Giang Phóng lấy tờ giấy trên mặt xuống, không ngạc nhiên gì khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trình Tứ, anh không nhịn được mà cười nói: “Chẳng phải trong xe anh có mở điều hòa à, sao anh lại nóng thành như thế?”
Nhịp tim của Trình Tứ không ngừng tăng tốc, vốn định ngồi trở lại, nhưng do dự chỉ nửa giây liền từ bỏ, hắn muốn lại gần Giang Phóng hơn nữa, thế là hắn rút thêm một tờ khăn giấy khác để lau mồ hôi cho anh.
“Lớp hóa trang bị trôi mất rồi, có cần phải trang điểm lại hay không?”
Giang Phóng ngửa đầu, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự săn sóc của hắn, “Quay phim ở đoàn là vậy đó, nhất là mùa hè, quá nóng, cứ cách một lát là phải dặm lại lớp trang điểm một lần, để tránh thành quả quay chụp bị khác nhau, sáng nay chuyên viên trang điểm đã dặm lại cho tôi hơn chục lần rồi.”
Lúc Trình Tứ lướt Super Topic cũng từng thấy các fan khác kể rằng, diễn viên khổ nhất là quay phim cổ trang vào mùa hè, bởi vì trang phục cổ đại rất dày, diễn viên mà quá nóng thì sẽ dễ bị mất nước và sinh bệnh.
“Đoàn làm phim không có điều hòa sao?”
Hắn đang tự hỏi, nếu Giang Phóng nói không có, hắn liền cho người tới lắp vài cái máy lạnh ngay.
Giang Phóng: “Đoàn làm phim không có, nhưng diễn viên chính sợ nóng thì sẽ tự mang điều hòa theo, nữ chính là Chương Ti Na, chính là vị ảnh hậu đã đại diện cho sản phẩm mới của Đóa Lan, chị ấy còn bảo tôi sang hưởng ké điều hòa vài lần. Nhưng nóng lạnh luân phiên sẽ dễ bị bệnh hơn, vậy nên uống nhiều nước vẫn là tốt nhất, may mà phần diễn của tôi không nhiều lắm, chắc vài ngày nữa là quay xong rồi.”
Giang Phóng lại hỏi: “Hôm nay anh xuống máy bay lúc mấy giờ, đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa.” Trình Tứ vừa xuống máy bay liền chạy tới đây, trên máy bay chỉ có thức ăn nhẹ chứ không có cơm trưa.
Nói đến thức ăn nhẹ, hắn móc ra một cái bánh ngọt nhỏ từ trong túi, giống hệt như lần trước.
Giang Phóng mỉm cười nhận lấy bánh ngọt nhỏ, “Anh định mỗi lần đi máy bay đều phải mang bánh ngọt nhỏ về cho tôi sao? Còn cơm trưa của bản thân thì lại không ăn.”
Trình Tứ nói: “Tôi không ăn đồ ngọt, nhưng cậu thích ăn.”
Trên người Giang Phóng không có chỗ để, anh đặt bánh ngọt nhỏ ở trên xe, vừa mở cửa xe, vừa nói: “Đạo diễn cho tôi một tiếng, bây giờ vẫn còn thời gian, tôi dẫn anh đi ăn cơm.”
Trình Tứ nắm lấy cánh tay của anh, “Tôi còn chưa đói lắm, cậu có thể tiếp tục ngồi trong xe hưởng điều hòa.”
Giang Phóng lắc đầu: “Nếu còn hưởng nữa, tôi sợ mình không muốn ra ngoài mất.”
Trình Tứ không thể làm gì khác hơn là làm theo lời anh.
Mấy chiếc xe thức ăn vẫn chưa rời đi, nhân viên đoàn phim đã trở lại làm việc, chỉ còn lại đầu bếp và nhân viên của nhà hàng đang dọn dẹp dụng cụ ăn uống.
Chờ khi Trình Tứ dùng cơm xong, một tiếng nghỉ ngơi mà đạo diễn cho cũng vừa hết, Giang Phóng không muốn để hắn ở ngoài một mình, sau khi được đạo diễn cho phép, anh liền dẫn hắn vào phim trường.
Giang Phóng dẫn Trình Tứ đi tới tổ A, đoàn làm phim Phượng Lan Truyện chia làm tổ A và tổ B, phần diễn của anh tập trung chủ yếu ở tổ A.
Người của đoàn phim cho rằng người mà Giang Phóng nói muốn tới thăm quan chỉ là một người bình thường, chờ khi anh dẫn Trình Tứ vào, tất cả mọi người đều có chút sững sờ, khí thế của bạn Giang Phóng cũng quá mạnh rồi đấy.
Âu phục và giày da, kính mắt nhã nhặn, dáng người mạnh mẽ cao lớn, lúc không nói chuyện thì đã có sẵn một luồng khí thế, còn giống hoàng tử hơn cả hoàng tử, sở dĩ không nói giống hoàng đế là bởi vì còn quá trẻ tuổi.
“Có hơi giống nhân vật Lữ Trung.” Nam chính Vương Thâm Lâm nhìn thấy biểu cảm đăm chiêu của đạo diễn thì liền cười nói một câu.
Lữ Trung là một nhân vật ở giai đoạn sau, hắn là tâm phúc của tân hoàng, xưa nay mặt đơ, nhưng võ công lại cao cường, khí thế rất mạnh, thân phận của hắn là đồng môn với Tiêu Nam Sênh, xuất hiện sau khi Tiêu Nam Sênh qua đời.
Chu Long lắc đầu nói: “Không phù hợp, khí thế của người này quá mạnh, vẻ ngoài còn đẹp trai hơn cậu, rất dễ lấn át vai chính, cho dù kỹ thuật diễn của cậu cực kỳ tốt, nhưng nếu cậu ta đứng ở bên cạnh cậu, sự chú ý của khán giả sẽ tập trung vào cậu ta nhiều hơn.”
Vương Thâm Lâm rất hối hận vì đã khơi mào chuyện này, không được chơi face shaming như vậy đâu.
Chu Long còn nói: “Đầu bếp của nhà hàng Ngọc Long đại khái cũng là do người bạn này của Giang Phóng mời tới, đoàn làm phim chúng ta có bao nhiêu người, chỉ riêng một bữa này chắc cũng tốn gần cả triệu tệ (~3,3 tỷ VNĐ) rồi.”
Vương Thâm Lâm thầm giật mình, trong trường hợp bình thường, những ngôi sao sẽ mời ăn thức ăn nhẹ hoặc là đồ uống, rất ít khi thẳng tay mời cả đoàn làm phim ăn cơm, chứ đừng nói chi là gọi đầu bếp của nhà hàng năm sao tới.
Đối phương lấy danh nghĩa của Giang Phóng để mời khách, không chỉ là đang giúp Giang Phóng tặng tình nghĩa, mà vô hình trung cũng là một loại dằn mặt, nói cho người khác biết rằng, phía sau Giang Phóng cũng có người chống lưng.
Chương Ti Na không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, khi nhìn thấy Trình Tứ, trong nội tâm cô liền giật nảy mình, đồng thời cũng tháo gỡ được nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.
Rất ít người từng gặp mặt Trình Tứ, do phát ngôn cho sản phẩm của Đóa Lan nên cô đã biết cũng như đã nhìn thấy gương mặt thật của tổng giám đốc tập đoàn Trình Gia.
Cho dù chỉ nhìn ảnh chụp một lần, nhưng từ ánh mắt đầu tiên thì Chương Ti Na liền nhận ra đây chính là vị tổng giám đốc ấy, và cuối cùng cô cũng hiểu lời mời phát ngôn của mình đến từ đâu.
Tối đó cô nói chuyện này cho quản lý biết, quản lý vô cùng xúc động, may mắn là lúc đó bọn họ đã quy công lao vào người Giang Phóng, nếu không thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Khi đến phiên Giang Phóng quay phim, Trình Tứ ngồi trên ghế nhìn anh diễn.
Bình thường Trình Tứ không xem phim truyền hình, hắn chỉ có thể dùng góc độ của một người bình thường để thưởng thức. Thời điểm Giang Phóng nhập vai, từ trên người Tiêu Nam Sênh, hắn không còn nhìn thấy bất cứ đặc điểm nào của Giang Phóng nữa, cứ như anh thật sự là Tiêu Nam Sênh vậy.
“Trình tổng, anh muốn uống nước không?” Tiểu Đông biết thân phận của Trình Tứ nên không dám lơ là sơ suất một chút nào.
Trình Tứ vừa định lắc đầu, nhưng nhớ tới lời Giang Phóng nói phải uống nhiều nước, thế là hắn liền bảo cậu mang qua.
Tiểu Đông lập tức lấy cho hắn một chai nước.
Trình Tứ tiếp nhận, đang định mở nắp, nhưng phát hiện chai nước này từng có người uống rồi, hắn nhớ lại lúc Giang Phóng bị gọi đi quay phim, anh từng khui một chai nước, nhưng vội quá nên chỉ kịp uống một ngụm nhỏ rồi để xuống.
Hắn nhìn về phía chiếc bàn gấp nhỏ của Giang Phóng, nhận ra trên đó còn có một chai khác, đây mới là chai chưa khui, chắc hẳn trợ lý đã cầm nhầm.
Mặt không đổi sắc, Trình Tứ mở nắp rồi uống một ngụm.
“Trình tổng, thật ngại quá, tôi lấy…” Tiểu Đông phát hiện mình cầm lộn chai nước, nhưng xoay người lại liền thấy Trình tổng đã uống rồi, lập tức cậu không biết có nên nói hay không.
Trình Tứ: “Hửm?”
Tiểu Đông sợ nếu không nói, khi hắn phát hiện ra thì mình sẽ bị đánh chết, vì vậy cậu quyết định thẳng thắn: “Trình tổng, tôi không cẩn thận cầm nhầm chai nước, chai anh uống là của anh Giang Phóng.”
Trình Tứ bình tĩnh nói: “Không sao.”
Tiểu Đông thở phào một hơi.
Cảnh của Giang Phóng quay đến sáu giờ tối, bởi vì khá thuận lợi nên hoàn thành sớm, bình thường khi không thuận lợi thì phải quay tới rạng sáng một, hai giờ.
Ban đêm phim trường (*) có hơi oi bức, nhưng sau khi đổi lại quần áo hiện đại sạch sẽ thoải mái, tinh thần của Giang Phóng đã tốt hơn rất nhiều.
(*) Phim trường [影视城]: Là dạng siêu rộng, tích hợp giữa các kiến trúc quay phim. thắng cảnh du lịch, nhà hàng, khách sạn,… như Hoành Điếm, Trác Châu, Đôn Hoàng.
Hiếm khi Trình Tứ đến một chuyến, còn tiêu nhiều tiền như vậy để mời mọi người trong đoàn phim ăn cơm, Giang Phóng muốn dẫn hắn ra ngoài ăn tối, sẵn tiện dạo chơi phim trường này, nhưng Trình Tứ lại từ chối.
Hắn cảm thấy Giang Phóng đã quay phim cả một ngày, ngày mai còn phải tiếp tục quay, khó khăn lắm mới kết thúc sớm, hắn muốn anh nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt.
“Vậy chúng ta ăn một bữa đơn giản rồi trở về khách sạn, anh có từng ăn ở quán ven đường lần nào chưa?”
Giang Phóng đuổi Tiểu Đông về khách sạn trước, còn bản thân thì dẫn Trình Tứ đi ra ngoài.
Ở phim trường về đêm không có ánh đèn neon như ở thành phố, nhưng dạo bước trong một thành thị ngập tràn không khí cổ xưa thì cũng rất đặc sắc.
“Chưa từng ăn bao giờ.” Trình Tứ lắc đầu, hồi nhỏ do gia đình quản nghiêm, người lớn trong nhà không cho ăn quán ven đường, sau khi lớn lên thì lại càng không có khả năng tiếp xúc những thứ này.
“Vậy anh nếm thử chút đi, quán ven đường đều là ký ức tuổi thơ cả, nhưng tôi chưa từng ăn quán ven đường ở phim trường, cũng không biết có ngon hay không, chúng ta cứ tìm một quán buôn bán khá khẩm xem sao.” Giang Phóng bận việc quay phim, tới nơi đây vài ngày nhưng cũng chưa từng ra ngoài đi dạo.
Sự chú ý của Trình Tứ lại ở một khía cạnh khác: “Cậu cũng từng ăn quán ven đường ở thành phố Yến rồi sao?”
Giang Phóng vừa tìm chỉ dẫn về món ăn bình dân ở phim trường, vừa trả lời: “Đương nhiên, lúc đi học, tôi thường ra ngoài ăn cơm xiên nướng với bạn cùng phòng, chờ khi chúng ta trở về, tôi sẽ dẫn anh đi, có mấy quán bán khá ngon, cũng gần nửa năm rồi tôi không ăn ở đó.”
Trình Tứ cảm thấy mỹ mãn, “Được.”
Rất nhanh Giang Phóng đã tra được một quán, sau khi tới thì đúng là có rất nhiều người, hơn nữa còn có một số gương mặt quen thuộc, hình như là diễn viên và nhân viên công tác của đoàn làm phim bên cạnh.
Quan hệ của Giang Phóng với người khác rất tốt, lúc dẫn theo Trình Tứ tới, còn có mấy nhân viên công tác chào hỏi với anh.
Ngồi ăn ở một nơi công cộng như vậy, ảnh chụp Giang Phóng cùng bạn ra ngoài ăn xiên nướng vào buổi tối nhanh chóng bị người ta đăng lên Weibo.
Ánh đèn ban đêm khá mờ ảo, hai người lại ngồi ở trong góc, trong ảnh chỉ có thể mơ hồ nhận ra các đường nét trên gương mặt Giang Phóng, nhưng lại không thể thấy rõ khuôn mặt của Trình Tứ.
Ngoại trừ người quen, ví dụ như Trình Tiêu Vũ, cô nhìn một cái liền nhận ra đây là anh trai Trình Tứ của mình.
Khi nhìn thấy tấm hình này thì La Vĩ Kỳ cũng có hơi kinh ngạc, hôm nay anh ta còn nhận được một thông tin.
Nói rằng Giang Phóng đã mời mọi người trong đoàn phim ăn cơm, hơn nữa còn là thức ăn của nhà hàng năm sao, là loại hai, ba ngàn tệ một người.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin, từ sau khi có tiền thì Giang Phóng cũng chưa từng làm chuyện xa xỉ như thế, cho dù là vì tích lũy tình nghĩa thì cũng không thể nào mời cả đoàn phim ăn những món đắt tiền như vậy.
Cho đến khi nhìn thấy bức ảnh này, anh ta mới biết được người mời khách thật sự là ai.
“Trình tổng không hổ là Trình tổng, thăm quan thôi cũng khởi điểm từ tiền triệu.”
La Vĩ Kỳ bồi hồi xúc động, chặng đường này Giang Phóng có thể sải bước thuận lợi như vậy, ngoại trừ thực lực của bản thân anh thì cũng có một phần nguyên nhân từ fan đầu tàu là Trình tổng.
Vương Triệu Trung còn đang kìm nén sự kinh ngạc, tin này ông là người biết đầu tiên, vốn tưởng rằng chỉ là một người bạn bình thường, ai ngờ quản lý La nói cho ông biết người đó là tổng giám đốc của tập đoàn Trình Gia, và đối phương còn là fan hâm mộ của Giang Phóng.
“Có lẽ Giang Phóng chính là nghệ sĩ có triển vọng và yên tâm nhất mà công ty chúng ta từng ký hợp đồng, không cần lo lắng cái gì cả, về sau chắc là không có nghệ sĩ nào như vậy nữa đâu.”
“Đúng vậy, đến khi cậu ấy muốn rời đi thì càng không cần lo lắng hơn.” La Vĩ Kỳ nói.
Giang Phóng đã nói chuyện này với bọn họ trước khi ký hợp đồng, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Lưu lượng của Giang Phóng hiện tại đã cao khủng khiếp, các hạng số liệu và giá trị thương mại đều đã vượt mặt Hạ Văn Bách.
Có người trong ngành từng nói, Hạ Văn Bách là đỉnh cao của nền giải trí trong nước, cho dù một thế hệ đỉnh lưu mới có xuất hiện thì cũng không thể nào vượt qua anh ta, nhưng bây giờ mới có bao lâu, cái gọi là “đỉnh cao” liền bị một người vừa debut hơn một tháng đánh bại.
Nhưng nghĩ đến trình độ của Giang Phóng, nếu anh cứ mãi lăn lộn trong giới giải thì hình như cũng là một loại tổn thất.
Vương Triệu Trung sờ lên mái đầu không có mấy sợi tóc của chính mình: “Thôi quên đi, mọi chuyện không thể cưỡng cầu được, cũng may là công ty của chúng ta đang dần dần tốt lên.”
Luật sư mà Giang Phóng giới thiệu cực kỳ chuyên nghiệp, đương nhiên mức giá sẽ không đắt ở mức bình thường, nhưng điều đó cũng đã giúp bọn họ giải quyết rất nhiều vấn đề và cạm bẫy trên hợp đồng.
Đối phương cũng rất biết đàm phán, còn nói nếu cần thì anh ta có thể giúp Giải Trí Huy Hoàng thương lượng với tư bản, năng lực mạnh mẽ thì không nói, dịch vụ còn vô cùng phù hợp, khiến bọn họ cảm thấy số tiền bỏ ra rất xứng đáng.
“Đúng rồi, Giang Tề đâu?” Vương Triệu Trung hỏi.
La Vĩ Kỳ: “Hôm nay làm xong sớm, tôi bảo tiểu Hắc đưa cậu ấy về nhà trước, giờ này chắc về đến nhà rồi á.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của La Vĩ Kỳ kêu lên, là tiểu Hắc gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói đầy lo lắng của tiểu Hắc.
“Có chuyện rồi anh La, Giang Tề chạy mất, dường như là muốn đi tìm ai đó.”
La Vĩ Kỳ nghe mà không hiểu gì cả: “Cậu ta muốn tìm ai mà phải chạy như thế?”
Tiểu Hắc nói: “Chẳng phải anh nói không cho cậu ấy đi tìm Lạc Minh Hiên sao, cậu ấy vừa nhận được một cuộc điện thoại, hình như là có liên quan đến Lạc Minh Hiên.”
La Vĩ Kỳ lập tức chửi tục một câu, anh ta cứ tưởng là hai ngày trôi qua, Giang Tề cũng đã tỉnh táo trở lại, hóa ra thằng nhóc đó chỉ đang giả bộ.
Anh ta lập tức mở Weibo của Lạc Minh Hiên lên, rất nhanh đã phát hiện ra đúng là hôm nay gã đã quay lại thành phố Hải.
Trước đây Lạc Minh Hiên ở tại thành phố Yến, anh ta ngăn Giang Tề, không để cậu trở về thành phố Yến chính là vì sợ cậu sẽ bốc đồng mà đi tìm Lạc Minh Hiên tính sổ, ai dè người này lại tự chạy tới thành phố Hải.
La Vĩ Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Giang Tề, nào hay thằng nhóc này lại không bắt máy.
“Cậu ta sẽ không đánh người chứ?” Vương Triệu Trung cũng có hơi lo lắng, Giang Tề là ngôi sao lưu lượng, mọi cử động đều bị chú ý, nếu lúc này bị truyền ra tin tức đánh nhau thì sẽ không tốt lắm.
“Không chừng sẽ đánh thật đó, đều do tôi buông lỏng cảnh giác quá sớm.” La Vĩ Kỳ có chút ảo não.
Sau khi Giang Phóng xuất hiện, Giang Tề cũng rất ít khi gây rắc rối nữa, anh ta cũng sắp quên Giang Tề đã từng là một tên nhóc ba gai.
La Vĩ Kỳ gọi ba cuộc nhưng cậu đều không bắt máy, lại sợ đợi lát nữa cậu dứt khoát tắt máy thì càng không tìm được người, nghĩ lại anh ta cảm thấy vẫn nên nói một tiếng với Giang Phóng sẽ tốt hơn.
Giang Phóng và Trình Tứ vừa ăn xiên nướng xong, đang định trở về khách sạn, trên đường liền nhận được điện thoại của anh ta, rồi hay tin Giang Tề đã đi tìm Lạc Minh Hiên.
Trình Tứ quay đầu nhìn anh một cái: “Sao vậy?”
Giang Phóng nói đơn giản đầu đuôi mọi chuyện, sau đó anh tìm số điện thoại của Giang Tề rồi gọi tới.
Giang Tề dám không bắt điện thoại của La Vĩ Kỳ, nhưng lại không dám không trả lời điện thoại của anh, sau bảy, tám hồi chuông, cuối cùng cậu cũng bắt máy.
Giang Phóng: “Ở đâu?”
Giang Tề: “…Đang đánh người.”
Giang Phóng: “Đã đánh chưa?”
Giang Tề nhìn về phía Lạc Minh Hiên bị mình đấm hai phát, đang ngã ngồi trên mặt đất lau khóe miệng, đôi mắt cô đơn của cậu cụp xuống, thấp giọng nói: “Đánh rồi, em đã đánh nó hai cái.”
Giang Phóng: “Được, đánh xong thì về nhà đi.”
Giang Tề giật mình thảng thốt: “Anh không mắng em sao?”
Cậu không nhận điện thoại của quản lý là vì cậu biết, chắc chắn quản lý sẽ la rầy mình.
Giang Phóng: “Anh biết cảm giác bị người bạn mà mình tin tưởng phản bội sẽ rất khó chịu, em xem cậu ta là bạn, nhưng chưa chắc cậu ta sẽ xem em là một người có thể chia sẻ tâm sự, em có thể tức giận, nhưng ít ra phải nghĩ kỹ đường lui cho mình.”
“Em ra tay đánh người, do có thiên kiến ban đầu nên người khác sẽ chỉ nghĩ rằng người ra tay trước là sai. Một khi cậu ta phanh phui lên trên mạng, em còn sẽ bị dư luận chỉ trích, em có tin hay không, có lẽ cậu ta đã cho người chụp ảnh xong. Chỉ chờ sau khi em rời khỏi liền sẽ đăng lên Weibo vạch trần em ngay. Đến lúc đó, em không chỉ không xả giận được, mà còn bị cậu ta lợi dụng miễn phí, trở thành bàn đạp để cậu ta leo lên cao hơn.”
Giang Tề cắn chặt răng, trên mặt tràn đầy sự không cam lòng: “Em và cậu ta quen biết nhau bốn năm, em vẫn luôn coi cậu ta là bạn tốt.”
Giang Phóng: “Chuyện ấm ức thì để nói sau, bây giờ em phải đăng một bài Weibo trước, có biết cách đánh phủ đầu không?”
Những ngày qua đi theo anh thì Giang Tề cũng mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng học được vài bài.
Nhìn qua thì Lạc Minh Hiên đúng là rất giống nạn nhân, nhưng trên mạng cũng có ký ức, huống hồ sự kiện Giang Phóng bị bôi nhọ mới trôi qua có mấy ngày, cư dân mạng vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc đối với chuyện này.
Lúc trước đã có cư dân mạng từng đặt câu hỏi, là ai đã ghi âm lại những lời Giang Tề nói, có thể khiến cậu nói ra chuyện trong nhà thì người ghi âm hẳn là phải rất thân với Giang Tề.
Nhưng mấy ngày nay cảm xúc của Giang Tề không ổn định, La Vĩ Kỳ sợ cậu làm việc không biết nặng nhẹ, nên liền tịch thu hết điện thoại và máy tính bảng của cậu.
Giang Tề đăng nhập Weibo của bản thân, sau khi soạn nội dung xong liền trực tiếp đăng lên.
——@Giang Tề: Tôi với cậu quen biết bốn năm, chúng ta cùng hẹn nhau tham gia tuyển tú rồi debut, khoảng thời gian đó từng có nụ cười, cũng từng có nước mắt, tôi đã từng cho rằng chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Nhưng cậu lại đâm một dao sau lưng tôi. Hôm đó cậu rủ tôi ra ngoài chơi, tôi thật sự tưởng rằng là bởi vì chúng ta đã quá lâu không gặp, cậu muốn tụ họp nên mới hẹn tôi đi chơi. Không ngờ lại là vì gài tôi nói chuyện để ghi âm, sau đó hãm hại anh tôi. Cậu thật sự nên cảm thấy may mắn vì anh tôi không bị sao, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu. Từ hôm nay trở đi, tôi và cậu sẽ cắt đứt, chúng ta không còn là bạn bè nữa @Lạc Minh Hiên
Lạc Minh Hiên thấy Giang Tề đột nhiên bình tĩnh lại liền nhận ra có gì đó không ổn, chờ khi gã nhìn thấy bài Weibo này, lượt chuyển tiếp và độ thảo luận đã tăng lên cao.
Mất đi cơ hội đánh phủ đầu, cư dân mạng dồn dập đứng về phía Giang Tề, cho dù gã nói ra chuyện Giang Tề đánh mình, hoặc phủ nhận việc ghi âm thì cư dân mạng cũng sẽ không tin, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy gã đáng đời.
Lạc Minh Hiên còn nhận ra Weibo của mình đang dần tụt mất lượt theo dõi, trước kia gã và Giang Tề thường xuyên tương tác trên Weibo, tình cảm anh em đó còn thu hút không ít fan hâm mộ.
Lần này, gã vì lợi ích mà bán đứng Giang Tề khiến những fan này vô cùng thất vọng, ào ào unfollow gã.
Sau khi Bàng Băng Xảo bị Giải Trí Gia Thiên vứt bỏ, tài nguyên mà cô ta đã hứa cũng bị thu hồi, Giải Trí Gia Thiên vốn không thừa nhận chuyện này.
Mất cả chì lẫn chài, chắc là dùng để nói về gã.
Một ván bài đẹp biết bao mà lại đánh quá tệ.
Lạc Minh Hiên biết tính cách của Giang Tề, cậu bốc đồng như thế, đánh gã xong sẽ không nghĩ cách đánh phủ đầu nhanh như vậy, chắc chắn là có người chỉ điểm.
Người đó không cần nghĩ cũng biết, đại khái là anh trai Giang Phóng của cậu.
Trong lòng Lạc Minh Hiên lần nữa dâng lên cảm giác ghen ghét.
“Vì sao số mày lại tốt như thế chứ?”
Giang Tề nhìn về phía gã đầy hờ hững.
Ngũ quan của Lạc Minh Hiên vì ghen tị mà trở nên có chút khó coi, “Mày ký hợp đồng với Giải Trí Huy Hoàng, một đường thuận buồm xuôi gió, bây giờ lại có một anh trai đỉnh lưu thông minh che chở, vì sao tất cả chuyện tốt đều bị mày chiếm hết vậy?”
Giang Tề lạnh lùng nói: “Đây chính là nguyên nhân khiến mày lựa chọn làm chuyện đó?”
Lạc Minh Hiên không cẩn thận kéo căng khóe miệng, gã hút khí một tiếng: “Mày có biết sau khi ký hợp đồng với Giải Trí Gia Thiên, công việc mà quản lý giao cho tao là cái gì không? CMN chính là hầu rượu, mày biết cảm giác đó ghê tởm cỡ nào không, nếu muốn có cơ hội làm việc thì phải trải qua chuyện này, nhưng tụi tao vốn không phản kháng được, bởi vì nếu chọc giận bọn họ thì tụi tao liền sẽ bị đóng băng (*) ngay.”
(*) Đóng băng: Chỉ việc nghệ sĩ bị chính công ty chủ quản vùi dập, không cho cơ hội xuất hiện hay không được sắp xếp lịch trình, gần với hành vi “phong sát”.
“Mày biết không, Giang Tề, tao thật sự rất ghen tị với mày, lúc đó mày khuyên tao không nên ký hợp đồng với Giải Trí Gia Thiên nhưng tao không nghe, sau đó tao vẫn luôn không dám nói cho mày biết, chỉ vì tao không muốn nghe thấy câu nói “tôi đã sớm nói với cậu rồi, bảo cậu đừng có ký hợp đồng với Giải Trí Gia Thiên, ai bảo cậu không chịu nghe” từ trong miệng mày.”
Điều gã không muốn nhìn thấy nhất chính là ánh mắt thương hại của Giang Tề, càng không muốn nghe cậu chỉ trích mình một câu nào, gã cũng có niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn của mình.
Giang Tề: “Tao thừa nhận rằng mỗi ngôi sao nghệ thuật biểu diễn (*) đều muốn nổi tiếng, tao cũng thế, nhưng tao tuyệt đối sẽ không vì những thứ này mà làm trái lương tâm của bản thân.”
(*) Nghệ thuật biểu diễn: Bao gồm các lĩnh vực đóng phim, hí kịch, ca múa, tạp kỹ,…
Lạc Minh Hiên nói với vẻ mỉa mai: “Nói thật là nhẹ nhàng, khi mày đứng ở vị trí của tao, mày cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như tao thôi.”
Giang Tề lắc đầu: “Nếu nghĩ như vậy có thể khiến mày cảm thấy thoải mái, vậy mày cứ tiếp tục lừa dối bản thân đi, dù sao chúng ta cũng không phải người cùng một đường, tao sẽ coi như chưa từng có người bạn là mày.”
Tại phim trường, Giang Phóng nhìn thấy Giang Tề đăng Weibo, đánh giá một câu “vẫn còn tốt”.
Giang Tề có thể nhịn đến bây giờ mới ra tay thì đã được coi là một sự tiến bộ không tệ, anh vốn tưởng rằng cậu sẽ đi tìm Lạc Minh Hiên tính sổ ngay lập tức.
Không lâu sau, xe của Trình Tứ liền lái đến khách sạn mà Giang Phóng ở, hắn thấy anh cất điện thoại đi, “Giải quyết xong?”
Giang Phóng: “Xong rồi, kế tiếp hẳn là nó có thể yên tâm chạy nước rút cho kỳ thi đại học.”
Phòng của Giang Phóng ở tầng bốn của khách sạn, Trình Tứ tiễn anh đến cửa phòng rồi chuẩn bị rời đi.
“Ể, anh định đi đâu thế?”
Trình Tứ thấy anh mở cửa, vẫn ung dung nhìn mình: “Tìm khách sạn ở, ngày mai tôi lại tới tìm cậu?”
Giang Phóng bật cười: “Tìm khách sạn gì chứ, ngủ cùng phòng với tôi là được rồi, giường của tôi rất lớn, hai người ngủ vẫn đủ.”
Trình Tứ bỗng ngơ ngác, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, “Làm thế có tốt hay không, lỡ như bị người ta phát hiện.”
“Phát hiện cái gì, hai người đàn ông ngủ chung một phòng thì sao, hơn nữa đã muộn vậy rồi, tôi cũng không thể để anh đi tìm một mình được, anh mà còn lề mề nữa thì mới bị người khác nhìn thấy đấy.”
Giang Phóng nói xong liền tự đi vào trước, Trình Tứ chỉ do dự nửa giây thì đã quyết định xong.
Phòng khách sạn không lớn lắm, chỉ có hơn ba mươi mét vuông.
Khi Trình Tứ tới thăm quan thì đã định qua đêm ở phim trường, cho nên hắn còn mang theo một bộ quần áo để thay, nhưng hắn không ngờ Giang Phóng sẽ mời mình ở chung, bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh ngủ chung giường với anh.
Giang Phóng bảo hắn tắm trước, anh cứ nghĩ Trình Tứ hẳn sẽ tắm rất nhanh.
Nửa tiếng sau, chưa thấy hắn đi ra.
Giang Phóng vẫn nghe được tiếng nước nên liền tiếp tục chờ, lại mười phút trôi qua, anh không ngồi yên được nữa, gõ cửa phòng tắm.
“Còn sống thì tằng hắng một tiếng?”
Trình Tứ: “…Ừm.”
Mấy phút sau, Trình Tứ bước ra với một thân đầy hơi nước, cộng thêm vùng cổ và lỗ tai đỏ bừng.
Giang Phóng tưởng rằng hắn đang tắm, nhưng liếc nhìn điện thoại trong tay đối phương, “Anh đi tắm còn mang theo điện thoại à, làm gì ở trong đó?”
Lỗ tai của Trình Tứ rõ ràng là đã rất đỏ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi: “Chỉ là tra tìm một vài thứ thôi, cậu đi tắm đi.”
Thấy dáng vẻ của Trình Tứ, Giang Phóng biết chắc là hắn sẽ không nói với mình hắn tra cái gì, vậy nên anh cũng không hỏi tiếp nữa mà cầm quần áo đi tắm.
Trình Tứ mở điện thoại lên lần nữa, đóng giao diện duyệt web đi, câu hỏi trên công cụ tìm kiếm rõ ràng là “Nam và nam thì phải làm thế nào”.
Lần trước sau khi nghe tài xế nói vậy, hắn chỉ biết là nam và nam cũng có thể yêu nhau, nhưng lại không nhìn kỹ càng.
Giang Phóng đột nhiên mời hắn ngủ chung một phòng, hắn sợ lỡ như cái gì mình cũng không biết, nếu cần dùng đến thì phải làm sao bây giờ.
Giang Phóng vừa gội đầu vừa tắm, chưa đến mười lăm phút thì đã xong, lúc đi ra lại không nhìn thấy Trình Tứ đâu, anh xem điện thoại, phát hiện hắn có gửi tin nhắn cho mình, nói là ra ngoài nghe điện thoại rồi quay lại ngay.