Tình trạng của Đàm Phong còn không tốt bằng Cố Tuế Tuế. Cố Tuế Tuế cố chịu nhục mà ăn cháo bí ngô. Ăn thì chắc chắn là phải ăn rồi, suy cho cùng cô vẫn muốn gặp lại bạn trai của mình.
Cháo bí ngô được nấu từ gạo nếp, mềm dẻo thơm ngọt, vừa vào miệng đã tan ra. Cố Tuế Tuế chậm rãi thưởng thức. Bên trong còn cho thêm táo đỏ, ăn cũng rất ngon.
Đàm Phong ngồi bên cạnh, đôi mắt tràn đầy vẻ thâm tình, nói: "Nếu như lúc anh trở lại, điều đầu tiên là đến tìm em, kết quả sẽ không giống như bây giờ chứ?"
Cố Tuế Tuế húp một ngụm cháo, hỏi theo lời anh ta nói: "Vậy tại sao điều đầu tiên anh không đến tìm tôi nhỉ? Anh thấy đấy, đây chính là vấn đề của anh."
Đàm Phong cúi đầu, nhìn vào tay của mình. Anh ta không nói gì, chỉ cảm thấy tạo hoá thật trêu ngươi.
Anh ta muốn nắm bắt cơ hội để khởi nghiệp thuận lợi, muốn bản thân hồi phục thật tốt do bệnh liệt giường sinh ra các vấn đề về tâm lý, xuất hiện trước mặt vợ mình một cách mạnh mẽ.
Đời này anh ta muốn trao cho cô điều tốt nhất, không còn là một thằng nghèo túng, không còn là một tên đàn ông cặn bã.
"Sao không nói nữa?" Thực ra Cố Tuế Tuế cảm thấy suy đoán trước đó của mình khá chính xác, Đàm Phong coi cô như thế thân của người nào đó.
Bây giờ cô đã chắc chắn % rằng Đàm Phong đúng là có bệnh, loại bệnh này cực kỳ nghiêm trọng.
Cố Tuế Tuế ăn cháo xong, dường như người kia cũng không có ý định rời đi, yên lặng ngồi trong góc, cầm trong tay một quyển sách tâm lý học rất dày. Hình như anh ta còn không chuẩn bị đồ ăn gì.
Cố Tuế Tuế mở miệng hỏi: "Nếu anh chết rồi, tôi còn có thể ra ngoài chứ?"
Đôi mắt Đàm Phong lập tức sáng lên: "Tuế Tuế—"
"Nếu tôi thật sự quan tâm anh có chết đói hay không thì tôi vẫn có thể không ra ngoài." Cố Tuế Tuế cảm thấy có vẻ đối phương đã hiểu lầm.
"Có thể." Giọng nói của Đàm Phong dịu dàng hẳn lên, "Nếu như anh không còn nữa, em sẽ có thể cùng Việt Kình ở bên nhau. Dù sao anh cũng không nhìn thấy."
Cố Tuế Tuế: "..." Trong lòng Cố Tuế Tuế dâng lên một cỗ sát ý.
"Tuế Tuế, cháo bí đỏ ăn ngon chứ?"
"Cũng được."
"Đây là trước kia em đã làm cho anh. Lúc đó, anh nằm trên giường bệnh không thể cử động, mỗi một giây một phút đều phải chịu sự dày vò. Sau khi anh dùng kim khí ()tự sát rồi được cứu sống, em đã trông coi bên giường của anh, nói với anh rất nhiều điều—"
() kim khí: đồ dùng, khí cụ làm bằng kim loại.
Cố Tuế Tuế dần cảm thấy hứng thú, hùa theo những lời hắn ta nói, hỏi: "Tôi nói với anh những gì?"
"Em nói chỉ có tiếp tục sống mới có thể có tương lai. Khi em còn nhỏ, mẹ em đã nấu một nồi cháo bí đỏ sau đó đã tự sát. Khi đó em cũng muốn chết đi, sau lại sống sót. Sau khi sống sót rồi gặp được anh, yêu anh..."
Tay Cố Tuế Tuế chống cằm, đưa ra một câu hỏi: "Lúc đó anh bị liệt toàn thân à?"
"Ừ."
"Sao tôi lại cảm thấy... với tình trạng của anh, chết cũng là một loại giải thoát?" Cố Tuế Tuế thuận theo những hoang tưởng của người đàn ông này, suy lý nói.
Đàm Phong có chút sửng sốt, "Em không hiểu đâu. Chỉ tiếp tục tồn tại mới có thể có những cơ hội khác."
"Được rồi, tuỳ anh thôi." Cố Tuế Tuế cảm thấy tam quan của mình có hơi lạc hậu, nên không muốn gỡ xuống.
"Em sẽ nhớ rằng em thích anh như thế nào. Lần này anh sẽ không phụ lòng em nữa." Đột nhiên giọng Đàm Phong trầm xuống, nhìn anh ta càng thêm yếu ớt, còn không ngừng ho khan. Giọng nói cũng bởi vì không uống chút nước nào, trở nên khô khốc.
Cố Tuế Tuế chỉ cảm thấy không thể hiểu được. Giam cầm thì giam, anh ta cũng biến mình giống như trở thành một người bị hại. Nếu như Đàm Phong thật sự chết đi, có lẽ sau khi chết rồi những tù nhân phạm tội khác cũng chẳng sẵn lòng chơi cùng anh ta. (có lẽ chỉ Đàm Phong là tội phạm nửa mùa yếu đuối =))
Rất rất rất không có phẩm cách.
Cố Tuế Tuế dự đoán, Đàm Phong đã nên kế hoạch này trong cả nửa năm rồi. Vậy nên đến giờ Việt Kình vẫn chưa thể tìm thấy cô.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cô phải tự cứu lấy mình.
Vị trí của Đàm Phong cách cửa không xa, sợi dây xích của cô không đủ dài, với không tới.
Cánh cửa lại nhanh chóng được mở ra. Lần nào là một người đàn ông đội mũ trùm đầu bước vào.
Trên đầu Cố Tuế Tuế hiện lên vài vạch đen, nhìn người mặc tây trang đi giày da còn đội mũ trùm đầu kia: " Trợ lý Lý... Thì ra các người còn làm tội phạm mất nhận thức về hành vi trái pháp luật nhỉ." Cô còn không phải không nhận ra.
Trợ lý Lý cực kỳ xấu hổ. Anh ta ở bên ngoài nhìn thấy Đàm Phong ra sức chống đỡ không nổi nữa, vậy nên mới bước vào. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudialc)
"Cố tiểu thư, cô hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm chỗ nào? Hiện tại chúng ta đang đến một đất nước mà tù nhân không phạm luật sao? Hay là anh đội khăn trùm đầu là thấy đẹp à?"
"Cố tiểu thư, tôi nói không lại cô."
"Trợ lý Lý, anh có nghĩ đến một vấn đề không? Ông chủ của anh là một kẻ giàu có mắc bệnh thần kinh. Bất kể tôi còn sống hay đã chết, xác xuất anh ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật là rất thấp. Nhưng còn anh, anh có tiền sao? Anh có bị bệnh thần kinh sao?"
Đôi mắt của trợ lý Lý trở nên phức tạp trong vài giây. Rất rõ ràng là khi bước vào anh ta không muốn bị nhận ra chính là vì lý do này.
Cố Tuế Tuế không ngừng cố gắng: "Mọi người đều làm công, không cần phải thực làm việc trái pháp luật."
Trợ lý Lý đỡ lấy cơ thể Đàm Phong đang hôn mê, đôi mắt không còn hoang mang, nhìn về phía Cố Tuế Tuế: "Đàm tổng chỉ vì yêu cô thôi. Mặc dù anh ấy giam cầm cô, nhưng mấy ngày nay, anh ấy cũng chịu khổ ở chỗ này. Một bước cũng không rời đi, thậm chí còn không ăn một chút nào. Anh ấy cũng chịu khổ sở giống như cô vậy. Trái tim của anh ấy lại càng đau đớn hơn."
"Dựa theo logic của anh, tôi còn không khổ như anh ta. Chung quy tôi vẫn có nước để uống, trái tim cũng không có đau đớn, bên ngoài còn có người yêu thật sự đang miệt mài tìm kiếm tôi đó." Cố Tuế Tuế không chút khách khí mà nói với vẻ oán giận: "Chia cái tình yêu với tôi này cho anh, anh cần không? Anh hãy chạm vào trái tim của mình đi. Cần sao?"
Trợ lý Lý: "Tôi không nói lại cô. Nhưng cô suy nghĩ kỹ lại xem. Quả thật lúc này đã yêu cầu bỏ đói cô trong năm ngày, Đàm tổng không nỡ, anh ấy quyết định bỏ đói bản thân mình trong năm ngày đó."
Cố Tuế Tuế bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên mặt lộ ra vẻ xúc động: "Vậy mà hắn ta lại muốn bỏ đói bản thân trong năm ngày cơ đó! Tôi cảm động chết đi được."
Trợ lý Lý vừa nghe thì đã biết Cố Tuế Tuế đang chế nhạo mình. Anh ta còn muốn nói thêm gì đó, trong lòng lại nghĩ tình hình của Đàm Phong không ổn lắm, không bàn luận gì thêm nữa.
Sau khi họ rời đi, căn phòng lập tức chìm vào yên lặng.
Cố Tuế Tuế nhìn nhìn vào webcam, Đàm Phong hôn mê rồi, đoán chừng những người bên ngoài cũng bận rộn với việc này.
Đây thật sự là một cơ hội tốt.