗi âm thanh cũng run rẩy, từ bỏ tranh chấp với anh, đổi thành giọng điệu nịnh nọt, "Tần... Tần Thiếu? Ngài vẫn còn ở đó chứ?"

Tần Ức ngữ khí lạnh lùng: "Lời vừa rồi, ông nghe rõ chưa?"

"Cái này... Không phải, Tần Thiếu ngài nghe tôi giải thích!" Thẩm Triệu Thành lập tức hoảng loạn, "Không...không, tôi không nghĩ nuốt riêng tiền của Tiểu Từ, tôi chỉ là... Bất đắc dĩ có việc cần dùng! Sau này có tiền sẽ trả lại cho nó không thiếu một đồng! Việc này không giống như ngài nghĩ đâu a!"

"Tiền?" Tần Ức xưa nay lạnh nhạt khóe môi lại nhếch lên độ cong bé nhỏ, sắc bén lại bức người, "Xem ra ông căn

bản không hiểu rõ con của ông rồi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chú ý em ấy, viên ngọc phỉ thúy kia trong mắt ông, chỉ là tiền?"

"Không, không phải! Tôi biết đó là mẹ nó để lại, thế nhưng...lúc mẹ nó qua đời thì nó mới có năm tuổi, một đứa bé thì biết được gì chứ! Cùng lắm...cùng lắm thì tôi tìm lại một viên ngọc giống như thế đền cho nó, ngài thấy như vậy có được không?".

"Giống như đúc?" Tần Ức tựa hồ nghe đến chuyện gì hài hước lắm, "Tôi giết ông, xong lại tìm một người giống hệt ông, đổi tên hắn thành Thẩm Triệu Thành, cho nên hắn chính là ông, hoàn toàn thay thế ông, như vậy sao?"

"Tôi...." Thẩm Triệu Thành nháy mắt nghẹn họng, ông ta biết dù bản thân có giải thích như thế nào thì hắn cũng sẽ không tin, đành phải cầu xin tha thứ, "Tôi sai rồi, Tần Thiếu, ngài nói tôi nên làm sao để đền bù, điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận! Xin ngài đừng chấm dứt hiệu lực hợp đồng!"

"Không có điều kiện, " Tần Ức lạnh lùng nói, "ông chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng cho yêu cầu phá sản là được."

"Tần thiếu!" Thẩm Triệu Thành khàn cả giọng, "Ngài suy nghĩ thêm một chút!"

Tần Ức lười tốn nước bọt với ông ta, hắn nhìn Ôn Dao, ra hiệu cho anh cúp máy.

Đúng lúc này, Thẩm Triệu Thành đột nhiên giống như vò mẻ không sợ sứt rống to: "Tần Ức! Mày muốn chấm dứt hợp đồng, thì mày thu hồi tiền đi, còn có mày cũng phải trả Thẩm Từ lại cho tao!"

Nghe được câu này, Tần Ức chợt run lên, hắn nheo lại mắt, chậm rãi từ tốn nói: "Ông có thể thử xem, xem xem ông có khả năng cướp người từ tay tôi hay không."

"Tiền đương nhiên sẽ thu hồi, Thẩm Từ cũng không trả lại ông, ông không xứng làm cha của em ấy." Hắn nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, "Thẩm Từ là người của tôi, đụng đến người của tôi sẽ có kết cục gì, hi vọng trong lòng ông hiểu rõ."

Nói xong, Ôn Dao lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện.

Trong thư phòng lâm vào yên tĩnh, qua một hồi lâu, Ôn Dao mới lần nữa mở miệng: "Người của cậu? Cậu nói như vậy Thẩm Từ có đồng ý chưa?"

Tần Ức mặt không biểu tình, cầm ấm trà rót cho mình một tách trà, không lên tiếng.

Ôn Dao đang muốn nói tiếp, điện thoại lại vang lên, anh nhìn thấy màn hình hiện ba chữ "Thẩm Triệu Thành", không chút do dự mà cúp máy.

Nhưng ngay sau đó, đối phương vẫn tiếp tục gọi đến, Ôn Dao lại phải tắt máy lần nữa. Cứ như vậy tới tới lui lui ba lần, Tần Ức lạnh lùng mở miêng: “Nhận đi.”

Thẩm Triệu Thành như gấp không chờ nổi mà lên tiếng trước: “Tần Thiếu, ngài đừng ngắt máy vội! Chúng ta có thể bình tĩnh từ từ nói chuyện với nhau được không, bây giờ tới gặp ngài được không! Chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện cho rõ ràng!”

Hắn nói xong, như sợ đối phương sẽ từ chối, liền nhanh tay cúp máy.

Ôn Dao nhìn qua Tần Ức, hắn làm như vừa rồi không nghe thấy bên kia điện thoại nói gì, điều khiển xe lăn rời khỏi thư phòng.

Hắn vừa ra khỏi cửa vừa hay đụng phải bác sĩ Lục, người kia nói: “ Các cậu nói chuyện xong rồi hả? Tôi chuẩn bị về đây, tới nói với cậu một tiếng.”

Tần Ức nhíu mày: “Không phải nói anh ở lại chăm sóc Thẩm Từ sao?"

“Tôi thấy cậu ấy không sao, nên để Thẩm Từ về phòng ngủ rồi.”

Tần Ức không nói gì, để quản gia tiễn anh ta về, mình thì quay về phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trời cũng đã muộn, cơn đau thần kinh lại muốn tái phát, hắn rửa mặt qua loa xong xuôi liền lên giường.

Trong phòng không bật đèn, hắn cũng lười mở, vừa nằm xuống giường liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc áp sát phía sau lưng, cơ thể ấm áp của thiếu niên nằm cạnh, ôm chặt eo hắn.

Cơ thể Tần Ức cứng đờ, có chút không ngờ được nói: “Sao cậu lại ở đây, không phải đã ngủ ở phòng kia sao?”

“Đây không tính là phòng của em sao ạ?”

Thẩm Từ áp mặt mình vào lưng hắn, lưng của nam nhân này áp vào cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng bù lại nó vừa to vừa rộng, “Ca ca, anh đừng đuổi em đi có được không?”

Giọng cậu hơi ồm ồm, dính người người hơn bình thường, chút khó chịu còn sót lại trong lòng Tần Ức nháy mắt tan biến, chỉ xem như tâm tình cậu không tốt đang cần người an ủi: “Được.”

Thẩm Từ được hắn cho phép liền ôm người không chịu buông, giọng cậu rất nhỏ, tựa như đang nói với hắn, lại giống như tự nói cho chính mình nghe: “Em đến muộn, nên anh mới chịu nhiều khổ cực như vậy.” . truyện teen hay

“Cái gì?” Tần Ức không nghe rõ liền hỏi lại, “Cậu không khoẻ sao?”

“Không có,” Thẩm Từ buông hắn ra, rướn người lên phía trước thăm dò, “Em xoa bóp cho anh nha?”

Tần Ức vội ngăn cậu lại: “Hôm nay không cần đâu, không phải cậu đang không khoẻ sao, đừng làm mấy việc tiêu hao sức lực này nữa.”

“Em không có sao, anh xem, em bây giờ có tràn đầy sức sống không?” Giống như để chứng minh cơ thể mình rất tốt, nên Thẩm Từ bước xuống giường, nhún nhảy hai cái cho hắn xem, muốn dùng tình để đồng cảm, nói lý để đối phương hiểu, “Xoa bóp này thì phải kiên trì, không thể lười biếng nha, cũng giống như luyện đàn vậy đó, một ngày không luyện sẽ thấy ngượng tay, không xoa bóp một ngày, cơ thể anh sẽ thấy không quen, mà không quen thì thần kinh sẽ đau nhức — thế thì chẳng phải công sức lâu nay đều uổng phí hết ư?”

Tần Ức muốn nói với cậu rằng “Xoa bóp cũng không thể ngăn cơn đau thần kinh”, nhưng nghe giọng cậu vừa nghiên túc lại tràn đầy mong chờ như vậy, cuối cùng cũng không nhẫn tâm nói ra.

Thẩm Từ muốn tìm một chỗ để ngồi, lại lười đi lấy cái ghế xa tít tắp kia, nên dứt khoát kéo xe lăn ở gần đó tới sát bên giường: “Em mượn ngồi chút nha?”

"Ừm."

Thẩm Từ chưa từng dùng xe lăn cao cấp chạy bằng điện như này, nhịn không được ngồi lên thoả sức cảm nhận, còn hào phóng khen một câu: “Thoải mái ghê.”

Cậu cúi người bắt đầu xoa bóp hai chân cho hắn, rồi bỗng cầm mắt cá chân của Tần Ức ước lượng: “Sao em cảm thấy cổ chân anh rất nhỏ ấy.... Ca ca bình thường anh cũng phải tự vận động đôi chút, nếu không cơ sẽ bị teo lại mất.”

“Thẩm Từ” Tần Ức không biết là vô tình hay cố ý mà chuyển hướng trọng tâm sang chuyện khác, “Cha của cậu tới đây rồi.”

“Ông ta tới đây làm gì? Lấy đồ của em xong bây giờ tới để xin em tha thứ cho ổng sao?”

“Khả năng giống như cậu nói” Tần Ức rũ mắt “Cậu có muốn xuống nhà gặp ông ta không?”

Thẩm Từ kiên quyết cự tuyệt: “Không gặp, em chỉ muốn lấy lại đồ của mình thôi, không muốn gặp ông ta—sao anh lại đồng ý cho ổng tới đây thế?”

“Tôi không đồng ý, là ông ta tự muốn đến, tôi cũng tính không cho Thẩm Triệu Thành vào,” Tần Ức hơi mím môi, “Nếu như... Tôi nói tôi giải trừ hợp đồng với ông ta, cậu có giận không?”

Thẩm Từ hơi sững sờ, bỗng khẩn trương lên: "Chấm dứt hợp đồng ư? Vậy anh sẽ đưa em về lại Thẩm gia sao ạ?”

Tần Ức vốn đang lo cậu sẽ tức giận VÌ chuyện mình tự ý thu hồi tiền đầu tư, nghe cậu nói vậy mới biết Thẩm Từ vốn không để ý đến việc đó, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Đương nhiên sẽ không, Tần Gia là nhà của cậu, nếu như không muốn quay về cùng cha cậu, thì có thể không cần phải về cũng được.”

Thẩm Từ đã sớm muốn cắt đứt với người cha cặn bã của nguyên chủ, quả quyết nói: “Được.”

Cậu xoa bóp hai chân Tần Ức xong liền một mạch leo lên giường, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật thấy có người đứng dưới đèn đường trước cổng lớn, mặc dù khoảng cách ở xa không thể nhìn rõ mặt, song nếu không nhầm thì người kia chắc hẳn là Thẩm Triệu Thành.

Không có sự cho phép của hắn, trong nhà sẽ không ai mở cửa cho ông ta.

“Da mặt cũng dày ghê nha, còn dám tìm đến đây” Thẩm Từ thuận tay kéo rèm cửa lại, “Để ổng ở ngoài đó ngồi đếm máu với muỗi đi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Cậu nói xong thì leo thẳng lên người Tần Ức, hắn bị cậu ép nằm bẹp trên giường, bất đắc dĩ nói: “Cậu hôm nay làm sao thế, sao cứ dính sát tôi như vậy chứ?”

“Không có sao hết á, chỉ là muốn ngủ chung với anh thôi hà.” Thẩm Từ nằm sấp trên người Tần Ức, đặt cằm ở ngực hắn, ngón tay nhẹ nhàng gạt mở vạt áo, chạm nhẹ vào vết sẹo màu trắng trước ngực.

Bác sĩ Lục nói, mẹ Tần Ức đã từng cầm dao đâm hắn...là ở chỗ này ư?

Lúc trước cậu luôn thắc mắc rốt cuộc là vật gì mới làm ra được vết thương như vậy, bây giờ đã rõ, nhìn rất giống dấu dao đâm.

Tần Ức lập tức cảnh giác, chặn tay cậu lại: "Lục Hành đã nói những gì với cậu rồi?"

“Hửm" Không có gì." Thẩm Từ lăn xuống khỏi người hắn, kéo chăn qua đắp kín hai người, bỗng cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương.

Tần Ức đã khá mệt mỏi, môi cũng tái nhợt thêm mấy phần, hắn nghi hoặc mặt đối mặt với Thẩm Từ: “Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?”

Thẩm Từ mở to mắt nhìn nhìn: “Anh có cảm thấy chúng ta cứ nằm như này có phải là rất nhàm chán không, ừm, phải mần chút gì đó... Phải làm mấy việc nên làm giữa hai vị hôn phu với nhau ấy?”

"Tỉ như?"

"Như là...hôn anh?”

Chương :

Editor: Yuzan.

Beta: Nguỵt.

Tần Ức nghe thấy vậy, cơ thể liền trở nên cứng đờ, dứt khoát từ chối: “Không được.”

Thẩm Từ không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao lại không được?”

“Cậu còn nhỏ.”

“Em không nhỏ!” Thẩm Từ nghe xong liền trở nên kích động, từ trên giường ngồi dậy, “Em năm nay đã mười tám rồi, có thể làm những chuyện người lớn nên làm rồi.”

Tần Ức nhíu mày: “Như vậy cũng không được.”

“Anh không muốn thử với em sao?" Thẩm Từ xích lại gần hắn "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, chúng ta nên khởi động làm nóng trước nhỉ."

Tần Ức chưa nói đồng ý hay không, Thẩm Từ có hơi nóng nảy: “Không lẽ, anh không thích em chút nào sao? Hợp đồng kết hôn thật sự là một bản hợp đồng thôi sao, không muốn cùng em tiến thêm một bước...”

“Không có, “ lần này Tần Ức trực tiếp mở miệng ngắt lời cậu, “Không có không thích.”

“Vậy tại sao...” Thẩm Từ càng thêm khó hiểu, bỗng nhiên không biết đang nghĩ đến cái gì, cậu kinh ngạc trợn to mắt nói “Chẳng lẽ, với em ca ca không cứng nổi hả?”

“...” Tần Ức nghe câu hỏi này của cậu chịu không nổi mà im lặng, giống như giận dỗi nói, “Với ai cũng không cứng nổi.”

“Không thể a~,“ Trên mặt Thẩm Từ tràn đầy không tin nổi “Rõ ràng nơi đó của anh có cảm giác, có cảm giác thì phải được chứ? Thật sự em chưa đủ quyến rũ, có phải anh thích loại hình thành thục hơn phải không, nếu không, ngày mai em sẽ đổi một bộ quần áo khác.”

“... Thẩm Từ, “ Tần Ức rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, “Cậu biết mình đang nói cái gì không?”

“Biết nha, em đang nói, phải làm sao để anh có cảm giác với em.”

Tần Ức bỗng chống thân ngồi dậy, hắn nói rất nhỏ, âm thanh có chút khản đặc: “Cậu nóng lòng muốn dâng mình cho tôi như vậy sao?”

“Như này sao lại gọi là dâng mình chứ, “ Thẩm Từ thấy hắn tiến lại gần như vậy, vô thức lùi về sau “Cái này không phải gọi là... Làm chuyện nên làm sao?”

“Không có gì là nên hay không nên cả, “ Giọng Tần Ức nhỏ đến nỗi nghe như tiếng gió thoảng, tựa hồ có chút mệt mõi, “Cậu không có nhiệm vụ phải chăm sóc tôi, cũng không cần lấy lòng tôi, cứ làm chuyện cậu thích, muốn luyện dương cầm thì luyện, muốn thi vào học viện âm nhạc vậy thì thi, tôi không cho được cái gì hết, cũng không muốn cậu lãng phí thời gian của mình trên một phế nhân như tôi.”

“Anh thật nghĩ thế sao?” Thẩm Từ đưa tay nắm lấy áo hắn, “Em không phải đang lấy lòng anh, và anh cũng không phải phế nhân, chân của anh sẽ nhanh tốt lên.”

“Nếu như không bao giờ khỏi thì sao?”

“Nếu như không khỏi, “ Thẩm Từ dừng lại một chút, ngữ khí càng thêm khẩn thiết nói, “em cũng sẽ không ghét bỏ anh, coi như bọn họ đều bỏ rơi anh, em sẽ không, bọn họ không đối xử tốt với anh, em sẽ đối tốt với anh, bọn họ không thích anh, em thích anh! Cứ cho là anh thật sự không thể quay lại sân khấu, vậy thì em sẽ thay anh cố gắng vươn lên, sau đó nói cho tất cả mọi người biết, em là do Tần Ức chỉ dạy!"

Thẩm Từ xúc động nói xong những lời này, lại thấy hối hận —— cậu còn nói muốn thay Tần Ức? Cậu mới luyện đàn được mấy ngày mà cứ như hít thuốc vậy, đều tại Tần Ức luôn khen cậu mà ra cả.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng, lâu đến nỗi Thẩm Từ cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, Tần Ức như trút được gánh nặng mà thở dài một tiếng: "Lục Hành đã nói hết mọi chuyện với cậu rồi?”

Thẩm Từ vội vàng che miệng mình lại.

“Anh ta nói cậu biết chuyện của cha mẹ tôi? Cho nên cậu đau lòng, thương hại tôi, hơn nửa đêm vẫn không ngủ được, ở đây...nói với tôi những lời này?”

Thẩm Từ không để ý lời nói nên để lộ manh mối, xong nhớ đến bác sĩ Lục đã dặn cậu “Tuyệt đối không được để Tần Ức biết chuyện tôi đã nói với cậu.”, không khỏi có chút áy náy, đành phải nhắm mắt nói: “Em chỉ là muốn giúp anh, không muốn thấy anh tiếp tục tự nhốt mình lại, chúng ta hợp pháp....Sắp trở thành chồng chồng hợp pháp, đương nhiên phải trao đổi tìm hiểu lẫn nhau, nếu không sao có thể coi là hôn nhân?”

“Đây cũng là lời Lục Hành dạy cậu?”

“...”

“Xem ra tôi không nên để hai người ở riêng với nhau, “ Tần Ức thần sắc hoà hoãn lại, “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

“Anh hôn một cái em lập tức ngủ liền.”

Tần Ức mắt điếc tai ngơ, chậm rãi nằm xuống.

Thẩm Từ lập tức gấp gáp: “Em nói nhiều như vậy, anh cũng không đáp ứng lấy một cái, như vậy em chẳng có mặt...A!”

Cậu còn chưa nói xong hai chữ “Mặt mũi”, thì liền bị mạnh mẽ kéo về phía trước, bởi vì bất ngờ nên cơ thể không kịp phản ứng, trực tiếp ngã lên người Tần Ức.

Trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ “Tần thiếu có bị cậu đè đau hay không?”, xong cảm nhận được gáy cậu bị giữ lấy, mấy ngón tay của hắn thật lạnh, lạnh như băng khiến cậu phải rùng mình một cái, sau đó một hơi thở ấm áp phả bên tai cậu.

Trong bóng tối, Thẩm Từ cảm thấy hơi thở đối phương càng ngày càng đến gần cậu, nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, quên cả phản ứng.

Một lúc sau, cậu cảm giác có thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào thái dương, tiếp lại chạm vào bên tai mình, sau đó giọng nói trầm thấp của Tần Ức vang lên: “Cám ơn.”

Thẩm Từ sững sờ tại chỗ.

Này coi như...hôn cậu rồi hẻ?

Dị mà chỉ hôn thái dương với tai cậu thôi ư?

Thẩm Từ nhất thời không thể chấp nhận, cậu nói lâu như vậy, thế mà chỉ hôn nhẹ bên tai cậu thôi à?

Thế là cậu ngẩng đầu lên, vừa ủy khuất vừa không cam lòng nói: “Không đủ.”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Tần Ức không chịu nổi sự nhiệt tình của cậu liền nói, “Hay cậu tự mình tới đi.”

“Thật ạ?” Thẩm Từ đáp lại thật nhanh giống như là sợ hắn đổi ý, “Vậy tự em tới.”

Cậu nói dứt câu, bèn chậm rãi tới gần, cẩn thận từng li từng tí hôn chóc chóc liên tiếp mấy cái lên môi đối phương.

Sau lại thấy nhiêu đây thì thật có lỗi với mấy lời mình nói lúc nãy, nên quyết tâm phải hung ác lên, lại tiếp tục chụt chụt môi hắn.

Tần Ức không nhúc nhích mặc cho cậu giày vò, không biết nên đánh giá cái người đang hôn hắn như chuồn chuồn lướt nước này như thế nào, thiếu niên không biết rõ hành động hôn hắn này—— rõ ràng cũng không hơn bao nhiêu so với hôn bên tai.

Tần Ức không biết mình nhấm nháp được gì, ngược lại càng thêm căng thẳng, hơi thở Thẩm Từ không ngừng phả vào mặt hắn, vừa nóng vừa ngứa, song so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy càng khiến người khác động tâm.

Như để cảnh cáo vật nhỏ đang tiến lại gần, Tần Ức bỗng đưa tay đè gáy cậu lại, ban đầu chỉ là tiếp xúc nhẹ nhàng sau lại biến thành tiếp xúc thân mật, hắn thuận thế liếm láp môi đối phương, cảm nhận được thân thể thiếu niên cứng đờ, nhanh chóng lùi lại phía sau, thoát khỏi khống chế của hắn.

Thẩm Từ nhịn không được thở dốc, mặt đỏ hơn bình thường, mơt to mắt nhìn hắn: “Anh...”

Tần Ức: “Như vậy đủ rồi chứ?”

Thẩm Từ nghe hắn hỏi, do dự nói ra kết luận: “Chắc là...không kém bao nhiêu.”

Tần Ức trầm mặc một hồi, không rõ ý vị nói: “Còn kém xa lắm.”

Nói xong lập tức trở mình, đưa lưng về phía cậu.

“Kém xa là có ý gì?” Thẩm Từ cũng nhanh nằm xuống, ôm lấy hắn từ phía sau, “Ca ca, đây là nụ hôn đầu của anh sao?”

“...Phải.”

Thẩm Từ tâm tình vui vẻ, nhịn không được sờ sờ môi mình, dường như phía trên còn lưu lại độ ấm của đối phương: “Vậy em có thể khoe với người khác, em đã lấy mất nụ hôn đầu của Tần Thiếu?”

“...” Tần Ức ngữ điệu không rõ cảm xúc, " Có lẽ chỉ có mỗi cậu cảm thấy việc này có thể mang ra khoe.”

Thẩm Từ cọ cọ mặt mình sau lưng hắn, đại khái cảm thấy hôn nhau với Tần Thiếu là việc hạnh phúc nhất trên đời, bèn ở sau hắn nhỏ giọng lầm bầm: “Ngày mai cũng phải hôn nha.”

Tần Ức: “... Ngủ đi.”

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên xuyên lớp áo mỏng manh truyền qua người hắn, Tần Ức hạ cánh tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, một cảm xúc không giải thích được bắt đầu điên cuồng nảy sinh trong lòng.

Thích hắn?

Muốn đối tốt với hắn?

Hắn chưa từng nghe những câu nói này, cảm giác tổ hợp mấy con chữ này vô cùng lạ lẫm, hắn theo bản năng muốn kháng cự, nhưng lại mơ hồ có chút khát vọng nào đó khó tả, muốn đáp lại vấn đề phát sinh ngoài ý muốn này.

Có lẽ, hắn cũng nên thử một chút, tiến tới một mối quan hệ xa hơn “Hợp đồng kết hôn”.

Bởi vì đêm hôm trước quá hưng phấn, Thẩm Từ vốn không ngủ nổi, nên hôm sau cũng dậy muộn, Tần Ức thì lâu lắm rồi mới được ngủ ngon giấc như vậy, lúc tỉnh lại mới phát hiện cơn đau đêm qua không tái phát.

Tần thiếu rời giường trước mười giờ là chuyện tương đối hiếm, hắn tỉnh rồi mà Thẩm Từ vẫn chưa tỉnh lại càng hiếm hơn, dì giúp việc biết hắn muốn dùng bữa sáng ở phòng ăn, thực sự được sủng mà sợ, nên chuẩn bị bữa sáng còn phong phú hơn đồ ăn bữa trưa.

Tần Ức cầm đũa lên, gọi quản gia tới: “Thẩm Triệu Thành về rồi sao?”

“Một giờ có rời đi một chuyến, sau đó lại quay lại," quản gia nói, “có lẽ là đi ăn cơm.”

Tần Ức ngưng tay lại: "Ông ta đợi ở bên ngoài cả một đêm luôn sao?”

“Vâng.”

Tần Ức cười lạnh: “Ông ta cũng thật cố chấp.”

Khi hai người đang nói chuyện, Ôn Dao đi ngang qua bên ngoài phòng ăn, Tần Ức liền gọi anh lại: “Anh đi gặp Thẩm Triệu Thành đi.”

“Sao lại là tôi?” Ôn Dao vô cùng nghi hoặc, "Cậu thật sự coi tôi thành người làm trong nhà mà sai xử hửm?”

"Anh sống ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, còn là vệ sĩ của Thẩm Từ, thay tôi gặp ông ta không gì là không thể.” Tần Ức bình tĩnh nói, “Anh chỉ cần hỏi viên ngọc phỉ thúy kia ở đâu, tôi cần biết ai đã mua nó, hỏi xong thì đuổi Thẩm Triệu Thành đi, cái khác tôi tự xử lý."

“Được thôi, “ Ôn Dao đổi quần áo khác đi ra cửa, “Vậy cậu ở đây chờ kết quả.”

Tần Ức tiếp tục ăn cơm, chờ ăn xong bữa sáng, Ôn Dao cũng quay lại đưa cho hắn một tờ giấy, trên giấy viết một dãy số điện thoại: “Là một người rất thích sưu tầm ngọc phỉ thúy mua nó, ra giá một trăm hai mươi vạn xong lấy đồ về tay, sẽ không bán lại lần hai.”

Anh dừng một chút bèn nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy, nếu cậu bỏ tiền mua về thì không thích hợp, Thẩm Triệu Thành đã mang đồ bán đi thì cũng nên lấy lại từ chỗ ông ta, ban nãy có nói với tôi là ông ta nguyện ý chuộc đồ về, hy vọng cậu suy nghĩ một chút về việc giải trừ hợp đồng.”

“Không cần, “ Tần Ức lạnh lùng từ chối, “Một khi ông ta lấy lại được thì sẽ có tư cách bàn điều kiện, tôi không quan tâm một trăm hai mươi vạn đó, không cần phải phức tạo làm gì."

Ôn Dao nghĩ nghĩ nói: “Cũng đúng.”

Tần Ức đưa tờ giấy cho quản gia: “Liên hệ với hắn, mua đồ về càng nhanh càng tốt.”

“Vâng.”

Tần Ức điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ăn, trở lại phòng ngủ, phát hiện Thẩm Từ vẫn chưa dậy, hắn liền nhẹ nhàng đi tới lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối, bỗng nhìn thấy có tin nhắn gửi đến.

Cũng không có nhiều người biết được phương thức liên lạc của hắn, hôm qua hắn đã kéo Thẩm Triệu Thành vào danh sách đen, mở màn hình ra kiểm tra, là bác sĩ Lục gửi tới:

【 Thẩm Từ có còn khó chịu nữa không? 】

Tần Ức nhìn thoáng qua người nào đó còn đang ngủ, trong lòng tự nhủ có gì mà không khoẻ chứ, hơn nửa đêm không ngủ còn một hai phải hôn hắn mới chịu. Liền ngắn gọn gõ hai chữ gửi qua: 【 Không có. 】

Gửi xong cảm thấy hình như quên mất cái gì, lại gửi tiếp một câu: 【 về sau không cho phép nói chuyện của tôi cho em ấy biết. 】

Lục Hành trả lời lại rất nhanh: 【 không phải chứ, nhanh như vậy mang tôi ra bán rồi à? 】

Lục Hành: 【 chẳng qua thấy cậu phản ứng như này, các ngươi chắc là không cãi nhau đâu ha? 】

Tần Ức: 【 Sao phải cãi nhau? 】

Bên kia Lục Hành cũng không biết nghĩ điến điều gì: 【 Ây dà.... Vậy cậu ta bây giờ vẫn ổn chứ? 】

Tần Ức không hiểu cái câu "vẫn ổn" này của anh ta có ý gì, cho là anh ta đang hỏi về vấn đề thân thể Thẩm Từ, liền trả lời: 【 còn đang ngủ, chờ em ấy dậy tôi hỏi lại. 】

Lần này Lục Hành im lặng rất lâu, cứ "đang nhập" một hồi lâu như đang muốn nói rồi lại thôi, nhắn qua một câu: 【 Phải biết tiết chế...】

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio