Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, người trên giường bị ánh nắng chiếu vào quấy rối mộng đẹp, lông mày xinh xắn nhăn lại, miệng vô thức chu lên, ưm một tiếng, từ trong mơ tỉnh lại.
"Mẹ Nhiên Nhiên là sâu lười, mau rời giường thôi." Tiểu Thiên nằm nhoài bên giường thấy Đào Nhiên tỉnh lại lập tức vui vẻ gọi.
Đào Nhiên nhất thời chưa tỉnh táo, không biết đây là đâu, mình là ai.
Mãi đến khi Diệp Trăn vào phòng nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó tránh ánh mắt cô, nhìn Tiểu Thiên đang vui vẻ bên cạnh, nàng vươn tay xoa xoa đầu bé: "Tiểu Thiên dậy sớm ghê."
"Là mẹ Nhiên Nhiên dậy quá muộn thôi." Tiểu Thiên đắc ý cười lên, rõ ràng tự hào khi mình dậy sớm hơn.
Đào Nhiên nhìn vẻ mặt tiểu gia hỏa đắc ý, khẽ cười cười.
Mọi người ăn xong bữa sáng liền xuất phát đến địa điểm quay phim thứ hai.
Địa điểm thứ hai quả thực giống như lời anh tài xế nói là đi leo núi, hơn nữa để thêm ý nghĩa, đội ngũ sản xuất còn cho mỗi gia đình một cái cờ nhỏ, nhà nào lên đỉnh núi đầu tiên, cắm cờ xuống vị trí tương ứng được đánh dấu sẵn sẽ là đội chiến thắng.
Các staff cũng chuẩn bị cho mọi người mũ lưỡi trai.
"Mình là màu hồng nè." Nhu Nhu chỉ vào mũ lưỡi trai màu hồng của mình, vui vẻ nói.
"Của mình màu vàng." Tiểu Ngư Nhi cũng chỉ vào mũ nói: "Mình là hoa hướng dương."
Mao Mao liếc nhìn chiếc mũ màu đen của mình, không tham gia vào câu chuyện của hai bé gái, Tiểu Thiên cũng nhìn mũ màu trắng của đội nhà mình.
"Mọi người, xuất phát." Vương Nghiên phất cờ hô lên.
"Xuất phát rồi xuất phát rồi!" Đám trẻ đều hưng phấn hô theo.
Leo đến giữa sườn núi, mấy đứa nhóc đều đã thấm mệt, hứng thú cũng giảm sút.
"Mẹ Nhiên Nhiên, con không đi nổi nữa." Tiểu Thiên ôm chân Đào Nhiên nói.
"Để mẹ cõng con." Đào Nhiên vừa dứt lời, Tiểu Thiên đã bị Diệp Trăn bế lên, nàng hơi sửng sốt nhìn cô.
"Lát nữa cô cõng." Diệp Trăn nói xong cõng Tiểu Thiên tiếp tục đi lên.
"Vâng." Đào Nhiên vội vàng đuổi theo, nhìn nữ thần vững vàng bước, lưng thẳng tắp, tim nàng đập thình thịch liên tục, trên mặt lộ ra vẻ e thẹn cứ như người được cõng là nàng, khóe miệng vô thức cong lên.
Đi được một đoạn kha khá, Đào Nhiên bảo Diệp Trăn đưa nàng cõng Tiểu Thiên, Diệp Trăn trực tiếp từ chối: "Không cần, tôi chưa mệt."
"Không được, đã nói chị cõng xong đến em cõng mà." Đào Nhiên cứng rắn nói.
Diệp Trăn nhìn nàng một cái, không tiếng động thở dài, đặt Tiểu Thiên lên lưng nàng.
Đào Nhiên mỉm cười, hai tay nâng mông Tiểu Thiên nói: "Giữ được Tiểu Thiên rồi, mẹ Nhiên Nhiên đi đây."
"Vâng." Tiểu Thiên ngoan ngoãn ôm cổ Đào Nhiên.
Đào Nhiên chưa đi được bao lâu, Diệp Trăn không cho nàng thương lượng đã bế Tiểu Thiên khỏi lưng nàng, tự cô cõng bé, đối diện với ánh mắt của nàng chỉ lạnh lùng nói: "Sắp tới rồi, đi thôi."
Đào Nhiên làm mặt xấu đuổi theo, nhưng khóe miệng không ngừng nở nụ cười.
Được một lúc, Đào Nhiên vội vã lấy chai nước trong balo ra, mở nắp đưa lên trước mặt Diệp Trăn: "Chị uống một chút nước đi."
Diệp Trăn nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu.
Đào Nhiên lập tức hài lòng nghiêng chai nước giúp cô uống, hai người rất ăn ý không hề làm nước bị rơi ra.
"Mẹ Nhiên Nhiên, con cũng khát nước." Tiểu Thiên nhìn thấy Diệp Trăn uống nước liền cũng muốn uống.
"Được, mẹ Nhiên Nhiên lấy cho con." Đào Nhiên lấy ra một chai nước ấm khác, mở nắp, cắm ống hút vào đưa tới miệng bé: "Này."
Tiểu Thiên ngậm ống hút uống nước.
Diệp Trăn nhìn Đào Nhiên và Tiểu Thiên, có chút ngây người, bọn họ thật giống gia đình ba người, suy nghĩ như vậy khiến trong lòng Diệp Trăn ấm áp hơn chút.
Rất nhanh bọn họ đã lên đỉnh núi.
"Lá cờ nhỏ kìa." Tiểu Thiên vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay reo lên.
Diệp Trăn thả bé xuống, tiểu gia hỏa lập tức chạy đến chỗ đánh dấu bằng lá cờ tương ứng với đội bọn họ.
Các gia đình còn lại cũng lần lượt đến đỉnh núi, đám trẻ con lại tiếp tục líu ra líu ríu.
Sau khi lên đỉnh núi, Vương Nghiên và đội staff phân phát cho mỗi nhà một ít dụng cụ: "Hai ngày tới chúng ta sẽ ở trên này.
Buổi tối, nhiệt độ trên núi sẽ hạ thấp hơn bình thường, mọi người sẽ thấy rất lạnh, vì thế chương trình đã chuẩn bị cho mọi người lều vải cùng các đồ dùng chống lạnh, mỗi nhà đến nhận đồ đi."
Nghe tới buổi tối sẽ ở trên núi, Đào Nhiên còn hơi sửng sốt, sau đó đi lên nhận lều, chăn các thứ xong, nàng lại có chút chờ mong không tên.
Nói vậy, buổi tối nàng có thể cùng nữ thần ngủ lều như đi cắm trại? Tuy có Tiểu Thiên nữa nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ.
"Đào Nhiên, cùng đi kiếm củi đi." Dương Ưu đi tới trước mặt nàng, tay huơ huơ trước mặt nàng để nàng hoàn hồn lại.
"Hả?" Đào Nhiên tỉnh táo lại, có chút khó hiểu nhìn Dương Ưu, sau đó mới nhớ ra cô vừa nói gì liền vội vàng gật đầu.
Dương Ưu cong môi cười, lập tức khoác vai Đào Nhiên, nói với Diệp Trăn một câu: "Chị với Tiểu Nhiên đi kiếm ít củi, đi một lát sẽ về."
Đào Nhiên không biết làm sao, đối diện ánh mắt nữ thần nàng có chút chột dạ, nhưng lại bị Dương Ưu kéo đi rất nhanh, không kịp quay đầu nhìn nữ thần thêm một cái.
Trong lòng Dương Ưu nổi lên thích thú.
Phạm Giai nhìn Dương Ưu và Đào Nhiên rời đi, cúi đầu, che đậy ghen tị trong ánh mắt, lập tức nói với Cao Diệc Nhiên: "Tôi đi kiếm ít củi."
"Ừm, cô cẩn thận một chút." Cao Diệc Nhiên cũng không ngăn cản, dù sao Vương Nghiên cũng bảo bọn họ nên đi tìm củi về để dùng.
Phạm Giai liếc nhìn Diệp Trăn đang dựng lều, mím môi theo sát Đào Nhiên vào trong rừng.
"Tiểu Nhiên, thành thật khai báo, có phải em thích Diệp Trăn không?" Dương Ưu hỏi.
Đào Nhiên không ngờ Dương Ưu lại nhận ra, nàng giả vờ bình thường nói: "Đương nhiên, có ai không thích Diệp tiền bối chứ.
Vừa xinh đẹp còn tài năng, diễn xuất rất đỉnh mà."
"Xì" Dương Ưu làm sao mà không biết nàng đang giấu đầu hở đuôi, cười nói: "Em thích hay không chị lại không biết chắc."
Đào Nhiên không có cách nào khác đành thừa nhận: "Ừm, rất yêu, đã yêu từ rất lâu rồi."
Phạm Giai đứng sau hai người tức giận nghiến răng, tay bấu chặt vào thân cây, vì tức giận mà để lại vết móng tay.
Sau đó thấy Dương Ưu cùng Đào Nhiên chia ra kiếm củi, Phạm Giai ở phía sau lén lút nhìn, đến khi Dương Ưu bị bụi cây che khuất, ả liền chăm chú nhìn Đào Nhiên.
Phía trước Đào Nhiên có một cái hố, hẳn là do có người đào cây đi để lại, chuẩn bị cho cây mới vào trồng.
Phạm Giai nghĩ đến cái gì, lặng lẽ đi tới gần, nhân lúc Đào Nhiên không đề phòng, ả giơ tay đẩy nàng một cái.
"Á" Đào Nhiên đột nhiên bị đẩy xuống hố.
Dương Ưu nghe thấy Đào Nhiên kêu lên, vội vã quay lại, căng thẳng gọi: "Đào Nhiên!"
Hai người đi kiếm củi anh quay phim cũng không đi theo, cho nên Phạm Giai mới có cơ hội hại nàng, đến khi Dương Ưu quay lại, Phạm Giai đã sớm chạy mất hút.
Dương Ưu còn tưởng Đào Nhiên tự ngã xuống, hơi bất đắc dĩ nói: "Em nhặt củi sao không chú ý gì hết vậy?"
"Quên không nhìn dưới chân." Đào Nhiên ngoài miệng nói thế nhưng đáy lòng nổi lên suy nghĩ, là ai đã đẩy nàng?
"Mau lên đây." Dương Ưu vươn tay ra nói.
"Ừm." Đào Nhiên muốn đứng lên, chân lại nhói một cái đau đớn, nàng rên một tiếng rồi ngồi xụp xuống.
"Sao thế?" Dương Ưu nhìn mặt nàng nhăn lại vì đau, vội vàng hỏi.
"Trật chân rồi." Đào Nhiên cắn răng nhịn đau, nhưng từng cơn nhói như kim đâm khiến nàng hít vào một hơi.
"Đừng cử động, chị xuống xem." May là hố không quá sâu, Dương Ưu nhanh chóng đỡ Đào Nhiên lên.
"Để chị xem." Dương Ưu nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra, khi thấy cổ chân sưng đỏ, cô liền nhíu mày, xoay lưng lại khom người nói: "Lên đây, chị cõng em đi."
"Em tự đi được." Để Dương ảnh hậu cõng, Đào Nhiên quả thực có chút không dám leo lên.
"Chân như thế đi kiểu gì? Đừng nói nhiều, lên đi." Dương Ưu cương quyết kéo tay nàng, để hai tay nàng vòng qua cổ cô, sau đó nâng nàng lên, đứng dậy.
"Cảm ơn chị." Đào Nhiên nhìn mặt nghiêng của Dương Ưu, hơi cảm động nói.
Dù sao nàng và cô cũng không có thân quen gì, danh tiếng trong giới của nàng lại kém như thế mà cô vẫn quan tâm mình, nếu là người khác, còn lâu mới được như vậy.
"Khách khí cái gì." Dương Ưu hơi nghiêng đầu nói: "Chị thấy em hợp mắt mới quan tâm, chứ không em nghĩ chị tốt bụng như vậy chắc?"
Đào Nhiên xấu hổ cười cười.
"Đào Nhiên sao thế?" Mã Nhược Hề nhìn thấy Dương Ưu và Đào Nhiên trở về, lại thấy nữ thần của mình cõng Đào Nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Trăn dựng xong lều, nghe thấy lời Mã Nhược Hề nói cũng quay sang nhìn, liếc mắt đã thấy cổ chân sưng đỏ của nàng, cô nhíu mày đi tới.
Tiểu Thiên cũng đã chạy đến, cũng nhìn thấy bàn chân bị thương của Đào Nhiên, viền mắt bé đỏ lên: "Mẹ Nhiên Nhiên có đau lắm không?"
Nhiều ngày ở chung như vậy, tiểu gia hỏa đã rất yêu quý mẹ Nhiên Nhiên, vì thế thấy nàng bị thương, bé đau lòng cực kỳ.
"Tiểu Thiên đừng khóc, mẹ Nhiên Nhiên không sao đâu." Đào Nhiên mặt ung dung nói.
"Thật ạ?" Tiểu Thiên nhìn mẹ Nhiên Nhiên vẻ mặt bình thản, mắt mở to, viền mắt ướt át nói.
"Đương nhiên là thật."
"Tôi đến cho." Diệp Trăn dễ dàng đỡ Đào Nhiên xuống khỏi lưng Dương Ưu sau đó bế nàng lên, xoay người đi về phía lều.
Những người còn lại mặt đều lo lắng, Đường Văn Khê chơi thân với Đào Nhiên hơn đến trêu ghẹo nàng nhưng mặt cô cũng rất lo lắng.
Đào Nhiên nhìn dáng vẻ Đường Văn Khê, phì cười một tiếng.
"Đào Nhiên, lúc này bà còn cười được." Đường Văn Khê chỉ vào cổ chân sưng như bánh bao nói: "Nhìn đi, đi kiếm củi mà cũng để bị thương như này, tui thật sự khâm phục bà luôn đó."
"Được rồi, là tui không cẩn thận, lần sau sẽ chú ý mà." Đào Nhiên lè lưỡi nói.
"Hừ" Đường Văn Khê khó chịu quay đầu đi nhưng lại nhanh chóng quay lại nhìn chân nàng: "Đau lắm hả?"
"Cũng không đến nỗi, bôi thuốc sẽ không đau nữa." Đào Nhiên nói.
Diệp Trăn cầm chai rượu thuốc Vương Nghiên đưa cho đi vào lều, nâng chân Đào Nhiên đặt lên đùi mình, đổ ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa xoa hai tay với nhau, nói với Đào Nhiên: "Sẽ hơi đau, cố nhịn chút."
"Ừm." Đào Nhiên gật đầu một cái.
Diệp Trăn nhìn nàng, nàng cũng nhìn đến, đáy mắt nàng rất căng thẳng nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên, cô cười với nàng một cái an ủi, sau đó cúi đầu, bắt đầu bóp chân cho nàng.
Đào Nhiên bị nụ cười của nữ thần làm choáng váng, mãi sau mới thấy cơn đau rát truyền đến, rên một tiếng.
Đường Văn Khê trực tiếp trừng Đào Nhiên, mệt cô còn khen nàng dũng cảm, hóa ra là do nàng ngu ngốc phản ứng chậm.
Đào Nhiên:....!
- ------------------------------------------
Trùng hợp ghê, bên kia Trì tổng bóp chân cho Hi Nhan, bên này Diệp ảnh hậu cũng bóp chân cho tiểu Đào: Các bạn thụ hôm nay vừa đau vừa sướng:)))))))))).