Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 72: nấu cháo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói là làm một đêm, nhưng khi Tấn Viễn làm xong lần thứ ba, đầu liền choáng váng không chịu nổi, ngay cả khí lực rửa mặt cũng không có, anh ôn nhu hôn Giang Hạc tỏ vẻ trấn an, sau đó liền ôm vòng eo gầy gò của cậu, cảm thấy mỹ mãn ngủ say.

Anh cảm thấy, tuy rằng anh không làm trọn một đêm, nhưng cũng không sai biệt lắm làm đến lúc bình minh, hơn nữa, ở trạng thái thân thể anh không tốt, có thể kiên trì ba lần đã rất tốt rồi.

Nhưng mà, ngày hôm sau, khi anh từ trong ánh mặt trời chói mắt tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên liền thấy Giang Hạc nhàn hạ ngồi bên giường cúi đầu, đôi mắt chăm chú đọc sách, trong nháy mắt liền phá phòng thủ.

Lần đầu tiên, nào có công làm còn chưa tỉnh, thụ bị làm liền tỉnh trước? năng lực của anh kém như vậy sao? Anh nhớ rất rõ tối hôm qua Giang Hạc cũng từng nói với anh những lời như "chậm một chút", "nhẹ một chút", theo lý thuyết không nên như này.

Có thể là nhận thấy động tĩnh của Tấn Viễn, động tác đọc sách của Giang Hạc dừng lại, từ trong ánh mặt trời nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười nói: "Tỉnh rồi?"

"Ừ." Tấn Viễn khẽ mím môi một chút, không vui vẻ từ trên giường ngồi thẳng người, chăn trên người theo động tác của anh tự nhiên trượt xuống.

Tầm mắt Giang Hạc ở trên người anh phủ đầy vết hôn và vết răng đứng lại vài giây, thoáng nhướng mày, cười cười: "Sao thoạt nhìn giống như là em khi dễ anh vậy."

Tấn Viễn theo tầm mắt của cậu bơi trên người mình một vòng, làn da của anh vừa trắng vừa mềm, bình thường bị Giang Hạc hôn một cái cũng sẽ có dấu vết không nhẹ không nặng lộ ra, huống chi là tối hôm qua bị Giang Hạc chà đạp một phen. Trải qua một đêm lắng đọng, những dấu vết đêm qua đều xanh xanh tím tím từ trên da hiện ra, trải rộng toàn thân, nhìn qua lại có vài phần hương vị khiến người ta đáng thương.

Lại nghe Giang Hạc nói như vậy, Tấn Viễn tiến đến bên cạnh Giang Hạc, từ sau lưng ôm cậu vào trong ngực, cằm đặt lên vai cậu, cọ cọ, ở bên tai cậu mập mờ nói: "Cũng không phải là bị em khi dễ, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều bị em ép khô!"

Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua cậu quấn lấy Tấn Viễn không buông tay, cuối cùng đem Tấn Viễn mệt mỏi đến thể lực không chống đỡ được hôn mê đi, sắc mặt Giang Hạc cũng có chút phiếm hồng, cậu xoa xoa đầu Tấn Viễn tựa vào vai, giọng ôn nhu hỏi anh: "Có đói không?"

"Có chút," Mệt mỏi một đêm, nói không đói nhất định là giả, nhưng Tấn Viễn còn muốn lưu lại cho mình hai phần mặt mũi, hàm súc trả lời một câu, ở trong phòng ngủ trống rỗng của Giang Hạc nhìn lướt qua, lập tức hỏi cậu, "Hiện tại đã mấy giờ rồi?"

Giang Hạc nâng đồng hồ lên: "Ba giờ chiều."

"Đã đến giờ này rồi?" Tấn Viễn hơi khiếp sợ, anh còn tưởng rằng không sai biệt lắm mới hơn mười giờ, không nghĩ tới anh sẽ ngủ như chết.

Giang Hạc khép lại cuốn sách trong tay, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường. Tấn Viễn kéo áo ngủ chỉnh tề trên người anh, ho khan một tiếng, không được tự nhiên hỏi một câu: "Em tỉnh từ khi nào vậy?"

Giang Hạc không rõ lắm cái gọi là lòng hiếu thắng của Tấn Viễn, nghe vậy rất tự nhiên nói một câu: "Khoảng tám chín giờ." Giờ này là thời gian đồng hồ sinh học của cậu tỉnh lại, mặc dù tối hôm qua vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng thói quen hơn mười năm của cậu nhất thời không dễ dàng thay đổi như vậy, đến giờ liền tự mình tỉnh lại.

Tấn Viễn: "..."

Nếu như anh nhớ không lầm, tối hôm qua bọn họ làm đến khoảng năm giờ, bầu trời ngoài cửa sổ đều sáng ngời. Mà Giang Hạc dưới tình huống mệt mỏi như vậy tám chín giờ là có thể tỉnh, anh thì mê man đến ba giờ chiều mới tỉnh, so sánh, anh thật đúng là phế hơn bình thường.

Tấn Viễn cắn cắn môi, anh cảm giác lòng tự trọng của anh tan nát.

Giang Hạc không biết Tấn Viễn đang suy nghĩ cái gì, đi xuống giường, thấy Tấn Viễn còn sững sờ, lại nhẹ giọng nói một câu: "Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân của anh, em đi chuẩn bị chút đồ ăn, anh rửa mặt xong vừa vặn xuống lầu ăn cơm."

Tối hôm qua sau khi gọi Tấn Viễn tới, Giang Hạc liền phân phó giúp việc gia đình hôm nay không tới, cậu sợ bọn họ chơi quá high, để người ta nhìn thấy một ít đồ vật không nên xem, hôm nay tự nhiên sẽ không có người chuẩn bị đồ ăn.

Giang Hạc muốn đi làm gì đó, bước về phía cửa, vừa bước bước đầu tiên, đường cong cơ bắp chân co rút, kèm theo đau đớn nhẹ ở đâu đó khó có thể mở miệng, thắt lưng mềm nhũn, chân giẫm trên mặt đất cũng trở nên phù phiếm, thân thể không khống chế được nghiêng sang một bên, mắt thấy sắp ngã xuống đất...

Tấn Viễn vươn tay ôm eo cậu, vững vàng đưa cậu lên giường, nhìn thân thể lảo đảo cùng khuôn mặt hơi chật vật của cậu, lòng tự trọng của Tấn Viễn tăng lên rất nhiều, dùng ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt anh tuấn cứng rắn của cậu, vui vẻ cười nói: "Kỳ thật anh cũng không có kém cỏi như vậy đúng không?"

Giang Hạc ngã trên người Tấn Viễn, cảm giác được thứ gì đó đặt trên người mình, lại nhìn Tấn Viễn cười đến thoải mái, nhất thời hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, trách không được, lúc tỉnh lại không vui vẻ lắm, cậu còn tưởng rằng anh đang bị hạ đường huyết quấy phá, thì ra đang vì chút chuyện này mà nháo nháo cảm xúc, chịu đựng tai nóng bỏng, Giang Hạc ở trên thắt lưng mềm dẻo của Tấn Viễn sờ sờ, cho anh vài chữ khẳng định: "Thắt lưng không tệ."

Ít nhất tần suất của anh hiện tại cậu không cách nào đạt tới, quả nhiên tuổi trẻ chính là không giống.

Đôi mắt Tấn Viễn sáng lên, truy hỏi cậu: "Thích không?"

Lời này giống như thẳng thắn hỏi cậu sướng hay không như đúc, Giang Hạc biết lúc này không cho Tấn Viễn một đáp án, sẽ vì chuyện tối hôm qua mà buồn bực rất lâu, dừng một chút, nhịn khô nóng trả lời anh: "Còn rất thoải mái."

Không thể phủ nhận, khi cậu vứt bỏ chướng ngại tâm lý cậu đang làm với một người đàn ông, toàn thân hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ Tấn Viễn mang đến cho cậu, cái loại cảm giác run rẩy từ đầu đến chân, từ thân đến tâm đều bị Tấn Viễn hấp dẫn, là ngoại trừ Tấn Viễn ra, bất luận kẻ nào cũng không cách nào cho cậu.

Mí mắt Tấn Viễn cong lên, đôi mắt đen sáng rỡ, hiển nhiên là được Giang Hạc trả lời cho vui vẻ, anh tựa đầu vào bả vai Giang Hạc, từng chút từng chút cọ khẽ, lặng lẽ biểu đạt vui mừng của mình.

Giang Hạc ôm người bạn trai nhỏ cái này cái kia đều dài hơn cậu dưới thân, toàn tâm toàn ý yêu anh, cũng không khỏi vui vẻ cười ra tiếng, ngăn chặn Tấn Viễn đang nhanh chóng cọ xát cậu đến tâm viên ý mã, ôn nhu nói: "Đừng nháo nữa, dậy trước ăn cơm, được không?"

Tấn Viễn lập tức đáp ứng: "Được."

Giang Hạc thích ứng với cảm giác chua xót nhẹ nhàng trên thân thể liền xuống lầu chuẩn bị cơm. Tấn Viễn cầm bộ đồ ngủ Giang Hạc chuẩn bị cho anh đi rửa mặt một phen, nhìn trong gương giống như mặc quần áo người lớn cực kỳ không thích hợp, anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ra khỏi cửa phòng rửa mặt, xoay người đi tới phòng thay đồ của Giang Hạc.

Đợi khi anh ăn mặc xong đi xuống lầu, Giang Hạc đều đang bày bữa sáng, nghe thấy tiếng bước chân của anh, vội vàng quay đầu hỏi: "Sao lại chậm như..."

Lời còn chưa dứt, thanh âm liền đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt cậu chớp chớp nhìn chằm chằm Tấn Viễn xuất hiện trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cuộn lại, lăn yết hầu hỏi anh: "Sao không mặc bộ đồ ngủ em chuẩn bị cho anh?"

Tấn Viễn liền thích nhìn bộ dáng cậu rõ ràng thích vô cùng nhưng còn phải cường tráng trấn định, kéo làn váy, đi tới trước mặt cậu, dùng một đôi mắt đen xinh đẹp sợ hãi nhìn cậu: "Chủ nhân, không thích anh ăn mặc như thế này sao?"

Hô hấp Giang Hạc rõ ràng chậm lại, hơn nửa ngày mới cứng ngắc lắc đầu, nuốt cổ họng, miễn cưỡng nói: "Không có, anh mặc cái gì, em đều thích."

Tấn Viễn cắn cắn môi, vẻ mặt vô tội nói: "Vậy nếu anh cái gì cũng không mặc, chủ nhân có phải thích hơn một chút hay không?"

"Khụ khụ khụ khụ," Từng tiếng từng tiếng chủ nhân, Giang Hạc bị Tấn Viễn hấp dẫn không nhẹ, vội vàng nắm tay kề vào khóe môi mượn ho khan che giấu sự xấu hổ của mình, mạnh mẽ dời ánh mắt từ trên người Tấn Viễn, đặt ở trên bàn ăn sáng cậu chuẩn bị sẵn, "Ăn cơm trước đi."

Tấn Viễn khiêu khích Giang Hạc đến cả người đều ngượng ngùng, lúc này mới buông tha cậu, đem ánh mắt đặt ở trên bàn ăn không có một chút hơi nóng, nhíu nhíu mày, hỏi cậu: "Em đều chuẩn bị cái gì vậy?"

"Bánh mì nướng, nước sốt việt quất, sữa, táo."

Tấn Viễn chỉ vào thức ăn trên bàn, mỗi lần nói một cái, mặt Giang Hạc liền đỏ lên một phần, cậu chưa từng xuống bếp, cái gì cũng sẽ không biết, biết nhất chính là đem bánh mì đặt ở trong máy bánh mì nướng một chút, sau đó bôi đủ loại nước mứt.

Tấn Viễn nghe xong cũng không cười nhạo cậu, chỉ hỏi: "En coi như là ăn sáng đây à?"

Giang Hạc bưng một ly nước glucose vừa điều chế đưa cho anh, không rảnh rang nói: "Trước tiên ăn tạm một chút được không? chờ buổi tối em cho người đến nấu cơm."

Tấn Viễn tiếp nhận nước glucose, chậm rãi uống, lại nhặt một miếng bánh mì nướng ăn hai miếng, gật đầu nói: "Hương vị không tệ, chính là anh có thể ăn được, nhưng dạ dày của em cũng sẽ không còn nữa."

Giang Hạc đang chậm rãi quét nước sốt việt quất lên bánh mì nghe được lời của Tấn Viễn, nghi hoặc một chút: "Ừm?"

Tấn Viễn cúi người xuống, đem bánh mì trong tay cậu quét nước sốt việt quất cắn đi hơn phân nửa, liếm liếm nước sốt việt quất dính trên cánh môi, nhìn nghi hoặc không thôi của cậu cười nói: "Chủ nhân, có phải em đã quên bệnh dạ dày của em, một ngày không có ăn cơm, liền ăn những thứ này, dạ dày này làm sao chịu được?"

Giang Hạc tim run rẩy, giọng nói của cậu hơi nóng lên: "Chỉ là thỉnh thoảng một ngày, không sao."

"Vậy cũng không được." Tấn Viễn nói xong lại cúi người đem nửa miếng bánh mì còn sót lại trong tay cậu ăn đi, cuối cùng còn liếm đi một chút nước sốt việt quất dính trên ngón tay cậu, "Có anh ở đây, làm sao có thể ủy khuất chủ nhân."

Tấn Viễn ăn cả một miếng bánh mì có chút nghẹn, anh uống sạch cả một ly nước glucose, không cho phép Giang Hạc động đến thức ăn trên bàn, đi đến phòng bếp bên cạnh, quen thuộc tìm nguyên liệu nấu ăn bắt đầu nấu cơm.

Phòng bếp nhà Giang Hạc anh cũng không phải lần đầu tiên sử dụng, đối với một vài thứ cất giữ, rất quen thuộc.

Trên đầu ngón tay Giang Hạc còn mang theo cảm giác dính dính mà Tấn Viễn vừa mới liếm qua, cậu nhìn Tấn Viễn toàn thân mang theo dấu vết loang lổ mặc một bộ đồ hầu gái đen trắng bận rộn trong phòng bếp, nhẹ nhàng giật giật ngón tay còn đang nóng lên, hít sâu một hơi, chuẩn bị mạnh mẽ dời ánh mắt dính trên người anh đi nơi khác.

Nhưng mà, ánh mắt cậu lại trượt xuống, trượt đến làn váy người hầu Tấn Viễn, nơi đó có một mảng lớn màu đỏ thẫm còn mang theo chút dấu vết màu tím hiện ra trên hai chân vừa thẳng vừa nhỏ, đặc biệt nổi bật.

Giang Hạc biết đó là tối hôm qua là cậu làm ra.

Trong lòng Giang Hạc vốn chỉ là một ngọn lửa đột nhiên bay lên biến thành một đám hỏa diễm, vô luận cậu hít sâu thế nào cũng không diệt được, hết lần này tới lần khác hai lỗ tai mèo trên đầu Tấn Viễn còn theo động tác của anh cử động đi tới đi lui, câu cho ngọn lửa trong lòng cậu càng cháy càng mạnh, cuối cùng trực tiếp đem lý trí của cậu thiêu hủy.

Dạ dày Giang Hạc không tốt, tối hôm qua lại quá mệt mỏi, Tấn Viễn đang nấu cháo cho cậu, sau lưng anh bị người ôm lấy, ngay sau đó liên tiếp những cái hôn ướŧ áŧ rậm rạp rơi vào cổ anh, thân thể còn đang ở giai đoạn mẫn cảm, bị người hôn như vậy, tay anh cầm thìa nấu cháo buông lỏng, hô hấp cũng không khỏi dồn dập.

Anh dùng khuỷu tay cọ cọ Giang Hạc.

Giang Hạc lại gắt gao giữ chặt anh, không ngừng hôn lên cổ, lực đạo kia giống như muốn đem anh nuốt vào bụng: "Anh chưa từng thấy qua người xấu như em."

Khí lực của Tấn Viễn không lớn bằng Giang Hạc, giãy giụa không thoát, chỉ có thể bị ép thừa nhận: "... Em làm như này anh hư mất..."

"Anh thì quyến rũ em." Nụ hôn của Giang Hạc dần dần biến thành cắn nhẹ, tay cũng trượt xuống làn váy, "Anh nói anh có xấu hay không?"

Tấn Viễn bị cậu cắn đến cả người run rẩy, nhưng cũng bị cậu chọc đến bả vai run rẩy: "... Vậy em cũng rất xấu..."

Giang Hạc nặng nề cắn anh một cái: "Em không làm gì cả, sao anh lại hư mất?"

Tấn Viễn bị cậu cắn đến kêu lên một cái đau đớn, giơ cổ thở dốc nói: " Em không thể chịu được sự cám dỗ... A..."

Lực đạo Giang Hạc cắn anh lại tăng thêm vài phần, Tấn Viễn đau đến run rẩy, hơi nước cuồn cuộn trong nồi cháo đều nhào vào người anh, hun đến toàn thân anh phiếm hồng, anh nhắc nhở Giang Hạc không ngừng kéo váy của anh đi lên: "Anh còn đang nấu cháo."

Giang Hạc hiện tại đã hoàn toàn không còn lý trí: "Không có việc gì, anh nấu cháo, em nấu anh."

Tấn Viễn: "......"

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio