Tấn Viễn không chút khách khí nói ba mẹ Giang Hạc một hồi, cũng vô tình cúp điện thoại, bọn họ vẫn sẽ cách năm lần vạn dặm gọi điện thoại tới, trong từng dòng chữ đều là về chuyện tiền bạc. Một chữ cũng không đề cập đến những lời quan tâm Giang Hạc.
Bởi vì nhiều năm như thế, bọn họ đã quen với việc đòi Giang Hạc như vậy, hoàn toàn quên mất, Giang Hạc ngoại trừ là máy ATM của bọn họ ra, còn là con trai của bọn họ.
Hiện tại máy ATM không cho bọn họ rút tiền nhiều, còn yêu cầu bọn họ phải có tình cảm với máy ATM, ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người làm sao có thể sinh ra tình cảm với máy ATM, cho nên bọn họ bắt đầu náo loạn, bắt đầu giày vò, hy vọng máy ATM có thể giống như trước kia để họ rút tiền.
Ngay từ đầu Giang Hạc còn kiên nhẫn ứng phó, về sau cậu cũng có chút mệt mỏi, bởi vì nước ngoài và trong nước chênh lệnh giờ, bình thường ban ngày bọn họ gọi điện thoại, Giang Hạc nhận được đều nửa đêm.
Ban ngày phải bôn ba vì chuyện công tác, thật vất vả buổi tối có chút thời gian rảnh rỗi, còn phải tiếp nhận quấy rối từ ba mẹ, mà từ đầu đến cuối cậu bất quá là muốn nghe được một câu từ miệng bọn họ, gần đây cậu sống như thế nào, hoặc là một câu xin lỗi mà thôi.
Cậu muốn rất ít, ít đến bất quá chỉ là vài câu quan tâm, cho dù là hư tình giả ý cũng tốt.
Tuy nhiên, lần lượt trả lời điện thoại với hy vọng và thất vọng hết lần này đến lần khác. Đầu dây bên kia vĩnh viễn đều dùng giọng điệu mềm mại nhất nói với cậu những lời tuyệt tình nhất, em gái mày còn nhỏ vừa mới học trung học, em trai anh mày vừa bước vào đại học, chúng tôi lớn tuổi phải nuôi gia đình và con cái, cũng không dễ dàng, mày phải hiểu.
"Lý giải, lý giải, vì sao vĩnh viễn đều là đến lý giải với con, các người đã hiểu qua con khi nào chưa?"
"Bọn chúng là con của các người, chẳng lẽ con không phải sao?"
"Bọn chúng còn nhỏ cần chăm sóc, bọn chúng muốn học trung học, đại học các người liền đau lòng, còn con thì sao, học tiểu học đã bị các người ném đến trường nội trú tự sinh tự diệt, còn chưa tốt nghiệp các người đã ly hôn, thật vất vả tốt nghiệp cao trung, ngày đầu tiên mười tám tuổi trở thành người lớn đã nhận được quà sinh nhật các người cho con, một món nợ lên tới bảy mươi triệu!"
"Mấy năm nay hai người trốn ở nước ngoài đủ tiêu dao rồi đi, các người có nghĩ tới việc con học đại học là ăn đồ ăn nghẹn ngào như thế nào không? các người có nghĩ tới những người đòi nợ kia làm thế nào chặn con đòi tiền không? các người có nghĩ tới con trả lại số tiền đó như thế nào không?"
"Những thứ này các người toàn bộ đều không nghĩ tới, hiện tại lại đến yêu cầu con muốn hiểu các người, con còn chưa đủ hiểu sao? mấy năm nay tiền cho các người chỉ nhiều không ít, có yêu cầu gì con chưa từng thỏa mãn qua? mà con trai ngay cả một câu quan tâm ân cần hỏi thăm của các người cũng không cho được sao?"
"Đốp" tiếng điện thoại di động bị đập vào TV phát ra tiếng nổ lớn, kinh động Tấn Viễn đang giúp Giang Hạc nấu cháo trong phòng bếp, anh đi tới, nhìn thấy một Giang Hạc hoàn toàn khác với bình thường vĩnh viễn tự tin cường đại, ôn nhuận nho nhã kia.
Ngược lại xuất hiện trước mặt anh chính là một Giang Hạc hoàn toàn mới, thất vọng, uể oải suy sụp.
Đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dáng Giang Hạc nổi giận, là cô độc bất lực như vậy, rõ ràng bả vai run rẩy chỉ là đang thở dốc mà thôi, anh lại có thể cảm nhận được cậu đang thương tâm, cậu đang khóc, trái tim cậu đang chảy máu.
Tấn Viễn đi lên trước, muốn ôm Giang Hạc.
Nhưng mà còn không đợi anh vươn tay, anh liền bị Giang Hạc ôm chặt vào trong ngực: "Để cho em ôm."
Tấn Viễn nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Giang Hạc vùi đầu vào cổ Tấn Viễn, mút thật sâu mùi vị phát ra từ nơi đó, sau đó Tấn Viễn liền cảm nhận được thứ gì đó nóng bỏng mà lạnh lẽo nện lên cổ anh, một viên hai viên, giống như hạt châu theo cổ anh trượt về phía lồng ngực, đâm trái tim trong lồng ngực đến đau đớn.
Giang Hạc khóc.
Khóc thầm lặng.
"May mắn em có anh."
Không biết bao lâu, Giang Hạc hết lần này tới lần khác ngẩng đầu lên, hai má dán lên mặt Tấn Viễn, từng chút từng chút cọ khẽ.
Trước khi gặp Tấn Viễn, Giang Hạc cho rằng cái gọi là yêu không quá như thế, anh có yêu cầu tôi, mà tôi cam tâm tình nguyện vì anh mà trả giá.
Nhưng sau khi gặp Tấn Viễn, Giang Hạc mới hiểu được, tình yêu là vị tha, không cầu hồi báo, nó có thể làm cho người ta đạt được cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn, chứ không phải một mực trả giá.
Trước kia cậu nắm chặt đường tình thân bạc bẽo đến mức hầu như không buông tay, là bởi vì cậu sợ hãi, sợ hãi một khi ngay cả chút tình cảm này cũng đứt đoạn, cậu liền chân chính trên thế giới này trở thành người cô đơn.
Nhưng cậu hiện tại không sợ, cậu có Tấn Viễn, có một Tấn Viễn toàn tâm toàn ý yêu cậu như vậy, mới làm cho cậu có sức mạnh, không còn sợ bị vứt bỏ, không sợ hãi bị lãng quên nữa, không cần lo lắng sau này phần đời còn lại đều là một mình cậu ở trên đời này cô độc phiêu bạt.
Giang Hạc cọ cọ Tấn Viễn, dần dần thành hôn môi, những nụ hôn mang theo khát vọng mãnh liệt rơi vào trên mặt Tấn Viễn, tâm của cậu đang như vũ trụ, gấp gáp cần tìm chút gì đó để lấp đầy, mà có thể lấp đầy cậu chỉ có Tấn Viễn.
Nụ hôn mang theo khát vọng mãnh liệt của Giang Hạc lập tức gợi lên cảm xúc của Tấn Viễn, anh cứng rắn đưa ngón tay vào ngón tay Giang Hạc, mười ngón giao nhau, lồng ngực kề sát vào lồng ngực, hôn cậu.
Anh mút cánh môi ôn nhu gặm cắn, ngậm đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm liếm, khiến cho môi hai người dán chặt vào nhau, từng chút từng chút đem đối phương dung hợp vào trong cốt nhục của mình.
Dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, cậu còn có anh, anh có thể tu bổ khe nứt trong lòng cậu, anh cũng có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng cậu, anh có thể xua đi sợ hãi của cậu, đuổi cô tịch của cậu đi, anh chính là toàn bộ của cậu.
Bàn tay Tấn Viễn dần dần trượt về phía bao nhỏ đặt trên tủ giường.
"Không cần cái đó......"
Giang Hạc kéo tay anh trở lại, nhìn về phía đôi mắt thâm sâu của anh: "Em muốn anh lấp đầy em."
Hô hấp Tấn Viễn trầm xuống, lực đạo hôn lên người cậu càng lúc càng nặng nề.
Sau khi trấn an Giang Hạc xong, Tấn Viễn lại dán thêm hai tấm thuốc mỡ lên người mình, anh thừa dịp Giang Hạc đang ngủ say, cầm lấy điện thoại của cậu, trên điện thoại của cậu thiết lập cuộc gọi chuyển khoản.
Sau này, tất cả những điều làm cho em không hài lòng, giao cho anh xử lý là được.
—
Tấn Viễn chuyển cuộc gọi điện thoại của ba mẹ Giang Hạc sang điện thoại di động của anh, anh cũng không dễ nói chuyện như Giang Hạc nữa, mặc kệ đối phương kể khổ cũng tốt, đồng tình cũng tốt, yêu cầu anh đem tiền cấp dưỡng thêm về số tiền ban đầu, anh đều dùng gậy ông đập lưng ông trả lại.
Họ kể khổ, anh cũng kể khổ.
Họ đồng tình, anh cũng đồng tình.
Thanh âm Tấn Viễn vốn là loại thanh âm trung tính, bóp cổ họng làm bộ nghẹn ngào hai tiếng, lại lăn lăn lộn lộn một trận, rơi vào trong lỗ tai đối phương thật đúng là loại bộ dáng không nói lý lẽ.
Anh thành một đứa con dâu ác độc cường thế ngang ngược diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn, phỏng chừng đối diện không ít lần nghiến răng nghiến lợi mắng anh.
Mắng thì mắng, dù sao người ở nước ngoài, bọn họ mắng tàn nhẫn đến đâu, Tấn Viễn lại không nghe thấy, không đau không ngứa, mắng anh một trận tức giận còn không phải là chính bọn họ, tức bệnh anh cũng không cho tiền trị.
Có thể là sau khi ý thức được Tấn Viễn dầu muối không vào, bọn họ liền muốn nhảy qua anh tìm Giang Hạc nói chuyện. Tấn Viễn đoán chừng bọn họ muốn tìm Giang Hạc tố cáo anh, thậm chí muốn Giang Hạc không bị vợ quản, thế nhưng bọn họ gọi điện thoại tới, người nhận đều là Tấn Viễn, dần dần bọn họ có thể cũng ý thức được có gì đó không đúng, chậm rãi gọi điện thoại cũng ít đi.
Khiến cho Tấn Viễn còn đang cảm khái, anh còn chưa chơi đủ.
Anh thích nhất sắm vai các loại nhân cách, anh từng giả trang trước mặt Giang Hạc đủ loại nhân thiết, duy chỉ có còn chưa từng sắm vai loại con gái xấu xa cay nghiệt này, mà điện thoại ba ngày hai đầu của ba mẹ Giang Hạc đã khiến anh bắt đầu nhập vai, thậm chí có chút mùi vị muốn ngừng không được, nói hơ khô thẻ tre liền hơ xong , khiến anh không kịp phản ứng.
Thế nhưng vở kịch đã kết thúc, con hát này của anh cũng đã đến lúc rời khỏi sân khấu.
Chỉ hy vọng sau khi ba mẹ Giang Hạc náo loạn, có thể chậm rãi ý thức được Giang Hạc ngoại trừ là máy ATM của bọn họ ra, còn là con trai của bọn họ, là con người, con người cũng cần có người quan tâm.
Chỉ cần bọn họ cho Giang Hạc sự tôn trọng, thái độ gọi điện thoại lại có chuyển biến tốt đẹp, cho dù là giả vờ giả bộ làm bộ xin lỗi, tỏ vẻ sau khi thay da đổi thịt sẽ làm ba mẹ thật tốt, quan tâm Giang Hạc nhiều hơn, anh cũng sẽ không kẹt chút tiền kia không cho bọn họ.
Dù sao tiêu chút tiền, nghe một tiếng vang, chuyện làm cho Giang Hạc vui vẻ, anh cũng không tiếc.
Tấn Viễn suy nghĩ rất tốt, anh cảm thấy không ai sẽ vì một khoản tiền lớn như vậy, cũng không phải là chuyện quỳ dập đầu đòi mạng người, nói hai câu mềm mỏng, một tháng liền có gần mười triệu vào sổ sách, anh có thể bám vào lỗ tai Giang Hạc, ở bên tai cậu nói một đêm.
Tiến vào tháng Chạp, hương vị tết càng nồng đậm, mắt thấy không đến mấy ngày nữa sẽ bước vào năm mới, công ty lúc này cũng là thời điểm bận rộn nhất, không chỉ phải vội vàng tiến độ dự án, muốn làm tổng kết hàng năm, cùng với việc chuẩn bị hội nghị thường niên, những chuyện này tất cả đều chất đống cùng nhau, khiến cho mỗi người trong khoa học kỹ thuật Hạc Thành đều rất bận rộn.
Tấn Viễn cũng không ngoại lệ, mỗi ngày tăng ca rất muộn mới trở về, ngày hôm sau rửa mặt xong, lại sớm chạy tới công ty làm việc, bất quá thân là quản lý anh có thể không cần quẹt thẻ, trễ một tiếng rưỡi cũng không ai nói anh, so với lúc trước làm lập trình viên, vẫn là thoải mái hơn rất nhiều.
Ngày trước, khi Tấn Viễn đến công ty, tổ viên trong tổ dự án của anh đều thành thành thật thật làm việc, hôm nay anh vừa bước lên tầng , liền cảm thấy cả tầng lầu đều quanh quẩn một cỗ không khí không thể nói ra, kỳ quái.
Không tìm được lý do, đành phải kéo Hà Lạc lại đây hỏi thăm.
Hà Lạc vừa đến phòng làm việc của anh, liền cười anh: "Không đấu trí đấu dũng với bố mẹ vợ kỳ lạ của cậu nữa à?"
Lúc trước khi Tấn Viễn gọi điện thoại cho ba mẹ Giang Hạc, bị Hà Lạc nghe được một hai câu, Tấn Viễn ẩn tên Giang Hạc, chỉ nói ba mẹ vợ gây sự, Hà Lạc liền tự mình bổ não một vở tuồng lớn.
Tấn Viễn lắc đầu, không có ý định giải thích chi tiết với hắn, chỉ hỏi hắn: "Sáng sớm các cậu không làm, đều đang thảo luận cái gì?"
Lúc mới đi làm, Tấn Viễn liền phát hiện rất nhiều nhân viên không quan tâm làm việc, anh không tiện trực tiếp hỏi người khác, hỏi Hà Lạc chính xác không sai.
Hà Lạc lấy điện thoại ra nói với anh: "Cậu còn không biết, Giang Tổng chúng ta lại lên hot search."
Tấn Viễn lông mày nhướn cao: "Sao lại lên hot search?"
Hà Lạc kéo ra một bài viết hot search cho anh xem: "Ba mẹ Giang Hạc khóc lóc kể lể tiền cấp dưỡng cho bọn họ bị Giang Hạc cắt xén, vốn chỉ là một nhà môi giới nước ngoài đưa tin một chút, nhưng bị tài khoản tiếp thị trong nước chuyển đi, đề tài trực tiếp bị thổi phồng lên hot search, ngay cả tờ báo sáng nay cũng đưa tin là điểm nóng."
Tấn Viễn trực tiếp cướp lấy điện thoại di động của Hà Lạc, nhìn kỹ nội dung bên trong hot search.
Trong nội dung, ba mẹ vợ Giang Hạc rưng rưng nước mắt tố cáo Giang Hạc từ khi tìm vợ tới nay, cũng mặc kệ bọn họ sống chết, ngay cả tiền cấp dưỡng cũng là ngày một ít lại, đến bây giờ tiền cho đã hoàn toàn không đủ để chống đỡ cuộc sống của bọn họ ở nước ngoài.
Còn nói bọn họ vì cho đứa nhỏ một môi trường khởi nghiệp tốt hơn năm đó chủ động buông tay, ra nước ngoài định cư, không ngờ già đi sẽ rơi vào tình cảnh như vậy, trong lời nói đều có ý mắng Giang Hạc là vong ân bội nghĩa.
Trong bình luận hot search đã có cư dân mạng không rõ chân tướng xuống đường chỉ trích Giang Hạc thân là người giàu nhất, mỗi tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng ngay cả cho ba mẹ thêm một ít tiền cấp dưỡng cũng không muốn chi ra, quả thực không xứng làm con người.
Thậm chí còn có đứa mắng khó nghe hơn, nói Giang Hạc khấu trừ tiền cấp dưỡng của ba mẹ là vì mua quan tài cho mình.
Tấn Viễn nhìn hai người có vài phần giống Giang Hạc trong video hot search, lạnh lẽo nhắm mắt lại, rốt cuộc là ba mẹ bạc tình đến mức nào mới vì chút tiền kia, sau khi ly hôn nhiều năm còn có thể liên tục bắt tay làm tổn thương con trai ruột của mình.
Khi anh mở mắt ra, anh hỏi Hà Lạc: "Cậu nói Giang Tổng bây giờ có biết chuyện này hay không?"
Hà Lạc hậm hực: "Hẳn là biết rồi, dù sao bọn họ làm ông chủ dậy sớm đọc tiêu đề báo chí gì đó là chuyện rất bình thường, hơn nữa trợ lý của anh ấy cũng sẽ nói cho anh ấy biết trước."
"Mang đao ra cho tôi." Tấn Viễn ôm lấy bàn phím của mình, liền xông về phía phòng làm việc của Giang Hạc.
Mẹ kiếp, hôm nay anh không chém hai người đó, anh sẽ không thoải mái.
..........
//
NTT