Bữa tối, mọi người cùng ngồi ăn chung.
Đào Nhiên và Diệp Trăn ngồi chung một chỗ, ngồi giữa hai người là bảo bối Tiểu Thiên.
Tiểu gia hỏa hôm nay chơi cả ngày mà giờ này tinh lực vẫn dồi dào, nói vài chuyện trẻ con với Mao Mao.
"Đây, ăn nhiều một chút." Đào Nhiên lấy đũa chung gắp cho tiểu gia hỏa cái đùi gà.
"Cảm ơn mẹ Nhiên Nhiên." Tiểu Thiên ngẩng đầu vui vẻ cười.
Đào Nhiên xoa xoa đầu bé, sau đó cũng gắp cho Diệp Trăn một cái: "Mẹ Diệp cũng ăn nhiều chút."
Tay Diệp Trăn hơi khựng lại, liếc nhìn nàng.
Đào Nhiên cười với cô.
Đáy mắt Diệp Trăn xẹt qua tia phức tạp, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phạm Giai ngồi đối diện họ, vừa ẩn nhẫn chăm sóc Mao Mao nghịch ngợm, vừa lén nhìn Diệp Trăn và Đào Nhiên, thấy Đào Nhiên gắp thức ăn cho Diệp Trăn, ả cắn răng, cụp mắt, che đậy sự tàn khốc lóe qua.
Diệp Trăn cảm ứng được nhìn ả một cái.
Buổi tối, tổ sản xuất đương nhiên không thật sự để cho đôi vợ vợ ngủ chung giường, ngoại trừ Đường Văn Khê và Khương Nghi Tuyết là vợ vợ thật sự thì được loại trừ, còn lại ba đôi đều được chuẩn bị sẵn hai chiếc giường.
Như vậy không chỉ để các minh tinh thoải mái, còn khiến cho các fan của họ cũng an tâm.
Sau năm ngày, đây là ngày cuối bọn họ ở lại làng ven sông này.
Trùng hợp lại là ngày trong thôn tổ chức đua thuyền rồng.
Đường Văn Khê vừa nghe đến đua thuyền liền hoan hô: "Cái này thú vị nha!"
Đám trẻ con không biết đua thuyền rồng là cái gì nhưng thấy Đường Văn Khê hưng phấn, các bé cũng vui vẻ nhảy lên.
Chỉ có Đào Nhiên mặt mày nhăn nhó.
Má!
Tổ sản xuất chơi nàng à?
Nhưng nghĩ đến chuyện nàng sợ ngồi thuyền vốn không ai biết, nàng rầu rĩ, dù sao cũng không thể trách họ được, thế là nàng nhìn về phía Diệp Trăn cầu cứu.
Diệp Trăn lạnh nhạt liếc nàng một cái, không nói gì.
Đào Nhiên mếu máo, cúi người xuống bế Tiểu Thiên đi theo mọi người.
Tiểu Thiên được Đào Nhiên bế, nghiêm túc nói: "Mẹ Nhiên Nhiên đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ."
Dáng dấp tiểu nam tử hán, quả thực khiến Đào Nhiên bị manh không cưỡng được, bế Tiểu Thiên không buông tay.
"Mời các mẹ cùng các tiểu bảo bối chú ý.
Luật chơi rất đơn giản, có bốn đội tương ứng bốn thuyền: vàng, đỏ, xanh dương, xanh lá.
Đội nào về đến đích trước đội đó thắng." Vương Nghiên đơn giản phổ biến luật chơi.
Đào Nhiên buông Tiểu Thiên xuống, không thấy Diệp Trăn, nhìn quanh một lần liền thấy Diệp Trăn đi ra từ một góc, nàng nghi hoặc chớp mắt hỏi: "Mẹ Diệp, chị đi đâu vậy?"
Đào Nhiên gọi mẹ Diệp cũng thuận miệng, đương nhiên còn là vì cảm thấy như vậy nàng rất gần gũi với cô.
Nàng vừa dứt lời, lại thấy Vương Ưu và Vương Nghiên cũng đi từ trong góc đó ra, hai người vừa nói vừa cười, đến gần rồi, Đào Nhiên nghe được hai người nói:
"Thế thì mỗi nhà chọn một đại diện cũng được."
"Cảm ơn Vương tỷ".
Dương Ưu cười nói, ánh mắt vô tình giao với Đào Nhiên, nàng có chút sững sờ, Dương Ưu gật đầu cười với nàng.
Ngay lúc mọi người nóng lòng muốn thử, Vương Nghiên lại thay đổi luật chơi một chút, Đường Văn Khê than thở đáng tiếc, Đào Nhiên lại hưng phấn dị thường đồng ý, hai người khác biệt tương phản khiến mọi người buồn cười.
Người đại diện mỗi nhà mang theo con của mình, mặc áo phao cứu hộ ngồi chung vào truyền của các đội.
Đào Nhiên lặng lẽ chạy đến bên cạnh Dương Ưu, cảm ơn cô một chút, nếu không phải cô nói với Vương tỷ, nàng mà lên thuyền sẽ bị người khác nhận ra chứng sợ thuyền.
"Nhu Nhu nhà chị cũng sợ nước." Dương Ưu nói với nàng một câu, ánh mắt lại nhìn Diệp Trăn đang ngồi trên thuyền rồng.
Nhớ lại vừa rồi Diệp Trăn nói chuyện với Vương Nghiên, đáy mắt Dương Ưu xẹt qua tia thú vị.
Cuộc đua lúc này bắt đầu, tiếng trống vang rền toàn mặt hồ cho đến trên bờ.
Tâm tình của mọi người cũng biến chuyển theo tiếng trống.
Đào Nhiên đứng trên bờ hộ to cố lên cố lên, Đường Văn Khê bị Khương Nghi Tuyết không cho tham gia, ban đầu không vui, về sau cũng nhiệt huyết sôi trào, hăng hái cổ vũ.
Hai người cổ động viên không ai chịu thua ai, hò hét ra oai, chỉ cần đội ai nhỉnh lên trước, người đó liền đắc ý liếc người còn lại một cái.
Quả thực là đối tượng sẽ được các anh quay phim để ý.
Phạm Giai nắm chặt lấy lan can chắn trên bờ, vì dùng sức mà có chút trắng bệch, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.
"Đội chúng ta thắng rồi!!!" Đào Nhiên đắc ý vênh mặt liếc nhìn Đường Văn Khê, hài lòng chạy ra chỗ Diệp Trăn.
Đường Văn Khê không phục hừ một tiếng, nhưng nhìn thấy Khương Nghi Tuyết vẫn đau lòng đối phương liền cũng chạy đến hỏi han ân cần.
Đào Nhiên đang đắc ý nhìn sang lại thấy cả tấn cẩu lương đập vào mặt.
"Mẹ Diệp, chị quá tuyệt." Sau đó nàng ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Thiên khen ngợi: "Tiểu Thiên bảo bối của chúng ta cũng quá giỏi."
"Mẹ Diệp vừa vì cứu con, tay bị thương rồi." Sau khi lên bờ, ánh mắt Tiểu Thiên vẫn rơi vào mu bàn tay Diệp Trăn.
Bé cảm thấy mẹ Diệp không thích mình, nhưng vừa rồi ở trên thuyền, mẹ Diệp vẫn bảo vệ bé, thậm chí lúc mái chèo chuẩn bị đập vào bé, mẹ Diệp không chút do dự đưa tay ra đỡ lại.
Nghĩ tới đây, viền mắt Tiểu Thiên đỏ lên.
Đào Nhiên nhìn thấy, tổ sản xuất cũng nhận ra, Vương Nghiên vội cho người mang thuốc trị thương đến.
"Để em." Đào Nhiên đau lòng muốn chết, suýt thì bại lộ tâm tình trước mặt mọi người, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, bởi vì hiện tại không thích hợp.
May chỉ bị thương ngoài da, xước da một chút.
Diệp Trăn rũ mi mắt, nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, cũng không biết phải làm sao, đành nhẹ giọng: "Không sao đâu."
"Không sao cái gì, không xử lý tốt, nhỡ bị uốn ván thì sao?" Đào Nhiên hoàn toàn quên bọn họ đã ly hôn, hơn nữa còn là lỗi của nàng, trong mắt lúc này hoàn toàn là vết thương trên tay cô.
Tiểu Thiên ngồi xổm bên cạnh, nhíu mày, mặt đầy tự trách, viền mắt đỏ hết lên.
"Tiểu Thiên còn ở đây." Diệp Trăn không thể không nhắc nhở nàng.
Đào Nhiên lúc này mới nhớ đến tiểu gia hỏa, vội nhìn bé, khi thấy khuôn mặt bé lo lắng sợ sệt, nàng vội ôm bé vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Thiên ngoan, mẹ Diệp chỉ là bị xước da một chút thôi, mẹ Nhiên Nhiên băng bó lại chút là được rồi."
"Đều là lỗi của con." Tiểu Thiên nháy mắt chảy lệ, ngước đầu nhìn Đào Nhiên.
"Ngốc này, sao là lỗi của con con được.
Con là tiểu bảo bối của hai mẹ, bảo vệ con là chuyện đương nhiên.
Lại nói, con là tiểu phúc tinh đó.
Nhìn xem, nhờ có con mà chúng ta được giải nhất rồi." Đào Nhiên ảo não chính mình vừa rồi quá sốt sắng làm ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa.
"Thật không ạ?" Tiểu Nhiên ngay lập tức bị dời chú ý.
"Đương nhiên rồi." Đào Nhiên liền để cho bé bôi thuốc cho Diệp Trăn: "Chúng mình dán băng lại cho mẹ Diệp, hai ngày nữa là khỏi ngay thôi."
"Con dán, con dán cho." Tiểu Thiên vội vàng nói.
"Được, để Tiểu Thiên dán, vết thương sẽ nhanh khỏi hơn nè." Đào Nhiên cười nói.
"Vâng." Tiểu Thiên gật đầu liên tục, khuôn mặt buồn bã biến mất, bé giãn mày cười tươi.
Nhìn thấy bé cười, Đào Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn, trùng hợp cô cũng quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Trăn không chút biến sắc rời tầm mắt, Đào Nhiên có chút mếu máo cúi đầu cùng Tiểu Thiên dán băng gạc cho Diệp Trăn.
- ------------------------------------------.