Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

chương 19-21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Tần Ức nhíu mày, không hiểu ra làm sao, gửi qua một dấu chấm hỏi.

Lục Hành nhắn lại: 【 Tuy tôi biết bây giờ chân cậu không có cảm giác, ở phương diện kích thích nào đó sẽ mang lại thoả mãn, nhưng mà,...vẫn nên tiết chế.

Cậu đang trong thời gian dưỡng bệnh, đừng vì ham mê kích thích mà tăng thêm gánh nặng cho cơ thể, mà tư thế ấy ấy của mấy người cũng không nhiều, làm khổ vị kia, đừng để người ta mệt mỏi quá độ, đúng không? 】

Tần Ức đọc hết cả một đoạn dài mới hiểu anh ta đang nói gì, không khỏi sa sầm mặt mày, dứt khoát kéo đối phương vào danh sách đen.

Hắn để điện thoại xuống, quay mặt nhìn Thẩm Từ —— non nửa mặt thiếu niên vùi sâu vào gối đầu, chăn không đắp trên người mà lại vo tròn một cục ôm trong ngực, có lẽ là thói quen "phải ôm thứ gì đó mới ngủ được", bên cạnh không có người nên thứ gì ôm được đều bị túm tới làm vật thay thế.

Tần Ức nhịn không được vươn tay chạm nhẹ mặt cậu, Thẩm Từ lúc ngủ mơ màng cảm nhận được sự đụng chạm, chủ động cọ cọ vào ngón tay hắn, giống như động vật cầu vuốt ve.

Đầu ngón tay Tần Ức dừng lại, rút tay về.

Một chút phòng bị cũng không có.

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cực nhẹ, hắn điều khiển xe đi tới mở cửa, làm động tác giữ im lặng với người bên ngoài mới rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Quản gia liền hiểu không được lên tiếng làm ồn tới Thẩm tiểu thiếu gia, đợi khi cửa phòng đóng lại mới thấp giọng nói: "Vị tiên sinh mua ngọc phỉ thúy muốn nói chuyện với ngài ạ."

Tần Ức có chút không vui: "Người đó đồng ý nhượng ngọc lại cho tôi à?"

"Cũng không phải, ngài nói chuyện qua điện thoại với vị kia sẽ rõ."

Tần Ức suy nghĩ một lúc: "Được."

Thẩm Từ ngủ một giấc đến tự tỉnh, giữa trưa mới dậy.

Cậu buổi sáng ngủ đến trưa mới dậy nên không có cơ hội ăn sáng với Tần Ức ở phòng ăn, bây giờ được thoả mãn ăn chung bữa trưa với hắn.

Ăn trưa xong cậu định tới phòng đàn luyện tập, lại bị Tần Ức gọi lại, cứng rắn ra lệnh: "Hôm nay không được luyện, cậu vừa khoẻ lại, nghỉ ngơi một ngày rồi tính."

Thẩm Từ được sủng mà sợ, Tần thiếu vậy mà lại quan tâm đến sức khỏe của cậu, nhịn không được đưa tay ôm cổ hắn: "Được ạ, thầy Tần Ức."

Tần Ức nhíu mày.

Thầy Tần Ức...

Lại kiểu xưng hô lạ lùng gì đây?

Hắn không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, kéo bác sĩ Lục Hành hai giờ trước bị đá vào danh sách đen ra, gửi đi một câu "Thẩm Từ không sao nữa", xong xuôi lại kéo đen ai đó lần hai.

Thẩm Từ vào phòng bếp lấy táo từ dì bảo mẫu rửa sạch rồi cắt thành miếng gọn gàng, ngồi trên ghế salon ăn chung với Tần Ức, chợt thấy quản gia đi ra ngoài, hai mươi phút sau mới quay lại.

Quản gia đi tới trước ghế salon, giao một hộp nhỏ cho Tần Ức: "Tần thiếu."

"Ừm, vất vả rồi."

Thẩm Từ tò mò nhìn sang, vừa định hỏi là cái gì, lại thấy Tần Ức chủ động đưa đồ qua: "Đồ về chủ cũ."

Thẩm Từ nhận lấy —— nó là một cái hộp vuông vức nhỏ nhắn, giống như chuyên dùng để cất mấy loại ngọc quý.

Cậu nghe câu "Đồ về chủ cũ", nội tâm kiềm không được trở nên kích động, có chút căng thẳng mở hộp ra.

Một viên ngọc phỉ thúy to bằng móng tay lẳng lặng nằm trong hộp, là một viên ngọc trơn nhẵn chưa khảm nạm, phát ra màu xanh lá thâm thúy, nhìn qua liền biết là ngọc quý thượng phẩm.

Cậu ngạc nhiên mở to mắt, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng không khắc chế được: "Anh thật sự tìm được nó về này!"

"Đương nhiên, chuyện đã đáp ứng cậu nhất định sẽ làm được." Tần Ức nói, "Cậu cẩn thận kiểm tra xem nó có phải của cậu không?"

"Được." Thẩm Từ dùng sức gật đầu, lấy vòng cổ màu bạc ra, tháo mặt dây chuyền chạm rỗng xuống, nhẹ nhàng xoay mở.

Bên trong mặt dây chuyền bên trong có mấy chấu nhỏ nhô lên, dùng để giữ cố định viên ngọc lại, đảm bảo không bị xê dịch hay va đập, nếu muốn biết đúng hay không thì chỉ cần đặt viên ngọc vào mặt dây chuyền là được.

Cậu cẩn thận từng li từng tí canh chuẩn góc độ, thả viên ngọc vào—— kín không kẽ hở.

Đúng là viên ngọc bị mất của cậu.

Thẩm Từ như trút được gánh nặng, gắn mặt dây chuyền lên dây chuyền, ngọc phỉ thúy như ẩn như hiện qua hoa văn chạm rỗng, chiết xạ ra ánh sáng thâm mà rực rỡ, xinh đẹp tuyệt vời.

Trong lòng cậu kích động cực kì, nhịn không nổi bổ nhào lên người Tần Ức, hôn một cái thật kêu lên mặt hắn: "Cảm ơn ca ca!"

Tần Ức bị hôn khẽ giật mình, hơi mất tự nhiên dời đường nhìn.

"A đúng rồi, " Thẩm Từ chợt nhớ tới cái gì, "Cái này...không phải anh bỏ tiền ra mua về chứ?"

Trước đó Tần Ức nói với cậu ngọc phỉ thúy đã bị cha cậu bán rồi.

"Không phải, " Tần Ức nói, " vị kia trả lại đồ đã mua, không cần tiền của tôi."

Thẩm Từ hơi nghi hoặc một chút: "Vậy ông ấy chẳng phải vô duyên vô cớ tổn thất một trăm hai mươi vạn, tốt bụng vậy sao?"

Tần Ức lắc đầu: "Hắn không cần tiền của tôi nhưng có điều kiện, con gái hắn học âm nhạc nên rất sùng bái tôi, mỗi một buổi biểu diễn đều sẽ đến nghe.

Qua mấy tháng nữa là sinh nhật của cổ, cho nên hỏi tôi có thể sáng tác một bản nhạc coi như quà sinh nhật tặng cô ấy không."

Thẩm Từ chớp mắt mấy cái: "Vậy anh đồng ý rồi ạ?"

"Ừm."

"Nói cách khác, dùng khúc phổ thay cho tiền chuộc ngọc phỉ thúy?" Thẩm Từ nghĩ nghĩ, "Nhưng mà khúc phổ của anh đắt sắt ra miếng, đâu chỉ có giá một trăm hai mươi vạn?"

"Hắn nguyện ý bù thêm tiền, nhưng tôi từ chối rồi, " Tần Ức thấp giọng nói, "Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không đấu giá khúc phổ của mình, lần này coi như...có duyên đi."

Hắn dừng một chút, lại nói: "Trường con gái hắn theo học là chỗ cậu muốn thi vào, đang học năm hai.

Chờ cậu vào đại học, tôi sẽ nhờ cô ấy chiếu cố cậu."

Thẩm Từ kinh ngạc: "Ca ca, anh tính cũng xa quá rồi? Nếu em thi không đậu thì sao?"

"Nhất định có thể thi đậu, " Tần Ức nhìn vào mắt cậu, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ bé, "Tôi có lòng tin với Học sinh của mình."

Thẩm Từ nhìn hắn chằm chằm, có chút khó tin trợn tròn mắt, đưa tay bóp bóp mặt của hắn: "Có phải anh vừa mới cười phải không? Đúng không?"

Tần Ức ngăn tay cậu lại, vội dời đề tài: "Chỗ cha cậu, Tần gia sẽ không cung cấp tài chính cho Thẩm gia nữa, những khoản đã chi tiêu cũng từ từ thu hồi, một khi thu hồi tiền về Thẩm gia sẽ vì hoàn nợ phải tuyên bố phá sản, nếu bây giờ cậu hối hận..."

"Em sao lại hối hận?" Thẩm Từ nghiêng đầu, "Em mới không rảnh quản chuyện Thẩm Triệu Thành chết sống ra sao, ông ta cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đến em."

Vì tiền mà bán con trai, còn cướp bán đồ của con lấy tiền, dòng thứ cha cặn bã này thật sự không có cũng được.

Cậu nghĩ nghĩ, còn nói: "Có điều, nếu như có thể, vẫn hi vọng các anh có thể bỏ qua mẹ kế của em, với cả em gái em nữa, bọn họ vô tội."

Tần Ức: "Cậu cùng mẹ kế...!Quan hệ không tệ?"

"Ừm, dì rất tốt với em, ngày em đến Tần gia bà ấy trộm cho em năm vạn, để có chút tiền tiêu.

"Năm vạn..." Tần Ức tựa hồ không hài lòng với con số này lắm, "Có điều, lấy tài lực trước mắt của Thẩm gia, cũng chỉ có thể cho được như thế."

Thẩm Từ: "..."

Anh đang chê ít tiền quá à?

Tần gia giàu nứt vách làm người ta phải ghen tị mà.

"Nói tới ngày đó," Tần Ức bỗng xầm mặt, "Chuyện cậu rơi xuống nước sao không nói cho tôi biết?"

Thẩm Từ không nghĩ tới lúc này hắn sẽ lôi chuyện cũ ra hỏi tội, nháy mắt sửng sốt, một hồi lâu mới chột dạ nói: "Em....!sợ anh lo lắng."

"Sợ tôi lo lắng?" Tần Ức nhíu mày, " Nếu như cậu vì sặc nước bị nhiễm trùng mà lưu lại di chứng, tôi càng lo hơn."

Thẩm Từ đáng thương mà nhìn hắn: "Em hứa sau này sẽ không như vậy nựa đâu."

Tần Ức lại nhìn cậu một hồi, giống như xác nhận lời cam đoan có thành khẩn không, nửa ngày mới lên tiếng nói: "Mẹ kế của cậu tôi sẽ nói bọn họ để ý."

"Tần Ức ôn nhu" không được tự nhiên khiến tâm can cậu nóng lên, như nghiện lại nhào tới ôm hắn, song bị đối phương nhẹ nhàng đẩy ra: "Cậu dính người quá đi."

Thẩm Từ sớm đã quen hắn nói một đằng làm một nẻo, ôm tay hắn không buông: "Dù sao cũng ở trong nhà mình sẽ không bị người khác thấy."

Cậu nói xong, cầm dây chuyền muốn đeo lên cổ mình, nửa đường lại dừng lại, do dự trong chốc lát, ngước mắt nhìn Tần Ức.

Tần Ức cảnh giác: "Làm gì đó?"

"Em muốn tặng nó cho anh, " Thẩm Từ nghiêm túc nhìn hắn chăm chú, "Ngọc phỉ thúy tượng trưng cho bình an hạnh phúc, ngọc này được phát hiện khi em vừa chào đời, xem như sinh ra cùng một ngày, mẹ tặng ngọc cho em muốn nó bảo hộ em, nói chờ em lớn có thể thiết kế trang sức theo sở thích.

Cậu nói xong mở chốt dây chuyền, đưa đến gần cổ đối phương: "Bây giờ tặng lại cho anh, vì sinh cùng một ngày cho nên nó đại diện cho em, sẽ luôn bảo hộ anh, em cũng luôn bảo vệ che chở anh."

Thẩm Từ nói xong lời này, đầu ngón tay đột nhiên khựng lại.

Chờ chút, lời này có phải còn có nghĩa khác không?

Ngọc phỉ thúy đại diện cho cậu, vậy cậu tặng nó cho Tần Ức, chẳng phải có nghĩa là...tự đưa mình tặng cho Tần Ức sao!.

Quản gia: "Bởi vì... bản thảo của Tần thiếu, rất khó cất giữ."

Lời giải thích này khiến Thẩm Từ càng khó hiểu: "Sao lại thế ạ? Chẳng lẽ anh ấy luôn để bản thảo khắp nơi, sau lại không tìm thấy ư?"

"Không phải," Vẻ mặt quản gia trở nên phức tạp, khẽ thở dài, "Cậu ấy sẽ xé bản thảo."

Thẩm Từ: "...Dạ?"

Quản gia nhìn thoáng ra ngoài phòng ăn, giống như chắc chắn rằng Tần Ức vẫn chưa tới, lúc này mới nói: "Hôm nay Tần Thiếu dậy rất sớm đúng không?"

Thẩm Từ không hiểu sao quản gia đột nhiên hỏi cái này, gật đầu: "Dạ."

Quản gia: "Cho nên, cậu ấy đột nhiên bắt đầu sáng tác, có lẽ là do chứng rối loạn lưỡng cực (¹) phát tác."

Thẩm Từ sửng sốt.

Rối loạn lưỡng cực phát tác?

"Tiểu thiếu gia không phát hiện hai ngày nay Tần Thiếu trở nên khác thường sao?" Quản gia kiên nhẫn giải thích, "Hai ngày liền đều dậy sớm, ăn nhiều hơn, còn chủ động nói chuyện với cậu."

Thẩm Từ trong lòng giật mình—— đúng thật.

Hôm qua cậu còn vì nó mà vui vẻ, cảm thấy có lẽ do thân thể Tần Ức đang hồi phục mới khiến tinh thần hắn tốt hơn, nhốn nháo nửa ngày, hoá ra là vì chứng rối loạn lưỡng cực nhất thời phát tác?

Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

"Tôi đã theo Tần Thiếu mười mấy năm, nhất cử nhất động của cậu ấy tôi đều rất rõ, vì tính cách lạnh lùng mà chứng rối loạn lưỡng cực cũng tương đối nhẹ, cho nên người khác khó mà phát hiện ra điểm khác thường của cậu ấy, bình thường sẽ chỉ thấy 'Quào, hôm nay tâm trạng của Tần thiếu không tệ nha', hoặc là 'Hôm nay trạng thái của Tần thiếu rất tốt’ kiểu như vậy.”

Thẩm Từ mím chặt môi, ngón tay không tự chủ cuộn chặt lại.

"Triệu chứng ít thì mấy ngày, nhiều thì một tháng, loại bệnh này sẽ kích thích cậu ấy muốn sáng tác, gần như mỗi lần phát tác đều sẽ viết nhạc, cậu không biết đấy thôi, bản nhạc được đem đi đấu giá hàng trăm triệu đô la kia cũng được viết trong trạng thái này đấy."

Thẩm Từ: "..."

"Nhưng mà, một khi trạng thái này đi qua, tiếp theo là thời kì sa sút, cậu ấy sẽ phủ định bản thân, sẽ đem toàn bộ nhạc phổ trước đây từng viết xé bỏ hết, thế nên bản thảo của cậu ấy rất khó lưu giữ lại. Trước kia tôi nhìn thấy sẽ ngăn cản, nhưng rồi lại khiến cậu ấy tức giận, cho nên ngoại trừ vụng trộm chụp ảnh ra thì tôi khuyên cậu không nên làm bất cứ việc gì khác.”

Thẩm Từ đột nhiên hiểu ra.

Không có gì lạ khi bản nhạc đó lại được đấu giá cao tới như vậy.

Vật hiếm thì quý, bản thảo mà Tần Ức có thể lưu lại căn bản hiếm như lá mùa thu.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác âm thanh của mình có chút run rẩy: "Vậy anh ấy...phát bệnh như vậy mà không uống thuốc sao? Con đến Tần gia cũng lâu rồi nhưng chưa từng thấy anh ấy uống thuốc bao giờ.”

"Trước kia có uống, "Quản gia trầm mặc một hồi mới nói, "nhưng lúc đó bệnh vẫn còn tương đối nhẹ, liều lượng thuốc cũng ít nên không ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể. Mãi cho đến lúc sau khi bị tai nạn xe, triệu chứng trở nên trầm trọng hơn, thuốc lúc trước cũng vô dụng, nhưng nếu như tăng thêm liều lượng thuốc... cậu ấy sẽ triệt để mất đi ham muốn sáng tác, mất đi sự nhiệt tình với dương cầm, như vậy thì cái tên 'Tần Ức' sẽ không còn liên quan gì đến dương cầm nữa, sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường, cho nên cậu ấy vô cùng kháng cự."

Thẩm Từ há to miệng, phát hiện mình vậy mà không nói được lời nào.

Mặc dù cậu vẫn luôn biết Tần Ức là thiên tài điên cuồng, nhưng hôm nay mới hoàn toàn hiểu được ý của câu nói này, bệnh tật sẽ hủy hoại Tần Ức, nhưng đồng thời cũng giúp hắn thành công, cậu không thể nói với Tần Ức câu kiểu như “Đừng chơi đàn nữa, nhanh chữa bệnh đi” được.

Trong lòng cậu cực kì khó chịu, cảm thấy mũi cay cay, hình ảnh Tần Ức ngồi trước đàn dương cầm viết phổ vừa rồi lại hiện ra trước mắt cậu.

Đột nhiên, quản gia lui về sau một bước, nở nụ cười nho nhã lễ độ: "Tiểu thiếu gia, cậu có muốn thêm đường vào cháo không?"

Quản gia bất thình lình nói sang chuyện khác khiến Thẩm Từ nháy mắt liền hoàn hồn, vừa quay đầu, quả nhiên thấy Tần Ức đang tự di chuyển xe lăn vào phòng ăn, cậu vội vàng bình tĩnh lại, nói: "Không cần."

Đợi đến khi Tần Ức tiến đến, Thẩm Từ ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: "Sao anh rửa tay lâu vậy?"

"Vừa rồi xe lăn báo pin yếu nên tôi tiện tay thay pin luôn." Tần Ức nói, "Không phải bảo em ăn trước sao, còn chờ tôi làm gì?"

"Em muốn ăn cùng anh mà, " Thẩm Từ đặt đĩa thức ăn giữa hai người đẩy về hướng Tần Ức ngồi, "Hôm nay cũng phải ăn nhiều một chút."

"Được."

Có lẽ là được quản gia nhắc nhở, sự chú ý của Thẩm Từ với Tần Ức cũng không giống hôm qua, cậu ngồi ở đó nhìn đối phương ăn cơm, cảm thấy sắc mặt hắn tốt hơn bình thường, không còn tái nhợt dọa người, bờ môi còn có chút hồng hào.

Tốc độ ăn cũng nhanh hơn trước đó rất nhiều, không như lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm, lúc đó hắn giống như ép buộc mình nuốt xuống, hiện tại có thể nhìn ra Tần Ức thực sự thèm ăn.

Nhưng nghĩ đến trạng thái này là do bệnh mà thành, trong lòng Thẩm Từ lại cảm thấy chua xót, cậu hi vọng Tần Ức có thể ăn nhiều hơn, hoạt động nhiều hơn, nhưng không phải hoạt động kiểu như này.

Bị cậu nhìn chằm chằm quá lâu, Tần Ức ngẩng đầu lên, nhịn không được hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?"

"A, không có, " Thẩm Từ vội vàng thu tầm mắt lại, nhỏ giọng nói, "Là do ca ca quá đẹp trai, dễ khiến người ta mê mẩn."

Tần Ức dừng một chút, sau đó đuôi mắt hơi cong cong lên: "Thật sao?"

"Đương nhiên!"

Tần Ức không nói thêm gì nữa, Thẩm Từ cụp mắt xuống, bắt đầu ăn cháo trong bát, thầm nghĩ mới nãy Tần Thiếu vừa cười sao?

Quả nhiên, hôm qua cười với cậu cũng là vì chứng nhất thời hưng cảm (²).

Hai người ăn sáng xong, trong suốt quá trình Thẩm Từ có chút bồn chồn, nhưng vì để đối phương không phát hiện ra nên thỉnh thoảng trò chuyện cùng hắn hai ba câu, Tần Ức cũng vui vẻ đáp lại, thậm chí còn chủ động gợi chủ đề nói chuyện.

Sau bữa ăn, Thẩm Từ trở lại phòng đàn —— hôm qua cậu đã nghỉ ngơi một ngày, hôm nay không thể lười biếng, nhưng hiện tại cậu thực sự không có tâm trạng, kiên trì ngồi trước đàn dương cầm nhưng không đọc được nốt nhạc nào.

Cậu ép bản thân luyện đàn một lúc, liền nghe thấy giọng Tần Ức ở trước cửa: "Đợi chút."

Đầu ngón tay Thẩm Từ lập tức bị chệch một cái, trực tiếp đàn sai nhịp, cậu vội vàng dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

"Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng," Tần Ức mang theo ánh mắt dò xét, "Hôm nay sao lại thất thần như vậy? Bình thường em luyện đàn không có trạng thái này."

Thẩm Từ mím môi, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên tiếng đàn sẽ bộc lộ cảm xúc của bản thân, với trình độ của cậu, căn bản không thể giấu diếm Tần Ức được. Cậu đành phải lúng túng nói: "Có thể là do ngày hôm qua không luyện nên hôm nay đàn không tốt?"

"Không phải em không tập mới không tốt, là do không có trạng thái," Ngữ khí Tần Ức chắc chắn, "Em có tâm sự."

Ánh mắt Thẩm Từ trốn tránh, cuối cùng đứng lên, đi đến trước mặt đối phương rồi ngồi xuống, cẩn thận hỏi: "Ca ca, anh có cảm thấy... Thân thể khó chịu chỗ nào không?"

"Hửm?" Tần Ức khẽ nhíu mày, "Là tôi đang hỏi em, sao lại thành em hỏi ngược lại tôi rồi? Tôi rất tốt, không khó chịu chỗ nào cả."

Ánh mắt Thẩm Từ dừng lại bên cổ của hắn, một sợi dây chuyền bạc lộ ra ngoài cổ áo, cậu miễn cưỡng cười nói: "Thật sao, có thể là em..."

"Thẩm Từ," Bỗng Tần Ức nắm lấy cổ tay cậu, "Trước khi tôi tới phòng ăn, có phải quản gia đã nói gì với em không?"

Thẩm Từ không ngờ hắn lại nhạy bén như thế, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Không có không có, ông ấy chỉ hỏi trưa nay em muốn ăn gì thôi, có nói gì..."

"Em không cần gạt tôi," Tần Ức ngắt lời cậu, "Có phải ông ấy nói với em là tôi lại phát bệnh, đúng không?"

Thẩm Từ sững người.

Tần Ức: "Tôi nhớ lúc đầu đã bảo ông ấy nói với em, nếu như cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh tôi thì có thể rời đi, câu nói này bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực, trên tầng hai có phòng đàn, em không cần miễn cưỡng mình phải ở bên cạnh tôi."

Đồng tử Thẩm Từ co rút: "Em không có ý này!"

"Tôi cũng không nói em nhất định phải đi, " Tần Ức bình tĩnh lạ thường, "Muốn thế nào chính em quyết định, tôi chỉ nhắc nhở thôi."

Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, do dự một hồi, nhịn không được hỏi: "Ca ca, anh tự thấy mình bây giờ... Trạng thái có gì đó khác thường không?”

"Lúc đầu thì không cảm thấy, nhưng em vừa nhắc nhở nên tôi biết."

"Vậy chẳng lẽ anh mặc cho bản thân như vậy... vậy..."

Thẩm Từ "Như vậy" nửa ngày, vẫn không thể nói hết một câu, nhưng Tần Ức hiểu ý cậu.

Người đàn ông trên xe lăn quay đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản, khó có thể nhìn ra vẻ u ám thường ngày: "Như vậy không tốt ư, sẽ không cảm thấy mỏi mệt, có thể một lần nữa tìm được cảm hứng sáng tác, thậm chí cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm bớt, có gì không tốt đâu?"

Thẩm Từ rũ mắt, không nói nên lời.

Tần Ức quay đầu lại, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Em sợ bộ dạng bây giờ của tôi sao?"

Thẩm Từ lắc đầu nguầy nguậy..

Yết hầu Tần Ức khẽ lăn, hắn nói với giọng trầm thấp: "Vậy em... đồng ý thỏa mãn tôi sao?"

Thẩm Từ ngây người: "Hở?"

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Má Lộc: Đoán xem Tần Thiếu muốn Tiểu Từ thỏa mãn hắn cái gì lào?

- --------

Chú thích: (¹), (²)

Chứng rối loạn lưỡng cực: Rối loạn lưỡng cực là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kích thích, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng – trầm cảm.

Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.

Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.

Vậy nên cái trụ què tạm thời nhà mềnh phát tác hưng cảm nhó.

Chương :

Thẩm Từ vừa nói ra lời này liền cảm thấy có chút không đúng, thế nhưng hình như Tần Ức không phát hiện, khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng kia bỗng lộ vẻ xúc động, sâu trong đáy mắt loé lên tia kinh ngạc.

Bỗng nhiên, hắn vươn tay kéo Thẩm Từ vào trong ngực, cằm dựa lên vai cậu, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Khoan đã đợi... đợi chút,” Thẩm Từ vội lui ra, cách hắn một khoảng, tay đưa ra sau gáy gài lại sợi dây chuyền cho chắc, xác định sẽ không bị lỏng mới gật gật đầu, “Được rồi.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi động chút là có thể chạm nhau, ngón tay Tần Ức dán chặt vào gáy của Thầm Từ, chạm vào mái tóc mềm mại, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, đột nhiên một ý nghĩ kỳ lạ lẽ ra không nên xuất hiện bỗng nhiên loé lên trong đầu, khiến hắn không làm chủ được hành vi của mình.

Thẩm Từ cảm thấy hơi thở đối phương tiếp tục lại gần, ngay sau đó,một thứ mềm mại mát lạnh phủ lên môi mình, cậu kinh ngạc mở to mắt, lại bị đối phương giữ chặt gáy không cách nào tránh thoát, xúc cảm trúc trắc qua lại trên môi mang theo một cảm giác xâm lược khó tả, nhiệt độ không khí dường như được kích thích mà tăng lên.

Thẩm Từ chưa từng thấy đối phương chủ động bao giờ, không khỏi sững sờ tại chỗ, cảm thấy bản thân mình bây giờ rất kỳ quái, tim bắt đầu đập nhanh, hô hấp cũng nóng bỏng, đầu một mảnh trống rỗng, suy nghĩ rối bời.

Cậu cứng đờ mặc người chém giết hơn nửa ngày, đợi đến khi đối phương hôn đủ, lưu luyến không rời mà tách ra, lúc này cậu giống như người mới tỉnh mộng, không ý thức được mặt mình đang đỏ bừng, ấp úng nói: “Anh... Anh, hôm qua không phải mới hôn lần đầu hả, sao hôm nay lại thuần thục như vậy?”

“Không thuần thục lắm,” Giọng Tần Ức rất trầm, âm thanh so với lúc bình thường không giống nhau, “Nếu như so sánh mà nói, ngược lại là do em chưa có kinh nghiệm.” Đọc truyện ở Wp, Fb chính chủ!

Thẩm Từ cảm thấy lời này có chỗ nào đó kì lạ, nhưng tình cảnh này, lại không thể tìm ra lý do để phản bác, cậu chủ động buông tay, từ trên người đối phương lui ra, ánh mắt trốn tránh: “Hôm nay... Trước hết hôn đến đây thôi.”

Tần Ức nhìn dáng vẻ muốn lùi bước của cậu, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Hôm qua em chủ động muốn dâng mình như vậy, sao hôm nay lại bỏ cuộc giữa đường rồi?”

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Từ vẫn chưa hạ, lại bị hắn nói như vậy, vành tai cũng đỏ nốt, “cứng rắn” thanh minh cho bản thân: “Ai, ai nói em nửa đường bỏ cuộc, chỉ là em thấy chuyện này nên thực hiện từng bước một, hơn nữa, thân thể của anh còn chưa hồi phục, không thể chịu được mệt mỏi, cho nên loại chuyện này ấy để sau lại nói sau đi.”

Giống như để chứng minh mình nói thật, cậu nâng cao âm lượng, giọng chắc nịch, bảo đảm: “Em chắc chắn sẽ không lâm trận bỏ chạy!”

Hiện tại cậu còn chưa nhận ra nếu như bây giờ làm loại chuyện đó, ai mới là người mệt mỏi, thế nhưng Tần Ức cũng không nói thẳng ra, sắc mặt anh dịu lại, nhẹ giọng nói: “Cám ơn em, Tiểu Từ.”

Thẩm Từ giật mình.

Tiểu Từ?

Chẳng lẽ nghe thấy Ôn Dao gọi cậu như vậy, nên hắn cũng muốn gọi như vậy ư? Cái này giống như không cho phép cậu gọi người khác là “ca ca”, cũng không muốn người khác gọi cậu bằng xưng hô thân mật?

Người này thật đúng là...Lòng chiếm hữu của hắn cũng kì quá đi, toàn ăn dấm với mấy chuyện be bé không đâu thôi.

Có điều, Thẩm Từ cũng không cảm thấy khó chịu, thế mà còn thấy có chút vui vẻ, tâm tình của cậu rất tốt hỏi: “Giờ đi ngủ trưa nhé?”

“Được.”

Tần Ức đang định cầm tay vịn thì Thẩm Từ lại nhanh hơn hắn một bước, ấn vào cái nút nhỏ trên tay vịn xe lăn để chuyển đổi chế độ.

Nhấn một cái, quyền điều khiển xe lăn đã nằm trong tay Thẩm Từ, cậu vô cùng tự nhiên đứng thẳng người: “Để em đẩy anh qua.”

Tần Ức: “...”

Tần Thiếu từ khi tàn tật đến nay, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác có người đẩy xe lăn cho, thân thể nháy mắt cứng đờ, tay không được tự nhiên đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.

Ngữ khí có hơi lúng túng, anh hỏi: “Em học cách dùng xe lăn từ lúc nào vậy?”

“Này còn cần học sao, chức năng công dụng gì đều được ghi rõ hết á, nhìn một cái là biết hà, “ Thẩm Từ nói, “Hôm đó lúc ngồi thử, em có nhìn qua.”

Tần Ức không phản bác được.

Vì không được phép luyện đàn, vậy nên buổi chiều Thẩm Từ đành phải xem trước bản cầm phổ mà ngày mai sẽ tập, được một nửa thì Tần Ức đến hỏi: “Thành tích mấy môn văn hóa của em thế nào?”

“Ờm, cũng được”, Thẩm Từ ngẩng đầu, “Làm kiểm tra thì chắc không có vấn đề gì đâu.”

Thành tích của nguyên chủ khá bình thường, mặc dù là vấn đề ở giáo viên, vận khí của cậu cũng không tốt, nhưng một bài kiểm tra cũng không làm khó được cậu, đối phó với bài kiểm tra nghệ thuật thì chắc vẫn đủ xài.

“Vậy thì tốt, “ Tần Ức gật đầu, không hỏi tới đề tài này nữa “Học kỳ tới, em có muốn chuyển trường không?”

“Chuyển trường?” Thẩm Từ sửng sốt một chút, do dự nói, “Không cần đâu, trường em học là trường cấp trọng điểm, học hai năm cũng quen rồi, mặc dù không phải lớp chọn, nhưng thi nghệ thuật thì không quá cần thiết, không cần chuyển đâu ạ.”

Tần Ức dường như muốn nói lại thôi, mãi một lúc sau mới nói: “Không sợ ba em sẽ đến trường gây chuyện sao?”

Thẩm Từ: “Nếu như ông ta thật sự muốn tìm em gây chuyện, cho dù có chuyển trường thì ổng vẫn sẽ tìm được thôi. Nhưng em cảm thấy, chắc ông ta sẽ không ngốc như vậy đâu, dám chủ động lăn tới khiêu khích người của Tần Thiếu hử?”

Một câu “người của Tần thiếu” này khiến Tần Ức rất thoải mái, sắc mặt hắn dịu xuống: “Vậy tôi sẽ để tài xế đưa đón em đi học.”

Dừng một chút, lại nói: “Nếu như có bạn học cố ý gây khó dễ, nhất định phải nói với tôi một tiếng. Thẩm gia xảy ra chuyện, sau này sợ là không tránh khỏi sẽ có tin đồn không hay, em lại nghỉ học một năm, khai giảng khẳng định phải xếp lớp, tôi sợ đám người đó sẽ xa lánh em.”

“Ca ca yên tâm đi,” Thẩm Từ cười rộ lên, “Những chuyện này em sẽ tự mình giải quyết, anh vẫn nên tập trung lo hồi phục thân thể đi, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hao tâm tổn sức.”

Tần Ức mím môi: “Được.”

Thẩm Từ nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy hôm nay Tần Thiếu nói khá nhiều, cũng phá lệ quan tâm cậu, thấy hắn buổi trưa ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, chợt nghĩ thân thể hắn sẽ có hi vọng hồi phục, trong lòng không khỏi cao hứng, thầm cảm thán “Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại”.

Ngày hôm sau, cậu gặp chuyện còn bất ngờ hơn hôm nay.

Cậu vừa tỉnh giấc, thì nghe thấy tiếng đàn truyền ra từ phòng đàn!

Ở Tần gia, trừ cậu và Tần Ức ra thì không có ai dùng đến đàn dương cầm, bây giờ còn lâu nữa mới đến thời hạn lên dây đàn đàn, cậu không khỏi ngây ngốc, hơn nửa ngày mới quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tần Ức không còn ở trong phòng.

Mới có giờ mà hắn đã dậy rồi ư?

Thẩm Từ ngồi dậy, vọt vào nhà vệ sinh với tốc độ cực nhanh rồi đánh răng rửa mặt, sau đó tới phòng đàn do thám một phen, liền nhìn thấy một màn khiến cậu khiếp sợ.

Tần Ức thế mà ngồi trước đàn dương cầm viết nhạc phổ!

Hắn viết được một nửa, thỉnh thoảng dừng lại đánh thử, vì vậy mới có tiếng đàn truyền ra.

Thẩm Từ ngẩn người trước cửa trọn hai phút, không dám tùy tiện đi vào quấy rầy.

Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tần Ức, người đàn ông kia ngồi trước đàn dương cầm với vẻ mặt cực kì tập trung, ngón tay thon dài cho dù là nhấn phím đàn hay cầm bút đều đẹp, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

Cậu đã từng xem video Tần Ức đánh đàn, nghiêm túc thưởng thức hắn, nhưng đây là lần đầu tiên quan sát ở khoảng cách gần thế này. Lần trước là Tần Ức tự mình chỉ dạy, vì còn phải nhìn nhạc phổ cậu không dám nhìn chằm chằm đối phương quá lâu.

Trong tiếng đàn đứt quãng, Tần Ức dường như không phát hiện có người đứng trước cửa, đợi đến khi hắn dừng bút, lúc này Thẩm Từ mới thận trọng đến gần, khẽ gọi: “Ca ca?”

“Em dậy rồi?” Tần Ức quay đầu lại, đưa cho cậu bản nhạc vừa viết xong, “Vừa hay, em giúp tôi đàn nó hoàn chỉnh một lần đi.”

Trong nháy mắt, Thẩm Từ hít sâu một hơi —— Đây là bản thảo của Tần Ức?!

Vừa mới viết xong, trên bản thảo vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn!

Bản “đầu tiên” này, cứ như vậy mà rơi vào tay cậu?

Thẩm Từ kích động đến không biết nên làm sao, cảm giác giống như mua xổ số trúng được một trăm triệu, cũng như đột nhiên biết được thần tượng bản thân hâm mộ mười mấy năm sẽ đến trường mình vậy.

Cậu đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay gần như run rẩy, có chút giống học sinh tiểu học lần đầu tiên được nhận giấy khen ba tốt, hai tay cầm trang giấy, giọng nói dần trở nên không ổn định: “Thật... Thật sự muốn em đàn sao?”

Tần Ức không hiểu sao đột nhiên cậu lại khẩn trương như vậy, gật đầu nói: “Đương nhiên.”

Thẩm Từ hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế đặt trước dương cầm, Tần Ức thì tự điều khiển xe lăn lui qua một bên.

Thẩm Từ cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập kịch liệt của mình lại, nhanh chóng xem qua một lần, cho dù là bản thảo cũng viết rất ngay ngắn và rõ ràng, cả bản nhạc viết một lần mà thành, rất ít chỗ gạch xóa hay thay đổi gì đó.

Cậu đặt nhạc phổ lên, bắt đầu nghiêm túc đàn.

Bài hát vui vẻ đến bất ngờ, từ những nốt nhạc vừa thoát ra kia, dường như có thể nghe được cả sự ấm áp cùng chúc phúc, không giống như là giữa những người yêu với nhau, mà giống như là người nhà hay bạn bè thân thiết hơn.

Là một ca khúc rất thích hợp để làm quà sinh nhật.

Bản nhạc kết thúc, Thẩm Từ bỏ tay ra khỏi phím đàn rồi nhưng vẫn đắm chìm trong đó thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, không khỏi cảm thán bản nhạc này viết quá đỉnh, quả nhiên thiên tài dương cầm không phải là hư danh.

“Ừm,” Tần Ức suy nghĩ trong chốc lát, “Tạm thời như vậy đi, mà em còn chưa ăn cơm phải không? Nhanh đi nào.”

“Được, vậy em ăn chung với anh nhé?”

“Ăn chung.” Tần Ức nói rồi nhìn tay mình một chút, trên ngón tay còn dính ít mực bút ban nãy, “Em đi trước đi, để tôi rửa tay cái đã.”

Thẩm Từ vui vẻ đi vào phòng ăn, thấy quản gia đang chuẩn bị bữa sáng cho hai người bọn họ, nhìn thấy cậu thì gật đầu, mỉm cười hỏi: “Tiểu thiếu gia có chuyện gì vui à?”

“Ừm, “ Hai mắt Thẩm Từ sáng lên, không thể chờ thêm muốn chia sẻ niềm vui sướng này, “Hôm nay Tần Ức viết nhạc phổ, còn để con đàn nữa đó ạ.”

“Vậy sao...” Quản gia dừng một chút, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, “Cậu ngồi đi, tôi múc cháo cho cậu.”

Bởi vì phản ứng này của quản gia khiến Thẩm Từ đang cao hứng bình tĩnh lại, hỏi: “Sao vậy ạ? Chú muốn nói gì đúng không?”

Quản gia do dự một hồi, cuối cùng hạ thấp giọng: “Nếu như tiểu thiếu gia thích bản nhạc này, thì nhân lúc Tầm thiếu không để ý nhớ chụp ảnh lại làm kỉ niệm, đừng để cậu ấy biết.”

Đề nghị kì quái này khiến Thẩm Từ có hơi khó hiểu, bối rối hỏi: “Sao thế ạ?”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Má Lộc: Thực hành thêm vài lần nữa sẽ có kinh nghiệm.

Chú thích: Lên dây đàn piano (Piano tuning) là việc điều chỉnh độ căng dây của cây đàn piano cơ sao cho các dây này phát ra âm thanh với cao độ chuẩn xác. Việc điều chỉnh này không chỉ tuân theo một hệ thống cao độ có sẵn mà còn yêu cầu xem xét sự tương tác về độ rung giữa các nốt tùy thuộc vào đặc điểm riêng của từng cây đàn piano.

Một cây đàn không được lên dây trong vòng hai năm thì việc lên dây sẽ không còn đạt hiệu quả như mong muốn mà cần phải can thiệp bằng các biện pháp sửa chữa, khiến việc bảo dưỡng đàn trở nên đắt đỏ hơn.

Hơn nữa, việc lên dây là không tránh khỏi bởi dù được bảo quản tốt đến thế nào thì sớm muộn cây đàn piano cũng sẽ bị lệch dây và nếu trì hoãn việc lên dây, âm thanh của đàn sẽ ngày càng thô, gây khó khăn và bất tiện cho người chơi.

Đối với những cây đàn piano mới hoặc mới thay lại dây, trong năm đầu sẽ cần được lên dây - lần do độ căng dây và các chốt giữ dây hoạt động chưa ổn định. Với những cây đàn đã được sử dụng trên năm, nhiều nhà sản xuất đàn khuyến nghị lên dây ít nhất lần một năm. Lịch lên dây đàn còn phụ thuộc vào điều kiện khí hậu và cường độ chơi đàn.

Chương :

Quản gia: "Bởi vì... bản thảo của Tần thiếu, rất khó cất giữ."

Lời giải thích này khiến Thẩm Từ càng khó hiểu: "Sao lại thế ạ? Chẳng lẽ anh ấy luôn để bản thảo khắp nơi, sau lại không tìm thấy ư?"

"Không phải," Vẻ mặt quản gia trở nên phức tạp, khẽ thở dài, "Cậu ấy sẽ xé bản thảo."

Thẩm Từ: "...Dạ?"

Quản gia nhìn thoáng ra ngoài phòng ăn, giống như chắc chắn rằng Tần Ức vẫn chưa tới, lúc này mới nói: "Hôm nay Tần Thiếu dậy rất sớm đúng không?"

Thẩm Từ không hiểu sao quản gia đột nhiên hỏi cái này, gật đầu: "Dạ."

Quản gia: "Cho nên, cậu ấy đột nhiên bắt đầu sáng tác, có lẽ là do chứng rối loạn lưỡng cực (¹) phát tác."

Thẩm Từ sửng sốt.

Rối loạn lưỡng cực phát tác?

"Tiểu thiếu gia không phát hiện hai ngày nay Tần Thiếu trở nên khác thường sao?" Quản gia kiên nhẫn giải thích, "Hai ngày liền đều dậy sớm, ăn nhiều hơn, còn chủ động nói chuyện với cậu."

Thẩm Từ trong lòng giật mình—— đúng thật.

Hôm qua cậu còn vì nó mà vui vẻ, cảm thấy có lẽ do thân thể Tần Ức đang hồi phục mới khiến tinh thần hắn tốt hơn, nhốn nháo nửa ngày, hoá ra là vì chứng rối loạn lưỡng cực nhất thời phát tác?

Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

"Tôi đã theo Tần Thiếu mười mấy năm, nhất cử nhất động của cậu ấy tôi đều rất rõ, vì tính cách lạnh lùng mà chứng rối loạn lưỡng cực cũng tương đối nhẹ, cho nên người khác khó mà phát hiện ra điểm khác thường của cậu ấy, bình thường sẽ chỉ thấy 'Quào, hôm nay tâm trạng của Tần thiếu không tệ nha', hoặc là 'Hôm nay trạng thái của Tần thiếu rất tốt’ kiểu như vậy.”

Thẩm Từ mím chặt môi, ngón tay không tự chủ cuộn chặt lại.

"Triệu chứng ít thì mấy ngày, nhiều thì một tháng, loại bệnh này sẽ kích thích cậu ấy muốn sáng tác, gần như mỗi lần phát tác đều sẽ viết nhạc, cậu không biết đấy thôi, bản nhạc được đem đi đấu giá hàng trăm triệu đô la kia cũng được viết trong trạng thái này đấy."

Thẩm Từ: "..."

"Nhưng mà, một khi trạng thái này đi qua, tiếp theo là thời kì sa sút, cậu ấy sẽ phủ định bản thân, sẽ đem toàn bộ nhạc phổ trước đây từng viết xé bỏ hết, thế nên bản thảo của cậu ấy rất khó lưu giữ lại. Trước kia tôi nhìn thấy sẽ ngăn cản, nhưng rồi lại khiến cậu ấy tức giận, cho nên ngoại trừ vụng trộm chụp ảnh ra thì tôi khuyên cậu không nên làm bất cứ việc gì khác.”

Thẩm Từ đột nhiên hiểu ra.

Không có gì lạ khi bản nhạc đó lại được đấu giá cao tới như vậy.

Vật hiếm thì quý, bản thảo mà Tần Ức có thể lưu lại căn bản hiếm như lá mùa thu.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác âm thanh của mình có chút run rẩy: "Vậy anh ấy...phát bệnh như vậy mà không uống thuốc sao? Con đến Tần gia cũng lâu rồi nhưng chưa từng thấy anh ấy uống thuốc bao giờ.”

"Trước kia có uống, "Quản gia trầm mặc một hồi mới nói, "nhưng lúc đó bệnh vẫn còn tương đối nhẹ, liều lượng thuốc cũng ít nên không ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể. Mãi cho đến lúc sau khi bị tai nạn xe, triệu chứng trở nên trầm trọng hơn, thuốc lúc trước cũng vô dụng, nhưng nếu như tăng thêm liều lượng thuốc... cậu ấy sẽ triệt để mất đi ham muốn sáng tác, mất đi sự nhiệt tình với dương cầm, như vậy thì cái tên 'Tần Ức' sẽ không còn liên quan gì đến dương cầm nữa, sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường, cho nên cậu ấy vô cùng kháng cự."

Thẩm Từ há to miệng, phát hiện mình vậy mà không nói được lời nào.

Mặc dù cậu vẫn luôn biết Tần Ức là thiên tài điên cuồng, nhưng hôm nay mới hoàn toàn hiểu được ý của câu nói này, bệnh tật sẽ hủy hoại Tần Ức, nhưng đồng thời cũng giúp hắn thành công, cậu không thể nói với Tần Ức câu kiểu như “Đừng chơi đàn nữa, nhanh chữa bệnh đi” được.

Trong lòng cậu cực kì khó chịu, cảm thấy mũi cay cay, hình ảnh Tần Ức ngồi trước đàn dương cầm viết phổ vừa rồi lại hiện ra trước mắt cậu.

Đột nhiên, quản gia lui về sau một bước, nở nụ cười nho nhã lễ độ: "Tiểu thiếu gia, cậu có muốn thêm đường vào cháo không?"

Quản gia bất thình lình nói sang chuyện khác khiến Thẩm Từ nháy mắt liền hoàn hồn, vừa quay đầu, quả nhiên thấy Tần Ức đang tự di chuyển xe lăn vào phòng ăn, cậu vội vàng bình tĩnh lại, nói: "Không cần."

Đợi đến khi Tần Ức tiến đến, Thẩm Từ ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: "Sao anh rửa tay lâu vậy?"

"Vừa rồi xe lăn báo pin yếu nên tôi tiện tay thay pin luôn." Tần Ức nói, "Không phải bảo em ăn trước sao, còn chờ tôi làm gì?"

"Em muốn ăn cùng anh mà, " Thẩm Từ đặt đĩa thức ăn giữa hai người đẩy về hướng Tần Ức ngồi, "Hôm nay cũng phải ăn nhiều một chút."

"Được."

Có lẽ là được quản gia nhắc nhở, sự chú ý của Thẩm Từ với Tần Ức cũng không giống hôm qua, cậu ngồi ở đó nhìn đối phương ăn cơm, cảm thấy sắc mặt hắn tốt hơn bình thường, không còn tái nhợt dọa người, bờ môi còn có chút hồng hào.

Tốc độ ăn cũng nhanh hơn trước đó rất nhiều, không như lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm, lúc đó hắn giống như ép buộc mình nuốt xuống, hiện tại có thể nhìn ra Tần Ức thực sự thèm ăn.

Nhưng nghĩ đến trạng thái này là do bệnh mà thành, trong lòng Thẩm Từ lại cảm thấy chua xót, cậu hi vọng Tần Ức có thể ăn nhiều hơn, hoạt động nhiều hơn, nhưng không phải hoạt động kiểu như này.

Bị cậu nhìn chằm chằm quá lâu, Tần Ức ngẩng đầu lên, nhịn không được hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?"

"A, không có, " Thẩm Từ vội vàng thu tầm mắt lại, nhỏ giọng nói, "Là do ca ca quá đẹp trai, dễ khiến người ta mê mẩn."

Tần Ức dừng một chút, sau đó đuôi mắt hơi cong cong lên: "Thật sao?"

"Đương nhiên!"

Tần Ức không nói thêm gì nữa, Thẩm Từ cụp mắt xuống, bắt đầu ăn cháo trong bát, thầm nghĩ mới nãy Tần Thiếu vừa cười sao?

Quả nhiên, hôm qua cười với cậu cũng là vì chứng nhất thời hưng cảm (²).

Hai người ăn sáng xong, trong suốt quá trình Thẩm Từ có chút bồn chồn, nhưng vì để đối phương không phát hiện ra nên thỉnh thoảng trò chuyện cùng hắn hai ba câu, Tần Ức cũng vui vẻ đáp lại, thậm chí còn chủ động gợi chủ đề nói chuyện.

Sau bữa ăn, Thẩm Từ trở lại phòng đàn —— hôm qua cậu đã nghỉ ngơi một ngày, hôm nay không thể lười biếng, nhưng hiện tại cậu thực sự không có tâm trạng, kiên trì ngồi trước đàn dương cầm nhưng không đọc được nốt nhạc nào.

Cậu ép bản thân luyện đàn một lúc, liền nghe thấy giọng Tần Ức ở trước cửa: "Đợi chút."

Đầu ngón tay Thẩm Từ lập tức bị chệch một cái, trực tiếp đàn sai nhịp, cậu vội vàng dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

"Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng," Tần Ức mang theo ánh mắt dò xét, "Hôm nay sao lại thất thần như vậy? Bình thường em luyện đàn không có trạng thái này."

Thẩm Từ mím môi, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên tiếng đàn sẽ bộc lộ cảm xúc của bản thân, với trình độ của cậu, căn bản không thể giấu diếm Tần Ức được. Cậu đành phải lúng túng nói: "Có thể là do ngày hôm qua không luyện nên hôm nay đàn không tốt?"

"Không phải em không tập mới không tốt, là do không có trạng thái," Ngữ khí Tần Ức chắc chắn, "Em có tâm sự."

Ánh mắt Thẩm Từ trốn tránh, cuối cùng đứng lên, đi đến trước mặt đối phương rồi ngồi xuống, cẩn thận hỏi: "Ca ca, anh có cảm thấy... Thân thể khó chịu chỗ nào không?"

"Hửm?" Tần Ức khẽ nhíu mày, "Là tôi đang hỏi em, sao lại thành em hỏi ngược lại tôi rồi? Tôi rất tốt, không khó chịu chỗ nào cả."

Ánh mắt Thẩm Từ dừng lại bên cổ của hắn, một sợi dây chuyền bạc lộ ra ngoài cổ áo, cậu miễn cưỡng cười nói: "Thật sao, có thể là em..."

"Thẩm Từ," Bỗng Tần Ức nắm lấy cổ tay cậu, "Trước khi tôi tới phòng ăn, có phải quản gia đã nói gì với em không?"

Thẩm Từ không ngờ hắn lại nhạy bén như thế, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Không có không có, ông ấy chỉ hỏi trưa nay em muốn ăn gì thôi, có nói gì..."

"Em không cần gạt tôi," Tần Ức ngắt lời cậu, "Có phải ông ấy nói với em là tôi lại phát bệnh, đúng không?"

Thẩm Từ sững người.

Tần Ức: "Tôi nhớ lúc đầu đã bảo ông ấy nói với em, nếu như cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh tôi thì có thể rời đi, câu nói này bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực, trên tầng hai có phòng đàn, em không cần miễn cưỡng mình phải ở bên cạnh tôi."

Đồng tử Thẩm Từ co rút: "Em không có ý này!"

"Tôi cũng không nói em nhất định phải đi, " Tần Ức bình tĩnh lạ thường, "Muốn thế nào chính em quyết định, tôi chỉ nhắc nhở thôi."

Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, do dự một hồi, nhịn không được hỏi: "Ca ca, anh tự thấy mình bây giờ... Trạng thái có gì đó khác thường không?”

"Lúc đầu thì không cảm thấy, nhưng em vừa nhắc nhở nên tôi biết."

"Vậy chẳng lẽ anh mặc cho bản thân như vậy... vậy..."

Thẩm Từ "Như vậy" nửa ngày, vẫn không thể nói hết một câu, nhưng Tần Ức hiểu ý cậu.

Người đàn ông trên xe lăn quay đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản, khó có thể nhìn ra vẻ u ám thường ngày: "Như vậy không tốt ư, sẽ không cảm thấy mỏi mệt, có thể một lần nữa tìm được cảm hứng sáng tác, thậm chí cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm bớt, có gì không tốt đâu?"

Thẩm Từ rũ mắt, không nói nên lời.

Tần Ức quay đầu lại, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Em sợ bộ dạng bây giờ của tôi sao?"

Thẩm Từ lắc đầu nguầy nguậy..

Yết hầu Tần Ức khẽ lăn, hắn nói với giọng trầm thấp: "Vậy em... đồng ý thỏa mãn tôi sao?"

Thẩm Từ ngây người: "Hở?"

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Má Lộc: Đoán xem Tần Thiếu muốn Tiểu Từ thỏa mãn hắn cái gì lào?

- --------

Chú thích: (¹), (²)

Chứng rối loạn lưỡng cực: Rối loạn lưỡng cực là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kích thích, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng – trầm cảm.

Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.

Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.

Vậy nên cái trụ què tạm thời nhà mềnh phát tác hưng cảm nhó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio