Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 58: hẹn hò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi giao lưu được tổ chức tại một công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng ở thành phố Z, các hiệp hội khoa học kỹ thuật, ngành công nghiệp các nơi đều phái người đến, ngoài ra còn có không ít đại gia nổi tiếng trong ngành.

Nhìn chung, buổi giao lưu này vẫn rất đáng giá, có thể học được không ít thứ.

Tấn Viễn vốn thích nghề này, bởi vậy lúc nghe giảng đặc biệt nghiêm túc, bút ký một mảnh dài hẹp ghi chép vài văn bản. Lúc rảnh rỗi, anh liền đem những tài liệu ghi chép xong chỉnh lý, chờ buổi buổi giao lưu sắp kết thúc, anh liền đem những ghi chép này sao chép một phần cho Hà Lạc.

"Lợi hại!" Hà Lạc vừa thấy Tấn Viễn gửi tới, rõ ràng ngắn gọn, vừa nhìn đã biết ghi chép hoàn toàn khác với ghi chép của hắn, trong nháy mắt cho Tấn Viễn một ngón cái.

Trong lòng cảm khái, có một người bạn đại lão chính là sảng khoái như vậy, làm cái gì cũng có thể nắm thắng, ngay cả ghi chép loại chuyện nhỏ này làm không tốt cũng không có quan hệ, dù sao đại lão cũng sẽ làm ra ghi chép tốt hơn.

Ngay khi Hà Lạc cảm thấy hạnh phúc vì may mắn đời này có thể kết giao được bạn tốt như Tấn Viễn, sau một khắc, lời Tấn Viễn nói, thiếu chút nữa trực tiếp đưa hắn đi.

"Những điểm chính của buổi sáng tôi đã sửa sang lại quy kết tốt rồi, buổi chiều đại khái tôi cũng có thể đoán được vài thứ quan trọng, tôi liệt kê những con số này ở phía sau phần ghi chép này, buổi chiều lúc cậu nghe giảng, nhớ giúp tôi ghi chép một chút."

Hà Lạc nhìn Tấn Viễn nghiêm túc nói chuyện, ngượng ngùng hỏi: "Cái gì gọi là nhớ giúp cậu ghi chép một chút, tôi nghe không rõ lắm, cậu nói rõ ràng một chút."

Tấn Viễn nhìn về phía hắn, lại giải thích một lần: "Ý tứ chính là buổi chiều tôi có việc, không nghe được phía dưới trao đổi, cậu chú ý giúp tôi đem kiến thức tôi muốn nghe ghi nhớ là được."

Hà Lạc không dám đáp ứng: "Đại ca, cậu có chuyện gì? ... loại chuyện này cậu vẫn nên tự mình làm, tôi không làm được."

Trên thế giới này còn có chuyện gì đáng sợ hơn cặn bã giúp học bá ghi chép. Nếu Tấn Viễn để cho hắn chạy việc hoặc là chuyện đóng góp khác, hắn còn có thể giúp đỡ, nhưng loại chuyện ghi chép này, hắn thật sự không được lắm, vạn nhất mới nháy mắt, mất tập trung, nghe rò nghe rỉ thì làm sao bây giờ.

Tấn Viễn vỗ vỗ bả vai hắn: "Tôi đã liệt kê xong, đến lúc đó cậu chú ý nghe một chút, nghe được điểm trên đề cương của tôi, cứ thế ghi chép là được, tôi trở về sẽ tự mình quy nạp chỉnh lý, tôi tin tưởng cậu có thể."

"Tôi không thể," Hà Lạc vẫn không dám đáp ứng, lại hỏi anh, "Rốt cuộc cậu có chuyện gì, nhất định phải đi sao?"

"Đại sự cuộc đời." Tấn Viễn đối với hắn ý vị không rõ cười một chút, "Cậu nói tôi có nên đi hay không?"

"A!" Hà Lạc thoáng cái phản ứng lại, "Người cậu thích cũng tới thành phố Z?"

"Cũng không phải," Trong mắt Tấn Viễn đều hiện lên ý cười, cùng Hà Lạc khoe khoang, "Em ấy yêu tôi quá, luyến tiếc tôi, cái này không phải tôi chân trước vừa đi công tác, chân sau liền đuổi theo sao, tôi phải bồi em ấy."

Hà Lạc: "..."

Hà Lạc nhìn dung mạo yêu nghiệt của Tấn Viễn, nói thật: "Lớn lên như cậu, muốn không yêu cậu cũng khó khăn đi."

"Cũng không nhất định được," Tấn Viễn lắc đầu, không có ý muốn cùng Hà Lạc giải thích chi tiết, chỉ hỏi hắn, "Việc này cậu giúp hay không giúp."

Hà Lạc mím môi: "Nếu là chuyện nhỏ khác còn chưa tính, nếu cậu muốn đi hẹn hò, việc này tôi thế nào cũng phải giúp."

Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: "Bất quá tôi nhớ tốt thì ghi chép rõ ràng, nếu nhớ không tốt, cậu cũng đừng trách tôi."

"Chỉ cần cậu chịu hỗ trợ là được." Đối với Hà Lạc, Tấn Viễn vẫn rất yên tâm, tuy rằng hắn không phải rất cẩn thận, nhưng chỉ cần là chuyện anh dặn dò, hắn nhất định sẽ lấy lại mười hai phần tinh thần đi làm, hơn nữa hắn kỳ thật không ngốc, chính là lười động não suy nghĩ sự tình.

Từ buổi giao lưu đi ra, Tấn Viễn trực tiếp bắt xe đến khách sạn đón Giang Hạc đi.

Hai đại nam nhân hẹn hò, Tấn Viễn cũng không có làm một bó hoa hồng, mà là đi thẳng vào chủ đề.

Nhưng khi anh nhìn thấy Giang Hạc từ khách sạn đi ra, vẫn hơi ngẩn người.

Bởi vì trước khi ra khỏi cửa anh đã cố ý dặn dò Giang Hạc không được mặc âu phục, hôm nay cậu không còn mặc một bộ âu phục vạn năm không thay đổi của cậu nữa, mà thay một bộ đồ giản dị màu trắng, ngay cả giày cũng thích hợp thay một đôi giày thể thao, cả người thu lại khí thế quanh thân, chỉ còn lại khí chất tao nhã, phong độ nhẹ nhàng.

Giang Hạc đi tới trước mặt Tấn Viễn, thấy Tấn Viễn sửng sốt, ôn hòa cười cười: "Như thế nào, tôi mặc một thân này rất kỳ quái sao?"

"Không có," nhìn gương mặt nho nhã anh tuấn như trước, Tấn Viễn lắc đầu, "Vẫn đẹp trai."

Giang Hạc cười nói xong cùng Tấn Viễn ngồi lên taxi: "Thật lâu rồi không ăn mặc thoải mái như vậy, hôm nay muốn đi leo núi sao?"

Không trách Giang Hạc sẽ hỏi như vậy, thành phố Z nổi tiếng với du lịch, xung quanh có không ít danh thắng núi non, du khách đến thành phố Z đều thích đi leo núi.

Khi Tấn Viễn nói với Giang Hạc bảo cậu thay quần áo bình thường, Giang Hạc liền có suy đoán, hiện tại cậu ngồi trên taxi thấy vị trí taxi chạy tới vừa vặn là một điểm du lịch sơn cảnh tương đối nổi tiếng, bởi vậy hỏi.

Tấn Viễn không trả lời cậu, mà là bán một cái hấp dẫn: "Em đoán xem."

Giang Hạc đoán như vậy, nhưng ngay từ đầu xe taxi đích thật là chạy về phía điểm du lịch, nhưng đến cửa nó lại rẽ một khúc cua, đi xa hơn, lần này Giang Hạc liền không đoán được Tấn Viễn muốn dẫn cậu đi làm cái gì.

Taxi lảo đảo chạy gần một tiếng đồng hồ mới đến đích, giữa đường Tấn Viễn sợ buổi chiều sẽ không chịu nổi, tựa vào bả vai Giang Hạc mơ mơ màng màng ngủ một lát.

Vừa xuống xe, Giang Hạc nhìn thấy một ngọn núi tuyết nguy nga lấp lánh trước mặt họ, có chút rung động nói: "Thành phố Z lại còn có chỗ như vậy?"

Tấn Viễn trả tiền xe, đến gần giải thích với cậu: "Vị trí của dãy núi tuyết này nằm ở vĩ độ cao, cho nên liền hình thành cục diện cây xanh bao quanh, chỉ có nó còn tuyết trắng."

Tấn Viễn một mặt mang theo Giang Hạc đi đến khu trượt tuyết mới xây dưới chân núi tuyết, vừa đối mặt với cậu nói: "Giang Hạc, em xem, thế giới vô biên, không gì là không có, mùa hè có núi tuyết, mùa đông có nhiều hoa, những chuyện này trong mắt người khác không thể tưởng tượng nổi, kỳ thật đều là hiện tượng tự nhiên không thể tự nhiên hơn, cho nên thân là một nam nhân tôi thích em cùng là nam nhân, cũng là một chuyện tự nhiên, không cần sợ hãi."

Giang Hạc bị lời nói của Tấn Viễn chấn động, há môi, muốn giải thích cái gì đó, nhưng Tấn Viễn đã đi đến quán trượt tuyết nói chuyện với quản lý.

Cậu đành phải ngậm môi lại, đánh giá tòa trượt tuyết này, xuyên qua thủy tinh, cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng đám người bên ngoài tùy ý đi dạo dưới chân núi tuyết, nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi Tấn Viễn: "Anh có biết trượt tuyết không?"

Tấn Viễn thuê hai bộ thiết bị trượt tuyết từ ban quản lý khu trượt tuyết, đưa cho Giang Hạc một bộ, trả lời chắc chắn: "Không."

Giang Hạc: "..."

Giang Hạc nhìn anh im lặng trong chớp mắt, khó hiểu nói: "Vậy tại sao anh lại dẫn tôi đi trượt tuyết?"

Tấn Viễn thấy cậu nói ngoài miệng như vậy, nhưng vẫn chậm rãi mặc quần áo bảo hộ, thuận tay thay cậu kéo khóa của bộ đồ bảo hộ đến cổ: "Bởi vì cuộc sống dài như vậy, chúng ta cũng không thể ở lại nguyên tại chỗ cả đời, hãy làm mấy việc chúng ta sẽ làm."

Nói xong anh cười một chút: "Tôi nghĩ chúng ta thỉnh thoảng thử một chút chuyện, coi như là không thẹn đối với cuộc sống đi."

Giang Hạc nhìn Tấn Viễn cười đến tự tin trước mặt cậu, hoàn toàn không có chút nào khiếp đảm khi không biết trượt tuyết, không khỏi ngẩn người.

Cậu đã gặp qua Tấn Viễn rất nhiều mặt, khiếp đảm, kiêu ngạo, mị hoặc, đùa giỡn vô lại, duy chỉ có chưa nhìn thấy một mặt tự tin không sợ hãi như bây giờ, còn làm cậu ngoài ý muốn.

"Nghĩ cái gì?" Mặc xong quần áo trượt tuyết, Tấn Viễn liền mời một huấn luyện viên dạy bọn họ kỹ xảo trượt tuyết, thấy Giang Hạc vẫn thất thần, nhắc nhở cậu, "Chuyên tâm một chút, đợi lát nữa ngã trong đống tuyết thì đừng chờ tôi kéo em."

Lúc này Giang Hạc mới hoàn hồn, chăm chú nghe.

Nghe xong giảng dạy, hai người lại đơn giản biểu diễn vài lần, cảm thấy không có vấn đề gì, mới bước vào trong khu trượt tuyết.

Nhưng mà học được và thực hành thì chung quy cũng là hai chuyện khác nhau, hai người vừa mới ở trong phòng giảng dạy có bao nhiêu thuần thục đến khu trượt tuyết liền có bao nhiêu buồn cười.

Tấn Viễn còn chưa trượt lên hai bước, đã ngã vào trong đống tuyết thật sâu, lúc đứng lên, trên người, trên đầu đều là bọt tuyết, Giang Hạc nhìn thấy, kéo anh từ trong đống tuyết cười không ngừng: "Kéo tôi? Bây giờ chúng ta là ai kéo ai?"

Tấn Viễn cởi mũ bảo hiểm lắc tuyết trên đầu, gương mặt trắng nõn bị tuyết đóng băng đến ửng đỏ, hướng Giang Hạc cười nhạo cậu nói: "Giang Tổng lợi hại, Giang Tổng không ngại tự mình làm mẫu cho nhân viên của em đi."

Giang Hạc nhíu mày, nhìn đường trượt tuyết quanh co phương xa, mím chặt môi, trong đầu chậm rãi nhớ lại kỹ xảo trượt tuyết vừa giảng dạy, chậm rãi chạy xuống phía dưới, tuy rằng tốc độ chậm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng không đấu vật. Cậu nghiêng đầu nhìn Tấn Viễn phía sau cậu, có chút hương vị khoe khoang.

Chính là cậu vừa động, trọng tâm thân thể một cái không ổn định, ngay sau đó trọng tâm dưới chân cũng nghiêng về phía trước, mắt thấy sắp rơi vào trong tuyết, cậu lập tức nhắm mắt lại, chờ đợi một khắc ngã xuống.

Nhưng sau một giây, cậu cảm giác bị thứ gì đó kéo lại, chậm rãi mở mắt ra, thấy Tấn Viễn đang kéo cổ áo bảo hộ của cậu, cười cười: "Cái này chẳng phải là kéo sao."

Dung nhan yêu nghiệt của anh, giờ phút này tùy ý cười, so với núi tuyết ánh mặt trời chiếu rọi còn chói mắt hơn, Giang Hạc rốt cục có loại Tấn Viễn trước mặt cậu cùng Viện Viện lần đầu tiên nhìn thấy, liếc mắt một cái đã làm cậu động tâm không thôi, mị lực bắn ra bốn phía chồng lên nhau.

Có lẽ anh vốn là như vậy tùy ý che mặt trời, chỉ là bởi vì gặp phải người kia là chính mình, tất cả không tự tin của cậu đều bộc phát ra, che lấp hào quang của bản thân.

Giang Hạc trong lòng xúc động một trận, cậu run rẩy, biện giải cho mình: "Tôi vừa rồi chỉ là không cẩn thận, lát nữa sẽ không, anh vẫn nên cẩn thận một chút chính mình đi."

Giang Hạc cảm thấy so với cậu đã trơn trượt một chút mà nói, Tấn Viễn vừa mới bắt đầu đã ngã trong tuyết còn mạnh hơn một chút.

"Được rồi." Tấn Viễn thấy Giang Hạc tự tin như vậy, buông tay kéo cổ áo cậu ra, nhớ lại cảm giác vừa rồi anh sốt ruột muốn giữ chặt Giang Hạc bộc phát ra, đội mũ bảo hiểm, tiếp tục trượt xuống đường tuyết, lần này quả nhiên không đấu vật nữa, cuối cùng an an ổn ổn dừng lại.

Giang Hạc còn giống như rùa trượt về phía trước, chậm rãi mò mẫm kỹ xảo, đột nhiên thấy Tấn Viễn veo một cái liền trượt ra ngoài, vững vàng dừng ở phía trước cậu, cả người ngây người một chút.

Bây giờ cậu bắt đầu nghi ngờ liệu Tấn Viễn có lừa cậu không biết trượt tuyết hay không, nhưng cậu không có bằng chứng. Đàn ông trời sinh không chịu thua thiệt, Giang Hạc mím chặt môi, cũng không khỏi tăng nhanh tốc độ một chút.

Nhưng mà không phải là không, còn chưa tới vài giây, cậu cũng giống như Tấn Viễn, một đầu ngã vào trong đống tuyết.

Tấn Viễn cảm giác mình đã tìm được bí quyết, lúc này thấy Giang Hạc té ngã, vội vàng cởi ván trượt tuyết chạy tới kéo cậu từ trong tuyết lên, thay cậu vỗ vỗ tuyết trên người, nắm lấy hai tay cậu: "Tôi sẽ giúp em chút, tôi mang theo em chậm rãi tìm cảm giác đi."

Tư vị rơi trong tuyết thật sự là không dễ chịu, Giang Hạc tháo mũ bảo hiểm cùng kính bảo hộ phủi tuyết, cũng không cậy mạnh nữa, tùy ý Tấn Viễn lôi kéo cậu, từng chút từng chút trượt về phía trước, bên cạnh có người chống đỡ sẽ theo bản năng cảm thấy an toàn, tứ chi cũng dần dần thả lỏng lớn mật.

Mang theo Giang Hạc lướt một hồi, Tấn Viễn thấy Giang Hạc dần dần tiến vào trạng thái, lên tiếng nói: "Hiện tại có phải tìm được một chút cảm giác hay không?"

Giang Hạc gật đầu.

Tấn Viễn buông cậu ra, trượt đến trước mặt cậu cách đó không xa: "Vậy em lại tự mình thử xem."

Tấn Viễn vừa đi, điểm chống đỡ an toàn không còn, nhưng tâm lý trời sinh không chịu thua vẫn khiến Giang Hạc trượt về phía Tấn Viễn, đáng tiếc cậu còn chưa nắm giữ kỹ xảo, vừa trượt hai bước lại lảo đảo.

May mắn Tấn Viễn ở phía trước không xa, lúc cậu trượt xuống, đúng lúc ôm lấy anh, mới không khiến cậu lần thứ hai ngã vào trong tuyết.

Tấn Viễn ôm Giang Hạc trong ngực hô hấp hỗn loạn, chờ cậu chậm rãi vững vàng trở lại, mới buông cậu ra: "So với lúc mới bắt đầu tốt hơn nhiều, có lẽ còn chưa thuần thục, em thử thêm vài lần nữa là tốt rồi, tôi đi phía trước bảo vệ em."

Giang Hạc dựa vào trong ngực Tấn Viễn, ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người anh, một trái tim thấp thỏm bất an mới chậm rãi an ổn lại, lấy lại lòng tin, tiếp tục hướng Tấn Viễn ở phía trước chờ cậu trượt qua, mỗi một lần cậu sắp ngã xuống, Tấn Viễn đều chuẩn xác không sai ở phía trước ôm lấy cậu.

Dần dần lá gan của cậu cũng chậm rãi lớn lên, không quan tâm cứ trượt về phía trước là được, dù sao Tấn Viễn sẽ một mực ôm lấy cậu, cậu có thể yên tâm lớn mật xông về phía trước, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ ngã xuống.

Chờ Giang Hạc ý thức được cậu đối với Tấn Viễn sinh ra tâm lý ỷ lại, cậu lại một lần nữa rơi vào trong ngực Tấn Viễn, cảm nhận được tiếng tim đập cùng tiếng hô hấp trên người Tấn Viễn, ngoài ý muốn phát hiện cậu thế nhưng không bài xích, ngược lại còn không hiểu sao cảm thấy rất an tâm, an tâm đến mức làm cho cậu sinh ra ý nghĩ muốn ở lại trong ngực anh vĩnh viễn, bởi vì loại cảm giác được người bảo vệ này thật sự là quá tốt đẹp.

"Em hiện tại đã dần dần nắm giữ được kỹ xảo rồi." Tấn Viễn đỡ lấy thắt lưng Giang Hạc, nhìn thẳng cậu nói, "Vừa rồi một chút đã có xu hướng dừng lại."

Lúc trước vẫn một mực suy nghĩ như thế nào mới có thể làm cho mình không ngã xuống xấu mặt, không chú ý qua cái gì, hiện tại Giang Hạc đột nhiên phản ứng lại, mới phát hiện tư thế hiện tại của bọn họ thập phần không thích hợp.

Chân Tấn Viễn dán vào đùi cậu, tay ôm trên thắt lưng, khoảng cách mặt đối mặt của bọn họ không quá mười cm, bởi vì trên mắt đeo kính bảo hộ, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng khi Tấn Viễn nói chuyện hơi nóng thở ra rơi trên cánh môi của cậu.

Giang Hạc lơ đãng liếm môi một chút, ngọt.

Tấn Viễn nói xong, ánh mắt dừng lại trên cánh môi bị chính cậu liếm đến mọng nước của Giang Hạc, lăn qua cổ họng, cực kỳ gian nan dời tầm mắt, kéo dài khoảng cách giữa hai người một chút: "Lại một lần nữa, em thử xem có thể dừng lại trước mặt tôi hay không."

Giang Hạc nuốt nước bọt một chút: "Được."

Phía trước Tấn Viễn chặn ngang tiếp nhận Giang Hạc nhiều lần như vậy, Giang Hạc cũng dần dần tìm được một ít quy luật, hơn nữa cậu hiện tại cũng không sợ ngã xuống, một cái bổ nhào, vững vàng dừng ở trước mặt Tấn Viễn.

"Rất lợi hại." Tấn Viễn nhìn Giang Hạc có thể dừng lại, cười cười, "Hiện tại em có thể thử tự mình trượt một cái đường dốc xem chút."

Thành công trượt tuyết một lần, Giang Hạc tự tin tăng lên rất nhiều, cảm thấy mình cũng gần như học được, chỉ vào một con dốc lớn trước mặt nói: "Cái này đi."

Tấn Viễn cũng cảm giác Giang Hạc hẳn là nắm giữ được kỹ xảo, không nghĩ nhiều liền trượt xuống dốc, giống như lúc trước đã làm rất nhiều lần hộ tống Giang Hạc ở phía trước.

Lúc trước hai người bởi vì luyện tập trượt tuyết đã trượt qua mấy con dốc, hiện tại đường dốc này của bọn họ là một trong số ít đường dốc khó khăn cuối cùng. Lúc Giang Hạc mới bắt đầu trượt xuống tâm tính còn tương đối ổn định, nhưng độ cong đến dốc phía sau càng lúc càng thẳng, tốc độ trượt xuống cũng càng ngày càng nhanh, tim cậu không ngừng tăng tốc, đến cuối cùng hoàn toàn hoảng hốt, hoàn toàn không biết nên làm cái gì mới tốt, ngay khi cậu cảm giác mình muốn trượt ra ngoài, suy nghĩ đã không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, chỉ có thể theo bản năng nhắm mắt lại, nghe theo mệnh trời.

Khoảng cách cách hơi xa, Giang Hạc cũng không phải là người thích lên tiếng thét chói tai, cậu nhắm mắt lại không tiếng động xông về phía Tấn Viễn hoàn toàn không có ý dừng lại, Tấn Viễn nhất thời không kịp phản ứng, đồng thời ôm lấy cậu, bị lực đạo của cậu mang theo cùng nhau xông về phía xa, cuối cùng hai người song song ngã xuống tuyết mới khó khăn ngừng lại được.

Đau đớn trong tưởng tượng không có truyền đến, ngược lại chóp mũi của cậu rơi đầy mùi sữa ngọt ngào quen thuộc của anh, Giang Hạc biết cậu lại một lần nữa được Tấn Viễn bảo vệ, buông lỏng cánh môi bị dọa đến mức phong kín, toàn thân xụi lơ vô lực nằm sấp trên người Tấn Viễn, từng ngụm từng ngụm thở dốc, làm càn phát tiết kinh hoảng thất thố của mình.

Hàm dưới của Giang Hạc nằm trên môi Tấn Viễn, hơi thở dồn dập của cậu đều đánh vào mặt, đem kính bảo hộ trên mặt Tấn Viễn đều nhuộm một tầng bạch khí thật dày, khiến anh không thấy rõ bộ dáng của Giang Hạc, nhưng thông qua cảm thụ lồng ngực không ngừng phập phồng của Giang Hạc cùng với trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực, Tấn Viễn cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu, anh nâng một bàn tay ôm chặt thắt lưng Giang Hạc lên, theo lưng cậu khẽ vuốt ve trấn an, cho cậu sức mạnh.

Cảm nhận được sự trấn an của Tấn Viễn, Giang Hạc mới từ trong cơn co giật chậm rãi phục hồi tinh thần lại, cậu vừa cúi đầu liền nhìn thấy Tấn Viễn bị cậu đè dưới thân, trên người quấn đầy khí tức của cậu, nửa người đều chìm trong tuyết, mặc dù anh đeo kính bảo hộ nhìn không rõ toàn bộ bộ dáng vẻ, nhưng đôi môi có thể bởi vì vừa rồi quá khẩn trương mà cắn rách một chút da đang thấm máu tươi, ở trong tuyết trắng rơi xuống này đặc biệt lộng lẫy.

Cậu đột nhiên có một cảm giác muốn hôn anh.

Ý niệm của Giang Hạc vừa mới xông lên, đôi môi hơi lạnh của cậu liền ma xui quỷ khiến dán lên cánh môi Tấn Viễn, nhẹ nhàng chạm vào một chút, thay anh liếm đi giọt máu tươi câu tâm phách.

Tấn Viễn tuy rằng không thấy rõ tình huống trước mặt, nhưng anh biết Giang Hạc đè xuống với anh, lưu lại một chút xúc cảm dính dính trên cánh môi anh là cái gì, tâm tình xúc động một trận, anh mím nụ hôn không nhẹ không nặng này, đột nhiên mở miệng hỏi Giang Hạc: "Có phải em chỉ biết hôn môi như vậy không?"

Giang Hạc bị hỏi sửng sốt: "Hả?"

Tấn Viễn tháo mũ bảo hiểm và kính bảo hộ buộc trên đầu xuống, sau khi nhìn rõ Giang Hạc trước mặt, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cậu, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua bên môi cậu: "Em như vậy quá ôn nhu, không thích hợp hôn giữa đàn ông cùng đàn ông."

"Nếu không tôi dạy em, đàn ông cùng đàn ông hôn nhau như thế nào đi." Tấn Viễn ngoài miệng nói 'nếu không' nhưng trên thực tế đã nắm lấy cằm Giang Hạc cường thế hôn lên, đầu lưỡi cạy mở khe môi cậu, đảo qua từng ngóc ngách bên trong, trước sau như một lại khơi lên đầu lưỡi của cậu, môi lưỡi dây dưa.

Giang Hạc đang ngây ngẩn cả người, đột nhiên bị Tấn Viễn ôm lấy môi lưỡi, không nói nên lời, muốn dùng răng cắn, lại bị người nắm cằm không nhúc nhích được, đành phải không ngừng ngửa đầu lên trên để thoát.

Tấn Viễn ở phía dưới, bị Giang Hạc giãy dụa đến mức dần dần không dùng được sức, anh xoay người đè Giang Hạc dưới thân, thuận tay thay cậu cởi mũ bảo hiểm cùng kính bảo hộ vướng bận trên đầu, cánh môi đè lên cánh môi, răng chạm vào răng, cuồng dã mà lưu đày cắи ʍút̼, giải quyết nỗi khổ nhiều năm tương tư.

Thân thể Giang Hạc vừa rồi bị dọa đến còn đang ở trong trạng thái mềm nhũn, lần này đối mặt với sự cường thế của Tấn Viễn lại càng không có bất kỳ lực phản kháng nào, chỉ đành bị ép tiếp nhận nụ hôn tùy ý làm bậy của Tấn Viễn.

Yết hầu của hai người đàn ông không ngừng lăn lộn nuốt, môi lưỡi giao triền phát ra thanh âm khiến người ta xấu hổ, tiếng thở hổn hển lại vang lên trong tuyết, thẳng đến khi Tấn Viễn cũng sắp không còn khí lực, anh mới buông Giang Hạc bị hôn đến thở không nổi ra, lấy mu bàn tay lau đi vết nước dinh dính trên khóe môi, ngón tay vuốt ve cánh môi Giang Hạc hơi sưng, hài lòng cười nói: "Bây giờ mới đúng nụ hôn của những người đàn ông."

------------

Hơi mệt =))))

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio