Ra khỏi cửa phòng, Tấn Viễn dẫn Giang Hạc đến phòng tắm rửa mặt, Tấn Tĩnh ngồi trên sô pha chơi điện thoại chờ bọn họ cùng nhau ăn cơm, tò mò ngẩng đầu lên.
Cô muốn nhìn xem nam nhân khiến Tấn Viễn thích đến tột cùng bộ dáng như thế nào.
Chỉ là nháy mắt thấy rõ dung nhan của người đàn ông, điện thoại của cô trong nháy mắt đã đập vào đùi, đau đến mức cô hí lên một tiếng.
Cô làm sao cũng không ngờ, người em trai cô thích lại là người giàu nhất thành phố S, ông chủ khoa học kỹ thuật Hạc Thành.
Trong nháy mắt, Tấn Tĩnh suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Trách không được, sức khỏe Tấn Viễn không tốt còn muốn vào công ty có cường độ công tác lớn như khoa học kỹ thuật Hạc Thành làm việc, trách không được đoạn thời gian trước không thể đi làm chạy về khổ sở như vậy.
Anh làm sao có thể đi làm, đây rõ ràng chính là đi câu ông chủ.
Mấu chốt là ông chủ này thật đúng là bị anh câu được.
Hít một hơi ——
Tấn Tĩnh đột nhiên nhớ tới trên tay Tấn Viễn đeo vòng phà kè hơn hai trăm triệu, đó đâu phải là giả, rõ ràng chính là thật đi!!
Lại nghĩ tới Tấn Viễn nói anh mới là người nằm trên, nói như vậy, em trai cô tìm cho cô một em dâu trị giá gần trăm tỷ.
Tấn Tĩnh nhéo nhéo đùi mình đang nằm trên sô pha, cảm giác đều muốn khiếp sợ đến mức tự kỷ.
Nói như vậy, bọn họ phải kiếm được bao nhiêu tiền lễ vật mới có thể cưới vị em dâu này vào cửa?
Sợ là cả nhà mệt mỏi hộc máu cũng không kiếm đủ tiền hàng ngày của người ta đi...
Tấn Viễn mang theo Giang Hạc từ trong phòng rửa mặt đi ra, liền thấy Tấn Tĩnh biểu tình một lời khó nói hết nhìn chằm chằm bọn họ.
Anh hỏi lại bằng ánh mắt của mình: "Có chuyện gì vậy?"
Tấn Tĩnh cũng dùng ánh mắt trả lời anh: "Em không nói cho chị biết, bạn trai em tìm chính là ông chủ của em!"
Tấn Viễn nhướng mày: "Không phải là không thể sao?"
Tấn Tĩnh im lặng: "Có thể, đương nhiên có thể, em lợi hại, em trâu bò!"
"Xin chào," Tấn Viễn cùng Tấn Tĩnh ánh mắt trao đổi, ngược lại Giang Hạc lúc nhìn thấy Tấn Tĩnh, thong dong hào phóng đi lên trước, vươn tay hướng Tấn Tĩnh chào hỏi, "Lần thứ hai gặp mặt."
Tấn Tĩnh cũng vươn tay cùng cậu bắt tay một chút, có chút mơ hồ: "Lần thứ hai?"
Giang Hạc mỉm cười nhắc nhở cô: "Lần trước ở sân bay, tôi nhận nhầm người. ”
Cậu nhắc nhở như vậy, Tấn Tĩnh lập tức nhớ tới: "Mua táo!" Không trách lúc đó cô cảm thấy cậu có chút giống Giang Hạc, thì ra chính là cùng một người.
Giang Hạc gật đầu cười nói: "Đúng vậy."
Cậu vừa nói như vậy, Tấn Tĩnh phản ứng lại, lần trước chỉ sợ là Giang Hạc nhầm cô là Tấn Viễn, trách không được hỏi trong nhà cô có em gái hay chị gái không.
Ánh mắt Tấn Tĩnh xoay qua xoay lại trên người Tấn Viễn và Giang Hạc: "Cho nên lúc đó hai người đã quen biết?"
Tấn Viễn gật đầu: "Ừ."
Lúc ăn cơm, Tấn Tĩnh vừa cắn đũa, vừa hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Giang Hạc, lại đem tất cả hành vi bất thường của Tấn Viễn kết hợp liên tưởng một lần, rút ra một kết luận, em trai cô đây là lừa gạt một con dâu trở về?
Khó trách, chuyện hệ thống Tấn Viễn bị người ta trộm, hai ba năm cũng không có động tĩnh, hết lần này tới lần khác bị tuôn ra, Tấn Viễn còn nói với cô là công ty ra mặt hỗ trợ giải quyết, hiện tại xem ra, chỉ sợ chính là Giang Hạc ở trong đó thúc đẩy đi.
"Giang tổng." Tấn Tĩnh nghĩ thông suốt, giơ đồ uống đặt ở bên cạnh bàn nâng chén với Giang Hạc, "Tôi kính anh một chén, chuyện của Tấn Viễn, tôi phải cảm ơn anh."
Không chỉ là cảm tạ anh giúp Tấn Viễn đòi lại một cái công đạo, còn phải cảm tạ anh đối với Tấn Viễn bao dung.
Giang Hạc nghe vậy, nhẹ nhàng buông đũa xuống, cũng bưng lon nước giải khát bên cạnh bàn chạm với Tấn Tĩnh một chút, cười nói: "Đồ uống có thể uống, cảm ơn không thể nhận."
Nói xong, cậu nghiêng đầu nhìn Tấn Viễn đang chậm rãi ăn cơm bên cạnh: "Tôi không có giúp anh ấy cái gì cả, đều là tự mình xử lý."
"Mặc kệ như thế nào, đều phải cảm ơn anh." Tấn Tĩnh mặc kệ Giang Hạc có nhận hay không, tiếng cảm ơn này cô nhất định phải nói.
Từ sau khi Tấn Viễn quen biết Giang Hạc, mắt thường có thể thấy được anh sáng sủa hẳn lên, hơn nữa Tấn Viễn là người báo hỉ không báo ưu, nếu như không phải chuyện lần này nháo lên hot search, cô đều bị che khuất, căn bản cũng không biết những chuyện này phát sinh trên người Tấn Viễn.
Giang Hạc thấy thế không đùn đẩy nữa, giơ lon nước giải khát làm bộ muốn uống, còn chưa tới gần môi, lon nước giải khát đã bị Tấn Viễn đoạt lấy: "Em ấy bị bệnh dạ dày không thể uống loại đồ uống có ga này, em thay em ấy uống."
“......”
"Bệnh dạ dày?" Tấn Tĩnh thoáng trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới Tấn Viễn lần trước làm bàn ăn lớn như vậy chỉ vì chuyện nấu cháo, cười một chút nói, "Có bệnh dạ dày thì dễ a, Tấn Viễn nó làm một hệ thống chuyên trị bệnh dạ dày, để cho nó tải về cho anh một cái, kiên trì một đoạn thời gian, bảo quản có thể làm cho dạ dày của anh chuyển biến tốt đẹp không ít."
Tấn Tĩnh là người sáng sủa, Giang Hạc cũng có chút nói nhiều, Tấn Viễn thỉnh thoảng ở một bên thêm hai câu, một bữa cơm, ba người cũng ở chung vui vẻ hòa thuận.
Ăn cơm xong, Tấn Viễn đưa Giang Hạc trở về, Giang Hạc đưa điện thoại của mình cho Tấn Viễn: "Trên bàn cơm chị anh nói hệ thống kia, có thể giúp em tải về một chút được không?"
Tấn Viễn không nghĩ tới Tấn Tĩnh chỉ thuận miệng nói như vậy, cậu liền nhớ kỹ, cười đem điện thoại di động trả lại cho cậu: "Em không cần."
Giang Hạc: "Hả? ”
Tấn Viễn đến gần cậu, cười đến hoa nở rực rỡ: "Hệ thống kia đều là dành cho người độc thân, em có anh, không cần."
—
Trở về nhà, tay Giang Hạc vẫn nắm lấy tấm thẻ ngân hàng Tấn Viễn giao cho cậu, cậu nhớ tới tối hôm qua lúc động tình, cậu hôn lên tai Tấn Viễn, đầu lưỡi từng chút liếm hai cái bông tai hoa trà nhỏ xinh trên tai anh, trong lúc hoảng hốt hỏi Tấn Viễn đang phi nước đại trên người cậu, hỏi từ khi nào có thêm một cái bông tai.
Lúc ấy Tấn Viễn không trả lời cậu, chỉ là lực đạo ra vào trên người cậu càng lúc càng nặng nề, phảng phất muốn đem cậu tróc chỉ còn xương.
Thẳng đến khi cậu thất thần ngửi mùi vị trên người Tấn Viễn cùng mùi vị kiều diễm trong không khí đan xen, Tấn Viễn mới thở dốc bên tai cậu nỉ non: "Kiếp sau, anh nghĩ kiếp sau còn có thể gặp được em."
Ngụ ý của hai bông hoa tai ở tai trái là kiếp sau sẽ gặp được người tôi yêu. Hai bông hoa trà, nếu cuộc sống này không thể có được em, tôi hy vọng rằng kiếp sau có thể có một cơ hội với em.
Giang Hạc vô lực nhắm mắt lại, ngay từ đầu cậu chỉ muốn tìm một người yêu đương, chỉ là muốn tìm người làm bạn, không muốn một mình cô đơn, cậu không nghĩ tới sẽ tìm được một người yêu cậu như vậy.
Giống như ông trời ban cho cậu kinh hỉ.
Ngón tay Giang Hạc gắt gao ấn vào đường vân trên thẻ ngân hàng, giống như là quyết định gì đó, cầm thẻ ngân hàng nhanh chóng ra khỏi nhà.
Cậu nghĩ, chỉ là đời này cùng kiếp sau như thế nào đủ, muốn yêu, phải đời đời kiếp kiếp đều yêu tiếp.
—
Qua Giáng sinh, Tấn Viễn cũng bắt đầu bận rộn, dự án của bọn họ chính thức tiến vào giai đoạn lập dự án, cả tổ dự án đều tăng ca làm dự án, Tấn Viễn cũng không ngoại lệ, bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian ở cùng Giang Hạc cũng ít đi.
Cũng may hai người còn ở cùng một công ty, có thể tranh thủ nhàn rỗi gặp nhau một lát.
Đêm tết dương lịch, Tấn Viễn đang tăng ca, Giang Hạc mượn danh nghĩa đến thị sát công việc, đi tới phòng làm việc của anh, giao cho anh hai thứ.
Một là, tất cả tiền tiết kiệm của cậu, hai là một chiếc nhẫn.
Tấn Viễn vốn tưởng rằng, như chuyện cầu hôn này, Giang Hạc vẫn sẽ chọn một ngày hoặc cảnh tượng có cảm giác nghi thức, không ngờ, cậu vội vàng đến tìm anh như vậy.
Nhưng điều khiến anh càng bất ngờ chính là, Giang Hạc không phải đến cầu hôn anh, mà là chủ động gả cho anh.
Giang Hạc dùng tiền trong thẻ ngân hàng anh đưa, mua hai chiếc nhẫn, đi theo anh, như vậy cậu có thể đem quá khứ của anh mỗi ngày nhớ nhung đều mang theo trên người.
Tấn Viễn ngạc nhiên nhìn, một thân hàng hiệu, lại nguyện ý vì anh đeo một chiếc nhẫn giá rẻ đến mức ngay cả một cái cà vạt của cậu cũng không đáng giá, đột nhiên thoáng cái liền đỏ hốc mắt.
Giang Hạc hôn mí mắt của anh, hỏi anh: "Khóc cái gì?"
Tấn Viễn nghẹn ngào nói đùa: "Em đưa tất cả tiền cho anh, không sợ anh sẽ đánh bại em hả."
Giang Hạc cười tự tin: "Không sợ, em tin rằng, với khả năng kiếm tiền của em, em không thể thua sạch."
"Chồng nhỏ, không cần lo lắng, anh sẽ không nuôi nổi em."
—
Giang Hạc đem tất cả tiền tiết kiệm của cậu giao cho Tấn Viễn, Tấn Viễn không có ý định dùng tiền bên trong, chỉ là đặt ở dưới mí mắt, anh luôn nhịn không được suy nghĩ, bên trong đến tột cùng có bao nhiêu tiền.
Anh muốn có kiến thức, về chênh lệch giữa anh và người giàu nhất, vì thế anh thuận tay tra một chút sổ sách của Giang Hạc.
Ừm...
Một chuỗi dài số không mà anh không thể theo kịp, và hai khoản chi tiêu quá lớn mỗi tháng để chuyển ra nước ngoài.
Tấn Viễn hỏi Giang Hạc hai khoản chi tiêu này là chuyện gì xảy ra, Giang Hạc bình tĩnh nói đây là tiền cấp dưỡng cậu chuyển cho ba mẹ ở nước ngoài.
Tiền cấp dưỡng...
Tấn Viễn lập tức nhớ tới lúc trước anh mơ mơ hồ hồ có giúp Giang Hạc nhận hai cuộc điện thoại nước ngoài đòi tiền, lúc ấy anh còn tưởng rằng là điện thoại của công ty lừa đảo, khẩu khí lớn như vậy, không ngờ lại là điện thoại ba mẹ Giang Hạc đòi tiền.
Cho dù ba mẹ muốn tiền từ con cái, họ cũng nên cung cấp cho con cái của họ một sự tôn trọng.
Huống chi số tiền cũng không nhỏ, mỗi tháng đều gần mười triệu quả thật chút tiền này, đối với Giang Hạc mà nói chín trâu mất một sợi lông, nhưng đặt ở trong nhà người bình thường, đó đều là một con số thiên văn, ba mẹ cậu có một đứa con trai có thể kiếm tiền như vậy, còn không được nâng lên trời, chỉ có ba mẹ Giang Hạc bạc tình như vậy.
() Gần tỉ × lên là tỉ VNĐ. Chắc nước ngoài thì như nước lã thôi =))
Giang Hạc cảm thấy không sao cả, nhưng Tấn Viễn luyến tiếc Giang Hạc chịu tức giận này, trực tiếp nói với cậu, sau này tiền cấp dưỡng của ba mẹ cậu toàn quyền giao cho anh xử lý.
Giang Hạc đồng ý.
Tháng thứ hai, Tấn Viễn trực tiếp đem tiền cấp dưỡng của ba mẹ Giang Hạc ném cho một phần mười, cho dù là một phần mười, đó cũng là một con số rất lớn đối với gia đình bình thường, dưỡng lão cho bọn họ thỏa đáng đủ rồi.
Một ngày sau khi tiền chuyển đi, Giang Hạc nhận được điện thoại của ba mẹ từ nước ngoài.
Lúc đó, Tấn Viễn đang ăn khuya trong phòng làm việc của Giang Hạc, sắp tết rồi, năm trước bận rộn một thời gian, anh nên thu dọn đồ đạc về nhà cùng ba mẹ và giãi bày chuyện của anh cùng Giang Hạc.
Hai người đang thương lượng chi tiết.
Giang Hạc nhận được điện thoại của ba mẹ, câu đầu tiên không phải là chào hỏi cậu, cũng không phải hỏi gần đây cậu thế nào, chính là chất vấn cậu vì sao tháng này tiền cấp dưỡng lại thiếu nhiều như vậy, có phải bên tài chính xảy ra tình huống gì hay không?
Giang Hạc không muốn để Tấn Viễn nghe thấy chuyện khó xử như vậy, chính mình cầm điện thoại di động đi đến bên cửa sổ, khổ sở cúi đầu, đang định giải thích cái gì đó cho đầu dây bên kia, Tấn Viễn đem đồ ăn khuya trong tay bỏ xuống, đi đến bên cạnh Giang Hạc, đoạt điện thoại của cậu lại, nói với đầu dây bên kia: "Tiền không thiếu, đây chính là tiền cấp dưỡng của tôi cho hai người."
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh không đúng, rõ ràng sửng sốt một hút, sau đó hỏi: "Ai vậy?"
Tấn Viễn buồn cười nói: "Tôi là ai, tôi là vợ của Giang Hạc, các người thân là ba mẹ không biết em ấy đã kết hôn sao?"
Điện thoại của Giang Hạc đột nhiên bị Tấn Viễn cướp đi, Giang Hạc đang muốn há mồm nói cái gì đó, Tấn Viễn lại ra hiệu cho cậu, để anh giải quyết.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong nháy mắt, lại tiếp tục nói: "Cho dù là kết hôn, tiền cấp dưỡng nên cấp dưỡng cũng không thể thiếu, chúng ta lớn tuổi, đây là nó nên cho."
"Không có không cho," Tấn Viễn nhướng mày, "Tiền cấp dưỡng tháng này không phải là đã gửi cho hai người sao?"
"Tiền không đúng, không phải số tiền này."
"Vậy thì không còn cách nào khác, dì ơi" Tấn Viễn nhún vai, "Hiện tại quyền tài chính trong nhà thuộc quyền kiểm soát của con, A Hạc nhà con kiếm tiền cũng không dễ dàng, thường xuyên uống rượu đến xuất huyết dạ dày, mà các người bình thường ngày tết ngay cả điện thoại quan tâm cũng không có, con cho rằng tiền cấp dưỡng của em ấy cho các dì là vô cùng không hợp lý, cho nên sau này chỉ sợ đều là số tiền cấp dưỡng này."
Ý tứ của Tấn Viễn nói rất rõ ràng, muốn cấp dưỡng cao, phải lấy sự quan tâm của hai người đổi lấy.
Nhưng mà không biết đầu dây bên kia có phải nghe không hiểu lời người hay không, hay là nghe hiểu nhưng căn bản không muốn phản ứng, ngữ khí không tốt nói với Tấn Viễn: "Cô bảo Giang Hạc nhận điện thoại!"
Vừa nghe giọng điệu này của bà, Tấn Viễn tức giận: "Xin lỗi, em ấy không tiện." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
..........
//
NTT