Vào ngày thứ năm sau khi Cố Tuế Tuế mất tích, Việt Kình đã thử nhiều cách khác nhau, nhưng vẫn không tìm được manh mối. Anh bắt đầu hoài nghi có phải mình đã bị suy nghĩ đầu tiên lấn áp, đập chết Tần Phong, vậy nên đã bỏ sót nhiều manh mối?
Việt Kình thay đổi lối suy nghĩ. Anh tung ra một đoạn video về sự biến mất kỳ lạ của Cố Tuế Tuế, treo phần thưởng cho bất kỳ manh mối hữu ích nào, cố gắng thử tìm Cố Tuế Tuế từ hướng công chúng.
Biện pháp này thực sự có hiệu quả. Bởi vì món tiền thưởng khổng lồ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, điện thoại sử dụng để tiếp chuyện của cả nhóm đều như muốn nổ tung.
Việt Kình và đoàn đội bắt đầu trả lời từng người một.
Bây giờ hầu hết các manh mối đều là vì tiền thưởng mà cung cấp các manh mối giả.
"Tôi đã nhìn thấy, ngay trong siêu thị ở lối vào chung cư của chúng tôi, thậm chí cô ấy còn chào tôi."
"Là đồng nghiệp của tôi đã bắt cóc cô ấy."
Hầu hết chúng đều là những lời nói dối nhảm nhí.
Việt Kình cũng không quan tâm, xác minh từng cái một.
Cho đến khi có một hàng manh mối xuất hiện—
"Tôi đã xem tin nhắn của bạn từ vòng bạn bè, nhưng tôi không ở trong nước. Tôi cảm thấy người chủ trước đây của tôi, anh ấy là người Trung Quốc, đã dành ra nửa năm để xây một căn hầm dưới lòng đất. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã đưa một cô gái vào. Liệu đó có phải là người các bạn đang muốn tìm kiếm? "
Cố Tuế Tuế chỉ vừa bắt đầu chống tay nôn mửa. Nhìn từ trên màn hình theo dõi, có thể do trước đó cô đã bị bỏ đói lâu như vậy, rồi lại tiếp tục không ăn gì đã xảy ra vấn đề.
Trợ lý và một vài người khác đang canh chừng, ai cũng không làm bất cứ điều gì cả.
Trong khoảng thời gian này hầu như họ không giao tiếp với nhau. Tất cả bọn họ đều là người lớn lên trong chương trình giáo dục bắt buộc năm trong nước, suy cho cùng đối với chuyện này trong lòng cũng có mâu thuẫn. Cũng may từ đầu đến cuối Cố Tuế Tuế đều rất bình tĩnh, không thể hiện ra nỗi buồn một cách mãnh liệt, nhìn qua cũng không quá thảm thương. Ngược lại có lẽ người sếp bị bệnh thần kinh của họ nhìn qua thậm chí còn tồi tệ hơn. Ở trên một mức độ nhất định điều này đã làm giảm bớt gánh nặng tâm lý của bọn họ.
Mọi người vẫn chỉ nhìn Cố Tuế Tuế.
Mãi cho đến lúc sau khi hình ảnh Cố Tuế Tuế nôn mửa trên màn hình đã kết thúc, đột nhiên bắt đầu nôn ra máu.
Lúc này vài người trong phòng giám sát lập tức đứng dậy. Trước đó Cố Tuế Tuế không ăn gì mà vẫn không sao. Mọi người đều ngầm thừa nhận cô thân thể khoẻ mạnh, bỗng nhiên chợt nôn ra máu, đều bị doạ sợ cả rồi.
"Cô ấy...nôn ra máu rồi?"
"Chẳng lẽ là xuất huyết dạ dày? Quá lâu không ăn gì, đột nhiên ăn cái gì đó nên mới vậy?"
"Xuất huyết dạ dày liệu có làm chết người không?"
"Ông chủ vẫn còn hôn mê. Bây giờ phải làm sao đây?" Lúc này một vài người đều đã chuyển ánh mắt nhìn về phía vị trợ lý duy nhất có thể nói được vài lời.
Trợ lý nhíu mày lại, nhìn vào màn hình. Trên màn hình, Cố Tuế Tuế vẫn đang nôn ra máu rất dữ dội. Anh ta nhớ lại về những lời Cố Tuế Tuế đã nói—
Đàm Phong giàu có, nhìn qua có vẻ còn bị bệnh tâm thần.
Nếu như Cố Tuế Tuế chết ở trong này rồi, Đàm Phong sẽ phát điên, chưa biết chừng lại muốn chấn chỉnh anh ta.
Mà đã có quá nhiều người biết đến chuyện này, bây giờ bạn trai của cô ấy vẫn đang treo tiền thưởng. Một khi bùng phát ra ngoài, chắc chắn anh ta là người xui xẻo nhất.
"Trợ lý Lý? Hiện tại bác sĩ không trả lời điện thoại."
"Tôi đi lấy chìa khóa. Đưa cô ấy đến chỗ ở của bác sĩ tại tầng ."
Cố Tuế Tuế cảm thấy đã gần xong rồi, cảm giác bất tỉnh qua đi. Cô cảm thấy có người nào đó đến mở khoá còng tay, ngay sau đó đặt cô lên trên cáng.
Cố Tuế Tuế cảm nhận được những người này đã rời khỏi căn phòng đó, sau đó đưa cô vào trong thang máy.
Cố Tuế Tuế he hé mắt, tổng cộng có ba người đàn ông. Ngoại trừ trợ lý, còn có hai người đàn ông.
Trước đó Cố Tuế Tuế vẫn luôn không hề bất kỳ biểu hiện cho thấy dấu hiệu muốn bỏ trốn, vì để tìm được cơ hội tốt nhất, đảm bảo rằng chỉ một đòn là trúng. Lúc vừa mới bắt đầu bởi vì kế hoạch không chu toàn mà người canh gác cũng khá cảnh giác nên rất dễ nửa đường thất bại.
Và bây giờ chắc chắn chính là cơ hội tốt nhất.
Sau khi cánh cửa thang máy mở ra, Cố Tuế Tuế đã bật dậy.
Lúc trốn thoát ra ngoài, Cố Tuế Tuế mới nhận ra rằng thật ra bản thân mình đang ở trong một trang trại.
Bên cạnh là một cánh đồng ngô rất rộng lớn, hạt trên bắp ngô đều đã trưởng thành rồi. Nhưng mà vừa liếc mắt qua một cái cũng nhìn không thấy điểm tận cùng, nên càng đừng muốn nói đến quốc lộ hay văn minh hiện đại nào khác.
Lúc này ánh sáng nhuốm màu ráng đỏ của hoàng hôn, thì có thể hiểu rằng đây chắc chắn đây là một địa phương có một khoảng cách tách biệt với nền văn minh hiện đại.
Trong đầu Cố Tuế Tuế đã đánh tơi bời tên bệnh thần kinh Đàm Phong này, lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Rất rõ ràng, những người đó phát đã phát hiện ra đám người trợ lý bị cô đánh bất tỉnh.
Lần này không thể cứng rắn đánh nhau. Trong tay những người đó còn đồ vật khác, nếu không thì không có khả năng lần đầu tiên bắt cô lại thuận lợi như vậy.
Đã ăn lỗ một lần, tuyệt đối không thể ăn lỗ thêm lần thứ hai nữa.
Hiện giờ không còn lựa chọn nào nữa, chỉ đành chạy về một hướng khác. Chỗ này không có vật gì che chắn, rất dễ bị phát hiện. Cố Tuế Tuế lao đầu chạy vào cánh đồng ngô mênh mông vô tận.
Lúc này đã là hoàng hôn rồi, trong miệng Cố Tuế Tuế đều nồng nặc mùi máu tanh trước đó của cô. Vốn dĩ chỉ định cắn rách môi, kết quả phát hiện lượng máu chảy ra không đủ, thế là bí mật trốn trong phòng vệ sinh cắn rách tay tích trữ thêm máu.
Mùi máu tanh bị mùi hương của lá ngô trong không khí bên ngoài xua tan.
Quả thật phía sau quả thật đã đuổi đến rồi. Cố Tuế Tuế vội vàng tìm một nơi để có thể lẩn trốn...
Đột nhiên cô biến mất lâu như vậy, không biết bây giờ Việt Kình thế nào rồi. Cô cũng không biết hiện giờ mình đang ở nơi nào.
Ngược lại Cố Tuế Tuế không cảm thấy rằng tình hình của cô đang trở nên tồi tệ. Hiện tạii đã thoát khỏi giam cầm tuy không bị đói đến chết nữa. Nhưng ở trong cái loại không gian hạn hẹp đó, cô mà tiếp tục ở lại, có khả năng sẽ thật sự phát sinh các vấn đề về tâm lý.
Cố Tuế Tuế khom lưng của mình xuống, băng qua cánh đồng ngô, trong lòng luôn nghĩ đến Việt Kình.
Cô đã biến mất lâu như vậy rồi, bây giờ Việt Kình vẫn ổn chứ?
"Nước ngoài?" Bất kể là anh Lý hay là những người khác đều cảm thấy thông tin này rất không có khả năng. Hơn nữa còn là một căn hầm dưới lòng đất? (anh Lý với trợ lý Lý là người nhé)
Kỳ thực, mọi người đã bắt đầu nghĩ rằng chắc chắn Cố Tuế Tuế đã bị giết. Một người trưởng thành, rất khó để biến mất từ trong lúc máy giám sát hoạt động. Trừ khi là...đã bị giết chết rồi.
Tuy nhiên, Việt Kình vẫn chưa sẵn sằng chấp nhận sự thật này. Anh gác lại mọi vấn đề trong công việc, dồn hết tất cả tâm tư vào chuyện tìm kiếm Cố Tuế Tuế.
Sự chú ý của Việt Kình đặt hết lên đoạn thời gian là nửa năm trước, nửa năm...vừa vặn đúng là nửa năm Đàm Phong không quấy rầy bọn họ.
Bố của Việt Kình nghe nói con trai muốn ra nước ngoài tìm kiếm, khuyên nhủ nói: " Hãy giao việc tìm người cho cảnh sát. Con cũng trưởng thành rồi, phải chấp nhận một vài chuyện. Đâu thể dành cả một đời chỉ để tìm kiếm một người chứ? "
Mà Việt Kình không muốn nảy ra xung đột với bố mình, như thể một chút xíu năng lượng của mình cũng không phân ra được, chỉ nhẹ giọng nói: "Cô ấy đang đợi con, cô ấy vẫn đang đợi con."