Tập Gia đình hạnh phúc đã quay xong, rất thành công.
Sau đó cả đoàn đi đến địa điểm thứ hai.
"Leo núi á?" Đào Nhiên kinh ngạc nhìn tài xế đằng trước, không dám tin tưởng nắm chặt lưng ghế, cả người nghiêng về phía trước: "Anh nói thật sao?"
"Thật hay không cũng không biết, tôi có nghe đạo diễn nhắc qua một lần." Tài xế nhìn nàng một cái nói.
"Leo núi cũng không tệ." Đào Nhiên cười cười muốn bỏ về, lúc này xe lại nghiêng, nàng trực tiếp bị lảo đảo chuẩn bị ngã ngồi xuống.
Bởi vì Tiểu Thiên ngồi giữa nàng và Diệp Trăn, lúc này mà ngồi xuống khẳng định ngồi vào người bé, Đào Nhiên hốt hoảng muốn ổn định cơ thể, nhưng vẫn bị ngã xuống.
Sau khi xe ổn định, nàng luống cuống muốn đứng dậy, không nghĩ đến càng cử động càng loạn, cứ chuẩn bị đứng lên lại ngồi xuống, nàng đều muốn khóc.
"Đừng nhúc nhích." Cuối cùng Diệp Trăn không thể không đè nàng lại nhắc nhở, Đào Nhiên lúc này mới ổn định tâm tình.
Sau đó phát hiện, nàng không có ngồi vào người Tiểu Thiên mà là ngồi trên đùi nữ thần, nhất thời vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì lại cứng ngắc, dưới mông là hai chân người nào đó khiến đại não nàng trống rỗng.
"Còn ngồi tới bao giờ?" Diệp Trăn đáy mắt xẹt quay ý cười, nhưng trên mặt vẫn một mảng lạnh lẽo.
"Em đứng lên đây." Nói xong liền đứng lên, nhưng nàng quên đây là trong xe, đầu liền đụng vào nóc xe một cái, tiếp theo lại rơi vào lòng Diệp Trăn.
Diệp Trăn vội đè lại nàng, đáy mắt có chút bất đắc dĩ, ngón tay bóp trán.
"Mẹ Nhiên Nhiên, mẹ ngồi cạnh mẹ Diệp đi ạ, như vậy sẽ không bị ngã." Tiểu Thiên ngây thơ vội ngồi dịch sang, nhường chỗ cho Đào Nhiên.
"Cảm ơn Tiểu Thiên." Đào Nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc bé, quả thực quá yêu thích bé.
Xe đến nơi thì trời lại trút mưa xuống.
Đoàn người nhanh chóng đi vào nhà nghỉ đã đặt trước, vì không để tiểu bảo bối bị ướt, Đào Nhiên khoác áo khoác, bế bé vào lòng, khom lưng chạy vọt qua màn mưa, đến nhà nghỉ nàng mới thở phào, đặt bé xuống.
"Mẹ Nhiên Nhiên ướt hết rồi." Tiểu Thiên dùng tay áo lau nước mưa trên mặt Đào Nhiên.
"Lát nữa mẹ sẽ tắm nước nóng, liền không sao." Đào Nhiên thấy tiểu gia hỏa không dính mưa, rất an tâm.
Sau đó nhìn thấy Diệp Trăn đi vào, nàng vội đứng lên, muốn đưa áo khoác cho cô nhưng Phạm Giai lại đi trước một bước, khoác khăn lên người Diệp Trăn.
Diệp Trăn sửng sốt một chút, nhìn Phạm Giai.
"Đừng để bị cảm." Phạm Giai cười nói, sau đó cầm khăn phát cho cả những người khác.
Diệp Trăn cầm khăn lau tóc, chuyển mắt nhìn thấy Đào Nhiên ướt hết người, mà Phạm Giai đi qua trước mặt nàng hai lần cũng không đưa khăn cho nàng, Diệp Trăn nhíu mày, khi Phạm Giai đi đến lần nữa, cô vươn tay lấy một cái khăn đưa cho Đào Nhiên.
"Cảm ơn chị." Đào Nhiên nói xong cả người vẫn run run.
Diệp Trăn mím môi, đi ra hỏi các staff chương trình số phòng của họ, sau đó cúi người xuống bế Tiểu Thiên, nói với Đào Nhiên: "Đi thôi."
"Ừm." Đào Nhiên bị lạnh, run cầm cập, lúc đi lên tầng, bên ngoài liền ầm ầm tiếng sấm sét, Đào Nhiên sợ hãi, vội vàng túm lấy góc áo Diệp Trăn, Tiểu Thiên được Diệp Trăn bế cũng sợ hãi nắm chặt vạt áo trước ngực cô.
Diệp Trăn nhìn phản ứng của một bé một lớn, khóe miệng lộ ra mỉm cười, sau đó bình tĩnh lại, động viên cả hai: "Chỉ là sét đánh thôi."
"Vâng." Tiểu Thiên cọ cọ mặt vào lòng cô.
Đào Nhiên vẫn cầm lấy góc áo Diệp Trăn, cô cũng không có bảo nàng buông ra, cứ như vậy bế Tiểu Thiên, kéo theo đuôi nhỏ Đào Nhiên đi tới trước phòng.
"Mở cửa hộ tôi." Diệp Trăn phải bế Tiểu Thiên, một tay không thể mở cửa, liền gọi nữ nhân vẫn ngây ngốc đứng sau cô.
"À ừm." Đào Nhiên hoàn hồn, cầm lấy chìa khóa phòng mở cửa.
Diệp Trăn bảo Đào Nhiên đi tắm rửa, cô sẽ đi xuống xem bữa tối xử lý ra sao.
"Mẹ Diệp, con đi với." Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn.
"Được." Diệp Trăn nhìn phòng tắm một chút, sau đó cầm chìa khóa, nắm tay Tiểu Thiên đi xuống dưới tầng, trước khi đi đóng cửa chặt lại, lúc hai người quay lại, Đào Nhiên chắc cũng tắm xong.
Khi Đào Nhiên tắm xong đi ra cũng đúng lúc Diệp Trăn cùng Tiểu Thiên bê cơm tối về.
Đào Nhiên vừa rồi đi tắm, tiếng nước quá lớn, không biết hai người kia đã ra ngoài.
Hiện tại nhìn thấy quần áo Diệp Trăn vẫn ướt, vội đẩy đối phương vào phòng tắm: "Nhanh đi tắm nước nóng nếu không chị sẽ bị cảm lạnh đó."
"Mang cả cơm đi tắm?" Diệp Trăn nâng túi đựng khay cơm trong tay nói.
Đào Nhiên:...!
"Em cầm cho." Đào Nhiên nhận lấy túi.
Khi thấy cô đóng lại cửa phòng tắm, Đào Nhiên mới nhớ ra nội y của nàng thay ra vẫn để bên trong, nháy mắt đỏ mặt, muốn đi vào lấy nhưng cũng không biết để đâu, chỉ đành mặc kệ không nghĩ đến nữa.
"Tiểu Thiên, đói rồi phải không, con đến đây ăn trước đi." Đào Nhiên đặt túi cơm lên bàn, lấy một hộp ra.
Diệp Trăn đi vào, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nội y treo trên móc, nhìn thấy quần lót phấn hồng, cô vội rời đi tầm mắt.
Dù trong phòng tắm lúc này chỉ có mỗi mình cô, vẫn khiến cô tự nhiên đỏ mặt, sau đó ép chính mình không được nhìn nữa.
Nhưng mà lúc tắm rửa, ánh mắt cứ không tự chủ lại nhìn vào góc kia, thậm chí có ý nghĩ mãnh liệt muốn sờ vào.
Khi cô hoàn hồn thì phát hiện ra tay mình suýt chút nữa là chạm đến rồi, liền vội vã rụt tay lại, hắt nước lạnh lên vỗ vỗ mặt, ép chính mình tỉnh táo.
Nhìn vào gương thấy mình không có gì lạ kỳ mới hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.
"Mẹ Diệp, nhanh tới ăn cơm." Đào Nhiên bắt chuyện trước.
Tiểu Thiên đã ăn xong cơm tối, lúc này bé đã lên giường ngủ rồi.
Diệp Trăn nhận ra Đào Nhiên còn chưa ăn, nhìn nàng một cái.
"Chờ chị ăn cùng." Đào Nhiên mở nắp hộp cơm giúp cô, cầm đũa đưa cho cô.
"Cảm ơn." Diệp Trăn cầm lấy đôi đũa, rũ mắt ăn cơm.
"Không cần, là vinh hạnh của em." Đào Nhiên nghịch ngợm nói.
Buổi tối đi ngủ, vì không muốn quấy rầy đến Tiểu Thiên, Đào Nhiên và Diệp Trăn đành nằm chung giường.
Đây là lần đầu tiên hai người nằm chung kể từ khi ly hôn, cả hai đều có chút không thoải mái.
Đào Nhiên thì chủ yếu là không dám tin.
Nhìn nữ thần quay lưng với mình, ánh mắt Đào Nhiên lấp lánh, nàng vươn tay ra, vẽ lại bóng lưng đối phương trong không khí, đối phương chỉ hơi cử động nàng lại sợ hãi rụt tay lại, mắt mở to, ngừng thở.
Một lúc sau nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại không biết, Diệp Trăn quay lưng với nàng cũng không ngủ, đương nhiên sẽ nghe được động tĩnh của nàng.
Đào Nhiên chờ thật lâu, khi nghĩ đến đối phương đã ngủ rồi, nàng hơi nhích người, thấy nữ thần không phản ứng lại thì càng thêm lớn mật, trực tiếp sát lại gần, ôm Diệp Trăn từ phía sau.
Diệp Trăn suýt thì nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn lại, chờ hành động tiếp theo của nàng.
Lần trước là hôn trộm, lần này nàng định làm gì?
Đào Nhiên chôn mặt vào lưng Diệp Trăn, cảm thụ nhiệt độ trên người cô, hốc mắt đỏ lên.
Nàng yêu cô say đắm, không nói đến việc đời trước, ngay hiện tại yêu cô cũng đã được mười năm, đời trước đã yêu hai mươi năm, chớp mắt một cái đã yêu cô thật là lâu, lâu đến mức Diệp Trăn đã cắm rễ trong lòng nàng, rút không rút ra được, mà nàng cũng không muốn rút.
"Học tỷ..." Đào Nhiên cọ mặt vào lưng cô, thanh âm có chút run run: "Em yêu chị, từ lần đầu tiên nhìn thấy chị đã yêu."
Lông mi Diệp Trăn run rẩy.
"Yêu chị mười năm rồi." Đào Nhiên ôm cô, thân thể hơi run.
Diệp Trăn bỗng nhiên mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua không tin nổi, muốn xoay người nhìn nàng nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô vẫn nằm im.
"Em cứ nghĩ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy chị trên TV, mà khi chân chính gặp mặt, em phát hiện, em không khống chế được mình, chỉ muốn giữ lấy chị, nhưng mà, nhưng em..." Nói đến đây, môi Đào Nhiên bắt đầu run, nước mắt không nghe lời chảy ra, thấm ướt áo Diệp Trăn, mà nàng cũng không nhận ra, vẫn tiếp tục nói: "Em có chút không dám tin, dù sao chúng ta kết hôn vì quan hệ hai nhà, chị hẳn là sẽ không thích như vậy."
Diệp Trăn có chút tức giận, cau mày, nhếch môi, rõ ràng không đồng tình lời của nàng, con mắt nguy hiểm híp lại.
Đào Nhiên vẫn thì thầm: "Nhưng đến khi biết sẽ kết hôn với chị, em vui đến nỗi hai ngày hai đêm đều không dám nhắm mắt, chỉ sợ những thứ đó là giả." Nói đến đây nàng tự giễu cười một cái, nhẹ giọng: "Thế mà cuối cùng vẫn làm chị phải thất vọng."
"Học tỷ, lần này mặc kệ thế nào, em cũng sẽ không buông tay, đời này em nhất định sẽ ở bên chị." Đào Nhiên thề thốt xong, cười lên một cái, ngọt ngào cọ cọ mặt vào lưng Diệp Trăn, cứ nằm thế ôm cô, nhắm mắt lại: "Học tỷ, ngủ ngon."
Mãi lâu sau, nghe được nàng hít thở đều đều, Diệp Trăn mới chậm rãi xoay người, nhìn nữ nhân đã tiến vào mộng đẹp này.
Gương mặt lúc ngủ yên tĩnh ngọt ngào, cô đã sớm nhìn qua trên weibo tiểu trợ lý, thậm chí còn lưu lại vào máy để nhìn rất nhiều lần, nhưng chân chính nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, vẫn cảm thấy không đủ.
Ngón trỏ đưa lên vén sợi tóc mai ra sau tai nàng, ngón cái nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng vuốt sống mũi nàng một cái, cưng chiều nói: "Cô bé ngốc này."
Tuy nghe được nàng thổ lộ, Diệp Trăn vẫn quyết định không dễ dàng tha thứ nàng được.
Mười năm trước rời đi không lời từ biệt, mười năm sau có chuyện gì cũng không nói với cô, vậy nên cô sẽ không đơn giản tha thứ nàng, nhất định phải cho nàng một bài học khắc cốt ghi tâm.
- ---------------------------------------
Diệp ảnh hậu tí thì mất liêm sỉ, quá biến thái, còn muốn đi sờ đồ lót của người ta:))))))))).