Sáng sớm hôm sau, Giang Phóng vào đoàn để quay phim, trước khi quay cần phải trang điểm, tạo hình cổ trang khá tốn thời gian nên phải có mặt từ sớm.
Người hóa trang cho Giang Phóng lần này là stylist và chuyên viên trang điểm của đoàn, tin tức có một nhân viên hậu cần bởi vì ân oán cá nhân mà gây khó dễ với Giang Phóng, sau đó bị sa thải vào hôm qua đã truyền khắp đoàn làm phim.
Nếu là lúc bình thường, đạo diễn sẽ không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như thế này, chứ đừng nói đến việc làm ầm ĩ tới mức sa thải nhân viên.
Vì chuyện này mà mọi người đều biết đạo diễn rất thích Giang Phóng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đạo diễn ưa thích một ngôi sao lưu lượng như thế, thậm chí người này còn chưa đóng một bộ phim nào.
Trải qua chuyện hôm qua, nhân viên trong đoàn làm phim dù là trong lén lút cũng không dám bàn tán này nọ nữa.
Ba tiếng sau, tạo hình của Giang Phóng đã làm xong.
Vai Tiêu Nam Sênh do anh đóng là một người bề ngoài có vẻ ốm yếu, nhưng thật ra lại là mộkẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, một đao phủ giúp đại hoàng tử làm đủ thứ chuyện xấu, giết người như ngóe.
Nước da của Giang Phóng khá trắng, nhưng nhìn rất khỏe mạnh, chuyên viên trang điểm không thể không phủ thêm một lớp phấn để khiến anh trông ốm yếu hơn một chút.
Sau khi trang điểm xong, stylist lại giúp anh thay quan phục được chuẩn bị cho phần diễn hôm nay, bộ y phục dài đến mắt cá chân, đai lưng ôm sát phác hoạ nên vòng eo gầy nhưng rắn chắc, dáng người cao thẳng, nếu không bàn đến sắc mặt tái nhợt thì e rằng người ta sẽ tưởng đây là công tử phong độ bất phàm nhà ai.
Khi Giang Phóng bước ra khỏi phòng hóa trang, những người xung quanh không khỏi nhìn sang, có người cau mày lại ngay.
Chờ lúc Giang Phóng đi tìm đạo diễn, bọn họ liền không nhịn được mà xì xào bàn tán.
Tạo hình cổ trang của Giang Phóng đúng là trông rất đẹp, giống như khi anh mặc trang phục hiện đại, đều siêu cấp đẹp trai, nhưng khí chất của anh dường như lại có hơi khác với Tiêu Nam Sênh, Tiêu Nam Sênh cũng không phải là một công tử bột phóng khoáng tiêu sái, bởi vì cơ thể ốm yếu nên nhìn qua trông sẽ u ám hơn một chút.
Chu Long nhìn thấy anh, ông cũng không nhíu mày lại như một ít người suy nghĩ, ông gọi Giang Phóng đến, bắt đầu giải thích cho anh về phần diễn tiếp theo, đối thủ trong phân cảnh đầu tiên của anh là Chương Ti Na.
Khi đang đuổi theo một người áo đen thì chàng liền đến tẩm cung của nữ chính Phượng Hoàng, bởi vì có người trông thấy kẻ mặc đồ đen bước vào tẩm cung của nữ chính, cho nên Tiêu Nam Sênh liền dẫn theo vài tên thị vệ xông vào, muốn lục soát tẩm cung, nhưng lại bị nữ chính ngăn cản, cuối cùng người mặc đồ đen đã chạy thoát được.
Phần diễn này không nhấn mạnh kết quả, mà nhắm vào sự va chạm sinh ra tranh chấp giữa Tiêu Nam Sênh và nữ chính.
Chương Ti Na là tiền bối có kinh nghiệm phong phú, diễn xuất đã không còn khó khăn gì với cô từ lâu, khi đắm chìm vào vai diễn, cô chính là Phượng Hoàng, mà nữ chính vào giai đoạn này đã không còn là người ngây thơ như lúc vừa xuất hiện trên màn ảnh, sau khi nếm trải mối hận chồng chất, thái độ của nàng cũng trở nên vô cùng cứng rắn.
Tiêu Nam Sênh do Giang Phóng thủ vai có rất nhiều thay đổi cảm xúc trong cảnh này, là một người mới, việc Giang Phóng có diễn tốt hay không là một chuyện rất được quan tâm.
Anh không chỉ phải diễn tốt, mà còn phải làm sao để không bị Chương Ti Na che hết hào quang, như thế mới được tính là thành công.
Điều mà Chu Long nói với Giang Phóng chính là những biến hóa trong nội tâm của Tiêu Nam Sênh ở cảnh này, thật ra chàng không thật sự muốn bắt tên mặc đồ đen kia, nhưng lại không thể để lộ điều đó ra mặt, đồng thời còn phải phối hợp diễn với Chương Ti Na, đối với một người mới thì việc này là rất khó khăn.
Trước đây Bàng Băng Xảo cũng đã từng do dự khi định giành vai này cho Hạ Văn Bách, bởi vì nhân vật này có độ suy diễn rất cao.
Tiêu Nam Sênh là một vai diễn vô cùng đặc biệt, bề ngoài thì gian ác nham hiểm, giết người không đền mạng, thật ra chàng vừa chính vừa tà, thậm chí còn âm thầm cứu nữ chính, nhưng cũng từng giết không ít người tốt.
Số lần chàng xuất hiện không nhiều như nam thứ và nam ba, nhưng mỗi khi xuất hiện thì đều liên quan đến một bước ngoặt quan trọng trong cốt truyện, bởi vì yêu cầu đối với vai diễn này rất cao, nếu không chuẩn bị kỹ trước thì sẽ không thể đi sâu vào tìm hiểu Tiêu Nam Sênh, từ đó cũng rất khó để diễn tròn vai này.
Tuy nói như thế, nhưng nếu diễn tròn vai Tiêu Nam Sênh thì lợi ích nhận lại được cũng có thể thấy bằng mắt thường.
Giang Phóng là một người mới, lần đầu tiên lại phải đóng một cảnh khó như vậy, có rất nhiều người hiếu kỳ, liệu anh có thể diễn tốt hay không.
Một đường mà Giang Phóng bước qua, trên người anh sở hữu quá nhiều vầng hào quang, fan hâm mộ đã xem anh như một đấng toàn năng từ lâu.
Nếu diễn không tốt, ắt sẽ bị mọi người chế nhạo, cho dù anh không phải là diễn viên chuyên nghiệp, diễn không tốt thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng đối thủ và anti-fan sẽ không bỏ qua cơ hội này, bọn họ sẽ chỉ nhìn vào việc anh diễn tệ, kể cả một số người qua đường cũng thế.
Sở hữu hào quang là chuyện tốt, nhưng không phải lúc nào cũng tốt, bởi vì có thể nó sẽ trở thành gông xiềng siết chặt lấy bạn.
Sau khi nói cho Giang Phóng nghe về trọng điểm của phân cảnh này, Chu Long nhìn về phía anh: “Đã rõ chưa?”
Giang Phóng đang rũ mí mắt, nghe thế thì anh liền nhướng mắt lên một chút, trong mắt lập tức chiết xạ ra một tia sắc bén, “Đã rõ.”
Âm thanh bị anh đè thấp, giọng nói lộ ra một chút khàn đặc.
Chu Long lập tức biết Giang Phóng đã nhập vai, khi anh đứng lên, dáng người vốn cao ngất lại hơi cong xuống.
Vì bệnh tật nên quanh năm suốt tháng, cơ thể Tiêu Nam Sênh luôn trong trạng thái suy nhược, khiến người ta có cảm giác rất ốm yếu, thậm chí có rất nhiều người chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt, bọn họ sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được, Tiêu Nam Sênh, người luôn sát phạt quả quyết lại có dáng vẻ ốm yếu mỏng manh như vậy.
*
Cho đến sáng hôm sau thì Trình Tứ mới nhìn thấy tin nhắn mà Giang Phóng gửi cho mình.
Hắn tra cứu ngôn ngữ của hoa bách hợp, nhưng lại không tra ra “cầu được ước thấy”.
Nhìn thấy tin nhắn của Giang Phóng, hắn mở công cụ tìm kiếm lên, đổi một cách hỏi khác, quả nhiên ý nghĩa của “cầu được ước thấy” liền xuất hiện.
Ánh mắt Trình Tứ lấp lóe lên, vì sao Giang Phóng lại chúc hắn “cầu được ước thấy”, và vì sao đột nhiên lại nói cho hắn biết ngôn ngữ của hoa bách hợp.
Hắn nhớ tới chuyện dùng acc phụ đăng bài trong Super Topic lần trước, suy nghĩ liên tục, hắn sợ mình hiểu lầm nên liền quyết định đăng một bài khác.
Bài viết đầu tiên đã trôi đi, do hắn không trả lời, nên sự tò mò về việc nam nam yêu nhau của mấy chị em Chăn Dê đã góp ý cũng phai nhạt.
Bài viết mới nhanh chóng khơi gợi lại ký ức của một bộ phận fan hâm mộ, bọn họ lập tức nhận ra đây là “cô bạn” đã đăng bài lần trước.
Chỉ trong chốc lát, khu bình luận đã có thêm gần một trăm người trả lời.
Trình Tứ nhìn lướt qua mấy lần, rất nhanh đã nhìn thấy một tài khoản Weibo quen thuộc, chính là Hồ Tiên Nữ đã cho hắn lời khuyên không tệ lần trước.
Hồ Tiên Nữ: Dựa theo tình huống mà bạn nói, tôi cũng không biết bạn đang xoắn xuýt chuyện gì, chẳng phải từ khi cậu ấy tặng hoa bách hợp cho bạn thì mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi sao?
Hồ Tiên Nữ: Bạn tặng hoa cát cánh, cậu ấy biết ý nghĩa nhưng vẫn nhận lấy, chứng minh rằng cậu ấy biết tâm ý của bạn. Bạn tặng Đừng Quên Tôi, cậu ấy cũng nhận, còn tặng lại bạn một chậu hoa bách hợp, sợ bạn không biết ngôn ngữ của chậu hoa này, cậu ấy còn cố tình gửi tin nhắn cho bạn, chúc bạn cầu được ước thấy, đây chính là tình yêu song phương hướng về nhau á ~
Phóng thần đẹp trai nhất thiên hạ: Má ơi, tôi cứ tưởng đây là một câu chuyện yêu thầm, nhưng vừa bước vào thì miệng liền bị nhét đầy thức ăn cho chó, chị gái Hồ Tiên Nữ còn nghiêm túc giải thích cho anh ấy nữa.
Đại gia chúng ta hãy làm bạn đi: Tôi cảm thấy mình không cần ăn cơm tối nữa, bởi vì tôi ăn thức ăn cho chó đã no rồi.
Ánh mắt Trình Tứ cố định tại câu nói sau cùng của Hồ Tiên Nữ, thật lâu cũng không dứt ra được, Giang Phóng thích hắn, tình yêu của hắn và Giang Phóng là song phương hướng về nhau.
Từ Kiệt Lượng nhận ra chỉ mới nửa tiếng không thấy Trình tổng, mà Trình tổng bỗng như mới tiêm máu gà vậy, bảo anh ta mang luôn cả kế hoạch của ngày mai tới.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết nhất định có liên quan đến Giang Phóng.
Sau khi mang những thứ đó tới, Từ Kiệt Lượng bình tĩnh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào nhóm của các quản lý cấp cao rằng có lẽ đêm nay sẽ phải tăng ca.
“Mấy ngày tới có lịch trình gì không?” Trình Tứ hỏi.
Chuyện đầu tiên Từ Kiệt Lượng làm mỗi sáng chính là ghi nhớ lịch trình trong vài ngày tới, anh ta nói ngay mà không cần suy nghĩ: “Ngày mai có một buổi xã giao, ngày mốt phải tham gia tiệc mừng thọ vị kia của nhà họ Chu, ngày kia phải đến thành phố Hải để thị sát.”
Trình Tứ suy tư vài giây: “Từ chối buổi xã giao ngày mai, chuyện thị sát cũng lùi lại sang mấy ngày sau, còn lại thì anh cứ sắp xếp.”
Tiệc mừng thọ không thể từ chối được, nếu không thì hắn cũng không muốn đi.
Khi Từ Kiệt Lượng định đi ra ngoài, lại nghe thấy Trình tổng lên tiếng: “Bình thường khi đi thăm quan thì cần làm những gì?”
Lúc đầu anh ta không biết thăm quan cái gì, thăm quan chỗ của ai, nhưng chợt nhớ ra hình như hiện tại Giang Phóng đang làm việc trong một đoàn phim.
Từ sau khi Trình tổng bắt đầu đu idol, công việc trợ lý này của anh ta cứ như có thêm một nhiệm vụ nữa, không chỉ phải ghi nhớ lịch trình làm việc hàng ngày của cấp trên, mà còn phải biết cả lịch trình của Giang Phóng, để có thể nhanh chóng điều chỉnh khi Trình tổng cần.
Bởi vì có một vài lịch trình của Giang Phóng không được công khai, anh ta còn nhờ bạn gái mình “mai phục” trong Super Topic của Giang Phóng, những lịch trình giống như vào đoàn quay phim thuộc loại bán công khai, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện thông tin tương quan trong Super Topic ngay.
Đôi khi Từ Kiệt Lượng còn cảm thấy, một nhân viên tận lực tận tâm, còn giúp cấp trên đu idol như anh ta, dõi mắt khắp cả nước chỉ sợ cũng không có mấy người, may rằng bạn gái của anh ta cũng thuộc bộ tộc đu idol, nếu không thì vấn đề này anh ta thật sự không trả lời được.
“Tôi nghe nói có người đi thăm quan sẽ mang theo một số đồ ăn thức uống, bình thường việc quay phim đều khá vất vả, chuyện cơm nước ngày nào cũng như ngày nấy, nếu lúc này mang một vài món ngon đến đó, hẳn là nhân viên của đoàn làm phim và diễn viên đều sẽ rất vui mừng, người được xem như đối tượng thăm quan cũng sẽ có mặt mũi hơn.”
Trình Tứ không nghĩ Giang Phóng sẽ quan tâm đến mặt mũi gì đó, thay vào đó sự chú ý của hắn lại rơi trúng câu “chuyện cơm nước ngày nào cũng như ngày nấy” kia.
Chờ sau khi Từ Kiệt Lượng ra ngoài, hắn lên mạng tìm tòi một chút, phát hiện đúng là có không ít người nói rằng thức ăn ở đoàn làm phim không được ngon lắm, nhất thời trong lòng hắn đã nảy ra một ý tưởng.
Bởi vì trái tim đã bay đến chỗ Giang Phóng từ lâu, nên dù hai ngày này Trình Tứ làm việc bù đầu thì vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Buổi tối, Trình Tứ tự mình lái xe đi tới nhà họ Chu.
Ông nội Chu là chiến hữu từng vào sinh ra tử với ông ngoại của Trình Tứ, năm đó ông ngoại Trình Tứ từng cứu ông ấy trên chiến trường tận hai lần, lần thứ hai còn suýt chút mất mạng.
Ông nội Chu vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, sau khi ông ngoại của Trình Tứ qua đời do chấn thương lưu lại hồi còn trẻ, để hắn có thể phát triển mở rộng tập đoàn Trình Gia đạt được địa vị như hiện tại thì không thể thiếu sự giúp đỡ của ông nội Chu.
Cũng vì thế, Trình Tứ có thể từ chối tham gia xã giao hoặc hoãn việc đi thị sát, nhưng lại không thể không đến dự tiệc mừng thọ của ông nội Chu.
“A Tứ.”
Trình Tứ vừa xuống xe, đột nhiên nghe được có người gọi mình, hắn quay đầu lại liền thấy ba mẹ Trình, trên mặt hắn dường như không có biểu cảm gì.
Những ngày qua không phải hai người không muốn tìm hắn, nhưng hắn đã căn dặn Từ Kiệt Lượng từ trước, nếu ba mẹ Trình có đến công ty tìm mình thì đừng cho bọn họ đi lên.
Ba Trình không quan tâm đến chuyện công ty đã nhiều năm, hiện giờ tập đoàn Trình Gia là do Trình Tứ nắm quyền, hắn không muốn gặp, ba Trình cũng không còn cách nào khác.
Nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Chu, bọn họ biết chắc chắn Trình Tứ sẽ tới nên lúc này mới chạy đến đây.
Hai người sợ sau khi vào trong sẽ khó nói chuyện, vậy nên đã cố tình chờ ở bên ngoài.
Trình Tứ nhìn bọn họ một cái, sau đó thu mắt lại một cách lãnh đạm, chuẩn bị đi vào trong.
“Trình Tứ!” Ba Trình hô: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Trình Tứ cau mày, hắn thật sự không muốn gặp lại bọn họ, nhưng có một số việc đúng là phải nói cho rõ ràng, hắn cũng không hi vọng sau này bọn họ sẽ đến công ty tìm mình nữa, thế là hắn chủ động đi đến một chỗ không có người, “Hai người muốn nói cái gì?”
Mẹ Trình bước đến định nắm tay hắn, nhưng lại bị hắn né tránh, nước mắt của bà lập tức rơi xuống: “Mẹ đã biết sai rồi, mẹ không nên vì chuyện Hựu Hựu mất tích mà phớt lờ cảm nhận của con, con cho mẹ một cơ hội để bù đắp có được hay không?”
Trên mặt Trình Tứ không có chút xúc động nào: “Con đã không còn là cậu thiếu niên cần ba mẹ quan tâm nữa rồi, có một số chuyện, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không thể quay lại được.”
Ba Trình nói với vẻ áy náy: “Trình Tứ, việc này ba cũng có trách nhiệm, con không tha thứ cho ba mẹ, ba có thể hiểu được, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cho dù con không muốn cho ba mẹ một cơ hội để bù đắp, thì cũng đừng không gặp mặt ba mẹ, có được hay không?”
Trình Tứ: “Nếu không có chuyện gì khác thì con vào trước.”
Ba mẹ Trình không ngờ trái tim hắn lại cứng rắn như vậy, hai người lại càng ý thức được rằng hành vi của bọn họ trước đây đã làm tổn thương con trai sâu sắc như thế nào, lúc này bọn họ cũng không dám thúc ép anh quá chặt.
Trình Tứ trở lại trong xe lấy quà ra, vừa bước vào nhà họ Chu, hắn lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, trong đó có không ít các nữ giới thuộc độ tuổi phù hợp.
Người thanh niên tuổi trẻ tài cao nhất thành phố Yến, năm nay Trình Tứ mới có hai mươi tám tuổi mà đã là người cầm quyền chân chính của tập đoàn Trình Gia, hai năm qua, số người ngấp nghé vị trí vợ của tổng giám đốc tập đoàn vẫn khá nhiều, nhưng cho đến nay, không có mấy ai có thể thành công tiếp cận hắn.
Một người đàn ông nhìn thấy Trình Tứ tới, lập tức đi về phía hắn, anh ta là trưởng tôn của nhà họ Chu – Chu Trạch Tuyên, lớn hơn Trình Tứ ba tuổi.
Chu Trạch Tuyên nhận lời từ ông nội, nhìn thấy Trình Tứ đã tới, sau khi hàn huyên với hắn một câu thì liền dẫn người đến trước mặt ông nội.
Trình Tứ lấy quà mà mình đã mang đến ra, “Ông nội Chu, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Ông nội Chu nhìn thấy hắn bước vào một mình, rồi ba mẹ Trình mới vào sau thì liền đoán ra Trình Tứ còn chưa tha thứ cho bọn họ, ban ngày Trình Minh Lãng đã tới tìm ông, muốn ông đứng ra thuyết phục Trình Tứ, nhưng ông không đồng ý.
Năm đó ông cũng có chút không ưa cách hành xử của đôi ba mẹ này, người mất cũng đã mất rồi, đây là sự thật không thể nào thay đổi được, hiện tại hẳn càng phải trân trọng người ở trước mắt hơn mới đúng, bây giờ đi đến một bước này, cũng là bọn họ đáng đời.
“Người tới thì tốt rồi, còn mang quà cáp làm chi.” Ông nội Chu nở nụ cười, ông thật lòng quý mến Trình Tứ, không chỉ vì hắn là cháu ngoại của chiến hữu, mà do đứa nhỏ Trình Tứ này từ nhỏ đã thông minh, chịu được cực khổ, nếu như hắn không phải là cháu trai duy nhất của Trình Đào, tương lai còn phải thừa kế tập đoàn Trình Gia thì đã bị ông đưa vào quân đội từ lâu rồi.
“Chớp mắt một cái mà đã trôi qua mười mấy năm, con cũng trở thành một thanh niên hai mươi tám tuổi, những năm qua không đi lệch đường đúng là không dễ dàng.”
Ba mẹ Trình đi tới, vừa hay nghe được lời này, biểu cảm của hai người cứng lại, lập tức hiểu ra câu này là nói cho bọn họ nghe, tình cảnh của hai người lập tức trở thành lại gần không được, nhưng không lại gần cũng không được.
Ông nội Chu không quan tâm bọn họ có xấu hổ hay không, “Nói đến đây, cũng lâu rồi ông chưa gặp con.”
Trình Tứ nói: “Tháng này con khá bận, chờ khi có thời gian, con nhất định sẽ tới thăm ông ạ.”
Ông nội Chu cười ha hả, nói: “Vậy khi nào có thời gian, có phải cũng nên dắt bạn gái đến gặp ông hay không? Con cũng không còn nhỏ nữa, đã tới lúc cân nhắc chuyện cưới hỏi cả đời của mình rồi, ông ngoại và ông nội con mất sớm, nếu con đã gọi ông một tiếng ông nội Chu, thì có phải cũng nên cho ông nội Chu một lời chắc chắn không?”
Lời này vừa nói ra, những nữ giới chưa kết hôn xung quanh đều dồn dập nhìn về phía Trình Tứ.
Thông tin Trình Tứ giữ mình trong sạch đã lan truyền trong giới thượng lưu của thành phố Yến từ lâu, không chỉ có tài sản hàng trăm tỷ mà còn chưa từng ăn chơi trác táng, người như vậy có thể gọi là đối tượng kết hôn hoàn hảo nhất.
Không phải trước đây không ai có ý đồ đó, mà là không có một người thành công.
Vài năm trước, có một cô gái nhà giàu vì cưa đổ Trình Tứ mà đã chạy đến dưới lầu công ty chặn đường hắn nhiều lần, sau đó công ty của gia đình cô gái đó liền phá sản.
Rất nhiều người cho rằng là do Trình Tứ làm, nhưng thật ra chỉ là trùng hợp, trước khi cô gái nhà giàu đó theo đuổi Trình Tứ thì công ty của gia đình cô ta đã kinh doanh không tốt, chưa kịp chờ đến khi cô ta cưa được Trình Tứ thì đã tiến hành phát mại phá sản.
Sau nhiều năm như vậy, tập đoàn Trình Gia ngày càng lớn mạnh, Trình Tứ vẫn cứ mãi độc thân, còn người muốn làm bà Trình cũng càng ngày càng nhiều.
Lần này có nhiều người đến tiệc mừng thọ của nhà họ Chu như vậy, đa phần đều là vì Trình Tứ, bởi vì các cô biết Trình Tứ nhất định sẽ có mặt ở tiệc mừng thọ của thủ trưởng Chu.
Trình Tứ mỉm cười nói: “Ông nội Chu, sau này nếu có cơ hội, con sẽ dẫn cậu ấy (*) đến gặp ông.”
(*) Trong tiếng Trung, đại từ xưng hô của nam giới [他] và nữ giới [她] có phát âm giống nhau.
Ông nội Chu kinh ngạc nói: “Con đã có bạn gái rồi?”
Trình Tứ: “Chỉ là có người yêu thích, vẫn chưa tỏ tình.”
Ông nội Chu vô cùng mừng rỡ: “Vậy thì mau tỏ tình đi, con rất ưu tú, đừng lo rằng cô bé ấy không thích con, chờ khi các con đã quen nhau thì nhất định phải dẫn về ra mắt đấy.”
Trình Tứ: “Sẽ ạ.”
Khi Trình Tứ nói rằng mình đã có người thương, ngày càng có nhiều người xì xào bàn tán trong tiệc mừng thọ, những cô gái thèm muốn vị trí bà Trình đều thất vọng một hồi lâu.
Chu Cần Cần nghe nói Trình Tứ đã tới, vội vàng trang điểm cho thật xinh đẹp rồi đi xuống, nhìn thấy Trình Tứ đang nói chuyện với ông nội, cô phấn khởi định bước qua đó thì đột nhiên bị Chu Trạch Tuyên kéo lại.
“Trình Tứ đã có người thương rồi.” Chu Trạch Tuyên biết em gái thích Trình Tứ, nếu Trình Tứ còn độc thân thì anh ta không phản đối chuyện Chu Cần Cần tiếp cận hắn, nhưng nếu hắn đã có người thích, anh ta không hi vọng vì chuyện này mà phá hủy tình cảm của Trình Tứ đối với nhà họ Chu.
Mặt Chu Cần Cần liền biến sắc, “Nhưng mấy ngày trước em còn nghe người ta nói anh ấy độc thân, mới có mấy ngày, sao đột nhiên anh ấy đã có người thích được?”
Trước kia cô phải đi du học, chỉ mới về nước gần đây, từ trước khi ra nước ngoài thì cô đã thích Trình Tứ, sau khi trở về biết tin Trình Tứ vẫn còn độc thân thì cô còn vui vẻ rất lâu, định mượn tiệc mừng thọ hôm nay của ông nội để tiếp cận Trình Tứ một lần nữa.
Chu Trạch Tuyên nói: “Cậu ta vừa nói với ông nội, Trình Tứ chưa từng nói dối bao giờ.”
Chu Trạch Tuyên cũng vì sợ cô sẽ làm một số hành vi mất lý trí, gây tổn thương tình cảm của hai nhà nên mới ngăn cản cô, mặc dù anh ta cũng rất muốn Trình Tứ trở thành con rể của nhà họ, nhưng đã không có duyên phận thì cũng không thể cưỡng cầu.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Trình Tứ mới rời khỏi nhà họ Chu, nếu không vì ông nội Chu, có lẽ chưa đến nửa tiếng thì hắn đã rời đi rồi.
Sáng hôm sau, hắn ngồi máy bay đi tới thành phố Ảnh một mình.
Trình Tứ không nói cho Giang Phóng biết khi nào mình sẽ đến, sau khi xuống máy bay sẽ có người tới đón hắn.
Trải qua hai ngày thích nghi, Giang Phóng đã hoàn toàn hòa vào trong nhân vật Tiêu Nam Sênh này, anh dùng phương pháp nhập vai, xem mình là Tiêu Nam Sênh, bao gồm cả lối tư duy suy nghĩ.
Hiệu quả của phương pháp này đúng là rất tốt, cảm xúc luôn được chuẩn bị rất phù hợp và đúng lúc.
Khi bắt đầu quay cảnh đầu tiên, mặc dù có NG, nhưng anh không chỉ tiếp được diễn xuất của Chương Ti Na, thậm chí khí thế của anh còn suýt áp đảo cả người đàn chị.
Sau khi cảnh quay kết thúc, Chương Ti Na còn nói đùa rằng may mà hiện tại Giang Phóng vẫn là ngôi sao lưu lượng, nếu không sẽ lại có thêm một diễn viên phái thực lực khác cướp đi chén cơm của bọn họ.
Sau đó trạng thái của Giang Phóng dần tốt hơn, có đôi khi NG không phải do anh, cũng không phải do người khác, chỉ là đạo diễn muốn làm lại lần nữa thôi.
Đối với một số cảnh quan trọng, hoàn thành trong một lần không có nghĩa là tốt nhất, đạo diễn có tiêu chuẩn cao sẽ yêu cầu diễn viên quay thêm lần nữa, chờ đến khi biên tập sẽ chọn phiên bản phù hợp nhất, những diễn viên có thực lực cũng sẽ thông qua một số chi tiết để thể hiện các phương thức biểu đạt khác nhau.
Hôm nay, số lần phạm lỗi của Giang Phóng lại giảm xuống, nếu không phải là người trong đoàn làm phim thì tuyệt đối sẽ không nhận ra, rằng anh chỉ là một diễn viên vừa bắt đầu học diễn xuất không đến mấy ngày.
“Sao hôm nay cậu làm việc liều mạng vậy?” Chu Long nhìn ra Giang Phóng đang vội, may là anh diễn rất tốt, nên ông cũng để ý chuyện anh “chạy show”.
Giang Phóng nhận lấy chai nước mà Tiểu Đông đưa tới, anh uống một ngụm rồi nói: “Có một người bạn muốn đến thăm quan, cháu phải dành chút thời gian để ra ngoài.”
Chu Long hiểu ra gật gật đầu, “Mấy giờ bạn cậu tới?”
Chuyện này Giang Phóng thật sự không biết.
Bỗng có một nhân viên công tác nhanh chóng bước tới, “Đạo diễn, bên ngoài có vài chiếc xe chở đồ ăn chạy đến, nói là của đoàn phim chúng ta.”
Chu Long bảo phó đạo diễn gọi người phụ trách hậu cần đến, kết quả người phụ trách cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người đi ra ngoài, phát hiện có ba chiếc xe chở đồ ăn đã dừng trên một bãi đất trống, do động tĩnh quá lớn, ngay cả người của đoàn phim bên cạnh cũng chạy ra xem, một nhóm người nhanh chóng bước xuống từ trên xe đồ ăn, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc trang phục đầu bếp bước tới.
“Chào mọi người, xin hỏi ai là cậu Giang Phóng?”
Giang Phóng: “Là tôi, các anh là?”
Trước tiên người đàn ông trung niên liền tự giới thiệu bản thân, sau đó mới giải thích mục đích của mình.
Nói đơn giản, bọn họ tới giao bữa trưa cho đoàn phim Phượng Lan Truyện, mà còn mời khách dưới danh nghĩa của Giang Phóng.
Có người nhận ra ba chiếc xe giao thức ăn này đến từ một nhà hàng năm sao nổi tiếng, là kiểu mà ăn một bữa cơm ở đó cũng phải tốn ít nhất là hai, ba ngàn tệ.
Sau khi ăn cơm hộp gần nửa tháng, nhân viên đoàn phim đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng trong không khí, miệng cũng bắt đầu không tự chủ được mà ứa nước miếng.
Đạo diễn Chu cũng có hơi thèm, thấy mọi người sắp không nhịn nổi, liền dứt khoát cho cả đoàn đình công, dù sao phân cảnh cuối cùng của sáng nay cũng quay gần xong rồi.
Giang Phóng đã đoán ra đó là ai, anh đi vào một góc rồi gọi cho Trình Tứ.
“Chừng nào thì anh đến?”
Trình Tứ đang đợi đèn xanh đèn đỏ, hắn mở loa ngoài: “Còn một tiếng nữa, cậu ăn cơm chưa?”
Giang Phóng: “Vẫn chưa, anh tới thì tới, sao còn gọi xe giao thức ăn làm gì?”
Trình Tứ: “Tôi tra trên mạng, cơm của đoàn phim không dễ ăn, tôi sợ cậu ăn không ngon.”
Giang Phóng dựa vào tường, anh rũ mắt rồi cười nói: “Trên mạng không phải cái gì cũng là thật, cơm ở đoàn Phượng Lan Truyện thật ra cũng khá tốt, hơn nữa, có khó khăn gì mà tôi chưa trải qua, chút xíu này thì nhằm nhò gì.”
Trình Tứ: “Trước kia là trước kia, bây giờ có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu phải chịu khổ nữa, cậu chúc tôi cầu được ước thấy, đây cũng là một trong những chuyện tôi muốn làm.”
Giang Phóng cười tít mắt, nói: “Vậy anh còn muốn làm gì nữa?”
Trình Tứ không trả lời ngay, đèn chuyển sang màu xanh, hắn khởi động xe xong rồi mới nói: “Chờ sau khi gặp mặt tôi sẽ nói với cậu.”
Giang Phóng nghe được hắn đang lái xe, anh bảo hắn tập trung lái, sau đó cúp điện thoại, trùng hợp đạo diễn cũng đang gọi anh qua ăn cơm.
Đầu bếp trung niên còn phải nấu cơm cho bọn họ trong nhà bếp trên xe thức ăn, đương nhiên chỉ có Giang Phóng và mấy người nhóm đạo diễn mới có thể hưởng thụ vinh dự đặc biệt này.
Một tiếng sau, Giang Phóng nhận được tin nhắn Trình Tứ đã đến.
Chu Long thấy anh nhìn điện thoại liên tục: “Có phải là người bạn của cậu tới rồi không?”
Giang Phóng: “Đúng vậy, anh ấy đến rồi.”
Chu Long cắn người miệng mềm (*) lập tức nói: “Cho cậu nghỉ ngơi một tiếng, cậu đi tiếp đãi bạn bè đi, một tiếng sau hãy quay lại.”
(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Ăn đồ của người ta thì phải nói chuyện nhún nhường, nể mặt.
Giang Phóng nói cảm ơn đạo diễn rồi liền đi ra ngoài đón Trình Tứ.
Không lâu sau, một chiếc xe ô tô màu đen chạy tới từ đằng xa, cuối cùng dừng ở trước mặt anh.
Cửa ghế lái mở ra, Trình Tứ sở hữu thân hình cao lớn, mặc tây trang màu đen đang chuẩn bị bước ra thì lại bị Giang Phóng đẩy trở về.
“Đừng xuống, chúng ta nói chuyện trong xe, ở ngoài nóng quá.”
Nói xong anh liền đi vòng qua mở cửa ghế phụ, cổ trang dày cộm trên người cũng không thể cản trở anh, lập tức ngồi vào được ngay.
Lần đầu tiên Trình Tứ nhìn thấy anh mặc cổ trang là từ ảnh tạo hình được đoàn Phượng Lan Truyện công bố, nhưng sự rung động vẫn kém xa so với người ở trước mặt hắn hiện tại.
Trang phục cổ đại có ba lớp ngoài, trên mặt Giang Phóng đã đổ rất nhiều mồ hôi, cổ áo cũng ướt đẫm.
Trình Tứ thấy thế liền rút ra một tờ khăn giấy, lách người qua muốn lau mồ hôi giúp anh.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại.
Lớp trang điểm mà Giang Phóng được vẽ sáng nay đã bay hơn phân nửa, vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt màu hồng nhạt của anh.
Tuy biết anh nóng, nhưng Trình Tứ vẫn không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng lúc này, Giang Phóng ngẩng đầu lên, liếc nhìn lỗ tai đỏ bừng của hắn, trên mặt anh để lộ ra nụ cười ưa nhìn: “Anh cũng nóng lắm à, trông lỗ tai anh đỏ hết rồi.”
Tờ giấy trong tay Trình Tứ bị buông lỏng ra, vừa hay che lại đôi mắt và chiếc mũi của Giang Phóng, chỉ còn lại đôi môi khỏe mạnh hồng nhuận, lần này không chỉ là lỗ tai, mà cả khuôn mặt hắn đều đỏ bừng lên.