Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 74: hợp đồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi tội danh của Cao Tân Vũ được chứng minh, tất cả các công ty thuộc sở hữu của công ty đã bị đóng cửa, bản quyền hệ thống giọng nói trong tay của hắn đã được thay đổi, các phương tiện truyền thông lớn đã đưa tin những lời chỉ trích đầy đủ về hắn.

Không chỉ viết ra toàn bộ những chuyện vi phạm pháp luật mà hắn đã làm, ngay cả hệ thống giọng nói được coi là tiên phong kỹ thuật trong ngành cũng là chuyện hắn trộm cắp, đem miêu tả rõ ràng ra, trong lúc nhất thời, cái tên Cao Tân Vũ này, trên mạng dấy lên một trào lưu chửi bới, chỉ cần là người biết hắn từng làm những chuyện này sẽ không ngừng mắng hắn.

Phía dưới Weibo cá nhân của Cao Tân Vũ đều chật kín tiếng mắng chửi, cuối cùng lên men đến mức gây sốt tìm kiếm, toàn dân trào phúng.

Sau khi nhà trường biết được tình hình, bởi vì hành vi của hắn quá mức ác liệt, trước tiên liền khai trừ học bạ của hắn.

Không giống như Cao Tân Vũ rơi vào tù, thanh danh quét sạch, cảnh giới khét tiếng, nạn nhân Tấn Viễn lại thanh danh vang lên.

Lúc Tấn Viễn còn đi học, cũng không phải nhân vật vô danh gì, có tài hoa, lại có nhan sắc, tính cách tuy rằng có chút lãnh đạm nhưng cũng không phải cao ngạo đến mức không coi người vào mắt, khiến cho bạn học trong trường còn có không ít người nhớ tới anh.

Sau khi chuyện này được báo cáo ra, các bạn học có ấn tượng với anh đều nhao nhao ra lên tiếng vì anh, kêu bất bình, ngay cả Đổng giáo sư sắp về hưu cũng đi ra nói cho anh hai câu, trong từng dòng chữ khó tránh khỏi xen lẫn không ít Tấn Viễn bị người khi dễ không thể trở thành đệ tử của ông oán giận cùng tiếc nuối.

Lần này, Tấn Viễn càng khiến không ít cư dân mạng tò mò, có không ít người nhàn rỗi nhàm chán đi tìm kiếm Tấn Viễn, lộ ra không ít ảnh và video anh khi đi thi đấu.

Trong video, anh tự tin bay bổng, không có nửa điểm khẩn trương lên sân khấu dự thi phát biểu, mỗi một khung hình chói mắt kia đều là một tấm ảnh so với minh tinh người thật còn tuyệt mỹ hơn, trong nháy mắt khiến cả mạng phát nổ.

Không ít người tìm tới Weibo Tấn Viễn chỉ có vài thứ ít ỏi, muốn an ủi tiểu ca ca có nhan sắc lại có tài hoa này, nhưng Weibo bị tắt bình luận, trong Weibo trống rỗng ngoại trừ Weibo trước đó có chuyển tiếp về trận đấu và mấy Weibo sau đó chuyển tiếp chủ tịch khoa học kỹ thuật Hạc Thành ra thì không còn gì khác.

Nếu như không phải được cựu sinh viên trường bọn họ chứng nhận, đánh chết cư dân mạng cũng không thể tưởng tượng được đây là Weibo của Tấn Viễn.

Không ít cư dân mạng để lại bình luận trên mạng khẩn cầu Tấn Viễn mở bình luận, thậm chí hy vọng Tấn Viễn có thể chơi Weibo nhiều hơn đăng video, selfie... Bọn họ cam tâm tình nguyện chú ý anh.

Đối với những gì đã xảy ra trên Internet, Tấn Viễn không chú ý. Bản quyền của hệ thống giọng nói trở về tay anh, anh cũng không nghĩ tới việc bán nó để kiếm lợi nhuận, mà không chút suy nghĩ liền chuyển tay cho Giang Hạc.

Thăng lên quản lý dự án lâu như vậy, Tấn Viễn cũng không còn là lập trình viên hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ gõ mã, thỉnh thoảng sẽ trao đổi với các quản lý dự án khác cùng tầng, từ trong miệng bọn họ biết được hệ thống giọng nói trên tay anh đối với khoa học kỹ thuật Hạc Thành có bao nhiêu quan trọng.

Bởi vì khoa học kỹ thuật Hạc Thành trước mắt chủ yếu là thiết bị gia dụng thông minh, nói là thiết bị gia dụng thông minh, nhưng chênh lệch với trí tuệ nhân tạo chân chính vẫn không ít, nhưng có hệ thống giọng nói có thể đem tất cả thiết bị gia dụng kết nối với nhau, thực hiện thiết bị gia dụng trí tuệ nhân tạo chân chính.

Quan trọng hơn là, Giang Hạc vẫn luôn có ý tưởng gia nhập các hãng xe, có hệ thống giọng nói này làm điều hướng thông minh cũng sẽ khác biệt hơn so với các nhà khác, nhất cử chen chúc vào công ty xe hơi.

Nếu không phải hệ thống này có thể làm cho khoa học kỹ thuật của Hạc Thành tiến thêm một bước, bọn họ cũng sẽ không chu toàn với Cao Tân Vũ lâu như vậy, còn khiến Giang Hạc bị hắn đùa giỡn đến bệnh viện tẩy dạ dày.

Giang Hạc đối với chuyện Tấn Viễn muốn đưa hệ thống cho cậu thì kinh hãi: "Anh có biết hệ thống trong tay anh bây giờ đáng giá như thế nào không?"

Lúc trước cậu đưa ra một cái giá trên trời cho Cao Tân Vũ để mua hệ thống giọng nói trong tay hắn, Cao Tân Vũ cũng không nỡ bán đi toàn bộ, đắn đo cũng chỉ nguyện ý bán quyền đại diện độc quyền hai mươi năm, mà Tấn Viễn lại không cần một xu muốn đưa cho cậu.

Đối với việc này Tấn Viễn không có cảm giác gì, nếu không phải Giang Hạc giúp anh lấy lại bản quyền, hiện tại hệ thống giọng nói này ngay cả tên cũng không phải của anh, tiền hay không tiền thì có quan hệ gì.

"Anh đã nghĩ kỹ chưa?" Giang Hạc thấy Tấn Viễn với thái độ không sao cả, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói, "Một khi anh đem hệ thống đưa cho em, anh sắp tổn thất..."

Còn không đợi Giang Hạc đem con số cụ thể nói ra, Tấn Viễn liền từ sau lưng ôm lấy cậu, cằm đặt trên vai, khẽ cọ cọ nói: "Ngay cả người anh cũng là của em, còn có cái gì không phải?"

Đột nhiên rơi vào trong ngực ấm áp, Giang Hạc cứng ngắc sau lưng nửa ngày, hơi lơi lỏng xuống, rõ ràng bị Tấn Viễn nói đến lấy lòng mà run rẩy bả vai, nghiêng đầu cười với Tấn Viễn: "Em chỉ muốn con người anh, cũng không muốn thứ gì khác của anh."

"Vậy anh mặc kệ." Tấn Viễn ôm bả vai cậu, đùa giỡn vô lại, "Dù sao em tiếp nhận người rồi, phải tiếp nhận toàn bộ của anh, anh cho em đồ đạc, em không thể dùng tiền mua, nếu như em nhất định phải dùng tiền mua, anh sẽ không bán cho em!"

"Được, em không mua." Giang Hạc bị Tấn Viễn nói đến không có cách nào, chỉ đành đáp ứng, vỗ vỗ bả vai anh, khẽ mắng một tiếng, "Tiểu vô lại, có tiền cũng không muốn kiếm."

Tấn Viễn buông cậu ra, nhún nhún vai, anh là người có nguyên tắc, tiền của ai anh đều có thể kiếm, duy chỉ không thể kiếm tiền của vợ nhà mình.

Tấn Viễn lúc đi làm nhớ Giang Hạc mượn cớ nói chuyện đến văn phòng tìm cậu, hiện tại sự tình nói xong, cũng không vội rời đi, quen thuộc kéo ngăn kéo bàn làm việc của Giang Hạc ra, từ bên trong lấy ra một đống đồ ăn vặt kẹo bánh, ngồi lên bàn làm việc của cậu, trước mặt cậu liền xé mở vỏ chậm rãi ăn.

Người anh chân dài, ngồi trên bàn làm việc, chân cũng có thể chạm đất, nhìn vô cùng đẹp mắt, Giang Hạc liếc mắt nhìn đôi chân mảnh khảnh gầy gò được quần jean bao bọc, cũng mặc kệ anh, bảo trợ lý Phùng Du mang theo một bản hợp đồng vào.

Phùng Du chẳng những mang theo một phần hợp đồng tiến vào, còn dẫn theo một người không tưởng tượng được tiến vào.

Người tới chính là Phó Ý lúc trước gặp qua ở thành phố Z.

Giang Hạc vội vàng đứng dậy nghênh đón: "Phó Tổng."

Một thân âu phục màu đen, Phó Ý nhìn qua cường hãn hung hăng thấy Giang Hạc hơi thu liễm khí thế quanh người, thản nhiên gật đầu.

Giang Hạc đưa Phó Ý đến ghế sô pha sắp xếp xong, xoay người dặn dò Tấn Viễn: "Về chuyện hệ thống giọng nói, trước tiên anh cùng Tiểu Du bàn bạc, có yêu cầu gì cũng có thể tự đề cập."

Tấn Viễn nhìn xa trông rộng, cậu có việc phải bận, tay tháo túi bánh ngọt nhỏ dừng lại, gật đầu.

Phùng Du cầm hợp đồng tiến lên, nhìn thấy Tấn Viễn tùy tiện ngồi trên bàn làm việc Giang Hạc ăn bánh ngọt, nhẹ nhàng nhíu mày, giờ đi làm dám ngồi trên bàn làm việc của ông chủ công khai ăn vặt trước mặt ông chủ cũng chỉ có vị này.

Cô cung kính đưa hợp đồng cho Tấn Viễn: "Quản lý Tấn, anh nhìn qua một chút, xem có chỗ nào cần sửa đổi."

Tấn Viễn một tay cầm bánh ngọt, một tay tiếp nhận hợp đồng đặt trên đầu gối chậm rãi lật, phía trước có rất nhiều nội dung anh đều lướt qua, cho đến khi lật đến chỗ mấu chốt nhất, anh chỉ vào cổ phần phía trên nắm giữ bốn mươi phần trăm, hỏi Phùng Du nói: "Đây là có ý gì?"

Phùng Du kiên nhẫn giải thích cho anh: "Là sau khi hệ thống này đi vào hoạt động, tất cả các sản phẩm của nó có lợi nhuận, % thuộc về anh."

Tấn Viễn thiếu chút nữa bị bánh ngọt nhỏ nghẹn lại, anh biết hệ thống giọng nói của mình rất đáng giá, nhưng thật không ngờ lại đáng giá như vậy, cái này không sai biệt lắm đều tương đương với hơn nửa giá trị khoa học kỹ thuật Hạc Thành.

Tấn Viễn đem bánh ngọt trong tay một hơi ăn sạch, ở trong đầu một phen tranh đấu kịch liệt, lắc đầu: "Không cần, gạch bỏ đi, tôi không cần cổ phần gì."

Anh nói đưa cho Giang Hạc chính là đưa cho Giang Hạc.

"Không được, Quản lý Tấn," Phùng Du cự tuyệt yêu cầu của anh, "Cái này không hợp quy củ, khoa học kỹ thuật Hạc Thành chưa bao giờ nói chuyện cá nhân, nếu như ở chỗ anh phá lệ, sau này chúng ta còn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người khác như thế nào? Đây là chúng tôi thảo luận để cung cấp cho anh lợi nhuận hợp lý nhất, nếu cảm thấy ít, có những yêu cầu khác, điều này có thể được thương lượng."

Tấn Viễn biết Phùng Du đang trợn mắt nói dối, anh cũng không tin bọn Cao Tân Vũ cũng dựa theo tiêu chuẩn này mà đến, còn không phải Giang Hạc phân phó à.

Nhưng Phùng Du biết ăn nói quá thể, cô nói với anh nếu anh không ký hợp đồng này quả thực chính là có lỗi với khoa học kỹ thuật Hạc Thành, có lỗi với Giang Hạc, khiến Tấn Viễn có chút cảm giác không ký không phải là người.

Tấn Viễn liếc mắt nhìn Giang Hạc ngồi trên sô pha nói chuyện vui vẻ với Phó Ý, không vui lắm mím môi một chút, Giang Hạc quá thông minh, cậu biết nếu hợp đồng này là do cậu đưa cho anh, anh sẽ năn nỉ cậu sửa, nhưng để Phùng Du mà nói hoàn toàn có thể tránh được loại tình huống này.

Tấn Viễn chọc vào hợp đồng, suy nghĩ một chút nói với Phùng Du: "Trong hợp đồng phải thêm một câu, bên A có quyền chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào."

Phùng Du ngẩn người: "Chuyện này không thích hợp lắm." Tấn Viễn hướng cô cười cười, mê hoặc nói: "Viết thêm đi, viết thêm tôi lập tức liền đem hợp đồng ký."

Phùng Du cũng nói với Tấn Viễn nửa ngày, thấy Tấn Viễn thật vất vả mới có dấu hiệu buông lỏng, cũng có chút buông lỏng, dù sao điều khoản này là hợp lý, nhưng loại chuyện này cô không tiện tự mình quyết định, vì thế quăng ánh mắt hướng ông chủ cầu cứu.

Tấn Viễn vẫn nhìn chằm chằm cô, thấy cô muốn tìm Giang Hạc, uy hiếp cô nói: "Không được tìm em ấy, nếu cô tìm em ấy, tôi sẽ không ký nữa."

"Viết thêm đi, cũng không có ảnh hưởng gì." Tấn Viễn tiếp tục mê hoặc, "Tôi cam đoan, em ấy sẽ không tìm cô gây phiền toái."

Phùng Du thấy Tấn Viễn bộ dáng không chịu ký, suy nghĩ một chút, vẫn cắn răng thêm câu này vào hợp đồng.

Tấn Viễn cũng thoải mái ký hợp đồng.

Giang Hạc nguyện ý cho anh một nửa giá trị, vậy anh cũng nguyện ý cho cậu một quyền lợi tùy thời thu hồi.

Bên này ký hợp đồng xong, bên kia Giang Hạc và Phó Ý cũng có ý định đứng dậy, Tấn Viễn ở chỗ này cũng không có chuyện gì khác, cầm mấy đồ ăn vặt chưa ăn xong trên bàn cũng chuẩn bị rời đi.

Phó Ý vẫn không chú ý tới anh, lúc này nhàn nhạt liếc anh một cái, thấy dung mạo của anh, dừng một chút, khẽ nheo mắt lại, cùng Giang Hạc cười nói một câu: "Hôm nay tôi mới phát hiện Giang Tổng còn rất thú vị."

Giang Hạc không hiểu rõ hắn đang nói cái gì, hỏi hắn: "Cái gì?"

Phó Ý không có trả lời trực tiếp, mà là dời ánh mắt đến trên tay Tấn Viễn cầm mấy đồ ăn vặt, tránh nặng liền nhẹ nói: "Ngang nhiên thiên vị nhân viên riêng biệt."

Giang Hạc biết Phó Ý là người từ trước đến nay công chính nghiêm minh, nghe vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, cười nói với hắn: "Đều là một ít đồ ăn vặt đặt trong văn phòng, ai đến cũng có thể ăn."

Phó Ý nhướng mày, rõ ràng không tin: "Phải không?"

"Ừm," Giang Hạc đáp một tiếng, cũng không định giải thích quá nhiều cho hắn, cất chuyện hỏi, "Phó Tổng cũng thích đồ ăn vặt à? chỗ này của tôi còn có rất nhiều, nếu không cũng đóng gói cho Phó Tổng một phần?"

Giang Hạc cũng thuận miệng nói như vậy, vốn tưởng rằng Phó Ý sẽ cự tuyệt, nhưng Phó Ý lại ngoài dự liệu đáp ứng: "Được."

Giang Hạc ngẩn người, ngược lại Phùng Du rất có ánh mắt mang cho Phó Ý một túi đồ ăn vặt đưa cho hắn.

Tấn Viễn liếc mắt nhìn một thân màu đen của Phó Ý, trong tay cầm một cái túi màu hồng, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ nhiều liền đi ấn thang máy, chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình. Nhưng mà có chút không khéo, Giang Hạc và Phó Ý cũng theo sát phía sau cùng anh vào thang máy, cùng anh đến tầng hai mươi tám, xem ra là muốn cùng nhau lên tầng hai mươi tám xem dự án.

Sắc mặt Tấn Viễn hơi đổi, anh biết Hà Lạc sợ nhất Phó Ý, không khéo văn phòng của bọn họ ở trên tầng hai mươi tám bên trái, vị trí của Hà Lạc cũng ở nơi này, vừa ra khỏi thang máy, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.

Tấn Viễn ra khỏi thang máy, dẫn đầu nhìn về phía vị trí làm việc của Hà Lạc, không thấy người, một lòng mới buông xuống, có thể hắn đến văn phòng anh chơi game, lại vội vàng trở lại phòng làm việc của anh, muốn đi tìm Hà Lạc nói rõ ràng, kết quả trong phòng làm việc của anh cũng không có người, tìm người hỏi mới biết Hà Lạc đi toilet.

Anh lại vội vàng đi về phía toilet, sợ hai người đụng phải.

Nhưng mà đã muộn, anh tận mắt nhìn thấy Hà Lạc kéo người vào lối đi cầu thang, ấn người lên tường, ngay sau đó là một tiếng chất vấn vang lên: "Sao anh lại tới đây?"

Vị trí Phó Ý chống lưng lên tường vừa vặn có thể nhìn thấy Tấn Viễn ở ngoài lối đi nhìn chăm chú bọn họ, hắn nhíu mày với Tấn Viễn, nhìn Hà Lạc nói: "Tôi đến thăm em không được sao?"

"Anh khốn kiếp!" Hà Lạc rõ ràng cực kỳ tức giận, túm lấy cổ áo Phó Ý chính là rống giận, "Nơi này là công ty của tôi, nơi tôi đi làm, anh đến thăm tôi, anh bảo đồng nghiệp của tôi bọn họ nghĩ như thế nào về tôi?"

Phó Ý hồn nhiên không thèm để ý: "Nghĩ như thế nào?"

"Tôi và anh đều là đàn ông! Đàn ông!" Hà Lạc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Anh đến thăm tôi, có phải cố ý không cho tôi ở công ty sống tốt hay không? có phải muốn đồng nghiệp chê cười tôi không bình thường hay không?"

Ánh mắt Phó Ý nhìn thẳng vào Tấn Viễn đang đứng ngay phía trước bọn họ, khẽ cười một tiếng: "Em cho rằng đồng nghiệp của em nhiều người bình thường sao?."

Hà Lạc không chút nghĩ ngợi nói: "Ít nhất sẽ không giống như anh, thích đàn ông!"

Phó Ý khinh miệt nói: "Không hẳn là vậy nha."

Hà Lạc bị Phó Ý tức giận choáng váng đầu óc: "Anh cho rằng ai cũng đồng tính luyến ái như anh? Vốn tôi là một thẳng nam vì thân cận..."

Hà Lạc còn chưa nói hết lời, Phó Ý rõ ràng bị hắn chọc giận, nheo mắt lại, véo cằm hắn, châm chọc nói: "Em thẳng nam? mẹ nó lúc em coi trọng tôi sao lại không nói mình là thẳng nam, mẹ nó em thao tôi thao một đêm sao lại không nói mình là thẳng nam! Tôi đe dọa em hay tôi cho em thuốc mê, Hả?"

Hà Lạc tức giận đến phát run: "Anh biếи ŧɦái!"

"Tôi biếи ŧɦái, tôi nên kéo em ra ngoài ngay bây giờ, cưỡng hôn em trước mặt đồng nghiệp của em, để cho bọn họ nhìn kỹ một chút người luôn nói mình là thẳng nam cùng đàn ông hôn môi là như thế nào."

Phía sau có một ít tiếng nức nở và tiếng nước vang lên, Tấn Viễn đã không quan tâm đi phân biệt đó là cái gì, cả người anh đều bị câu em thao tôi thao một đêm của Phó Ý làm nổ đến đầu óc trống rỗng.

Cho nên, ngay cả Lạc Lạc so với anh cũng đều mạnh mẽ hơn sao??

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio