Giang Hạc lần lượt hôn lên người Tấn Viễn, dần dần chân Tấn Viễn cũng có chút nhũn ra, nhất là Giang Hạc còn đem lực đạo toàn thân cậu đè lên người anh, dần dần Tấn Viễn chống đỡ không nổi, chậm rãi trượt xuống, lấy tư thế quỳ gối đưa lưng về phía Giang Hạc.
Ánh sáng tối hôm qua quá tối, Giang Hạc nhìn không rõ toàn cảnh sau lưng Tấn Viễn, lúc này ánh sáng trong phòng vừa vặn, tất cả mọi thứ trên người Tấn Viễn cậu đều thấy rõ ràng.
Cậu nhìn thấy, lưng trơn bóng của Tấn Viễn như sữa thấm vào trong hai dải ruy băng hầu gái màu đen, mặt trên phủ đầy vết đỏ loang lổ, bên hông có một chiếc nơ lớn màu trắng tinh khiết, hoàn mỹ đem vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của anh che khuất như ẩn như hiện.
Một đôi chân đẹp dài đến nghịch thiên từ trong làn váy ren đen trắng lộ ra, mặt trên cũng trải rộng dấu vết xanh xanh tím tím, quỳ gối trên đá cẩm thạch trắng sứ có vẻ vừa thuần khiết vừa đốt du͙ƈ vọиɠ.
Trước kia Giang Hạc còn cần khắc chế, hiện tại cậu nghĩ cậu hoàn toàn không cần phải khắc chế nữa.
Cổ họng Giang Hạc chát lên, đôi mắt ôn nhuận đã hoàn toàn không còn lý trí, cậu quỳ gối bên đùi Tấn Viễn, ôm chặt cả người anh vào trong ngực, khiến anh không thể động đậy, một nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên người anh.
Tấn Viễn bị Giang Hạc hôn cắn đến toàn thân run rẩy, không thể không cắn chặt môi dưới mới có thể giúp mình sống tốt hơn một chút, quá đau, anh cảm giác được, khí lực của Giang Hạc hôm nay so với tối hôm qua lớn hơn không ít, vết thương trên người còn chưa tốt, lại bị đối đãi như vậy, quả thực chính là đau thêm đau.
Nhưng mà người bị anh hấp dẫn, coi như là quỳ, ngậm lấy nước mắt, đánh rơi hàm răng máu chảy vào trong bụng cũng phải chịu đựng.
Rất nhanh, trong phòng bếp không chỉ có tiếng ùng ục bốc lên từ nồi cháo, còn có hai tiếng thở hổn hển đan xen với nhau, không phân biệt được ai nặng hơn ai một chút.
Giang Hạc ôm Tấn Viễn, khi dễ anh đến mức cả người đều run rẩy, lúc này mới buông anh ra, hôn vào xương tai anh, giọng nói dịu dàng khàn khàn vang lên bên tai: "Sau này còn dám câu em nữa hay không, Hả?"
Trên trán Tấn Viễn thấm đầy mồ hôi ướt, anh buông ra cánh môi sắp bị cắn rách, bàn tay vô lực chống lên đá cẩm thạch trắng, thở hổn hển lắc đầu, không nói gì.
Giang Hạc ôm người lên, bảo anh ngồi trên người cậu, trên đùi anh có chút màu sắc, nhìn qua có chút kinh người, cảm thấy vô cùng sâu sắc nói: "Xin lỗi, không khống chế được."
Tấn Viễn ổn định hô hấp, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Giang Hạc nói là có lỗi nhưng không có nửa phần thẹn, mím môi, cũng không trách cậu, dù sao cũng là chính anh chọn lên đài trước, chỉ nói: "Vậy lần sau em chú ý một chút, đều sắp rách da rồi."
"Ừm." Giang Hạc ngoài miệng đáp ứng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Tấn Viễn.
Tấn Viễn vừa mới bị cậu tàn phá, hiện tại đuôi tóc hơi ướt, khóe mắt đỏ lên, cánh môi bị chính cậu cắn đến đỏ thẫm, trên người lại đầy dấu vết, nhìn qua thật đáng thương, nhất là hai lỗ tai mèo trên đầu anh còn có thể theo anh nói chuyện động tới đi lui, giống như một đứa trẻ hầu đồng bị khi dễ thảm đang ủy khuất.
Tay Giang Hạc bất giác trèo lên đỉnh tóc anh, xoa xoa mái tóc ướŧ áŧ cùng tai mèo mềm mại của anh, yết hầu lăn qua lăn lại, trong mắt ngọn lửa lại nhảy lên.
Đều là đàn ông, Tấn Viễn trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của Giang Hạc, nhất thời, sống lưng cứng đờ, anh đẩy Giang Hạc, muốn từ trên người cậu đứng lên: "Anh đi xem cháo nấu sao rồi."
"Mặc kệ nó." Giang Hạc ôm chặt Tấn Viễn, không cho phép anh đi, hôn lên cổ anh đầy dấu vết, thấp giọng nói: "Viện Viện, chúng ta lại một lần nữa đi."
Dùng giọng điệu khẩn cầu, nhưng động tác của cậu lại không cho Tấn Viễn cơ hội phản bác.
Cảm giác đau đớn trên người còn từng đoạn từng đoạn chui vào trong đầu, Tấn Viễn tuy nói là đàn ông, không sợ chút đau đớn này, nhưng tư vị giày xéo lên trên vết thương thật sự không dễ chịu, anh có chút kháng cự nói: "Qua hai ngày được không?"
Nhưng Giang Hạc mũi tên đã lên cung hoàn toàn không nghe ý kiến của Tấn Viễn, cậu ôn nhu hôn Tấn Viễn, khẽ dỗ dành anh nói: "Lần cuối cùng, em cam đoan."
Đều là đàn ông, ai không biết ai a, Tấn Viễn mới không tin lời quỷ của cậu, giãy dụa muốn từ bên người cậu chạy trốn. Nhưng Giang Hạc hoàn toàn bị khát vọng bao phủ đã không còn lý trí để nói, quyết tâm tiếp tục tàn phá Tấn Viễn, hết lần này đến lần khác bóp chặt mắt cá chân Tấn Viễn, kéo anh trở về.
Giang Hạc khí lực rất lớn, Tấn Viễn trốn không thoát, cuối cùng đành phải hai tay chống trên sàn đá cẩm thạch, bị ép ngẩng đầu lên, chống cổ thon dài, bất lực thở dốc. Trước kia anh nghe người khác nói qua, qua ba mươi nam nhân còn độc thân sẽ rất biếи ŧɦái, lúc ấy anh không tin, hiện tại anh cảm nhận được, là thật sự sẽ biếи ŧɦái a!
Cuối cùng chấm dứt, Tấn Viễn đau đến nước mắt sắp chảy ra, anh đẩy Giang Hạc, nhìn làn da rách của mình đang thấm tơ máu, đau đến hít thở: "Giang Hạc, em khốn kiếp!"
Đột nhiên bị Tấn Viễn đẩy ra, Giang Hạc cũng dần dần từ trong trạng thái hỗn độn mà tỉnh táo lại, cậu nhìn Tấn Viễn trước mắt giận dữ trừng mắt nhìn, trong đôi mắt đen tụ tập hơi nước, cũng thật không ngờ mình lại đem người khi dễ sắp khóc.
Cậu tiến lên ôm lấy Tấn Viễn hơi có chút kháng cự cậu, hôn lên đôi mắt mang theo hơi nước của anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Ừ, em khốn kiếp."
Làn da Tấn Viễn vốn đã mềm, loại địa phương này làn da càng mềm, cậu cũng là bị làm choáng váng đầu óc, cái gì cũng không để ý, không chỉ khốn kiếp còn cầm thú.
Được Giang Hạc dỗ dành, Tấn Viễn cảm thấy vừa đau vừa ủy khuất, anh lau đi nước mắt sắp rơi, lại cúi đầu mắng một câu: "Lão biếи ŧɦái."
Thật sự quá biếи ŧɦái, cậu làm như thế nào, ở tình huống tối hôm qua mệt mỏi như vậy, chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, còn có khí lực đến tàn phá anh, hai lần!
Lòng tự trọng của Tấn Viễn lại một lần nữa vỡ vụn.
Đối với lời mắng chửi của Tấn Viễn, Giang Hạc lúc này tất cả đều thu hết theo: "Ừm, lão biếи ŧɦái."
Sau khi trấn an xong cảm xúc của Tấn Viễn, Giang Hạc ôn thanh hỏi anh: "Viện Viện, chúng ta đi tắm trước được không?"
Tấn Viễn ổn định tâm tình, nhìn nồi cháo còn đang bốc hơi nóng trên bếp: "Trước hết tắt bếp." May mắn anh nấu cháo đã quen dùng nhỏ lửa, bằng không thời gian dài như vậy, chỉ chờ phòng bếp bị nổ tung, thuận tiện cũng đem bọn họ một khối nổ tung.
Giang Hạc tắt lửa, đỡ Tấn Viễn lên lầu, đặt anh vào trong bồn tắm, tìm khăn mặt tới, tránh vết thương trên người anh, dịu dàng lau người.
Thấy anh đỏ mắt, vẻ mặt không vui mím chặt môi, trái tim níu lại, ôn nhu dỗ dành: "Chỉ lúc này thôi, sau này anh muốn như thế nào, em đều dựa theo anh có được hay không?"
Tấn Viễn lắc đầu: "Không có việc gì."
Anh không tức giận với Giang Hạc, anh đang giận mình, anh cảm thấy mình quá yếu, không thỏa mãn được Giang Hạc, nhưng loại chuyện này quá mất mặt, lại không tiện nói với Giang Hạc, chỉ đành chính mình nghẹn giận.
Giang Hạc không biết Tấn Viễn vì thể lực mà không vui, còn tưởng rằng anh đang vì cậu làm cho da anh chảy máu mà canh cánh trong lòng, rửa sạch cho anh, lại xử lý tốt vết thương trên đùi, lúc này mới tự mình tắm rửa một lần nữa, nhặt lên một xấp tài liệu rơi trong phòng ngủ tối hôm qua đi xuống lầu.
Tấn Viễn sau khi tắm rửa cũng không dám làm càn nữa, thức thời mặc áo ngủ của Giang Hạc bao kín mình, xuống lầu nhìn cháo.
Dùng lửa nhỏ nấu cháo gần hai tiếng đồng hồ, giờ phút này cháo thơm hiện ra trong nồi, còn chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi cháo nồng nặc.
Cháo mềm như vậy đối với dạ dày Giang Hạc phi thường có lợi, Tấn Viễn liếm liếm môi, vội vàng múc hai chén bưng lên bàn, vừa lúc thấy Giang Hạc cầm một xấp tài liệu xuống lầu, ngẩn người, hỏi cậu: "Em muốn xử lý công việc sao?"
"Không phải, " Giang Hạc lắc đầu, đi nhanh hai bước tới trước mặt Tấn Viễn, đưa văn kiện cho anh, hôn lên má anh, "Đây là đồ dỗ dành anh, vốn đêm qua đã muốn cho anh, chậm trễ một ngày, cũng may hiện tại vẫn không muộn."
"Dỗ dành anh?" Tấn Viễn nghi hoặc một chút buông chén cháo xuống, tiếp nhận văn kiện Giang Hạc đưa tới, không thèm để ý lật lật, "Em cũng không chọc anh tức giận, dỗ anh làm cái gì?"
"Thực xin lỗi." Giang Hạc ôm Tấn Viễn, chân thành xin lỗi anh, "Vừa rồi thiếu chút nữa làm anh khóc. ”
Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tấn Viễn mất tự nhiên, không thỏa mãn được vợ không đáng sợ, đáng sợ là không thỏa mãn được vợ, vợ còn muốn đến xin lỗi dỗ dành anh.
Quá đáng sợ, thân thể Tấn Viễn cứng đờ, vội vàng dời tầm mắt đến văn kiện trong tay, thoáng nhìn thấy trên trang đầu viết ba chữ bản quyền, nhất thời giật mình.
Trong phút chốc, ánh mắt Tấn Viễn đau đớn như bị đâm qua, giống như là vì chứng minh suy nghĩ trong lòng vậy, anh cực nhanh mở văn kiện phía sau ra xem, cho đến khi nhìn thấy công bản viết tên của anh, trái tim nhất thời co rút lại, ánh mắt nhìn Giang Hạc có chút đỏ lên, khàn giọng hỏi cậu: "Em làm thế nào?"
Giang Hạc thấy đôi mắt vừa bình tĩnh lại ửng hồng của Tấn Viễn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phía trên, thanh âm ôn hòa cười với anh nói: "Tội danh của Cao Tân Vũ được thành lập rồi, mấy người trong đoàn của hắn không muốn cùng hắn ngồi tù, trong trại tạm giam chó cắn chó náo loạn, em tìm luật sư cùng bọn họ tiến hành một hồi giao tiếp hữu hảo, bọn họ liền đem chuyện này đều run lên."
"Vậy cũng không có khả năng dễ dàng lấy lại như vậy." Bản quyền một khi đặt tên sẽ rất khó thay đổi, huống chi Cao Tân Vũ làm không chê vào đâu được, một chút chứng cớ cũng không lưu lại cho Tấn Viễn, bằng không lúc trước anh cũng sẽ không có một chút động tĩnh nào.
Giang Hạc cười khẽ: "Người ta cũng không phải kẻ ngốc tùy ý Cao Tân Vũ nắm bắt, có hai người trong tay quay lén video hai người sáng tác ở tầng hầm, tuy rằng mơ hồ, nhưng rất rõ ràng chụp được Cao Tân Vũ năm đó thỉnh giáo anh như thế nào."
Có những chứng cứ này, Giang Hạc có thể giúp Tấn Viễn lấy lại bản quyền hệ thống giọng nói thì đơn giản hơn nhiều, mà trong khoảng thời gian này cậu nói bận rộn, cũng một mực vì chuyện này mà bận rộn.
Mặc dù ngoài miệng Tấn Viễn nói chuyện đối với hệ thống giọng nói không quan tâm, nhưng anh ngẫu nhiên nhớ tới trong lòng vẫn sẽ có loại cảm giác như ngậm ở cổ họng, dù sao một năm tâm huyết của anh đều ở trong này, làm cho anh hoàn toàn không quan tâm, không có khả năng. Mà bây giờ Giang Hạc hoàn toàn giúp anh nhổ bỏ cái gai này, cuộc đời của anh cũng không còn tiếc nuối nữa.
Tấn Viễn chỉ biết nắm chặt bản quyền trong tay, muốn nói cái gì đó, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, giống như ngàn lời vạn ngữ cũng không đủ để biểu đạt tình cảm của anh đối với Giang Hạc lúc này.
Anh không nói lời nào, Giang Hạc lại là người đầu tiên mở miệng hỏi: "Hiện tại có vui vẻ một chút hay không?"
Tấn Viễn dở khóc dở cười: "Anh không có không vui a."
Giang Hạc thở phào nhẹ nhõm, cậu không hay dỗ dành người khác, không biết chọc giận Tấn Viễn nên dỗ dành anh như thế nào mới tốt, chỉ hy vọng anh có thể vui vẻ một chút.
Đối với đôi mắt thâm sâu mà dịu dàng của Giang Hạc, Tấn Viễn đột nhiên luống cuống, anh hình như thoáng cái liền câm nín, rõ ràng có quá nhiều cảm động, nhưng thế nào cũng không nói ra được.
Giang Hạc hiểu vẻ mặt của anh, cười cười, nắm lấy ngón tay như ngọc của anh, chậm rãi nói với anh: "Tấn Viễn, trước kia em chưa từng yêu ai, cũng không có ai yêu em, cho nên em có thể không hiểu làm thế nào để yêu một người."
"Nhưng em biết thật lòng thích một người, phải làm hết sức mình để cho anh ấy những điều tốt nhất." Giang Hạc nói xong đem tầm mắt chuyển đến trên mặt anh, "Em thích anh, em muốn cho anh những điều tốt đẹp nhất trên thiên hạ."
Vì vậy, anh không cần phải di chuyển, em thích anh, em sẽ làm bất cứ điều gì cho anh, anh chỉ cần tận hưởng tốt, cũng giống như em cũng tận hưởng anh đã từng âm thầm yêu em trong ba năm.
Một khoảnh khắc, trong đầu Tấn Viễn một trận ong ong, ba năm qua thời gian thầm mến yên tĩnh ảm đạm đều giống như có đáp lại, tất cả đều hướng anh phát ra vui sướng kêu gào.
Anh nghĩ, yêu Giang Hạc là chuyện may mắn nhất trong đời anh, may mắn hơn, Giang Hạc cũng yêu anh.
..........
-Hôm nay sinh nhật anh thụ đóoo
//
NTT