Phòng đơn của khách sạn Khoái Tiệp không lớn lắm, Tấn Viễn tắm rửa trong phòng tắm, cố ý để lại một cánh cửa cho Giang Hạc, có tiếng nước bắn tung tóe trên mặt đất phát ra tiếng lạch cạch theo khe cửa rõ ràng truyền đến tai Giang Hạc.
Nghe được lỗ tai Giang Hạc hơi nóng lên, trước mắt không ngừng hiện lên một màn Tấn Viễn vừa tiến vào phòng tắm hấp dẫn cậu, mím chặt môi một chút, không thể không thừa nhận Tấn Viễn sinh ra cực kỳ hoàn mỹ, khi dung nhan rực rỡ giống như hoa mùa hè của anh rơi vào đồng tử cậu, cậu thiếu chút nữa đã bị dụ dỗ, bước chân bất giác muốn đi theo anh vào phòng tắm, cũng may thời khắc quan trọng lý trí gọi cậu lại, mới không khiến cậu xấu mặt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Hạc không được tự nhiên nhìn thoáng qua kính mờ trong phòng tắm.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu liền giật mình.
Tấn Viễn tắt nước nóng trong phòng tắm, không có hơi nước che khuất, trên kính mờ chỉ rải từng giọt nước và một chút hơi nước mông lung, căn bản là che không được bóng người như ẩn như hiện bên trong.
Cậu nhìn thấy thân thể cao lớn của Tấn Viễn đứng dưới vòi hoa sen, giơ cánh tay đang nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc trên đầu, hơi nước trên mặt kính thủy tinh khiến cậu không thấy rõ bộ dáng cụ thể của người bên trong, nhưng mỗi một động tác rất nhỏ đều có thể bị ánh sáng chiếu lên trên thủy tinh bắt được rõ ràng, giờ phút này mỗi một lần anh nắm lấy sợi tóc đều giống như cào vào trong lòng Giang Hạc, ngứa ngáy.
Nước trên đỉnh sẽ theo bàn tay anh giơ lên, từ cánh tay gầy gò của anh chảy đến bả vai trắng nõn, lại từ bả vai một đường co rút xuống dưới, lưu lại trên người từng đạo vết nước không rõ ràng, cuối cùng ba một tiếng trên mặt đất phát ra một đạo âm thanh.
Nghe thấy tiếng nước, Giang Hạc vội vàng giãy dụa ra khỏi ảo tưởng, trên gương mặt tuấn nhã trầm ổn lúc này cũng nổi lên chút nhiệt tình, cậu liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, không dám động đến bình nước trong phòng, mà là lấy một chai nước khoáng từ trên bàn vặn mở uống.
Một hơi uống hết một chai nước, Giang Hạc mới đem nhiệt tình trong cơ thể không biết từ đâu bốc lên áp chế xuống, lấy điện thoại di động đặt trên bàn xem xét.
Đầu tiên trả lời mấy tin tức trong công việc, sau đó mới chậm rãi kiểm tra mấy nhóm có liên quan đến Tấn Viễn.
Thấy nhóm nhỏ trong công ty lại không biết lấy được mấy tấm ảnh Tấn Viễn từ đâu, cậu vội vàng đi vào xem xét từng tấm một.
Thông qua các nhân vật và bối cảnh còn lại trong ảnh, Giang Hạc không khó đoán được đây là bức ảnh năm ngoái Tấn Viễn tham gia hội nghị thường niên của công ty.
Mấy tấm trước đều là một mình anh lẻ loi ngồi trên một cái bàn tròn lớn chật kín người, yên lặng ăn uống, cùng người hai bên trái phải anh đều đang nói chuyện hình thành đối lập rõ ràng.
Mấy tấm phía dưới không biết tiến độ hội nghị thường niên tiến hành đến khâu nào, anh đột nhiên dừng một chút, buông đũa trong tay xuống, con ngươi có chút kinh hỉ nâng lên nhìn về phía trước.
Một màn này bị chụp rất tốt, so sánh với mấy tấm ảnh có chút cô tịch phía trước, đột nhiên thoáng cái liền lộ ra trên người Tấn Viễn giống như là có sinh khí, cả người đều tản ra quang mang chói mắt.
Mà phía sau còn có hai tấm ảnh anh mím môi cười khẽ, càng đem bộ dáng chói mắt lấp lánh của anh bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Hạc nhiều lần nhìn hai tấm ảnh này của anh, thích không buông tay lập tức lưu vào bộ sưu tập.
Chờ cậu sưu tầm ảnh chụp xong, lúc này mới trở về nhóm xem đám tiểu cô nương trong công ty nói chuyện phiếm.
Tiểu đình tử: A A A A Tấn đại lão cười rộ lên, quá là gϊếŧ tôi.
Tiểu đình tử: Cái này phải đặc biệt cảm ơn chị gái của bộ phận sản phẩm cho video cuộc họp thường niên.
Tiểu đình tử: Thưởng thức ảnh xong, tiếp theo chúng ta hãy đối mặt với một cú đánh bạo kích mỹ nhan của Tấn đại lão.
Tiểu đình tử: [Video] [Video] [Video] [Video].
Giang Hạc thấy cô lại gửi một chuỗi video nhỏ, từ video nhỏ nhất mở ra xem.
Vẫn là cảnh hội nghị thường niên vừa rồi, chẳng qua từ hình ảnh chuyển thành video, trong ảnh Tấn Viễn một mình ở một bàn như đang thầm nói ăn cái gì, không nhìn còn đỡ. Nhưng trong video, mọi người trên bàn dường như theo bản năng bỏ qua anh, không ai tìm anh nói chuyện, cũng không có ai thân cận với anh, anh vì không để cho mình có vẻ đặc biệt xấu hổ mới tiếp tục ăn, phối hợp với hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt trong video, lại nhìn anh vùi đầu chậm rãi ăn, không hiểu sao lại khiến người ta đau lòng.
Chỉ khi đoạn video cuối cùng truyền đến tiếng người dẫn chương trình mời ông chủ lên sân khấu nói chuyện truyền đến, lúc này anh mới có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, buông chiếc đũa trong tay vẫn chưa dừng lại, chăm chú lắng nghe cậu nói xong trên sân khấu, mím môi cười khẽ.
Ánh mắt Giang Hạc dừng lại, nhìn Tấn Viễn trong video vẻn vẹn chỉ nghe thấy cậu lên sân khấu nói hai câu liền cười vui vẻ như vậy, chợt nhớ tới anh đã từng nói với cậu, anh ở công ty gần ba năm cũng chỉ vài lần gặp được cậu, trong lòng chua xót.
Là một ông chủ, bình thường cậu rất bận rộn, một năm phần lớn thời gian đều đi công tác, chỉ có mấy tháng thời gian ở công ty trải qua, nhất là lúc đó bên cạnh và trong nhà lại không có người, cậu rất không thích ở trong nhà không có nhân khí, lúc bận rộn thường xuyên qua đêm trong văn phòng, tỷ lệ cùng Tấn Viễn chạm nhau quá thấp.
Ngay cả bài phát biểu hội nghị thường niên trong video, cậu cũng vội vàng nói hai câu rồi rời đi. Bởi vì công ty lớn như vậy, một phòng yến hội cũng chỉ có thể tải được mấy trăm người, phía sau còn có mười mấy phòng yến hội chờ cậu đi nói chuyện, dưới đài có người nào cậu cũng không chú ý tới, cậu còn tưởng rằng những nhân viên này không thích nhìn thấy cậu.
Nếu như, nếu như cậu sớm biết có người sẽ vì lời nói của cậu mà cười vui vẻ như vậy, đại khái cậu sẽ thao thao bất tuyệt trên sân khấu nói chuyện không ngừng.
Đang nghĩ ngợi, xoạt một tiếng, Tấn Viễn mở cửa phòng tắm từ bên trong đi ra, Giang Hạc ngẩng đầu, dừng một chút trên khuôn mặt xinh đẹp bị nước nóng nóng đến mức mê người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở áo choàng tắm trên người anh, chậm rãi rũ mắt xuống.
Cậu còn nghĩ anh sẽ cởi trần đi ra ngoài...
Tấn Viễn từ phòng tắm đi ra, thấy Giang Hạc tựa vào bàn TV cúi đầu kiểm tra điện thoại di động không có một tia quẫn bách, khẽ mím môi một chút, không quá cao hứng trong lòng đánh dấu một quân tử chính nhân cho cậu.
Anh còn tưởng rằng anh đã làm đến mức này, cậu như thế nào cũng sẽ tò mò vụиɠ ŧяộʍ nhìn bên đây hai cái.
Trong lòng xẹt qua một tia mất mát nhàn nhạt, chợt Tấn Viễn lại nhẹ nhàng liếm liếm môi, cũng lấy một chai nước khoáng từ trên bàn vặn ra, chai bên cạnh Giang Hạc vừa uống, vừa nhìn giường trước mặt hỏi Giang Hạc: "Giang Tổng tối nay muốn ngủ tôi như thế nào?"
Giang Hạc ngẩn người: "Ngủ anh?"
"À," Tấn Viễn lại uống một ngụm nước, không nhanh không chậm sửa miệng nói, "Tôi nói sai, tôi là hỏi Giang Tổng đêm nay muốn tôi ngủ như thế nào?"
Lúc này Giang Hạc mới chú ý tới trong phòng chỉ có một cái giường, đây là khách sạn bình thường, không phải phòng trước kia anh ở có nhiều phòng.
Điều này có nghĩa là đêm nay cậu sẽ cùng Tấn Viễn tiến triển đến mức cùng giường chung gối, thật đúng là đủ nhanh.
Giang Hạc trầm mặc trong chớp mắt, nghĩ đến bọn họ cũng không phải chưa từng ngủ trên một cái giường, bình tĩnh nói: "Tùy ý là tốt rồi."
"Được." Giang Hạc là ông chủ, em ấy nói gì thì là thế đó.
Tấn Viễn lau khô mái tóc ướt trên đỉnh đầu, không nhăn nhó mà bò lên giường, tự mình kéo chăn đắp lại, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Giang Hạc thấy anh ngoan ngoãn không làm cái gì khác, cũng đi đến bên kia giường, xốc chăn lên nằm xuống.
"Giang Hạc." Cậu vừa nằm xuống, còn chưa kịp đưa tay tắt đèn, thanh âm Tấn Viễn đột nhiên vang lên.
Giang Hạc giống như đã sớm có dự liệu, giương mắt lên nhìn anh: "Ừm?"
Tấn Viễn không biết từ lúc nào lại ngồi dậy, vươn tay về phía cậu nói: "Tay em đưa tôi."
Giang Hạc không chút do dự liền đưa tay cho anh.
Tay trái Tấn Viễn nhẹ nhàng đặt lên tay phải duỗi ra của Giang Hạc, năm ngón tay trắng nõn thon dài từng ngón từng ngón phủ lên nhau, sau đó chậm rãi đan chặt một chỗ, nâng mắt lên, hướng Giang Hạc khẩn trương hỏi: "Như vậy sẽ phản cảm sao?"
Giang Hạc nâng lên bàn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, dưới ánh đèn sợi đốt, chỉ thấy ngón tay của cậu quấn quýt năm ngón tay thon dài trắng lạnh, cậu giống như đang nắm một nắm sữa, lại giống như đang nắm một đóa hoa trà trắng sữa thơm ngát, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tấn Viễn lại nằm xuống một lần nữa, bên môi nở ra một nụ cười đẹp mắt: "Vậy tối nay tôi cứ như vậy nắm em ngủ, có thể đi?"
Đuôi lông mày Giang Hạc khẽ nhíu, rất kinh ngạc liền nói ra trong lòng: "Chỉ là như vậy thôi?" Cậu ấy luôn cảm thấy Tấn Viễn không giống một người dễ thỏa mãn như vậy.
Nghe thế, Tấn Viễn cười cười, đối mặt với Giang Hạc, ngồi dậy, lôi kéo bàn tay nắm chặt của bọn họ rơi vào đai áo choàng tắm lỏng lẻo của anh, lông mi mảnh khảnh khẽ giương lên, ý cười trên mặt trêu người, trắng trợn hấp dẫn: "Giang Tổng nếu muốn chơi một chút gì đó, tôi cũng có thể phụng bồi."
Ánh mắt Giang Hạc theo động tác của Tấn Viễn di chuyển về phía anh, áo choàng tắm của anh buộc không chặt, lúc này đã buông lỏng ra, nửa bả vai áo choàng tắm đã sớm trượt xuống, phong hoa ẩn dưới lớp vải trút xuống, phản chiếu một không gian rực rỡ.
Giang Hạc vội vàng thu hồi tầm mắt, nhanh tay lẹ mắt tắt đèn trong phòng, đem phong cảnh trên người Tấn Viễn giấu trong bóng tối, lại một lần nữa nắm tay Tấn Viễn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, trấn an nói: "Ngủ."
Tấn Viễn bị móng vuốt kia của cậu cào cào, đầu ngón tay run rẩy, còn không đợi anh phản ứng, trong nháy mắt tiếp theo, cả người anh đều bị ôm vào trong lòng ấm áp, mùi hương thanh nhã độc đáo thuộc về Giang Hạc bao lấy anh, có một xúc cảm mềm mại cọ qua bên tai anh, vang lên một thanh âm ôn nhu đến tận xương tủy của cậu: "Kỳ thật như vậy tôi cũng không phản cảm."
"Ừ." Cả thể xác lẫn tinh thần Tấn Viễn đều bị ấm áp chảy ra từ trên người Giang Hạc bao bọc, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Đầu anh tựa vào đầu Giang Hạc, cảm thụ tiếng hít thở của cậu, rất an ổn nhắm mắt lại, lâm vào ngủ say.
Giấc ngủ này của Tấn Viễn đặc biệt sâu, trong lúc đó Giang Hạc ban đêm nhổm dậy hai lần, thay anh điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa hai lần anh cũng không phát hiện ra.
Ngày hôm sau vừa mở mắt, việc đầu tiên Tấn Viễn làm chính là giơ tay lên, nhìn tay anh và Giang Hạc còn nắm chặt nhau hay không, thấy tay hai người vẫn còn đang êm đềm nắm chặt cùng một chỗ, trái tim xao động bất an kia của anh mới an bình lại.
Nhưng trong nháy mắt, phản ứng tự nhiên ở đâu đó trên thân thể anh, khiến cho động tác của anh không tự chủ được cứng đờ, trên dung nhan tinh tế hoàn mỹ hiện ra một chút xấu hổ, cả người cũng không dám động một chút, sợ đánh thức Giang Hạc.
Nhưng hiển nhiên anh sợ hãi cũng vô dụng, bởi vì động tác vừa rồi anh giơ tay lên đã đánh thức Giang Hạc đang ngủ nông.
Lúc này hai người bọn họ đều mở mắt ra, đều nhìn thẳng đối phương, đều mím môi, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Trong phòng lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.
"Khụ..."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Tấn Viễn dẫn đầu ho khan một tiếng, phá vỡ trầm tĩnh, anh vừa mới tỉnh lại, cổ họng còn chưa mở ra, mang theo chút khàn khàn hỏi Giang Hạc: "Như vậy cũng không phản cảm sao?"
Giang Hạc xoay người giảm bớt sự lúng túng trên người hai người, không trả lời, cũng không buông tay bọn họ còn đang nắm nhau.
Tấn Viễn thấp giọng cười cười, cũng không ép Giang Hạc nhất định phải trả lời anh. Anh ở trên mu bàn tay Giang Hạc nắm một đêm nhẹ nhàng ấn, sau đó buông ra, từ trên giường đứng lên, chậm rãi cầm lấy ba lô của mình, đem quần áo bên trong ra thay.
Vừa cài nút áo sơ mi, vừa hướng Giang Hạc đưa lưng về phía anh không nói lời nào hỏi: "Ông chủ, hôm nay muốn trở về thành phố S làm việc sao?"
Vấn đề bình thường Giang Hạc cũng sẽ không thể không trả lời Tấn Viễn, cậu dừng một chút, từ trên giường ngồi dậy, nhìn Tấn Viễn đang mặc quần áo trước mặt, suy nghĩ một chút trả lời: "Cũng không cần, làm việc ở khách sạn cũng được."
Tấn Viễn lập tức hỏi: "Vậy tôi có thể hẹn ông chủ một chút thời gian buổi chiều hay không?"
Giang Hạc chỉnh lại áo choàng tắm hơi lộn xộn trên người: "Hả?"
Tấn Viễn cài nút áo sơ mi cuối cùng, gửi cho cậu lời mời chân thành nhất: "Giang Hạc, buổi chiều chúng ta đi hẹn hò đi."
-----------
//
NTT