Gian phòng không lớn, trên chiếc giường dài m, chiếc chăn bông vẫn còn vương mùi nắng.
Cố Tuế Tuế không nằm trên giường mà ngồi ở bên cạnh. Cô không biết khi nào Việt Kình mới có thể tìm thấy cô. Điều cô có thể làm bây giờ là đảm bảo sức khỏe tinh thần của mình.
Dù sao bị nhốt trong không gian như thế này, không điện thoại, không thức ăn và cũng không có ai để cùng nói chuyện. Thực sự là một thử thách lớn.
Sợi xích không đủ dài để tới cửa. Tuy rằng tới bên cửa sổ vẫn ổn, nhưng khi kéo rèm cửa ra, phía sau còn có một vách tường lớn.
Cố Tuế Tuế nhìn vách tường mà muốn chửi thề. Vậy bây giờ cô đang ở trên mặt đất hay dưới mặt đất?
Nhiều khả năng nó nằm dưới mặt đất.
Vài giờ sau, đèn trong phòng vẫn chưa tắt, Cố Tuế Tuế vừa buồn ngủ vừa đói.
Sau khi uống một ít nước lạnh, cô lại nằm trên giường, đắp chăn bông rồi nhắm mắt lại.
Cố Tuế Tuế vẫn chưa ngủ, cô chỉ nhắm mắt lại và muốn biết liệu người bên kia có bước vào sau khi cô ngủ say không?
Nhưng cho đến khi cô thực sự chìm vào giấc ngủ, vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Bởi vì trong phòng có đèn nên cô không thể cảm nhận được bên ngoài là ngày hay đêm. Cố Tuế Tuế có một chế độ làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm ngặt, vì vậy mà cô sử dụng thời gian đi ngủ và thức dậy làm mốc để tự mình tính thời gian.
Cơn đói của ngày đầu vẫn có thể chịu được, cho dù bụng hơi khó chịu nhưng vẫn ở mức chấp nhận được.
Ngày thứ hai, vì Cố Tuế Tuế không được tiếp thêm năng lượng, tâm trạng của cô nhanh chóng sa sút, cô vẫn không thể lấy lại sức.
Nhìn trần nhà xa vời vợi, Cố Tuế Tuế tưởng tượng bên kia trần nhà là một thế giới tự do, nơi mà Việt Kình vẫn luôn tìm kiếm cô khắp nơi.
Không biết bây giờ Việt Kình thế nào, liệu anh có thể liên hệ sự biến mất đột ngột của mình với Đàm Phong hay không?
Cố Tuế Tuế thầm nghĩ, Việt Kình rất thông minh, chắc chắn anh có thể phản ứng kịp.
Việt Kình trở về từ đồn cảnh sát, Cố Tuế Tuế đã trực tiếp biến mất khỏi góc chết của máy giám sát tiểu khu, kể từ đó cũng không xuất hiện trong bất kỳ cuộc giám sát nào nữa.
Sau khi Việt Kình báo cảnh sát, Việt Kình đã cung cấp đối tượng nghi ngờ là Đàm Phong. Nhưng phía sau Đàm Phong có một đội ngũ luật sư, nên hắn ta không thể bị điều tra nếu không có chứng cứ thực tế.
Việt Kình chỉ có thể cùng nhóm của mình điều tra mọi thứ về Đàm Phong, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì.
"Anh Việt, hướng điều tra của chúng ta không có vấn đề gì chứ? Trong thời gian này mọi thứ về Đàm Phong đều bình thường, anh đã lục soát tất cả tài sản đứng tên hắn ta..."
Việt Kình không nói gì, ánh mắt ghim chặt lên hình ảnh của Đàm Phong trên màn hình chính.
Đàm Phong ngồi ở phòng ngoài, trợ lý bên cạnh cẩn thận đưa ly nước đến gần, thấp giọng nhắc nhở: " Đàm tổng..."
Anh ta luôn biết chắc chắn Đàm tổng có vấn đề về thần kinh. Nhưng theo anh ta thấy, đa số thiên tài đều có vấn đề về thần khinh, đương nhiên cũng không quan tâm lắm.
Mà bây giờ, Đàm tổng lại nhốt người mình thích lại. Cuối cùng để người đó nhịn đói trong hai ngày. Không những để bản thân mình không ăn gì suốt hai ngày, mà còn không uống cả nước, dùng cách này thể hiện tình yêu của mình.
Nếu nó thực sự lấy mạng người, quả thật sẽ là một vấn đề lớn.
"Đàm tổng, đã hai ngày rồi."
"Bây giờ cô ấy thế nào rồi?" Đàm Phong ngẩng đầu lên, bởi vì thiếu nước, cả người hắn ta nhìn như con cá bị ném lên bờ.
Trợ lý đưa nước đến trước mặt Đàm Phong: "Đàm tổng, xin anh hãy uống chút nước đi. Thân thể của anh quan trọng hơn."
Đàm Phong rũ mắt xuống, hời hợt nói: "Mang đồ ăn lên đây."
Sau khi cánh cửa được mở ra, Cố Tuế Tuế ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Cô bật dậy khỏi giường, ngay cả khi của bị khoá cô cũng rất cảnh giác. Sau khi chắc chắn rằng không có camera trong phòng tắm, cô mới đi tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày...
Bây giờ đã bị nhốt suốt hai ngày, từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy đói đến như vậy. Lúc này nhìn thấy chăn bông là chỉ muốn muốn nhét ngay vào bụng.
Kết quả là cô nhìn thấy một Đàm Phong còn nhếch nhác hơn cả mình. Cô cũng chỉ là đói bụng, tinh thần có thể hơi tệ, nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc còn thơm mùi dầu gội.
Khi Đàm Phong đi vào mang theo thức ăn, thân hình vẫn còn mặc bộ âu phục từ lần gặp mặt trước đó, khuôn mặt tiều tụy, đôi môi nứt nẻ, rất rõ ràng là do thiếu nước.
Sau khi anh ta bước vào, đặt đĩa cơm lên bàn ăn cách giường trong phòng không xa, giọng hơi khàn khàn: "Hai ngày nay anh không ăn gì cũng không uống nước."
"Vậy đầu tiên tôi xin chúc anh đầu thai vui vẻ."
Đàm Phong nhìn về phía Cố Tuế Tuế, trong khung cảnh quen thuộc của căn phòng này, khuôn mặt cô có phần tiều tụy, như thể trở về cuộc sống ở kiếp trước. Kiếp trước chính tại ngay trong căn phòng này hai người đã ký giấy thoả thuận ly hôn.
Lúc đó anh ta chỉ cảm thấy thật vui sướng, không thể chờ đợi mà chỉ ngay lập tức muốn nói với Bạch Yên rằng, anh ta không hề để ý đến biểu hiện của người vợ vẫn luôn sớm tối ở bên cạnh anh ta.
Sau đó, anh ta phá sản, Bạch Yên rời bỏ mà đi. Rồi sau đó, anh ta phải nằm trong bệnh viện, cả người không thể cử động, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, đếm đi đếm lại khung cảnh hoàng hôn.
Lúc đó anh ta chỉ muốn chết đi cho xong. Chính là Cố Tuế Tuế vừa khóc lóc vừa nói với bác sĩ đừng từ bỏ anh ta.
Trong những ngày đó, anh ta nhận ra rằng Bạch Yên chẳng qua chỉ là sự rung động nhất thời mà anh ta không thể có được khi còn trẻ, từ đầu đến cuối anh ta chỉ yêu vợ của mình.
Đàm Phong duỗi tay, đưa cái đĩa đồ ăn cho Cố Tuế Tuế: "Trước kia chúng ta cũng từng phải chịu đói như thế này rồi."
Lúc đó hai người mới mua nhà trả góp ngàn/tháng, vì ông chủ anh ta làm ăn thua lỗ nên quyết định từ chức chuyển nghề. Vốn nghĩ vợ không đồng ý, nhưng anh ta không ngờ vợ nghe tin tức về ông chủ, anh ta còn chưa kịp nói ra, cô đã giúp anh ta chuyển ngành đổi nghề. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của hai người rất khó khăn. Hai người chỉ có thể trả căn phòng mới thuê, thuê một căn phòng nhỏ hơn, mỗi ngày chỉ ăn có hai bữa...
Cố Tuế Tuế thực sự rất đói, nhìn chằm chằm vào bát cháo đặc trên bàn—
Mùi này hẳn là cháo bí đỏ...
Cô cảm thấy mình nhất định phải ăn cái gì đó, nếu không có lẽ cô sẽ không đợi được tới lúc Việt Kình tìm được mình.
Đầu óc Cố Tuế Tuế đều chỉ là muốn ăn cái gì đó, bây giờ tốc độ phản ứng đều chậm hơn nửa nhịp, không hề nhận ra sự bất thường trong lời nói của Đàm Phong kể rằng trước đây họ đã từng phải đói như thế nào. Ánh mắt Cố Tuế Tuế dán chặt vào bát cháo nói: "Cháo này là anh cho tôi sao? Nếu không thì anh mang nó đi đi. "
Đàm Phong lùi lại hai bước, biểu thị rằng Cố Tuế Tuế có thể ăn.
Cố Tuế Tuế bưng bát cháo bí đỏ sang một bên, thì nghe thấy giọng nói của Đàm Phong: "Lẽ ra em nên yêu anh."
Được rồi, Cố Tuế Tuế không thể ăn được nữa.